Showing posts with label gia đình. Show all posts
Showing posts with label gia đình. Show all posts

Tuesday, December 31, 2013

Lo cho con từ A đến Z, làm sao nó bước vào đời được?

>> Những tín đồ của niềm tuyệt vọng
>> Chồng ơi, em… mặc quần vào nhé
>> 7h sáng nay, tàu ngầm Kilo Hà Nội tới quần đảo Trường Sa
>> Hàng loạt qui định quan trọng có hiệu lực từ ngày mai


Trang Hạ

Mình có ông anh họ, con sắp tốt nghiệp đại học. Một hôm ông gọi mình đến giọng rất hệ trọng: "Anh xin cô ý kiến để định hướng tương lai cho thằng cu nhà anh!"

Anh thông báo tình hình rất nguy hiểm, là nó mê game điện tử, suốt ngày ngồi máy tính. Mình bật cười bảo, cả thế giới này đều thế cả, con anh ở tuổi này, mà không mê chơi máy tính, lên mạng, không chơi game, thì chắc chắn nó có vấn đề nặng về đầu óc hoặc về tính cách. Còn thì tự nó sẽ nắn chỉnh bản thân. Sợ nhất là nó hờ hững với tất thảy mọi thứ ấy chứ.

Ông anh lại bảo, nhưng gay nhất là bây giờ nó cứ đòi đi làm bồi bàn cho mấy quán cà phê dạng take-away mới mở, đi làm thì xa, quán thì suốt ngày bật nhạc ầm ầm, bọn đến uống cà phê ngồi vỉa hè toàn quần áo lố lăng, tóc tai kỳ quái, kiếm chả mấy tiền lương mà thấy phức tạp quá, nó đi làm 2 tháng xong anh chị cấm tiệt! Cô xem có quen biết mấy tập đoàn nhà nước phải to to một tí, có máu mặt tiếng tăm một tí, gửi nó vào thực tập. Chứ làm vớ vẩn thế này hư người đi!

Mình trố mắt ra bảo, một thằng nứt mắt ra đếm tiền còn lẫn lộn, tiêu tiền còn mù mờ, mà bảo nó có tập đoàn nào vừa to vừa nổi tiếng nhận vào? Cứ như thể anh là bố người ta không bằng. Nó đi làm tử tế chăm chỉ thì nhốt nó ở nhà, nhốt ở nhà thì lại kêu nó chơi điện tử, nó không chơi điện tử thì lại không cho nó ra đường, thế rốt cuộc là anh tính thế nào?

Ông anh lại bảo, nhưng nó mà không đi làm bán thời gian từ bây giờ, thì sợ ra trường lại thua kém bạn bè, không xin vào đâu được cả. Mà anh muốn nó phải giao thiệp rộng, quen biết nhiều, làm nghề gì nó có nhiều cơ hội làm ăn một tí, chứ bây giờ cứ đi bưng cà phê, ra trường vào mấy công ty tư nhân bé tí, chả biết bao giờ mở mày mở mặt.

Mình bảo, thế anh dạy nó uống rượu chưa? Dạy nó hút thuốc chưa? Ông anh nhảy bổ vào mồm mình ngay: Sao lại dạy những thói ấy? Đập chết nó ngay ấy chứ!

Mình bảo, anh nhớ lại xem, anh hút thuốc trộm trong nhà tắm lúc mười mấy tuổi? Anh tưởng bây giờ nó không tập hút trộm thuốc lá à? Anh muốn nó giao tiếp xã hội, làm ăn kinh tế mà không cho nó va chạm à? Thế nó dẫn người ta đi ăn thì nó gọi khoai tây chiên chấm tương cà chua à? Hay người ta mời nó đi Karaoke thì nó ngồi ăn bimbim à? Đằng nào nó cũng phải va chạm, anh gọi bạn nó đến nhà ăn nhậu đi, vừa ăn vừa nói chuyện rủ rỉ. Còn hơn để nó tự đi học lấy những cái mà anh thì làm được còn nó thì bị cấm!

