Showing posts with label ngụy biện. Show all posts
Showing posts with label ngụy biện. Show all posts

Monday, February 10, 2014

Thủ phạm làm dân ngu

>> Được Vietnam Airlines Đà Nẵng đền 500k vì con lợn đất bị vỡ
>> Thương hiệu quốc gia - Giá bao nhiêu tiền ?
>> Thái Lan: cảnh sát bắt giữ thủ lĩnh đứng thứ hai của phe đối lập
>> Người đàn ông mọc đuôi được tôn là vị thần
>> Tây Ban Nha hối thúc Interpol bắt ông Giang Trạch Dân


Copy một ý kiến phản biện của Tuệ Hoan.

Tuệ Hoan  

Mọi thứ cũng từ cái gốc mà ra. Một thời ngăn sông cấm chợ, chủ nghĩa lý lịch làm dân bần hàn, bần hàn thì đâm bần tiện, bần tiện riết thì thành hạ tiện.

Em nói chuyện nhỏ thôi, thế hệ em sinh sau 1975, năm 1984 em học lớp 1, lúc đó mới 6 tuổi thì biết con mẹ gì là con cháu ngụy quân ngụy quyền, nhưng vào, cô giáo nói giọng Bắc như chị, chỉ mặt: thế chúng mày con ngụy mà đi học làm gì??? Lên lớp 6, cũng không cho học tiếng Anh, hễ con cán bộ thì được ưu tiên chọn ngoại ngữ. Đến thời học đại học, năm 1995 thì may mắn hơn, không bị xét duyệt lý lịch. Thế nhưng bà chị, ông anh những năm 1988-1990 bị xét lý lịch để không cho thì vào các ngành cụ thể thời thượng lúc đó. Giáo dục thế, thì đòi hỏi dân nó thế nào?

Còn về luật pháp ư, chị đòi có bàn tay sắt, cứ đọc những lời của luật sư Cảnh nêu trên sẽ rõ. Án bỏ túi, thậm chí những người làm thẩm phán, chánh án, ra sao chị thừa biết rõ. Một cơ chế như vậy mà chị đòi thượng tôn pháp luật? Còn chấp pháp, thực thi pháp luật, lại chủ yếu dựa vào nghị định, thông tư, mà đôi khi mấy cái văn bản pháp quy nó chọi ngược với pháp luật. Hành pháp làm luật luôn thì đó là cái gì?

Nói 1 chuyện nhỏ thôi, CSGT mãi lộ, đừng nói là vì dân làm hư. Bởi anh đại diện cho pháp luật, cho công quyền, anh có trách nhiệm phải bảo vệ pháp luật trong mọi trường hợp. Chưa có cái đất nước nào buồn cười khi tuyên dương những người đại diện công quyền không nhận hối lộ. Nếu theo lập luận dân sao nhà nước vậy thì khác nào bác tổng kể chuyện tề thiên.

Ngay những người như chị, từng là hạt giống đỏ, cũng theo con qua Mỹ mà sống... vậy đất nước này đã như thế nào đây? Và đến khi nào luật pháp không coi yếu tố có công cách mạng là tình tiết ưu tiên? Thượng tôn pháp luật nó còn nằm trong não trạng của những người có quyền làm luật nữa kìa.

Chúng ta một thời vô thần, chúng ta không tin thượng đế, nhưng chúng ta không thể là nhân dân. Vậy niềm tin gốc rễ cho đạo đức xã hội dựa trên nền tảng nào đây?

Nếu theo quy luật khách quan, thì hiện tượng, sự việc... đang xảy ra là một điều tất yếu.

Muốn có bàn tay sắt ư? Trước hết phải có những con người thiệt sắt, biết xấu hổ, biết nhục, biết đặt lợi ích cá nhân xuống dưới lợi ích quốc gia.

Một lỗi sơ đẳng, mà chị và cả những người cả 2 phía khi biên về những vấn đề như thế này mắc phải, hoặc có thể bỏ qua, đó là tính tương đồng trong so sánh.

Sự khác biệt của 2 chủ thể phải được so sánh trong mối quan hệ hoặc môi trường tương đồng. Ví như muốn so sánh xã hội Mỹ với xã hội Việt Nam, thì phải so sánh cả hệ thức vận hành xã hội. Đây chính là yếu tố mà các bác rân chủ lẫn không rân chủ lợi dụng để ngụy biện theo hướng có lợi cho quan điểm của mình.

Nguồn: Blog Beo

P/s: Tuệ Hoan viết như lên đồng, vấn đề còn lại là xem nguyên (nữ) Tổng biên tập "nổi tiếng & tai tiếng" này đối đáp như thế nào?


Xem thêm:

- Hồn Tết...
- Táo quân 2014: Món ăn sống sượng và... nhạt!
- Táo quân, Ngọc Hoàng và 'chỉ số nụ cười'

Sunday, January 5, 2014

Với góc nhìn này, sẽ không kỷ luật được ai, nói gì đến việc cách chức

>> Nghiêm minh
>> Sụt lún trụ sở, tòa kiện được không?
>> Hà Nội giải thể Văn phòng Ban Chỉ đạo phòng, chống tham nhũng (Cả nước hiện tại có bao nhiêu cái VP kiểu như vậy hả bà con?)
>> Những tin đồn rùng rợn về Bắc Hàn


Lê Chân Nhân

(Dân trí) - “Có lãnh đạo tỉnh đã sẵn sàng nhận trách nhiệm vì tai nạn giao thông tăng cả 3 tiêu chí. Điển hình như Chủ tịch tỉnh Khánh Hoà vừa rồi xin từ chức. Nhưng xét thấy đó là lỗi khách quan nên thôi” - Phó Thủ tướng Chính phủ, Chủ tịch Uỷ ban ATGT Quốc gia Nguyễn Xuân Phúc cho biết tại Hội nghị Tổng kết công tác ATGT năm 2013 và triển khai kế hoạch năm 2014 diễn ra ngày 31/12.

Đã có một chủ tịch tỉnh dám đứng ra nhận trách nhiệm và xin từ chức vì tai nạn giao thông tăng trên địa bàn. Nhưng chưa có sự chấp thuận cho từ chức vì đánh giá đó là lỗi khách quan.

Công bằng mà nói, đối với tình trạng tai nạn giao thông nghiêm trọng hiện nay, nếu phân tích kỹ lưỡng, sẽ thấy phần lớn là do lỗi khách quan, khó có thể quy trách nhiệm về góc độ quản lý. Cho nên, để cách chức hay chấp nhận sự từ chức của người đứng đầu địa phương vì tai nạn giao thông tăng là điều rất khó.

Hãy nhìn ra một số nước, chỉ cần một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra, bộ trưởng của ngành này đứng ra từ chức mà không cần giải thích chủ quan hay khách quan. Sự khác biệt chính là chỗ này.

