Showing posts with label luật pháp. Show all posts
Showing posts with label luật pháp. Show all posts

Monday, January 13, 2014

Cái này không biết nên hỏi thật

>> Táo 2014
>> Hải tặc nhà nước
>> Tạp chí Cộng sản: Hậu duệ và trí tuệ
>> Vụ án “siêu lừa” Huyền Như: Viện kiểm sát kiến nghị truy tố hai phó giám đốc Vietinbank
>> “Sao lại có loại sếp như thế nhỉ?”


Các bạn luật sư cho tôi hỏi thăm, trong hệ thống kiểm sát, tòa án, nói chung là trong hệ thống tư pháp nhà nước, có khái niệm “kiểm điểm” hay không? Khi “Viện Kiểm sát kiến nghị với Thống đốc ngân hàng Nhà nước kiểm điểm toàn bộ lãnh đạo của Vietinbank” (tường thuận của báo chí sáng nay) thì dựa vào hệ thống luật pháp gì, bộ luật gì (xin lưu ý yếu tố VietinBank là công ty cổ phần)? Cái này không biết nên hỏi thật.

Riêng trong lãnh vực quản trị doanh nghiệp, đây là vấn đề “agency cost” đã được bàn nhiều và giải pháp cũng rõ ràng. Gặp trường hợp như VietinBank chắc là các chủ sở hữu doanh nghiệp tư nhân sẽ cách chức ngay ban lãnh đạo để cứu vãn uy tín của ngân hàng. Theo tôi ở đây chủ sở hữu là nhà nước không việc gì phải để cái ban lãnh đạo dính vào vụ Huyền Như, cái ban lãnh đạo mà dưới sự điều hành của họ hàng loạt cán bộ làm bậy phải ra tòa như hiện nay, giữ nguyên chiếc ghế như hiện nay. “Kiểm điểm” là chuyện tào lao, nên cách chức hết đi may đâu người dân mới còn tin vào VietinBank với bộ máy mới để mà tiếp tục gởi tiền.


Nguồn: FB NVP

P/s:

- Xin khẳng định với anh ngay và lun: không có bất kỳ quy định, khái niệm pháp lý nào cho phép Viện Kiểm sát thực hiện quyền đề nghị kiểm điểm một chủ thể khác! (Tuệ Hoan)

- Tự kiểm điểm, tự khiển trách, tự phê bình là những hình phạt tồn tại không cần ghi bằng luật trong một xã hội IQ cao bác xê nho ạ (Tung Nguyen)

- Đây là những nét riêng để phân biệt Việt Nam với phần còn lại của nhân loại, chúng ta dù phải hòa nhập nhưng quyết không hòa tan. (Nguyen Ha)

Saturday, December 21, 2013

Ừ! Thì chửi...

>> Hố tử thần thử thách bản lĩnh Cường đôla
>> Bộ trưởng Y tế yêu cầu phải thương bệnh nhân
>> Đứt cáp quang biển AAG ảnh hưởng 60% lưu lượng Internet của Việt Nam
>>>>> Biệt khu Trung Quốc ở Đà Nẵng


Về bức hình tác nghiệp của Quý nhà báo, Quý phóng viên (dù rất giống đám kền kền, chỉ nói giống thôi nha) trước 2 "ác mẫu", đã có những ý kiến về hành vi tác nghiệp của Quý bạn nhà báo, Quý phóng viên...và rồi dưới danh xưng bạn đọc, vài báo mạng đã quay trở lại đập vô mặt những người phản đối bằng bài báo "Gửi những nhà đạo đức giả", tôi cũng có vài ý kiến như vầy:

1. Cách đây 05 năm, nhà báo Đức Hiển có một bài viết trên blog có tên "Cử Điểu". Tên bài cứ dịch nôm thôi, nghĩa là Cầm Con Chim...câu chuyện cũng liên quan nghề báo của Quý bạn, một nghề mà có một thời rất nhiều người ảo tưởng nó biểu tượng của quyền lực thứ tư, cho nên cũng khiến vài nhà báo tên tuổi vướng vòng lao lý.

2. Thực ra, Quý bạn nhìn đi, trong vòng 05 năm độ lại, có Quý bạn nào tiếp cận được các phiên tòa xử tham nhũng cộm cán, hay quý bạn chỉ được phép chụp hình qua tivi. Về nguyên tắc, ko được chụp ảnh tại phiên tòa, thế nhưng những án mại dâm, giết người giật gân, thì Quý bạn được vô tư chụp hình, xỉa "súng" bắn người ta như thú, dù người ta đã bị xử rồi đó, thụ án rồi đó. Phải có người cho phép, thì quý bạn mới nhảy loi choi như vậy. Chứ như vụ Dương Chí Dũng, đố Quý bạn xách được "súng" đến cửa phòng xử. Vậy cái người cho phép Quý bạn họ có ý đồ, họ muốn Quý bạn thỏa mãn nhu cầu cướp, giết, hiếp giật gân của đại đa số đồng bào dân ngu cu đen mê dzú, giết, hiếp...Quý bạn suy cho cùng cũng chỉ là công cụ, là người cầm con chim cho thằng khác nó đái.

3. Vụ ác mẫu, công an Thủ Đức mới là nguyên nhân, họ không hề làm đúng quy trình, cho phép báo chí tự do tác nghiệp, tung tăng chụp hình là vi phạm pháp luật dân sự, tố tụng, vi phạm nhân quyền thấy rõ. Nói cho cùng, các bạn bây giờ khi tác nghiệp những sự việc liên quan đến công quyền, tư pháp, thì cứ như " bảo đi là đi, bảo đánh là đánh, bảo thắng là phanh muốn mòn lốp". Các bạn làm báo trong tư duy được cho phép chứ ko phải theo mục đích nghề nghiệp. Vậy thì, các bạn cần đéo gì là nhân quyền, là danh dự, là trách nhiệm tương lai với đối tượng mà các bạn tác nghiệp. Nói cho vuông, các bạn, trừ tờ báo khởi đầu câu chuyện, các bạn hồ hởi lao theo, rầm rập lao theo phục vụ nhu cầu giải tỏa của đám đông, và quan trọng đó là sự kiện để câu view cho tờ báo của quý bạn, để có thể bán quảng cáo tốt hơn, chứ các bạn thì phục vụ công lý đéo gì?

4. Thế hệ làm báo của Quý bạn bây giờ trưởng thành qua vòng xoay cơ bản: Cướp-Giết-Hiếp-Zú-Mông-Trym. Cho nên, các bạn chửi những người khác là đạo đức giả khi họ phê phán lề thói tác nghiệp của các bạn thì chẳng gì lạ. Bởi bây giờ, các bạn còn biết đéo gì về Đạo đức Cách mạng của người làm báo. Thật, nếu 2 ác mẫu lúc bị đưa ra chụp hình lỡ áo có rách, dzú lòi ra ngoài thì các bạn cũng ko bỏ lỡ cơ hội dương "súng" làm thêm vài shot cho đồng bào hả dạ. Cho nên, những kẻ đạo đức giả đi phê phán những kẻ ko đạo đức thì quả hơi phí.

5. Nói gì thì nói, thì Quý bạn, độc giả và kể cả 02 ác mẫu kia cũng là nạn nhân của những câu chuyện khác nữa trong xã hội này. 02 ác mẫu rồi cũng phải trả giá cho hành vi của họ theo pháp luật. Nhưng, theo nguyên tắc suy đoán vô tội, tòa chưa tuyên, họ chưa bị coi là có tội, nhưng ko vì thế mà đối xử với họ như thú, mà kết án họ trước cả tòa. Tử tù mà vẫn còn bữa ăn ân huệ kia mà. 

6. Cũng chẳng thể trách ai, bởi những sự vụ như ác mẫu, kiểu làm báo của Quý bạn, cách cơ quan bảo vệ pháp luật vô tư vi phạm nhân quyền đều là những biểu hiện đầy hiện thực cho một xã hội có những bất ổn sâu xa. 

7. Thôi thì cứ chửi tuốt, cho hả dạ các bạn ạ!

Nguồn: FB Tuê Hoan


Xem thêm:
- Thân phận chim sâu
- "Tầm vóc" một phiên tòa thế kỷ
- Tác nghiệp báo chí tại một phiên tòa xử mại dâm và môi giới mại dâm

Friday, December 6, 2013

Nelson Mandela

>> Vĩnh biệt Nelson Mandela
>> Ghi chép từ Long An
>> 'Từ nay tôi là người tự do'
>> NELSON MANDELA (FB Manh Kim)
>> Những cột mốc quan trọng trong cuộc đời Nelson Mandela


Đỗ Hùng


Khi Nelson Mandela bước qua cánh cổng nhà tù Victor Verster cũng là lúc đất nước Nam Phi bắt đầu một cuộc đổi thay kỳ vĩ.

Cái nắng nóng 40 độ C ở Kaarl hôm đó - cái ngày 11.2.1990 không thể nào quên - đã không cản bước được những con người yêu tự do kéo đến vây quanh khu trại giam Victor Verster, mà ngày nay đã được đổi tên thành Trung tâm Cải tạo Drakenstein.

Trước đấy không lâu, vị tổng thống da trắng Frederik de Klerk thông báo sẽ trả tự do cho Nelson Mandela, người đã ngồi tù suốt 27 năm vì tội “lên kế hoạch phá hoại nhà nước”. Người dân Nam Phi từ khắp nơi đổ về quanh khu trại giam để chào đón người anh hùng của họ, người đã bước vào nhà tù với một phong thái hiên ngang từ nhiều năm trước.

Trong đám đông đổ về khu Victor Verster, có những người chào đời sau khi Mandela vào tù, có những người đã quên hẳn ngoại hình của Mandela, do việc sử dụng hình ảnh của ông bị cấm dưới thời Apartheid. Nhưng tất cả đều đến đây, đơn giản ông là niềm tự hào, niềm hy vọng, là tương lai của họ, của đất nước Nam Phi bị chia rẽ sâu sắc này.

Cũng trong đám đông ấy, có những người chờ đợi giây phút Mandela được trả tự do với một tâm trạng lo âu, thậm chí hoảng sợ.