Bây giờ nó thi đại học theo ý anh, học đại học theo ý anh, làm việc theo ý anh, chơi với bạn theo ý anh, đi về đúng giờ theo ý anh, sau này anh lại đòi nó phải tự xây dựng đời nó, phải tự có cơ hội, phải tự kiếm tiền to, tự lo vợ khôn v.v... Không có đâu! Chẳng có một người con trai nào trên đời, đêm trước còn là con ngoan trong vòng tay bố mẹ, được o bế đến tận cả gói xôi sáng, chỉ biết mỗi 1 việc là vâng lời, bỗng nhiên sáng hôm sau ngủ dậy biến thành một người đàn ông có bản lĩnh tài giỏi, biết ăn biết nói, biết tiến thoái, biết chịu trách nhiệm, biết tìm sự nghiệp. Mà đa phần là, cái cậu sinh viên ngoan hôm nay, sáng mai ngủ dậy sẽ thành một thằng cha thất nghiệp, hoang mang không biết vào đời từ đâu, sau bố mình thì ai sẽ là người mua xôi sáng cho mình?

Nguồn: FB Trang Hạ


Xem thêm:
- Nhân định và thiên lý
- Quá ẩu hay là sự ngây thơ đầy toan tính
- Nhìn đất nước từ cảm nhận thành phố nhỏ bên sông Hàn

Wednesday, December 25, 2013

Dương tính

>> Dân phòng lại 'đánh' dân giữa Sài Gòn
>> Nhà trưởng ấp treo cờ Trung Quốc
>> Sốc: Phát hiện 3 gia đình sống trên cây giữa Thủ đô


Bình Địa Mộc

Chồng mất trong một vụ đụng xe khủng khiếp, chị trở thành góa bụa ở tuổi 40 căng đầy nhựa sống. Buồn, cô đơn nhưng chị phải sống, làm việc, làm mẹ, làm vợ vốn là một thiên chức đẹp giống như quỳnh hương ngan ngát trong đêm vậy.

Lúc anh còn sống, thường ngày tay lái xe đến sớm để chở chị đi chợ trước khi đưa anh đi làm việc, thi thoảng chở chị đi chùa với mấy bà bạn, hoặc du hí đâu đó cũng bằng ô tô cả. Bây giờ anh không còn nữa nhưng theo thói quen chị vẫn alo cho hắn sau đó quýnh quáng xin lỗi nhưng hắn bảo: không có gì, rồi tranh thủ chạy đến, chở giúp chị đi công chuyện bằng ... xe máy. Mỗi lần ngồi sau lưng, mùi đàn ông của tay lái xe phén qua người chị nóng sôi.

Cho đến một hôm mưa tầm tả, nước lai láng khắp cả ngã đường, hắn không về được đành phải ngủ lại nhà chị. Việc gì đến sẽ đến ... chị đã trao thân cho người lái xe của chồng mình sau đúng 14 tháng 5 ngày, xấp xỉ 23 phút thủ tiết thờ chồng, bởi khi thăng hoa mấy ai nhớ được thời gian cụ thể. Chị dúi đầu vào ngực hắn cười rúc rích. Nụ cười giòn tan, vỡ toác giữa khuya xa.

Thời gian sau chị ngả bệnh tưởng có bầu nên vội vả đi bệnh viện. Kết quả thật bất ngờ chị bị dương tính HIV/AS. Chị lảo đảo cầm tờ phiếu xét nghiệm gọi hắn đến hỏi cho ra lẽ. Hắn gập người, chà hai bàn tay xuống đùi, ấp úng: là hồi còn sống, mỗi lần đi công tác anh thường ngủ với gái, ngủ xong anh kêu em vào ... lại quả cho em cô ấy để giảm chi phí.

Chị thất thần kêu lên: thế chồng tôi cũng bị sida hả. Hắn lại thưa: dạ, bị lâu rồi. Chị bất tỉnh, trong cơn mê sảng chị loáng thoáng thấy hai gã đàn ông trần trụi, hì hục thay nhau làm tình một con đĩ, có điều cô ấy đẹp như tiên giáng trần vậy!