Cũng như với các lĩnh vực khác, ví dụ như nạn phá rừng tràn lan, sẽ khó để cách chức chủ tịch tỉnh vì để rừng mất từng ngày. Bởi vì, sẽ có nhiều lý chứng rằng, đó là do lỗi khách quan.

Buôn lậu từ Trung Quốc, Camphuchia qua nhiều ngõ ở các biên giới phía Bắc và biên giới Tây Nam, cũng sẽ không cách chức ai được. Đơn giản vì đó là do khách quan.

Với góc nhìn này, sẽ không kỷ luật được ai, nói gì đến việc cách chức.

Cho nên, cần có sự thay đổi thật quyết liệt trong cách đánh giá vấn đề, đó là: “cái khách quan” sinh ra từ “chủ quan” của nhà quản lý. Những tồn tại xã hội kéo dài nhiều năm, liên tục, ngày càng tăng thì  không thể vì lý do trên trời như thiên tai. Một khi đã nhận trách nhiệm quản lý điều hành, thì khi có hậu quả, nhà quản lý phải chịu trách nhiệm. Tuy nhiên, mức độ phải tuỳ theo thực tế.

Như trường hợp của ông Chủ tịch tỉnh Khánh Hoà, có thể cho rằng do “lỗi khách quan” trong năm qua, nhưng trong năm nay không thể tiếp tục để cho tai nạn giao thông tăng và lại tiếp tục đổ cho “lỗi khách quan”. Trách nhiệm phải làm của ông chủ tịch là ngăn chặn được “lỗi khách quan” đó.

Suy cho cùng, cách chức hay tự đứng ra “cởi áo từ quan” do không hoàn thành trách nhiệm vẫn là điều vô cùng quý hiếm ở đất nước này. Và đó cũng là nguyên nhân của những tồn tại hiện nay mà thảm hoạ tai nạn giao thông chỉ là một điển hình.

Tai nạn giao thông tăng, rừng bị tàn phá là do khách quan; nạn buôn lậu qua biên giới cũng do khách quan, nhiều sự yếu kém khác cũng có thể đổ cho lỗi khách quan…

Có thế đó là đánh giá rất chủ quan.

Sunday, December 29, 2013

Khôn khéo ngụy biện lấn át thiện tâm

>> Đà Nẵng: Thưởng Tết cho sếp cao gấp 300 lần nhân viên
>> Ông Tập Cận Bình nhắc đến “sai lầm” của cố Chủ tịch Mao
>> 100% mì tôm nhiễm độc - người tiêu dùng không còn lựa chọn
>> Zone 9 và quyền tự chủ không gian đô thị


Tùy bút của Béo

Đạo Phật là một trong những tôn giáo lâu đời nhất và có nhiều tín đồ nhất trên thế giới. Đến với Phật giáo, người ta tìm đến sự bình an nơi tâm hồn, hướng về chân thiện mỹ, loại dần dục tà sân si...

Nó chưa bao giờ biết Đức Phật đã báo hiếu cha mẹ như thế nào? đã chăm sóc vợ con ra sao?.. Nhưng ngẫm những điều Ngài dạy, Nó rất tâm đắc và hiểu vì sao tín đồ Phật giáo đông đến như vậy. Ở nước Việt Nam đất chật hẹp người đông đúc này, Phật giáo có tầm ảnh hưởng rất quan trọng và Phật tử góp rất nhiều công sức trong việc lập nước và giữ nước, tinh thần tương thân tương trợ cứu khổ cứu nạn mọi lúc mọi nơi, kêu gọi tấm lòng bác ái thúc giục đồng bào cả nước vượt cái khó cái nghèo từng bước đi lên...

Cũng như vận mệnh một con người, lúc thịnh lúc suy, Phật giáo ngày nay đã và đang tham gia tích cực vào các vấn đề gai góc của toàn cầu: biến đổi khí hậu, ô nhiễm môi trường, chiến tranh và hòa bình, mâu thuẫn sắc tộc, tệ nạn buôn bán trẻ em & phụ nữ...

Việt Nam, truyền thống văn hóa Á đông, thờ cúng ông bà cha mẹ khiến tinh thân đạo Phật càng thêm gắn chặt. Chiến tranh đã qua, nước nhà độc lập, cái chủ nghĩa duy vật biện chứng kia cũng trở nên mù mờ trước tôn giáo. Kinh tế thị trường nên người giàu kẻ nghèo phân hóa rõ rệt, mở cửa hội nhập đồng nghĩa với tự do tín ngưỡng được đôi phần công nhận. Các thầy tu đã có ghế ngồi trong quốc hội, chùa chiền được xây dựng to đẹp rầm rộ khắp các tỉnh thành trong cả nước, thùng Phước Sương chật kín tiền cúng dường, bố thí trong những dịp viếng chùa lễ hội, khuôn viên chùa mở rộng tráng lệ nguy nga...

Nhưng Phật ơi...

Nó nhìn thấy những vị Thượng Tọa (trong Tam Bảo gọi là Tăng Bảo) ngồi trong những chiếc xe sang trọng đắt tiền vào loại nhất nhì thế giới kia có khiến thế gian bớt khổ hơn không? Hay hình ảnh các vị sư đáng kính bước ra từ chuyên cơ, mím môi cười oai trên những chiếc xe nhà giàu là một minh chứng cho sự cứu khổ cứu nạn. Hơn 87 triệu dân Việt Nam mấy ai hiểu được hai chữ Niết Bàn.

Nó nhìn thấy những chiếc xe biển số xanh đâu đó đậu trước cổng chùa, những cái bụng to cùng dáng đi oai vệ bước vội cả ngàn bậc đá thành tâm cúng vái, hương khói nghi ngút mịt mù, duy vật biện chứng chỉ để người lấn át người, còn công danh chức vụ bỗng lộc phải xin xỏ và trông nhờ vào thần may mắn. Xác người la liệt trong các nghĩa trang liệt sĩ với mục tiêu độc lập, còn công bằng, dân chủ xin tiếp tục phấn đấu thiên thu.

Nó nhìn thấy đêm ba mươi, đêm rằm âm lịch, người dân thắp hương cầu an, cầu vượng. Vàng mã đốt cháy thấy bao nhiêu như thiêu tiền thật, gạo muối quăng ra đường thương xót bấy nhiêu mồ hôi người làm ra. Đừng cho điều đó là nhỏ, chịu khó làm một bài toán thống kê sẽ thấy một con số nổi da gà. Sân si ở đâu xa, chính những điều nhỏ nhặt ấy mà ra.

Nó nhìn thấy những con chim bị cắt cánh bán đi bán lại nhiều lần cho ngàn người vạn người phóng sinh. Chim bay không được, mỏi mệt, chim chết cả ngàn cả vạn con. Thả chim trên trời chưa đủ, người ta còn ném tiền thật xuống núi, những tờ polime rơi lơ lững như thách thức những người kẻ túng tiền, những đứa trẻ liều mạng lao xuống nhặt.

