Showing posts with label bi kịch. Show all posts
Showing posts with label bi kịch. Show all posts

Wednesday, October 30, 2013

Hài đến nỗi phải xem người khác ngáy để cười

>> Những “bản án về hưu”
>> Đừng nói suông về tầm nhìn
>> Bí thư Quảng Ngãi xin lỗi dân
>> Phạt tù 2 bị cáo “Cố ý làm lộ bí mật Nhà nước”
>> Mail phát tán gián điệp có cả email Bộ CA, Bộ Quốc phòng


Tối qua đi xem phim hài Tiền chùa của anh Thiện Đỗ, được nửa phim thì quay sang xem gấu ngẹo cổ ngáy o o. Thấy thiếu muối quá. Thấy rằng đi xem hài Việt phải mang theo ly cà phê. Nghĩ bụng cái kịch bản quá tệ. Đạo diễn quá tồi. Dù xem cái cẳng em Lều Phương Anh thấy đúng là dài miên man.

Sáng, mở báo thấy một anh phó trưởng CA rủ “bạn gái” vắng chồng đi ăn ốc. Đang ăn anh chợt có thú vui tao nhã là lôi súng ra lau. Bùm phát, đạn… cướp cò.

Các thím ạ, đọc cái tin này mà cười đến lông tóc trên người chỗ nào chỗ đó dựng đứng hết cả. Ra là vì phép lịch sự!

Đọc thêm tí nữa thì thấy do mót đái, nhưng vì wc nam có người, anh đảng viên đài truyền hình, sang wc nữ đi ị. Cái camera siêu nhỏ tự nhiên rơi ra. Anh nhặt và giấu trong ngách cửa, rồi…bỏ quên. Hóa ra, lỗi là tại thằng Tào Tháo.

Rồi anh Chánh thanh tra, giữa buổi cưỡng chế, lôi cuốc ra tra cán. Cái lưỡi cuốc lao đúng vào đầu con mẹ dám kiện mẹ anh. Lý do, cán cuốc bị lỏng! Thật là vãi cuốc.

Mình mà là Thiện Đỗ, cứ đưa ngay những câu chuyện hài ngoài đời vào phim. Đổi em Lều bằng em Kỳ, cho bọn nó đỡ chửi vãi lều. Thế là hot, là đời. Quái gì mà sáng tạo một thứ phim, hài đến nỗi phải xem người khác ngáy để cười.

Nguồn: FB Lê Dức Dục

P/s: ... có một cái camera thôi mà làm >>> rúng động cả một tỉnh, ghê thật!


Xem thêm:

- Tiếc cho cái học vị tiến sĩ!
- Đó là đa nguyên đấy các cụ ạ!
- Sao lại cực đoan đến thế hả bác Chênh


Friday, July 26, 2013

Vũng lầy

>> Tầm và tâm
>> WHO sẽ đánh giá chương trình tiêm chủng
>> Phập phồng cho con tiêm vắc xin viêm gan B
>> Mỗi ngày, 70 trẻ sơ sinh tử vong
>> Bác sĩ ơi là bác sĩ, bác đã giết chết con mình rồi!


Hôm qua có ba đứa trẻ chết vì tiêm phòng vắc-xin
Hôm nay lại thêm một đứa
Đứa trẻ ấy là cái chết thứ bao nhiêu được biết đến trong tuần qua ?
Cái chết thứ bao nhiêu được biết đến trong năm qua ?
Cái chết thứ bao nhiêu từ khi những mũi tiêm đồng hành với những trái tim vô cảm ?

Triệu người xôn xao về cái chết
Những cái chết không hề định trước
Những cái chết không rõ nguyên nhân
Những cái chết đến giờ này vẫn chưa tài nào lần ra kẻ nào mang trách nhiệm

Người ta nói
Những đứa trẻ chết oan như thế
Sẽ được lên thiên đàng và thành những thiên thần

Cách đây ít ngày
Có một nhạc sỹ già viết ký sự về một cô ca sỹ trẻ
Đêm đêm đi hát kiếm tiền
Xây nghĩa trang sau nhà và tự tay chôn những đứa trẻ chết non
Mặc kệ miệng đời
Cô lấy đó là niềm hạnh phúc
Cô có lẽ rất vui vì đã giúp những thiên thần
Và luôn có những thiên thần bầu bạn

Tôi bật tivi lúc 7 giờ đêm và chờ nghe " thiên thần hỏi bộ trưởng trả lời"
Giả sử các thiên thần cùng cha mẹ được VTV mời
Không biết buổi đối thoại sẽ vui buồn ra sao nhỉ ?
Và bên nào sẽ ghi điểm nhiều hơn ?

