Showing posts with label niềm tin. Show all posts
Showing posts with label niềm tin. Show all posts

Sunday, January 26, 2014

Niềm tin

>> Chữ “dũng” của người viết sử
>> Vì niềm tin vào hệ thống ngân hàng
>> Trời cao có mắt, tôi tin thế và mãi mãi tin thế
>> Huyền Như nhận án tù chung thân
>> Dưới luật


Nguyễn Minh Thành

Pro&contra - Đọc bài: “Hy vọng những đốm lửa nhỏ, cần mẫn” của tiến sĩ Giáp Văn Dương, tôi thấy hứng thú viết bài này, với ý muốn nương theo và bàn sâu hơn vào đề tài niềm tin mà tiến sĩ nói đến. Hi vọng cùng nhau góp phần giúp khơi dậy một chút niềm tin trong chúng ta hôm nay.

Thực tế đúng là xã hội Việt Nam đang mất niềm tin trầm trọng.

Vậy: Niềm tin là gì?

Thực ra hầu như ai cũng biết niềm tin là gì, nhưng động tác đặt ra câu hỏi làm cho ta có thêm không gian cho một vấn đề, mà cuộc sống vốn vội vã của chúng ta đều thiếu chỗ cho hầu hết mọi điều.

“Niềm tin” là từ mà loài người chúng ta dùng cho nhau, nhưng nếu quan sát các vật vô tri trong qui luật vật lí, các vật có thể ở bên nhau khá lâu, hay có khả năng gắn kết với nhau đều phải đạt một số điều kiện tương đồng nào đó, thì đó cũng là niềm tin của chúng. Ví dụ các viên gạch đều có những mặt phẳng là điều kiện để dễ bề xây nên bức tường, hay hai cái móc đều cong quặp tương ứng, để móc vào nhau cho việc lôi kéo hay níu giữ. Một cái cây đứng vững chãi trên mặt đất, là vì bộ rễ mềm mại của nó vươn sâu vào lòng đất, cùng lòng đất có thể mềm đủ, để cho phép nó chui sâu, và rễ cây ôm lòng đất hay lòng đất ôm rễ cây cũng là một dạng tin cậy vậy.

Niềm tin không xảy ra khi có một sự đe doạ bị xâm hại nào đó từ phía đối tác.

Niềm tin biểu hiện ra bề ngoài là sự cam kết, nhưng hun đúc ở bên trong không nhìn thấy là sự thật. Vì thế, đơn giản là: ở đâu có sự thật, ở đó có niềm tin và ngược lại. Hay cũng có thể nói: sự thành thật là năng lượng cho niềm tin.

Lão Tử nói trong Đạo đức kinh về lòng tin cậy như sau:

“Kẻ nào biết quí thân vì thiên hạ, Nên giao phó thiên hạ cho họ.

Kẻ nào biết thương thân vì thiên hạ, Nên gửi gắm thiên hạ cho họ.”

(Quí dĩ thân vi thiên hạ, nhược khả kí thiên hạ. Ái dĩ thân vi thiên hạ, nhược khả thác thiên hạ.)

Đây là trích từ bản dịch của Thu Giang Nguyễn Duy Cần mà tôi tìm được trên internet. Thật tiếc là tôi không tìm thấy bản dịch tiếng Việt nào nói lên được vẻ đẹp cao siêu và kì diệu của câu này cũng như hầu hết pho kinh, thế nên ít người hiểu và cảm thụ được. Bây giờ pho Đạo đức kinh cũng kể như pho kinh chết.

Chữ “vi” ở đây nghĩa rất rộng, không chỉ nghĩa là vì, mà còn là: ở trong. Nghĩa là: Ai biết quí, cùng tôn trọng thân mình và biết mình trong vòng tay trời đất và vì trời đất (chữ “Thiên hạ” cũng thường bị hiểu hạn hẹp là quốc gia, đất nước, mà thực ra phải là: trời đất) thì trời đất mới có thể chui vào trong nó. Ai biết yêu thương thân mình trong trời đất, vì trời đất, thì người đó mới có thể thả mình tan biến, hay hoà tan trong trời đất, vũ trụ.

Sự quí trọng và yêu thương mới là yếu tố cần thiết để con người đạt đến thông minh, hiểu biết, và cũng là sự thành thật. Nhưng Lão Tử nói quí và yêu bản thân mình, điều này nghe có vẻ ích kỉ tiêu cực, song không phải thế.

Vì: quí yêu bản thân trong Trời Đất. Chính đây là điểm khó hiểu của lời kinh. Nếu một người ý thức được mình ở trong trời đất (mặc dù ai cũng đều ở trong trời đất mà nhiều người không hề biết!), liền xảy ra một niềm tin cậy lớn, tin cậy nơi sự sống. Nó thấy mình bắt rễ sâu trong nguồn mạch sự sống và có bản lãnh cùng vinh dự vươn cao đến tận cùng của sự tồn tại. Lúc ấy nó trở nên siêu việt trong tình yêu, không chỉ đơn thuần tình yêu vợ chồng, bạn bè, người thân, bố mẹ, con cái… Lúc này người ấy mới biết tình yêu thực sự, chỉ có tình yêu thực sự này mới là phép màu, làm người ấy đủ can đảm tan biến vào vũ trụ cũng như là chủ cả vũ trụ. Đó là mục đích tận cùng của loài người.

Ai biết quí yêu bản thân mình, người đó mới biết quí yêu tha nhân hay ngoại cảnh. Còn người chưa biết yêu quí được chính mình mà nói yêu người khác, chắc chắn không thể được, và đó cũng chính là bộ mặt đạo đức giả hay chủ nghĩa giáo điều, mà ngày nay chúng ta thấy nhan nhản trên mặt đất, cho dù họ mang danh tôn giáo hay dân chủ hay nhân dân hay cộng sản…

Lão Tử dùng hai vế đối, trên là kí, dưới là thác để nói lên sự đón nhận và phó thác. Đón nhận và phó thác chính là nguyên lí của niềm tin. Và niềm tin trong câu kinh trên của Lão Tử là niềm tin lớn nhất trong toàn bộ mọi niềm tin. Đó là: con người có thể ôm lấy cả vũ trụ và con người cũng hoàn toàn ở trong tay vũ trụ mà không còn có thể đi đâu khác được nữa. Hay đơn giản hơn là: Vũ trụ giao mình cho nó và nó giao mình cho vũ trụ. Đó là một bảo đảm mà không có sự bảo đảm nào lớn hơn được.

Và đến đây ta thấy điều kiện cho lòng tin là sự bảo đảm. Ít nhiều thì ở các nước tiến bộ, người ta đã hiểu và thực hiện điều này, chứ không chộp giật và phản trắc như trong xã hội Việt Nam hôm nay. Ít nhiều ở các nước ấy người ta đã nghĩ ra mô hình các quỹ tín thác (trust) hay các hãng bảo hiểm hay nhà băng… Cho dù các mô hình đó chỉ là mô phỏng na ná thô sơ theo qui luật về sự tin cậy thường hằng trong vũ trụ. Nhưng dầu vậy cũng thật đáng khen.

Tới đây chúng ta tạm có công thức: muốn có lòng tin cần có bảo đảm, mà muốn có bảo đảm cần có thành thật.

Thành thật là khởi sự và nền móng cho công trình sự sống mà con người thật vinh dự biết bao tham dự.

Để có lòng thành thật là chỗ khó nhất trên quá trình tiến hoá của nhân loại. Và Việt Nam hiện nay đang ở chính giữa của điểm kẹt này. Nơi nào không thông, ùn tắc nhiều quá thì sự cộng hưởng đau khổ sẽ tạo nên thù nghịch và chiến tranh. Muốn cho thông thì phương thuốc là: mỗi người phải hướng vào trong chính mình.

Đã luôn không thiếu những tâm hồn nhiệt huyết muốn thay đổi thế giới bằng các phong trào rầm rộ có sức lôi cuốn đông đảo, Song trên thế giới đến ngày nay dường như sự xấu càng gia tăng và bất hạnh của loài người là không kể xiết. Bởi vì đó là những phong trào chỉ lo bên ngoài. Chúng ta hoàn toàn có thể thay đổi thế giới bề ngoài theo cách nào đó, nhưng giải pháp cho sự đau khổ của con người chỉ có thể bắt đầu từ bên trong.

Và tôi đồng ý với tiến sĩ Giáp Văn Dương khi ông nói: “Nếu không thay đổi được đời, thì thay đổi ta trước vậy. Khi những ngọn đuốc lớn đã không thể cháy thì chỉ còn hy vọng vào những đốm lửa nhỏ, kiên nhẫn và cần mẫn”.

