Showing posts with label Xã hội. Show all posts
Showing posts with label Xã hội. Show all posts

Sunday, January 5, 2014

Đàn bà cá tính thì đa truân, tại sao?

>> Thực
>> Giảm xô lệch trước “giá trị ảo” cho người trẻ
>> Nhìn lại chuyến thăm VN của ngoại trưởng John Kerry
>> Bí quyết trẻ lâu của phụ nữ Pháp


Khánh Vân

Guu.vn - Tại sao đàn bà cá tính lại khó tìm thấy hạnh phúc? Chẳng phải hạnh phúc như tấm chăn hẹp và chẳng ai giằng kéo với mình, nhưng tự mình cứ đem cuộc sống của mình với chính mình ra đong đếm.

Tôi không thấy hình ảnh bà mình, mẹ mình trong cuộc đấu tranh cho hạnh phúc. Tôi tìm thấy sự an phận và lặng lẽ đâu đó trong quá khứ ngày hôm qua. Nhưng còn hôm nay thì sao? Một ngày trời u ám, chị Hai tôi về nhà với những vết bầm trên má, không ai nói ra nhưng ai cũng biết anh rể lại đi chơi với bồ và về đánh chị. Tôi biết chỉ cần vài lời xin lỗi, nói ngọt, rồi chị tôi lại hí hửng như một đứa trẻ được quà.

Nhưng với đứa em kế tôi, chồng chỉ cần để lại dấu tích là vết son trên áo và một vài tin nhắn ngọt ngào của cô bạn đồng nghiệp, nó đã lặng lẽ đặt đơn ly hôn lên bàn, và nhất quyết không thay đổi quyết định. Mọi người xúm lại khuyên can, em tôi chỉ nói: “Em cảm thấy bị tổn thương”. Dùng đúng từ, rất chính xác, và quyết định rất nhanh. Tôi không nghĩ là em tôi hạnh phúc. Phụ nữ cá tính thường bị nhận xét là mạnh mẽ, và đôi khi bất cần đàn ông, trong khi đàn ông coi mạnh mẽ thế, nhưng rất cần phụ nữ. Cái tôi của người đàn ông khiến họ mong muốn phụ nữ ấy lệ thuộc vào mình. Nhưng “sự lệ thuộc” đối với phụ nữ cá tính là một cụm từ mà họ sẵn sàng đánh đổi tất cả để vượt qua nó. Có một anh bạn nói với tôi rằng “tại sao em cứ phải lo chuyện mua nhà, mua xe, thế người đàn ông của em dùng để làm gì? Tại sao không tạo cho họ cơ hội làm người đàn ông đích thực? Để lo lắng cho người họ yêu?”

Cuộc đời này đôi khi là một vòng xoay, đàn ông cần một người phụ nữ thông minh và cá tính để hòa nhập chứ không hòa tan, để sẻ chia, để cùng gánh vác chuyện gia đình khi cần, nhưng người phụ nữ cũng đủ khờ dại để nép bên vai họ. Cũng là anh bạn trên còn nói với tôi rằng, đã là phụ nữ hiện đại thì khi chồng đi công tác, phải khéo léo sắp vào vali mấy chiếc condom. Nhưng tôi biết, rất nhiều phụ nữ hiện đại không bao giờ chia sẻ tình yêu, sẵn sàng chia tay và thậm chí nuôi con một mình, chẳng cần cấp dưỡng. Tìm đâu, một người phụ nữ đủ mạnh để chèo chống gia đình, nhưng cũng đủ yếu đuối để phục tùng người đàn ông của mình? Tôi có người bạn, yêu điên cuồng anh chàng nghệ sĩ đã có người yêu. Không chấp nhận san sẻ và không chấp nhận thời gian chọn lựa giữa hai mối tình, cuối cùng cô chia tay. Người chia tay nuốt nước mắt vào lòng và người đàn ông kia nói rằng “anh không đau cái đau mất em bằng thấy em dửng dưng khi xa anh”!

Bởi vì em cá tính nên em không vật vã, em đủ mạnh để em đứng lên, nhưng không có nghĩa là em không cần anh. Cá tính là sao? Đa đoan là sao? Tôi thấy xung quanh mình rất nhiều người cá tính. Tôi thấy hình ảnh nữ thi sĩ Hồ Xuân Hương, cái tôi mạnh đến muốn chống lại cả trời nhưng rồi đa đoan khiến bà phải ngậm ngùi: “Tiếc đĩa hồng ngâm cho chuột vọc/Thừa mâm bánh ngọt để ngâu vầy….”

Cá tính là mạnh mẽ, là nhạy cảm, là tự tin, là cứng rắn nhưng dễ vỡ. Đa đoan là phức tạp, là một dây nhiều mối. Cá tính khiến bao người đàn bà đẹp ấn tượng bao nhiêu, thì đa đoan càng đe dọa bấy nhiêu.Tôi thấy nỗi đau của người đàn bà cá tính, nỗi đau càng thêm ngấu nghiến hơn vì em đủ thông minh để biết rằng em đang bị đau. Tôi biết những người bạn của mình, trông mạnh mẽ nhưng rất sợ sự cô độc. Vì sự cô độc là chất axit làm đau thêm những vết thương lòng đã bị tổn thương. Nhưng đàn bà càng cá tính càng dễ bị cô độc, vì họ khó bằng lòng với những gì mình có. Một cuộc sống bình yên với một người chồng hiền lành ư? Không! Như một người câu mực trong đêm, nếu biển không động thì sẽ về tay trắng. Tính đàn bà trong họ luôn trỗi dậy với những dằn vặt và khát khao. Một người chồng giàu có về tinh thần, thông minh và quyến rũ ư? Cái thử thách chiếm hữu đôi khi khiến chính mình mệt mỏi và cần chút bình yên. Nhói lòng.

Thế nhưng, đàn bà cá tính thà chọn sự cô độc, chứ không cần một gia đình không hạnh phúc. Không như đàn ông, có thể uống thật say để quên hay dùng sự nghiệp như một bài thuốc chữa nỗi đau tinh thần. Đàn bà tự gặm nhấm nỗi đau của mình và tự mình thoát ra khỏi đàn ông. Nhưng, có người đàn ông nào hiểu rằng: đàn bà, dù cá tính, dù mạnh mẽ đến đâu thì từ đáy sâu trong tâm hồn vẫn là một người đàn bà, mà âu đã là đàn bà thì yếu đuối, rất bất cần nhưng rất hay khóc vì một người đàn ông. Tiếng khóc, có thể không vỡ òa, nhưng nó đủ để họ cảm nhận sâu sắc nhất thế nào là cô đơn. Họ cô đơn bởi vì đàn ông thời nay vẫn thích chọn một phụ nữ, thà nhạt một chút, nhưng dịu dàng, còn hơn một phụ nữ thú vị, nhưng cá tính. Bởi không ít đàn ông vẫn cho rằng, phụ nữ cá tính làm họ mệt!


Xem thêm:
- Dương tính
- Để minh oan cho con
- Nỗi buồn góa phụ

Tuesday, December 31, 2013

Lo cho con từ A đến Z, làm sao nó bước vào đời được?

>> Những tín đồ của niềm tuyệt vọng
>> Chồng ơi, em… mặc quần vào nhé
>> 7h sáng nay, tàu ngầm Kilo Hà Nội tới quần đảo Trường Sa
>> Hàng loạt qui định quan trọng có hiệu lực từ ngày mai


Trang Hạ

Mình có ông anh họ, con sắp tốt nghiệp đại học. Một hôm ông gọi mình đến giọng rất hệ trọng: "Anh xin cô ý kiến để định hướng tương lai cho thằng cu nhà anh!"

Anh thông báo tình hình rất nguy hiểm, là nó mê game điện tử, suốt ngày ngồi máy tính. Mình bật cười bảo, cả thế giới này đều thế cả, con anh ở tuổi này, mà không mê chơi máy tính, lên mạng, không chơi game, thì chắc chắn nó có vấn đề nặng về đầu óc hoặc về tính cách. Còn thì tự nó sẽ nắn chỉnh bản thân. Sợ nhất là nó hờ hững với tất thảy mọi thứ ấy chứ.

Ông anh lại bảo, nhưng gay nhất là bây giờ nó cứ đòi đi làm bồi bàn cho mấy quán cà phê dạng take-away mới mở, đi làm thì xa, quán thì suốt ngày bật nhạc ầm ầm, bọn đến uống cà phê ngồi vỉa hè toàn quần áo lố lăng, tóc tai kỳ quái, kiếm chả mấy tiền lương mà thấy phức tạp quá, nó đi làm 2 tháng xong anh chị cấm tiệt! Cô xem có quen biết mấy tập đoàn nhà nước phải to to một tí, có máu mặt tiếng tăm một tí, gửi nó vào thực tập. Chứ làm vớ vẩn thế này hư người đi!