Phật sinh ra từ Ấn Độ, đi đến đâu lại thấy khan khác một tí, người đời thường nói tam sao thất bản mà.
Phật tứ phương bốn biển. Trong Tâm có Phật.
Phật pháp vô biên, luật nhân quả tuyệt đối khiến mọi điều trở nên tương đối.

Cao siêu mà làm gì?

Nó chỉ cần những vị Hòa thượng đáng kính lánh xa những thứ xa hoa phù phiếm gỉa tạo kia để cái chân cái thiện cái mỹ có chôn nương nhờ;


Nó chỉ cần những vị quan chức không dùng xe công, tiền thuế dân để lo chuyện riêng tư;

Nó chỉ cần người dân đừng đốt vàng mã, quăng gạo muối ra đường, cắt cánh chim, ném tiền thật... thì đất nước này đã tốt đẹp hơn lắm lắm rồi.

Mà buồn cười, Nó cần thì Nó lại phạm điều Tham.
Cuối cùng thì... mà... là... cũng khôn khéo ngụy biện lấn át thiện tâm. Chánh tà hư ảo.

MP
03/03/2010

Xem thêm:
- Khuyến khích đẻ?
- Vỉa hè và người bán hàng rong
- Ngột ngạt tâm linh, văn minh & văn hóa


Friday, December 13, 2013

Lý sự của những con đĩ

>> Dân phòng, trật tự xuất hiện là... mất trật tự!
>> Nghề tụng kinh cho đám tang, đám giỗ
>> Nhan nhản biển hiệu chữ Trung Quốc trên đường phố Đà Nẵng
>> Người ta có thể liều chết vì... một con đường?
>> Quan xã “ăn đất”, "ăn" cả tiền hỗ trợ lũ lụt của dân


(Chán, post lại bài cũ!)

Ế khách!

Chúng tru mỏ thổi phồng cái bao ni lông ra vỉa hè đập kêu cái bốp, cuộn tròn tờ giấy báo đốt cháy quơ quơ khắp phòng đến tàn tro, thắp vội vài nén hương bàn thờ góc nhà, nâng ông Địa lên tay, kéo dây banh cặp vú rồi khéo léo áp mặt Địa vào đôi nhủ hoa, có cô táo tợn cho Địa thưởng thức luôn cái mớ lông hình tam giác của mình...

Chúng nó là những con đĩ, những con đĩ trẻ măng, non mơn mỡn...
Không biết sao, đã xả xui mà vẫn ế khách!

Chúng buồn, chúng chán nản, chúng lại nhậu, chung tiền, đứa lo mồi, đứa lo rượu, đứa lo bia, đứa lo thuốc lá...

Trên bàn la liệt vỏ chai, đồ nhắm, tàn thuốc.., trong những bộ đồ củn cởn, rốn lòi, đứa khoe ngực, đứa khoe đùi, chúng rên rĩ giọng bắc trung nam. Cười đó, khóc đó, gác chân phì phèo điếu thuốc chúng mơ chuyện xa xăm...

Chúng tự khoác vào cho mình hình ảnh những con thiên nga,
bĩu môi chế giễu lũ vịt xấu xí.
Chúng thao thao bất tuyệt về những vị khách khôi ngô tuấn tú,
phân tích về sự giàu sang, bày vẽ cách tiêu tiền, khoe mẽ những chốn ăn chơi,
rút ra định nghĩa thế nào là sành điệu... Chúng kiếm tiền thật dễ, thật nhiều, thật nhẹ nhàng...

Chúng cố ý
quên đi...
bỡi vì chúng rất nghèo,
bỡi vì chúng... đua đòi ăn chơi,
bỡi chúng lười biếng, học hành dở dang,
bỡi chúng... hoàn cảnh nọ kia bất mãn, không lối thoát
hay cũng tại bỡi chúng thích
... và chúng quên mất một điều
mọi người đang "ưu ái" gọi chúng là : "Đồ con đĩ!"

Ngày xửa ngày xưa, đĩ đã là một cái nghề...

Rồi những con thiên nga ấy tự hào đối tác của chúng là những nhà văn, nhà thơ, nhà báo, nhà kinh tế, nhà khoa học... hay khủng khiếp hơn là nhà chính trị! Chúng phán với nhau một câu xanh rờn:

"Bọn đó khi đi nhậu với nhau, nói chuyện có khác gì tụi mình đâu! Đã trần truồng ra thì đại gia cũng như thằng thiếu da, đôi khi bẩn thỉu và đê tiện hơn nhiều... "

Không có khách, uống nhiều quá, hút nhiều quá, mơ nhiều quá,
chúng nó say, chúng nó cãi nhau, đập bàn đập ghế, rồi đứa này chỉ mặt đứa kia hét to rằng:

" Mày mới là một con đĩ! "
...

Sự đời cứ thế tiếp diễn...

Mười mấy năm sau, những con đĩ ngày xưa lại ngồi với nhau,
chung bàn với chúng
là những bác xích lô, xe thồ, phu hồ, bốc vác.., trên bàn cũng rượu, cũng bia, cũng thuốc lá...

Cái nhu cầu kia là bất tận,
và nghề đĩ vốn đã có từ xa xưa...

Những con đĩ già hôm nay vẫn cứ tự coi mình là thiên nga.
Những con thiên nga già nhăn nheo xinh đẹp!

Chúng cụng ly nhiều quá, hút nhiều quá, mơ nhiều quá... nên chúng lại say. Chúng đập bàn và chỉ mặt nhau, khẳng định như đinh đóng cột rằng:

"Mày mới chính là con đĩ, một con đĩ già! "

MP
02/07/2010

Xem thêm:

- Tiếc cho cái học vị tiến sĩ!
- Đó là đa nguyên đấy các cụ ạ!
- Sao lại cực đoan đến thế hả bác Chênh

Tuesday, November 5, 2013

Ngụy biện, ngụy biện hết

>> Trọn một ngày cho Hiến pháp
>> Hoa Kỳ quan tâm đến Xã hội Dân Sự ở Việt Nam
>> Ngày mai xử tái thẩm vụ “chung thân do giết người”
>> “Một phút ở Quốc hội tốn 2 triệu đồng”


Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng có lần bức xúc hỏi đường miền núi mà lại làm to như vậy, rộng 60-70 m, ai quyết định đầu tư?

Chủ tịch QH có lần than “Sờ vào đâu cũng thấy lãng phí, thất thoát… Trong khi việc dừng, giãn, hoãn, cắt bớt chỉ là “Cắt là cắt trên sổ”.

Bộ trưởng Bùi Quang Vinh có lần dẫn chứng: “Công trình thủy lợi dự tính tưới tiêu 1.000 héc ta, nhưng làm xong chỉ tưới được có 500 héc ta. Ai chịu trách nhiệm khi ký quyết định đầu tư. Ai chịu trách nhiệm khi suất đầu tư đang 1 tỉ đồng/ha, nay 2 tỉ đồng mới được 1 ha. Ai nói do thiết kế không đúng rồi đổ cho biến đổi khí hậu!”.

