Showing posts with label nhân quả. Show all posts
Showing posts with label nhân quả. Show all posts

Thursday, January 23, 2014

Nhân đã gieo, mà quả mãi chưa thấy đến?

>> 'Thêm ngân hàng ra đi trong năm 2014'
>> Ngân hàng Hàng Hải, Nam Việt và Tiên Phong sẽ nối gót "Bầu Kiên" và ACB?
>> Báo Nga: Mỹ đánh bại Trung Quốc trong một giờ nếu chiến tranh hạt nhân
>> Đã đến lúc cần bỏ qua chỉ số GDP
>> Học sinh lớp 4 ở Mỹ phải học thuộc lòng những gì?


Ngồi nhậu, có quan anh kể câu chuyện như này:

Sếp tổng một doanh nghiệp nửa nhà nước nửa tư nhân, ở gần nơi thắt nơ chia đôi Nam Bắc bị mắc bệnh choén tạp.

Nói thế có nghĩa, bác ta không thiếu tiền để choén những chân dài, thậm chí bao nuôi thành bồ nhí. Thế nhưng bác ta lại chỉ thích choén người trong công ty của bác, thế mới lạ.

Thế là đờn bà con gái của công ty, từ già hói đến vàng son, từ mắt bồ câu đến mồm răng vẩu, từ hăm bẹn đến hôi nách,… bị bác í choén tuốt, mà choén bằng cách đè ngửa ra, chứ chả tình ý tình tang gì cả.

Đã thế, bác ấy còn khoe với chiến hữu như một thành tích. Đại loại ở đây tao là vua, muốn gì được nấy. Người kể ví von là bác ấy như con dê đực tung hoành ở trong chuồng của một bầy dê cái yếu ớt.

Vấn đề ngoại tình bồ bịch là chuyện bình thường, không đến mức quy vào phạm trù đạo đức nếu cả 2 tự nguyện. Nhưng với bác ấy, thích là dùng, bằng cưỡng đoạt, chứ không có tự nguyện.

Bác ấy có 2 cậu con trai, nghe kể là ngoan ngoãn học giỏi. Cả hai chết vì tai nạn, một đường sắt, một đường bộ.

Người kể câu chuyện nói, nó ác, âu cũng là nhân quả.

Lại ngẫm, ở An-nam, chữ nghĩa dần trở nên mạt hạng khi có những kẻ cầm bút thích đổi trắng thay đen, uốn cong ngòi bút nhằm mưu cầu danh vọng, lợi lộc, tiền bạc, tình ái, …

Những kẻ này đã làm băng hoại đạo đức xã hội, suy đồi nhân cách con người, tận diệt bản sắc văn hóa dân tộc và để lại di lụy lâu dài.

Điếm người, chỉ ác một. Điếm bút, ác gấp ngàn lần.

Nhân đã gieo, mà quả mãi chưa thấy đến!!!

(@ by Baron, 2014)


Xem thêm:
- Còn nữa đó, đợi đi!
- Ai tiết lộ bí mật điều tra cho Nguyễn Như Phong?
- Vụ án lộ bí mật – nếu không tìm thấy bị can thì sao?

Friday, November 15, 2013

Đất nước nhìn từ những tượng Phật thật to

>> Tất nhiên là phải chối…?!
>> Vụ án oan 10 năm: Đừng trông chờ vào lương tâm kẻ cướp
>> Vụ 10 năm oan sai: 6 điều tra viên có dám tố cáo ông Chấn đã vu khống?
>> Vụ tử tù Hàn Đức Long “có vấn đề”
>> Quan điểm trái chiều về vụ án Nguyễn Thanh Chấn


Cái cân tố tụng bao giờ cũng được nhìn nhận đong đếm từ hai phía tình và lý. Hình ảnh người tù án oan Nguyễn Thanh Chấn trở về nhà trong vòng tay chúc mừng và những giọt nước mắt của người thân, bạn bè, hàng xóm… tạo nên sự bùi ngùi cảm động khó tả trong lòng dư luận, bạn đọc trong và ngoài nước. Mười năm ở tù, mười năm mất tự do, mười năm với những nổi đau khổ oan trái dồn nén hằn in dấu trên khuôn mặt khắc khổ khô khốc chân chất của anh như lột tả hết mọi điều. Đối với truyền thông, gọi đây là một đề tài nóng được dư luận hết sức quan tâm cũng đúng, nhưng nói chính xác hơn, đó chính là những bức xúc tư pháp âm ĩ trong lòng người dân bấy lâu nay nhưng thật khó cơ hội để làm rõ, để chứng minh được. Thế là, từ câu chuyện anh Chấn, tỉnh Bắc Giang lại rộ lên những “án oan” khác đang được truyền thông tiếp tục mổ xẻ…

Có ai đó viết trên facebook rằng nếu một đơn vị báo chí nào đó “mua đứt” độc quyền anh Chấn để “khai thác” thì sẽ “bội thu” cho cả hai - anh Chấn và đơn vị báo chí, đây là một nhận xét đúng trong một môi trường truyền thông tư bản tiên tiến, riêng với điều kiện trong nước hiện nay thì bất khả kháng, không thể làm được. Như muốn trút bỏ nổi niềm, anh Chấn đã tâm sự với báo chí về những ngày tháng đau khổ của mình trong trại giam, bị ép cung, bức cung, dùng nhục hình, tập luyện dựng lại “hiện trường” để… nhận tội. Đứng trên khía cạnh bạn đọc, mình nhìn nhận những bài báo đó như những đoạn “hồi ký” ghi lại đoạn đời “họa vô đơn chí” của một người tù oan nghiệt. Thời gian mười năm có thể khiến cho người ta không thể nào nhớ hết nổi những chi tiết cụ thể, nhưng có những sự việc “ấn tượng” sẽ lưu dấu khắc ghi mãi mãi trong tâm trí mỗi con người. Đất nước chúng ta trải qua bao năm tháng chiến tranh, nay hòa bình rồi vẫn còn đấy những người lính với thương tật khắp mình, không ít những người lính ấy đã từng tù tội. Họ thường nghĩ nhiều về quá khứ, họ viết hồi ký của mình, cho mình và cho mọi người. Họ viết về những ngày tháng nếm mật nằm gai, tù tội, bị ép cung, bị bức cung, dùng nhục hình .., để rồi trong những tiệm sách ngày hôm nay, bạn đọc có những tư liệu bổ ích về lịch sử, về một thời đại đã qua, và cảm động hơn nữa là từ những hồi ký ấy có những người “của ngày xưa” tìm đến nhau để mà ăn năn xám hối, xin lỗi chân thành, xóa bỏ hận thù, bắt tay nhau trở thành những người bạn tốt, tri âm, tri kỷ.

