>> Cả xã ký tên 'mời' sư Thích Minh Phượng ra khỏi chùa
>> Người Việt đầu độc nhau bằng... đặc sản, ung thư 150.000 người/năm
>> Hành trình đi tìm sự thật về tà đạo Hoàng Thiên Long (tà đạo thờ cụ Hồ)
>> Thánh tăng 5 tuổi?
>>>>> Đậu phụ chùa!
Từ khi mình thấy việc tu hành là một mất một còn. Một lên một xuống, lên cũng nhanh mà đọa cũng nhanh. Tu mà đọa là xuống thẳng chín tầng đại ngục luôn sợ quá!!! vậy mà biết bao người tu cứ tà tà ngồi ngắm gió trôi qua ngày tháng thật lạ, và cảm thấy thích thú vui mừng khi có nhiều người cúng dường phước đức ngập tràn, ăn uống áo quần xe xịn lu bu lấy làm vui thú hỉ hả lắm? Thật cũng lạ hết sức?
Ai nói hiện đại hại điện gì mình không biết, nhưng đạo là ngược với đời. Ở trong đạo các vị tôn túc đạo hạnh có la có dạy gì chúng con nghiêm khắc, cũng là để cho chúng con tốt tơn, nhưng tất cả họ nói gì cũng đều xuất phát từ tình thương chúng con, còn ngoài đời thì ngược lại...Phước đức nhiều ăn uống nhiều màu mè nhiều chỉ mệt thân mệt thần chứ có ích lợi gì đâu. Thầy con nói: Đạo đời sát nhau chả ai phân biệt được đâu, còn lấy màu áo thầy tu để phân biệt là lầm to. Vì cái tâm là phân biệt đó. Vì có người đạo nhưng tâm đời, và ngược lại có người đời nhưng tâm tinh sạch vô tư trong sáng rất đạo. Có người nói năng thô thiển nhưng thật trong sáng thay. Còn có thầy nói năng giãng giải rất chi chuyện nghiệp về Phật pháp, nhưng mình thấy tâm họ hơn thua toan tính còn hơn người đời... Mà loại này ngày nay nhiều như cát sông Hằng luôn...
Vậy là mình đi rồi. Ôi chia tay chùa củ, nơi mình được thế phát xuất gia. Nơi sư phụ gieo vào tâm mình từng lời kinh tiếng kệ bao năm qua vậy mà mình cũng ra đi được! hu hu! Còn huynh đệ và các thầy lớn nữa...thật ấm áp ân tình yêu không gì bằng. Mình đi mà đau xót trong lòng quá nên phát nguyện lạy sám hối suốt cả tháng nay. Sư phụ im lặng không nói nhưng người buồn hiu. Vì thế nên người mới bảo tất cả chúng nhỏ Sa Di hơn 40 chú phải sám hối tiêu trừ nghiệp chướng, không thôi thì có người bỏ chùa đi nữa..Nhưng mình đi là tại vì mình đã hiểu ra xứ mệnh của người tu chứ bộ! Mình luôn ghi nhớ lời nói và hình bóng của sư ông, sư phụ trong lòng, Mỗi tháng mình sẽ quay về quỳ lạy thầy tổ của mình một lần....nhưng thật sự thì mình biết. Nghĩ lại cái hệ thống nghi lễ đạo đức dày đặc này là xuất phát từ Trung Quốc hết. Do đó hèn gì người phương tây phát triển nhanh gọn lẹ hơn dân châu á là vậy đó. Chỉ một chuyến ra đi vậy thôi mà tiêu tốn với biết bao nước mắt phiền phức cho bao nhiêu người, hết hăm dọa lại dỗ dành, nhưng mình đi là đi... đi về nơi yên tĩnh để suy tư nhiều hơn...