Và ông kêu lên rằng “Đó chỉ là ngụy biện, ngụy biện hết”, khi “Lãng phí nhất, thất thoát nhất chính là chủ trương đầu tư”.

8 năm thi hành luật thực hành tiết kiệm chống lãng phí, và 8 năm có một sự thật không đổi: Cứ ở đâu dùng tiền công là ở đó có lãng phí. Lãng phí ngay từ chữ ký đầu tiên.

Đang rõ ràng có một sự ngụy biện giữa quyết tâm chống lãng phí và cái cách mà các cơ quan sử dụng tiền ngân sách coi là lãng phí.

Chúng ta lên án tệ đốt vàng mã trong dân, nhưng lại quên mất tên người ký phê duyệt cái nhà hoang mang tên bảo tàng hàng ngàn tỷ.

Chúng ta xăm xoi đếm từng mâm cỗ cưới, miệng kêu hoang phí, trong khi đó, chỉ riêng việc loại bỏ thủy điện 6 và 6A ra khỏi quy hoạch, đã có từ 2002, đã khiến chủ đầu tư thiệt hại hàng chục tỷ đồng, chưa kể 400 dự án thủy điện lớn bé khác cùng lúc ra đi.

Chúng ta đưa vào luật tinh thần “tiết kiệm là quốc sách”, còn ngoài thực tế, một cái gác chuông cũng mời bằng được Bộ trưởng vào dự lễ khởi công. Cải tạo một con đường cũng cắt băng khánh thành.

Chúng ta bảo phải học “bài học nhà máy đường, nhà máy xi măng”… giờ hoang hóa khắp nơi, và liền sau đó các sân bay, cảng biển tới tấp mọc lên.

Đôi khi chỉ một cái đầu, một quyết định, một chữ ký, cho một chủ trương sai, một chính sách không chính xác, sẽ dẫn tới sự lãng phí xã hội khủng khiếp.

Đến ngày hôm qua, rất thẳng thắn, ĐBQH Nguyễn Kim Thúy phần nào lý giải sự bất lực, rằng “chống lãng phí chỉ mới chạm tới phần ngọn mà bỏ qua cái gốc. Đó là do ban hành chính sách không phù hợp, quyết định thiếu chính xác dẫn đến lãng phí hàng nghìn tỷ đồng mà người ra quyết định cùng lắm thì cũng chỉ bị phê bình khiển trách”.

Còn ĐBQH Trần Du Lịch đặt câu hỏi “Chính phủ đã phải cắt giảm, loại bỏ hơn 400 dự án thủy điện, nhưng DN tốn hàng chục tỷ, thậm chí hàng trăm tỷ lập dự án rồi lại gạt dự án đi thì thiệt hại này như thế nào?”.

Không ai trả lời ông cả. Bởi Bộ trưởng Vũ Huy Hoàng có lần đã bảo “Anh định đầu tư thì phải chịu chi phí. Có ai từ đầu dám chắc là làm dự án sẽ được phê duyệt?! Anh phải hình dung có thể phải chịu rủi ro. Có dự án lớn hơn nhiều, tầm quốc gia, trình Quốc hội, tốn hàng triệu USD mà có phê duyệt đâu. Điều này, chủ đầu tư phải chấp nhận”.

Hóa ra, bà Kim Thúy đã đúng: Chúng ta chưa tìm thấy cái gốc của cây cổ thụ lãng phí.

Hóa ra Bộ trưởng Vinh đã không sai khi dùng hai chữ “Ngụy biện”.

Nguồn: Đào Tuấn


Xem thêm:
- Chuyện con nít
- 2 đô la và 1 giờ
- Con tôi chỉ muốn làm thợ sửa xe đạp


Saturday, November 2, 2013

Nỡm ạ, vậy là đã rõ!

>> Hàng trăm vết nứt trên cầu Rồng Đà Nẵng
>> “100% nhà ngoại cảm tìm mộ liệt sĩ mà tôi biết đều... sai”
>> Nhiều cơ quan công quyền “né” trả lời báo chí


Thật lòng, cứ mang cái tư duy tích cực của "Đọt chuối non" mà nhìn đời bằng con mắt trong lành thánh thiện thì cũng hay lắm, tốt lắm nhưng cũng khó lắm. Tin vào sự công tâm, vì sự thật, vì đạo đức, vô tư làm nghĩa hiệp... ở thượng tầng và hạ tầng truyền thông hiện nay là một điều quá xa xỉ, một khi truyền thông tung ra "vấn đề lớn" nào đấy có ảnh hưởng khủng khiếp đến "an dân" tức là khi đó truyền thông đã có sự "cân nhắc" trước sau, tính toán được "hậu quả" của những đối tượng trực tiếp hoặc gián tiếp giao thoa ảnh hưởng...

Trong một entry mới >>> đây, chuyện ngoại cảm "nhạy cảm" này, mình đã đặt nghi vấn ở thời điểm xuất hiện lượng thông tin ồ ạt đó và tự đặt dấu chấm hỏi rằng "nhân vật cốt cán" nào sẽ trên đe dưới búa của dư luận và nội hàm truy xét của nội bộ thiên đường tối sáng muôn thủa. Nhìn vào đẳng cấp chuyên môn của người đẹp Thu Uyên, mình biết rằng đây là một câu chuyện "rất lớn", nó "cài răng lược" cho những diễn biến "có tính toán" trong thời gian sắp đến...

Cứ mơ hồ thì đợi đọc >>> Nỡm, và cũng chẳng chờ đợi lâu, nhân vật cốt cán kia đã hiện nguyên hình, kẻ đại bất nhân đã được phác thảo chân dung, vậy là đã rõ!

Tại sao lại không bới? Phải bới lên mới biết rõ bộ mặt "ngụy biện" của những kẻ lợi dụng chữ "an dân" để mà trục lợi, để mà vinh thân phì da... Bao nhiêu gia đình đã ôm nổi đau và họ vẫn chấp nhận nổi đau đó trên tinh thần khách quan của hoàn cảnh lịch sử. Dùng thuật tâm linh mơ hồ để trí trá làm "yên lòng thân nhân còn sống" ư? Bịp bợm, chẳng có sự dối trá nào giải quyết được triệt để căn nguyên của hạnh phúc và niềm tin cả, chỉ thấy để lại một hậu quả khôn lường là xã hội ngày càng đồng bóng cuồng tín tầm phào đến mức mê muội u tối tội nghiệp, các con quỷ tâm linh trở nên xa hoa bịp bợm và lũ công cán suy thoái thất đức chà đạp niềm tin cần lao cùng đinh, nhắm mắt thu vén hưởng thụ những tờ polyme bất chính...

