Showing posts with label văn minh. Show all posts
Showing posts with label văn minh. Show all posts

Thursday, November 14, 2013

Làm gì để thay đổi Việt Nam? Câu hỏi dường như không có câu trả lời trong vòng 100 năm tới

>> Tòa án VN lại lạm quyền Quốc hội?
>> Đại biểu của chúng ta quá tài tình!
>> Những tiếng nổ ở Nội Hán và “Ngàn năm Bắc thuộc”
>> Sẽ có một dòng “phim lai”?
>> Thế tôi đứng đó để làm gì?


Hôm từ Angola về lại DC lại gặp 1 nhóm người Việt đi cùng. Sân bay Luanda là thảm họa về tốc độ làm việc, mất 2 giờ mới qua được check in. Dấu ấn của chủ nghĩa xh ở Angola là đây. Dân Việt bay về qua 2 ngả chính, Ethiopia hoặc Kenya. Angola phạt rất khiếp nếu như ai đó ở lại quá hạn visa. Có 1 cậu người Việt đi cùng 1 cô nữa bị quá hạn visa. Thế là anh hải quan giữ luôn hộ chiếu lại. Cả 2 bên ko thể giao tiếp được vì ngôn ngữ nên thật là bi hài. Cậu người Việt này ko hiểu gì cứ để cho anh này giữ hộ chiếu rồi đi thẳng đến cổng kiểm soát. Ko có hộ chiếu bị bắt quay lại. Mình đi sau nhìn, quá nản. Định chạy lên nhắc cậu này phải giải quyết hộ chiếu trước nhưng cả 2 cứ liên tục điện thoại nên mình đành kệ.

Quan sát dân Tàu rồi sang dân Việt mới thấy được sức ảnh hưởng ghê gớm của nền văn hóa và văn minh nông nghiệp. Ánh sáng văn minh dường như vẫn còn quá xa lạ với với người Việt. Ăn mặc thì hợm hĩnh và xấu thế thảm. Ngồi ở sân bay thì cho thẳng dép lên ghế trước. Điện thoại luôn mồm và to như thế giới chỉ có mỗi mình. Ở cái đoạn check in vào gần cổng hải quan rồi, cell phone bị cấm rồi mà vẫn cứ luôn mồm bằng tiếng Việt. Hành khách xung quanh ko ai chịu nổi. Máy bay vừa hạ cánh, 1 cu Việt chạy thẳng lên ghế của 1 em Việt nữa chuyện như điên. Thế mới biết dân Việt nói nhiều mà toàn nói ko đúng chỗ. Thế này ai dám tự hào mà nhận ta cũng là người Việt Nam?

Mình đã đến thăm đại lộ Hồ chí Minh ở thủ đô Luanda của Angola. Đây là 1 đại lộ chính và thuộc diện đẹp nhất thành phố này. Bác sĩ Cu ba sang làm việc ở Angola và ở lại đây khá nhiều.

Làm gì để thay đổi Việt Nam? Câu hỏi dường như ko có câu trả lời trong vòng 100 năm tới.

Đẻ ít thôi để có thời gian phát triển thế chất, trí tuệ, và kỹ năng sống cho thế hệ mai sau. Nhà trường và bố mẹ nên dạy trẻ con chăm sóc vệ sinh bản thân, ăn thì ngậm miệng lại, nói thì để ý xung quanh, ra đường thì để ý luật, chỗ nào được nói chỗ nào ko. Nói thì đừng cứ như cãi nhau. Ngồi máy bay thì nghe luật rồi tuân thủ luật. Ờ chỗ công cộng thì ko được làm những gì. Mặc thế nào cho hợp. Khi nào thì đi giày, khi nào thì đi dép, khi nào thì đội mũ, và tỉ thứ bằ rằng nữa. Và học tiếng Anh để tự khai hóa mình, để có thể đi ra khỏi Việt Nam mà ko phải ngồi trên xe lăn.

*****
Chia buồn với các bạn Philippine sau bão. Nhưng Philippine là một ví dụ điển hình của việc đẻ nhiều, đẻ lắm rôi sau đó xuất khẩu lao động tứ xứ. Dân Phi giỏi tiếng Anh nên các bạn ấy làm quản lý, đầu bếp, phục vụ đầy tại các khách sạn ở châu Phi. [Các bạn ấy theo công giáo, anti thuốc tránh thai và nạo phá thai điên khùng luôn nên sẽ còn tệ dài dài]. Bỏ vợ chồng con cái ở nhà lang bạt tứ xứ làm ăn, chủ yếu để kiếm tiền nuôi sống cái gia đình ở quê nhà, ko bao giờ là điều sung sướng hay hãnh diện cả.

Nguồn: Blog Vu Pundit

P/s: Toàn là thiên tài, kẻ thì đến hết thể kỷ .., người thì trăm năm tới... Hic

Xem thêm:
- Học phí đắt nhất thế giới?
- Đồng chí Thích…Nâng Bi !!!
- Những tay lái buôn "vô liêm sỉ"

Monday, August 12, 2013

"Người rừng"

>> Sẽ xây nhà cho cha con “người rừng”
>> Bắt “người rừng” chịu khổ
>> Rao bán sổ tiết kiệm trên mạng
>> Chính quyền đô thị: Giống mô hình công ty mẹ - con
>> “Bão Mặt trời” giết hàng triệu người vào tháng tới?


