Showing posts with label dư luận. Show all posts
Showing posts with label dư luận. Show all posts

Saturday, December 21, 2013

Ừ! Thì chửi...

>> Hố tử thần thử thách bản lĩnh Cường đôla
>> Bộ trưởng Y tế yêu cầu phải thương bệnh nhân
>> Đứt cáp quang biển AAG ảnh hưởng 60% lưu lượng Internet của Việt Nam
>>>>> Biệt khu Trung Quốc ở Đà Nẵng


Về bức hình tác nghiệp của Quý nhà báo, Quý phóng viên (dù rất giống đám kền kền, chỉ nói giống thôi nha) trước 2 "ác mẫu", đã có những ý kiến về hành vi tác nghiệp của Quý bạn nhà báo, Quý phóng viên...và rồi dưới danh xưng bạn đọc, vài báo mạng đã quay trở lại đập vô mặt những người phản đối bằng bài báo "Gửi những nhà đạo đức giả", tôi cũng có vài ý kiến như vầy:

1. Cách đây 05 năm, nhà báo Đức Hiển có một bài viết trên blog có tên "Cử Điểu". Tên bài cứ dịch nôm thôi, nghĩa là Cầm Con Chim...câu chuyện cũng liên quan nghề báo của Quý bạn, một nghề mà có một thời rất nhiều người ảo tưởng nó biểu tượng của quyền lực thứ tư, cho nên cũng khiến vài nhà báo tên tuổi vướng vòng lao lý.

2. Thực ra, Quý bạn nhìn đi, trong vòng 05 năm độ lại, có Quý bạn nào tiếp cận được các phiên tòa xử tham nhũng cộm cán, hay quý bạn chỉ được phép chụp hình qua tivi. Về nguyên tắc, ko được chụp ảnh tại phiên tòa, thế nhưng những án mại dâm, giết người giật gân, thì Quý bạn được vô tư chụp hình, xỉa "súng" bắn người ta như thú, dù người ta đã bị xử rồi đó, thụ án rồi đó. Phải có người cho phép, thì quý bạn mới nhảy loi choi như vậy. Chứ như vụ Dương Chí Dũng, đố Quý bạn xách được "súng" đến cửa phòng xử. Vậy cái người cho phép Quý bạn họ có ý đồ, họ muốn Quý bạn thỏa mãn nhu cầu cướp, giết, hiếp giật gân của đại đa số đồng bào dân ngu cu đen mê dzú, giết, hiếp...Quý bạn suy cho cùng cũng chỉ là công cụ, là người cầm con chim cho thằng khác nó đái.

3. Vụ ác mẫu, công an Thủ Đức mới là nguyên nhân, họ không hề làm đúng quy trình, cho phép báo chí tự do tác nghiệp, tung tăng chụp hình là vi phạm pháp luật dân sự, tố tụng, vi phạm nhân quyền thấy rõ. Nói cho cùng, các bạn bây giờ khi tác nghiệp những sự việc liên quan đến công quyền, tư pháp, thì cứ như " bảo đi là đi, bảo đánh là đánh, bảo thắng là phanh muốn mòn lốp". Các bạn làm báo trong tư duy được cho phép chứ ko phải theo mục đích nghề nghiệp. Vậy thì, các bạn cần đéo gì là nhân quyền, là danh dự, là trách nhiệm tương lai với đối tượng mà các bạn tác nghiệp. Nói cho vuông, các bạn, trừ tờ báo khởi đầu câu chuyện, các bạn hồ hởi lao theo, rầm rập lao theo phục vụ nhu cầu giải tỏa của đám đông, và quan trọng đó là sự kiện để câu view cho tờ báo của quý bạn, để có thể bán quảng cáo tốt hơn, chứ các bạn thì phục vụ công lý đéo gì?

4. Thế hệ làm báo của Quý bạn bây giờ trưởng thành qua vòng xoay cơ bản: Cướp-Giết-Hiếp-Zú-Mông-Trym. Cho nên, các bạn chửi những người khác là đạo đức giả khi họ phê phán lề thói tác nghiệp của các bạn thì chẳng gì lạ. Bởi bây giờ, các bạn còn biết đéo gì về Đạo đức Cách mạng của người làm báo. Thật, nếu 2 ác mẫu lúc bị đưa ra chụp hình lỡ áo có rách, dzú lòi ra ngoài thì các bạn cũng ko bỏ lỡ cơ hội dương "súng" làm thêm vài shot cho đồng bào hả dạ. Cho nên, những kẻ đạo đức giả đi phê phán những kẻ ko đạo đức thì quả hơi phí.

5. Nói gì thì nói, thì Quý bạn, độc giả và kể cả 02 ác mẫu kia cũng là nạn nhân của những câu chuyện khác nữa trong xã hội này. 02 ác mẫu rồi cũng phải trả giá cho hành vi của họ theo pháp luật. Nhưng, theo nguyên tắc suy đoán vô tội, tòa chưa tuyên, họ chưa bị coi là có tội, nhưng ko vì thế mà đối xử với họ như thú, mà kết án họ trước cả tòa. Tử tù mà vẫn còn bữa ăn ân huệ kia mà. 