“Ai cũng muốn biết người đàn ông này sẽ làm gì một khi được tự do. Có người nói rằng chiến tranh sẽ nổ ra, có người lo sợ dân da trắng sẽ bị đuổi khỏi đất nước Nam Phi…”, Kevan Heesom, hồi đó là một cậu bé trong một gia đình người Anh, bồi hồi kể lại.

Nỗi lo lắng của những người như Heesom là có thể hiểu được. Mandela từng là một nhà đấu tranh bất bạo động. Nhưng rồi, ông và các đồng chí của mình đã sử dụng vũ lực để chống lại chế độ Apartheid vốn áp đặt một chính sách kỳ thị hà khắc lên người da đen. Mandela đã bị người da trắng đại diện cho chế độ Apartheid bỏ tù. Giờ đây, khi được trả tự do, có thể ông sẽ báo thù.

Cái lối tư duy này thậm chí đã đẩy không ít người vào quyết định rời khỏi Nam Phi. “Tôi đã tự nhủ rằng mình phải rời khỏi nơi đây vì đất nước này sắp rơi xuống vũng lầy rồi”, Charles Brown, giờ đã là một công dân Úc, kể.

Và rồi, giây phút mà người ta chờ đợi đã đến. Đó là vào lúc 16 giờ 14 ngày 11.2.1990. Từ sau cánh cổng nhà tù Victor Verster, Nelson Mandela bước ra. Ông giơ nắm tay đầy cương quyết, rồi vẫy chào đám đông với một nụ cười rạng rỡ.

Những người chào đón ông có thể đọc thấy tất cả các thông điệp mà họ chờ đợi trong nụ cười ấy.

Nụ cười không chứa đựng hận thù.

Nụ cười của cuộc đấu tranh vì tự do vẫn tiếp diễn.

Nụ cười của niềm tin mãnh liệt vào một tương lai, nơi mà dân tộc Nam Phi hòa chung một khối, bỏ quá khứ Apartheid đen tối lại phía sau.

Đám đông cuộn chảy hét vang: “Madiba muôn năm!”, “Madiba vĩ đại!”.

Madiba là tên gọi tôn vinh Mandela.

Sau những bước chân tự do đầu tiên, người anh hùng Mandela đã du hành về thành phố Cape Town cách đó chừng 60 km. Ngay trong buổi tối 11.2 đó, cựu tù nhân Mandela đã đứng trước biển người, nói những lời cương quyết:

“Cuộc đấu tranh của chúng ta đã bước vào khoảnh khắc quyết định. Hành trình đến với tự do của chúng ta là không thể đảo ngược. Đây là lúc cần đẩy mạnh cuộc đấu tranh trên tất cả các mặt trận. Cho phép mình ngơi nghỉ lúc này là một sai lầm mà các thế hệ tương lai sẽ không thể nào tha thứ cho chúng ta”.

Và ông đã cùng nhân dân tiếp tục cuộc đấu tranh, nhưng không phải bằng con đường bạo lực đẫm máu, để đưa đất nước tươi đẹp này thoát khỏi đêm trường Apartheid.

Để có được ngày tự do, Nelson Mandela đã trải qua những tháng ngày dài đằng đẳng trong chốn lao tù. Đó là 27 năm, thời gian đủ để một người chào đời sống cho tới lúc trưởng thành.

Quãng thời gian trong tù thực sự là một đêm trường, nhưng cũng từ đêm đen ấy, một ngày mới tươi sáng đã đến với dân tộc Nam Phi.

Bắt đầu vào thập niên 1940, khi chủ nghĩa phân biệt chủng tộc Apartheid manh nha tại Nam Phi, chàng trai Nelson Mandela đã chọn cho mình chỗ đứng về phía những người bị áp bức, kỳ thị. Ông và một người đồng chí đã thành lập hãng luật để bảo vệ quyền lợi cho người nghèo cũng như tham gia các hoạt động đối kháng ôn hòa.

Trong giai đoạn đầu, Mandela chịu ảnh hưởng đường lối đấu tranh bất bạo động của Mahatma Gandhi.

Nhưng biện pháp bất bạo động này vẫn là một điều cấm kỵ của chính quyền Apartheid. Năm 1956, Mandela và 150 người khác bị bắt với cáo buộc phản quốc. Phiên tòa kéo dài sau đó kết thúc với việc các bị cáo được tuyên trắng án vào năm 1961.

Khi con đường đấu tranh bất bạo động bị ngăn cấm, Mandela đã dùng vũ lực để xóa bỏ chế độ Apartheid. Cuộc đấu tranh vũ trang cùng với việc tham gia đảng Đại hội Dân tộc châu Phi vốn bị chính quyền cấm cản đã khiến Mandela trở thành đối tượng bị truy đuổi của cảnh sát.

Tháng 8.1962, với sự giúp sức của tình báo Mỹ, chính quyền Nam Phi đã bắt giữ Mandela cùng nhiều đồng chí của ông.

Lại thêm một phiên tòa dài nữa.

Lại thêm những bản án “phá hoại chính quyền” và “phản quốc” nữa.

Cuối cùng, vào ngày 12.6.1964, Tòa án Tối cao Pretoria của chính quyền Apartheid đã tuyên án chung thân đối với Mandela về tội “lên kế hoạch phá hoại nhà nước” cùng một số tội danh khác.

Trước tòa, Mandela, lúc này 46 tuổi, đã thừa nhận hành vi của mình bằng một niềm tin không gì lay chuyển:

“Tôi không phủ nhận rằng tôi đã lên kế hoạch phá hoại. Tôi làm điều đó không phải vì sự khinh suất hay vì sở thích bạo lực. Tôi đã lên kế hoạch này theo sau những đánh giá nghiêm túc và bình tĩnh về tình hình chính trị nảy sinh sau nhiều năm nhân dân chúng tôi bị người da trắng bóc lột, áp bức dưới chế độ chuyên quyền”.

Và Mandela cùng những người bị kết án đã bước lên xe cảnh sát với nụ cười trên môi trước sự cổ vũ của đám đông ủng hộ vây quanh trụ sở tòa án.

Phần lớn thời gian ở tù, Mandela bị nhốt trong một xà lim bé nhỏ ở đảo Robben.

Trong hoàn cảnh ngục tù đằng đẳng, ông vẫn luôn giữ được khí tiết của một chiến sĩ dám dấn thân vì đại nghĩa. Mandela từng nhiều lần từ chối các điều kiện trả tự do của nhà cầm quyền. Chính vì vậy mà uy tín của ông ngày một lớn trong lòng người dân Nam Phi, bất chấp chính quyền Apartheid đã sử dụng mọi biện pháp để ngăn cấm việc truyền bá hình ảnh, tài liệu về ông.

Rốt cuộc, bản án khắc nghiệt của nhà cầm quyền nhằm triệt tiêu ý chí chiến đấu của ông, cũng là của người dân Nam Phi bị áp bức, đã trở nên vô hiệu.

Sau những cởi mở dè dặt cuối thập niên 1980, vị tổng thống da trắng mới lên cầm quyền Frederik de Klerk đã đi xa hơn trên con đường xóa sổ chế độ Apartheid khi bãi bỏ nhiều đạo luật kỳ thị. Hàng loạt đảng phái chính trị từng bị cấm đoán được phép hoạt động.

Cuối cùng, vào tháng 2 cách đây 20 năm, ông Klerk tuyên bố trả tự do cho Mandela, người sẽ đi vào lịch sử nhân loại như một nhà đấu tranh kiệt xuất cho tự do, hòa giải và tha thứ.

Sau khi rời nhà tù Victor Verster và sau những lời đanh thép ở Cape Town, Mandela tiếp tục cuộc đấu tranh của mình, đó là cuộc đấu tranh bất bạo động để hòa giải những ân oán của quá khứ cũng như phá bỏ mọi thành lũy của chế độ Apartheid.

Rốt cuộc, chế độ Apartheid bị bãi bỏ.

Mandela trở thành tổng thống Nam Phi vào năm 1994 sau một cuộc bầu cử. Đó là cuộc bầu cử đầu tiên tại đất nước này với đầy đủ ý nghĩa dân chủ thực sự. Nelson Mandela, dù đã cùng đám đông hô vang “Chính quyền thuộc về chúng ta” khi ở Cape Town trong buổi tối tự do đầu tiên sau 27 năm tù đày, đã chọn cách bước lên nắm chính quyền bằng việc tuân thủ nghiêm túc các nguyên tắc của một nền chính trị dân chủ lành mạnh.

Ông cũng chỉ làm tổng trong một giai đoạn ngắn - từ 1994 đến 1999 – sau đó rời chính trường và trao quyền chọn người kế nhiệm vào tay cử tri Nam Phi.

Mandela vĩ đại không chỉ bởi quá trình đấu tranh, những năm tháng bất khuất trong chốn lao tù, không chỉ bởi hành trình xóa bỏ chế độ Apartheid hay nỗ lực hòa giải dân tộc.

Ông bất tử bởi đã xây dựng nền móng vững chắc cho nền dân chủ ở Nam Phi.

Công lao xóa bỏ chế độ Apartheid của ông sẽ trở nên vô nghĩa nếu rốt cuộc ông không xây dựng được một nền dân chủ lành mạnh cho đất nước này, nếu ông thay nền chính trị ác quỷ Apartheid bằng một nền chính trị chuyên quyền của chính ông.

Thế mới hiểu vì sao Mandela thường phê phán Robert Mugabe, người cũng từng có cuộc đấu tranh giải phóng dân da đen vĩ đại không kém Mandela.

Nguồn: Blog Mr. Do


Xem thêm:
- Ngoại cảm - ô hô
- Thói giả dối của giới chức Trung Hoa
- Có thể để cho khoa học yên thân được không?