Thực tế thì không bao giờ đơn giản, những người điều tra viên vụ anh Chấn “ngày xưa” sau khi làm bản tường trình đã hoàn toàn bác bỏ (là điều mà ai cũng có thể đoán trước được) chuyện ép cung, bức cung, dùng nhục hình… Trong mổi người dân bình thường, không cần phải có những kiến thức khoa bảng thi cử, với văn hóa đạo lý truyền miệng cho nhau cũng đủ có thể đặt một dấu chấm hỏi to tướng rằng “ cái anh Chấn kia trong đầu có bị gì không?”. Đúng như vậy, không giết người sao lại đi nhận tội giết người, thật không bình thường chút nào. Nhưng để tìm ra chứng cứ ép cung, bức cung, dùng nhục hình kia là một điều “bất khả thi”, như vậy, những đoạn “hồi ký” họa vô đơn chí của anh Chấn đang đứng trước một phạm trù ngôn ngữ “tố tụng” khác, tội “vu khống” có thể thành lập. Sắp tới đây phiên tòa >>> “tái thẩm” sẽ xảy ra, mọi sự đều trông chờ vào sự công bằng của công lý, nén hương anh Chấn thắp trên bàn thờ người cha liệt sỹ sau mười năm tù án oan nghiệt ngã vẫn còn bay lơ lửng… để tiếp tục đợi chờ một phán quyết thật công tâm soi thấu trời xanh bao la lồng lộng.

Bài toán nan giải về pháp lý kia đang được truyền thông đề cập hàng ngày, những nhà báo, những luật sư liên tục đưa ra những phân tích thú vị, họ viết có tâm, có lực, hấp dẫn, lôi cuốn, lại am tường luật pháp, nhưng hình như vấn đề vẫn chưa “sáng tỏ” được bao nhiêu. Trong nhiều vấn đề khó khăn của cuộc sống, sự tham gia tích cực của mọi thành phần xã hội thường đem đến những kết quả tích cực, nói theo kiểu của những người “có nghề” là huy động tối đa cả hệ thống chính trị vào cuộc. Cả nước mua công trái, cả nước làm từ thiện, cả nước giúp đỡ đồng bào thiên tai lũ lụt, cả nước ủng hộ Trường Sa… và cả nước cùng chung sức bảo vệ công lý Việt Nam. Các nhà báo cứ viết, các luật sư cứ viết, riêng bản thân mình nếu là một Tổng biên tập, trong vấn đề cụ thể vụ án oan anh Chấn này, mình mong muốn và khao khát các thành phần khác trong xã hội lên tiếng, viết bài nhận định về cái tình, cái lý trong câu chuyện tư pháp đặc biệt này.

Họ có thể là những cán bộ hưu trí, lão thành cách mạng, những người cao tuổi .., những người có thể bằng tuổi cha, mẹ, thầy giáo, cô giáo của những điều tra viên ấy.

Họ có thể những người đàn bà, những cô gái .., những người có thể bằng tuổi vợ, người yêu của những điều tra viên ấy.

Họ có thể là những thiếu niên, học sinh .., những người có thể đáng tuổi con cháu những điều tra viên ấy.

Họ có thể là những đồng nghiệp của những điều tra viên ấy, những người hiểu biết chuyên môn nghiệp vụ điều tra, luôn khắc ghi trong đầu, trong tim 6 điều dạy của lãnh tụ.

Và nhiều hơn thế nữa, tất cả mọi thành phần lên tiếng sẽ có cái nhìn thật đa chiều, cái tình cái lý sẽ dần dần được sáng tỏ, từ đó cũng rút ra được một bài thống kê, kiểm tra về trình độ hiểu biết pháp luật của người dân. Dân càng hiểu biết pháp luật thì xã hội càng lành mạnh, đất nước càng văn minh. Truyền thông ngày nay thường đề cập nhiều đến vấn đề vô cảm của xã hội đương đại, thế thì từ sự việc pháp lý đặc biệt cụ thể này, hãy tự đánh giá xem sự “vô cảm”… của chính mình đã mức độ nào rồi?

Phán xét cuối cùng vẫn phải chờ chủ tọa phiên tòa tuyên bố, phán xét lương tâm thì tùy ở mỗi người. Lịch sử nước ta đúc kết quá nhiều bài học đấu tranh với áp bức, vì thế trong mỗi người dân Việt Nam muốn giữ gìn trân quý lẽ phải, đặt chữ thiện, điều lành lên hàng đầu. Từ Nam ra Bắc người người theo Phật, nhà nhà theo Phật, chùa chiền xây dựng khắp nơi, từ thành thị đến nông thôn, từ đồng bằng đến miền núi, và ra đến những hải đảo xa xôi. Mười năm gần đây, cũng là thời gian anh Chấn ngồi tù, nền kinh tế thị trường định hướng khiến khắp tỉnh thành đâu đâu cũng xây thêm chùa, đắp thêm Phật. Khách du lịch sẽ chẳng ngạc nhiên nếu như thấy những nơi mình đến người dân đã, đang và sẽ tạo ra những tượng Phật thật to, thật khổng lồ trong những khuôn viên chùa thật trang hoàng nguy nga hoành tráng. Sắp tới đây là lễ khánh thành tượng Phật hoàng Trần Nhân Tông cao 15m, nặng 150 tấn, với tổng kinh phí trên 750 tỉ đồng, được đặt tại núi Yên Tử. Chợt nhớ việc trước đây, khi đúc tượng Thánh Gióng, vị đứng đầu chính phủ đã đề xuất đúc trái tim có động mạch chủ và tĩnh mạch chủ cho ngài và con ngựa của ngài, có lẽ vị lãnh đạo này đang nghĩ đến chữ Tâm. Như vậy, đúc tượng Phật thật to thì cái Tâm phải thật lớn hay là… để mọi người thấy được Phật mà nghĩ đến cái Tâm nhỏ bé, còn quá thiếu của chính mỗi con người.

Trong tố tụng, người đời xét đến cả tình lẫn lý, lý là cái án oan nghiệt ngã mười năm trời, tình lại là tại Tâm. Trong đạo Phật, người phàm chịu chi phối của luật luân hồi nhân quả, nhân là cái án oan nghiệt ngã mười năm trời, còn quả thì… Phật mĩm cười im lặng.

Trần trụi mà quan sát thì hiện tượng xuất hiện những tượng Phật thật to đôi khi có cùng chung căn bệnh "thành tích" đã ăn sâu thành mãn tính, quan dân cùng đua nhau trong cái danh hão được tham sân si dẫn dắt. Phật to làm gì mà số phận con người cứ nghiệt ngã mãi thế, và sáng suốt kiểu gì mà khiến không ít người đại diện cho công lý lại mang trọng bệnh vô cảm, chối bỏ cả lương tâm của chính bản thân mình.