Vâng, theo tôi, không thể thay đổi người khác nếu mình không hơn người ta. Nhưng tôi không thích dùng từ thay đổi vì rất dễ bị hiểu lầm và lạm dụng, mà tôi thích dùng từ ảnh hưởng.

Và chỉ khi hướng nội, thì người ta mới thực sự tiến hoá. Tiến hoá là: càng ngày mình càng lớn hơn, trưởng thành hơn về tâm thức. Khi ấy sự ảnh hưởng với người khác là tự nhiên chứ không cần nỗ lực.

Cách thực tập để quay về bên trong thì rất đơn giản mà lại rất khó. Đơn giản là vì chỉ cần bắt đầu từ thật thà. Khó là vì nếu tôi bắt đầu thật thà mà người khác thì không, khiến tôi bị thiệt. Ta hãy bỏ qua phần đơn giản mà xem xét phần khó. Tuy khó đấy nhưng không phải là không có cách. Đó là hãy chậm rãi và thực tập thật thà từng cái nhỏ. Nếu có bị thiệt thì cũng thiệt nhỏ thôi. Đương nhiên là cần chút kiên nhẫn vì ta hay muốn mau chóng. Sự đau khổ vì mất niềm tin mà dối trá gây nên cho chúng ta đến như ngày nay cũng là vì dối trá rất kiên nhẫn. Chúng từng tí, từng tí len lỏi vào tâm hồn vốn trong trắng của nhân loại cả muôn ngàn năm rồi. Vậy để cho công bằng thì ta cũng phải kiên nhẫn ít ra như thế, thậm chí tốt hơn nếu có thể kiên nhẫn hơn. Rồi khi bén lửa, chúng bừng cháy và ta sẽ hân hoan.

Để cho cảm thấy đỡ khó, tôi nói đến cái lợi của sự thật thà mà chính tôi trải qua. Trước đây tôi đã từng dối trá và rất dối trá. Lòng tôi vì thế cũng rối tung lên và tôi đau khổ. Cái dối trá lần trước nhỏ thì cái lần sau phải to hơn và suy nghĩ phải chạy nhanh hơn và đương nhiên là mệt mỏi hơn. Khi mệt mỏi thì làm sao làm việc hiệu quả tốt được, nên mọi chuyện trở nên xấu xí. Cho tới khi tôi không thể chịu nổi và phải thoát ra. Tôi đã đầu hàng và quay lại tập thật thà. Quả thật, nay một chút, mai một tí, mỗi lần thật thà là mỗi lần nhẹ hơn, sung sướng hơn. Mỗi lần thành thật nho nhỏ, là mỗi lần một niềm tin nhỏ nhỏ thắp lên.

Tôi hiểu kinh nghiệm kiểu như thế này ít nhiều ai cũng trải qua.

Và tôi cũng hiểu còn rất nhiều người biết thế nhưng nghĩ: mình, thấy sống như hiện tại vẫn còn được nên cứ từ từ rồi hãy thay đổi.

Tôi cũng từng chứng kiến những người đã qua đời mà chưa kịp thay đổi.

Còn hiện nay tôi cũng chứng kiến nhiều bạn bè tôi, nhiều người thân trong gia đình tôi sống trong dối trá, mà tôi chưa đủ mạnh để ảnh hưởng họ chuyển sang thành thật.

Kì lạ lắm, khi ta đang trong tình trạng dối trá, giống như con gà con sắp nở trong vỏ trứng. Khi ấy ai bảo ta rằng ngay bên ngoài vỏ, cách 0,1 mm thôi là cả một sự lớn rộng bao la, ta không tin, làm sao tin nổi trong vỏ trứng kín mít thế này! Ấy thế mà khi gà mẹ mổ cho một cái vỡ vỏ trứng, thế là một thế giới hoàn toàn trái ngược với không gian trong vỏ trứng ùa vào. Gà con dù bé nhỏ, nhưng nó cũng đủ mạnh để đạp thoát ra ngoài vỏ trứng.

Sự thật ở bên ngoài vỏ trứng, vậy làm sao chúng ta có thể bị thiệt thòi khi từ bỏ dối trá. Sự từ bỏ dối trá đáng giá cho ta cả đất trời. Hãy đón nhận sự bảo đảm ấy.

Muốn có sự thành thật với người khác, thì ta phải thành thật với chính mình trước. Điều này hầu như ai cũng nghe nhiều và “biết rồi khổ lắm nói mãi”, song quả thực để bắt tay thực hiện thì không dễ.

Ta thường trải qua một giai đoạn ngần ngại và hoài nghi. Có một sự đổ vỡ lớn mà ta lơ mơ cảm thấy khiến ta ngần ngại. Có một cảm giác mất mát mơ hồ khiến ta băn khoăn: liệu khi chuyển sang thành thật, tôi sẽ được bù lại gì trước những mất mát? Thực ra chúng ta chưa hề cho mình cơ hội xem xét những thứ đổ vỡ mất mát đó là những gì. Thực sự chúng chỉ là rác và đồ giả lộn xộn chồng đống trong tâm hồn chúng ta. Cũng từ đống rác đó mà buồn bực sinh ra, phiền não sinh ra, thù hận sinh ra…

Chỉ cần chúng ta hãy đặt câu hỏi: Có ai hạnh phúc vì dối trá không? Và chúng ta xem xét câu trả lời một cách nghiêm túc trên mọi khía cạnh. Câu trả lời đúng nhất là rất ngắn gọn một từ: “Không”. Chừng nào mà ta còn chưa cảm nhận và thấu hiểu điều đơn giản: dối là ảo, là bất hạnh; thật là thật, là hạnh phúc, thì dù có làm gì ta cũng chỉ là đang giãy giụa chứ chưa ngả mình trong vòng tay sự sống.

Thành thật ư? Đầu tiên là tôi cảm thấy không thích khi coi mình là người giả dối. Tôi thậm chí sẽ rất ghét nếu ai đó coi tôi là giả dối. Và như thế một hàng rào do cái tôi giả dối sẽ dựng nên, hàng rào đó được xây đắp bởi kĩ thuật của chính sự dối trá càng lúc càng tinh vi. Khiến cho không biết bao nhiêu người không biết chính mình là người giả dối. Không những chỉ cá nhân, mà còn cả những tập thể cũng không hề biết họ đang bảo vệ và vun bồi cho sự giả dối tinh vi đang choán ngợp, ngự trị trong cộng đồng và xã hội.

Sự giả dối tinh vi thường nguỵ trang khéo léo trong các nhãn hiệu của tôn giáo hay đạo đức hay tình yêu.

Lấy ví dụ: Tình yêu nước chính là một thứ tình yêu giả, thế mà nó gây ra biết bao đau khổ cho nhân loại từ xưa đến giờ. Trong tự nhiên không hề có cái gọi là lòng yêu nước. Đó hoàn toàn là sản phẩm nhân tạo. Chúng chỉ tồn tại trong sự mê muội của tâm trí loài người chứ không liên quan gì đến tình yêu của sự sống tự nhiên. Và đến ngày nay trái đất chịu bao vết hằn ngang dọc vì biên giới quốc gia. Con người bị thít chặt trong mớ dây hận thù, tham lam, sợ hãi và chia rẽ.

Hay một ví dụ khác: Cô gái chửa hoang hoàn toàn đẹp và đạo đức trước thiên nhiên và trời đất. Nhưng cô ấy sẽ bị biết bao đau khổ trước mặt người đời!

Thêm một ví dụ khác nữa: Chỉ có một Thượng đế duy nhất (nếu có), thế mà bao nhiêu tôn giáo mặc dù công nhận như thế, song lại tranh giành nhau độc chiếm, thậm chí đổ không biết bao nhiêu là máu xương!

Tôi chỉ nêu ra ba ví dụ trong biết bao trường hợp không đếm xuể mệnh danh là đạo đức mà con người phải gánh vác được trao cho bởi chính con người. Kẻ tạo ra chúng là sự dối trá và cách mà chúng được tạo thành cùng được nuôi dưỡng là do chiều hướng sống ra bên ngoài. Ta hãy cẩn trọng phân biệt thế nào là đạo đức tự nhiên và thế nào là đạo đức nhân tạo.

Quay vào bên trong hay ngoảnh đầu là bờ là lời năn nỉ của sự thật và cũng chỉ có cách đó là duy nhất cứu rỗi.

Người ta nói mất niềm tin là mất tất cả, tôi thì cho là chưa mất tất cả. Chúng ta luôn luôn còn sự khởi đầu mới ở bất cứ đâu và bất cứ lúc nào.

