Showing posts with label Đông Nam Á. Show all posts
Showing posts with label Đông Nam Á. Show all posts

Sunday, December 22, 2013

Sea Games có phải là cái ao làng

>> Khi nào công an được nổ súng?
>> Đề xuất đưa tên người vi phạm giao thông lên báo (điên à!)
>> Công bố, trao Quyết định của Thủ tướng Chính phủ thăng cấp bậc hàm cấp Tướng CAND năm 2013


Lương Kháu Lão

Trong khi Sea Games đang diễn ra ở đất nước Myanmar, đoàn Việt Nam thi đấu khá thành công ở nhiều môn thi, hiện đang xếp tốp đầu bảng tổng sắp thì  môn bóng đá nam  đã phải xách vali về nước sau khi thua Malaixia 1-2 tối nay . Đó là điều ai cũng dự đoán  trước, khi chúng ta không có sự chuẩn bị cho một lứa cầu thủ xứng tầm khu vực. Vậy mà nghe các “bình luận viên” của Đài Tiếng nói Việt Nam khi đang lái ô tô, tôi thấy một anh tên là Trung Tuyến chẳng biết làm gì đã mạnh mồm nói đại ý : Hãy quên đi trận thua này, hãy đập đi để làm lại tất cả. Đội U19 Hoàng Anh-  Gia Lai là để dành cho tầm châu lục chứ không phải cái ao làng Sea Games… Đúng là nói thánh nói tướng như bố con chó bông ông con chó xồm.

Hết chuyện bóng đá anh ta quay ra phê phán đội chủ nhà gian lận, trọng tài xử ép các vận động viên Việt Nam, thậm chí anh ta còn nói không biết các vận động viên mước chủ nhà có xấu hổ không khi đeo huy chương vàng không xứng đáng như vậy trên ngực. Đúng là lộng ngôn mất rồi.

Tại sao năm nào Việt nam cũng bị kêu xử ép tước mất huy chương vàng. Tại sao khi Việt Nam được huy chương vàng thì mình không đưa tin các nước khác phản đối vì trọng tài thiên vị cho Việt nam. Cứ làm như thể thao Viêt Nam trong sáng ,lành mạnh lắm !!! Và từ đó họ gọi Sea Games là cái ao làng chẳng đáng quan tâm mà phải vươn tới Châu Lục và Olympic !!!

Đúng là hão huyền . Muốn vươn ra châu lục trước hết phải thắng ở cái ao làng. Một cầu thủ như Pele cũng phải xuất thân từ bóng đá đường phố . Không đào tạo bài bản thì phải có năng khiếu đặc biệt . Ta thì không có cả hai nên chỉ xếp hạng trung bình trong vùng trũng của bóng đá thế giới là điều khỏi bàn cãi . Bây giờ thấy anh U19 Hoàng Anh – Gia Lai được đào tạo bài bản và đá tốt thì bắt đầu vênh váo và viễn tưởng tương lai sáng ngời của bóng đá Việt Nam hai năm nữa khi lứa tuổi này đến độ chín. Nhưng cần phải biết ta tiến bộ thì các nước trong khu vực cũng tiến bộ. Họ có dừng lại đâu! Nếu hai năm nữa trong Sea Games lần sau mà U23 Viet Nam không thành công thì hết nói phét nói lác , tao không thèm chơi ở cái ao làng, ta ra ngay biển lớn kia.

Thành tích bóng đá nói riêng và thể thao nói chung phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố. Kinh tế đất nước phải phát triển. GDP đầu người phải cao, các gia đình phải có tiền để đầu tư cho con em mình chứ không thể trông chờ hoàn toàn ở nhà nước, Chính phủ phải có chính sách, chế độ đãi ngộ thỏa đáng.

. Bộ máy lãnh đạo của các Liên đoàn phải bao gồm những con người tâm huyết nhưng phải hiểu biết chuyên môn, không thể lấy một ông tuyên giáo sang làm chủ tịch được.

Riêng bóng đá Việt Nam phải có cuộc cách mạng thực sự. Không thể cứ để mấy ông trong Ban chấp hành liên đoàn hiện nay ngồi lì mãi không chịu tổ chức đại hội để hưởng bổng lộc trong khi chả làm gì cho bóng đá Việt Nam tiến bộ , chỉ biết ngồi thụ  hưởng thành quả từ Hoàng Anh- Gia Lai, đơn vị đã bỏ rất nhiều tiền đầu tư xây dựng bóng đá trẻ theo hình mẫu của Arsenal.