MP


Xem thêm:
- Cổng chùa thiện ác
- Khôn khéo ngụy biện lấn át thiện tâm
- Sự thịnh vượng hoang đường

Tuesday, November 12, 2013

Trời có mắt

>> Lộ diện những “đòn nghiệp vụ” của điều tra viên
>> Cả tàu ngựa đau, hai con vẫn thản nhiên ăn cỏ
>> Bị can có quyền không khai cho đến khi có mặt luật sư
>> Bi kịch của kẻ sỹ giữa đám bần nông
>> Sự phá sản của mô hình tập đoàn kiểu Vinashin


Thái Sinh

Bác Thảo Dân đặt tờ báo xuống chiếu đi đi lại lại trước mặt lão Cò vẻ mặt vô cùng tức giận.
- Thế là người tù chung thân Nguyễn Thanh Chấn đã được trở về. Không còn gì để tin vào hệ thống tư pháp nữa, kẻ có tội thì sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, người lương thiện thì bị tống vào tù. Kêu trời, trời cao không thấu, kêu đất, đất dày không nghe được. Phẩm giá của con người bị chà đạp, cứ thế này thì bất cứ ai cũng đều có tội và bị giam cầm. Con người không hơn gì con gián...
Lão Cò thở dài cay đắng:
- Ông Chấn là con liệt sĩ mới được giảm xuống án chung thân, nếu không đã dựa cột tử hình rồi, nỗi oan khuất chôn xuống mười thước đất sâu biết bao giờ mới được giải oan? Ép cung, mớm cung, hành hạ đủ kiểu của cơ quan điều tra buộc ông Chấn phải nhận cái tội không phải do mình gây ra. Hơn ba ngàn ngày tù ngục, gia đình tan nát, vợ trở nên tâm thần, con cái thất học cả dòng họ bị nhơ nhuốc...Thử hỏi ai đã gây ra nỗi oan khiên cho gia đình ông Chấn?
Bác Thảo Dân đập tay xuống chiếu:
- Theo lão đây là do lỗi của hệ thống pháp luật hay do lương tâm những người thực thi pháp luật đã hoen ố?
Im lặng một lúc khá lâu, lão Cò buồn bã:
- Tôi nghĩ là cả hai... 
- Vậy theo lão, những người đã xô đẩy ông Chấn vào chốn tù ngục sẽ bị xử lý như thế nào?
Lão Cò đứng dậy vào buồng mang chai Tiên Lãng Tửu rót ra hai chén:
- Bác hãy cùng tôi uống mấy chén Tiên Lãng Tửu cho hạ hoả. Bác còn nhớ vụ mấy anh em nhà ông Đoàn Văn Vươn chứ? Thủ tướng đã kết luận việc cưỡng chế đầm tôm của các cơ quan có liên quan của Hải Phòng là sai. Kết luận của Thủ tướng rành rành như vậy, nhưng những người đã khiến gia đình ông Vươn tan cửa nát nhà, bị tù đày...nhưng đến bây giờ trong số họ có ai làm sao đâu. Nhiều người còn được thăng chức, lên lon...còn anh em nhà ông Vươn đang bóc lịch trong tù. Chân lý vẫn là cái lý có chân. Vụ ông Nguyễn Thanh Chấn chắc cũng thế thôi, những người gây ra oan trái cho ông Chấn thì đang cười khẩy, người nọ đổ lỗi cho người kia, các cơ quan tố tụng đang tìm mọi cách đổ lỗi cho nhau.
- Tôi nghĩ thế này lão Cò ạ. Hãy tống tất cả những người đã gây ra oan trái cho ông Chấn vào tù. Tù trả nợ bằng tù, chứ không còn nhiều vụ án oan không chừng. 
- Thế cũng hay, nhưng liệu điều đó có phù hợp với các điều luật không? Có lẽ bác phải bắc thang lên cung trăng hỏi những nhà làm luật, họ đang ở trên đó, nên thằng Cuội bị mất chỗ ở đang phải lang thang dưới trần gian...
Nghe thế khiến bác Thảo Dân cay mũi quá nên nổi khùng.
- Thế thì chết người ta chứ. Nhưng mà trời có mắt lão ạ. Kẻ gây ác rồi sẽ gặp ác thôi. Đời họ không bị trừng phạt thì đời con cháu họ sẽ bị trừng phạt thôi.

- Bác nói vui quá! Ông Nguyễn Thanh Chấn cố sống tới trăm tuổi mà đợi. Vâng, hãy đợi đấy...

Nguồn: Trần Nhương


Xem thêm:
- Sai địa chỉ
- Nếu tôi có đủ quyền!
- Ngụy biện, ngụy biện hết

Thursday, November 7, 2013

Hãy nhìn vào Phật, chớ nhìn vào Tăng

>> ‘Cơ quan điều tra VN thuộc diện giỏi nhất thế giới’
>> Dân bức xúc vì trụ trì rước tượng mình vào chùa
>> Vật chất tuy còn những khó khăn, nhưng an ninh quốc gia, trật tự an toàn xã hội được đảm bảo (Đại biểu Thích Thanh Quyết dùng từ đồng chí rất nhuần nhuyễn - Những vụ án như vậy chỉ lực lượng Công an mới khám phá được. Vụ án tham nhũng càng lớn, tính chất tinh vi, phức tạp càng cao, lại được “bao bọc” bởi nhiều yếu tố. Các đồng chí khám phá được bởi có chuyên môn nghiệp vụ, có nhân lực được đào tạo, tôi luyện tốt, có kinh nghiệm đấu tranh, khám phá án và có phẩm chất cao. Cho nên khi tung vào làm những vụ án đó, các đồng chí đã khám phá rất nhanh, phát hiện nhanh nhạy, điều tra, làm rõ được hành vi phạm pháp của từng đối tượng. Đó là thành quả rất lớn của ngành Công an.)


Một lần chúng tôi đi hộ niệm bằng xe ô tô của một cô Phật tử. Trên xe, cô Phật tử lái xe hỏi chúng tôi rằng: “Tại sao có những quý Thầy cả đời tu hành mà lâm chung vẫn hiện tướng ác?”. Cô lấy làm hoang mang vì “tu hành cả đời đến như quý Thầy” mà lâm chung vẫn hiện tướng ác, thì Phật tử tại gia “có còn hy vọng gì không?”. Chư Tổ ngày trước, dù là tu hành theo pháp môn nào, khi ra đi rất tự tại, cho dù có tật bệnh hay không, thần thức không mê mờ, lúc ra đi ai nấy đều sáng suốt, tỉnh táo. Lúc đó, khi đối trước câu hỏi của cô Phật tử, chúng tôi có cả người xuất gia và tại gia không biết nên trả lời như thế nào. Sau cùng, chúng tôi nói với cô rằng: “Tu Phật thì hãy nhìn vào Phật, chớ nhìn vào Tăng”.

Truyền thuyết ghi lại rằng, ba lần vua Càn Long đến núi Phổ Đà (Trung Quốc), là đạo tràng của Quán Thế Âm Bồ Tát, đều gặp một nhóm sư sãi uống rượu, hút thuốc, đánh bạc, ôm vai bá cổ, la hét lớn tiếng. Vua thường nghe mẫu hậu nói về đạo hạnh cao siêu, oai nghi tế hạnh của những người xuất gia ở núi Phổ Đà, nay chứng kiến những cảnh này thấy rất mâu thuẫn. Khi vua hỏi họ tại sao lại như vậy, những nhà sư trả lời rằng: “Đó là gia phong hải ngoại, cảnh giới La Hán, không việc gì đến ông”. Ba lần mâu thuẫn lên tới đỉnh điểm, vua tức giận quyết định cho binh lính san bằng núi Phổ Đà, bắt hết nhóm sư sãi uống rượu hút thuốc kia cho chém đầu. Khi dẫn binh lính vào chánh điện, thấy áo bào và mũ của mình bị mất do đánh bạc thua đám sư sãi, đội trên tượng Quán Thế Âm Bồ Tát, vua mới hiểu ra rằng đám sư sãi đó chính là Bồ Tát hóa thân để thử ông, đúng như lời mẫu hậu của ông đã nói. Ông liền sám hối trước tượng Bồ Tát, phát nguyện từ nay không dám coi thường sư tăng. Trở về cung, vua kể lại đầu đuôi câu chuyện cho mẫu hậu nghe. Mẫu hậu của ông nói rằng: “Từ nay, khi nào con thấy nhà sư quần áo không chỉnh tề, hành vi không đoan chính, thì con hãy nhớ lấy lời mẹ dặn, con ơi, công đức của Phật vô biên, hãy nhìn vào Phật, chớ nhìn vào Tăng”.