Và đó cũng là một đảm bảo nữa của sự sống, đó là: chúng ta luôn có thể bắt đầu từ ngay bây giờ và ở đây. Đó chính là nhiệm màu.

Đà Lạt tháng Một năm 2014


Xem thêm:
- Đẹp mặt chưa!
- Cần lao chơi đồ cổ!
- Cổng chùa thiện ác

Lừa đảo hay tham ô

>> "Phát lộ" sếp nhận lương hơn 2,6 tỷ đồng/năm
>> Thái Lan: căng thẳng chính trị vẫn bế tắc
>> Người chống tham nhũng sẽ bị tuyên án ngày chủ nhật
>> Tin rúng động: dừng tuyển sinh 207 ngành đào tạo đại học (có cái ngành chuyên dạy nói dối sao không thấy dừng luôn!)


Lý Toét

Trong kinh doanh người ta quan tâm đến Doanh thu và Chi phí. Hiệu số của Doanh thu và Chi phí là Lãi gộp hay Lãi trước thuế, con số dùng để đánh thuế Lợi tức. Không phải tất cả các khoản Chi (có chứng từ hợp lệ, tất nhiên) đều được tính thành Chi phí, có những khoản chi không hợp lý buộc phải đưa vào Lãi gộp. Sổ sách kế toán là bắt buộc nhằm giúp chủ doanh nghiệp và cơ quan thuế rạch ròi được 2 khoản này một cách chính xác.

Sổ sách kế toán cũng nhằm giải trình cho đại hội cổ đông về tài chính doanh nghiệp. Cổ đông không muốn có những khoản chi ngoài nghiệp vụ kinh doanh nên cũng có yêu cầu về mặt sổ sách giống như cơ quan thuế.

Một số ngành có lãi rất cao, như là ngành ngân hàng. Doanh thu của ngành này tối thiểu là 3% cho khoản vay 1 năm. Tổng dư nợ tín dụng toàn hệ thống lên đến 3 triêu tỷ đồng đem lại doanh thu ít nhất là 90 ngàn tỷ đồng (thực tế có thể gấp 1.5 đến 2 lần con số này). Do đó, lãi trước thuế theo báo cáo của mỗi ngân hàng khoảng từ 2 ngàn đến 5 ngàn tỷ đồng.

Lãi lớn nên các cổ đông lớn có cơ hội lạm dụng những khoản chi của ngân hàng cho mục đích riêng của họ. Có thể đó là những khoản đầu tư rủi ro cao. Nếu thành công thì họ thu lãi vào túi riêng và trả vốn lại cho ngân hàng. Nếu thất bại, khoản đầu tư bị mất thì việc hạch toán sẽ không dễ dàng.

Như đã nói ở trên, bất kỳ một khoản chi nào cũng đòi hỏi phải có chứng từ hợp lệ.

Nguỵ tạo việc Triển khai một dự án nửa chừng rồi đóng cửa là một cách. Cách này đòi hỏi phải lập một dự án khả thi, tốn chi phí nghiên cứu, tốn thời gian, là một cách làm kém hiệu quả.

Mua một sản phẩm có giá trị thấp với giá cao gấp nhiều lần giá trị thực. Cách này khá hiệu quả trong thời đại mù mờ thông tin. Ngày nay, nó trở nên nguy hiểm, có nguy cơ phạm tội tham ô. (*)

Cớ bị mất trộm cũng là một cách. Nhưng bị mất trộm một lúc cả ngàn tỷ đồng thì ngay cả bộ trưởng Công an cũng không dám chứng thực.

Một cách ít ai ngờ tới là "bị lừa đảo", nghĩa là dùng tiền mặt để mua một loại "giấy tờ có giá" và mua nhằm đồ giả. (**)

Vấn đề là ở chỗ, các cổ đông cần phải biết chắc chắn rằng món đồ giả kia (***) phải đang nằm trong két sắt của ngân hàng mà họ đang là đồng chủ sở hữu. Nếu không, những người thực hiện giao dịch (giả định) liên quan đến những "giấy tờ có giá" kia là nghi phạm tham ô hàng đầu.

Chú thích:
(*) Xem vụ án Dương Chí Dũng trên báo đảng.
(**) Hình minh hoạ ở đầu bài là một loại "giấy tờ có giá".
(***) Xem vụ án Huyền Như trên báo đảng.

Xem thêm:
- Độc quyền lãi “khủng”
- Vì niềm tin vào hệ thống ngân hàng
- Tuyên bố này là có thể hiểu được nhưng hơi vội vã

Friday, January 24, 2014

Vì niềm tin vào hệ thống ngân hàng

>> 60 hình ảnh ấn tượng về Việt Nam năm 1992
>> Cựu GĐ chi nhánh ngân hàng bị bắt sau 1 năm lẩn trốn
>> Từ vụ án Năm Cam đến vụ án “làm lộ bí mật Nhà nước”…
>> Trọn bộ 5 biệt thự, căn hộ cao cấp của nhà Dương Chí Dũng
>> Bầu Kiên lại tiếp tục lôi lãnh đạo ACB dính chàm


Vân Cầm

(TBKTSG) - Trong vụ án Huỳnh Thị Huyền Như lừa đảo số tiền khổng lồ lên đến 4.000 tỉ đồng, dư luận trong suốt hai tuần qua hầu như không chú ý gì nhiều đến tình tiết lừa đảo mà chỉ quan tâm đến việc Huyền Như lừa tiền của ai. Theo lập luận của các luật sư tại tòa, có những khoản tiền lớn Huyền Như lừa đảo của VietinBank, lấy tiền của VietinBank chứ không phải của các nạn nhân; đại diện nhiều doanh nghiệp bị lừa đảo cũng phát biểu trước tòa rằng họ gửi tiền vào cho VietinBank chứ họ không gửi tiền cho Huyền Như và VietinBank phải có trách nhiệm với những khoản tiền đã vào hệ thống của ngân hàng này.

Có lẽ sau vụ án hình sự này sẽ còn nhiều vụ kiện dân sự khác giữa các nạn nhân và VietinBank để giải quyết các đòi hỏi này. Có lẽ trước mắt phiên tòa này chỉ tập trung vào vấn đề hình sự, là sự lừa đảo của Huyền Như và các đồng phạm khác. Tuy nhiên, một chi tiết thiết nghĩ cũng đã rõ ràng: Huỳnh Thị Huyền Như có lừa đảo VietinBank, có lấy tiền của VietinBank bởi nếu không cô ta giả mạo chữ ký và con dấu của các doanh nghiệp bị hại làm gì, không lẽ dùng nó để lừa chính các doanh nghiệp đó?

Từ đó mới thấy nổi lên trách nhiệm của hai chủ thể quan trọng: bản thân VietinBank và Ngân hàng Nhà nước. Nếu VietinBank vẫn tiếp tục chối bỏ mọi chuyện thì chính VietinBank đang làm hại đến uy tín của mình. Dù muốn dù không, ngân hàng này phải thừa nhận quy trình kiểm soát nội bộ là có vấn đề vì nếu không tại sao hàng loạt cán bộ tín dụng của họ phải ra tòa. Nếu Ngân hàng Nhà nước không đưa ra tuyên bố chính thức về vấn đề này, hệ thống ngân hàng sẽ bị ảnh hưởng vì sự lỏng lẻo của VietinBank không được chấn chỉnh, sự chối bỏ trách nhiệm của VietinBank không bị phê phán.

Hoàn toàn có thể hiểu được mong muốn của cơ quan quản lý tách bạch chuyện lừa đảo của Huyền Như và chuyện chấn chỉnh cách quản lý của hệ thống ngân hàng. Nhưng một khi không thể tách bạch như thế thì phải nhanh chóng điều chỉnh để kịp thời trấn an dư luận. Có thể việc buộc VietinBank chịu một phần trách nhiệm sẽ làm giảm nhẹ trách nhiệm của một số bị cáo khác nhưng nguyên tắc là phải vì niềm tin vào hệ thống ngân hàng.

Trong thông báo kết luận của Ban Chỉ đạo trung ương về phòng chống tham nhũng, ban sẽ giao cho Ban Nội chính trung ương phối hợp với một số ban ngành trong Ngân hàng Nhà nước “tiến hành rà soát, nắm tình hình hoạt động tín dụng nhằm phòng ngừa và hạn chế phát sinh tiêu cực, tham nhũng tại một số ngân hàng thương mại nhà nước, ngân hàng thương mại cổ phần”. Vụ án Huyền Như đã làm bộc lộ ra nhiều lỗ hổng dễ dàng tạo điều kiện cho tiêu cực, tham nhũng và lừa đảo trong hoạt động tín dụng tại VietinBank nói riêng và hệ thống ngân hàng nói chung. Thừa nhận và bịt những lỗ hổng này còn quan trọng hơn bản thân phiên tòa, quan trọng hơn những khoản tiền đã mất vì có làm được điều đó mới mong ngăn chặn các vụ Huyền Như khác trong tương lai.