Bọn Tàu có câu "ác bạo phát bạo", Nỡm biết vì sao Nỡm có những gì trong tay rồi chứ?!
Nhưng người đời đa số tin vào nhân quả, và những cái Nỡm đang có và đang định vẽ ra cho có... thực ra chỉ mới dừng lại ở Nhân. Ruồi thường bu Cứt, hết Cứt thì Ruồi bay, thế thôi nhé, khỏi diễn!

Bất nhân ăn thua gì! Đại bất nhân mới đáng anh hùng Nỡm ạ!

MP

P/s: Chị thì thấy chuyện Ngoại cảm tung ra đúng vào kỳ họp QG này, rõ ràng là có sự tính toán nhằm làm lu mờ những chuyện khác cần nói tới: sửa đổi hiến pháp, tập đoàn nhà nước... Một lần nữa lại cho thấy:1/ dân mình nhẹ dạ, ĐBQH cũng thế, có gì mới xảy ra dù nhỏ như con kiến là nhao nhao lao vào, chả nhớ chuyện lớn khác.2/ nhà báo giỏi như T.U ko lẽ ko biết lúc nào cần tung ra chuyện này. Hay là biết nhưng vẫn tung ra đúng lúc này? Vì sao? Hehe, câu trả lời có lẽ ko khó, nhể  (Hậu Khảo Cổ)


Xem thêm:
- Ngoại cảm - ô hô
- Thói giả dối của giới chức Trung Hoa
- Có thể để cho khoa học yên thân được không?

Friday, October 11, 2013

Tư liệu là cái khách quan, có khi đến độ tàn nhẫn

>> Vĩnh biệt một thời đại
>> "Trang phục siêu nhân" cho lính Mỹ
>> Bắc Triều Tiên: muôn mặt đời thường


Nguồn >>> tại đây!
Tôi phá lên cười khi thấy phát hiện thú vị của >>> bác Trần Hùng liên quan đến việc Đại tướng được giao nhiệm vụ Chủ tịch Ủy ban Dân số và Sinh đẻ có kế hoạch hồi giữa thập niên 1980. Phát hiện tuy nhẹ nhàng, nhưng rất trúng.

Cụ thể là, đã có sự khác nhau một trời một vực giữa: một bên là lời kể chay của người thư kí của Đại tướng - ông Đại tá Nguyễn Văn Huyên, và một bên là tư liệu hai năm rõ mười mà bác Trần Hùng trình ra.

Sự kiện chưa cách xa chúng ta mấy, mới chỉ từ năm 1984 thôi, chứ đâu phải là 1944 hay 1934 (1924, vân vân).

Thậm chí, xin tiết lộ với bác Trần Hùng rằng, vào năm 1986, một nhóm học sinh chuyên (trong đó có tôi) đã được cử đến chào và tặng hoa cho Đại tướng cùng phu nhân Đặng Bích Hà. Tôi lúc ấy gọi Đại tướng là "Bác" nhưng lại gọi phu nhân là "Cô" (thực ra, nếu đúng, tôi phải gọi là "Ông" và "Bà"). Bác lúc ấy về địa phương, với tư cách, đúng thực là Trưởng Ban Sinh đẻ có kế hoach thật. Ở địa phương lúc đó họ trình trọng giới thiệu đúng như vậy. Bác được đón tiếp ở nhà khách của Tỉnh ủy, vào buổi tối, và sáng hôm sau thì đi tuyến tỉnh tuyến huyện để thị sát tình hình. Lúc khác, khi thực sự cần thiết và thuận tiện, tôi sẽ trình ảnh chụp và các loại tư liệu của buổi tối hôm ấy.

Nguồn >>> tại đây!

Bài học rất giá trị, để chúng ta chớ vội tin lời kể không bằng chứng của thư kí. Mà lời kể không bằng chứng của chính đương sự, để có thể sử dụng, phải mất rất nhiều công sức xác nhận. 

Bản thân chúng ta, nhiều khi còn phải dựa vào chính tư liệu để xác nhận trí nhớ của mình. Tư liệu là cái khách quan, có khi đến độ tàn nhẫn.

Nguồn: Blog Giao

P/s: Có những điều, tốt nhất là nên im lặng!


Xem thêm:
- Tầng 80
- "Cột cờ cao đến đây là hết!"
- Khi niềm tin đỗ vỡ


Tuesday, October 1, 2013

Nói phong long

>> Dấn thân vào quá khứ của dân tộc
>> Ngẫm lại chuyện khen - chê
>> Sự im lặng đáng ngại: Đừng để dân mất niềm tin
>> Philippines thuê 5 luật sư giỏi để ‘đấu’ TQ về biển Đông
>>>>> Chính phủ Mỹ đóng cửa trong ngày Quốc khánh Trung Hoa?!



Lời bàn: Có những lúc bực bội, phiền lòng, trăn trở... mà không tiện nói thẳng, nói thật (vì nói thẳng, nói thật họ cũng chẳng chịu lắng nghe) nên người ta thường nói vu vơ, nói bâng quơ... Những người tiểu thương ở chợ gọi cách nói này là "nói phong long", nhưng "nói phong long" mà không khéo, nói dai, nói dài... cũng dễ sinh chuyện ẩu đả lắm!

Nhà báo Nguyên Thông câu like trên facebook: "Người ta cứ thích nói kiểu đa số đồng tình với cái này, đồng tình với cái kia. Nhưng cuộc sống cho thấy sự quyết định thường là thiểu số, tinh hoa lại là thiểu số. Vậy thì đừng đem đa số mà lừa nhau."

Vũ Trung Kiên: Cứ nói đa số đồng tình, thậm chí là tuyệt đại đa số đồng tình, nhưng đem ra trưng cầu dân ý mời các cơ quan , tổ chức độc lập giám sát thì lại kô dám.

Hậu Khảo Cổ: Nguyễn Thông: bác nói như đúng rồi í, có cái thiểu số đang quyết định tất cả đấy thôi ạ. Nhưng hình như ko phải là tinh hoa?!

Zan Hanoi: Chỉ những thiểu số (1) có tài mới có khả năng biến không thành có tức là mang đa số (rất nhiều số 0) ra để bắt chết, khống chế chính từng số 0 và dần dần loại bỏ hoặc vượt lên các thiểu số (1) khác. Thằng nào có đằng sau nó càng nhiều số "đông/không" thì nó càng ghớm. Chuyện này xưa nay vẫn vậy mà anh.

Nguyễn Thông: Hậu Khảo Cổ à, phần tinh hoa mình lại muốn nhắc đến một thiểu số khác chứ không phải là thiểu số cai trị, vì vậy có ngắt câu ra.

Hậu Khảo Cổ: Dưng mà họ đang nhận là tinh hoa kia kìa bác ơi. 

Bảy Nổ: Về nguồn nhân lực thì lại ngược với nguồn hàng hóa. Đa phần về hàng hóa thường thì xuất thô nhưng lại nhập tinh. Còn về nhân lực thì thường xuất tinh mà giữ thô . Thế mới khổ.