Mình trố mắt ra bảo, một thằng nứt mắt ra đếm tiền còn lẫn lộn, tiêu tiền còn mù mờ, mà bảo nó có tập đoàn nào vừa to vừa nổi tiếng nhận vào? Cứ như thể anh là bố người ta không bằng. Nó đi làm tử tế chăm chỉ thì nhốt nó ở nhà, nhốt ở nhà thì lại kêu nó chơi điện tử, nó không chơi điện tử thì lại không cho nó ra đường, thế rốt cuộc là anh tính thế nào?

Ông anh lại bảo, nhưng nó mà không đi làm bán thời gian từ bây giờ, thì sợ ra trường lại thua kém bạn bè, không xin vào đâu được cả. Mà anh muốn nó phải giao thiệp rộng, quen biết nhiều, làm nghề gì nó có nhiều cơ hội làm ăn một tí, chứ bây giờ cứ đi bưng cà phê, ra trường vào mấy công ty tư nhân bé tí, chả biết bao giờ mở mày mở mặt.

Mình bảo, thế anh dạy nó uống rượu chưa? Dạy nó hút thuốc chưa? Ông anh nhảy bổ vào mồm mình ngay: Sao lại dạy những thói ấy? Đập chết nó ngay ấy chứ!

Mình bảo, anh nhớ lại xem, anh hút thuốc trộm trong nhà tắm lúc mười mấy tuổi? Anh tưởng bây giờ nó không tập hút trộm thuốc lá à? Anh muốn nó giao tiếp xã hội, làm ăn kinh tế mà không cho nó va chạm à? Thế nó dẫn người ta đi ăn thì nó gọi khoai tây chiên chấm tương cà chua à? Hay người ta mời nó đi Karaoke thì nó ngồi ăn bimbim à? Đằng nào nó cũng phải va chạm, anh gọi bạn nó đến nhà ăn nhậu đi, vừa ăn vừa nói chuyện rủ rỉ. Còn hơn để nó tự đi học lấy những cái mà anh thì làm được còn nó thì bị cấm!

Bây giờ nó thi đại học theo ý anh, học đại học theo ý anh, làm việc theo ý anh, chơi với bạn theo ý anh, đi về đúng giờ theo ý anh, sau này anh lại đòi nó phải tự xây dựng đời nó, phải tự có cơ hội, phải tự kiếm tiền to, tự lo vợ khôn v.v... Không có đâu! Chẳng có một người con trai nào trên đời, đêm trước còn là con ngoan trong vòng tay bố mẹ, được o bế đến tận cả gói xôi sáng, chỉ biết mỗi 1 việc là vâng lời, bỗng nhiên sáng hôm sau ngủ dậy biến thành một người đàn ông có bản lĩnh tài giỏi, biết ăn biết nói, biết tiến thoái, biết chịu trách nhiệm, biết tìm sự nghiệp. Mà đa phần là, cái cậu sinh viên ngoan hôm nay, sáng mai ngủ dậy sẽ thành một thằng cha thất nghiệp, hoang mang không biết vào đời từ đâu, sau bố mình thì ai sẽ là người mua xôi sáng cho mình?

Nguồn: FB Trang Hạ


Xem thêm:
- Nhân định và thiên lý
- Quá ẩu hay là sự ngây thơ đầy toan tính
- Nhìn đất nước từ cảm nhận thành phố nhỏ bên sông Hàn

Thursday, November 14, 2013

Làm gì để thay đổi Việt Nam? Câu hỏi dường như không có câu trả lời trong vòng 100 năm tới

>> Tòa án VN lại lạm quyền Quốc hội?
>> Đại biểu của chúng ta quá tài tình!
>> Những tiếng nổ ở Nội Hán và “Ngàn năm Bắc thuộc”
>> Sẽ có một dòng “phim lai”?
>> Thế tôi đứng đó để làm gì?


Hôm từ Angola về lại DC lại gặp 1 nhóm người Việt đi cùng. Sân bay Luanda là thảm họa về tốc độ làm việc, mất 2 giờ mới qua được check in. Dấu ấn của chủ nghĩa xh ở Angola là đây. Dân Việt bay về qua 2 ngả chính, Ethiopia hoặc Kenya. Angola phạt rất khiếp nếu như ai đó ở lại quá hạn visa. Có 1 cậu người Việt đi cùng 1 cô nữa bị quá hạn visa. Thế là anh hải quan giữ luôn hộ chiếu lại. Cả 2 bên ko thể giao tiếp được vì ngôn ngữ nên thật là bi hài. Cậu người Việt này ko hiểu gì cứ để cho anh này giữ hộ chiếu rồi đi thẳng đến cổng kiểm soát. Ko có hộ chiếu bị bắt quay lại. Mình đi sau nhìn, quá nản. Định chạy lên nhắc cậu này phải giải quyết hộ chiếu trước nhưng cả 2 cứ liên tục điện thoại nên mình đành kệ.

Quan sát dân Tàu rồi sang dân Việt mới thấy được sức ảnh hưởng ghê gớm của nền văn hóa và văn minh nông nghiệp. Ánh sáng văn minh dường như vẫn còn quá xa lạ với với người Việt. Ăn mặc thì hợm hĩnh và xấu thế thảm. Ngồi ở sân bay thì cho thẳng dép lên ghế trước. Điện thoại luôn mồm và to như thế giới chỉ có mỗi mình. Ở cái đoạn check in vào gần cổng hải quan rồi, cell phone bị cấm rồi mà vẫn cứ luôn mồm bằng tiếng Việt. Hành khách xung quanh ko ai chịu nổi. Máy bay vừa hạ cánh, 1 cu Việt chạy thẳng lên ghế của 1 em Việt nữa chuyện như điên. Thế mới biết dân Việt nói nhiều mà toàn nói ko đúng chỗ. Thế này ai dám tự hào mà nhận ta cũng là người Việt Nam?

Mình đã đến thăm đại lộ Hồ chí Minh ở thủ đô Luanda của Angola. Đây là 1 đại lộ chính và thuộc diện đẹp nhất thành phố này. Bác sĩ Cu ba sang làm việc ở Angola và ở lại đây khá nhiều.

Làm gì để thay đổi Việt Nam? Câu hỏi dường như ko có câu trả lời trong vòng 100 năm tới.

Đẻ ít thôi để có thời gian phát triển thế chất, trí tuệ, và kỹ năng sống cho thế hệ mai sau. Nhà trường và bố mẹ nên dạy trẻ con chăm sóc vệ sinh bản thân, ăn thì ngậm miệng lại, nói thì để ý xung quanh, ra đường thì để ý luật, chỗ nào được nói chỗ nào ko. Nói thì đừng cứ như cãi nhau. Ngồi máy bay thì nghe luật rồi tuân thủ luật. Ờ chỗ công cộng thì ko được làm những gì. Mặc thế nào cho hợp. Khi nào thì đi giày, khi nào thì đi dép, khi nào thì đội mũ, và tỉ thứ bằ rằng nữa. Và học tiếng Anh để tự khai hóa mình, để có thể đi ra khỏi Việt Nam mà ko phải ngồi trên xe lăn.

*****
Chia buồn với các bạn Philippine sau bão. Nhưng Philippine là một ví dụ điển hình của việc đẻ nhiều, đẻ lắm rôi sau đó xuất khẩu lao động tứ xứ. Dân Phi giỏi tiếng Anh nên các bạn ấy làm quản lý, đầu bếp, phục vụ đầy tại các khách sạn ở châu Phi. [Các bạn ấy theo công giáo, anti thuốc tránh thai và nạo phá thai điên khùng luôn nên sẽ còn tệ dài dài]. Bỏ vợ chồng con cái ở nhà lang bạt tứ xứ làm ăn, chủ yếu để kiếm tiền nuôi sống cái gia đình ở quê nhà, ko bao giờ là điều sung sướng hay hãnh diện cả.

Nguồn: Blog Vu Pundit

P/s: Toàn là thiên tài, kẻ thì đến hết thể kỷ .., người thì trăm năm tới... Hic

Xem thêm:
- Học phí đắt nhất thế giới?
- Đồng chí Thích…Nâng Bi !!!
- Những tay lái buôn "vô liêm sỉ"

Tuesday, November 5, 2013

Ngụy biện, ngụy biện hết

>> Trọn một ngày cho Hiến pháp
>> Hoa Kỳ quan tâm đến Xã hội Dân Sự ở Việt Nam
>> Ngày mai xử tái thẩm vụ “chung thân do giết người”
>> “Một phút ở Quốc hội tốn 2 triệu đồng”


Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng có lần bức xúc hỏi đường miền núi mà lại làm to như vậy, rộng 60-70 m, ai quyết định đầu tư?