Xem thêm:
- Giấu đầu lòi đuôi
- Tuyên bố này là có thể hiểu được nhưng hơi vội vã
- Đừng nghĩ cứ gửi tiền vào ngân hàng thì sẽ không mất

Saturday, January 11, 2014

Ai lại nở mắng cái lỗ khu bao giờ

>> Thời điểm đưa TQ ra tòa 'đã chín muồi'
>> ‘Vụ làm lộ bí mật chắc chắn sẽ được làm triệt để'
>> Tố giác tướng Ngọ: chỉ mới mở cửa rào
>> Thể chế là gì?
>> Vụ án làm lộ bí mật nhà nước sẽ sớm được phá


Nô Bi Ta được thầy giáo trong một lần chấm bài kiểm tra cho 100 điểm, điểm cao nhất, điểm xuất sắc nhất, và cậu học trò đem đi khoe. Nhưng khổ nổi, bạn bè và người thân gia đình anh ta không ai tin, họ bàng quan và thờ ơ với thành tích đó, bởi vì trước đây Nô Bi Ta thường xuyên bị điểm 0 và nổi tiếng là một thằng bé hậu đậu, lười học, học rất kém. Nô Bi Ta cảm thấy mình bị tổn thương, thế là chú mèo máy Đô Rê Mon phải dùng đến "Rô-bốt truyền thông" để đòi lại công bằng cho Nô Bi Ta, và chiếc máy kỳ diệu kia đã tạo nên một "cơn chấn động thông tin" trong khắp cả nước về "hiện tượng Nô Bi Ta được 100 điểm", cậu học trò khờ khạo kia cảm thấy thật sung sướng ngất ngây khi được gia đình, bạn bè, công chúng ca ngợi chúc tụng lên tới tận trời xanh.

Ngược lại với Nô Bi Ta khờ khạo, người tử tù họ Dương không cần phải nhờ đến "Rô-bốt truyền thông", trong vai trò làm nhân chứng tại một phiên tòa và vài lời khai chậm rải nhỏ nhẹ cũng đủ cho giới truyền thông làm nên một "vụ nổ lớn", tin và không tin lại là câu chuyện khác.

Cần nhớ lại trước đây, sau vụ án oan Nguyễn Thanh Chấn kinh hoàng kia, và tiếp tục các vụ "án oan" khác đang được báo chí mỗ xẻ làm rõ, thì có một "cụm từ" mà quan chức, truyền thông, dư luận hay nhắc đến nhiều nhắc trong nghiệp vụ điều tra. Đó chính là cụm từ "suy đoán vô tội", đó chính là một phương pháp khoa học trong tư pháp nhằm đảm bảo công bằng khách quan trong nghiệp vụ tố tụng công lý, nhằm giảm thiểu những yếu tố "sai lầm" khó có thể khắc phục được...

Lời khai của tử tù họ Dương kia cũng đã được "một bộ phận không nhỏ" đang định hướng "suy đoán vô tội" bằng những bài viết, bài báo trên các phương tiện truyền thông, đó là quyền của họ, nhưng tin hay không tin lại tùy thuộc vào riêng mỗi bạn đọc, riêng mỗi người xem. Điều cơ bản nhất của "suy đoán vô tội" hay "suy đoán có tội" đều dựa trên sự khách quan và những phương pháp khoa học, nói tầm bậy và thiên lệch thì sẽ chẳng ai thèm tin làm gì!

Trong thực tế, không cần cái "vụ nổ kinh hoàng" về truyền thông kia thì trong mỗi cần lao, cùng đinh họ cũng đã hiểu chuyện gì đã và đang xảy ra, nên tin và không tin điều gì. Từ cuộc sống va chạm đời thường, các mối quan hệ hữu quan xã hội bao lâu nay đã dạy cho họ biết đâu là sự thật, đâu là gian dối "nịnh thối".

Đánh rắm là một phản xạ tự nhiên của con người, người khôn chọn nơi vắng người mà xả, kẻ dại nào cố ý xả ở chổ đông người thường bị đám đông tảy chay, chê cười, cho là vô duyên, kém văn hóa... Nhưng thôi, người xưa thường vui tính, gặp những tình thế như vậy hay đùa nhau:

- "Khu mệt khu thở ai nở mắng khu"

Quay lại câu chuyện cụ thể này, "suy đoán vô tội" hay "suy đoán có tôi" thì thiên địa đã tỏ tường, còn cùng đinh và cần lao... thì cũng vậy. Hài kịch, bi kịch, chính kịch hay... hoang tưởng kịch thì cũng đã đủ thấm nhuần.

À, khu là cái lỗ đít...
Ai lại nở mắng cái lỗ đít bao giờ.

Bọn trẻ con bây giờ thích đọc Đô Rê Mon, hãy để bọn trẻ lớn lên với niềm tin ấy.

MP


Xem thêm:
- Còn nữa đó, đợi đi!
- Ai tiết lộ bí mật điều tra cho Nguyễn Như Phong?
- Vụ án lộ bí mật – nếu không tìm thấy bị can thì sao?

Friday, November 29, 2013

Con nòng nọc kiêu hãnh

>> 'Quốc hội có tội với tổ quốc và nhân dân'
>> Hiến pháp : Đảng Cộng sản Việt Nam khẳng định độc quyền lãnh đạo
>> Những kẻ không đáng được sống!?
>> Cứu sống mẹ con sản phụ 18 tuổi đẻ rơi sau khi đi khách
>> Việt Nam ơi, đừng tuyệt vọng!


Đứa cháu trai ở quê tâm sự muốn thi Đại học Kinh tế TP.HCM nhưng sợ tỉ lệ chọi cao quá, cạnh tranh hok nổi.

Mình khuyên nó: Mỗi lần tham khảo tỉ lệ chọi các trường, con nên liên tưởng tới làm tình để củng cố ý chí. Con có biết là cứ mỗi lần làm tình, đàn ông xuất ra từ 100 triệu đến 500 triệu con nòng nọc nhưng chỉ một con đến đích*. Tỉ lệ chọi đại học so với cuộc đua của nòng nọc chẳng khác gì giọt nước so với đại dương.

Con hãy tin mình sẽ là cái con nòng nọc kiêu hãnh ấy.

----------------
* Chỉ xét đến chuyện làm tình để sinh sản; nếu cộng cả làm tình cho vui vào nữa thì tỉ lệ chọi thực tế chắc khoảng 1/100 tỉ...

(Truyện này mình bịa đấy!)

Kien Tran: Nếu tỉ lệ chọi đại học là 1 chọi 20, còn tỉ lệ cuộc đua của nòng nọc là 1 chọi 100 triệu, thì nghĩa là tỉ lệ chọi đại học là: 2 tỷ con nòng học chọn một con vào đại học. Về cơ bản thì đời vẫn buồn!

Tâm Vũ Đức: Trẻ con mới bắt đầu vào thi đại học thì làm sao đã có thể "liên tưởng đến chuyện làm tình được" hả ông Mít tờ ?Lại còn nòng nọc hàng triệu con đấu tranh để sinh tồn, để tới đích nữa. Dù sao sự liên tưởng và so sánh cũng khá thú vị. Đúng là nhà báo bịa y như thật.

Nguồn: FB Mít-Tờ-Đỗ


Xem thêm:
- Để hết trên bàn cho cô
- Học phí đắt nhất thế giới?
- Mẫu báo cáo được ưa chuộng nhất

Monday, November 4, 2013

Tên Voi Hămđi ở Bắc Giang

>> Phi tang
>> Còn ai tin vào công lý
>> Chấn động án oan chung thân tội giết người
>> "Trách nhiệm là của Quốc hội, của tòa tối cao..." (hehe, nói khỏe re!)


Đào Tuấn

Vụ án Nguyễn Thanh Chấn cho thấy một sự thật khủng khiếp, rằng bất cứ ai cũng có thể bị tuyên phạm tội giết người.