Sunday, November 17, 2013

Điều tra viên và một số tất yếu

>> Pháp: Bắt kẻ giết người để ăn thịt
>>>>> Lật lại Vụ án oan Đỗ Thị Hằng ở Bắc Giang: Lời kêu oan chìm trong vô vọng
>> Nguyên tắc suy đoán vô tội - Tình hình áp dụng trong công tác xét xử ở Việt Nam
>> Bần tiện với Philippines, Bắc Kinh bỏ lỡ cơ hội "quyền lực mềm" ở Đông Nam Á
>> Vụ người bị kết án (oan) Nguyễn Thanh Chấn – ai chả bức xúc
>> Ông Chấn tố điều tra viên ép cung: Vụ việc có bị rơi vào quên lãng?
>> Quy trình đẻ ra án oan và cơ chế minh oan cho người vô tội


Với sự đổi mới trong công tác tổ chức điều tra hình sự thì vai trò của Điều tra viên (ĐTV) cũng được tăng cường theo hướng chủ động tấn công tội phạm. Từ chỗ chỉ làm công tác xét hỏi một cách thụ động trên hồ sơ, giờ đây vai trò của ĐTV được nâng cao. ĐTV là diễn viên chính thực hiện việc đánh án bắt đầu từ các khâu đầu tiên như khám nghiệm hiện trường vụ án, thu thập chứng cứ, xét hỏi khai thác đối tượng cho tới khâu lập hồ sơ vụ án để sếp của anh ta ký chuyển hồ sơ sang Viện Kiểm sát đưa đối tượng ra truy tố. Áp lực lên diễn viên này là rất lớn: áp lực chính trị, áp lực xã hội đòi hỏi phá án, ĐTV có thẩm quyền rất lớn (không bị chế ngự), cộng với nhiều yếu kém khiến điều tất yếu phải xảy ra.

Hàng năm, số vụ trọng án xảy ra trên địa bàn cả nước lên tới con số hàng chục nghìn (chưa kể án tồn đọng từ năm trước kéo sang năm sau). Do quy định trong Bộ Luật hình sự và Tố tụng hình sự nên cơ quan thụ lý điều tra chủ yếu là Công an cấp tỉnh với chủ công là lực lượng Điều tra viên tại các Cơ quan cảnh sát điều tra.

Sau khi có quy định chuẩn hóa đội ngũ của Tổng cục Xây dựng lực lượng Bộ CA, số lượng Điều tra viên cao cấp tại cấp tỉnh không nhiều, thực tế là quá ít nếu so với số lượng các vụ án xảy ra trên địa bàn. ĐTV thì khá hổ lốn. Số người được đào tạo chính quy tại khoa điều tra khá ít. Nhiều anh tốt nghiệp khoa điều tra ra do không có “cửa” hoặc “cửa” không sáng lại bị phân đi gác cổng hoặc coi tù. Khối anh chân ướt chân ráo vừa đánh được vài vụ ma túy dưới huyện, như có phép thần, nhảy vụt ngay lên cơ quan điều tra tỉnh trong khi nghiệp vụ điều tra gần như con số 0. Các tỉnh khó khăn thì số lượng ĐTV cao cấp còn ít nữa. Để giải quyết vấn đề “chuẩn hóa”, người ta đưa ra sáng kiến “đi tắt, đón đầu”, tức là mời cơ sở đào tạo của Bộ như Học viện CSND, Học viện ANND mở các lớp đào tạo ĐTV theo hệ “vừa học vừa làm” hoặc “hoàn thiện nghiệp vụ” tại địa phương.

Lớp học thì diễn ra tại hội trường CA tỉnh. Tổ chức lớp học thì giống một cuộc họp chính trị. Thầy đứng ở bục tận trên cao cứ thao thao bất tuyệt đọc qua micro. Hàng trăm điều tra viên tương lai ngồi dưới, kẻ thì gọi điện, người nhắn tin, anh thì đọc báo hay tranh thủ trao đổi với đồng nghiệp. Không sao. Toàn bộ tài liệu đã được phô tô phát tận tay rồi còn gì. Thi thố, kiểm tra thì đã có Ban tổ chức lo liệu với phần “đóng góp” tích cực của học viên  trên cơ sở phương châm: đã có quyết định cử đi học là đỗ. Chạy được quyết định cử đi học của Phòng Tổ chức CA tỉnh là quan trọng nhất, mệt hơn cả việc học tập. Có được quyết định coi như đã có thẻ ĐTV. Con đường đi lên ĐTV với nhiều đồng chí cũng rất vòng vo. Từ lính nghĩa vụ, học sơ cấp, rồi trung cấp, sau đó làm quả ĐTV vừa học vừa làm mở tại tỉnh hệ đại học. Các đồng chí này lấy đâu ra IQ để đấu trí với tội phạm cho nên thường phải sử dụng “biện pháp nghiệp vụ”.

Công tác đào tạo chuẩn hóa có bất cập là: nội dung phần lớn là lý thuyết được các thầy lĩnh hội từ thời còn Liên Xô với Đông Đức, chủ yếu về tính chuyên chính, trấn áp trong hoạt động của Công an. Nội dung thực hành vốn đã quá ít ỏi, lại còn bị bỏ qua vì CA tỉnh thì lấy đâu ra trang thiết bị mà thực nghiệm, mô phỏng. Bi kịch tất yếu bắt đầu từ đây.

Khám nghiệm hiện trường: Điều tra viên bước vào khâu đầu tiên của vụ án với kiến thức vô cùng ít ỏi về công tác này. Ngay kiến thức cơ bản nhất như vật liệu nổ, đường đạn, vũ khí mà đa số các đồng chí đều mít tịt, nói chi tới những kiến thức cao siêu hơn phục vụ phá án. Trang thiết bị khám nghiệm thì sơ sài. Hành trang bước vào đánh án chỉ có cái va li khám nghiệm. Trong va li có gì? Kính lúp cầm tay, chổi lông, ít bột hóa học, thước dây, máy ảnh, giấy và bút. Án thì phức tạp lên nhiều nhưng va li khám nghiệm 50 năm nay vẫn y nguyên, không có gì mới. Bộ năm nào cũng có đề án tăng cường trang thiết bị nhưng chỉ thấy tăng cường ở đâu đâu.

Thu thập chứng cứ: chứng cứ được quan niệm là tồn tại khách quan. Do công tác khám nghiệm hiện trường rất sơ sài nên vẫn chấp nhận tồn tại khái niệm “tạo chứng cứ” trong giới điều tra nhằm có được “chứng cứ” từ nhiều nguồn khác, nôm na là thế trận an ninh nhân dân. Trước hết, đặc tình. Mạng lưới đặc tình hiện chủ yếu là dân tù tội, tiền án tiền sự hoặc giới làm ăn mà hiệu quả hoạt động lệ thuộc vào lòng thương của các anh CA. Thế nên nhiều chứng cứ là không có thật, cố được nặn ra để chứng tỏ lòng thành với các anh. Hoặc đặc tình bịa ra để mượn tay CA triệt nhau. Các ĐTV không phải là không biết. Nhiều khi vẫn nhắm mắt để dựng hồ sơ vì án đã đến ngày đến giờ. Dân lương thiện thì càng ngày càng ngại thông tin cho CA phá án bởi đã có nhiều nhân chứng của các vụ án bị đối xử không công bằng. Có lúc, có nơi, nhân chứng bị ĐTV tiện tay nhập luôn cả vào kho bởi “không phạm tội sao mày biết rõ thế” hoặc nếu chứng cứ không “nhạc và lời” với hồ sơ do ĐTV dựng thì bị dọa “khai báo gian dối”.

Mạng lưới chính thống hỗ trợ thông tin thì rất yếu và nhiêu khê. Cơ sở dữ liệu tội phạm rất manh mún. Thế nên mới có chuyện cả một chuyên án lớn của Bộ tốn bao tiền của và thời gian mới ngã ngửa người ra rằng đối tượng truy tìm đang ung dung thụ án rất ngoan ngoãn trong một trại giam của Bộ dưới một tội danh ít nghiêm trọng. Việc chia sẻ thông tin tội phạm giữa các đơn vị thì càng ít. Có tội phạm giết người để lại vân tay tại tỉnh này mà CA chịu không lần ra được thủ phạm. Do ngẫu nhiên, người ta biết được tên đó qua rà soát hồ sơ tiền sự do CA tỉnh bên lập từ lâu.

Khai thác đối tượng: thuật ngữ đấu tranh được ĐTV sử dụng phổ biến. Anh vào tay tôi tức là anh đã có tội. ĐTV mang nặng tư duy trấn áp chuyên chính nên thường triển khai án công tác phá án theo hướng suy đoán có tội chứ không phải >>> suy đoán vô tội. Hình thức đấu tranh kiên quyết, hiệu quả nhất, đảm bảo không bỏ lọt tội phạm là phải “dạy” cho mấy chưởng. Cũng có thể gửi xuống trại để “nhờ” các lái xe, bộ đội trong buồng giam bắt đối tượng phải “thành khẩn” khai báo. Có khi là dựng đối tượng dậy đi cung triền miên vào ban đêm và ban ngày thì sai bọn phạm quấy không cho ngủ. Khoảng một tuần như vậy thì đối tượng nào cũng phải “thành khẩn” hết. Bi hài nhất là có tay chuyên đột nhập, sau khi đã thành khẩn khai báo thì bị ĐTV tiện tay quy luôn cho một loạt vụ phá khóa khác (hai “chuyên ngành” này vốn khá mâu thuẫn với nhau). Đối tượng giãy nảy: nếu cháu phá được khóa thì dại gì đột nhập nữa. À, ngoan cố chối tội hả. Sau khi tung mấy “nghiệp vụ sắc bén”, ĐTV đã buộc đối tượng phải ngoan ngoãn cúi đầu nhận một loạt các vụ phá khóa kia.

Hiện, việc trích xuất người bị tạm giữ ra khỏi cơ sở tạm giữ rất lỏng lẻo tạo điều kiện cho bức cung, nhục hình. Cảnh “ra đi trai tráng khi về bủng beo”, hoặc, “lúc anh đi không người đưa tiễn, lúc anh về ba bốn thằng khiêng” là chuyện vặt. Luật sư, trên thực tế, chưa được tham gia vào các phiên xét hỏi.