Hãy cố gắng lần đầu tiên đoạt huy chương vàng Sea Games đi đã rồi hãy mơ đến Asiad và World cup. Con đường đó đầy chông gai và dài lắm . So với các nước trong khu vực chúng ta đã chậm hơn tất cả các mặt từ kinh tế , thể chế, đến thể thao mấy chục năm rồi . Hãy noi gương Thái Lan mà làm .

Nguồn: Blog Lương Kháu Lão


Xem thêm:
- Đôi khi cần phải im lặng
- Thói quen thuộc về tình cảm
- Thấy được gì qua những giọt nước mắt

Thursday, November 14, 2013

Làm gì để thay đổi Việt Nam? Câu hỏi dường như không có câu trả lời trong vòng 100 năm tới

>> Tòa án VN lại lạm quyền Quốc hội?
>> Đại biểu của chúng ta quá tài tình!
>> Những tiếng nổ ở Nội Hán và “Ngàn năm Bắc thuộc”
>> Sẽ có một dòng “phim lai”?
>> Thế tôi đứng đó để làm gì?


Hôm từ Angola về lại DC lại gặp 1 nhóm người Việt đi cùng. Sân bay Luanda là thảm họa về tốc độ làm việc, mất 2 giờ mới qua được check in. Dấu ấn của chủ nghĩa xh ở Angola là đây. Dân Việt bay về qua 2 ngả chính, Ethiopia hoặc Kenya. Angola phạt rất khiếp nếu như ai đó ở lại quá hạn visa. Có 1 cậu người Việt đi cùng 1 cô nữa bị quá hạn visa. Thế là anh hải quan giữ luôn hộ chiếu lại. Cả 2 bên ko thể giao tiếp được vì ngôn ngữ nên thật là bi hài. Cậu người Việt này ko hiểu gì cứ để cho anh này giữ hộ chiếu rồi đi thẳng đến cổng kiểm soát. Ko có hộ chiếu bị bắt quay lại. Mình đi sau nhìn, quá nản. Định chạy lên nhắc cậu này phải giải quyết hộ chiếu trước nhưng cả 2 cứ liên tục điện thoại nên mình đành kệ.

Quan sát dân Tàu rồi sang dân Việt mới thấy được sức ảnh hưởng ghê gớm của nền văn hóa và văn minh nông nghiệp. Ánh sáng văn minh dường như vẫn còn quá xa lạ với với người Việt. Ăn mặc thì hợm hĩnh và xấu thế thảm. Ngồi ở sân bay thì cho thẳng dép lên ghế trước. Điện thoại luôn mồm và to như thế giới chỉ có mỗi mình. Ở cái đoạn check in vào gần cổng hải quan rồi, cell phone bị cấm rồi mà vẫn cứ luôn mồm bằng tiếng Việt. Hành khách xung quanh ko ai chịu nổi. Máy bay vừa hạ cánh, 1 cu Việt chạy thẳng lên ghế của 1 em Việt nữa chuyện như điên. Thế mới biết dân Việt nói nhiều mà toàn nói ko đúng chỗ. Thế này ai dám tự hào mà nhận ta cũng là người Việt Nam?

Mình đã đến thăm đại lộ Hồ chí Minh ở thủ đô Luanda của Angola. Đây là 1 đại lộ chính và thuộc diện đẹp nhất thành phố này. Bác sĩ Cu ba sang làm việc ở Angola và ở lại đây khá nhiều.

Làm gì để thay đổi Việt Nam? Câu hỏi dường như ko có câu trả lời trong vòng 100 năm tới.

Đẻ ít thôi để có thời gian phát triển thế chất, trí tuệ, và kỹ năng sống cho thế hệ mai sau. Nhà trường và bố mẹ nên dạy trẻ con chăm sóc vệ sinh bản thân, ăn thì ngậm miệng lại, nói thì để ý xung quanh, ra đường thì để ý luật, chỗ nào được nói chỗ nào ko. Nói thì đừng cứ như cãi nhau. Ngồi máy bay thì nghe luật rồi tuân thủ luật. Ờ chỗ công cộng thì ko được làm những gì. Mặc thế nào cho hợp. Khi nào thì đi giày, khi nào thì đi dép, khi nào thì đội mũ, và tỉ thứ bằ rằng nữa. Và học tiếng Anh để tự khai hóa mình, để có thể đi ra khỏi Việt Nam mà ko phải ngồi trên xe lăn.

*****
Chia buồn với các bạn Philippine sau bão. Nhưng Philippine là một ví dụ điển hình của việc đẻ nhiều, đẻ lắm rôi sau đó xuất khẩu lao động tứ xứ. Dân Phi giỏi tiếng Anh nên các bạn ấy làm quản lý, đầu bếp, phục vụ đầy tại các khách sạn ở châu Phi. [Các bạn ấy theo công giáo, anti thuốc tránh thai và nạo phá thai điên khùng luôn nên sẽ còn tệ dài dài]. Bỏ vợ chồng con cái ở nhà lang bạt tứ xứ làm ăn, chủ yếu để kiếm tiền nuôi sống cái gia đình ở quê nhà, ko bao giờ là điều sung sướng hay hãnh diện cả.