Ngày 18.3.2013 bức thư với vô số lỗi chính tả được gửi tới một trụ sở cảnh sát. Thư viết: “Dù sao đi chăng nữa, tôi cũng đã làm một việc xấu, tôi hổ thẹn khi phải sống với tội lỗi này suốt nhiều năm qua. Tôi không biết phải nói như thế nào để xin lỗi, nhưng thực sự tôi đã dằn vặt quá lâu. Nếu tìm được tung tích người chủ năm xưa thì xin hãy nói với ông ấy tôi là một người ngu ngốc vì đã làm điều xấu xa, tôi thực sự xin lỗi”.

Bức thư của kẻ trộm nặc danh được gửi kèm 1.200 USD. Theo giải thích, đó là số tiền cả gốc lẫn lãi mà “trên trộm” đã đột nhập vào một cửa hàng ở 37 Michigan, Middleville, Mỹ và lấy đi từ… 30 năm trước.

Cứ ngỡ “lương tri kẻ cắp” chỉ có thể là chuyện xảy ra bên Mỹ, thì hôm qua, một kẻ sát nhân đã bất ngờ ra tự thú, thừa nhận mình là kẻ giết người trong một vụ án mạng từ 10 năm trước ở thôn Me, Việt Yên, Bắc Giang.

10 năm trước, xảy ra 1 vụ án mạng.

10 năm trước, một “tên giết người” bị phán quan của đủ các cấp tuyên án chung thân về một hành vi mà vợ con ông không dám ngẩng mặt nhìn đời, một tội ác 3 đời chưa rửa hết nhục.

10 năm qua, “tên giết người lương thiện” đó không ngừng kêu oan.

Tiếng kêu oan thấu trời xanh đó, chắc chắn sẽ chỉ vô vọng, lọt thỏm trong tường đá nếu như hung thủ thực sự không ra đầu thú.
Không có một bức thư với những lời lẽ ăn năn hối cải, kẻ sát nhân thực sự chỉ lẳng lặng nộp mình. Anh đã sống trong dằn dặt với hành vi cướp của giết người? Anh ta ân hận vì hành động xấu xa của mình đã tước đoạt mạng sống của người khác? Hay anh day dứt khi vô tình đẩy một người lương thiện vào lao lý với nỗi oan khuất suốt 10 năm qua?

Có lẽ là tất cả.

Và trước lời sám hối, dẫu là muộn mằn đó, đã khiến những giọt nước mắt rơi. Giọt nước mắt oan khuất, tủi nhục của người tù oan. Giọt nước mắt của lương tri xã hội trước những phán quan nhân danh pháp luật từng giết chết lẽ công bằng của công lý bằng sự thiếu trách nhiệm của mình. Và cả những giọt nước mắt cảm phục của người dưng, khi biết rằng hóa ra lương tâm vẫn là thứ có thật ở trên đời khi ngay một kẻ giết người từng giết người cũng còn biết sám hối.

Nhưng khi lương tâm kẻ cướp lên tiếng, cũng chính là lúc dư luận xã hội đặt ra một câu hỏi lương tâm khác.
Vì sao người ngay vẫn bị tống vào tù khi mà có đến 3 cơ quan tố tụng ăn lương chỉ để làm mỗi việc là “không bỏ sót tội phạm nhưng cũng không làm oan người ngay”?

Họ điều tra, truy tố và xét xử thế nào mà buộc được một người vô tội tay chưa từng vấy máu phải nhận tội giết người?

Có thể, chỉ ngay ngày mai, Bắc Giang sẽ đổ thừa tại “Kẻ sát nhân vô tội” có lúc vẫn ký tên thừa nhận tội giết người trong những bản khai.

À, thế ra khi viết “Tên Hămđi biệt hiệu Con Voi đã bị bắt như thế nào”, Azit Nexin lại lấy thực tế từ Bắc Giang!.

Nguồn: Blog Đào Tuấn

P/s: Không phải nhờ "pháp chế xã hội chủ nghĩa" mà nhờ hung thủ giết người ra đầu thú anh Nguyễn Thanh Chấn mới được minh oan. Trong số hàng vạn con người đang ngồi tù, làm sao có thể biết ai là tội phạm ai là nạn nhân của một hệ thống tư pháp không có đủ độc lập để chỉ tuân theo pháp luật. (FB OsinHuyDuc)


Xem thêm:
- Một ngày cứ thế trôi
- Thấy được gì qua những giọt nước mắt
- Hắn làm chính trị

Monday, October 28, 2013

10 đại án tham nhũng: Phải tay tôi, 3 tháng là xử xong

>> Làm thủy điện để... phá rừng
>> Cuối năm nay sẽ xử hàng loạt “đại án”
>> “Tội phạm hoành hành, chính quyền phải chịu trách nhiệm”


Cử tri nói chống tham nhũng nếu làm tốt thì chẳng cần vay nợ nhiều. Bởi nếu chống tham nhũng tốt thì đất nước đã thay da đổi thịt. Giờ cứ vay về nhiều, tham nhũng lắm lại ăn hết.

Tuần này, Quốc hội sẽ thảo luận về báo cáo phòng chống tội phạm của các cơ quan tư pháp với điểm nhấn là 10 vụ “đại án tham nhũng”. Lao động trao đổi với Ủy viên Thường trực Ủy ban Tư pháp Đỗ Văn Đương. “Không phải đường lối chính sách của Đảng sai, mà trong quá trình thực hiện cứ rơi vãi dần dần, biến thành con số 0, làm cho dân mất niềm tin, hết sức nguy hiểm”- ông nói.

Có cả tình trạng “bán hình phạt”

Thưa ông, có thể giải thích thế nào về tình trạng các vụ án tham nhũng kéo dài quá lâu, vì tế nhị hay do án tham nhũng thường phức tạp?

Ông Đỗ Văn Đương: Vụ án nào cũng phải có giới hạn của nó, thời hạn điều tra luật đã quy định. Đối với vụ án ít nghiêm trọng là 4 tháng, đặc biệt nghiêm trọng là 16 tháng, nếu gia hạn nữa là khoảng 24 tháng. Trong hơn 2 năm là phải kết thúc. Nếu cứ khởi tố, điều tra rồi để đấy, thỉnh thoảng lại giở ra, nay đi xác minh một chút, mai đi điều tra một chút thì thời gian cứ thế dài ra. Các cụ nói để lâu cứt trâu hóa bùn, khi dư luận bớt bức xúc rồi thì dễ dàng chuyển tội danh, ví dụ từ tham ô chuyển sang cố ý làm trái, thiếu trách nhiệm…những hình phạt cho các tội này rất nhẹ, còn nếu tham ô, hối lộ hình phạt lên tới tử hình.

Như vậy là người dân đã nói đúng về tình trạng đầu voi đuôi chuột của các vụ án tham nhũng? Thưa ông?

Chính xác, người dân phản ánh đúng. Chúng tôi là những người chuyên môn trong cuộc cũng thấy đúng như vậy. Lúc đầu khởi tố điều tra bằng tội đặc biệt nghiêm trọng, tội tham ô, hối lộ nhưng trong quá trình xử lý vụ án lại mượn những quy định pháp luật chưa rõ ràng để chuyển tội danh nhẹ hơn như thiếu trách nhiệm, cố ý làm trái…để được áp dụng  hình phạt rất nhẹ. Đây chính là nguyên nhân dẫn đến tình trạng đầu voi đuôi chuột. Rồi đến khi đưa ra xét xử lại đánh giá là nhân thân tốt, khắc phục hậu quả, thành khẩn nhận tội… để vận dụng tùy tiện các tình tiết giảm nhẹ để cho xuống mức thấp nhất của khung hình phạt. Chẳng hạn đưa xuống 3 năm rồi lại vận dụng quy định án treo. Cuối cùng rất nhiều trường hợp gây thiệt hại hậu quả kinh tế lớn, có vụ cả trăm tỷ đồng, có vụ vài tỷ… nhưng có khi lại xử án treo, lại đình chỉ, thậm chí chỉ xử lý hành chính.

Ông có thấy đang xảy ra mâu thuẫn giữa quyết tâm xử lý tham nhũng của Đảng, Nhà nước với thực tế xét xử?