Bạn xem, câu nói này biết bao ý nghĩa, “Hãy nhìn vào Phật, chớ nhìn vào Tăng”? 

Thế nào gọi là “nhìn vào Phật”? Đó là lấy những hành động, lời nói, suy nghĩ của Phật để làm chuẩn cho những hành động, lời nói, suy nghĩ của mình. Từ đâu mà biết được hành động, lời nói, suy nghĩ của Phật như thế nào? Từ kinh điển mà biết được. Đạo tràng chúng tôi vào những ngày tu thường tụng kinh Vô Lượng Thọ, khi đọc tới phẩm 8 “Tích Công Dồn Đức” nói về sự tu hành của Đức Phật A Di Đà khi còn ở quả vị Bồ Tát, trong kinh chép: “Khéo gìn khẩu nghiệp, không chê lỗi người. Khéo gìn thân nghiệp, không mất luật nghi. Khéo gìn ý nghiệp, thanh tịnh không nhiễm”. Hằng ngày chúng tôi tự hỏi mình đã làm được như vậy hay chưa? Khẩu nghiệp không nói lỗi của người, thân nghiệp luôn giữ oai nghi, ý nghiệp thanh tịnh không ô nhiễm, đã làm được hay chưa? Nếu chưa, thì hằng ngày đọc tụng đoạn kinh này, có thấy xấu hổ hay không?

Có một cô Phật tử ở đạo tràng nói với tôi rằng, mỗi lần hồi hướng cuối thời khóa, khi đọc tới Tứ Hoằng Thệ Nguyện “Chúng sinh vô biên thệ nguyện độ – Phiền não vô tận thệ nguyện đoạn – Pháp môn vô lượng thệ nguyện học – Phật đạo vô thượng thệ nguyện thành”, cô thấy rất xấu hổ. Xấu hổ nhất là “phiền não vô tận thệ nguyện đoạn”, cô nói, thậm chí chưa đoạn được phần phiền não nào, mà hằng ngày còn tạo thêm phiền não cho chính mình! Nếu hằng ngày đọc tụng cho nhiều, mà không thực hiện được lời trong kinh, vậy thì chúc mừng bạn, hằng ngày bạn lừa Phật dối Bồ Tát rất nhiều!

Vì vậy, “hãy nhìn vào Phật”, để tự phản tỉnh và sửa lại hành động, lời nói, suy nghĩ của chính mình, để chính mình chân thật có được lợi ích từ việc học Phật, chứ đừng “nhìn vào Tăng”, để phán xét đúng sai rồi chính mình làm tâm mình không tròn vẹn, không được sự lợi ích thân thật.

(Tâm An)



Wednesday, September 4, 2013

Đem Rác ra để đọ với Rác

>> Đang học, phải… nhập ngũ
>> Bất ngờ vì không thi mà…trúng tuyển đại học


Mở Miệng là cách đem Rác ra để đọ với Rác Mậu Dịch : Ý kiến ngắn của Nguyễn Hoàng Đức

"Chào bạn Giao. Tình cờ tôi lang thang trên mạng gặp lời mời của bạn. Tôi cám ơn bạn đã giành cho tôi sự trọng thị, chính thế mà tôi viết vài lời đáp lại. 

Tôi cho rằng nhóm Mở Miệng đã thực hiện ít nhất cuộc “cách mạng” về tâm lý. Có lẽ mọi cuộc cách mạng trên đời đều bắt nguồn từ tâm lý. Nhưng theo tôi họ chưa cách mạng về mỹ học tiền phong. Nhưng họ cũng đã rất sòng phẳng đàng hoàng khi tự nhận mình là thơ rác. 

Đó cũng là cách đem rác ra để đọ với thơ rác rưởi mậu dịch. Rác đọ rác là đúng lý công bằng, chứ người ta không nên đem nhạc giao hưởng vào gảy cho đàn trâu ăn cỏ tem phiếu nghe. Ít ra về thái độ, cũng như tâm lý dấn thân của họ là một cú đánh thức sự nhàm chán buồn ngủ của văn đàn cửa quyền ỷ thế bao cấp tem phiếu"


Nguyễn Hoàng Đức
(trích nguyên từ mail đến hộp thư vào 29/8, đăng trên blog ngày 3/9/2013. Xin chân thành cảm tạ nhà văn Nguyễn Hoàng Đức)