Nguyen Hong: "Vậy thì đừng đem đa số mà lừa nhau." Người ta "đem đa số" ra khi cần thôi anh Nguyễn Thông ơi, thực ra họ thích "thiểu số hơn".

Vinh Anh: Ông ấy nói chuyện con số cũng giống như GDP ở nước ta, chẳng biết đâu mà lần.
...

Nguồn: Facebook Nguyễn Thông 


Xem thêm:

- Chính quyền đô thị
- Vì có một người cha đã hứa
- Họ là đồng bào của các anh chị đấy!

Tuesday, January 22, 2013

Rối vì mập mờ


Lại một bài rất hợp với quan điểm của mình: Cái 'tệ' của Đà Nẵng là quá dựa dẫm vào đất và thuế lại "lơ là" chuyện chênh lệch giá, còn ông chủ tịch thành phố quá 'bình thản' khi nói về việc 'nâng giá khống để vay vốn ngân hàng'...


NGUYỄN VẠN PHÚ: Sự mập mờ của luật pháp liên quan đến đất đai được đẩy lên đỉnh điểm vào cuối tuần trước khi Thanh tra Chính phủ kết luận chính quyền Đà Nẵng vi phạm nhiều quy định về quản lý sử dụng đất, gây thất thu ngân sách trên 3.434 tỷ đồng nhưng ngay sau đó lãnh đạo Đà Nẵng đã phản bác kết luận này và cho rằng họ không làm gì sai luật cả.

http://www.diaoconline.vn/tin-tuc/thi-truong-dia-oc-c18/giai-trinh-da-co-cho-chu-tich-thanh-pho-quyet-dinh-i37149
Dù sai dù đúng, từ những thông tin được công khai, đã có thể rút ra những điểm buộc chúng ta phải suy nghĩ.
Thông báo kết luận của Thanh tra Chính phủ kiến nghị Thủ tướng yêu cầu chính quyền Đà Nẵng thu hồi về ngân sách 1.486 tỷ đồng từ các nhà đầu tư do một số lý do xuất phát từ sai phạm của Đà Nẵng như xác định giá thu tiền sử dụng đất thấp hơn bảng giá do thành phố ban hành, không tính đủ tiền chuyển mục đích sử dụng đất... Đồng thời Đà Nẵng cũng phải thu hồi 867 tỷ đồng là tiền sử dụng đất đã giảm 10% cho các nhà đầu tư.
Đây là yêu cầu rất lạ, một biểu hiện rõ nét nhất của chuyện thay đổi chính sách gây khó cho doanh nghiệp, có khả năng gây ra xáo động rất lớn cho thị trường địa ốc Đà Nẵng. Những thỏa thuận giữa chính quyền địa phương với nhà đầu tư trên giấy trắng mực đen, nhất là trong việc giảm giá, phải được tôn trọng trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Về lý thuyết nếu chính quyền Đà Nẵng sai, họ phải chịu trách nhiệm trước Chính phủ, còn nhà đầu tư đã làm đúng quy định vào một thời điểm cụ thể, nay không thể hồi tố yêu cầu họ nộp thêm tiền. Thay đổi xoành xoạch như thế ai dám đầu tư, hiệu lực quản lý của chính quyền địa phương từ nay về sau sẽ như thế nào?

***
Sự rắc rối, phức tạp, mơ hồ của luật lệ đất đai làm một quy định cụ thể nào đó muốn hiểu sao cũng được, lý giải như thế nào cũng xong. Thanh tra Chính phủ và chính quyền Đà Nẵng là nơi nắm vững luật lệ mà đã bất đồng như thế, biểu sao xã hội nói chung không bế tắc khi xử lý các quan hệ liên quan đến đất đai cho được.

Nhưng cũng từ kết luận của Thanh tra và giải trình phản hồi của Đà Nẵng đã nổi lên nhiều vấn đề rất đáng quan tâm, đặc biệt là những khe hở do luật lệ đất đai phức tạp tạo ra mà chịu thiệt thòi nhiều nhất vẫn là người dân thấp cổ bé họng.

Ví dụ kết luận của Thanh tra nêu những trường hợp công ty, tổ chức hay cá nhân được giao đất với một giá nhưng sau đó lại chuyển giao cho công ty hay cá nhân khác với giá cao gấp nhiều lần. Thông báo phản hồi của Đà Nẵng thừa nhận: “Việc tăng giá đất… của các cá nhân trên nhằm mục đích nâng khống giá trị chuyển quyền sử dụng đất lên quá cao để được vay ngân hàng với số tiền lớn”. Có thể đúng là những giao dịch chuyển nhượng thứ cấp là giao dịch dân sự không thuộc trách nhiệm của chính quyền Đà Nẵng nhưng cách làm như thế đã đẩy giá bất động sản lên cao một cách giả tạo, nhiều dự án trở thành khối nợ xấu đang đè nặng lên các ngân hàng, nhà nước lại thất thu thuế, tại sao cả trung ương lẫn địa phương không ai lên tiếng từ lâu mà đều im lặng?

Một mảnh đất UBND Đà Nẵng chuyển nhượng cho hai cá nhân với giá 84 tỷ đồng, hai năm sau bán lại cho người khác với giá 581 tỷ đồng vậy những người dân trước đó bị thu hồi đất sẽ nghĩ sao? Trong trường hợp việc chuyển nhượng giữa những người thân với nhau nhằm nâng khống giá đất, vậy cơ chế thuế phải được sửa đổi những thế nào để tránh bị lợi dụng?

Một hiện tượng lập đi lập lại là tổ chức hay công ty xin được giao đất với một mục đích sau đó lại chuyển sang mục đích khác mà vẫn trót lọt hết. Rõ ràng hiện tượng xin cấp đất với những mục đích “cao cả” để hưởng ưu đãi giá sau đó chuyển sang mục đích khác, hay đơn giản là để “phân lô bán nền” là có ở Đà Nẵng và nhiều địa phương khác. Ai cũng biết nhưng ai cũng làm lơ, chỉ có người dân có đất bị giải tỏa mới thấy mục đích di dời cuối cùng không đúng như được giải thích. Đó là nguyên nhân đằng sau biết bao khiếu kiện về đất đai khắp cả nước.

***
Tạm gác việc thanh tra đất đai tại Đà Nẵng sang một bên, một vấn đề khác cũng dần lộ rõ từ câu chuyện này. Trong 10 năm từ 2002 đến 2011 Đà Nẵng đã thu được một số tiền sử dụng đất rất lớn, lên đến trên 24.600 tỷ đồng. Chính khoản tiền này đã giúp thành phố trang trải đến hai phần ba chi phí xây dựng cơ bản, tạo cho Đà Nẵng một diện mạo đô thị hiện đại, cơ sở hạ tầng như đường sá, cầu cống rất tốt.