Chủ tịch QH có lần than “Sờ vào đâu cũng thấy lãng phí, thất thoát… Trong khi việc dừng, giãn, hoãn, cắt bớt chỉ là “Cắt là cắt trên sổ”.

Bộ trưởng Bùi Quang Vinh có lần dẫn chứng: “Công trình thủy lợi dự tính tưới tiêu 1.000 héc ta, nhưng làm xong chỉ tưới được có 500 héc ta. Ai chịu trách nhiệm khi ký quyết định đầu tư. Ai chịu trách nhiệm khi suất đầu tư đang 1 tỉ đồng/ha, nay 2 tỉ đồng mới được 1 ha. Ai nói do thiết kế không đúng rồi đổ cho biến đổi khí hậu!”.

Và ông kêu lên rằng “Đó chỉ là ngụy biện, ngụy biện hết”, khi “Lãng phí nhất, thất thoát nhất chính là chủ trương đầu tư”.

8 năm thi hành luật thực hành tiết kiệm chống lãng phí, và 8 năm có một sự thật không đổi: Cứ ở đâu dùng tiền công là ở đó có lãng phí. Lãng phí ngay từ chữ ký đầu tiên.

Đang rõ ràng có một sự ngụy biện giữa quyết tâm chống lãng phí và cái cách mà các cơ quan sử dụng tiền ngân sách coi là lãng phí.

Chúng ta lên án tệ đốt vàng mã trong dân, nhưng lại quên mất tên người ký phê duyệt cái nhà hoang mang tên bảo tàng hàng ngàn tỷ.

Chúng ta xăm xoi đếm từng mâm cỗ cưới, miệng kêu hoang phí, trong khi đó, chỉ riêng việc loại bỏ thủy điện 6 và 6A ra khỏi quy hoạch, đã có từ 2002, đã khiến chủ đầu tư thiệt hại hàng chục tỷ đồng, chưa kể 400 dự án thủy điện lớn bé khác cùng lúc ra đi.

Chúng ta đưa vào luật tinh thần “tiết kiệm là quốc sách”, còn ngoài thực tế, một cái gác chuông cũng mời bằng được Bộ trưởng vào dự lễ khởi công. Cải tạo một con đường cũng cắt băng khánh thành.

Chúng ta bảo phải học “bài học nhà máy đường, nhà máy xi măng”… giờ hoang hóa khắp nơi, và liền sau đó các sân bay, cảng biển tới tấp mọc lên.

Đôi khi chỉ một cái đầu, một quyết định, một chữ ký, cho một chủ trương sai, một chính sách không chính xác, sẽ dẫn tới sự lãng phí xã hội khủng khiếp.

Đến ngày hôm qua, rất thẳng thắn, ĐBQH Nguyễn Kim Thúy phần nào lý giải sự bất lực, rằng “chống lãng phí chỉ mới chạm tới phần ngọn mà bỏ qua cái gốc. Đó là do ban hành chính sách không phù hợp, quyết định thiếu chính xác dẫn đến lãng phí hàng nghìn tỷ đồng mà người ra quyết định cùng lắm thì cũng chỉ bị phê bình khiển trách”.

Còn ĐBQH Trần Du Lịch đặt câu hỏi “Chính phủ đã phải cắt giảm, loại bỏ hơn 400 dự án thủy điện, nhưng DN tốn hàng chục tỷ, thậm chí hàng trăm tỷ lập dự án rồi lại gạt dự án đi thì thiệt hại này như thế nào?”.

Không ai trả lời ông cả. Bởi Bộ trưởng Vũ Huy Hoàng có lần đã bảo “Anh định đầu tư thì phải chịu chi phí. Có ai từ đầu dám chắc là làm dự án sẽ được phê duyệt?! Anh phải hình dung có thể phải chịu rủi ro. Có dự án lớn hơn nhiều, tầm quốc gia, trình Quốc hội, tốn hàng triệu USD mà có phê duyệt đâu. Điều này, chủ đầu tư phải chấp nhận”.

Hóa ra, bà Kim Thúy đã đúng: Chúng ta chưa tìm thấy cái gốc của cây cổ thụ lãng phí.

Hóa ra Bộ trưởng Vinh đã không sai khi dùng hai chữ “Ngụy biện”.

Nguồn: Đào Tuấn


Xem thêm:
- Chuyện con nít
- 2 đô la và 1 giờ
- Con tôi chỉ muốn làm thợ sửa xe đạp


Sunday, November 3, 2013

Nghĩ mãi, nghĩ cũng không ra hết được

>> Ai là trụ cột bảo vệ chủ quyền?
>> Vụ mang di ảnh đi khiếu kiện: Khởi tố, bắt tạm giam 7 người
>> Trước dân sống bằng luật rừng, giờ sống trong…rừng luật


Học làm báo theo phương pháp “người nhạc trưởng” (maestro concept), các chuyên gia dạy rằng, khi tổ chức đề tài, phải biết đặt mình vào vị trí của công chúng (độc giả, khán giả, thính giả) để đề ra các câu hỏi mà công chúng mong đợi tác phẩm phải trả lời, phải tiếp cận vấn đề theo góc độ công chúng nghĩ chứ không phải là nhà báo muốn.

Hôm rồi, nhà mất trộm, bạn bè đến chia sẻ, quan sát và bàn rằng nhà mình còn nhiều chỗ trộm có thể tấn công. Thế là kêu thợ vào gia cố cửa cổng và làm thêm song sắt. Vợ bảo, anh phải đặt mình vào vị trí thằng/con ăn trộm để nghĩ xem còn chỗ nào có thể vào được nhà chúng ta không, mình sẽ gia cố thêm, ít ra thì cũng làm chậm quá trình đột nhập của chúng...

Nghĩ mãi, nghĩ cũng không ra hết được. Nhỏ lớn chưa đi ăn trộm bao giờ nên không có "trải nghiệm trộm" đặng đặt mình vào vị trí chúng nó mà nghĩ. Haizza….


Nguồn: FB Phan Văn Tú

P/s: ...đang "đặt" mình vào vị trí chủ nhà và tự hỏi: "Sao mình có thể giàu thế?" hehe...


Xem thêm:
- Tử huyệt?!
- Tội đồ quốc gia!
- Tiên sư cha thằng cơ chế !


Thursday, October 31, 2013

Khi ‘đất nước’ lười đọc

>> Ngân hàng CSXH không có chức năng tìm kiếm mộ liệt sĩ
>> “Lấy đâu ra mà nhiều nhà ngoại cảm đến thế, chỉ lừa đảo thôi”
>> Vụ kiện Chủ tịch Bình Dương: “Hòn bấc ném đi, hòn chì ném lại” ("xứng tầm")


Thiện Ngộ - Nguyễn Quốc Bữu

Thị trường sách Việt đang phát triển như vũ bão với nhiều đầu sách ra trong một tháng. Sách là kho tàng tri thức mà ở đó, thông qua ngòi bút, tác giả muốn truyền tải một thông điệp nào đó đến với người đọc.

Văn hóa đọc sách trong nước

Ngày xưa, đọc sách là một cái thú. Với người xưa, đọc sách chính là thưởng thức, cả về nội dung lẫn hình thức. Bởi trước kia, kỹ thuật in ấn còn hạn chế, mỗi cuốn sách được ra đời là cả một công trình tâm huyết. Chính vì việc ra sách khó khăn nên các tác giả càng chăm chút nội dung, người làm sách cũng cẩn thận trong công việc của mình, đặc biệt là khâu biên tập. Còn ngày nay, sách ra nhan nhản, đến độ những người làm trong ngành kiểm định xuất bản cũng không thể nào nhớ hết số lượng sách được cấp phép trong một tháng.

Việc cấp phép xuất bản ngày nay đơn giản hơn, điều đó có cả lợi lẫn hại. Điểm lợi là các tác giả dễ dàng đưa tác phẩm của mình đến với công chúng. Hại là đã có không ít cuốn sách có những nội dung phản cảm, nhảm nhí, khi ra thị trường thì độc giả mới tá hỏa về nội dung lẫn hình thức. Nhiều cuốn sách chỉ mới ra thị trường được vài tháng rồi bị đình chỉ phát hành, thu hồi cũng vì vậy.

Thường thì độc giả chọn sách theo sở thích của mình. Nhưng chẳng mấy ai có đủ thời gian để dạo các nhà sách, đọc thử và tìm một cuốn sách phù hợp. Do đó, hầu như việc mua sách đều dựa những bài review (phê bình) sách trên báo chí.