Sài Gòn, 12.2013


Xem thêm:
- Điều tra viên và một số tất yếu
- Vợ ông Chấn thầm cảm ơn "ông gu... gồ"
- Đất nước nhìn từ những tượng Phật thật to

Wednesday, July 3, 2013

2 đô la và 1 giờ

>> Cười ba tiếng!
>> Tại sao phải biết bơi?
>> Ðâu rồi... hát ru?
>> Có tội với trẻ
>> Mai Khôi: Có con là sự vô minh của loài người (Họ nghĩ kiểm soát sự phát triển của con cái bằng cách "mua" ghế, mua chức tước cho con cái mình thì đã là trách nhiệm rồi, nhiều người còn lạm dụng quyền cha mẹ bắt buộc con cái từ bỏ những ước mơ riêng để đi theo hướng mà bố mẹ nghĩ là tốt cho con.)


Một người cha đi làm về rất muộn, mệt mỏi và bực bội sau một ngày bận rộn ở cơ quan. Ông vừa về đến nhà, đứa con trai năm tuổi đã ngồi chờ từ lúc nào và hỏi:

- Bố ơi, con hỏi bố một câu được không?

- Được chứ, con hỏi gì - Ông bố đáp.

- Bố ơi, bố làm được bao nhiêu tiền một tiếng đồng hồ?

- Đó không phải là việc của con. Mà tại sao con lại hỏi một việc như thế hả ? - Ông bố hết kiên nhẫn.

- Con muốn biết mà - đứa con nài nỉ.

- Nếu con cứ khăng khăng đòi biết, thì bố sẽ nói. Bố làm được hai đôla một giờ đồng hồ.

- Ôi - đứa bé rụt rè hỏi - bố cho con vay một đôla được không?

Ông bố rất bực mình:

- Nếu lý do duy nhất con muốn biết bố làm được bao nhiêu tiền chỉ là để vay mà mua mấy thứ đồ chơi vớ vẩn, thế thì mời con đi ngay vào phòng mình và ngủ đi. Hãy nghĩ xem tại sao con lại ích kỷ đến thế! Bố làm việc vất vả cả ngày, và không có thời gian cho những chuyện ấy đâu!

Đứa bé đi vào phòng đóng cửa. Ông bố ngồi xuống càng nghĩ càng cáu. Tại sao đứa con lại dám hỏi mình một câu như thế chứ?

Một giờ sau, khi đã bình tĩnh lại, ông bố nghĩ có thể đứa con rất cần tiền để mua một thứ gì đó, và nghĩ rằng mình đã quá nghiêm khắc với nó. Ông đi vào phòng con:

- Con ngủ chưa?

- Chưa ạ, con còn thức! - cậu bé nằm trên giường đáp.

- Bố suy nghĩ rồi, có thể bố đã quá nghiêm khắc. Đây là một đôla cho con.

Cậu bé cầm lấy rồi thò tay xuống dưới gối, lôi ra thêm mấy tờ tiền lẻ nữa.

Ông bố thấy con có tiền từ trước lại cáu. Khi đứa con xếp thành một xếp tiền ngay ngắn, ông bố càu nhàu:

- Tại sao con lại vay thêm tiền khi con đã có rồi?

- Vì con chưa có đủ ạ! - Bỗng đứa trẻ ngẩng lên vui sướng - Bây giờ thì con có đủ rồi! Bố ơi, đây là hai đô la, con có thể mua một giờ trong thời gian của bố không?

Nguồn: Facebook Thuyhong Pham

Xem thêm:
- Đôi khi cần phải im lặng
- Thấy được gì qua những giọt nước mắt
- Cái l... vợ bằng cái mả cha


Wednesday, June 26, 2013

Hãnh diện vì con

>> Thiếu nhi Đà Nẵng phải "nhường đất" cho nhà khách! (Các anh lúc nào cũng nói tất cả vì tương lai con em chúng ta. Nhưng đất để mở rộng nơi vui chơi, sinh hoạt, học tập cho thiếu nhi không có, lại đi lấy bớt đất dành cho thiếu nhi là thế nào?)
>> “Phải biết rút lui nếu tín nhiệm thấp” (Còn lâu! Mời bà con xem lại bài >>> này)