Thế nhưng việc dựa quá nhiều vào tiền sử dụng đất trong tổng thu ngân sách hàng năm đang đẩy Đà Nẵng vào một tình thế cực kỳ khó khăn nhất là khi thị trường địa ốc đóng băng, không còn ai dám nhảy vào các dự án kinh doanh bất động sản nữa. Những năm tới khi quỹ đất của thành phố không còn thì nguồn thu này càng teo tóp hơn nữa.

Lấy năm 2011 làm minh họa, dự toán tổng thu ngân sách địa phương là 9.800 tỷ đồng, trong đó thu cấp quyền sử dụng đất lên đến 3.700 tỷ đồng, chiếm đến 37%. Trong thực tế năm đó Đà Nẵng bội thu tiền sử dụng đất, khoản tiền này lên đến 5.102 tỷ đồng. Gần một nửa ngân sách đến từ tiền đất trong khi đó, thu từ doanh nghiệp nhà nước trung ương chỉ có 925 tỷ đồng, từ doanh nghiệp nhà nước địa phương là 140 tỷ đồng, doanh nghiệp FDI là 785 tỷ đồng.

Phát triển kinh tế bằng con đường này là không bền vững. Đến năm 2012, thu tiền sử dụng đất sụt giảm nhanh chóng, chỉ còn 1.300 tỷ đồng (chỉ bằng 37,1% kế hoạch). Ngay lập tức ngân sách thành phố Đà Nẵng rơi vào chỗ khó khăn, thu chỉ còn bằng 81,1% dự toán. Đà Nẵng đi lên từ đất nay rơi vào khó khăn cũng vì đất!




P/s: Béo "ghét" vần 'ịnh', nhưng thích cái câu này của Nguyễn Thế Thịnh: "Hắn ăn gì để viết blog"

Xem thêm:
- Thông tin không đóng dấu mật
- Chúng ta là người thua cuộc
- Nhân định và thiên lý
- Giải trình đã có, chờ chủ tịch thành phố quyết định


Friday, May 15, 2009

Nhìn đất nước từ cảm nhận thành phố nhỏ bên sông Hàn

Chào mừng bạn đến với Phuocbeo Blog!



Có một nhà báo viết trên ViêtNamnet một câu vè: "Mong ông công tác dài lâu/ Để ông xây tiếp vài cầu cho dân" để ca ngợi một ông Chủ tịch TP. Từ đó, tôi hiểu rằng, nhà báo cũng có dăm bảy nhà báo. Có lẻ, tôi còn nhỏ tuổi, nhưng tôi cam đoan chắc rằng, từ khi tôi sinh ra đến nay đã hơn 30, đã đi khắp hang cùng ngỏ tận của thành phố biển này, chưa nghe ai đọc câu vè này cả, cái tôi được nghe là: "Trời cũng Thanh, Đất cũng Thanh"
Nhìn lại quá khứ, Đà Nẵng, Huế, Nha Trang .., là một trong những thành phố lớn trước giải phóng, có cơ sở hạ tầng, dịch vụ, dân trí tương đối tốt. Sau giải phóng, Đà Nẵng là một thành phố trực thuộc tỉnh QN-ĐN, chính vì thế, muốn phát triển nó, phải song song với sự phát triển của Quảng Nam, đó là sự suy nghỉ trăn trở của nhiều vị lãnh đạo tỉnh lúc bấy giờ, khó khăn của các huyện miền núi luôn đè nặng lên vai. Ngày 01/01/1997, Đà Nẵng trở thành thành phố trực thuộc TƯ, tách ra một Quảng Nam khốn khó để chuyển mình thay đổi . Không phủ nhận vai trò ông Thanh, nhưng so với các tỉnh lân cận, Quảng Ngãi, Quảng Nam, Thừa Thiên Huế, Quảng Trị, ông ta may mắn hơn các lãnh đạo của các tỉnh đó nhiều . Với số dân dưới một triệu, đa số sống ở thành thị, có nền tảng tri thức, vốn ngân sách như nhau, địa hình nước non đẹp, sự thuận lợi này không phải ai cũng có được.

 Thế là, Đà Nẵng chuyển mình bằng việc đẩy mạnh đầu tư cơ sở hạ tầng, chỉnh trang đô thị ... Cái dể cho họ thấy nhất là hình thức bên ngoài, cái thất thoát cao nhất là xây dựng cơ bản, thật cao thủ. Cầu sông Hàn không thể so sánh với Tràng Tiền về cái đẹp, cũng không thể so sánh với Mỹ Thuận về độ hoành tránh và hiện đại, nhưng nó là biểu tượng của Đà Nẵng bởi một giai thoại khác. Khi vừa khánh thành xong, có 2 nhân vật nổi tiếng phải ra Hà Nội, ông Giám đốc một công ty xây dựng (tầm cở quốc tế duy nhất lúc đấy ở VN) bị di lý để điều tra và ông Giám đốc công an chuyển công tác lên Bộ. Phiên toà đã được xử, trong các tội của ông Giám đốc xây dựng kia, có tội hối lộ, nhưng nhân vật nhận hối lộ không 'xuất hiện' . Có lẻ, nhân vật ấy là "ma quỷ" nên thoát được "lưới trời" . Hy vọng, cái chết trước không đau đớn bằng cái chết sau. 

Dẹp yên "phiến loạn", gặp thời quả bong bóng thị trường đất đai, địa ốc ... Đà Nẵng tập trung lên sơ đồ quy hoạch, con đường, điện, nước .., thế là những nền nhà hình chữ nhật hình thành nên với giá ngày sau cao hơn ngày trước . Người dân đang trong hẻm trở thành mặt tiền, họ "thờ sống" người chỉ đạo. Người dân được đền bù, giải toả thì có một số tiền mặt trong tay, họ sắm sửa, ăn nhậu ...Cái điều cơ bản là "chuyển đổi nghề nghiệp" thì họ lại mạo hiểm đánh đố với chính bản thân mình và bởi chính những đồng tiền nhỏ nhoi trước mắt, họ mơ hồ sự thất nghiệp trong tương lai. Rồi, luật đất đai chưa được rõ ràng, chính sách chưa được minh bạch, một số kẻ cơ hội phất lên, người thiệt thòi thì kiện tụng, kiện địa phương không được thì ra trung ương, khiếu kiện kéo dài.

 Hai ông trong Bộ chính trị thời ấy là Trương Quang Được và Phan Diễn từng làm bí thư Đà Nẵng.

 Theo đà bong bóng địa ốc, đất đai, người dân rủng rỉnh tiền bạc, cán bộ rủng rỉnh tiền bạc, nhậu trở nên nổi tiếng ở Đà Nẵng. Quán nhậu mọc khắp nơi, đủ mọi kiểu . Có người nói, Đà Nẵng nhậu nhất nước, người đứng đầu TP phản bác là chưa tổ chức thi sao biết là nhất. Gớm! thấy đã khiếp rồi, ai dám thi, mà tâm lí người đời, chẳng ai đầu tư thời gian chế tạo một cái đồng hồ rồi đem thi thố với đồng hồ Thụy Sĩ.