Nguồn: Blog Giao


Xem thêm:
- Chuyện con nít
- Thầy bói sờ voi
- Giờ thì người ta nghe Siu nợ

Sunday, July 21, 2013

Đồng đô la bất hạnh

>> Tỉnh giấc mơ vàng
>> Vàng – vẫn có cách khác


Patrick White

Tôi gọi điện cho Heisen Kin-chơ xem ông ta có phải định đi vào thành phố không. 
    - Có, sẽ đi! - Ông ta trả lời tôi với một giọng khô khan, lạnh lùng. 
    - Tôi có việc cần phải giải quyết ngoài ấy, - tôi trả lời và tỏ ý cho ông ta biết là tôi sẽ rất thích nếu được đi cùng xe với ông ta. 
    - Được, ta có thể đi cùng. 
    Tôi biết Heisen Kin-chơ sẽ chẳng bao giờ đồng ý đi với bất kỳ ai ở quanh đây và chịu chấp nhận một điều gì tương tự như thế. 
    - Mười phút nữa tôi sẽ có mặt ở chỗ anh. 
    Tôi vội vàng mặc quần áo và chạy tới nhà ông ta. Mùa đông năm nay, ở chỗ chúng tôi lạnh khủng khiếp. Từ cửa sổ của nhà tôi có thể nhìn rõ cái vịnh lớn của con sông đóng băng trải dài mười ba dặm, từ phía Nam lên phía Bắc. Mọi người có thể đi xe trượt trên mặt sông đã đóng băng tới những đảo xa. Ô tô đuổi nhau trên con đường trước kia tàu thuỷ vẫn chạy. Tuyết trắng phủ kín hai bờ sông. Chỉ có màu sáng của cây cối nổi bật trên nền trắng của một miền tuyết phủ. 
    Như tôi đã nói, xung quanh đây có lẽ chẳng ai được Heisen cho đi nhờ xe bao giờ. Thậm chí trên thế giới này cũng chẳng có ai bao giờ được hưởng một cử chỉ thân thiện của ông ta. Đó là một người keo kiệt và cô độc hiếm có. Loại người như ông ta có lẽ chẳng bao giờ có chỗ đứng trong một xã hội công bằng. 
    Nhưng Heisen Kin-chơ không những sống đầy đủ, mà cũng có thể nói, ông ta chết đuối trong sự giàu có của mình. Cũng chính vì thế mà tôi muốn biết rõ hơn về ông ta. Ông ta có một sức hấp dẫn kỳ lạ, một sức mạnh đặc trưng cho những người dũng cảm đi trên dây qua sông Ni-a-ga-ra hay nhào lộn trên không. Những người mà ngắm nhìn họ, chúng ta thấy sợ hãi đến tim ngừng cả đập, chúng ta lo sợ cho cuộc sống của họ và không muốn nhìn thấy họ rơi xuống, chết. Đôi khi tôi có cảm tưởng là Heisen đoán biết được những ý nghĩ của tôi về ông ta. Chẳng rõ bằng cách nào, ông ta trông có vẻ chân thành một cách trơ tráo, có lẽ quan hệ của tôi với ông ta là đã làm ông phấn khởi chăng? Tôi cho rằng tôi là người duy nhất trên thế giới này được ông ta tin như thế. 
    ***
    Lúc tôi đến, đứa con trai nhở của ông ta ngồi trên sàn. Người vợ chuẩn bị nước giải khát bằng sữa, trứng và rượu Rum. Khi chúng tôi uống xong, Heisen quỳ xuống trước mặt đứa con. Trong mắt đứa bé toát lên cái gì đó có vẻ căm thù. Đó là một đứa bé tàn tật. Hàng xóm vẫn bàn tán thà rằng nó chết đi thì có lẽ đỡ khổ hơn. Nhưng Heisen yêu con một cách đặc biệt. Ông ta âu yếm bế con trên tay. Thằng bé chỉ trợn tròn đôi mắt, nhìn, rồi khóc ré lên khi người mẹ tiến đến gần.
    - Cút đi! Cô đừng có quấy rầy chúng tôi… 
    Người vợ lùi lại và Heisen chỉ tay vào đứa con, nói một cách huênh hoang: 
    - Một thằng bé tuyệt diệu, phải không? 
    Chẳng có ai trả lời ông ta. Heisen gầm gừ cái gì nghe không rõ trong cổ họng và chơi với con một lúc nữa. Sau đó ông ta đặt con xuống sàn nhà và ra lệnh cho vợ: 
    - Cô trông lấy nó! 
    Người vợ gật đầu một cách sợ hãi, đôi mắt lộ rõ nỗi đau khổ và khuất phục. Chẳng thèm chia tay vợ, ông ta đi ra khỏi bếp. Tôi theo Heisen ra ngoài. Chúng tôi ngồi vào xe trượt và lấy chăn trùm lên người. Phía trước chúng tôi là chặng đường khá dài, những sáu dặm trên tuyết. Cơn bão tuyết lại gần. Heisen lập tức hiểu ngay tôi nghĩ gì khi thấy tôi nhìn ông ta. 
    - Bão tuyết tôi cũng không sợ! - Ônh ta nói khẽ và nhếch mép cười. 
    Tôi biết rõ rằng chả mấy chốc bão tuyết sẽ đuổi kịp chúng tôi. Tiếng rạn nứt lạo xạo của mặt tuyết đã đóng băng đổ dài theo vó ngựa. Xe trượt lướt trên mặt băng phát ra những âm thanh kỳ quặc. Chúng tôi đi vòng quanh hàng rào rồi hướng về phía phía thung lũng đằng xa. Chúng tôi dừng lại trước cửa ngôi nhà cũ của Rây-boóc cho ngựa nghỉ hơi. Ngôi nhà đã lâu không có người ở, cửa khoá chặt. Những cánh cửa sổ được giữ chặt bằng các thanh gỗ đóng đinh chắn ngang. 
    - Đó là một gia đình xấu xa, bỉ ổi và ngu ngốc, - Heisen nói gầm gừ, giơ roi ngựa chỉ vào ngôi nhà. 
    Con trai cả của gia đình Rây-boóc thì tôi biết. Đó là một con người tuyệt diệu. Một lần vào mùa thu, anh ta thu hoạch táo chẳng may bị ngã từ trên cây xuống chết. Vợ anh ta muốn làm ăn tiếp tục nhưng đã không cẩn thận vay tiền của Heisen. Nhờ thế mà ông ta chiếm được cả trang trại này. Tất nhiên đấy không phải là trường hợp tội lỗi duy nhất của Heisen. 
    Gió đã bắt đầu rít lên. Trên đường xuất hiện thêm nhiều đống tuyết bị đóng băng. Khi đi qua một đống tuyết to, lên đến đỉnh thì chiếc xe bị nghiêng và cả hai chúng tôi ngã xuống. Con ngựa sợ hãi hí lên, nhưng Heisen vẫn cầm chắc dây cương. Chúng tôi rũ tuyết, kéo xe trượt từ trong đống tuyết ra, thắng ngựa, rồi tiếp tục lên đường. Gió rét nổi lên mạnh hơn nữa. Mặt trời lúc nãy còn chiếu, giờ đã bị mây đen che kín. 
    Trước khi đi tiếp, Heisen tiến lại gần con ngựa. Thông thương khi giận dữ người ta đánh hay mắng con vật. Nhưng Heisen thì khác hẳn. Ông ta nắm chặt hai tai con ngựa xoáy mạnh làm cho con vật đáng thương oằn cả người và cúi đầu sát tận đất. Đặc biệt ông ta không hề nói một câu nào. 
    Con ngựa vùng vằng giận dữ. Lúc này Heisen mới lấy roi quất vào đầu gối con vật. Sau đó ông ta túm lấy tai ngựa vặn và nói: 
    - Bây giờ chắc mày sẽ không đi nhầm đường nữa chứ! 
    Nói xong ông ta lên ngồi cạnh tôi. Tôi im lặng. Tôi có thể can thiệp, nhưng có gì đấy nhắc tôi không nên dính vào. Con ngựa đi có vẻ khập khiễng, nhưng Heisen thúc nó đi không thương tiếc. Càng bị thúc, ngựa càng đi chậm, nên khi chúng tôi tới được văn phòng của Hay-sen thì tuyết đã rơi phủ kín mọi nơi. 
