Showing posts with label mị dân. Show all posts
Showing posts with label mị dân. Show all posts

Thursday, November 7, 2013

Những bậc thầy về ngôn ngữ

>> Vàng và hai cô gái
>> Chân dung 11 người làm nên "đại án" tham nhũng
>> Mong ước được thượng tọa Thích Thanh Quyết gọi là "đồng chí"!


Chủ tịch nước Trương Tấn Sang: Phải xứ lý nghiêm những tập thể, cá nhân xử oan ông Chấn;

Phó thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc: Ép cung là vi phạm pháp luật, phải làm rõ;

Đại tướng Bộ trưởng Công an Trần Đại Quang: Phải điều tra, làm rõ nguyên nhân dẫn đến oan sai, xác định trách nhiệm, xử lý nghiêm minh các tập thể, cá nhân thuộc cơ quan tiến hành tố tụng đã điều tra, truy tố, xét xử oan ông Chấn;

Bộ trưởng Tư pháp Hà Hùng Cường: Trách nhiệm trước hết thuộc về tòa án. Tòa làm sai, tòa phải chịu trách nhiệm.

Hì hì, tôi sẽ cố gắng uống cà phê bột bắp để thức bằng được chờ xem lời nói của các siêu giáo sư này biến thành hiện thực như thế nào. Cấm được lửa rơm đấy nhá.


Xem thêm:
- Lão dại cái chỗ mô?
- Ông là quan to, tôi tin ông!
- Phải ghi rõ “kinh tế nhà nước không bao gồm doanh nghiệp nhà nước”

Saturday, October 19, 2013

Nói thật, mình cũng óe tin!

>> Nói thế ai tin?
>> Xích lô Sài Gòn
>> Tiền quan hệ được đưa vào giá xăng, than, thép


Sau khi ông Thăng, Bộ trưởng Giao thông vận tải vừa khuyến khích cán bộ thuộc quyền nên đi máy bay giá rẻ thì anh Bút Bi của Tuổi Trẻ đã >>> "đọc vị" ngay cái chuyện này.

Thiệt tình là sau mấy vụ cấm chơi golf, nên đi xe bus... và báo chí tung hô, rốt cuộc thì chẳng có ai kiểm tra xem các cuộc vận động ấy của anh Thăng đã cho kết quả như thế nào?

Dân nghèo thì đã nghèo rồi, tiết kiệm vài triệu tiền vé máy bay rồi góp lại cuối năm xây cho dân vài chục căn nhà cũng tốt, xây vài nhà trọ học càng hay, hay góp cho "Cơm có thịt" cũng quý...

Mấy năm trước, một nhà báo tên tuổi cũng có một bài viết nhân chuyện "Chuyên cơ" cho biết thủ tướng Thái Lan, Hàn Quốc... cũng từng đến VN với giá vé bình thường "Thủ tướng Singapore đã tới Việt Nam trên một chuyến bay thường của hãng Singapore Airlines và trở về trên một chuyến bay khác của hãng hàng không giá rẻ, Tiger Airways. Thủ tướng Hàn Quốc và phần lớn các vị nguyên thủ khác cũng đã công du Việt Nam bằng các phương tiện phổ thông.." Bài viết này cũng nhắc rằng "Đương thời, Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh đã từng mua vé như những hành hành khách bình thường, cho mình và đoàn tùy tùng, thay vì dùng chuyên cơ như thông lệ. Ông nói: “Nước nghèo, dân nghèo, lãnh đạo phải tiết kiệm” (gõ google "Chuyên cơ" thì ra bài này các bạn nhé)

Không chỉ là chuyện "chuyên khoang" và "chuyên cơ", vé VIP hay vé giá rẻ, mới đây ông Ksor Phước vừa nhắc đến hàng trăm cái "cung điện trụ sở" trên khắp đất nước này trong khi dân còn khốn khó lụp xụp, trẻ con thiếu trường học, dân không có cả bạt che nhà...

Mấy trận lụt bão vừa qua, thiên tai là chuyện khó cưỡng đã đành, nhưng nhìn cận cảnh trên tivi, trên trang báo với những ngôi nhà mái lá xập xệ, những thân xác hom hem, những hố mắt trũng sâu, những đời dân cam chịu, mới hay sau những bản báo cáo, diễn văn tươi hồng, sau một vài đại lộ sáng điện để trình diễn "mặt tiền" đất nước hôm nay.., là ngút ngàn lam lũ bùn đất mà bao đời dân đã ngâm mình vào đó!