Nguồn: Blog Vu Pundit

P/s: Toàn là thiên tài, kẻ thì đến hết thể kỷ .., người thì trăm năm tới... Hic

Xem thêm:
- Học phí đắt nhất thế giới?
- Đồng chí Thích…Nâng Bi !!!
- Những tay lái buôn "vô liêm sỉ"

Thursday, September 19, 2013

Vì sao Trung Quốc bị vấp tại Miến Điện ?

>> Khi người dân tự vệ...
>> Đào tạo tử tế
>> Dẹp nạn chăn dắt ăn xin: Cách nào?
>> Sợ nhất là “nghị quyết không làm”
>> Trụ sở làm việc xa hoa, lộng lẫy như cung điện


Arnaud Dubus / Trọng Nghĩa

Từ khoảng 2 năm nay, ảnh hưởng chính trị và kinh tế của Trung Quốc ở Miến Điện có phần bị sói mòn, trong khi đó Hoa Kỳ bắt đầu thiết lập quan hệ tương đối hữu nghị với chính quyền dân sự Miến Điện. Trung Quốc cố lấy lại ảnh hưởng của mình, nhưng đã làm một cách vụng về, do vậy đã tác hại hơn nữa đến uy thế của mình.

Thông tín viên RFI trong khu vực - Arnaud Dubus - thường xuyên theo dõi tình hình Miến Điện, trước tiên điểm lại các diễn biến chính trong quan hệ Miến Điện-Trung Quốc từ hai năm qua :

Arnaud Dubus : Trong gần 25 năm, phương Tây đã áp đặt trừng phạt kinh tế và chính trị rất nặng nề trên tập đoàn quân sự Miến Điện. Trong suốt thời gian đó, đồng minh nặng ký của chế độ quân phiệt Miến Điện là Trung Quốc. Bắc Kinh luôn bảo vệ Miến Điện trên chính trường quốc tế và đã giúp cho kinh tế nước này không bị hoàn toàn suy sụp.

Từ ngỡ ngàng này đến ngỡ ngàng khác

Trong suốt 25 năm đó, lãnh đạo Nhà nước, cũng như giám đốc các tập đoàn quốc doanh Trung Quốc đã xây dựng những mạng lưới quan hệ rất rộng trong guồng máy quân sự Miến Điện. Họ đã tưởng là ảnh hưởng của họ sẽ luôn luôn vững chắc và đã không lường trước những thay đổi to lớn ở Miến Điện sau cuộc bầu cử tháng 11/2010.

Từ sau cuộc bầu cử này, với sự ra đời của một chính quyền dân sự, Bắc Kinh đã phải đi từ ngỡ ngàng này đến ngỡ ngàng khác.

Trước tiên, quân đội Miến Điện đã tấn công vào lực lượng du kích Kachin vào tháng 6/2011, ở vùng gần biên giới Trung Quốc, đẩy khoảng 30.000 người chạy sang lánh nạn ở bên kia biên giới. Nhiều quả đạn pháo do quân đội Miến Điện bắn đi cũng đã rơi sang phía Trung Quốc.

Bốn tháng sau, Tổng thống Miến Điện Thein Sein đã quyết định đình chỉ - trong suốt nhiệm kỳ của ông - dự án ây đập Myitsone nằm ở bang Kachin, viện dẫn hệ quả trên mặt môi trường và xã hội. Dự án này do một công ty Nhà nước Trung Quốc đảm trách. Lãnh đạo Trung Quốc đã bị chưng hửng vì quyết định này.

Theo suy nghĩ của Bắc Kinh, việc một chính quyền dân sự hình thành ở Miến Điện không thể tạo ra nhiều thay đổi trong các hoạt động kinh doanh ở Miến Điện. Vì thế, trước những chuyển biến tại nước láng giềng và hệ quả của các thay đổi đó, Trung Quốc đã cho rằng Miến Điện có thái độ vô ơn.

RFI : Về vấn đề đập Myitsone, Bắc Kinh đã thuyết phục được Miến Điện đi theo chiều hướng có lợi cho Trung Quốc trở lại hay không ? 

Arnaud Dubus : Trong một cuộc họp vào thượng tuần tháng 9/2013 của các nhà đầu tư tại Rangoon, lãnh đạo tập đoàn Trung Quốc China Power Investment CPI, tập đoàn đã đề xuất dự án Myitsone, đã có có một tuyên bố đáng chú ý : Tập đoàn của ông đã chi 60% tổng đầu tư cho dự án này, một khoản đầu tư lên đến 3,6 tỷ đô la.