Sự xuất hiện bất ngờ của hai cha con "người rừng" làm các bản tin truyền thông trong các báo quốc nội ra một ngày một dày đặc và cũng đã lan tỏa đến truyền thông quốc tế... Bên cạnh những ý kiến có chất lượng thì việc thu hút sự hiếu kỳ và tăng lượng bạn đọc là điều khó tránh khỏi trong việc làm báo, kể cả việc đăng tải những hình ảnh, chi tiết, ý tưởng "tồi", hơi thái quá, phản cảm... (không muốn trích dẫn làm gì cho thêm rối).

Thật ra, người viết cũng không thích dùng từ "người rừng", nhưng có lẻ không phải điều gì không thích cũng có thể "không thích" là được. Chỉ có vài lưu ý, góp bàn nhỏ với những người có "trách nhiệm" chuyện "hiện hữu" của hai cha con họ. Hãy chú ý đến yếu tố sinh sống gần 40 năm của họ tại rừng, thói quen và hành xử đã được định hình và bén rễ sâu trong môi trường tự nhiên ấy, và điều quan trọng nhất là cách sinh hoạt ấy không có hại, không ảnh hưởng "nguy hiểm" gì đến... xã hội hiện đại, nó chỉ góp phần đa dạng hóa tư duy xã hội, góp ích trực tiếp cho những nhà nghiên cứu con người và xã hội học...

Hãy để họ về rừng, hãy để họ sống với những gì họ muốn, với những thói quen mưu sinh đặc thù của họ... Nếu có thể, trực tiếp hoặc gián tiếp giúp đở tương trợ họ về mặt sức khỏe, cải thiện điều kiện sống và môi trường lương thực... thông qua người thân của họ hoặc của những người thực sự yêu mến họ. Yếu tố giao lưu, thích nghi, tìm hiểu sẽ định hình dần trong những sợi dây tự nguyện, thiện ý, thời gian và sự tích cực chân thành.

Sẽ là hết sức tiêu cực, sai lầm nếu như ai đó cố gắng nhồi nhét cái "văn minh hiện đại" vào hai cha con họ để tưởng rằng, để chứng tỏ mình là "văn minh hiện đại". Hãy công bằng và tinh tế, vì cha con họ là những con người. Áo quần, tiền bạc, điện thoại cầm tay, nhà gạch xây... đôi khi để lộ ra sự "vô học" nghiêm trọng của chính mình.

MP

Xem thêm:
- Đọc báo đêm khuya
- Lần sửa đổi cuối cùng
- Miễn làm sao nó khỏi đi lính... ?!



Sunday, February 28, 2010

Ngột ngạt tâm linh, văn minh & văn hóa

(Lộng ngôn của Béo)


Mấy hôm nay, báo chí lá cải phương Tây đưa tin, một thầy phù thủy được thuê với số tiền rất lớn (15.000 USD) để ém bùa cho siêu sao Ronaldo-CLB Real Madrid bị chấn thương nặng. Thế là người nhà của danh thủ tìm cách thuê thầy phù thủy khác cao tay ấn hơn giải nạn... Quái lạ, cái xứ Đầu bò tót này, văn minh đến thế là cùng! Thời buổi mà ngồi trên màn hình vi tính có thể biết mọi chuyện thế gian, một quả tên lữa có thể bắn trúng mục tiêu nửa vòng trái đất, vài quả bom nguyên tử nhỏ xíu có thể hủy diệt địa cầu to lớn này và con người nhỏ bé có thể dạo chơi cung trăng xa tít kia... mà giới phù thủy lại được trọng dụng ưu ái thế!

Mà bọn báo chí phương Tây nó cũng lạ?! Việc gì nó cũng đăng được, từ cô người mẫu vú to vú nhỏ cho đến vị tổng thống đáng kính bị ném giày vô mặt.., nó viết thoải mái thật! Chẳng như cái xứ An-Nam hiện nay, một nguyên thủ bị hắt ly rượu hay sinh viên, trí thức choàng quốc kì trên vai bày tỏ lòng yêu nước thì đố báo nào dám lên bài, nhưng một cô bé diễn viên tự quay phim sex hay hoa hậu siêu dốt... thì nhào vô đánh hội đồng ngay, viết như cha như mẹ người ta, viết như chưa bao giờ được viết!

Mấy lão giáo sư tiến sĩ khoa học xã hội nhăn văn cứ cù lần tranh cãi thế nào là văn minh, là văn hóa, lẩm cẩm thật, phí thời gian. Cứ như thằng Béo này định nghĩa, cái gì thấy thoải mái là văn minh, cái gì không thấy thoải mái là văn hóa. Ngày xưa, từ quan đầu triều cho đến dân đen, từ học trò cho đến con buôn, từ trọc phú cho đến phường trộm cướp... đều tung hô "Đức vua vạn tuế vạn vạn tuế", rất thoải mái, nhưng nếu có người nói "Bệ hạ địt thúi quá!" (đánh rắm) thì lập tức bị chém đầu, chẳng thoải mái chút nào!