Thôi thì anh cứ đi xe sang, cứ chơi vé VIP, cứ ở trụ sở ngon lành đi, lòng dân vốn quảng đại, không ai nỡ trách các "Công bộc" của dân. Dân chỉ mong nếu ăn sung mặc sướng xe đẹp nhà ngon từ đồng thuế của dân còng lưng đóng góp thì hãy lo phục vụ cho dân tận tụy hơn một chút!

Nhưng bi kịch thay, khi ăn sung mặc sướng xe đẹp nhà ngon thì óe có anh nào còn tấm lòng để chia sẻ với là đồng cảm (có lẻ cũng có một ít), đi công xa mấy tỷ thì sẽ thấy đường sá êm lắm, óe nhận ra đường đầy ổ voi ổ gà, trên đường có còi hụ dẫn đường thì óe thấy được tình cảnh giao thông VN hỗn mang bát nháo, ngồi vé VIP chuyên khoang thì óe thấy dân đen lam lũ lầm than chen chúc khét mù những khoang tàu chợ, ở trụ sở cao vời thì thấy giời xanh mây trắng, óe thấy lều bạt bãi rác, nốc quá híp mắt óe thấy bầy nhóc bụng ỏng đít beo ruồi bu lòng thòng mũi dãi...

Vậy nên sau này sẽ có thêm sáng kiến thay vì vé VIP chuyển sang đi xe ôm, mỗi tháng công bộc về cắm bản với dân vài ngày thay vì đi "hội thảo", hay gì gì đi nữa thì nói thật, mình cũng óe tin!!!

Hết!
Xin chào cuối tuần và kính chào ngày Phụ nữ!

Nguồn: FB Lê Đức Dục


Xem thêm:
- Ngày mới
- "Vụn vặt" đời thường
- Nhân định và thiên lý

Sunday, April 28, 2013

Giải Phóng

>> Mong tìm một chốn bình yên (có thực thì đạo nào chả vực được bác sĩ à!)
>> Hai mươi bảy tỷ đô là và giấc mơ của Bình Định (vấn đề này hôm thứ Bảy-27/04/2013, họp đồng hương Bình Định tại Đà Nẵng có nhắc đến)
>> Phi công Nguyễn Thành Trung tiếc là đã không được chết cho Hoàng Sa (Hic, phi công mà chết lúc đó thì sao bây giờ có thể gặp được bầu Đức-Hoàng Anh Gia Lai)->
>> Cuộc chiến tranh bất tận



Năm 1991, khi thăm chính thức Thái Lan ông Võ Văn Kiệt nói: “Chúng tôi tự hào đã đánh thắng 3 đế quốc to”. Thủ tướng Thái Lan đáp lời: “Chúng tôi tự hào vì không phải đánh nhau với đế quốc to nào cả”.

Chính quyền Thái Lan từng bị chỉ trích vì chính sách “ngoại giao cây tre” nhưng đổi lại người dân Thái đã tránh được bao cảnh đầu rơi, máu chảy. Không chỉ có người Thái, cho đến trước Thế chiến thứ II người Nhật cũng đã từng khôn ngoan tránh đối đầu với phương Tây. Nhật là một dân tộc thiện chiến, nhưng năm 1853, khi Đề đốc Perry đưa tàu chiến Mỹ tới Edo, người Nhật nhận ra họ đang đối diện không phải với một “mandi” mà là một đế quốc. Thay vì “tuẫn tiết”, Thiên hoàng Minh Trị, bên ngoài thì cho mở cửa giao thương, bên trong thì canh tân.Nước Nhật vừa giữ được độc lập vừa trở nên hùng mạnh.

Tinh thần độc lập cũng vô cùng cao cả. Nhưng, như Hồ Chí Minh nói: “Nước độc lập mà dân không có tự do, hạnh phúc, thì độc lập đó cũng không có ý nghĩa”. Năm 1999, người Úc đã từng trưng cầu dân ý về việc họ có nên thay thế quan toàn quyền của Nữ Hoàng Anh bằng một chế độ cộng hòa tổng thống (độc lập) hay không, kết quả là đa số dân Úc đã nói không. Bởi, điều quan trọng nhất là hạnh phúc và tự do thì người dân đã có.

Ngày 30-4-1975, không thể chối cãi, là ngày chiến thắng nhưng nó chỉ mới là chiến thắng của những người cộng sản. Cho dù đã sau 38 năm, theo tôi, vẫn có thể tạm gác lại chuyện đánh giá bản chất của cuộc chiến tranh. Nếu những người cộng sản tin những gì mình đã làm là cao cả thì nên chiểu theo “lời dạy của Hồ Chí Minh”, thấy cái gì dân chưa có tự do thì trả tự do cho dân, thấy cái gì dân chưa hạnh phúc thì để cho dân mưu cầu hạnh phúc.