Bình phong vững chắc của các ĐTV: Trọng án xảy ra, việc điều tra, truy tố, xét xử đều phải được chỉ đạo chặt chẽ từ cấp ủy (thường vụ tỉnh ủy) mà Công an (hơn hẳn Viện và Tòa) là có chân trong Thường vụ. Tiếng nói của đồng chí Giám đốc CA mang tính quyết định. Thế nên, quan điểm trong hồ sơ do ĐTV dựng lên thường có được vị trí vững chắc trong các buổi họp án. Đó là chưa nói, lãnh đạo Viện Kiểm sát và Tòa án nhiều địa phương do lãnh đạo CA >>> chuyển sang nên tư duy nể nang là khó tránh. Đảm bảo lợi ích cục bộ địa phương, giữ vững uy tín như thành tích thi đua v.v cũng có khi khiến đồng chí Bí thư Tỉnh ủy phải nhắm một mắt miễn sao anh em “làm cho êm”. Thực tế là vai trò của các cơ quan tư pháp khác là thứ yếu và chịu nhiều áp đặt trong các buổi họp chỉ đạo án. Tính độc lập, khách quan của các cơ quan này do đó bị ảnh hưởng.

Là diễn viên chính của các vở, song Điều tra viên lại may mắn không bị pháp luật ràng buộc phải tham gia vở cuối – vở này mới là quyết định, tức phiên xét xử. Hãn hữu, có vụ trọng án gây tranh cãi lớn tại Thủ đô, Tòa buộc phải triệu tập ĐTV ra đối chất thì ĐTV lại nương vào các quy định về đảm bảo chế độ mật để từ chối cung cấp thông tin làm rõ. Thế nên, dù luật sư và bị cáo (thậm chí cả bị hại) có kêu oan tới đâu thì cũng chỉ là thông tin một chiều và ít được quan tâm một khi hồ sơ đã dựng, án đã đóng, công trạng đã báo cáo lên trên.

Cuối cùng, việc ĐTV và cơ quan điều tra được giao sơ kết, tổng kết công tác điều tra, xử lý tội phạm lại là một bất cập nữa bởi chẳng ai ngu gì đi lột áo cho người xem lưng và những sai phạm mang tính tất yếu của ĐTV vẫn tiếp tục mà không có điều kiện khắc phục, sửa chữa.

Nguồn: Cầu Nhật Tân


Xem thêm:
- Trời ạ! Đào đâu ra chứng cớ bây giờ?
- Đất nước nhìn từ những tượng Phật thật to
- Bức cung, dùng nhục hình: tội "giết người"!
- Nói thêm về vụ án oan Nguyễn Thanh Chấn

Friday, November 15, 2013

Đất nước nhìn từ những tượng Phật thật to

>> Tất nhiên là phải chối…?!
>> Vụ án oan 10 năm: Đừng trông chờ vào lương tâm kẻ cướp
>> Vụ 10 năm oan sai: 6 điều tra viên có dám tố cáo ông Chấn đã vu khống?
>> Vụ tử tù Hàn Đức Long “có vấn đề”
>> Quan điểm trái chiều về vụ án Nguyễn Thanh Chấn


Cái cân tố tụng bao giờ cũng được nhìn nhận đong đếm từ hai phía tình và lý. Hình ảnh người tù án oan Nguyễn Thanh Chấn trở về nhà trong vòng tay chúc mừng và những giọt nước mắt của người thân, bạn bè, hàng xóm… tạo nên sự bùi ngùi cảm động khó tả trong lòng dư luận, bạn đọc trong và ngoài nước. Mười năm ở tù, mười năm mất tự do, mười năm với những nổi đau khổ oan trái dồn nén hằn in dấu trên khuôn mặt khắc khổ khô khốc chân chất của anh như lột tả hết mọi điều. Đối với truyền thông, gọi đây là một đề tài nóng được dư luận hết sức quan tâm cũng đúng, nhưng nói chính xác hơn, đó chính là những bức xúc tư pháp âm ĩ trong lòng người dân bấy lâu nay nhưng thật khó cơ hội để làm rõ, để chứng minh được. Thế là, từ câu chuyện anh Chấn, tỉnh Bắc Giang lại rộ lên những “án oan” khác đang được truyền thông tiếp tục mổ xẻ…

Có ai đó viết trên facebook rằng nếu một đơn vị báo chí nào đó “mua đứt” độc quyền anh Chấn để “khai thác” thì sẽ “bội thu” cho cả hai - anh Chấn và đơn vị báo chí, đây là một nhận xét đúng trong một môi trường truyền thông tư bản tiên tiến, riêng với điều kiện trong nước hiện nay thì bất khả kháng, không thể làm được. Như muốn trút bỏ nổi niềm, anh Chấn đã tâm sự với báo chí về những ngày tháng đau khổ của mình trong trại giam, bị ép cung, bức cung, dùng nhục hình, tập luyện dựng lại “hiện trường” để… nhận tội. Đứng trên khía cạnh bạn đọc, mình nhìn nhận những bài báo đó như những đoạn “hồi ký” ghi lại đoạn đời “họa vô đơn chí” của một người tù oan nghiệt. Thời gian mười năm có thể khiến cho người ta không thể nào nhớ hết nổi những chi tiết cụ thể, nhưng có những sự việc “ấn tượng” sẽ lưu dấu khắc ghi mãi mãi trong tâm trí mỗi con người. Đất nước chúng ta trải qua bao năm tháng chiến tranh, nay hòa bình rồi vẫn còn đấy những người lính với thương tật khắp mình, không ít những người lính ấy đã từng tù tội. Họ thường nghĩ nhiều về quá khứ, họ viết hồi ký của mình, cho mình và cho mọi người. Họ viết về những ngày tháng nếm mật nằm gai, tù tội, bị ép cung, bị bức cung, dùng nhục hình .., để rồi trong những tiệm sách ngày hôm nay, bạn đọc có những tư liệu bổ ích về lịch sử, về một thời đại đã qua, và cảm động hơn nữa là từ những hồi ký ấy có những người “của ngày xưa” tìm đến nhau để mà ăn năn xám hối, xin lỗi chân thành, xóa bỏ hận thù, bắt tay nhau trở thành những người bạn tốt, tri âm, tri kỷ.

Thực tế thì không bao giờ đơn giản, những người điều tra viên vụ anh Chấn “ngày xưa” sau khi làm bản tường trình đã hoàn toàn bác bỏ (là điều mà ai cũng có thể đoán trước được) chuyện ép cung, bức cung, dùng nhục hình… Trong mổi người dân bình thường, không cần phải có những kiến thức khoa bảng thi cử, với văn hóa đạo lý truyền miệng cho nhau cũng đủ có thể đặt một dấu chấm hỏi to tướng rằng “ cái anh Chấn kia trong đầu có bị gì không?”. Đúng như vậy, không giết người sao lại đi nhận tội giết người, thật không bình thường chút nào. Nhưng để tìm ra chứng cứ ép cung, bức cung, dùng nhục hình kia là một điều “bất khả thi”, như vậy, những đoạn “hồi ký” họa vô đơn chí của anh Chấn đang đứng trước một phạm trù ngôn ngữ “tố tụng” khác, tội “vu khống” có thể thành lập. Sắp tới đây phiên tòa >>> “tái thẩm” sẽ xảy ra, mọi sự đều trông chờ vào sự công bằng của công lý, nén hương anh Chấn thắp trên bàn thờ người cha liệt sỹ sau mười năm tù án oan nghiệt ngã vẫn còn bay lơ lửng… để tiếp tục đợi chờ một phán quyết thật công tâm soi thấu trời xanh bao la lồng lộng.

Bài toán nan giải về pháp lý kia đang được truyền thông đề cập hàng ngày, những nhà báo, những luật sư liên tục đưa ra những phân tích thú vị, họ viết có tâm, có lực, hấp dẫn, lôi cuốn, lại am tường luật pháp, nhưng hình như vấn đề vẫn chưa “sáng tỏ” được bao nhiêu. Trong nhiều vấn đề khó khăn của cuộc sống, sự tham gia tích cực của mọi thành phần xã hội thường đem đến những kết quả tích cực, nói theo kiểu của những người “có nghề” là huy động tối đa cả hệ thống chính trị vào cuộc. Cả nước mua công trái, cả nước làm từ thiện, cả nước giúp đỡ đồng bào thiên tai lũ lụt, cả nước ủng hộ Trường Sa… và cả nước cùng chung sức bảo vệ công lý Việt Nam. Các nhà báo cứ viết, các luật sư cứ viết, riêng bản thân mình nếu là một Tổng biên tập, trong vấn đề cụ thể vụ án oan anh Chấn này, mình mong muốn và khao khát các thành phần khác trong xã hội lên tiếng, viết bài nhận định về cái tình, cái lý trong câu chuyện tư pháp đặc biệt này.

Họ có thể là những cán bộ hưu trí, lão thành cách mạng, những người cao tuổi .., những người có thể bằng tuổi cha, mẹ, thầy giáo, cô giáo của những điều tra viên ấy.

Họ có thể những người đàn bà, những cô gái .., những người có thể bằng tuổi vợ, người yêu của những điều tra viên ấy.

Họ có thể là những thiếu niên, học sinh .., những người có thể đáng tuổi con cháu những điều tra viên ấy.

Họ có thể là những đồng nghiệp của những điều tra viên ấy, những người hiểu biết chuyên môn nghiệp vụ điều tra, luôn khắc ghi trong đầu, trong tim 6 điều dạy của lãnh tụ.

Và nhiều hơn thế nữa, tất cả mọi thành phần lên tiếng sẽ có cái nhìn thật đa chiều, cái tình cái lý sẽ dần dần được sáng tỏ, từ đó cũng rút ra được một bài thống kê, kiểm tra về trình độ hiểu biết pháp luật của người dân. Dân càng hiểu biết pháp luật thì xã hội càng lành mạnh, đất nước càng văn minh. Truyền thông ngày nay thường đề cập nhiều đến vấn đề vô cảm của xã hội đương đại, thế thì từ sự việc pháp lý đặc biệt cụ thể này, hãy tự đánh giá xem sự “vô cảm”… của chính mình đã mức độ nào rồi?