Lời bàn: Ngày Gia đình Việt Nam (28/6) sắp đến, post lại bài viết đã lâu của nhà nghiên cứu Trương Nhân Tuấn, xem như một trải nghiệm đầy nhân văn và thú vị! (MP)

TRƯƠNG NHÂN TUẤN

Ở bên này, ai mà biết đến gia đình tôi, đều cho rằng tôi «có phước». Các con tôi đều nổi tiếng học giỏi, đều học «trường lớn» và tốt nghiệp trường lớn. Dầu vậy tôi vẫn có điều lo mà không nói ra : không phải con tôi đứa nào cũng học giỏi như mọi người nghĩ. Thằng «út» của tôi nó không học giỏi, nếu không nói là nó không chịu học hành gì hết !

Nói không chịu học hành gì hết thì cũng quá. Nó cũng đậu «bac», tức bằng tú tài, nhưng đậu vớt, tức đậu dưới sự sỉ vả của ban giám khảo. Ba tháng trước khi thi, bắt đầu «giám sát» để bắt nó ôn bài. Nhưng không bài nào, không môn gì, hỏi mà nó trả lời thông suốt. Đầu óc nó cứ lểnh đểng lãng đãng nơi đâu. Nó chỉ lanh khi ra sân banh giao đấu. (Nó là «pilier» của đội banh rugby tỉnh nhà, từng hai lần đoạt giải). Dĩ nhiên đậu vớt thì không đủ điểm vào học lớp «dự bị» (nhằm để thi vào «trường lớn») như hai thằng anh của nó. Hai thằng anh nó đều đậu vào «trường lớn», một đứa Normale Sup, một đứa Ecole Centrale. Thì phải vậy, nó lẹt đẹt học «trường làng» DUT hai năm. Lẹt đẹt ở đây đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Sổ điểm của nó cuối năm chỉ đều nhem nhém hơn trung bình một chút. Tức vừa đủ để lên lớp, nhưng lên lớp với sự bất bình của toàn ban giám học. Tôi cứ nghĩ, con thì đứa này đứa kia. Thằng này học dốt nhưng không bị «doublé – tức học lại», không phá làng phá xóm thì cũng phước đức lắm rồi.

Nhưng cũng không hẵn là vậy. Nói nó «dốt», thực ra thì trí thông minh nó không tồi. Có điều nó không vận dụng trí thông minh của nó vào việc học mà chỉ dành phần nhiều cho việc khác.

Thằng này nó mê chơi banh, mê làm việc xã hội, như làm công tác từ thiện, dạy trẻ em «bụi đời», làm hướng dẫn viên trong các trại hè dành cho trẻ mồi côi… Mùa hè, biểu nó kiếm việc làm thêm để lấy tiền xài vặt. Hai thằng anh của nó thì rất giỏi vụ này. Mấy tháng hè làm việc tụi nó đủ chi trả một phần tiền xài cho cả năm. Thì nó nại cớ làm sinh hoạt ở trường, làm «hội» nên không có thì giờ kiếm việc làm. Thôi cũng kệ. Nó học gần nhà, không tốn tiền ở trọ, không tốn tiền ăn… thì thôi, không sao. Nó không có tiền xài vặt nhưng bù lại, năm nào nó cũng được «giấy khen» của tỉnh về các hành động thiện nguyện. Theo các bằng khen, tôi mới biết là nó được tuyên dương vì làm việc rất xuất sắc, có thành tích do nhiều sáng tạo trong các trò chơi, hay thành công trong việc dẫn dắt và an ủi các em có trường hợp đặc biệt. Trí thông minh của nó thì ra tập trung vào các việc này. Tôi thì không quan tâm gì mấy đến các hoạt động của nó.