Mà thôi, đồ dở hơi ...
Tôi tự nhủ thầm
Đừng vào rừng mơ tìm con tưởng bở

Đêm nay chả có cuộc đối thoại nào trên tivi cả
Chỉ có tin về những người lớn đang vô tâm lạnh lùng giết nhau
Bằng nhớt xanh bón vào rau muống
Bằng hoá chất độc hại bơm vào trái cây
Bằng hoá chất gây ung thư tẩy trắng những gạo - bún - phở- miến - bánh canh - đậu phụ
Bằng sự thản nhiên "tiền thầy bỏ túi, sống chết mặc bay"
Bằng lắc đầu và phủi tay
Bằng những gương mặt láng lẫy đã quen kịch cọt giả vờ đau khổ

Có thể cho dù chỉ dùng cơm chay, khí trời và nước lã
Mỗi chúng ta rồi sẽ gục ngã vào một ngày nào đó xấu trời
Thần chết sẽ mang theo lưỡi hái và ngồi
Lảm nhảm hát bài " Right here waiting " bên giường bệnh
Những mũi tiêm ngọt ngào hay chóng vánh
Cũng chỉ dẳng dai thêm một trò đùa
Được - mất - thắng - thua
Sẽ chẳng còn quan trọng

Lần lượt từ những đám đông
Sẽ thêm những cái chết dần mòn như chui đầu vào thòng lọng
Có khi đã biết trước từ lâu
Nhưng chúng ta đành bất lực đầu hàng

Chúng ta chẳng phải thiên thần như lũ trẻ chết oan
Chúng ta sẽ chết như vịt gà, gia súc
Không ai rỗi hơi thèm xin lỗi chúng ta
Chúng ta bất hạnh trở về với đất

Tôi có thể điêu ngoa
Nhưng đó là sự thật
Chúng ta đang chết loay hoay
Dưới một vũng lầy ...

VÕ TRUNG HIẾU
26.7.2013

Xem thêm:
- Nợ đời phải trả
- Mẹo vặt ấy mà
- Suy nghĩ nát nước


Thursday, May 30, 2013

Hạnh phúc mong manh

>> An ninh và blogger
>> Vỡ nợ công sẽ kèm theo mất chủ quyền
>> Đàn bà ba mươi... như lửa cháy!


(Tản văn của Béo_ Huế 8.3/2010)

Một sáng se se lạnh, gió đầu mùa như còn nuối tiếc cái không khí Tết, cảnh và người bao giờ cũng lâng lâng khi mỗi độ xuân về, già trẻ gái trai... đểu thổn thức với bao hoài niệm ước mơ...

Nó lang thang trên cái thành phố trầm tư dịu dàng này, một thành phố đã có quá nhiều kỉ niệm với nó, mà Huế bao đời cũng vậy, cuối cùng cũng chỉ để thẩn thờ và để làm thơ.., trăn trở tình người. Nhắm mắt lại...

Hạnh phúc thật bình dị. Đó là nụ cười của em, đó là giọng nói của em mỗi ngày... Cuộc sống quá cạm bẫy, miếng cơm manh áo đôi khi vấn đục tâm hồn, lòng người tham lam khiến giận hờn vui ghét ám ảnh từng khoảng khắc, hiện hữu ảo mờ ánh mắt đôi môi...

Đêm Giao thừa ngắn ngủi nhưng quá đổi thiêng liêng, Nó vui sướng ngắm nhìn hai mẹ con nhỏ xíu ôm ấp nhau giữa biển người nhốn nháo chen lấn đợi chờ bên dòng sông. G... ngủ gà ngủ gật đợi xem bắn pháo bông, tiếng nổ bùng, tiếng người hân hoan, màu sắc rực rở trên nền trời cũng không khiến cu cậu quên đi giấc ngủ, vẫn cứ gật gù. Hạnh phúc lắm em ạ! Lúc đó, Nó chỉ muốn hét to lên: Tao là người hạnh phúc nhất trên đời! Nhưng, sự im lặng bao giờ cũng là điều sâu lắng nhất . Như đã... Nó từng im lặng khi thấy em lăng xăng bán từng chiếc áo chiếc quần trên hè phố, từng im lặng đến thắt lòng khi thấy em quay cuồng lắc lư điên loạn chốn vũ trường... chẳng loại ma túy tổng hợp nào hơn được nổi sân si.