Phán xét cuối cùng vẫn phải chờ chủ tọa phiên tòa tuyên bố, phán xét lương tâm thì tùy ở mỗi người. Lịch sử nước ta đúc kết quá nhiều bài học đấu tranh với áp bức, vì thế trong mỗi người dân Việt Nam muốn giữ gìn trân quý lẽ phải, đặt chữ thiện, điều lành lên hàng đầu. Từ Nam ra Bắc người người theo Phật, nhà nhà theo Phật, chùa chiền xây dựng khắp nơi, từ thành thị đến nông thôn, từ đồng bằng đến miền núi, và ra đến những hải đảo xa xôi. Mười năm gần đây, cũng là thời gian anh Chấn ngồi tù, nền kinh tế thị trường định hướng khiến khắp tỉnh thành đâu đâu cũng xây thêm chùa, đắp thêm Phật. Khách du lịch sẽ chẳng ngạc nhiên nếu như thấy những nơi mình đến người dân đã, đang và sẽ tạo ra những tượng Phật thật to, thật khổng lồ trong những khuôn viên chùa thật trang hoàng nguy nga hoành tráng. Sắp tới đây là lễ khánh thành tượng Phật hoàng Trần Nhân Tông cao 15m, nặng 150 tấn, với tổng kinh phí trên 750 tỉ đồng, được đặt tại núi Yên Tử. Chợt nhớ việc trước đây, khi đúc tượng Thánh Gióng, vị đứng đầu chính phủ đã đề xuất đúc trái tim có động mạch chủ và tĩnh mạch chủ cho ngài và con ngựa của ngài, có lẽ vị lãnh đạo này đang nghĩ đến chữ Tâm. Như vậy, đúc tượng Phật thật to thì cái Tâm phải thật lớn hay là… để mọi người thấy được Phật mà nghĩ đến cái Tâm nhỏ bé, còn quá thiếu của chính mỗi con người.

Trong tố tụng, người đời xét đến cả tình lẫn lý, lý là cái án oan nghiệt ngã mười năm trời, tình lại là tại Tâm. Trong đạo Phật, người phàm chịu chi phối của luật luân hồi nhân quả, nhân là cái án oan nghiệt ngã mười năm trời, còn quả thì… Phật mĩm cười im lặng.

Trần trụi mà quan sát thì hiện tượng xuất hiện những tượng Phật thật to đôi khi có cùng chung căn bệnh "thành tích" đã ăn sâu thành mãn tính, quan dân cùng đua nhau trong cái danh hão được tham sân si dẫn dắt. Phật to làm gì mà số phận con người cứ nghiệt ngã mãi thế, và sáng suốt kiểu gì mà khiến không ít người đại diện cho công lý lại mang trọng bệnh vô cảm, chối bỏ cả lương tâm của chính bản thân mình.

MP


Xem thêm:
- Cổng chùa thiện ác
- Khôn khéo ngụy biện lấn át thiện tâm
- Sự thịnh vượng hoang đường

Wednesday, November 6, 2013

Với cách "làm án" kiểu này, ai cũng có thể là "ông Chấn dự bị"

>> 'Khẩn trương minh oan cho ông Chấn'
>> ‘Vụ oan sai như ông Nguyễn Thanh Chấn không phải là hiếm’
>> Mảnh lego nào tiếp nối trong “trò xếp hình” của Thủ tướng?
>>>>> Vụ 10 năm oan sai: “Kháng nghị và xét xử tái thẩm là sai”


Lê Đức Dục
(định không viết , nhưng càng đọc vụ ông Chấn càng "lên máu", thôi thì như một cách "xả")

Câu chuyện oan án của ông Nguyễn Thanh Chấn thật sự chấn động trong mấy ngày qua, dù rằng chuyện án oan ở xứ mình không phải là ít. Tuổi Trẻ từng có một >>> hồ sơ dài kỳ về những vụ án mà ở đó những dân lành vô tội bị kết án từ những chứng cớ mù mờ.

Nếu không có tấm bằng Tổ Quốc ghi công của người bố là liệt sĩ hy sinh trong chiến tranh, ông Chấn có thể đã “dựa cột” và thế là xong một kiếp người! (Nhưng lần giở lịch sử sẽ thấy trong lịch sử đất nước này đã từng có hàng ngàn người “dựa cột” đầy oan khuất như thế!)

Và kiếp người của ông Chấn, giả sử ngay lúc đó có dựa cột, “đòm” một phát và “xong” đi nữa thì kiếp đời của vợ con cháu chắt chút chít sau này của ông, mãi mãi đời đời kiếp kiếp vẫn chưa “xong” như kiếp của ông, vẫn phải mang vác trĩu nặng cái nỗi nhục ê chề là con cháu của một kẻ giết người, ê chề hơn là lại đi giết người “vì nhục dục và cướp của”, khi nạn nhân là một người đàn bà chân yếu tay mềm đang cắp nách con thơ. 

May mà ông Chấn đã sống qua ngần ấy năm trong trại tù, nói dại, nhỡ trong 10 năm ấy ông trúng gió cảm mạo gì đó mà ra đi thì câu chuyện cũng như kết thúc.

Mấy hôm nay ai cũng nói làm sao trả lại 10 năm cuộc đời tù tội của ông? Bao nhiêu tiền đền bù cho ông mới đủ?

Thật ra 10 năm tù đó chỉ là sự thiệt thòi rất nhỏ so với cuộc đời của những đứa con ông đã tan nát từ ngày người cha nhận bản án , làm sao đong đếm nỗi đau đến từ hàng xóm, từ bạn bè, từ xã hội. Con không dám đến trường vì bị miệt thị là con của kẻ giết người, dang dở học hành, đóng kín tương lai, vợ hóa tâm thần, mẹ già suy sụp… Vì thế, khi án oan nay dù được cởi, nhưng đường tới tương lai của những đứa con ông thật khó để làm lại khi 10 năm qua, khoảng thời gian tạo dựng nền móng tương lai của một người trẻ bị chôn vùi trong oan khuất và tủi nhục, điều đó kinh khủng hơn cả 3680 ngày ngồi tù oan của ông Chấn!

Điều đáng nói là vì sao cuộc giải oan này của ông Chấn lại khiến cộng đồng xã hội “chấn động” đến vậy?

Với những chứng cứ rất vu vơ, người ta vẫn có thể khép tội một anh nông dân hiền lành chân chất vào tội giết người. Và như đã nói, nếu không có lý lịch con liệt sĩ, ông Chấn đã chết từ tuổi… 42 chứ không phải sống thêm 10 năm để đến ngày được minh oan như hôm nay!

Từ câu chuyện ông Chấn, đông đảo cộng đồng bất bình với cách xét xử, ép cung của các cơ quan đã đành, nhưng sâu xa hơn-ông Chấn-từ thân phận một người nông dân vô tội, qua các cửa ải điều tra xét hỏi, tố tụng... bổng nhiên bị biến thành một kẻ giết người, phải thụ án tử hình hoặc chung thân.

Người dân “lên máu”, bởi với cung cách điều tra xét xử mà các cơ quan chức năng đã áp dụng với ông Chấn-thì rất có thể một ngày nào đó, bất cứ ai trong chúng ta cũng có thể trở thành “ông Chấn”! Hay nói cách khác, với cách “làm án” như đã làm với ông Chấn, mỗi người dân đều là một “ông Chấn dự bị”!

Ông Chấn đã cảm ơn "Đảng và Chính phủ đã cho tôi sống lại lần nữa” khi ông bước ra khỏi cổng trại giam!

Còn những “ông Chấn dự bị” sẽ cảm ơn ai, nếu như họ không có cái may mắn như ông Chấn, khi kẻ thủ ác Lý Nguyễn Chung “một ngày đẹp giời” bổng ra đầu thú ???

Nguồn: FB Lê Đức Dục


Xem thêm:
- Thân phận chim sâu
- "Tầm vóc" một phiên tòa thế kỷ
- Tác nghiệp báo chí tại một phiên tòa xử mại dâm và môi giới mại dâm

Sunday, November 3, 2013

Welcome to lừa quốc

>> Mâu thuẫn và đồng thuận
>> Khởi tố, bắt tạm giam 3 cán bộ Thanh tra giao thông
>> CSGT trắng trợn làm luật người vi phạm


Ký sự của Mr. Kiến trần truồng

Quả ảnh nài anh chộp lén trong sân bay quốc tế hòn ngọc viễn đông (an ninh nó thấy chộp ảnh là bỏ mẹ), số là anh đi công tác, khi vào khu cách ly anh nhìn thấy ôi thôi người người nằm ngồi la liệt. Hỏi ra mới biết trễ mấy chuyến bay mà các thánh nhà ga đéo thèm báo cho thượng đế biết, dốt còn độc tài mà lị (tao đéo báo làm giề nhau hí hí).

- Đến khoảng hơn 12g đêm, vì đoàn thượng đế của Saigontourist họ đã trễ chuyến bay đi Hongkong mới chỉ hơn...10 tiếng nên bỏn chắc nà đói khát, trẻ em thì khóc la, người lớn thì mệt mỏi uể oải. Bọn nài thật là kém cỏi, mới có 1 lúc vậy mà đã không chịu nổi, quê hương anh đây chịu cả mấy chục năm nay mà vẫn "hạnh phúc thứ nhì thế giới kìa" hố hố.

- Có một số người la ó đòi được ăn uống hoặc đòi cho ra khỏi khu cách ly, và họ được đáp ứng vô cùng "lịch sự đúng với phong cách Lừa" -> Thấy đông người phía dưới nhà chờ cách ly lao nhao, một nhóm an ninh mặt đỏ gay bừng bừng sát khí (chắc chúng đang nhậu đêm mà bị quấy) ào ào tiến xuống, tên chỉ huy ra lệnh "tụi bây tắt hết đèn cho tao ", bỗng đèn tắt phụt. Tiếp theo là tiếng la hét khóc lóc như cháy chợ, đồng chí an ninh cầm roi điện vụt loạn xạ đéo cần biết ai la ó chửi bới, anh biết rõ những người bị chích roi điện là bị oan nhưng quan trọng đéo giề? 5 phút sau chúng mở đèn nhìn cảnh như bãi chiến, có anh dọa kiện hắn, mà đcm xứ nài mà kiện cáo cái dề? Kiện củ khoai hả con? địt con mẹ và cuối cùng là trường hợp của ông Tai trong hình.