Ở Việt Nam ngày nay, người ta thích đọc báo hơn đọc sách. Nhất là trong những năm trở lại đây, người ta chuộng báo mạng hơn báo giấy. Và dù vô tình hay hữu ý thì chuyên trang văn hóa – văn nghệ của các tờ báo chính là trang điểm sách dành cho những người thích đọc.

Tôi để ý thấy các tựa sách bán chạy trên thị trường đều là những cuốn sách được chăm chút kỹ về truyền thông, nói theo thuật ngữ chuyên ngành là PR. Những cuốn sách ấy được hậu thuẫn bởi các công ty sách, được quảng bá ầm ĩ, thậm chí có không ít scandal đi kèm. Tin bài về văn hóa – văn nghệ của mỗi tờ báo trong một số đều có hạn mức nhất định, mà các tin bài có “dấu hiệu” PR kia thì rất nhiều, khiến cho các bài review sách chân chính càng ít đi.

Tôi thấy không thiếu những cuốn sách về khoa học, khảo cứu, lịch sử, văn hóa, học làm người… được xuất bản nhưng tin bài về những cuốn sách như thế thường vắng bóng trên các báo, hoặc nếu có cũng chỉ xuất hiện dưới dạng tin ngắn.

Những người từ trung niên trở lên thường bận bịu với công việc và gia đình, có nhiều người còn kém thị lực nên họ cũng ít đọc dần theo độ tuổi. Báo chí lại càng ít giới thiệu các tựa sách mới thuộc thể loại họ quan tâm, nên lớp độc giả này càng ngày càng ít đi. Còn giới thanh niên hiện nay, tôi thấy họ chuộng các loại sách ngôn tình, diễm tình… Có lẽ loại sách này phù hợp với lứa tuổi họ. Tuy nhiên, sở thích này theo tôi cũng bị ảnh hưởng không ít bởi việc truyền thông quá tập trung về loại sách này.

Thanh niên chính là đối tượng có sức đọc mạnh nhất. Việc truyền thông quá tập trung vào một loại sách nào đó đã vô tình định hướng thói quen đọc sách của họ. Bởi trong văn hóa đọc, người ta cũng nên đa chiều, đọc nhiều loại sách để mở mang kiến thức, mà theo tôi truyền thông đóng một vai trò rất quan trọng trong việc hướng dẫn người đọc.

Đến các cây bút cũng lười đọc!

Việt Nam được xem là một xứ thơ, bởi đa số những người có một vốn chữ nghĩa nhất định đều có thể làm thơ, đặc biệt hơn vì nước ta là nơi xuất phát của thể thơ lục bát. Nhưng tôi để ý thấy nhiều cây bút rất lười đọc. Thường thì họ chỉ lo viết. Còn việc mua sách để đọc thì càng ít hơn. Họa may, năm ba dịp, khi bạn bè xuất bản tập thơ hay tập truyện mang tặng thì họ mới dành thời gian để đọc.

Tôi có nhiều người bạn nước ngoài, họ rất chú trọng vào việc đọc sách. Họ thường mang theo sách bên mình và khi có thời gian là đọc. Đối với họ, đọc sách là một thói quen, và họ rất coi trọng thói quen này. Bởi theo họ, càng đọc nhiều thì càng biết nhiều, càng mở mang kiến thức.

Quay lại các cây bút trong nước, việc ít đọc mà chỉ tập trung sáng tác theo tôi có một cái hại. Đó là họ sẽ bị bó cứng trong tư tưởng của mình, lâu dần sẽ dẫn đến thói bảo thủ trong cách viết, cách nghĩ. Thật ra, vừa viết vừa đọc mới là điều tốt cho các tác giả. Điều này khiến họ đón nhận được nhiều tư tưởng khác biệt, học hỏi thêm nhiều kỹ năng viết, nảy sinh nhiều ý tưởng hay.

Như các bạn bè trong giới văn nghệ, tôi cũng sáng tác. Nhưng tôi cũng thường có thói quen review sách trên trang facebook cá nhân của mình. Tức là mỗi khi đọc xong một cuốn sách hay thì tôi sẽ viết một bài để giới thiệu về cuốn sách đó. Nếu nhiều người cũng làm việc này thì sẽ góp một phần không nhỏ cho việc tiếp cận sách hay của độc giả thêm dễ dàng.

Khi xã hội ngày càng phát triển, con người càng có ít thời gian để đọc, thì báo chí chính là nơi cần có những bài viết review sách chuyên nghiệp với đa dạng các thể loại để độc giả dễ dàng tiếp cận hơn.

Một khi văn hóa đọc của mỗi cá nhân, suy rộng ra là của toàn dân tộc, càng phát triển thì văn hóa của dân tộc mới phát triển vững chắc được. Bởi càng đọc, người ta càng suy nghĩ chín chắn hơn, càng quyết định kỹ càng hơn trong công việc cũng như cuộc sống.

Nguồn: VOA


Xem thêm:
- Bá quyền văn hóa đe dọa Việt Nam
- Ai sẽ làm luật sư cho Trương Duy Nhất?
- Lên bờ xuống ruộng trước khi nhận giải Nobel

Tư duy nhạy bén

>> Ngành y không hiếm chuyện... hài
>> Bác sĩ tử thần & Nâng trần nợ công
>> Bớt chỉ định thầu mới chống được tham nhũng


* Quảng cáo: Tài năng trẻ của phong trào "Làm giàu không khó"

Trước tình hình nhiều tỉnh đã và đang tìm mọi cách sáng tác các dự án xây dựng khu tưởng niệm, đài tưởng niệm, nhà tưởng niệm, đền tưởng niệm mọc ra như nấm. Một doanh nghiệp trẻ đã có sáng kiến sản xuất sản phẩm này.(hình bên)

Đảm bảo sản xuất đúng yêu cầu của khách hàng về độ tuổi, về mức độ giản dị, mài dũa đảm bảo như thật, rất dễ tạo cảm xúc ngậm ngùi, kính phục và nhiều tiêu chuẩn nghiêm ngặt khác. Đảm bảo giống như mẫu kể cả trường hợp không có mẫu.

Loạt sản phẩm đầu tiên đến nay, chưa có đôi nào tồn kho hoặc phải trả lại.

Địa phương nào có nhu cầu, xin liên hệ sớm, số lượng sản phẩm có hạn.

Nguồn: FB JB NHV


* Diễn thuyết và bữa búp phê miễn phí

Noam Chomsky đến Hà Nội. Mặc dù được truyền thông khá tốt, đêm diễn thuyết đầu tiên của ông chỉ lèo tèo vài người dự.

Sau khi tham khảo nhà tư vấn địa phương, ông liền tổ chức một bữa búp phê miễn phí và kết quả là trung tâm hội nghị quốc gia ở Mỹ Đình chật cứng người.

Nguồn: FB Mít Tờ Đỗ


Xem thêm:
- Cũng sắp hết năm rồi còn gì?!
- Tham nhũng: Rõ mười mươi rồi nhé!
- Đại biểu Quốc hội phải bàn những vấn đề gì?!


Wednesday, October 30, 2013

Hài đến nỗi phải xem người khác ngáy để cười

>> Những “bản án về hưu”
>> Đừng nói suông về tầm nhìn
>> Bí thư Quảng Ngãi xin lỗi dân
>> Phạt tù 2 bị cáo “Cố ý làm lộ bí mật Nhà nước”
>> Mail phát tán gián điệp có cả email Bộ CA, Bộ Quốc phòng


Tối qua đi xem phim hài Tiền chùa của anh Thiện Đỗ, được nửa phim thì quay sang xem gấu ngẹo cổ ngáy o o. Thấy thiếu muối quá. Thấy rằng đi xem hài Việt phải mang theo ly cà phê. Nghĩ bụng cái kịch bản quá tệ. Đạo diễn quá tồi. Dù xem cái cẳng em Lều Phương Anh thấy đúng là dài miên man.

Sáng, mở báo thấy một anh phó trưởng CA rủ “bạn gái” vắng chồng đi ăn ốc. Đang ăn anh chợt có thú vui tao nhã là lôi súng ra lau. Bùm phát, đạn… cướp cò.

Các thím ạ, đọc cái tin này mà cười đến lông tóc trên người chỗ nào chỗ đó dựng đứng hết cả. Ra là vì phép lịch sự!

Đọc thêm tí nữa thì thấy do mót đái, nhưng vì wc nam có người, anh đảng viên đài truyền hình, sang wc nữ đi ị. Cái camera siêu nhỏ tự nhiên rơi ra. Anh nhặt và giấu trong ngách cửa, rồi…bỏ quên. Hóa ra, lỗi là tại thằng Tào Tháo.