Myitsone : Hoài công gây sức ép

Lãnh đạo tập đoàn Trung Quốc CPI, đã khẳng định khoản tiền đã được chi ra là để xây dựng đường xá, cầu cống, theo yêu cầu của chính quyền Miến Điện lúc đó.

Nhiều nhà quan sát đã tỏ ra ngạc nhiên, vì công trình xây con đập chỉ mới ở bước đầu, và dĩ nhiên đã bị đình chỉ từ năm 2011. Một số nhà phân tích nghĩ rằng những tuyên bố của lãnh đạo tập đoàn CPI nhằm gây ảnh hưởng lên Tổng thống Thein Sein, thúc đẩy ông cho khởi động lại công trình thủy điện Myitsone. Thế nhưng đến giờ, chưa có dấu hiệu gì cụ thể trên vân đề này, mà mọi việc chỉ là những suy luận thôi.

RFI : Thế mặt yếu trong cách tiếp cận của Trung Quốc là gì ?

Arnaud Dubus : Do thói quen chính trị cố hữu tại Trung Quốc, các cấp lãnh đạo Nhà nước cũng như giới đứng đầu các tập đoàn quốc doanh, đã không đo lường được nhanh chóng chuyển biến chính trị rất nhanh ở Miến Điện. Tóm lại họ đã bị hụt hẫng trước tình hình thay đổi.

Nguyên do vấp ngã : Trung Quốc thiếu văn hóa dân chủ

Một ví dụ là Trung Quốc tiếp tục dựa trên quan hệ của Nhà nước với Nhà nước, không hề tiếp xúc với các cộng đồng cư dân tại chỗ hay xã hội dân sự. Trong lúc đó, như người ta đã thấy trong việc khai thác mỏ đồng Letpadaung (miền trung Miến Điện), các cộng đồng cư dân, các tổ chức tại chỗ, có vai trò rất quan trọng ở Miến Điện. Sau các cuộc biểu tình của người dân tại chỗ, tập đoàn Trung Quốc khai thác mỏ đồng đã phải thay đổi các điều khoản trong hợp đồng.

Vì không có cách nhìn dân chủ, Trung Quốc cảm thấy khó chịu trong một môi trường như thế, một môi trường vốn không thể giải quyết vấn đề bằng cách đút lót hay bằng một cú bắt tay giữa các lãnh đạo.

Mà cũng phải thấy là đối với Miến Điện, không phải lúc nào lãnh đạo nước ngoài can thiệp là đều được việc ! Vào đầu năm nay, lãnh đạo Trung Quốc đã cố dàn xếp, tạo điều kiện cho các cuộc đàm phán hòa bình giữa chính quyền trung ương Miến Điện với sắc tộc Kachin.

Thế nhưng nỗ lực của Bắc Kinh không mấy được tán đồng, và cả chính quyền Miến Điện lẫn lãnh đạo Kachin đều xem đó là một sự can thiệp với mục tiêu bảo vệ quyền lợi kinh tế của Trung Quốc. Ảnh hưởng Trung Quốc do đó lại sút giảm thêm.

RFI : Liệu có thể nói là giờ đây Miến Điện thân Mỹ, hay nói chung thân phương Tây hơn hay không ?

Arnaud Dubus : Không, không thể nói như thế được. Thật ra, từ năm 1988 đến năm 2011, trong suốt thời kỳ mà quân đội nắm quyền và phương Tây thực hiện chính sách trừng phạt kinh tế, Miến Điện, do hoàn cảnh bắt buộc, đã phải xích lại gần Trung Quốc.

Miến Điện trở về với chính sách trung lập cố hữu

Nhưng nếu nhìn lịch sử Miến Điện trên một giai đoạn dài, rõ ràng là những người đứng đầu đất nước này, dù là các vị vua trong quá khứ hay lãnh đạo giai đoạn dân chủ trước cuộc đảo chính năm 1962, hay ngay cả dưới thời tướng Newin – đứng đầu Miến Điện từ 1962 đến 1988 – tất cả đều đã luôn tìm cách tạo một thế cân bằng giữa những ảnh hưởng đến từ ngoài.


Tóm lại những gì người ta thấy hiện nay, có lẽ là một sự trở lại với tình trạng ‘trung lập’ thường khi, sau một quãng ngừng 25 năm.

Nguồn: RFI

Xem thêm:
- Chủ quyền nhân dân
- Beo muôn đời khát máu!
- Hóng hớt chổng mông chờ tháng Chín?