    Tôi chia tay với Heisen trên bậc thềm rồi đi vào phố giải quyết việc riêng. Đi một quãng xa tôi thấy Heisen nói to: 
    - Ba giờ quay lại đây nhé! 
    Tôi gật đầu, tuy biết rằng ngày hôm nay chúng tôi không thể quay trở về được. Giải quyết xong mọi việc, tôi đi đến chuồng ngựa của nhà trọ xem tình hình con ngựa. Má chảy ri rỉ từ chỗ sưng phồng ở đầu gối nó. Bên ngoài, bão tuyết nổi lên càng mạnh hơn. Chủ nhà trọ nhổ nước bọt và nói: 
    - Chân ngựa sưng to lắm. Ngày hôm nay chắc chắn các anh không về nổi đâu. 
    - Tôi biết thế, - tôi trả lời. 
    - Đồ man rợ, - chủ nhà trọ chửi đổng, nhưng tôi biết là ông ta ám chỉ Heisen. 
    Trước ba giờ, tôi đã có mặt ở văn phòng của Heisen. Đó là một căn phòng sát mái, tối tăm và lạnh lẽo. Ở vào địa vị như thế, Heisen thừa khả năng có một địa điểm xứng đáng hơn. Khói từ lò sưởi bốc lên mù mịt đến khó thở. Trong phòng chẳng có gì để thông gió. Đồ đạc trong phòng chỉ có một cái bàn, hai cái ghế tựa và một cái két sắt chắc chắn đứng ở góc nhà. Heisen tin rằng cất tiền ở đây là chắc chắn, còn tôi thì nghĩ chỉ cần tuốc-nơ-vít thông thường cũng mở được. 
    Tôi gặp Heisen ở bậc thềm. Nhận ra tôi, ông ta cau có vẻ khó chịu: 
    - Tôi đi gọi điện thoại một tý. Đường nghe đâu không thể đi nổi. 
    Heisen không có điện thoại trong phòng. Mỗi khi cần, ông ta lại xuống nhờ máy của cửa hiệu ở tầng mặt đất. Ông ta giữ thói quen đó và chẳng bao giờ chịu thay đổi. 
    - Tôi sẽ đợi trong văn phòng. - Tôi trả lời Heisen. 
    - Ừ. 
    Vừa bước vào phòng, tôi vội đến che miệng lò sưởi và tìm cách thông gió. Nhưng chiếc cửa sổ duy nhất đã được đóng chặt bằng đinh. Một lúc sau Heisen quay lại… 
    - Quỷ tha ma bắt những đống tuyết ấy đi! - Heisen nói với giọng bực tức. - Đường dây không liên lạc được. 
    - Đường dây nào? 
    - Điện thoại. Tới trại… 
    - Anh muốn báo tin rằng… 
    - Rằng ngày hôm nay tôi không trở về nhà được. Anh sẽ ngủ lại khách sạn. 
    - Còn anh thì không ư? 
    - Tôi ngủ ở đây. - Ông ta cắt ngang. 
    Tôi nhìn lại căn phòng một lần nữa. Giường thì không có, chỉ có hai chiếc ghế tựa. Heisen đoán được ý nghĩ của tôi. 
    - Tôi vẫn thường ngủ ở đây, tất nhiên là trên sàn! 
    Quan tâm đến suy nghĩ bên trong của Heisen, tôi hỏi: 
    - Anh định báo cho vợ anh biết là anh không về chứ gì? 
    - Ồ, đời nào! Tôi muốn hỏi xem sức khoẻ thằng bé ra sao… 
    Có tiếng chân bước thận trọng lên cầu thang. Heisen theo dõi và căng mắt nhìn ra cửa. Người đi lên dừng lại trong hành lang tối, chắc là đang tìm nắm đấm cửa. 
    Cánh cửa bỗng mở, và Đin Mác-say bước vào. Nhà của ông ta nằm bên cạnh trại của Heisen. Đin sống với vợ và năm đứa con trong một ngôi nhà nhỏ được ngăn cách với chuồng ngựa bằng một hàng rào gỗ. Gia đình ông ta nghèo và sống vô cùng vất vả, mặc dầu phải làm việc từ sáng đến tối. Đin gầy như cò hương, cổ dài ngoằng, hai gò má nhô cao, bộ ria phủ kín cả môi trên. Ông ta có đôi mắt chân thành, thật thà nhưng mệt mỏi. 
    Đin dừng lại trước cửa, hai mắt nhấp nháy, từ từ cởi chiếc khăn quàng cổ đã rách ra. Hai tay đi găng vẫn để nguyên. 
    - Vào nhanh lên! Anh nghĩ tôi có lò sưởi ở đây để sưởi ấm cho cả thành phố chăng? 
    Đin đập đập gót chân vào nhau và đóng cửa lại. 
    - Xin chào ông Kin-chơ, - ông ta cười gượng gạo và sợ hãi nhìn chủ trại. 
    - Anh muốn gì? - Heisen hỏi, không thèm chào lại. - Anh muốn trả tiền lãi hả? 
    - Vâng, thưa ông Kin-chơ. Nhưng bây giờ tôi không thể trả hết được. 
    - Lại vẫn bài hát quen thuộc! Thế thì bao nhiêu? - Heisen hỏi một cách giận dữ. 
    - Mười một đô la và năm mươi xu… 
    - Anh nợ hai mươi cơ mà! 
    - Tôi sẽ trả nốt khi nào gà nhà đẻ trứng. 
    Heisen phá lên cười mỉa mai: 
    - À, thế là quá kéo dài. Nếu như trang trại của anh đáng giá vài đồng tiền rách thì tôi đã tống cổ anh ra khỏi đó từ lâu rồi, thằng đểu cáng ạ. 
    - Xin ông rủ lòng thương, ông Kin-chơ. Tôi sẽ trả đến đồng xu cuối cùng. 
    Heisen đặt tay xuống mặt bàn: 
    - Đồ nói dối! Nào hãy đặt lên bàn xem có bao nhiêu. Cuối tháng này là anh phải trả hết nợ! 
    Mác-say tiếng lên gần bàn. Tôi ngồi cạnh lò sưởi. Đôi mắt cận thị của Mác-say nhìn Heisen rồi nhìn tôi. Dễ thấy là ông ta toàn thân lạnh cóng. Ông ta tháo găng tay, và lúc đó tôi nhìn thấy rõ đôi bàn tay sần sùi tím ngắt. Đặt găng lên bàn. Mác-say rút từ túi chiếc áo khoác rách ra cái túi nhỏ đựng thuốc lá. Lắc lắc trong túi, Mác-say móc tiền ra. Ông ta vừa đặt hai đồng năm mươi xu lên vàn là Heisen lập tức vồ ngay lấy. 
    Từ trong túi rơi ra một cái gì đấy. Chắc chắn là tờ giấy bạc. Tôi muốn nhắc cho Mác-say biết thì Heisen đã dùng lòng bàn tay che lại rồi từ từ kéo về phía mình. Khi Heisen nhấc tay lên thì tờ giấy bạc cũng không còn ở đấy nữa. 
    Mác-say móc những tờ giấy bạc cũ nát còn lại đưa cho Heisen. Heisen tính rất nhanh: 
    - Mười một đô la và năm mươi xu, đúng rồi. Đợi tý, tôi sẽ viết giấy chứng nhận cho anh. Đừng quên là anh phải trả hết nợ cuối tháng đấy nhé… 
    Mác-say thẫn thờ nhìn Heisen viết giấy chứng nhận. Cất túi thuốc lá vào túi áo khoác, Mác-say đứng chờ. Heisen xé đôi tờ giấy đưa cho con nợ một nửa. 
    - Cám ơn ông! - Mác-say khẽ nói. 
    Heisen gật đầu: 
    - Đừng có quên đấy nhé! 
    - Tôi sẽ cố gắng, thưa ông Kin-chơ. 
    Mác-say quay người đi ra. 
    - Anh ta đánh rơi cái gì trong túi ra vậy? - tôi hỏi. 
    - Một đô la. Thằng ngốc, nó mất một đô la… 
    - Anh có trả lại cho anh ta không? 
    Heisen cười ngất: 
    - Sao? Của cải của mình mà không biết giữ gìn, tôi phải trả lại cho nó ấy à? Nó sống khổ như vậy là vì thế… 
    - Nhưng đồng đô la ấy là của anh ta! 