Rồi anh Chánh thanh tra, giữa buổi cưỡng chế, lôi cuốc ra tra cán. Cái lưỡi cuốc lao đúng vào đầu con mẹ dám kiện mẹ anh. Lý do, cán cuốc bị lỏng! Thật là vãi cuốc.

Mình mà là Thiện Đỗ, cứ đưa ngay những câu chuyện hài ngoài đời vào phim. Đổi em Lều bằng em Kỳ, cho bọn nó đỡ chửi vãi lều. Thế là hot, là đời. Quái gì mà sáng tạo một thứ phim, hài đến nỗi phải xem người khác ngáy để cười.

Nguồn: FB Lê Dức Dục

P/s: ... có một cái camera thôi mà làm >>> rúng động cả một tỉnh, ghê thật!


Xem thêm:

- Tiếc cho cái học vị tiến sĩ!
- Đó là đa nguyên đấy các cụ ạ!
- Sao lại cực đoan đến thế hả bác Chênh


Tuesday, October 22, 2013

Quà muộn

>> “Chết gí” mặt bằng cho thuê
>> Máy bay VNA gãy càng, rơi lốp hạ cánh xuống Đà Nẵng
>> Máy bay Việt Nam phải hạ cánh khẩn cấp tại Uzbekistan


Hắn bao giờ cũng vậy, lầm lì, lạnh lùng. Nàng từ lâu đã ghét cay ghét đắng hắn, rất sợ hắn và rồi... yêu hắn. Từ ngày hắn và nàng cưới nhau, nàng vẫn còn giữ như in những cảm giác ấy, ghét, sợ và yêu...

Sáng Chủ Nhật, hắn tự thưởng cho mình một tách cà phê nóng bên cạnh một tờ báo mới, hắn nhìn lịch block rồi nói vu vơ "đàn bà thật lắm ngày...", thế rồi hắn đốt thuốc và dìm mắt vào những dòng chữ lăn tăn trên mặt báo. Nàng đang chuẩn bị bữa ăn sáng trong bếp, quan sát, lắng nghe và im lặng...

Buổi trưa, cơm nước xong, hắn leo lên giường đánh một giấc nồng. Nàng dọn dẹp, rữa chén và im lặng...

Trời đã khuất nắng, chuông điện thoại reo lên, bạn hắn rủ hắn đi đâu đó? - Chắc là đi nhậu, nàng phán đoán và dõi theo. Hắn nói to:

- Anh đi với bạn có chút chuyện, tối đừng chờ cơm anh nhé!

Nàng buồn và im lặng...

Thật khuya, hắn lọ mọ về, người ngợm nồng sặc. Hắn tắm xong, đèn toilet tắt, cửa phòng ngủ hé từ từ nhè nhẹ...

Sáng thứ Hai, thật thanh thoát, nàng hớn hở đến công ty, ngày đầu tuần bao giờ cũng chứa đựng những điều bất ngờ. Phòng làm việc nhộn nhịp, những đồng nghiệp nữ xúm nhau vào tinh nghịch:

- Hôm qua, chàng tặng nàng cái gì nào?
- Cái háng! - Nàng bạo mồm đáp trả. Cả bọn đỏ mặt ôm nhau cười rũ rượi.

Bỗng có tiếng gõ cửa, một lẵng hoa hồng thật to, thật đẹp được gởi đến đích danh nàng. Mở tờ thiếp nhỏ treo trên lẵng:

"Cảm ơn em vì tất cả. Tối nay ăn cơm ở ngoài nhé... 21/10."

Nàng cười thầm: "Thật quá đáng!"

MP


Xem thêm:
- Khôn khéo ngụy biện lấn át thiện tâm
- Chợ đời nhốn nháo nói leo
- Ước gì dân oan cũng được báo cáo Bộ chính trị?
- Còn đó những ánh mắt yêu thương
- Ta dọn mình cho bữa tiệc đắng cay


Friday, September 27, 2013

Dân hỏi, dân tự trả lời ?!

>> Kích hay không kích?
>> Bộ máy hành chính và anh xe ôm
>> Nếu sai sự thật, sách của Huyền Chíp có thể bị kiện (nhân tiện mời bà con xem lại bài >>> này!)
>> Trung Quốc : Hiếp dâm tập thể, con tướng bị 10 năm tù
>> Vụ bán visa ở Tổng lãnh sự quán Mỹ: Đồng phạm số 1 Võ Tăng Bình đã bị bắt


- Như vậy, vụ anh thanh niên tự thiêu trước trụ sở Công an P.8, Q.3, Tp Hồ Chí Minh theo >>> báo chí cho biết thông tin là do nợ giang hồ 2 triệu đồng, chưa trả được thì bị hăm dọa giết khiến nạn nhân lo sợ đã dại dột tự thiêu ngay trước cổng trụ sở công an.

Ngẫm nghĩ thì cũng đáng thương cho sự dại dột của chàng thanh niên này, nhưng giang hồ hăm dọa... lại đến trụ sở Công an mà tự thiêu thì chàng thanh niên này thật... vô lý!?

- Như vậy, vụ 3 CSGT bị chết và bị thương sau vụ nổ súng theo >>> báo chí cho biết thông tin "cơ quan chức năng tiến hành khám nghiệm hiện trường, thu giử 7 đầu đạn, trong đó có 1 đầu đạn lấy ra từ người ông Sơn, 6 đầu đạn còn lại thu tại hiện trường và 1 khẩu súng K59 đã hết đạn. 

 Tuy nhiên khẩu súng này của ai, ai bắn…cơ quan công an vẫn đang điều tra."

Sự việc đáng tiếc xảy ra giữa nội bộ những chiến sĩ công an giao thông với nhau, có nhiều chiến sĩ công an chứng kiến mà công việc điều tra đã hết sức khó nhọc, đến bây giờ vẫn chưa biết "khẩu súng này của ai, ai bắn..." ?!. Từ đó suy ra cũng nên thông cảm và thấu hiểu cho nổi khỗ của những cán bộ công vụ khi đối phó, phá án với bọn côn đồ lưu manh chuyên nghiệp, nếu chúng có "hàng nóng" trong tay thì sự vụ sẽ nghiêm trọng và phức tạp khôn lường.

Nhưng cứ tự thiêu và tự xử bằng "hàng nóng" (cho dù bất kỳ ai) như vậy thì thấy xã hội bất an quá, đáng buồn, đáng lo quá... 

MP


Xem thêm:
- Dân oan thành kẻ sát nhân
- Súng lại nổ vì chuyện đất đai
- Dân không sợ cái chết, thì sao lại mang cái chết ra dọa họ?



Tuesday, September 24, 2013

Tử huyệt?!

>> Không còn bộ nào có 4 thứ trưởng (Trong khi chính Thủ tướng lại ký nghị định quy định ““số lượng thứ trưởng ở mỗi bộ không quá bốn người“, trừ trường hợp đặc biệt.)
>> 'Đà Nẵng thất thoát 3.400 tỷ đồng nhưng dân được lợi' (Hic, nói zậy chưa công bằng, ... cả quan cũng được lợi nữa chứ?!)
>> Quyết làm xong 10 'đại án' tham nhũng (Xong, ... "án treo" cũng gọi là xong!)
>>


Bờm: Mày thấy Xã Hội này bây giờ thế nào?

Cuội: Ổn định, phát triển cũng tốt, thay đổi cũng khá nhiều.

Bờm: Như vậy thì cũng đáng mừng, Nhưng theo mày có điểm yếu nào không?

Cuội: Có chứ, cũng khá nhiều, nhưng có thể từ từ khắc phục được.

Bờm: Ờ, cũng hay

Cuội: Nhưng có một điểm yếu chủ chốt nhất mà nếu không làm ngay, làm dứt điểm thì hậu quả sẽ khôn lường.

Bờm: Điểm yếu nào mà ghê gớm vậy? NHÂN QUYỀN à.

Cuội: Không, THAM NHŨNG. Đây là TỬ HUYỆT "  LỘ và LỚN " mà Xã Hội này đang phơi bày trước toàn dân và thiên hạ.

Bờm: Ờ há

Nguồn: Tôi nói đùa, đừng tin tôi...

Xem thêm:
- Suy nghĩ nát nước
- Chuyện con nít
- Nghe lại tiếng chửi

Tuesday, August 20, 2013

Tháng “cô hồn”

>> Đúng là cần phải như Đà Nẵng!
>> “Vòi bạch tuộc” tín dụng đen
>> Nhà giàu để tiền ở đâu?
>> Bộ trưởng Bộ Tư pháp thừa nhận: Bức xúc của người dân là có thật
>> Chuyện lạ - “Cấm” công dân và nhà báo ghi hình CSGT làm nhiệm vụ? (nhân tiện mời bà con xem lại bài >>> này!)