Tên an ninh gọi ông Tai đòi giấy gì đó hay muốn kiếm chác cũng đéo bít chừng, mà thấy cãi nhau kịch liệt , sau đó hắn đưa ông Tai mẫu giấy bảo ghi vào. Ông ta đi vòng hết khu vực mà đéo có cái bàn hay ghế đề biên nên mới có tư thế cầm viết như trong ảnh chi bựa xem đơi.

Bình lựng thêm của fs: he he trách sao bao nhiêu người tìm đường giũ bỏ quê hương?

Xứ Mỹ khi người nước ngoài nhập cảnh, hải quan chào đón: Welcome to America.
Gặp người quốc tịch Mỹ thì: Welcome home, sir.

Lừa mình thì đúng là được đối xử công bằng ai cũng như ai: where's money?

Nguồn: Sông Hàn


Xem thêm:
- Ngoại cảm - ô hô
- Thói giả dối của giới chức Trung Hoa
- Có thể để cho khoa học yên thân được không?


Wednesday, October 30, 2013

9 tật xấu khiến CSGT bị “ghét”

>> Kinh nghiệm khi bị CSGT thổi phạt
>> Suy ngẫm: Cách đối phó CSGT khi bị dừng xe kiểm tra vô cớ
>> Đi học làm cảnh sát giao thông thân thiện


Phóng viên motthegioi.vn vừa có cuộc phỏng vấn nhanh PGS – TS tâm lý Huỳnh Văn Sơn về những nguyên nhân CSGT không gây được thiện cảm với người dân ngay sau khi ông kết thúc buổi tập huấn kỹ năng giao tiếp và ứng xử cho CSGT TP.HCM vào chiều 30.10.

Mong muốn của ông sau khi truyền đạt kỹ năng ứng xử cho cán bộ, chiến sĩ CSGT TP.HCM tại buổi tập huấn?

Việc tập huấn kỹ năng giao tiếp và ứng xử vẫn đảm bảo những yêu cầu chung về quy chuẩn giao tiếp của một cá nhân, một con người trong xã hội hiện đại. Đó là những nguyên tắc giao tiếp chung, kỹ năng giao tiếp đơn lẻ đến phức tạp, những thủ thuật giao tiếp…

Tuy nhiên, xuất phát từ thực tiễn hoạt động của chiến sĩ CSGT thì những yêu cầu như: quản lý cảm xúc, điều chỉnh thái độ là điều rất cần thiết…

Điều này sẽ giải quyết được nhiều vấn đề như: giải tỏa thái độ tiêu cực của người dân nhìn về người CSGT, góp phần cải thiện hình ảnh và xây dựng hình ảnh của người CSGT, góp phần xây dựng văn hóa giaoi tiếp của lực lượng CSGT TP.HCM

Ông đã từng bị CSGT xử phạt và có khó chịu với cách xử lý của lực lượng CSGT?

Tôi không trực tiếp chạy xe, nên tôi xin phép không trả lời câu hỏi này.

Lý thuyết và thực hành có khoảng cách rất xa, ông nghĩ sẽ có sự thay đổi tích cực từ CSGT sau buổi tập huấn?

Bất kỳ hai phạm trù nào cũng có lằn ranh… Tuy nhiên, nhìn nhận việc khảo sát thực tiễn đến việc huấn luyện đã có phần bớt đi sự chủ quan.

Nói cách khác, các bài tập hay những ví dụ thực tiễn giống như các tiếng động hay các toa thuốc được thực thi theo kiểu kê toa chữa bệnh… Vấn đề người ta có uống thuốc hay không kể cả thước bổ.

Sự thay đổi không hẳn chỉ là sau một buổi học hay một chương trình mà nó có tác dụng từ từ.

Hơn nữa, đây chỉ là khởi điểm cho những chương trình dài hơi hơn mà ban tổ chức cùng với các chuyên gia chúng tôi sẽ xây dựng thành một dự án thiết thực và dài lâu…

Trước khi nhận lời đến tập huấn cho CSGT, ông đã có cuộc khảo sát hay tìm hiểu nguyên nhân vì sao người dân không thiện cảm với CSGT không?

Tôi đã khảo sát và có 9 nguyên nhân sau:

1. Không cần quan tâm đến tuổi tác của người dân khi giao tiếp.

2. Mình là người có quyền năng, sức mạnh mà cần gì phải nghĩ đến cảm xúc của người khác.

3. Nói mày, tao; mi, tớ với dân.

4. Hay nói: Vi phạm là vi phạm, cần gì phải giải thích.

5. Tôi là pháp luật, anh vi phạm luật nghĩa là có lỗi với tôi.

6. Làm khó, thể hiện sự bực dọc với người dân.

7. Tác phong chậm chạp, quan liêu…

8. Sai về hành vi và suy nghĩ: Tôi chạy nhanh và có vi phạm tí cũng chẳng sao vì tôi có trách nhiệm mà…

9. Lời nói của tôi như vậy, tôi chẳng thể sửa được.

Xin cám ơn ông về cuộc trò chuyện này.

Nguồn: Một thế giới


Xem thêm:
- "Vụn vặt" đời thường
- Những hình ảnh không thể "cấm"!
- Phục chế một tác phẩm sơn mài có tuổi thọ 74 năm của nhà danh hoạ Nguyễn Gia Trí

Monday, October 28, 2013

10 đại án tham nhũng: Phải tay tôi, 3 tháng là xử xong

>> Làm thủy điện để... phá rừng
>> Cuối năm nay sẽ xử hàng loạt “đại án”
>> “Tội phạm hoành hành, chính quyền phải chịu trách nhiệm”


Cử tri nói chống tham nhũng nếu làm tốt thì chẳng cần vay nợ nhiều. Bởi nếu chống tham nhũng tốt thì đất nước đã thay da đổi thịt. Giờ cứ vay về nhiều, tham nhũng lắm lại ăn hết.

Tuần này, Quốc hội sẽ thảo luận về báo cáo phòng chống tội phạm của các cơ quan tư pháp với điểm nhấn là 10 vụ “đại án tham nhũng”. Lao động trao đổi với Ủy viên Thường trực Ủy ban Tư pháp Đỗ Văn Đương. “Không phải đường lối chính sách của Đảng sai, mà trong quá trình thực hiện cứ rơi vãi dần dần, biến thành con số 0, làm cho dân mất niềm tin, hết sức nguy hiểm”- ông nói.

Có cả tình trạng “bán hình phạt”

Thưa ông, có thể giải thích thế nào về tình trạng các vụ án tham nhũng kéo dài quá lâu, vì tế nhị hay do án tham nhũng thường phức tạp?

Ông Đỗ Văn Đương: Vụ án nào cũng phải có giới hạn của nó, thời hạn điều tra luật đã quy định. Đối với vụ án ít nghiêm trọng là 4 tháng, đặc biệt nghiêm trọng là 16 tháng, nếu gia hạn nữa là khoảng 24 tháng. Trong hơn 2 năm là phải kết thúc. Nếu cứ khởi tố, điều tra rồi để đấy, thỉnh thoảng lại giở ra, nay đi xác minh một chút, mai đi điều tra một chút thì thời gian cứ thế dài ra. Các cụ nói để lâu cứt trâu hóa bùn, khi dư luận bớt bức xúc rồi thì dễ dàng chuyển tội danh, ví dụ từ tham ô chuyển sang cố ý làm trái, thiếu trách nhiệm…những hình phạt cho các tội này rất nhẹ, còn nếu tham ô, hối lộ hình phạt lên tới tử hình.

Như vậy là người dân đã nói đúng về tình trạng đầu voi đuôi chuột của các vụ án tham nhũng? Thưa ông?

Chính xác, người dân phản ánh đúng. Chúng tôi là những người chuyên môn trong cuộc cũng thấy đúng như vậy. Lúc đầu khởi tố điều tra bằng tội đặc biệt nghiêm trọng, tội tham ô, hối lộ nhưng trong quá trình xử lý vụ án lại mượn những quy định pháp luật chưa rõ ràng để chuyển tội danh nhẹ hơn như thiếu trách nhiệm, cố ý làm trái…để được áp dụng  hình phạt rất nhẹ. Đây chính là nguyên nhân dẫn đến tình trạng đầu voi đuôi chuột. Rồi đến khi đưa ra xét xử lại đánh giá là nhân thân tốt, khắc phục hậu quả, thành khẩn nhận tội… để vận dụng tùy tiện các tình tiết giảm nhẹ để cho xuống mức thấp nhất của khung hình phạt. Chẳng hạn đưa xuống 3 năm rồi lại vận dụng quy định án treo. Cuối cùng rất nhiều trường hợp gây thiệt hại hậu quả kinh tế lớn, có vụ cả trăm tỷ đồng, có vụ vài tỷ… nhưng có khi lại xử án treo, lại đình chỉ, thậm chí chỉ xử lý hành chính.

Ông có thấy đang xảy ra mâu thuẫn giữa quyết tâm xử lý tham nhũng của Đảng, Nhà nước với thực tế xét xử?

Có mâu thuẫn, mâu thuẫn không chỉ với cả đường lối chính sách của Đảng ta mà còn mâu thuẫn với chính các quy định của pháp luật. Pháp luật quy định khi xét thấy cần thiết thì được hưởng án treo. Nhưng giờ dư luận bức xúc như thế, nhân dân bức xúc như thế, Đảng, Nhà nước có nhiều Nghị quyết như thế mà anh lại bảo cho hưởng án treo, có phải là mâu thuẫn không? Như vậy là tổ chức thực thi của Nhà nước không nghiêm. Phải nói thẳng, trong cơ chế thị trường, bản thân cán bộ, nhân viên tư pháp cũng có tiêu cực, cũng dựa vào án để sống. Bây giờ đặt vấn đề là có việc bán hình phạt không? Có vấn đề lợi dụng quyền lực tư pháp nhà nước để tham nhũng không? Có chứ. Tôi giao anh quyền tư pháp, quyền thực thi công lý, anh lại bán công lý đi để lấy tiền thì mới thành ra thế. Chỗ nào có nhiều tiền, nhiều quyền lực thì dễ bán, mà như thế thì rất nguy hiểm. Người dân không tin pháp luật nữa, không tin vào đường lối chính sách của Đảng. Không phải đường lối chính sách của Đảng sai, mà trong quá trình thực hiện cứ rơi vãi dần dần, biến thành con số 0, làm cho dân mất niềm tin, hết sức nguy hiểm.