Có mâu thuẫn, mâu thuẫn không chỉ với cả đường lối chính sách của Đảng ta mà còn mâu thuẫn với chính các quy định của pháp luật. Pháp luật quy định khi xét thấy cần thiết thì được hưởng án treo. Nhưng giờ dư luận bức xúc như thế, nhân dân bức xúc như thế, Đảng, Nhà nước có nhiều Nghị quyết như thế mà anh lại bảo cho hưởng án treo, có phải là mâu thuẫn không? Như vậy là tổ chức thực thi của Nhà nước không nghiêm. Phải nói thẳng, trong cơ chế thị trường, bản thân cán bộ, nhân viên tư pháp cũng có tiêu cực, cũng dựa vào án để sống. Bây giờ đặt vấn đề là có việc bán hình phạt không? Có vấn đề lợi dụng quyền lực tư pháp nhà nước để tham nhũng không? Có chứ. Tôi giao anh quyền tư pháp, quyền thực thi công lý, anh lại bán công lý đi để lấy tiền thì mới thành ra thế. Chỗ nào có nhiều tiền, nhiều quyền lực thì dễ bán, mà như thế thì rất nguy hiểm. Người dân không tin pháp luật nữa, không tin vào đường lối chính sách của Đảng. Không phải đường lối chính sách của Đảng sai, mà trong quá trình thực hiện cứ rơi vãi dần dần, biến thành con số 0, làm cho dân mất niềm tin, hết sức nguy hiểm.

“Đánh tham nhũng” mới chỉ mơn man.

Liệu có sự mà người dân gọi là “tế nhị” trong các vụ án tham nhũng, thua ông?

Dân nói đúng. Thông thường người có chức có quyền thường gắn bó với người ở trên nữa. Vì người ở trên mới bổ nhiệm được người ở dưới. Thực sự có điều gì đó như bảo vệ, bao che, nương nhẹ. Trong nhiều vụ án, tôi thấy chủ yếu xử những người ở cuối “dây” thôi, như thủ quỹ, kế toán trong khi trong vụ ấy phải đưa hiệu trưởng, giám đốc ra xử lý, hoặc đưa chủ tịch ủy ban ra mà xử lý thì mới đúng vì ông ấy mới là người quyết định, thế nhưng ở đây lại cứ đưa ra xử cho xong, nên không đáp ứng được yêu cầu.

Như tôi đã nói nhiều lần, đánh tham nhũng mới chỉ mơn man, đánh bên ngoài. Tham nhũng phải đánh vào những người có chức có quyền, và phải đánh vào những người có chức có quyền cao. Chính sách của Đảng là phải đánh vào chủ mưu, cầm đầu.

Trong những vụ việc như mua tàu Hoa Sen, ụ nổi…một cá nhân khó có thể tham nhũng được. Thế nhưng những vụ án tham nhũng, khi xử thường cắt đoạn ở  một vài cá nhân, vì sao lại như vậy, thưa ông?

Vì thế như tôi đã nói, phải truy đến cùng người có quyền quyết định. Bởi vì làm sao có thể tham nhũng được một cái lớn như thế, có phải cái kim, cái chỉ đâu mà là rất nhiều tiền. Phải có sự kiểm soát rất chặt chẽ của các cơ quan chức năng khi nhập khẩu những tài sản như vậy. Tôi cho rằng việc truy cứu đến cùng là rất cần thiết nhưng hiện nay thực sự để làm việc đó là không dễ. Vướng rất nhiều, đụng chạm rất nhiều và không phải ai cũng mạnh dạn dám nói đến tham nhũng. Vì bản thân “ông” cũng đầy rẫy những khuyết điểm, cũng có những cái nhập nhằng trong tiền bạc, lợi dụng chức quyền. Ông nói ra nó sẽ tìm cách móc, đập cho ông một trận. Cử tri nói chống tham nhũng nếu làm không tốt thì cũng chẳng cần vay nợ nhiều. Bởi nếu chống tham nhũng tốt thì đất nước đã thay da đổi thịt nhiều. Giờ cứ vay về nhiều, tham nhũng lắm lại “ăn hết”.

Phải tập chung vào khối tiêu tiền nhà nước.

Ông nói 10 đại án tham nhũng, nếu vào tay ông ba tháng là xong, ông sẽ làm thế nào?

Ba tháng là xong là vì các vụ án này đã kéo dài 3, 4 năm rồi. Nếu tôi làm, hành vi rõ đến đâu, xử đến đó, không hầm bà lằng tất cả loại hành vi vào rồi để kéo dài vài năm vì cứ bảo nhiều hành vi, nhiều người, cuối cùng chả cái gì kết thúc được cả. Giống như xây dựng, phải làm từng công đoạn. Càng để lâu càng hóa bùn. Kinh nghiệm trước đây tôi chỉ đạo vụ án, những trường hợp nào rõ thì đem ra xử trước chứ không thể chờ kết thúc một cục mới mang ra xử vì 1 vụ án có thể có 5-6 hành vi, nào là tham ô, hối lộ, cố ý làm trái, thiếu trách nhiệm, lạm dụng chức quyền để chiếm đoạt, do vậy cần làm rõ từng hành vi một.

Cùng đó phải kịp thời phát hiện, phong tỏa, thu hồi tài sản. Hiện tỷ lệ thu hồi rất thấp. Thanh tra phát hiện 9.000 tỷ nhưng thu hồi chưa được 10%, hỏi còn 90% kia đi đâu, chắc chắn là vào túi cá nhân. Vào túi cá nhân rồi phải móc ra chứ. Người ta đánh bạc vài triệu đồng bằng tiền túi thì xử phạt 6,7 tháng tù không cho hưởng án treo, trong khi tham nhũng là tiền của ngân sách nhà nước, tiền thuế của người dân. Có một nhóm người chuyên móc túi của hàng triệu đồng bào ta để làm giàu cho cá nhân, đấy thực sự là tội ác. Tôi cho rằng nếu ta không mạnh mẽ tử hình đối với loại tội này thì tính răn đe không cao. Đầu những năm 90 của thế kỷ trước, ta xử lý rất nhiều trường hợp, răn đe rất lớn. Bây giờ cứ chuyển tội danh, tránh tử hình, chung thân, đi vài năm rồi được giảm án, đặc xá.

Theo tôi, trong năm 2014, phải kết thúc 10 vụ. Mà 10 là quá ít, phải xem lại các vụ có dấu hiệu sai phạm lớn về kinh tế, thất thoát hàng trăm tỷ.

Ông vừa nói cán bộ tư pháp của mình đã cố tình làm sai giảm án, có cách nào để xử lý không?

Ở nhiều nước, phòng chống tham nhũng trước hết người ta tấn công vào đội ngũ phòng chống tham nhũng. Người ta điều tra chính công an, chính công tố trước, chính thẩm phán trước. Phải có cơ chế đặc biệt trong vấn đề này. Chứ nếu cứ để cơ chế hiện nay thì không làm được. Phải có một cơ quan độc lập.

PV: Chúng ta đã có Ban chỉ đạo PCTN độc lập với hành pháp, ông nhận thấy kết quả PCTN ban đầu thế nào?

Ông Đỗ Văn Đương: Hiệu quả hoạt động bây giờ chưa thay đổi nhiều so với trước đây. Bởi vì, nhận định của Đảng, tham nhũng vẫn còn phức tạp, nghiêm trọng, chưa giảm. Cử tri nói rất đúng, tiền nhà nước không phải ít vậy làm sao đi đâu hết. Đầu tư thực tế bao nhiêu? Số công chức tham nhũng rất nhỏ, nhưng những phần nhỏ này nắm quyền rất lớn và gây nguy hại rất lớn khi một vụ án tham nhũng lớn bằng hàng ngàn vụ tham ô nhỏ. Theo tôi, phải tập chung vào khu vực doanh nghiệp nhà nước, những tổng công ty, nguồn tiêu tiền nhà nước, vào các dự án đầu tư công…

Xin trân trọng cảm ơn ông.

Nguồn: Blog Đào Tuấn

P/s: Chắn chắn là không thể vô tay ông được, ông đại biểu Quốc hội Đỗ Văn Đương quý mến ạ!


Xem thêm:
- Cũng sắp hết năm rồi còn gì?!
- Tham nhũng: Rõ mười mươi rồi nhé!
- Đại biểu Quốc hội phải bàn những vấn đề gì?!

Friday, October 25, 2013

Phải tin vào Chi Pu

>> Nhà Ngoại Cảm Việt Nam
>> Cận cảnh tìm kiếm người nâng ngực bị ném xác
>> 'Xác chị Huyền mắc dưới cột đèn thứ 51 cầu Thanh Trì'?


Theo Lao Động, kết luận ban đầu về nguyên nhân tử vong của 3 trẻ sơ sinh sau khi tiêm vắc xin viêm gan B tại Hướng Hóa (Quảng Trị) là do bị tiêm nhầm thuốc gây co bóp tử cung Oxytocin.

Sáng nay mở báo, cái tin đập ngay vào mắt. Đọc xong mà rụng hết cả rời, té cứt té đái. 

Đấy, các bác thấy đấy, tiêm ngừa viêm gan thì ăn ngay một liều co bóp tử cung. (Bệnh nhân nam không hiểu uống xong nó bóp cái gì).