- Em buồn lắm bác ạ, tháng này bà con ta gọi là tháng “cô hồn”, ai cũng sợ xúi quẩy, chẳng dám đi đâu, làm gì. Thằng cháu hoàn thiện nhà mới cũng phải chờ tháng sau mới dọn về. Mụ vợ em huỷ chuyến du lịch giá rẻ, bay vào TPHCM mà chỉ có 3.000đ/vé - chưa được cốc trà đá. Thế là vỡ mộng “Hòn ngọc Viễn Đông”.

- Cái tên “Hòn ngọc Viễn Đông” từ thời Pháp thuộc đã sai, vì Viễn Đông là vùng Vladivostok của Nga. Ta ở Đông Nam Á, tức là ASEAN, đã có gì mà viễn. Vì thế chú đừng có viết tiếp sai lầm của người xưa.

- Thế còn tháng “cô hồn”?

- Cũng là sai lầm được viết tiếp. Sự tích ở tận bên TQ, cũng chỉ là huyền thoại. Có một ông gặp thánh thần (?!) muốn giải thoát cho bà mẹ bị tội đày ở địa ngục. Thánh thần bảo làm việc thiện nhiều thì sẽ giải thoát được. Ông này về làm cỗ “cúng cháo” hàng trăm mâm (rẻ thôi, toàn cháo hoa, bỏng gạo) đem lá đa cuốn thành… tô cháo rải hàng trăm “mâm” để hy vọng giải thoát cho mẹ. Người TQ gọi là lễ Vu Lan. Nay ta nói cúng cô hồn là nói tinh thần báo hiếu, dịch sang tư duy hiện đại là hành động vì người nghèo để bù đắp cho sai lầm của… mẹ ai đó. Vì người nghèo là việc tốt, nên làm, còn hy vọng cúng cỗ to, đốt nhiều vàng mã, tiền “dỏm” thì tớ không giải thích được, chú đi mà hỏi ông Diêm Vương!

- Úi giời! Em xin bác, cho em vài khoá làm “ký giả phường”, sau đó về hưu chế độ, đi du lịch bình dân giá rẻ như Sinh café để thoả chí tang bồng một đời mơ ước. Em thôi không thắc mắc gì để phải xuống âm phủ gặp Diêm Vương vào ngày tiếp… cô hồn.

- Vậy thì yên tâm mà công tác. Đừng chạy theo sở thích nhà giàu mà đua đòi cúng bái, vàng mã. Chú đâu có buôn bán làm ăn mánh mối gì mà phải cầu cúng để thần thánh phù hộ cho tai qua nạn khỏi, tránh được công an, hải quan, thuế vụ và cả các anh dân phòng, trật tự.

- Nếu em có làm ăn phi pháp em cũng không ngán chuyện cúng bái đâu. Có thờ có thiêng, có kiêng có lành, có cúng bái thì được phù hộ, có phong bì việc gì cũng xong.

- Ăn nói cẩn thận, lẫn lộn thực hư rồi đấy.

- Bác buồn cười nhỉ, có lẫn lộn thực hư mới có “đục nước béo cò”, “cò” nào chả thích béo!

Lý Sinh Sự


Monday, August 12, 2013

"Người rừng"

>> Sẽ xây nhà cho cha con “người rừng”
>> Bắt “người rừng” chịu khổ
>> Rao bán sổ tiết kiệm trên mạng
>> Chính quyền đô thị: Giống mô hình công ty mẹ - con
>> “Bão Mặt trời” giết hàng triệu người vào tháng tới?


Sự xuất hiện bất ngờ của hai cha con "người rừng" làm các bản tin truyền thông trong các báo quốc nội ra một ngày một dày đặc và cũng đã lan tỏa đến truyền thông quốc tế... Bên cạnh những ý kiến có chất lượng thì việc thu hút sự hiếu kỳ và tăng lượng bạn đọc là điều khó tránh khỏi trong việc làm báo, kể cả việc đăng tải những hình ảnh, chi tiết, ý tưởng "tồi", hơi thái quá, phản cảm... (không muốn trích dẫn làm gì cho thêm rối).

Thật ra, người viết cũng không thích dùng từ "người rừng", nhưng có lẻ không phải điều gì không thích cũng có thể "không thích" là được. Chỉ có vài lưu ý, góp bàn nhỏ với những người có "trách nhiệm" chuyện "hiện hữu" của hai cha con họ. Hãy chú ý đến yếu tố sinh sống gần 40 năm của họ tại rừng, thói quen và hành xử đã được định hình và bén rễ sâu trong môi trường tự nhiên ấy, và điều quan trọng nhất là cách sinh hoạt ấy không có hại, không ảnh hưởng "nguy hiểm" gì đến... xã hội hiện đại, nó chỉ góp phần đa dạng hóa tư duy xã hội, góp ích trực tiếp cho những nhà nghiên cứu con người và xã hội học...

Hãy để họ về rừng, hãy để họ sống với những gì họ muốn, với những thói quen mưu sinh đặc thù của họ... Nếu có thể, trực tiếp hoặc gián tiếp giúp đở tương trợ họ về mặt sức khỏe, cải thiện điều kiện sống và môi trường lương thực... thông qua người thân của họ hoặc của những người thực sự yêu mến họ. Yếu tố giao lưu, thích nghi, tìm hiểu sẽ định hình dần trong những sợi dây tự nguyện, thiện ý, thời gian và sự tích cực chân thành.

Sẽ là hết sức tiêu cực, sai lầm nếu như ai đó cố gắng nhồi nhét cái "văn minh hiện đại" vào hai cha con họ để tưởng rằng, để chứng tỏ mình là "văn minh hiện đại". Hãy công bằng và tinh tế, vì cha con họ là những con người. Áo quần, tiền bạc, điện thoại cầm tay, nhà gạch xây... đôi khi để lộ ra sự "vô học" nghiêm trọng của chính mình.

MP

Xem thêm:
- Đọc báo đêm khuya
- Lần sửa đổi cuối cùng
- Miễn làm sao nó khỏi đi lính... ?!



Saturday, July 20, 2013

Hóng hớt chổng mông chờ tháng Chín?

>> Việt Nam trước ngã ba đường
>> Chủ tịch Sang thăm Mỹ - báo chí nói gì?
>> Phố Tàu xuất hiện ngày càng nhiều
>> Tướng Hữu Ước thôi làm TBT Báo Công an Nhân dân


Tháng bảy, tháng tám nhẹ trôi đi với đâu đấy vài cơn nắng to, vài cơn mưa dầm dề thường thấy của thời tiết nũng nà nũng nịu, gàn dở kiểu nội chính điểm xuyến, báo hiệu tháng chín sẽ về... vũ như cẩn!?

Chọn chó hay chọn má?

Chó Má với hàng ngàn năm bần nông hiểu từng chân tơ kẻ tóc, kề cạnh thiên thu tu luyện thành tinh từ lâu, mưu mô thâm độc... Chó Ma trẻ trung, hầm hố thừa hưởng hết càn khôn nhân loại, nữa vòng trái đất nhưng cũng chẳng lạ lẫm chi, mọi con bài đều lật ngửa!

Chó Má và chó Ma đều thực dụng làm đầu.

Chọn ai bây giờ, con chó sẵn sàng tiêu diệt đối thủ, con má sẵn sàng nhai xương đồng loại mình.

Dạo chơi cho biết đó đây thì được, cái can đảm, dũng khí của cội nguồn ngày xưa phai nhạt, tâm tài chẳng có bao nhiêu, thời tiết bấy lâu nay nuôi dưỡng o bế sinh sôi sâu mẹ sâu con .., và chúng sẵn sàng hủy diệt tất cả nếu chúng thích, nếu chúng không vừa ý. Đã thế, chó Má và chó Ma cài cắm đầy rận, rệp, tắm xà bông dõm nên ghẻ ngứa khắp mình.

Đi dây và bắt cá hai tay đều là những trò chơi ai cũng biết, lại vô cùng nguy hiểm. Trên bản đồ thế giới, xiếc và đánh cá xa bờ chưa bao giờ được công nhận là sở trường, là thế mạnh của chốn này.

Thôi thì nên trồng thật nhiều lá mơ và ủ thật nhiều mắm tôm, con chó nào chết bày rượu ra uống! Nhậu mệt nghỉ, nhậu đến thân tàn ma dại luôn... chớ chẳng chơi!

Lấy búa tạ mà đập vào cao su?