“Đánh tham nhũng” mới chỉ mơn man.

Liệu có sự mà người dân gọi là “tế nhị” trong các vụ án tham nhũng, thua ông?

Dân nói đúng. Thông thường người có chức có quyền thường gắn bó với người ở trên nữa. Vì người ở trên mới bổ nhiệm được người ở dưới. Thực sự có điều gì đó như bảo vệ, bao che, nương nhẹ. Trong nhiều vụ án, tôi thấy chủ yếu xử những người ở cuối “dây” thôi, như thủ quỹ, kế toán trong khi trong vụ ấy phải đưa hiệu trưởng, giám đốc ra xử lý, hoặc đưa chủ tịch ủy ban ra mà xử lý thì mới đúng vì ông ấy mới là người quyết định, thế nhưng ở đây lại cứ đưa ra xử cho xong, nên không đáp ứng được yêu cầu.

Như tôi đã nói nhiều lần, đánh tham nhũng mới chỉ mơn man, đánh bên ngoài. Tham nhũng phải đánh vào những người có chức có quyền, và phải đánh vào những người có chức có quyền cao. Chính sách của Đảng là phải đánh vào chủ mưu, cầm đầu.

Trong những vụ việc như mua tàu Hoa Sen, ụ nổi…một cá nhân khó có thể tham nhũng được. Thế nhưng những vụ án tham nhũng, khi xử thường cắt đoạn ở  một vài cá nhân, vì sao lại như vậy, thưa ông?

Vì thế như tôi đã nói, phải truy đến cùng người có quyền quyết định. Bởi vì làm sao có thể tham nhũng được một cái lớn như thế, có phải cái kim, cái chỉ đâu mà là rất nhiều tiền. Phải có sự kiểm soát rất chặt chẽ của các cơ quan chức năng khi nhập khẩu những tài sản như vậy. Tôi cho rằng việc truy cứu đến cùng là rất cần thiết nhưng hiện nay thực sự để làm việc đó là không dễ. Vướng rất nhiều, đụng chạm rất nhiều và không phải ai cũng mạnh dạn dám nói đến tham nhũng. Vì bản thân “ông” cũng đầy rẫy những khuyết điểm, cũng có những cái nhập nhằng trong tiền bạc, lợi dụng chức quyền. Ông nói ra nó sẽ tìm cách móc, đập cho ông một trận. Cử tri nói chống tham nhũng nếu làm không tốt thì cũng chẳng cần vay nợ nhiều. Bởi nếu chống tham nhũng tốt thì đất nước đã thay da đổi thịt nhiều. Giờ cứ vay về nhiều, tham nhũng lắm lại “ăn hết”.

Phải tập chung vào khối tiêu tiền nhà nước.

Ông nói 10 đại án tham nhũng, nếu vào tay ông ba tháng là xong, ông sẽ làm thế nào?

Ba tháng là xong là vì các vụ án này đã kéo dài 3, 4 năm rồi. Nếu tôi làm, hành vi rõ đến đâu, xử đến đó, không hầm bà lằng tất cả loại hành vi vào rồi để kéo dài vài năm vì cứ bảo nhiều hành vi, nhiều người, cuối cùng chả cái gì kết thúc được cả. Giống như xây dựng, phải làm từng công đoạn. Càng để lâu càng hóa bùn. Kinh nghiệm trước đây tôi chỉ đạo vụ án, những trường hợp nào rõ thì đem ra xử trước chứ không thể chờ kết thúc một cục mới mang ra xử vì 1 vụ án có thể có 5-6 hành vi, nào là tham ô, hối lộ, cố ý làm trái, thiếu trách nhiệm, lạm dụng chức quyền để chiếm đoạt, do vậy cần làm rõ từng hành vi một.

Cùng đó phải kịp thời phát hiện, phong tỏa, thu hồi tài sản. Hiện tỷ lệ thu hồi rất thấp. Thanh tra phát hiện 9.000 tỷ nhưng thu hồi chưa được 10%, hỏi còn 90% kia đi đâu, chắc chắn là vào túi cá nhân. Vào túi cá nhân rồi phải móc ra chứ. Người ta đánh bạc vài triệu đồng bằng tiền túi thì xử phạt 6,7 tháng tù không cho hưởng án treo, trong khi tham nhũng là tiền của ngân sách nhà nước, tiền thuế của người dân. Có một nhóm người chuyên móc túi của hàng triệu đồng bào ta để làm giàu cho cá nhân, đấy thực sự là tội ác. Tôi cho rằng nếu ta không mạnh mẽ tử hình đối với loại tội này thì tính răn đe không cao. Đầu những năm 90 của thế kỷ trước, ta xử lý rất nhiều trường hợp, răn đe rất lớn. Bây giờ cứ chuyển tội danh, tránh tử hình, chung thân, đi vài năm rồi được giảm án, đặc xá.

Theo tôi, trong năm 2014, phải kết thúc 10 vụ. Mà 10 là quá ít, phải xem lại các vụ có dấu hiệu sai phạm lớn về kinh tế, thất thoát hàng trăm tỷ.

Ông vừa nói cán bộ tư pháp của mình đã cố tình làm sai giảm án, có cách nào để xử lý không?

Ở nhiều nước, phòng chống tham nhũng trước hết người ta tấn công vào đội ngũ phòng chống tham nhũng. Người ta điều tra chính công an, chính công tố trước, chính thẩm phán trước. Phải có cơ chế đặc biệt trong vấn đề này. Chứ nếu cứ để cơ chế hiện nay thì không làm được. Phải có một cơ quan độc lập.

PV: Chúng ta đã có Ban chỉ đạo PCTN độc lập với hành pháp, ông nhận thấy kết quả PCTN ban đầu thế nào?

Ông Đỗ Văn Đương: Hiệu quả hoạt động bây giờ chưa thay đổi nhiều so với trước đây. Bởi vì, nhận định của Đảng, tham nhũng vẫn còn phức tạp, nghiêm trọng, chưa giảm. Cử tri nói rất đúng, tiền nhà nước không phải ít vậy làm sao đi đâu hết. Đầu tư thực tế bao nhiêu? Số công chức tham nhũng rất nhỏ, nhưng những phần nhỏ này nắm quyền rất lớn và gây nguy hại rất lớn khi một vụ án tham nhũng lớn bằng hàng ngàn vụ tham ô nhỏ. Theo tôi, phải tập chung vào khu vực doanh nghiệp nhà nước, những tổng công ty, nguồn tiêu tiền nhà nước, vào các dự án đầu tư công…

Xin trân trọng cảm ơn ông.

Nguồn: Blog Đào Tuấn

P/s: Chắn chắn là không thể vô tay ông được, ông đại biểu Quốc hội Đỗ Văn Đương quý mến ạ!


Xem thêm:
- Cũng sắp hết năm rồi còn gì?!
- Tham nhũng: Rõ mười mươi rồi nhé!
- Đại biểu Quốc hội phải bàn những vấn đề gì?!

Friday, October 25, 2013

Thế là Trung Hoa nổi giận

>> Tham nhũng tinh thần
>> Bộ trưởng nên đấm ngực và nói: “lỗi tại tôi”!
>> “Mau với chứ…” Ban Nội chính và bác Nguyễn Bá Thanh ơi!


Trần Khải

Hôm Thứ Sáu 11-10-2013, Trung Quốc đã nổi lôi đình, chỉ trích một đơn kiện ở Tây Ban Nha níu áo Cựu chủ tịch TQ Hồ Cẩm Đào ra tòa về những vi phạm nhân quyền ở Tây Tạng.

Bà Hua Chunying, phát ngôn nhân Bộ Ngoaị Giao TQ, nói: “Tây Tạng là một phần bất khả tách rời của Trung Quốc. Chúng tôi mạnh mẽ chống lại bất kỳ quốc gia nào hay cá nhân nào can thiệp vào nội bộ TQ với cớ là chuyện liên hệ tới Tây Tạng.”

Những lời trên của bà Hua đưa ra sau khi một tòa án Tây Ban Nha chấp nhận xét xử đơn kiện Hồ Cẩm Đào, một phần trong cuộc điều tra về cáo buôc rằng Hồ thực hiện chính sách diệt chủng ở Tây Tạng các thập niên 1980s và 1990s.

Tòa án Tây Ban Nha sẽ xét xử Hồ Cẩm Đào, cựu chủ tịch Trung Quốc, về cáo buộc tội diệt chủng. Bản tin Phayul cho biết như thế. Sau đây là bản dịch toàn văn.

Hôm Thứ Năm 10-10-2013, Tòa Hình Sự Khu Vực 4 thuộc Tòa án Quốc gia Tây Ban Nha (Audiencia Nacional) ra phán quyết cho kháng án trình lên bởi CAT (Comite de Apoyo al Tibet) để tòa sẽ xét xử các cáo buộc nhắm vào giới lãnh đạo Trung Quốc, về các tội chống lạị dân tộc Tây Tạng.

Hồ sơ này trước đó đã bị bác bỏ vào ngày 6 tháng 9-2005. Quyết định bác bỏ đơn kiện đó có vẻ như cho thấy trái nghịch với bộ luật căn bản làm nền tảng cho Thủ Tục Hình Sự Tây Ban Nha (Spanish Judicial Procedure), và một tiền lệ tư pháp hiện nay về việc áp dụng thẩm quyền phổ quát tại tòa án Tây Ban Nha. Lúc đó, tòa cũng bác bỏ người đồng khiếu kiện và là công dân Tây Ban Nha, ông Thupten Wangchen, ra khỏi việc hỗ trợ tư pháp. Trong bản phúc trình, công tố viên của Tòa Số 2 phán quyết rằng không có đủ “nối kết quốc gia” để cho tòa áp dụng nguyên tắc thẩm quyền phổ quát.