Ngày thống nhất, các chiến sĩ giải phóng vào tiếp quản miền Nam, rất hiền lành và chân thật, cứ đến tối ngày rằm, đêm 30 âm lịch, hể nhà dân nào mang bàn thờ ra cúng thì bị ngăn cản, bắt phải dập hương, dẹp bàn thờ.., bảo là mê tín, duy tâm, không biện chứng, phản khoa học... làm người dân sợ và giận lắm! Thời cuộc thay đổi, cùng tấc biến, kinh tế thị trường theo định hướng XHCN đã đem hàng hóa tư bản đến tận vùng sâu vùng xa. Lại thấy xuất hiện chuyện cúng bái, mà quan chức lại cúng to, cúng lớn, cúng hoành tráng hơn dân đen. Muốn con trai cũng cúng bái, muốn thăng quan tiến chức cũng cúng bái...

Blog nhà báo Trương Duy Nhất trong entry đã viết "Có cái gì mà hết ông này đến bà kia bị kỷ luật. Có cái gì mà cứ mỗi mùa đại hội lại đánh đấm lung tung. Cái gì... khiếp sợ đến nỗi vị Tỉnh trưởng vừa trúng Hội đồng xong đã phải tất bật leo gần 2.000 bậc đá lên núi Thần... cúng vái?" ...

Đất nước hội nhập, muốn thế giới biết đến ta thì quảng bá du lịch là một điều tất yếu, thế là, từ xóm, xã, huyện, phường, tỉnh, thị, trung ương... tổ chức lể hội, những cái trước kia được coi là mê tín, dị đoan, tàn dư của chế độ phong kiến... lần lượt được khai thác lại dưới mác "văn hóa dân gian truyền thống"... Văn minh là thế đấy, thoải mái vô cùng!

Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đứng trước Quốc hội thuyết trình về vấn đề mở rộng Thủ đô Hà Nội, để cho bài thuyết trình của mình nặng tính thuyết phục, vị nguyên thủ đã đem yếu tố phong thủy để diễn đạt... Thế là, đa số phiếu đồng thuận của nhóm đại biểu Quốc hội Việt Nam. Quá thoải mái!

Cơn bão Cét-sa-na vừa qua, Việt Nam mình gọi là cơn bão số 9, blog nhà báo Nguyễn Thế Thịnh trong một entry "Vía bác nhẹ quá" kể rằng Phó thủ tướng Hoàng Trung Hải đi đến đâu thì bão né đến đó, chưa kịp đến thị sát Quảng Nam, Quảng Ngãi thì bão nện cho 2 tỉnh đó te tua.., để rồi ông Dự Báo và ông Quan tỉnh phải đổ thừa trách nhiệm cho nhau, cái văn hóa nó chẳng thoải mái chút nào!

Có anh nhà báo tự xưng mình là Osin (kẻ hầu, người giúp việc, người làm thuê, người ở đợ...) không biết anh ta làm Osin cho ai nhưng được cái rất hay, cứ mổi entry ra đời trong blog của mình thì bạn đọc nhảy vào còm liên tục với đủ điều hỉ nộ ái ố, tức giận có, hả hê có, hy vọng có, thất vọng có.., thế rồi chuyện gì tất đến phải đến, anh ta bị thôi việc, bị tước thẻ nhà báo chỉ vì một entry trong blog ấy! Văn hóa nó khốn nạn đến thế đấy!

Mấy năm gần đây, chùa chiền hay những cái tương tự như chùa chiền mọc lên như nấm .., Việt Nam còn tổ chức Đại lể Phật Đảng toàn thế giới. Dưới mái trường XHCN, bao thế hệ được dạy và học về Triết học Mác, Mác nói "Tôn giáo là thuốc phiện của nhân dân". Sách triết còn nhận định rằng: "Nhìn chung, ở thời kỳ nào, nơi nào mà khoa học phát triển, tinh thần khoc học phổ biến rộng rãi, thì mê tín dị đoan giảm hẳn, xã hội hưng thịnh. Còn ở thời kỳ nào, nơi nào mà tinh thần khoa học sút kém, là lúc đó ở nơi đó tôn giáo lộng hành, tà thuyết phát triển, bước tiến của xã hội chậm lại."

Có ông giáo sư tiến sĩ triết học tuyên bố rằng, đã hơn 70 tuổi rồi mà ông chỉ cô gắng làm có 3 chữ duy nhất. Mọi người ngạc nhiên hỏi và ông trả lời: Đó là họ, tên lót và tên của chính ông. Nghe có vẻ hài hước nhưng nghiệm lại mới đáng nễ đáng kính. Khi nằm xuống, dưới nắm mồ là cái cốt, mọi người đến thắp hương hay nguyền rũa chỉ gọi cái tên ghi trên tấm bia của cái cốt đó mà thôi.

Ngột ngạt quá! Tâm linh, văn minh, văn hóa!


MP

Xem thêm:
- Sự thịnh vượng hoang đường
- Khôn khéo ngụy biện lấn át thiện tâm