Sau bản tin cải chính (đầy kinh ngạc và nhiều cảm xúc) đăng trên báo giấy Tuổi Trẻ, cộng đồng mạng may mắn có được một nhà báo Phạm Chí Dũng đang cố gắng hết công suất làm trọn bổn phận công dân của mình bằng khả năng tổng hợp bài bản và góc nhìn sắc lẹm. Cần lao trong và ngoài trông mong điều gì phi thường hơn thế nữa?

Cậu bé đánh giầy yêu cầu tên côn đồ trả tiền công, tên côn không chịu trả, cười đễu, đứng dậy lấy đế giày bóng loáng mới vừa chùi xong đạp thẳng vào người cậu bé. Thế là, mọi người bất bình lao vào đè cổ, đánh thằng côn đồ, bắt buộc nó phải trả tiền công cho cậu bé đánh giầy tội nghiệp.

Như vậy, thằng côn đồ kia đã sai lầm trong việc "lấy búa tạ đập vào cao su" và nó phải hứng chịu đủ và liên tục cái lực mà nó thủ ác lúc ban đầu.

Câu chuyện kia cũng dành cho mọi số phận, họ ban đầu chỉ đến với lòng nhiệt huyết thiết tha mong muốn không khí trong lành, dễ thở hơn, thế nhưng "cái búa" suy diễn, quy chụp khiến họ không thể không nhận ra sự bất công và dối trá là hiện hữu, là có thật.

Ai đó từng nói "Yes we can", nghe lời người ấy thử một lần xem sao?

Ngư ông bất lợi?

"Ngư ông đắc lợi" thường dành khen tặng những kẻ khôn ngoan...

Ừ thì phiên tòa Philippin kiện "đường chín khúc" đã mở ra... Ừ thì Mianma sẽ cho phép báo chí tư nhân hoạt động, hứa sẽ thả ra hết các tù nhân chính trị, tù nhân lương tâm trong năm 2013... Toàn là những nước tiên...

Truyền thông khi viết về lịch sử vẻ vang ấy vẫn từng ca mãi bài ca lá cờ đầu trong phong trao giải phóng dân tộc, chấm dứt thực dân, xóa bỏ thuộc địa .v.v. Bây chừ mệt rồi, hết tiên phong!

Thực lòng cũng muốn nổ, thích nổ lắm, nhưng tại cái thế .., cái thế "ngư ông bất lợi" đấy thôi! Tài tình... nối bước... tài tình.

MP

P/s: Nghị định 72 về Quản lý, cung cấp, sử dụng dịch vụ Internet và thông tin trên mạng sẽ bắt đầu có hiệu lực từ ngày 1/9 tới.

Xem thêm:
- ngày mới
- khổ đế
- tụng kinh ngồi


Wednesday, July 3, 2013

2 đô la và 1 giờ

>> Cười ba tiếng!
>> Tại sao phải biết bơi?
>> Ðâu rồi... hát ru?
>> Có tội với trẻ
>> Mai Khôi: Có con là sự vô minh của loài người (Họ nghĩ kiểm soát sự phát triển của con cái bằng cách "mua" ghế, mua chức tước cho con cái mình thì đã là trách nhiệm rồi, nhiều người còn lạm dụng quyền cha mẹ bắt buộc con cái từ bỏ những ước mơ riêng để đi theo hướng mà bố mẹ nghĩ là tốt cho con.)


Một người cha đi làm về rất muộn, mệt mỏi và bực bội sau một ngày bận rộn ở cơ quan. Ông vừa về đến nhà, đứa con trai năm tuổi đã ngồi chờ từ lúc nào và hỏi:

- Bố ơi, con hỏi bố một câu được không?

- Được chứ, con hỏi gì - Ông bố đáp.

- Bố ơi, bố làm được bao nhiêu tiền một tiếng đồng hồ?

- Đó không phải là việc của con. Mà tại sao con lại hỏi một việc như thế hả ? - Ông bố hết kiên nhẫn.

- Con muốn biết mà - đứa con nài nỉ.

- Nếu con cứ khăng khăng đòi biết, thì bố sẽ nói. Bố làm được hai đôla một giờ đồng hồ.

- Ôi - đứa bé rụt rè hỏi - bố cho con vay một đôla được không?

Ông bố rất bực mình:

- Nếu lý do duy nhất con muốn biết bố làm được bao nhiêu tiền chỉ là để vay mà mua mấy thứ đồ chơi vớ vẩn, thế thì mời con đi ngay vào phòng mình và ngủ đi. Hãy nghĩ xem tại sao con lại ích kỷ đến thế! Bố làm việc vất vả cả ngày, và không có thời gian cho những chuyện ấy đâu!

Đứa bé đi vào phòng đóng cửa. Ông bố ngồi xuống càng nghĩ càng cáu. Tại sao đứa con lại dám hỏi mình một câu như thế chứ?

Một giờ sau, khi đã bình tĩnh lại, ông bố nghĩ có thể đứa con rất cần tiền để mua một thứ gì đó, và nghĩ rằng mình đã quá nghiêm khắc với nó. Ông đi vào phòng con:

- Con ngủ chưa?

- Chưa ạ, con còn thức! - cậu bé nằm trên giường đáp.

- Bố suy nghĩ rồi, có thể bố đã quá nghiêm khắc. Đây là một đôla cho con.

Cậu bé cầm lấy rồi thò tay xuống dưới gối, lôi ra thêm mấy tờ tiền lẻ nữa.

Ông bố thấy con có tiền từ trước lại cáu. Khi đứa con xếp thành một xếp tiền ngay ngắn, ông bố càu nhàu:

- Tại sao con lại vay thêm tiền khi con đã có rồi?

- Vì con chưa có đủ ạ! - Bỗng đứa trẻ ngẩng lên vui sướng - Bây giờ thì con có đủ rồi! Bố ơi, đây là hai đô la, con có thể mua một giờ trong thời gian của bố không?

Nguồn: Facebook Thuyhong Pham

Xem thêm:
- Đôi khi cần phải im lặng
- Thấy được gì qua những giọt nước mắt
- Cái l... vợ bằng cái mả cha


Wednesday, June 26, 2013

Hãnh diện vì con

>> Thiếu nhi Đà Nẵng phải "nhường đất" cho nhà khách! (Các anh lúc nào cũng nói tất cả vì tương lai con em chúng ta. Nhưng đất để mở rộng nơi vui chơi, sinh hoạt, học tập cho thiếu nhi không có, lại đi lấy bớt đất dành cho thiếu nhi là thế nào?)
>> “Phải biết rút lui nếu tín nhiệm thấp” (Còn lâu! Mời bà con xem lại bài >>> này)


Lời bàn: Ngày Gia đình Việt Nam (28/6) sắp đến, post lại bài viết đã lâu của nhà nghiên cứu Trương Nhân Tuấn, xem như một trải nghiệm đầy nhân văn và thú vị! (MP)

TRƯƠNG NHÂN TUẤN

Ở bên này, ai mà biết đến gia đình tôi, đều cho rằng tôi «có phước». Các con tôi đều nổi tiếng học giỏi, đều học «trường lớn» và tốt nghiệp trường lớn. Dầu vậy tôi vẫn có điều lo mà không nói ra : không phải con tôi đứa nào cũng học giỏi như mọi người nghĩ. Thằng «út» của tôi nó không học giỏi, nếu không nói là nó không chịu học hành gì hết !

Nói không chịu học hành gì hết thì cũng quá. Nó cũng đậu «bac», tức bằng tú tài, nhưng đậu vớt, tức đậu dưới sự sỉ vả của ban giám khảo. Ba tháng trước khi thi, bắt đầu «giám sát» để bắt nó ôn bài. Nhưng không bài nào, không môn gì, hỏi mà nó trả lời thông suốt. Đầu óc nó cứ lểnh đểng lãng đãng nơi đâu. Nó chỉ lanh khi ra sân banh giao đấu. (Nó là «pilier» của đội banh rugby tỉnh nhà, từng hai lần đoạt giải). Dĩ nhiên đậu vớt thì không đủ điểm vào học lớp «dự bị» (nhằm để thi vào «trường lớn») như hai thằng anh của nó. Hai thằng anh nó đều đậu vào «trường lớn», một đứa Normale Sup, một đứa Ecole Centrale. Thì phải vậy, nó lẹt đẹt học «trường làng» DUT hai năm. Lẹt đẹt ở đây đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Sổ điểm của nó cuối năm chỉ đều nhem nhém hơn trung bình một chút. Tức vừa đủ để lên lớp, nhưng lên lớp với sự bất bình của toàn ban giám học. Tôi cứ nghĩ, con thì đứa này đứa kia. Thằng này học dốt nhưng không bị «doublé – tức học lại», không phá làng phá xóm thì cũng phước đức lắm rồi.