Sau bộ sưu tập tàu Hoa Sen đồng nát, ụ nổi sắt vụn, giờ đến một cái thiết bị lặn 100 triệu được anh TGĐ Thuê tài chính II Vũ Quốc Hảo “thổi” lên thành 1.300 tỷ.

Trong khi đó, ngay cả đại gia nhé: Anh Dũng lò vôi sau 7 năm chịu sóng thần nghiến răng kiện Thái thú Bình Dương. Làm đại gia chả sướng, cho nên anh Đặng Thành Tâm vừa than rằng chỉ muốn làm thường dân khi có lúc đã chỉ muốn uống thuốc sâu tự tử. Nghĩ tự tử giờ cũng không dễ đâu. Mua thuốc trừ sâu có khi lại nhầm sang thuốc tránh thai.

Trở lại vụ Cát tường, thợ lặn đã 48h mò tìm thân xác nạn nhân trên sông mà không thấy. Định mời nhà ngoại cảm, thì đụng ngay chuyện dùng xương bò làm thủ cấp cho tướng quân cách mạng. 

Định viết rằng giờ chẳng còn biết tin ai nữa, nhưng bớ ngay được cái tin >>> em Chi Pu đấu giá một cuộc hẹn đi chơi với em một buổi, để lấy tiền làm từ thiện.

Các bác đừng mỉa em í “đem thân đấu giá”. Phải tin vào Chi Pu, đơn giản niềm tin phải níu giữ bằng một cái gì đó chứ, đơn giản là không có Chi Pu, nhẽ lại bảo tin vào chị Tiến.

Nguồn: FB Đào Tuấn

Xem thêm:
- Sủa ... giọng Sài Gần!
- Con chó chờ miếng ăn thừa!
- Chuyện cái "ba vạn chín nghìn"

Tuesday, October 1, 2013

Khi niềm tin đỗ vỡ

>> Đi vay phải nghĩ đến trả (Ừ, dân sẽ trả!)
>> Quy trách nhiệm để xảy ra khiếu kiện kéo dài
>> Cảnh báo về tham nhũng trong lĩnh vực giáo dục
>> Cân đối ngân sách: Phải cắt giảm đám “vác ô” càng sớm càng tốt


Đinh Lê Na

Ai cũng mong một chốn yên bình để sống. Người Việt vẫn có câu “An cư lạc nghiệp” nhằm nhấn mạnh tầm quan trọng của một môi trường sống lành mạnh, an toàn. Vậy mà, hãy nhìn xã hội của chúng ta bây giờ mà xem.

Đến một thành phố bất kỳ, câu nói được nhắc nhở nhiều nhất là: nhớ khoá xe, nhớ coi chừng đồ đạc…Câu chuyện được kể truyền tai là:  ai đó vừa bị giết, vừa bị trộm, vừa bị lừa…kèm theo một thái độ không thể dễ hiểu hơn “xã hội bây giờ nguy hiểm quá”, và “phải cảnh giác hơn”. Từ thành phố lớn đến nông thôn, từ đồng bằng đến cao nguyên, miền núi, không khó để tìm ra được một câu chuyện phạm tội được đăng tải ngày ngày trên báo chí. Dù không muốn thừa nhận nhưng khi đọc những thông tin về độ tuổi cùng những lý do phạm tội cũng như mức độ dã man của các vụ án, người lớn không khỏi giật mình. Mười lăm, hai mươi tuổi là lứa tuổi để cướp của, giết người? Để gia nhập hội game online, vì một xích mích nhỏ là lý do để phạm tội? Xã hội chúng ta đang sống lại “bất an” đến thế ư?

Tránh khỏi cảm giác bất an sao được khi mà đang trong hỗn loạn này, chúng ta lại nhận được quá nhiều những thông tin tiêu cực được tô vẽ thêm bởi báo chí, truyền thông. Bức tranh kinh tế ảm đạm, việc làm không có, học cao học giỏi rồi vẫn thất nghiệp, giới làm ăn móc nối lọc lừa người tiêu dùng, thực phẩm nhiễm độc, chất lượng y tế, giáo dục xuống cấp thê thảm. Con người phải gồng mình lên quá mức để có thể sống được một cách “bình thường” chứ chưa mong gì cái mức “yên ổn”. Khi niềm tin vào xã hội dần đổ vỡ, tất yếu bản thân mỗi người lại càng co cụm lo lắng cho chính mình và gia đình.

Các nhà lý thuyết xã hội có thể đưa ra nhiều lời giải thích. Xã hội bây giờ đã khác, đang biến đổi không ngừng nghỉ với tốc độ chóng mặt trên phạm vi toàn cầu. Mức độ rủi ro và nguy cơ tội phạm cũng đã ở cấp độ tinh vi hơn. Cảnh giác hơn là điều tất yếu thôi, có gì phải bàn cãi. Vâng, chẳng có gì sai nếu chúng ta biết tự bảo vệ bản thân và gia đình mình. Nhưng sự “tự vệ thụ động” phản ứng lại với sự bất an của môi trường sống chưa bao giờ là con đường dẫn đến giấc mơ “an cư” thật sự. Sự an toàn của cá nhân cần được đặt trong môi trường an toàn chung của xã hội, nơi có pháp luật và niềm tin đạo lý làm điểm tựa. Giáo sư triết học người Ba Lan Zygmunt Bauman từng nhận định “mỗi xã hội tồn tại là nhờ niềm tin vào một điều ảo nào đó”. Xã hội Việt Nam cổ truyền dựa trên niềm tin “lá lành đùm lá rách”, “thương người như thể thương thân” và “trời có mắt” vô cùng hồn nhiên, trong trẻo của người nông dân để tồn tại. Niềm tin “giải phóng” và “dân cày có ruộng” dẫn dắt dân tộc làm nên chiến thắng trong hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ. Còn thời nay, thời của làm ăn kinh tế, niềm tin vật chất, tiền tài địa vị lấn át tất cả. Niềm tin “thượng tôn pháp luật” như đang “phiêu du”ở đâu đó mà không có mặt trong cuộc sống của những người dân? Những niềm tin đẹp trở nên mơ hồ và lãng phí. Đúng hơn, nó bị chìm lấp trong vô vàn những “giá trị” mới được du nhập, được cộng hưởng với phần xấu xí tồn tại sâu trong bản chất con người Việt Nam. Khi láng giềng có thể là sẽ là kẻ kề dao vô cổ mình thì ai còn dám “bán anh em xa, mua láng giềng gần”? Khi thầy cô giáo cưỡng ép học trò, tổ chức mại dâm, buôn ma túy thì ai còn tin “tôn sư trọng đạo”? Khi vợ chồng đánh đập nhau, vợ chồng thi nhau “ông ăn chả, bà ăn nem”, ai còn tin “đạo nghĩa vợ chồng”? Khi cha lạm dụng con, mẹ lợi dụng bệnh tình của con để trục lợi, ai còn tin vào “công nghĩa sinh thành”? Khi những người nhân danh từ thiện gom góp tiền bạc và lòng trắc ẩn xã hội vì mục đích cá nhân, ai còn tin vào “lá lành đùm lá rách”? Thời khắc đó tất yếu là mảnh đất màu mỡ cho niềm tin “nhất hậu duệ, nhì quan hệ, ba tiền tệ” đâm chồi thắng thế trong xã hội.

Trong lúc những tiêu chuẩn đạo lý được đúc kết bằng mồ hôi và máu của biết bao thế hệ tiền nhân đang bị tấn công bởi các quan hệ tình – tiền, bị gạt ra khỏi vai trò định hướng niềm tin cho cộng đồng xã hội hôm nay thì không may là hệ thống pháp luật đồng thời cũng chưa đủ minh bạch và vững chãi để dựa vào. Chúng ta đã nghe bàn rất nhiều về sự chồng chéo của hệ thống văn bản pháp luật. Đến nỗi, mỗi lần người dân cần bất cứ việc gì dính dáng tới đều “đi nhờ vả” vì chẳng thể hiểu và nắm bắt nổi những văn bản rối mù, nặng nề câu chữ.