6. Cũng chẳng thể trách ai, bởi những sự vụ như ác mẫu, kiểu làm báo của Quý bạn, cách cơ quan bảo vệ pháp luật vô tư vi phạm nhân quyền đều là những biểu hiện đầy hiện thực cho một xã hội có những bất ổn sâu xa. 

7. Thôi thì cứ chửi tuốt, cho hả dạ các bạn ạ!

Nguồn: FB Tuê Hoan


Xem thêm:
- Thân phận chim sâu
- "Tầm vóc" một phiên tòa thế kỷ
- Tác nghiệp báo chí tại một phiên tòa xử mại dâm và môi giới mại dâm

Thursday, December 19, 2013

Chúng ta phẫn nộ để làm gì?

>> Vì sao trẻ em bị bạo hành?
>> Tấm vé số ở VN và 'sự vô cảm'
>> Ông Trương Duy Nhất 'khó hưởng án nhẹ'
>> Đồn đoán Kim Jong-un đang bị khống chế
>> Trái cấm của Ngọc Trinh


Hôm qua trên khắp các mặt báo tràn ngập thông tin về việc hai cô bảo mẫu ở Thủ Đức (Sài Gòn) bạo hành trẻ mầm non.

Các phóng viên báo Tuổi Trẻ đã kiên trì theo dõi khá lâu để có một đoạn phóng sự khiến dư luận phẫn nộ.

Trên mạng xã hội hàng loạt status và comment đòi phải trừng trị hai bảo mẫu kia thật nghiêm minh.

Phản ứng thường thấy của những người lớn khi trẻ con bị bạo hành đó là đòi đánh đập, xé xác, bắt những con người dã man kia phải hứng chịu những hình phạt như họ đã làm với con trẻ.

Phản ứng khác hơn một chút có người đưa ra giải pháp khác là nên đưa con đến các nhà trẻ tốt hơn, tin tưởng hơn với giá cao hơn.

Vấn đề chúng ta cần bình tĩnh xem xét nghiêm túc rằng đây không phải là lần đầu tiên vấn nạn trẻ mầm non bị bạo hành nhức nhối trên mặt báo.

Đã có bao nhiêu lần bạo hành xảy ra, đã bao nhiêu lần trẻ con bị ngược đãi?

Hành vi sử dụng bạo lực để nuôi dạy trẻ của mẹ con bà Quản Thị Kim Hoa đã bị phóng viên Đài Phát thanh – Truyền hình Đồng Nai ghi hình và phát sóng vào ngày 15/1/2008, gây bức xúc dư luận cả nước. Kết quả mức án 18 tháng tù giam có làm giảm đi nạn bạo hành trẻ mầm non không?
Xin thưa là không.

Mới nhất là ngày 16/11/2013, cháu bé 18 tháng tuổi Đỗ Ngọc Long đã bị bảo mẫu Hồ Ngọc Nhờ xách ngược lên doạ khi cháu không chịu ăn và làm té xuống sàn, sau đó lại bị đạp liên tiếp vào bụng dẫn đến tử vong.

Chúng ta phẫn nộ, chúng ta sục sôi khi đọc tin nhưng chúng ta ngồi im để sự phẫn nộ ấy trôi qua như một tiếng chặc lưỡi.

Chưa bao giờ chúng ta - những người lớn, những người đã, đang và sẽ làm cha làm mẹ nghĩ đến việc lên tiếng để yêu cầu phải có thay đổi từ hệ thống giáo dục – nguồn gốc chính dẫn đến tình trạng rối ren và ảnh hưởng đến tương lai của con cái chúng ta.

Xem xét kỹ lại các tình huống đã xảy ra những vụ bạo hành thương tâm, đa phần là ở các nhà trẻ tư, nơi có nhiều công nhân nghèo xa quê sinh sống. 

Chúng ta – những người lớn, chưa một lần nghiêm túc nghĩ đến việc lên tiếng để bảo vệ quyền lợi của thế hệ tương lai.

Năm 2008, báo Sài Gòn Tiếp Thị có đăng bài >>> “Khi sữa mẹ còn chảy ròng ròng trên ngực áo” của nhà báo Trung Hồ. Và đến nay lời đề nghị “Thưa ông bộ trưởng bộ Giáo dục và Đào tạo, xin hãy ra ngay một lệnh buộc các trường mầm non nhận ngay các cháu kể từ bốn tháng tuổi, khó khăn nếu có sẽ cùng tìm ra cách giải quyết” của nhà báo này đã rơi vào quên lãng.

Đã có lúc nào chúng ta, những người lớn nghĩ rằng mình sẽ phải lên tiếng để yêu cầu các cơ quan chức năng phải nghiêm túc giải quyết vấn đề nhận giữ trẻ ngay khi các bà mẹ kết thúc giai đoạn nghỉ thai sản quay lại làm việc chưa?