Valentin, mồng 1 Tết, đêm đó, Nó muốn cho em một bất ngờ, nhưng khoảng khắc ấy lại là cuộc chơi của kẻ khác, như bao lần đã thế, đêm Noel buồn, đêm Tết Tây buồn... Tình yêu, ai lại thách đố nhau "bộ đồ trong" u ám, món quà vứt lại trong học tủ với bao nổi miên man... Nó chẳng đứng trên khía cạnh của gã tay chơi phải có trách nhiệm khi sở hữu gối chăn một ả đàn bà, đúng là thế giới này đang điên loạn, nhưng đừng bao giờ hạ thấp, bán rẻ một tình yêu.

Đã bao lần Nó chủ động đến xin lổi, biết rằng, khúc mắc làm thú vị, hoạn nạn làm giải thoát... không có cái giá trị nào hơn lòng thành thật, không có sự kiêu ngạo nào thắng nổi đức vị tha. Em quá rõ mà!

Còn em thì sao, đã khi nào em mở miệng nói được từ ấy chưa? đã khi nào em đủ dũng cảm để nhận khuyết điểm về mình chưa? Chưa! Mọi người gồng lưng giúp em, em bỏ đi chơi lại nói dối là bận bán hàng... Đã bao lần em dối trá, đã bao lần em thành thật, dù là đối diện với chính em, chính gia đình em. Không ai có quyền cấm và tước đoạt sở thích của người khác, nhưng, ích kỉ và dối gian thì cuối cùng... âu cũng là sự tẩy chay thầm lặng! Em muốn Nó phải thế này, em muốn Nó phải thế kia, nhưng, có bao giờ em hỏi, Nó muốn em thế nào không?

Chúng sinh nháo nhào sành điệu tìm thịt tươi, cá sống, rau sạch... Họ cười cợt chế giểu những kẻ gậm xương, ăn rau bẩn... Đừng đánh đồng tình yêu với một sự lưu manh cấp thấp, trái tim tấm lòng chứ có phải đâu phải món hàng mà phường buôn bán chi li cân đo đong đếm kén cá chọn canh... Thói đời, kẻ ăn ốc người đổ vỏ là bình thường, nhưng hãy tha cho tình yêu.., và cũng chớ vội coi thường cái vỏ cũng như người đổ vỏ.

Lấy mỡ nó rán nó ư! Ác độc!
Biết chuyện buồn của Nó. Hai tuần trước Phật tử a lô chúc mừng, cậu ấy cười ra rã trong điện thoại : " Em thấy sợ, đàn bà gì mà... " Cách đây hai hôm, ngồi uống cà phê với Ba Hoa, hắn tâm sự: " Hôm đó thấy hai chị em nó mà tao nóng mặt, đàn bà gì mà... " . Nó hiểu ẩn ý trong hai câu nói đó. Nhưng Nó cũng hiểu, vì môi trường ấy mà em đã có cách nhìn đa nghi thái quá, vì hoàn cảnh đó mà em lạnh lùng nhẫn tâm, vì nổi đau kia em đâm ra cay nghiệt buông thả... Lại im lặng. Lần này, Nó quyết định dành thời gian suy nghỉ về chuyện này!

Có nhiều cái na ná như Tình yêu, rồi cũng hôn nhân đình đám, rồi cũng con cái nọ kia.., rồi cũng tưởng đó là Tình yêu.
Nó sẽ chẳng bao giờ hứa sẽ đưa em lên đỉnh cao của sự giàu sang phú quý, chẳng bao giờ hứa sẽ làm bất cứ cái gì vì em. Nhưng Nó hứa chắc chắn một điều, nếu Nó còn sống,  Nó không bao giờ bỏ rơi em trong khó khăn hoạn nạn ốm đau, khi em buồn bã cô đơn...

Chán chơi hay chơi chán chỉ là ngụy biện, tầm thường, vô nghĩa!
Tình yêu đâu như thế, tình yêu như con sông trước mặt Nó đây...
Con sông Hương muôn đời vẫn thế, sâu lắng và êm đềm chảy,

Đau đấy! Nhưng ai yêu mà chẳng đau, yêu càng nhiều đau càng nặng, ích kỉ sẽ nhận được bất an, vị tha nên bến bờ hạnh phúc! Mong manh...

Cười to một tiếng... Thật không đấy!

(Đón chờ những cơn ác mộng tiếp theo...)

MP

Xem thêm:
- Bi kịch của anh
- Đó chính là sự đa nguyên đấy các cụ ạ!
- Tản mạn về gái một con