    - Hắn nợ tôi nhiều hơn thế nhiều. 
    - Thế cũng được, nhưng anh sẽ ghi thêm một đô la vào số tiền trả rồi. 
    - Thế anh cho tôi là thằng ngu à? 
    - Anh ta có thể buộc anh vào tội ăn trộm, - tôi nói mặc dù biết sẽ chẳng làm cho Heisen nao núng. Tôi thấy rõ tôi đã đem lại niềm vui cho Heisen khi tôi tỏ ý kinh tởm về ông ta. 
    - Nếu như hắn không là thằng ngốc thì hắn đã không trả tám mươi đô la tiền lãi hàng năm vì nợ bốn trăm đô la. - Heisen trả lời với giọng kẻ chiến thắng. 
    Tôi tò mò không hiểu anh ta có quay lại không khi biết mất tiền. 
    - Ngoài ra, hắn còn nói dối tôi nữa. Hắn nói có mười một đô la và năm mươi xu thôi mà. - Hây sen tiếp tục. 
    Sau đó Heisen cúi xuống viết cái gì đó trên bàn. Tôi vẫn ngồi chăm chú theo dõi. Bỗng tôi nghe tiếng chân trên cầu thang. 
    Mác-say bước vội vào phòng với nét mặt hốt hoảng. Ông ta chăm chú nhìn lên sàn, nhìn tôi, nhìn lên bàn rồi nhìn Heisen. 
    - Tôi đánh mất một đô la, - ông ta nói - Chắc chắn là tôi đánh rơi nó trong phòng này. 
    Heisen cau mặt: 
    - Rõ ràng anh chỉ có mười đô la và năm mươi xu. 
    - Đó không phải là đồng đô la của tôi… 
    - Anh nghĩ là tôi tin anh à? Ai có thể đưa cho anh một đô la? Có nghĩa là lúc nãy anh lừa dối tôi? 
    - Không phải tiền của tôi, - Mác-say nhắc lại. - Tôi phải mua thuốc hộ người khác. 
    - Thế anh nghi cho tôi ăn cắp của anh phải không? 
    Mác-say buông thõng tay một cách bất lực. 
    - Không, không, làm sao tôi dám nghi như thế được. - Mác-say nhìn quanh phòng một lần nữa rồi lắp bắp: Có thể là tôi đánh mất ở chỗ khác… 
    Mác-say quay người và cúi đầu ủ rũ đi ra. Heisen nhìn tôi, nở nụ cười đắc thắng. 
    - Anh đã thấy chưa? - ông ta nói. 
    Tôi rời khỏi văn phòng đi về khách sạn. Dọc đường tôi ghé qua hiệu thuốc mua một ít thuốc ngủ. Mác-say đang đứng cạnh quầy nói chuyện với người bán thuốc. 
    Bỗng tôi nghe thấy tiếng người bán hàng trả lời: 
    - Tôi không thể giúp anh được đâu, Mác-say ạ. Bao nhiêu lần anh không trả tiền tôi rồi… 
    - Biết làm thế nào bây giờ khi anh không tin tôi, - Mác-say buồn rầu nói rồi bỏ đi. 
    Nằm mãi trong khách sạn, tôi không tài nào ngủ được. Tôi luôn nghĩ đến Heisen. 
    Sáng ngày thứ ba, bão tuyết đã tan. Tôi gặp Heisen ở bưu điện. 
    - Chúng ta đi chứ? - Ông ta nói. 
    - Có đi nổi không? 
    - Chắc chắn là có! - ông ta trả lời và cười vui vẻ. 
    - Tại sao anh lại vội vã như vậy? 
    - Chẳng saoi cả, tôi nhớ thằng bé quá! 
    Khi chúng tôi lên đường thì con ngựa vẫn còn khập khiễng. Nhưng đi được chừng hai ba dậm, nó bắt đầu phi nước đại. Như mọi lần, sau cơn bão tuyết, mặt trời chiếu sáng. Ánh nắng chiếu xuống nền tuyết trắng xoá phản chiếu lại chói chang. Cành cây, hàng rào, đường dây điện… Tất cả đều phủ một lớp tuyết mỏng. Rừng thông dưới thung lũng xanh thẳm… 
    Dọc đường, Heisen kể nhiều về đứa con. Còn tôi chỉ im lặng. 
    Khi dừng lại trước nhà, Heisen vui vẻ mời tôi: 
    - Nào, chúng ta hãy vào nhà làm miếng gì cho ấm người đã. Để xem chàng công tử của tôi đang làm gì. 
    Tôi theo Heisen vào nhà. 
    Mùa đông, bếp của Heisen cũng là nhà ăn và phòng ngủ, vì ông ta rất tiết kiệm củi đốt trong lò sưởi. Bước vào nhà, tôi thấy vợ Heisen từ giường nhỏm dậy. Tôi không thể nhận ra cô ấy nữa. Trông cô ta thiểu não, rõ rượi, đau khổ. 
    - Chúng ta đã ở nhà. Con đâu? - Heisen nói giọng oang oang. 
    Bà vợ nhìn chồng và bỗng đôi môi rung rung. Chị mở miệng nhấp nháy và không ra lời rồi lại mím môi lại. Cố gắng lắm, mãi sau chị mới nói được: 
    - Con… chết rồi… 
    Trong bếp, sự sống như ngừng lại. Tôi nhìn lên thân hình thấp lùn của Heisen, lúc này tôi có cảm giác là ông ta còn lùn thêm nữa. Mặt ông ta xám ngắt như người chết. Chỉ có các thớ thịt trên má khẽ động đậy. 
    - Con đâu? - Heisen hỏi với giọng người cúm. 
    Người vợ nhìn lên giường. Heisen nhìn theo vợ. Bước mấy bước loạng choạng, tới gần giường, chúng tôi nhìn thấy thân hình co quắp của đứa bé. Chắc cô ấy nằm ôm sưởi ấm cho thằng bé cho tới tận lúc chúng tôi về. Chiếc giường ngổn ngang chăn gối nhàu nát, chứng tỏ cô ấy đã trải qua một tấn thảm kịch lớn. 
    Heisen ngắm nhìn con nhưng không động vào người nó. Ông ta giận dữ nhìn vợ. 
    - Em đã làm tất cả những gì em có thể… 
    - Cô đã làm những gì? - Ông ta hỏi. 
    - Con bị ho, - người vợ lời. - Em biết là con bị sưng phổi. Anh còn nhớ… em đã bảo anh mua thuốc cho con, nhưng anh nói là không cần, rồi con sẽ khỏi… 
    Người vợ tiến tới cửa sổ. 
    - Em đã nhờ vợ Mác-say giúp đỡ. Cách đây không lâu con chị ấy cũng bị sưng phổi. Chồng chị ấy có việc phải đi vào thành phố. Chị ấy hứa là sẽ mua hộ thuốc. Em không dám nói là cho con chúng ta, vì như thế chắc họ sẽ mua hộ. Em có đưa cho chị ấy một đô la. Ngày hôm qua Mác-say trở về. Lúc đó tình hình của con đã rất nguy kịch. Em tới ngay nhà họ hỏi thuốc, Mác-say chỉ nhìn em rồi nói là không có. 
    Người vợ im lặng một chút rồi nói tiếp: 
    - Khi Mác-say trở về cũng còn chưa muộn lắm nhưng sau đó thì không còn kịp nữa rồi… 
    Trông Heisen như hoá đá. Ông ta đờ đẫn nhìn căn phòng, sau đó dần dần hồi tỉnh lại. Chắc là ông ta cảm thấy mối liên quan gì đó. 
    - Tại sao hắn không mang thuốc về? - Heisen hỏi thầm. 
    - Bác sỹ không muốn bán chịu cho anh ta. 
    Nét mặt của Heisen trở nên nhúm nhó, hai tay giơ lên, Heisen hét to: 
    - Còn tiền? Chuyện gì đã xảy ra đồng đô la? 
    - Mác-say nói rằng anh ta… đánh mất… trong phòng của anh… 
    Lão keo kiệt loạng choạng ngã dựa vào bức tường. Da ông ta trông như da ngỗng, và trên mặt ông ta in rõ những nét nhăn nhó kinh khủng. Ông ta mở to mồm và rú lên khủng khiếp.