Cái ngày mà đảng cộng sản Việt Nam làm được điều đó xin cứ gọi là ngày giải phóng.

Huy Đức

Friday, April 26, 2013

Tháng Năm đâu có Tết?





Những ngày này Đà Nẵng đang từng bừng rộn ràng chuẩn bị cho lễ hội "
Bắn pháo hoa quốc tế", lượng khách khắp nơi đang dồn dập đổ về, khách sạn đông đúc người và chật cứng danh sách đăng ký trước phòng, giá cả cũng tăng vọt. Về Đà Nẵng xem pháo hoa chỉ là hiếu kỳ, tắm biển thì tuyệt, ăn hải sản hơi đắt đỏ và nếu du lịch dài hơi thì xem như trạm dừng chân trung chuyển từ máy bay sang các phương tiện đi lại khác. Mấy năm trước, mỗi lần bắn pháo hoa còn là dịp rất quan trọng để thành phố giao dịch đất đai, bất động sản, không biết năm nay có còn hồ hởi như mọi  khi nữa không? Nhưng nhìn mấy ông bà chủ bán quán ăn, quán cơm, thấy họ đang vui như Tết.

Có ai đó đã nhận xét thần sắc ông Nguyễn Bá Thanh "tốt" trở lại, coi như cũng mừng cho ông ấy. Báo chí gần đây lại đầy ắp tên "cụ Bá", một thương hiệu chính trị ăn khách trên phương tiện truyền thông đã quá quen thuộc. Tờ báo mạng VnExpress đăng bài "Đà Nẵng cần xây nhiều sân golf" trong đó ông Thanh phát biểu "du khách bước xuống sân bay là được quảng bá về golf, hút được khách thì ngồi đó cũng có thể thu tiền", xem như câu chuyện đất đai ở Đà Nẵng đã ăn sâu thành quán tính. Ai đó thịnh vượng, ai đó hưởng lợi ngồi đếm tiền thì không biết, cận cảnh thì thấy đời sống quan chức vương giả, cán bộ sung túc thật mặc dù "rên" đồng lương chết đói, còn dân tình cả nước nói chung và dân Đà Nẵng nói riêng bao năm nay vẫn vậy, đa phần nghèo, khổ. Sợ sẽ có ngày, người dân đang sinh sống ở chung cư cao tầng, ở những ngôi nhà hộp phân lô hình chữ nhật sẽ đem gà, đem lợn... về nuôi trong nhà để cải thiện thêm đời sống và cái thói quen nông dân ấy dễ chi xóa nhòa, đoạn tuyệt được. Thử làm bài toán, một sân golf giải quyết được bao nhiêu việc làm, và bao nhiêu việc làm sẽ mất vì cái sân golf đó, trong khi thất nghiệp và thất nghiệp tăng nhanh đang là bài toán nan giải trên toàn quốc.

Nhiều lúc nghĩ tào lao, nếu Năm Cam sống dậy, hắn sẽ nói với đàn em hắn rằng "Sài Gòn cần mở nhiều sòng bạc", không xét về cảm quan pháp luật, nhưng về cảm quan kinh tế thì có lẽ hắn nói đúng, càng nhiều sòng bài tức là hắn thu càng nhiều tiền xâu, tức là có lợi cho hắn, tức là hắn tiếp tục giàu, tức là hắn thành công.

Cũng bài báo này, ông Thanh cho biết sắp tới ông Trần Văn Minh sẽ về lại Đà Nẵng đảm nhiệm chức Bí thư, coi như rượu cũ bình cũ và bài toán nhân sự kết thúc bằng dấu bằng ổn định. Và cùng thời điểm, trên báo Tuổi Trẻ có đoạn "nhưng cũng nói thật nghe, phải coi chừng đó, chứ một ông chủ tịch UBND tỉnh trong miền Nam có xôn xao léng phéng với một cô gái, Bộ Chính trị vừa có ý kiến cho nghỉ luôn đó, không đùa đâu", không biết ông Thanh khuyên răn cụ thể ai coi chừng nhưng sao thấy nó ứng nghiệm với câu chuyện vui hiện tượng "Nàng Ly" >>> này quá.