Tòa trước đây đã bác bỏ một đơn kháng cáo vào ngày 11 tháng 6-2013, với sự hỗ trợ của công tố nhà nước, về yêu cầu của CAT để mở rộng đơn kiện bao gồm cả cựu Chủ tịch nước Trung Quốc. Sau khi nghe kháng cáo vào ngày 29-7-2013, tòa nói rằng bây giờ tòa chấp nhận xét các biện luận của CAT để bao gồm cả Hồ Cẩm Đào vào danh sách những người bị tố cáo về tội diệt chủng.

Tòa lý luận rằng quyết định trước đó phải bị đảo ngược bởi vì một trong nhóm đứng đơn, ông Thubten Wangchen, là một công dân Tây Ban Nha và bởi vì Trung Quốc không thực hiện cuộc điều tra riêng về các cáo buộc.

Tòa có thể xét xử các hồ sơ về tội ác chống nhân loại bất cứ nơi nào xảy ra ngoài lãnh thổ Tây Ban Nha dựa vào nguyên tắc pháp lý thẩm quyền phổ quát. Hồi năm 2009, thẩm quyền phổ quát này hạn chế đối với các đơn kiện mà công dân Tây Ban Nha là nạn nhân các tội như thế.

Quyết định của tòa theo sau một diễn tiến dài khởi sự từ năm 2005, khi các nhóm nhân quyền Tây Ban Nha, một trong các nhóm đó lãnh đaọ bởi Wangchen, yêu cầu tòa tuyên bố rằng 7 nhà lãnh đạọ Trung Quốc, bao gồm cả cựu Chủ tịch Giang Trạch Dân và cưụ Thủ tướng Lý Bằng đã phạm tội ác chống nhân loại thực hiện bởi chính quyền TQ ở Tây Tạng. Không ngạc nhiên gì, Trung Quốc đã ầm ĩ chỉ trích các diễnt iến tư pháp này.

Hồ Cẩm Đào đã giữ chức Bí Thư Đảng Khu Vực Tự Trị Tây Tạng từ 1988 tới 1992, chỉ huy đàn áp dữ dôị các cuộc biểu tình chống Trung Quốc hồi năm 1989.

Tòa Tây Ban Nha công nhận “rằng tội ác diệt chủng nhắm vào Tây Tạng, và các chánh án công nhận rằng việc truy tố Hồ Cẩm Đào tới vào giây phút tư pháp chính xác “đúng vào lúc tư cách miễn nhiệm ngoại giao của Hồ hết hạn,” theo cơ quan CAT (một tổ chức đứng tên kiện trong hồ sơ này) bản doanh ở Madrid viết trong một bản văn.

Alan Cantos của cơ quan CAT nói, “Chúng tôi ước muốn hồi hướng thành công tư pháp này không chỉ tới các nạn nhân, nhưng cũng tới hàng ngàn ‘chiến sĩ tự do’ và để tưởng nhớ tất cả những người tự thiêu trong và ngoài Tây Tạng, và cho những ai liều thân và liều cả sự tự do của họ khi đối diện với sự thụ động của cộng đồng quốc tế mà sự im lặng của họ là đồng lõa với diệt chủng. Ý nghĩa của công lý và quyết tâm vì sự thật được nêu cao trong trận đánh pháp lý này trong đó là niềm tin tưởng vào giá trị của sự bất bạo động.”

Toàn văn bản tin vừa dịch xong ở trên, nhưng cần ghi nhận: Bản tin chỉ nói rằng Tòa Tây Ban Nha đồng ý xét xử, bao gồm cả Hồ Cẩm Đào, nhưng không nói rõ là bao giờ tòa sẽ họp.

Và sẽ diễn tiến tới đâu?

Báo South China Morning Post hôm Thứ Sáu 11-10-2013 ghi lời Nina Jorgensen, phó giáo sư Luật Khoa tại đại học Chinese Univeristy of Hong Kong, nói là thế nào cũng có vài phản ứng vì Bắc Kinh rất ghét những màn này, “Nhưng nhiều phần sẽ thấy là không có bao nhiêu chuyện xảy ra. Hồ sơ kiện này gây chú ý tới vấn đề và cho các nạn nhân ít nhất một cơ hội để gây chú ý tới những lời họ cáo buộc.”

Thực tế, chuyện này đúng là con cóc đi kiện ông Trời. Vì Tây Ban Nha đang thất nghiệp tới 26%, và các lễ hội bò chạy và đấu bò đang đếm tiền từ du khách tới từ Hoa Lục. Tòa này sẽ bị chính phủ can thiệp không bằng cách này thì cũng cách kia. Ai cũng thấy thế.

Nhưng níu áo ra tòa được, dù họ Hồ sẽ không bao giờ đặt chân tới Tây Ban Nha nữa, nhất định là một chiến thắng tạm thời cho nhân quyền.

Nguồn: Việt Báo


Xem thêm:
- Bá quyền văn hóa đe dọa Việt Nam
- Ai sẽ làm luật sư cho Trương Duy Nhất?
- Lên bờ xuống ruộng trước khi nhận giải Nobel


Wednesday, October 23, 2013

Mại Dâm và Điếm Bút

>> Hãy điền vào dấu ba chấm
>> Đã thấy quan tài, mà chưa đổ lệ?
>> Phong tướng? (nhân tiện mời bà con đọc lại bài >>> này!)


Phong Lan 
Gửi tới BBC từ Pisa, Italia

Ai cũng biết nghề mại dâm đã có từ hàng ngàn năm về trước nhưng từ khi điện thoại di động ra đời, mại dâm phát triển thêm một nhánh mới cao cấp hơn đó là 'gái gọi'.

Cách đây vài trăm năm báo chí ra đời khi công nghệ in roneo xuất hiện, và người phóng viên là một nghề cao quý, thể hiện trình độ và kiến thức của họ qua các bài viết trên trang giấy.

Và khoảng 15 năm trở lại đây, khi Internet vào Việt Nam thì hàng loạt trang tin mạng, báo mạng ra đời một cách rầm rộ, các nhà báo đứng trước thách thức mới, đưa tin thật nhanh, thật chính xác để đáp ứng nhu cầu bạn đọc, làm sao phải có nhiều người bấm vào trang tin đó.

Phải nhiều và nhanh nhất có thể để có 'view', có tiền quảng cáo.

Chính cái điều kiện khắc nghiệt đó đã đặt nghề nhà báo trước một thử thách quá lớn.

Thay vì nâng cao trình độ và kỹ năng của nghề nghiệp để đáp ứng yêu cầu trên, một số 'nhà báo' lại làm biến dạng nó đi, bằng cách đưa tin tốc ký, không suy nghĩ, sai chính tả, có khi lừa gạt, giật tít nóng, nhưng chẳng có một cái nội dung gì, miễn sao có tiền nhuận bút là được.

Điếm Bút - nghề nguy hiểm

Và chính bộ phận "người đưa tin" này đã tạo một nghề rất mới, nghề Điếm Bút.

Nên nhớ rằng đây là hai nghề khác nhau, mặc dầu nó cùng xuất phát điểm như nhau.

Cũng như Mại Dâm, nghề Điếm Bút xuất phát từ nhu cầu của xã hội và không thể nào dẹp bỏ được, đặc biệt là trong bối cảnh công nghệ thông tin phát triển một cách chóng mặt như hiện nay.

Đơn giản, vì có cầu là phải có cung, đó là quy luật.

Tuy nhiên, nếu Mại Dâm chỉ có thể tác động tới một số đối tượng trong một thời điểm nhất định, thì mức độ ảnh hưởng của nghề Điếm Bút nguy hiểm hơn gấp ngàn lần.

Nó tàn phá mọi thành phần xã hội và có thể từ thế hệ này đến thế hệ khác.

Câu hỏi đặt ra là, tại sao chúng ta ngăn chặn Mại Dâm mà không ngăn chặn, thậm chí còn còn cổ súy cho nghề Điếm Bút nguy hại ấy.

Mại Dâm chỉ là kinh doanh 'vốn tự có' còn nghề Điếm Bút là kinh doanh cái họ không hề có nên là một hình thức lừa gạt.

Cá nhân mà nói, tôi không miệt thị hai nghề nghiệp đó.

Nhưng nếu Nhà nước đã cấm Mại Dâm thì nên cấm luôn cả Điếm Bút.

Còn nếu đã không cấm được thì nên công nhận cả hai nghề ấy như là những nghề hợp pháp.

Có phải là thiên vị không khi có lúc chúng ta dùng từ nhà báo để hợp pháp hóa nghề Điếm Bút, nhưng không thể dùng từ 'Phục vụ Nhu cầu Bản năng' để hợp pháp hóa nghề Mại Dâm.

Xin các vị đừng lấy lý do vi phạm thuần phong mỹ tục mà cấm đoán một nghề hợp pháp và đáp ứng nhu cầu xã hội như thế.

Thuần phong mỹ tục là một khái niệm chung chung, mơ hồ mà đến bây giờ tôi vẫn không hiểu nó có giá trị pháp lý như thế nào?

Các nhà hành pháp và quản lý xã hội cần nhớ rằng cái cụm từ ấy chỉ có giá trị trong khuôn khổ tinh thần mà thôi.

Xã hội rồi sẽ phát triển, nhiều ngành nghề mới sẽ xuất hiện theo nhu cầu cuộc sống, có nghề được phép và có nghề không được phép.

Tôi viết bài này không cổ súy cho hai nghề trên, cũng không có ý ủng hộ.

Chỉ mong các nhà quản lý xã hội, lập pháp, hành pháp, tư pháp hãy đối xử công bằng giữa các nghề nghiệp với nhau, để cuộc sống thêm đa dạng hơn.

Nguồn: BBC

P/s: ...VnExpress chôm bài của BBC ( FB Uyên Vũ)


Xem thêm:
- Ngột ngạt tâm linh, văn minh và văn hóa
- Khôn như thượng thư văn hóa
- Dư luận viên, vô dụng và hữu ích