Bây giờ mình về chùa Trúc Lâm ở Gò vấp. Chùa cổ kính mấy trăm năm rồi, sư phụ rất hiền, chúng tăng có năm vị mà vui tươi yêu thương nhau lắm. Nhưng không như bên kia có mấy con quỷ dữ suốt ngày kiếm chuyện với mình hoài thấy ghét! ở Trúc lâm này vắng lặng lễ nghi cũng đơn giản hơn bên kia. Mình đến đây và kinh ngặc gần như muốn khóc khi biết rằng nơi đây đã từng lưu dấu chân một con người vĩ đại, mà mình vô cùng kính yêu đó là sư ông Nhất Hạnh, đã từng sống ở đây nhiều năm trước khi bị trục xuất đi nước ngoài dưới chế độ Sài Gòn củ. Mình đã khóc khi đến căn phòng năm xưa người ở, chiếc giường cái tủ và cái bàn cái ghế vẫn còn đây chưa dời đổi, dù nó đã mấy chục năm rồi. Căn phòng nhỏ cở 12 mét vuông thôi. Bây giờ sư phụ để hai cái máy vi tính để làm việc, mình là dân vi tính vi tình mà, nên đi đâu cũng phải vô đây... Mình yêu quá cái căn phòng nhỏ này, ban trưa mình lén lên cái giường năm xưa sư ông đã nằm ngủ mình ngủ ké chút xíu mà thấy đời tươi vui lừng lẩy làm sao...!
Chùa này cái gì cũng rất thoáng, cái gì cũng có nhưng chỉ không có tiền thôi, vì đâu có đi cúng gì đâu...Được sài điện thoại và máy tính in tẹc néc gì chơi hết. Thậm chí cho coi truyền hình cáp luôn. Phía trước chùa có sạp báo, và tiệm cơm chay nữa chứ...Vậy mà có thầy ở đây nói chưa từng ăn cơm chay ở đó lần nào, mà chỉ có ước ao thôi...Mình nghe thầy đó nói mà rơi nước mắt, chả bằng tu bên kia quý thầy muôn gì cũng có sung sướng như ông hoàng, nhưng ở đó là khuông phép kỷ luật sắc thép y như trại gà công nghiệp thì làm sao mình thở nổi mà tu. Thôi thoải mái trong nghèo khó giản dị mà vui, còn hơn có tiền cả đống mà khổ tâm quá, lúc nào cũng nơm nớp lo lắng... trong thời kinh cũng không yên, cũng bị mấy con quỷ tỳ kheo con nít gầm gừ mắng nhiếc thật muốn chết cho rồi...
Sáng thức dậy ở Trúc lâm thật tươi vui hào hứng lắm..Vì ngoài cái sân nhỏ kia bồ câu ở đâu về đầy đông đúc dễ thương. Bọn bồ câu đi đứng tự nhiên như người Hà lội... mấy cái đầu xinh xinh nghiêng ngó xung quanh rất hồn nhiên... Mình quan sát trong đám đó có một co to tổ bố y như con gà phải hai ký rưởi trở lên, cái khoen cổ có một vòng màu đỏ... chà chà nó đi đâu là mấy con kia đi theo hết trơn..ha ha chim chích gì đâu đó trên trời về đây đậu trên mấy ngọn cây kêu chít chít vui tai náo nức lắm... Còn lũ chó ở đây thì ôi thôi đa dạng sắc tộc ghê luôn, con cao con nhỏ con xù con ốm. Có con đã sống trước 75 tới giờ luôn đó... Nó chả sủa được nữa chỉ tỏ ý những người mới đến bằng mấy tiếng kêu the thé vậy thôi... và cứ mỗi sáng dậy công phu thì lũ chó đã đứng đợi quý thầy nơi chân cầu thang rồi. Chúng xoắn xuýt bên chân thật yêu quá, chúng cắn tay cắn áo kêu la rên rỉ gì đó trong cổ họng thật thắm thiết. Sau đó mọi người lên công phu thì chúng nằm một hàng phía sau im lặng nghe kinh...
Sân chùa Trúc Lânm đầy cây... cây từ đâu rơi xuống đây đứng thẳng băng thò những nhánh lá vẫy vẫy trong gió sớm, làm rụng lá để cho mấy chú điệu quét mệt nghỉ. Mình yêu quá mấy cái cây này. Có hôm mình đang quét lá mà cây thì thào đọc thơ cho mình nghe, từ cây toát ra một vẽ đẹp can trường hiên ngang kỳ diệu, và cây cũng rất tình cảm, tình yêu đủ thứ... Mỗi lần có chiếc lá nào rơi bên mình, thì mình đều cảm ơn nó ôi cây ơi là cây, mình ôm cây một chút xíu nhé nghe cây ơi...Trong khi đó thì mấy con chim bồ câu đang đi tới tương lai hiên ngang bên đời thật thanh thản và tràn đầy yêu thương. Cn lũ chó thì cứ sũa vang trong niềm phấn khích của một ngày mới dưới ánh nắng mặt trời tinh khôi ấm áp...