Đối với tôi (có lẽ cũng giống với bậc cha mẹ nào), trước hết, ráng học cho có bằng cấp rồi việc gì tính sau. Tôi không hề để ý đến các hành động của nó (bình thường với nó nhưng có lẽ khác thường với nhiều người). Có lần tôi đang lái xe, nó ngồi kế bên, hai cha con đi công việc gì đó. Xe đang chạy ngon lành trên một đoạn đường vắng, thình lình nó hô to : ngừng lại. Tôi thắng xe, tắp vô lề. Nó bước xuống xe, chạy ngược về phía sau, về phía một cụ bà cao tuổi. Tôi đi theo, nghe nó hỏi : cụ già có việc gì không? Có cần nó giúp gì không? Cụ già đang vịn tay vào cột đèn trả lời : Không sao, tôi nghỉ mệt một chút thôi. Hai cha con trở lại xe và tiếp tục công việc. Lần khác, đang trên đường chở nó về nhà, gần đến nhà, thấy cụ hàng xóm đang lụm cụm xách một giỏ khá nặng đi chợ về. Nó bảo tôi ngừng xe lại, bước xuống xe, ra dấu cho tôi về trước. Nó một tay xách giỏ, một tay đỡ cụ hàng xóm đi bộ về nhà cụ. (Thằng này mạnh khỏe, đô con lắm, vì dân chơi rugby mà). Tôi không ngạc nhiên gì, vì nghĩ rằng, nếu mình trẻ và «ở không» như nó thì có lẽ mình cũng làm như nó.

Ngày hôm nay nhìn lại, khi đọc các bài viết của ông Ngô Nhân Dụng và Nguyễn Hưng Quốc về vụ em bé «Yue Yue» bên Trung Quốc bị xe cán bỏ bên đường, dưới những ánh mắt nhìn vô cảm của nhiều người qua lại. Tôi kinh hoàng về sự «lãnh cảm» của tình người. Tôi đã từng xem những đoạn video, trong đó một con chó bị xe cán đang được một con chó khác cố gắng cứu bạn. Thú vật còn có nghĩa tình, huống chi con người. Ông Nguyễn Hưng Quốc nói về sự «tan rã của xã hội». Tôi không có quan điểm của mình về các nhận định này mà chỉ thấy trong lòng mình dâng lên một niềm hãnh diện lớn lao : hãnh diện vì con. Con mình có thể dốt trong cái học nhưng nó rất giỏi ở việc thể hiện tình người. Đôi khi giỏi hơn mình, người lớn.

Nhưng nói nó dốt cũng hơi oan. Năm trước nó được nhận vào một «trường lớn» ở Paris, tuy không lớn như hai đứa anh nó, nhưng cũng đủ mình hãnh diện «có con học trường lớn». Năm này lên năm thứ tư rồi! Nhưng thật tình, mình hãnh diện về tánh tình của nó hơn là các thành công trong việc học.

Sunday, January 27, 2013

bát ngát thinh không

Kẻ đã là “ân nhân” nhưng sau lại chuyển thành kẻ xâm lược là bài học quá lớn, không có gì khó hiểu, vấn đề là khi nó đã trở mặt thành kẻ xâm lược mà còn khư khư giữ cái “ơn” lúc trước thì còn ngu muội nào hơn, và nếu cứ trượt dài trên dốc ngu muội, đâm lao phải theo lao, thì khoảng cách từ đó đến chỗ bán nước phỏng có đâu xa?... (Phan Châu Trinh)


Quý tặng Ba Nina


Đông đi thôi cho chồi non xanh lá
Khắc khoải xưa gói gọn chốn xa xưa
Lặng yên nhìn xuân sang hạ đến
Thu lại về tắm gội gọi trời mưa

Gia đình nhỏ mà cuộc đời lớn quá
Nghĩa là vui, là khổ có gì đâu!?
Bao khóc cười lật úp bàn tay
Tan biến! Thấy nghĩa là ta không thấy...

Trước sân nhà một ông già ngồi đấy
Chuông chùa xa rót nhẹ tiếng ni ai
Ngộ duyên duyên ngộ đời ai thế ..?
Bát ngát thinh không nhè nhẹ gió mây...


MP
24/06/2009

P/s: Xin chia buồn với những người yêu nhạc Phạm Duy và thân quyến của cố nhạc sĩ.

Xem thêm:
- tụng kinh ngồi
- khổ đế
- ngày mới
- ta bà lục bát
- chợ đời nhốn nháo nói leo