Xã hội hiện đại đang đè nặng ngày càng nhiều áp lực lên vai những người trẻ, những người cần nhất sự hướng dẫn đúng hướng. Ở họ rất cần niềm tin vào cái tốt đẹp và cao cả, vào xã hội và vào người lớn. Tỷ lệ gia tăng và trẻ hoá độ tuổi phạm tội là lời cảnh báo gay gắt nhất về một tương lai không mấy sáng sủa của thế hệ kế tiếp. Bất lực trước một cuộc sống mới đòi hỏi quá nhiều những điều kiện để thích nghi, một chỗ dựa, một quan hệ hay đơn giản là một kỹ năng bắt buộc, những người trẻ ít được đào tạo và bị đối xử thiếu công bằng sẽ dễ dàng ngả theo lời mời gọi “đổi đời” của buôn ma túy, mại dâm, trộm cướp, lừa đảo. Và điều tất yếu sẽ xảy đến, họ phạm những tội lỗi hình sự nặng nề nhất. Họ có thể nhẫn tâm giết người chỉ vì một vài chỉ vàng. Nhà xã hội học người Anh Anthony Giddens tổng kết rằng tính bất an xã hội sẽ lên đỉnh điểm ở giai đoạn giao thoa giữa niềm tin xã hội cũ đã mất chỗ đứng và niềm tin mới chưa đủ sức mạnh thay thế.

Sự lệch lạc xã hội bộc lộ ra ngoài mặt thành phạm tội không tuyệt đối mang nghĩa tiêu cực. Đó là cơ hội để nhìn nhận lại những sai lầm và điều chỉnh để phát triển. Có thể hơi lạc quan, nhưng tôi luôn có lòng tin vào giới trẻ Việt, đối tượng đang bị chỉ trích là sống nông cạn, hời hợt, đua đòi. Hãy thử nhìn bên trong vẻ ngoài “chạy theo thời thượng, đua theo thần tượng” một khát vọng được “sống khác”, được bứt ra khỏi những ràng buộc kìm hãm tiến bộ của quá khứ. Tấm gương các bạn trẻ triệu phú hay làm giám đốc ở độ tuổi trên hai mươi, cùng tuổi với những bạn trẻ đang “lầm đường”, làm nên một xu hướng khác, một động lực cho quyết tâm làm giàu của hàng ngàn sinh viên. Trách nhiệm của thế hệ đi trước và của xã hội không phải là phê phán mong muốn “đổi đời” đôi khi bất chấp của những kẻ đi sau, mà là cho họ thấy những giá trị văn hóa - nhân văn cũng xứng đáng được tôn vinh như những giá trị vật chất và tài năng làm giàu.

Để làm được điều đó, niềm tin và giá trị cần được trả lại đúng vị trí của nó.

Nguồn: VHNA


Xem thêm:
- Vì có một người cha đã hứa
- Thời dĩ vãng... chợt ùa về!
- Ừa, có thêm tiếng... đù má và đéo mẹ nữa!

Saturday, September 28, 2013

Vì có một người cha đã hứa

>> Tham nhũng ‘như ngứa ghẻ’ rất khó chịu
>> Nhân dân cả tin nhưng không dễ bị lừa!
>> Chính quyền đô thị: Phân chia ngân sách ra sao?
>> Muốn có thêm thành phố Sài Gòn, Gia Định và Chợ Lớn
>> "Phải suy nghĩ nhiều hơn về sự phát triển thiếu bền vững của Đà Nẵng!"



Năm 1989, một trận động đất 8,2 độ Richter gần như san bằng Armenia, làm hơn 30.000 người chết trong vòng 4 phút.
***

Trong cơn hỗn loạn, có một người đàn ông dặn vợ mình ở nhà cho an toàn, rồi chạy ào đến trường, nơi con trai của ông đang học.

Ở đó, ông nhìn thấy một đống đổ nát - ngôi trường đã sập hoàn toàn. Ngay lúc đó, người đàn ông nhớ đến lời hứa ông luôn nói với con mình: "Dù thế nào, bố cũng luôn bảo vệ con!". Và ông bật khóc khi nhìn đống gạch vụn đã từng là trường học.

Rồi ông bắt đầu cố định hướng xem lớp của con mình nằm ở vị trí nào. Góc bên phải phía sau của trường học! Ông lao đến và bắt đầu bới đống gạch đá.

Nhiều vị phụ huynh nhìn thấy người đàn ông làm như vậy, họ vừa khóc vừa kéo ông ra, kêu lên: "Quá muộn rồi!", "Anh không làm được gì đâu!", "Về nhà đi!", hoặc "Chúng ta phải chờ cứu hộ đến thôi!"...

Nhưng để đáp lại những lời đó, người đàn ông chỉ nói đúng một câu: "Giúp tôi một tay!" Và ông vẫn tiếp tục bới đống gạch, cẩn thận quẳng từng viên gạch, từng mảng tường ra ngoài.

Đội cứu hộ đến và họ cũng cố lôi ông ra khỏi đống đổ nát.

- Chúng tôi sẽ lo việc này! Ông về nhà đi!

Nhưng người cha vẫn dọn dẹp từng viên gạch, và chỉ đáp:

- Giúp tôi một tay đi!

Cảnh sát cũng có mặt. Họ cũng khuyên can người đàn ông:

- Anh đang trong trạng thái không ổn định. Anh có thể gây nguy hiểm cho mình và cho người khác, đề nghị anh về nhà!

Nhưng họ cũng chỉ được nghe một câu đáp: - Giúp tôi một tay!

Một người, rồi nhiều người bắt đầu vào "giúp một tay". Họ đào bới đống gạch suốt 8 tiếng... 12 tiếng... 24 tiếng... 36 tiếng... Và đến tiếng thứ 38, khi kéo một tảng bê-tông ra, dường như họ nghe thấy tiếng trẻ con.

- Armand? - Người đàn ông gọi to, giọng nghẹn lại.

Và ông nghe tiếng trả lời:

- Bố phải không? Con ở đây này! Con đang bảo các bạn đừng lo, vì bố sẽ đến cứu con, và cứu cả các bạn nữa! Bố đã hứa bố sẽ luôn bảo vệ con mà...

14 học sinh trong số 33 em ở lớp của Armand được cứu sống hôm đó, vì khi ngôi trường sập xuống, một tảng bê-tông to đã chèn vào tạo thành cái "hang" nhỏ và các em bị kẹt. Armand đã bảo các bạn đừng khóc, bởi vì "bố tớ sẽ đến cứu chúng ta".

Các em nhỏ hoảng sợ, đói và khát, nhưng đã được cứu sống, bởi vì có một người cha đã hứa.

Bài và ảnh: Sưu tầm


Xem thêm:
- Chứng vĩ cuồng...
- Viết blog có bảo kê?
- Còn bao lâu nữa mình lên được chủ nghĩa xã hội?


Tuesday, July 16, 2013

Bởi yêu là dại

>> Vốn 'tri thức' đối ứng
>> Song trùng trực thuộc
>> Câu hỏi không khóMột bác cựu lãnh đạo Ban Nội chính TƯ đã nói cách đây không lâu rằng, mấy anh CSGT và TTGT chỉ là “ăn” vặt. Lợi ích nhóm lớn hơn nhiều. CSGT, TTGT chỉ “ăn” ở trạm, ở chốt, còn nhóm họ vĩ mô hơn, “xơi” cả con đường…)
>> Bồi thường 1m2 đất bằng giá... nắm xôi
>> GS Võ Tòng Xuân: Bỏ mặc nông dân mạnh ai nấy làm


Ta phung phí khắp nẽo đường bong bóng
góp về mình một chút liêu xiêu
bởi yêu là dại,
bởi yêu...
là để cho nhau nụ cười?

Viết về tình yêu
một tình yêu có họa hình đôi lứa
dắt nhau đi chan chứa thì thầm
đàn con nhỏ
bảo ban mình trong sáng?
phép cộng trừ tính toán mãi hóa nhân chia

Viết về tình yêu
một tình yêu có xuất xứ rồng tiên
cội nguồn đó dệt nên bao truyền thuyết
lên rừng vắng cây
ra khơi hết cá
thổ địa khóc cười
khôn dại ở nơi nao?

Viết về tình yêu
một tình yêu có nhau rốn đồng bào
thiêng liêng lắm mà nghẹn ngào nên nổi
dưới xác xương khô
bên ly rượu nhỏ
chó đổi mạng người
ma mừng khắp chốn
phật biết phận mình
đâu dám nam mô

Viết về tình yêu
một tình yêu có lời nguyền tổ quốc
nén nhan kia chưa nguội tắt bao giờ!
trong bóng tối
quỷ liên hoan khiêu vũ
la ré tầm thường
trâng tráo vét vơ...

chân lý
không biết đùa
những ngọn nến đang nguyện cầu nơi chuông đổ
ánh sáng kinh hoàng
ánh sáng của tình yêu?

Yêu là dại
mà dại hóa thành yêu
mà hóa thành phi thường muôn thuở.

MP
(15/07/2013)

Xem thêm:
- khổ đế
- tụng kinh ngồi
- bát ngát thinh không