Mình bây giờ sống chỉ hướng lên mây và hát, nhưng khúc hát của mình dài thăm thẵm mênh mang tràn lan khắp cỏi đời... Mình sẽ tha hồ viết và làm việc thật nhiều, tụng kinh gõ mỏ bái sám thật thích và mê lắm..Ở đây có ông thầy đẹp trai mắt ước rược lấp lánh. Thầy này mê tu đến nổi nghe ai nổi danh là chạy theo tu, hết thiền rồi mật sang niệm Phật tương tục lung tung thành ra rối mù mịt, nên mắt ước đẵm suy tư ngập tràn, mình thấy thầy mình thương quá nhưng chả biết sao. Chỉ đã thông kinh mạch cho thầy ý một cú vậy là hôm qua thầy nhìn mình rất khác, mình biết tâm thầy đã nhúc nhíc gì đó rồi...
Và cái chính của một quãng đời mới ở đây là mỗi ngày mình lên đãnh lễ tấm hình sư ông Nhất hạnh trên phòng sư phụ, và ra bên cây bông sứ mà sư ông trồng ngồi chơi một lát, rồi cứ thế mà sống thôi, lâu lâu lên căn phòng củ kia ngủ ké trên giường sư ông nữa... ha ha vui quá ta! Vì cha mẹ sinh ra mình, nhưng sư ông đã cứu đời mình qua khổ đâu kịch liệt, vậy mà không nghi ơn tưởng nhớ đời đời sao!! Nhưng mình không có thời gian nhiều để viết trên máy, mà khi hai giờ sáng mình dậy mình viết một mạch cở 5 trang A4 rồi khi đi học đem ra cho người ta đánh máy... Trưa đi học về và đăng lên đây luôn. 5 trang A4 thì tiền đánh máy hết 50 chục ngàn. Một tháng mình viết 30 bài thì hết một triệu rưởi, còn tiền đổ xăng đi học nữa...Tính hết cở triệu chín. Vậy ở đây ngày ăn chỉ một bữa và không có đồng nào thì sao đây ta? Chắc lúc đó cầu cứu trưởng giả Kinh Thư quá... Thôi con kính xin cảm ơn thí chủ trước mai này quê hương ta lên trời rồi thì ân trọng của đại thí chủ chắn chắn là cao như núi, vì thì chủ đã từng giúp đở cho con mà...
Nhưng mà thôi chuyện gì cũng trôi qua mà. Người có phước đức thì đi đâu cũng sống được hết, mình bỏ chạy nhưng nó vẫn có để mình sống và cống hiến cho đời. Hồi đó mình còn ở bên kia. Tuần nào cũng được mời đi ăn nhà hàng, tiền phong bì đầy nhóc...rồi đi tắm biển liên miên, ở Rì sọt lung tung mà mình chả thấy vui chút nào. Về đây nói chuyện với cây với chó với chim mà lòng vui dạt dào không xiết biết..Hồi đó cứ đi ăn cơm chay ở đâu thì mười lần hết chín lần thì đã có ai đó trả trước cho mình rồi, không thôi thì chủ quán cũng không lấy tiền... Mình nghĩ nhân dân mình thật quý trọng đạo Phật, người ta cúng dường cho quý thần bạt ngàn cái thất... đầy cả một xã một huyện, quý thầy mới nghĩ tới cái gì là người ta đem tới cho cái đó liền... Trời ơi tu vậy sao tu nổi trời... mấy cái đó có ăn thua gì tu đâu mà ham quá vậy. Tuy nhiên đám Phật tử cũng ngu hết sức... chả hiểu tu là cái gì, cứ thấy thấy nào dẹp trai học cao là phi vô ào ào thôi chớ chả biết chánh tà chi ráo... Ăn cơm của người mà không hết lòng giúp đở cho người ta rồi bị tội đọa địa ngục là không sai đấu nhe...
Thôi vài dòng hỷ hả vầy được rồi. Kính chúc những người lãnh đạo đất nước an vui, mạnh khỏe, sáng suốt chánh kiến để dẫn dắt chúng sanh qua bể khổ đau. Để đưa nước Việt thương yêu của chúng ta tiến bộ đi lên giàu đẹp huy hoàng. Kính chúc mọi người hân hoan an lạc hạnh phúc ấm cúng xum vầy yên vui...
Xem thêm:
- Sai địa chỉ
- Nếu tôi có đủ quyền!
- Ngụy biện, ngụy biện hết
No comments:
Post a Comment