The End


Xem thêm:
- Tướng ruồi bu
- Quyền uy của chữ nhẫn


Saturday, March 16, 2013

Ngài không ốm mới lạ?

>>> GS Nguyễn Minh Thuyết: Ở nước ngoài, quan chức lỡ miệng từ chức ngay (chẳng nhân đạo chút nào, "lỡ miệng" thì phải đi chữa miệng)
>>> Kết luận sai phạm ở Đà Nẵng là có cơ sở (đừng như vụ ăn hối lộ ... cầu sông Hàn, cũng có cơ sở, thế mà ... cũng sơ hở!)
>>> Phải gọi thẳng tên tục là "ăn cắp"


Khiêu vũ cùng bầy sâu, kỹ thuật thô sơ lối mòn lạc hậu.
Tư duy mông muội mâu thuẫn hoang đường, lúc cải lương, lúc tuồng chèo .., đôi khi ngẫu hứng đóng vai siêu nhân bay lượn pha trò hư cấu. Ngài đang ốm?

Cũng phải hiểu tấn trò đời, nhẹ nhàng cuốn theo nấc thang danh vọng nương nhờ từ những con chữ giáo điều, được nhào trộn trong những đống sách sặc mùi sọt rác… mà  leo lên tột đỉnh, để rồi vô uy.

Xưa đã thế, chưa từng phiêu diêu trong bể máu và nước mắt của nhân sinh giống nòi dân tộc… Nay lại mang cái chân chất hồn quê đề xây dựng thuyết giảng đại đồng trên nền móng hoang dã hổn độn xà bần. Thiếu oai, thiếu oách,  dù đặt đít ngôi cao chẳng giúp ích gì cho cái hạ nhãn quan một đời đam mê lú lẫn. Đã vậy, lũ yêu tinh tầng tầng, lớp lớp vây quanh vòng trong vòng ngoài … khiến Ngài đổ bệnh!

Biết không thể gọi là đồng chí, biết không thể gọi là đồng môn .., cô đơn trong lá số tử vi đỏ chói, quẻ xăm đại cát của mệnh trời. Bàn tiệc bày ra để cùng ăn cùng chơi, thế mà lũ chuột chỉ mới phà hơi đã khiến con vẹt rô-bốt đậu trên cành cao buộc phải lạc thanh nhớm lệ. Không ốm mới lạ!

Đi máy bay không nên ngắm trời mây, nhất là những chuyến đi dài o bế phỉnh nịnh dối gạt cuối cùng của guồng máy suy tôn mưu cầu chiếc ghế. Ngồi khoang víp, bọn thương gia thường để tầm mắt của chúng không quá cặp mông cô nàng tiếp viên trẻ trung chân trần mơn mỡn…

Vào tới nước Chúa rồi, mọi niềm tin có được từ sự xảo ngôn và ăp cướp xương máu, nước mắt, hơi thở nhân loại chúng sinh đều phải khô héo, rụi tàn!

Cô đơn quá, lẻ loi quá…
Ốm! Không ốm mới lạ! 
Thực tiễn chứng minh khi khoác tấm hoàng bào, chưa có vị vua nào muôn năm sức khỏe.
Người thường cũng thế thôi…

Lịch sử chắc chắn có tên Ngài, nhưng rất mong manh nếu tưởng tượng hay hy vọng Ngài sẽ làm nên lịch sử?

MP

P/s: ... bói!

Xem thêm:
- Cổng chùa thiện ác
- Con ruột và con nuôi
- Cử tri cũng không công bằng?

Thursday, January 17, 2013

Giai thoại về hai ông Thanh

Tân Trưởng ban Nội chính sinh năm 1953 - Quý Tỵ., năm 2013 cũng là Quý Tỵ, năm tuổi!


Sau vụ việc cây cầu có thể ngang có thể dọc, ông Thanh tướng nhận quyết định ra Bộ làm việc. Trước khi đi công tác xa, ông Thanh tướng và ông Thanh bí uống rượu tiễn đưa, men vào lời ra. Ông Thanh tướng buông lời trách:

- Tại ông chơi tui...

Ông Thanh bí cười nhẹ:

- Tao chơi mi hồi mô, tại mi lao đầu vô tao, tao né, tự đầu mi đập vô tường thôi chứ bộ...

MP

P/s: Câu chuyện được thêu dệt, đồn thổi năm xưa... xem như đang ứng ngược trở lại, theo thuyết gieo gặt của nhà Phật.

Xem thêm:
- Hết tầm
- "Khâm phục" Thủ tướng
- Tiết kiệm Thủ tướng
- Nhân định và thiên lý
- 'Chắc lép' với mẹ Việt Nam anh hùng

Sunday, March 4, 2012

Cái l.. vợ bằng cái mả cha

Chào mừng bạn đến với Phuocbeo Blog!




Đi đặt khung tranh, nhìn những chiếc bánh bột lọc tôm thịt căng tròn, trong veo mà thèm. Còn vài đồng lẻ trong túi, liền ngồi xuống xin cụ bà một dĩa, vừa ăn vừa bắt chuyện.

-Cụ bao nhiêu tuổi rồi ạ?
- Hơn tám mươi, mà sống lâu làm gì cho mệt, CHẾT TRẺ KHOẺ MA, CHẾT GIÀ MA MỆT _ Cụ vừa cười vừa trả lời.

Anh hàng xóm đi ngang qua nói to: "Bột lọc ế đây" _ Cụ đáp trả "Tổ cha mi cái thằng ế vợ". Mọi người vừa ăn bánh vừa cười vui vẻ.

Cụ tiếp tục kể chuyện, cụ có 8 người con trai và 2 người con gái. Đã lập gia đình con cái cả rồi, có đứa làm công an, đứa làm ngân hàng, đứa làm văn phòng uỷ ban... Tôi hỏi:

- Sao cụ còn bán buôn làm gì cho mệt?
- CÁI L.. VỢ BẰNG CÁI MẢ CHA (*), sau này cậu sẽ hiểu điều đó _ Cụ trả lời rồi phá lên cười, té người ra sau...

Tôi đang nuốt cái bánh bột lọc, có lẻ, đó là cái bánh bột lọc dai nhất mà tôi từng "thưởng thức" ...

MP
(*) Thành ngữ xưa: "Nóc nhà xa hơn chợ, l.. vợ gần hơn mả cha

Xem thêm:
- Tiết kiệm Thủ tướng
- Nghe lại tiếng chửi