Chúng ta phẫn nộ vì sự tàn ác của các bảo mẫu nhưng có lúc nào chúng ta thật sự quan tâm đến việc các khu công nghiệp có công nhân nghèo xa quê phải có các nhà trẻ được đăng ký và giám sát chặt chẽ bởi hệ thống công quyền chưa?

Có nhiều cha mẹ quan tâm đến chất lượng và sự quản lý đào tạo ở các nhà trẻ của các cơ sở tôn giáo nhưng ít biết rằng các cơ sở này rất khó khăn khi muốn cấp phép hoạt động bình thường như bao cơ sở khác. Và chúng ta sẽ phải làm gì nếu muốn lựa chọn những trường học như thế này cho con cái chúng ta?

Chúng ta phẫn nộ để làm gì? Cần bao nhiêu lần chúng ta phẫn nộ nữa để chấm dứt tình trạng bạo hành trẻ mầm non?

Chính chúng ta - những người lớn cũng có lỗi vì không bảo vệ được trẻ em khỏi sự bạo hành này.

Chúng ta phẫn nộ mỗi ngày khi có sự việc xảy ra, nhưng lại chấp nhận sống chung với nguyên nhân gây ra sự phẫn nộ ấy chỉ vì nó chưa đụng chạm đến con em mình. Đó là một hình thức dạy dỗ con em chúng ta trở nên ích kỷ với cuộc sống xung quanh.

Chúng ta phẫn nộ khi thấy trẻ  con bị đánh, người dân bị án oan 10 năm vì bức cung, người lao động nghèo bị bóp cổ, tham nhũng tràn lan trong xã hội.. Và chúng ta phẫn nộ trong im lặng bởi nó chưa đụng chạm đến cuộc sống của chúng ta bằng mắt thường.

Và mọi thứ cứ lặng lẽ trôi qua như một ấm nước sôi sùng sục rồi trở nguội, không có gì thay đổi. Vậy thì chúng ta phẫn nộ để làm gì?

Đã đến lúc đừng để sự phẫn nộ của chúng ta dần trở nên một phản ứng bình thường và vô cảm nếu chúng ta muốn mọi thứ thay đổi thật sự.

Nguồn: Blog Mẹ Nấm


Xem thêm:
- Chế độ phong kiến thiệt là kém
- Khoe khoang hay dè bỉu không quan trọng...
- Khoảng cách nào là do định mệnh, khoảng cách nào là tại chúng ta?

Wednesday, October 23, 2013

Tham nhũng: Rõ mười mươi rồi nhé!

>> Có đơn là phong tỏa tài sản
>> 10 năm chưa xử xong một vụ kiện
>> Sửa HP: Chính quyền địa phương vẫn “kẹt cứng”



Nói đến tham nhũng, nghĩ ngay đến kẻ có chức, có quyền và đương chức, đương quyền. Ở đây, tôi khoanh vùng lại hai cấp đối tượng tham nhũng:

1/ Quan Huyện, Quan Xã, Quan Thôn
2/ Quan Trung Ương, Quan Thành phố, Quan Tỉnh

Báo cáo Công tác phòng, chống tham nhũng năm 2013, do Tổng Thanh tra Chính phủ Huỳnh Phong Tranh trình bày trước Quốc hội ngày 22/10 có nhấn mạnh ý: "Còn tình trạng lợi dụng để giảm nhẹ trong án tham nhũng". Thiết nghĩ, tội phạm tham nhũng lợi dụng ai, điều gì để được giảm án? Vấn đề này cần được làm rõ ngọn ngành, không nên giơ cao đánh khẽ trong các cuộc họp.

Chỉ mới đây thôi, Phó chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan đã bức xúc thốt lên: "Ăn của dân không từ một cái gì". Vậy bộ phận không nhỏ nào đã ăn của dân, chắc ai cũng biết, nhưng không ai dám nói. Thế thì chống tham nhũng có kết quả không khi mà chúng ta chưa có sự tương tác giữa người chống tham nhũng và người chỉ điểm tham nhũng?

Qua báo cáo, mới chỉ thu hồi được 10% tổng tiền bị tham nhũng, vậy số thất thoát 90% kia trôi về đâu? Tại sao không truy xét đến cùng? Phải chăng có dính dán đến nhóm lợi ích nào đó?

Một điều nực cười là "phần lớn các vụ án tham nhũng bị phanh phui đều do dư luận phát hiện". Rõ mười mươi rồi nhé, có thể xem đây như một lời thú tội trước bình minh vậy. Thế thì câu hỏi đặt ra: Dư luận là ai? Dư luận có được trả lương để thực thi nhiệm vụ này thay cho Những người đang chễm chệ ngồi trên ghế chống tham nhũng chăng?

Nguồn: FB Minh Đan

P/s: Tử huyệt!

Xem thêm:
- Lão dại cái chỗ mô?
- Ông là quan to, tôi tin ông!
- Phải ghi rõ “kinh tế nhà nước không bao gồm doanh nghiệp nhà nước”