Monday, September 30, 2013

"Cột cờ cao đến đây là hết!"

>> Cứ thất nghiệp là đi làm… thạc sĩ
>> Nhức mắt với bảng quảng cáo
>> Người lãnh đạo và “Dãy số quần chúng”
>>>>> Ngôi nhà kỳ dị gắn 8.000 bát đĩa cổ xưa (Vĩnh Phúc)


Chuyện về thằng leo cột cờ đã kễ, nay muốn nhớ lại:

Rằng cột cờ Hà nội đẹp lắm, là lòng tự hào về chủ quyền, là dấu tích lịch sử, là nhiều thứ...

Và cột cờ Hà nội rất cao!

Vậy mà có thằng hàng ngày lấm lét nhìn quanh, tay nắm chặt một vật gì đó, thấy không ai để ý, lập tức trèo lên đỉnh cột, bỏ vào trong.

Cứ xong việc, hắn lại leo xuống, mặt mày hả hê!

Tất nhiên là hắn không thoát được sự để ý của cơ quan chức năng, và họ đã vào cuộc.
Sự việc chẳng có gì mới, hàng ngày vẫn vậy - leo lên, bỏ vào, leo xuống, cười bí hiểm.

Không thể kiên nhẫn hơn nữa, một ngày, sau khi hắn đi, một đồng chí quyết định xung phong trèo lên xem hắn bỏ gì lên trên cột cờ tổ quốc.

Không thể là quả lựu đạn hay bộc phá vì hắn chỉ nắm gọn trong lòng bàn tay.
Vậy, hắn bỏ cái gì lên trên cột cờ tổ quốc?

Tất cả đồng đội nín thở chờ xem người đồng chí của mình mang gì xuống. Sau một hồi leo lên rồi xuống, tay anh cũng nắm chặt, tất nhiên mặt anh ta cũng đầy bí hiểm. Cuối cũng, anh xoè tay cho mọi người xem - một đống những mảnh giấy được gập nhỏ, ngay ngắn, gọn gàng, mảnh nào cũng có dòng chữ giống nhau được ghi nắn nót như khẳng định một chân lý:

"Cột cờ cao đến đây là hết!"

Vâng, chỉ có thế, thằng này không liên quan gì đến "diễn biến hoà bình", và cũng chẳng kết tội được hắn nên hắn đã không bị bắt.

Hắn vẫn sống rất lâu sau đó, ngày tôi đi, hắn đang sống, ngày tôi về, hắn lăn ra chết, chết vì xơ gan - một cái chết cũng không liên can.

Ngày tôi và hắn tham gia đánh nhau, lười học nên bị đuổi khỏi trường Đại học. Bà bí thư Đảng ủy thời đó kiêm hiệu phó yêu cầu hai thằng tôi đứng lên trước hội đồng kỷ luật để bà dõng dạc đọc quyết định đuổi học.

Hắn cũng chẳng ân hận hay run sợ gì. Nghe xong "bản án", hắn giơ tay xin phát biểu lời cuối trước khi rời ghế giảng đường.

Hắn bảo:

- Các thày đuổi học em thì cứ đuổi thôi. Cây to có bão là đổ chứ loại cỏ may như chúng em thì động đất nó vẫn sống.

Nhiều năm sau, cuộc đời xô đẩy hắn, bão to, sóng lớn "cỏ may" không chết, nhưng rượu đã tưới chết "cỏ may".

Hắn đã uống rượu nhiều và chết vì xơ gan.

Hà nội thân yêu của chúng ta có những thằng điên như thế.
Hắn là bạn tôi, hắn mất, tôi nhớ hắn, vì hắn là người bạn tốt.

Ở nơi chín suối, nếu hắn đọc bài này, chắc hắn sẽ cười. Hắn cười vì hạnh phúc, vì khi hắn còn trên trần, có người vẫn hiểu hắn; và có lẽ còn một lý do khác để hắn cười - ở nơi chín suối, hắn sướng hơn. 

Và tôi mừng cho hắn!

Nguồn: Blog Huy Quang

P/s: Đó là chuyện người "điên" ở Hà Nội, mời bà con tham khảo thêm người "điên" >>> ở Hội An qua "lăng kính" của Trần Kỳ Trung.


Xem thêm:
- Bò khát bia!
- Sự chuyên chế của đa số
- Đông La, đã rõ ràng rồi nhé!


No comments:

Post a Comment