Chỉnh trang đô thị, cơ sở hạ tầng, Đà Nẵng phát triển du lịch, dịch vụ. Công viên nước được xây dựng, rùm beng được mấy ngày, bây giờ vắng hoe, báo lổ. Sài Gòn làm công viên nước vì người dân họ muốn tắm biển phải xuống Vũng Tàu, Phan Thiết, đã thế dân họ đông, cách đầu tư quy mô và chuyên nghiệp. Đằng này, chỉ cần thấy người dân ĐN trong những buổi chiều hè ở biển là đủ hiểu. Ngồi trên cáp treo ngắm Bà Nà, bé tẻo tẻo, khu du lịch công doanh thì điều hiu, khu du lịch tư doanh thì loè loẹt, màu mè, nghe đâu đã chuyển sang chủ khác, mong ông chủ mới có cái gì đó hay ho hơn.

Trên Bà Nà, phát hiện một tượng Phật thật to, xuống Hoà Minh, thấy một tượng Phật rất to, lên Sơn Trà lại một tượng Phật quá to, du chơi Non Nước cũng một tượng Phật to. Phật khuyên đừng sân si, sao người ta lại tạo Ngài mỗi lúc mỗi to. Ông trưởng Hội Mỹ Thuật Đà Nẵng, ông học chuyên ngành Tạo hình, sao ông không có đề xuất gì để Đà Nẵng có một Tượng xứng tầm.

Dọc theo con đường Sơn Trà Điện Ngọc, toàn là rì- sọt, khách sạn, nhiều khủng khiếp, nhiều đến tận Hội An. Và con đường ven biển ấy không làm sao nhìn thấy biển được, một bức tường vô cảm và phản cảm đã được xây lên, kéo dài qua tỉnh bạn. Các khu du lịch đấy được "sở hữu" vài chục năm trở lên, có nghĩa là người dân không thấy biển trong vài chục năm, và có lẻ... vài chục năm cũng có thể là đời người. Biết bao làng chài đã được đánh đổi cho nó.

Bác taxi tại sân bay Đà Nẵng nói rằng, khách du lịch xuống sân bay thường đón xe đi Huế hay Hội An luôn, họ nói, buổi tối ở Đà Nẵng buồn và tẻ nhạt lắm. Đúng thật, thành phố du lịch gì mà lâu lâu mới thấy một ông Tây, thỉnh thoảng mới xuất hiện một bà Tàu.

Để quản lí trật xã hội, công an thôi chưa đủ, một lực lượng gọi là Thanh niên xung kích, tuyển chọn chủ yếu từ bộ đội nghĩa vụ xuất ngũ, hùng hùng hổ hổ một thời. Bây giờ, chẳng thấy tăm hơi. Nhiều người đến Đà Nẵng ngạc nhiên thấy không có ăn xin, đúng rồi, rác đã vứt qua hàng xóm láng giềng, tuy không thấy rác, nhưng mùi hôi thối thì cùng ngửi chung.

Đã nói đến hôi thối, là nói đến môi trường . Chi không biết bao nhiêu tiền để xử lí nước thải, sao mà biển cứ hôi. Có lẻ, tiền mua hoá chất tốn quá, đóng van . Rồi cái chuyện cây xanh, đường Nguyễn Văn Linh thì nồng nặc hoa sữa, đường Nguyễn Tất Thành thì trơ trọi, xác sơ, đường Lê Lợi thì có thân mà không có lá, trong khi Đà Nẵng thiếu cây xanh trầm trọng, đang tiến hành một dự án hành chục tỉ đồng cho cải tạo cây xanh. 

Cuộc họp Hội đồng Nhân dân TP mới đây, chỉ có vài vị phát biểu, còn lại, ngồi im re. Chủ toạ cười thì cười theo, chủ toạ "nhăn" thì cúi mặt. Mà đúng là Đà Nẵng ít "tiêu cực" thật, đến nổi các vị đại biểu nhân dân ngồi lắng nghe chủ toạ nói chuyện về sân gôn gần nữa tiếng. Chủ toạ khoe là có một bộ gậy gôn nhưng không dám chơi, sợ bị "nghiện", thật khôi hài, tất cả các lãnh đạo VN sống chân chính bằng đồng lương thì sao có thể đủ tiền chơi gôn được .Người ta làm sân gôn để kinh doanh, chẳng lẻ xin chơi chùa.

Muốn phát triển mạnh hơn nữa, Đà Nẵng có chính sách thu hút người tài, nhưng "người tài lại cứ tạt ngang" như một tờ báo đã nhận định. Trước khi cầu tài thì bản thân mình phải cầu thị . Ai đời, một đội bóng đá lại sợ ông chủ tịch hơn là HLV, ai đời, một chủ tịch lại ra sân chỉ đạo đội bóng thay cho HLV. Vị HLV đó chuyển sang làm việc cho Bình Dương và giúp cho đội bóng này 2 cúp vô địch liên tiếp. Tài thì không biết tới đâu, nhưng tuỳ hứng và thiếu chuyên nghiệp thì quá rõ.

Quốc hội vừa họp xong không lâu, báo đài được bắn tin, Đà Nẵng xin bầu Trực tiếp Chủ Tịch thành phố. Hết pháo hoa, đi bộ, rồi đến bầu trực tiếp, hãy giải quyết được mối quan hệ giữa một Chủ tịch dân bầu không Đảng và Thành uỷ rồi hãy phát ngôn. Nhà văn Đào Hiếu gọi đây là "Bánh vẽ".

Rạp hát Trưng Vương củ bị phá bỏ khi đang ở độ tuổi đôi mươi, rạp Trưng Vương mới với kiến trúc mới không biết hưởng dương bao nhiêu tuổi. Cây cầu Thuận Phước chưa xong, hai cầu khác lại tiếp tục tiến hành.

Còn vài ngày nữa là tết con Trâu, một cuộc đình công của công nhân đã diển ra trên địa bàn TP, họ chưa nhận được tiền lương tháng 13.

Chuyện không hay còn rất nhiều, chuyện hay thì báo, đài đã dành hết. Hậu cầu sông Hàn đang diển biến phức tạp. Bong bóng bất động sản bay rồi đến ngày cũng nổ tung hoặc xì hơi. Đà Nẵng đường xá đã đẹp hơn, đã có cao ốc, siêu thị, có nhiều người sắm xe ô tô, biết ăn ngon mặc đẹp, nhưng nền tảng của sự bất ổn đang được chôn bởi một lớp cát mỏng. Thiên tai, mưa bão sẽ làm lộ ra ngay.

Ngày cuối năm Mậu Tí, nhìn đất nước từ cảm nhận thành phố nhỏ bên sông Hàn.

MP

Xem thêm:
- Khôn khéo ngụy biện lấn át thiện tâm
- Quá ẩu hay là sự ngây thơ đầy toan tính