Nhưng cũng không hẵn là vậy. Nói nó «dốt», thực ra thì trí thông minh nó không tồi. Có điều nó không vận dụng trí thông minh của nó vào việc học mà chỉ dành phần nhiều cho việc khác.

Thằng này nó mê chơi banh, mê làm việc xã hội, như làm công tác từ thiện, dạy trẻ em «bụi đời», làm hướng dẫn viên trong các trại hè dành cho trẻ mồi côi… Mùa hè, biểu nó kiếm việc làm thêm để lấy tiền xài vặt. Hai thằng anh của nó thì rất giỏi vụ này. Mấy tháng hè làm việc tụi nó đủ chi trả một phần tiền xài cho cả năm. Thì nó nại cớ làm sinh hoạt ở trường, làm «hội» nên không có thì giờ kiếm việc làm. Thôi cũng kệ. Nó học gần nhà, không tốn tiền ở trọ, không tốn tiền ăn… thì thôi, không sao. Nó không có tiền xài vặt nhưng bù lại, năm nào nó cũng được «giấy khen» của tỉnh về các hành động thiện nguyện. Theo các bằng khen, tôi mới biết là nó được tuyên dương vì làm việc rất xuất sắc, có thành tích do nhiều sáng tạo trong các trò chơi, hay thành công trong việc dẫn dắt và an ủi các em có trường hợp đặc biệt. Trí thông minh của nó thì ra tập trung vào các việc này. Tôi thì không quan tâm gì mấy đến các hoạt động của nó.

Đối với tôi (có lẽ cũng giống với bậc cha mẹ nào), trước hết, ráng học cho có bằng cấp rồi việc gì tính sau. Tôi không hề để ý đến các hành động của nó (bình thường với nó nhưng có lẽ khác thường với nhiều người). Có lần tôi đang lái xe, nó ngồi kế bên, hai cha con đi công việc gì đó. Xe đang chạy ngon lành trên một đoạn đường vắng, thình lình nó hô to : ngừng lại. Tôi thắng xe, tắp vô lề. Nó bước xuống xe, chạy ngược về phía sau, về phía một cụ bà cao tuổi. Tôi đi theo, nghe nó hỏi : cụ già có việc gì không? Có cần nó giúp gì không? Cụ già đang vịn tay vào cột đèn trả lời : Không sao, tôi nghỉ mệt một chút thôi. Hai cha con trở lại xe và tiếp tục công việc. Lần khác, đang trên đường chở nó về nhà, gần đến nhà, thấy cụ hàng xóm đang lụm cụm xách một giỏ khá nặng đi chợ về. Nó bảo tôi ngừng xe lại, bước xuống xe, ra dấu cho tôi về trước. Nó một tay xách giỏ, một tay đỡ cụ hàng xóm đi bộ về nhà cụ. (Thằng này mạnh khỏe, đô con lắm, vì dân chơi rugby mà). Tôi không ngạc nhiên gì, vì nghĩ rằng, nếu mình trẻ và «ở không» như nó thì có lẽ mình cũng làm như nó.

Ngày hôm nay nhìn lại, khi đọc các bài viết của ông Ngô Nhân Dụng và Nguyễn Hưng Quốc về vụ em bé «Yue Yue» bên Trung Quốc bị xe cán bỏ bên đường, dưới những ánh mắt nhìn vô cảm của nhiều người qua lại. Tôi kinh hoàng về sự «lãnh cảm» của tình người. Tôi đã từng xem những đoạn video, trong đó một con chó bị xe cán đang được một con chó khác cố gắng cứu bạn. Thú vật còn có nghĩa tình, huống chi con người. Ông Nguyễn Hưng Quốc nói về sự «tan rã của xã hội». Tôi không có quan điểm của mình về các nhận định này mà chỉ thấy trong lòng mình dâng lên một niềm hãnh diện lớn lao : hãnh diện vì con. Con mình có thể dốt trong cái học nhưng nó rất giỏi ở việc thể hiện tình người. Đôi khi giỏi hơn mình, người lớn.

Nhưng nói nó dốt cũng hơi oan. Năm trước nó được nhận vào một «trường lớn» ở Paris, tuy không lớn như hai đứa anh nó, nhưng cũng đủ mình hãnh diện «có con học trường lớn». Năm này lên năm thứ tư rồi! Nhưng thật tình, mình hãnh diện về tánh tình của nó hơn là các thành công trong việc học.

Saturday, May 25, 2013

Chuyện hộ khẩu

>> Vừa ăn cướp vừa la làng
>> Ai đầu cơ, ai từ thiện?
>> Cuộc Thập tự chinh vô vọng


Người Lao Động - Diễn đàn Quốc hội (QH) tuần qua nóng lên khi thảo luận dự thảo Luật Cư trú sửa đổi vì nó liên quan đến quyền tự do cư trú của công dân đã được Hiến định.

Nhiều đại biểu (ĐB) QH bức xúc nêu lên hiện tượng hộ khẩu đã biến tướng thành một “giấy phép” vô hình làm khổ công dân, từ việc xin đi học cho con đến xin định mức điện, nước, vay vốn, kinh doanh… ĐB Trần Du Lịch cho rằng thực chất hộ khẩu chỉ là một cách để quản lý công dân. Vì sao nhiều năm qua, người dân phải khổ vì các thủ tục quan liêu liên quan đến cái hộ khẩu?

Tìm hiểu lịch sử hộ khẩu, một nhà nghiên cứu của Trung Quốc chỉ ra rằng hộ khẩu có từ thời Xuân thu Chiến quốc. Lúc đó đã có chế độ “tam gia liên bảo”, là cách để nhà nước phong kiến buộc các gia đình ở nông thôn kiểm soát lẫn nhau. Các triều đại phong kiến Trung Quốc tiếp theo cũng áp dụng hình thức tương tự. Hình thức đó đến đời nhà Thanh mới gọi là “hộ khẩu”. Nhà nước Trung Quốc hiện đại áp dụng chế độ hộ khẩu từ năm 1958 cho đến nay.

Tiến trình công nghiệp hóa ở Trung Quốc đã đưa gần 250 triệu người từ nông thôn đến thành thị kiếm việc làm và họ đã có những đóng góp rất quan trọng để nước này phát triển vượt bậc nhưng họ lại là những người chịu nhiều thiệt thòi nhất khi không được hưởng đầy đủ các chế độ, phúc lợi xã hội. Tháng 3-2013, đồng loạt 13 nhật báo lớn ở Trung Quốc đăng xã luận kêu gọi bỏ chế độ hộ khẩu để đem lại công bằng cho mọi công dân. Thủ tướng Trung Quốc lúc đó là ông Ôn Gia Bảo cũng đã hứa sẽ thay đổi cách quản lý hộ tịch. Thực tế cho đến nay, hơn 10 TP lớn ở Trung Quốc đã  thay chế độ hộ khẩu bằng chế độ thường trú.
Nước ta vẫn thực hiện chế độ quản lý công dân bằng hộ khẩu nhưng hơn 20 năm qua cũng đã nới lỏng bằng chế độ tạm trú. Tuy vậy, không ít công dân vẫn bị thiệt thòi vì chính sách này. Hộ khẩu đã làm khổ dân đến  nỗi có một thời dân nhập cư ta thán là “thời hậu khổ”! Chắc chắn các ĐBQH biết dân nhập cư vào các TP lớn vất vả như thế nào, không chỉ quyền lợi thiệt thòi mà còn phải tốn kém cho việc đăng ký tạm trú, “chạy” hộ khẩu…

Nếu lấy cớ về sự mất cân bằng dân cư, sự quá tải ở các TP lớn để hạn chế dân nhập cư thì trách nhiệm đó không thuộc về công dân mà thuộc về các nhà hoạch định chiến lược phát triển kinh tế - xã hội. Quyền tự do cư trú của công dân đã được quy định trong Hiến pháp, công dân đã bắt đầu làm CMND điện tử, đa số các quốc gia khác không quản lý công dân bằng hộ khẩu, vậy tại sao chúng ta vẫn sử dụng cách quản lý đã quá lỗi thời này?.

LƯU NHI DŨ

P/s: Nhưng ở xứ này, đám quan lại tệ hại luôn đổ hết những hậu quả của sự ngu dốt, lười biếng, tham lam của mình lên đầu dân, để rồi lại kiếm chác thêm được trên nỗi khổ của dân.(ABS)

Xem thêm:
- Nghĩ về dân chủ
- Tha cho đảng viên... anh Quốc ơi?!
- Tản mạn về điều 88, tham nhũng, dân chủ và văn minh