Phải khâm phục là BBC đặt tựa đề thật tinh "Ông Bá Thanh lại dọa 'bắt nhốt hết'", và cũng không phải ngẫu nhiên, blogger Trương Duy Nhất - một nhà báo được cho là có nhiều cảm tình với "cụ Bá" cho ra đời bài viết "Tổng bí thư và Thủ tướng nên ra đi" đầy "ấn tượng", "mạnh mẽ", "quyết đoán", nhiều ẩn ý nhưng... dân túy.

Như đến hẹn lại lên, mỗi lần những tinh tú sắp hội họp thì trên thế giới mạng lại xuất hiện những blog, trang web "lạ", mà ấn tượng mới đây nhất là >>> trang này, với mục đích rất cụ thể hướng về ngài đương kim Chủ tịch nước. Thế nhưng thật khó hiểu là trang blog đó, bênh vực ông Trọng, không hề nhắc đến ông Thanh, "ghét" luôn ông Phúc-phó Thủ tướng, quan chức lãnh đạo chính phủ. Câu chuyện thanh tra đất đai tại Đà Nẵng là "câu chuyện lớn", dành cho cuộc đối thoại của những "nhân vật lớn", không thể đưa ra những "nhận định chủ quan" được. Bản tin thời sự thời tiết "kinh tế đất nước" đang tường thuật, thông báo khẫn cấp những cơn bão lớn đã và đang ồ ạt đổ bộ vào đất liền, cũng mong họ bắt nhịp được bài ca kết đoàn mà hợp sức chống chọi thiên tai, nhân tai, âm binh ma quỷ, vực dậy được con thuyền Tổ quốc, hy vọng vậy thôi, thực tế điều đó là không tưởng. Kinh nghiệm từ những lần trước, từ sự kiện Quan Làm Báo cho thấy rằng, ai "chịu đòn" giỏi, ai "im lặng" giỏi người đó có "vinh quang", dấu hiệu thua cuộc thường thuộc về những kẻ cố ý gây gỗ ồn ào trước tiên.

Trong thế giới sinh vật học, trâu chưa bao giờ ăn thịt rắn nhưng trăn thì quấn và siết chết trâu là thường. Và hình như, theo bài báo đăng lời ông Thanh, con "rồng" ở Đà Nẵng từ đây đến cuối năm có thể sẽ được "nâng đầu" theo phản hồi, nguyện vọng của "quần chúng dư luận". Báo dẫn lời giải thích của ông Hạng tạo hình, cái đầu đó ngóc cao lên không được nữa là do kết cấu không cho phép, bây chừ nối ống chỉ nhằm đạt mục đích cao hơn, thăng hơn mà tính toán không cẩn thận, không khéo "gió tợn bão dữ" nó đánh cho rơi đầu cũng nên. Rồng chưa ai thấy mà, sân si làm chi cho mệt rứa?

Có lẽ giờ này ngoài Bắc vẫn còn thấp thoáng những bông đào nở muộn, trong Nam vẫn còn lưa thưa sắc mai vàng và vài hôm nữa pháo hoa sẽ rực trời Đà Nẵng. Thế nhưng, thiếu cánh én chao liệng sẽ khó níu kéo được mùa xuân.

Mọi sự vẫn bình yên trong tâm bão. Tháng Năm bắt đầu nóng khiếp, tháng Năm đâu có Tết bao giờ?!

MP


Xem thêm:
- Đà Nẵng hậu Bá Thanh
- Nó là đoạn kết tất yếu của một vở kịch
- Thái độ tuyệt vọng
- Chuyện con 'dồng' của cụ Bá

Wednesday, February 27, 2013

Câu chuyện sửa đổi Hiến pháp

Quân đôi ta trung với nước, hiếu với dân, nhiệm vụ nào cũng hoàn thành, khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng!

>> Đừng lo trời sập đè người ( Vì khi đó chết hết rùi, lo chi được?)
>> "Quả cầu tri ân" khách hàng của VietinBank
>> Chứng khoán lao dốc, ai là "tội đồ" (Hỏi ông Nguyễn Sinh Hùng, ông Vũ Văn Ninh thì biết ngay!)


Bài phát biểu của Tổng bí thư Trọng hôm 25/02/2013 đã được VTV "khéo léo chọn lọc" đưa tin, lên hình. Xem như câu chuyện sửa đổi Hiến pháp đắt khách trên các diễn đàn mạng, báo chí quốc doanh đang đi đúng theo tinh thần mà Cavenui đã nhận định trong bài "Tự phủ nhận mình không dể" và Hai Lúa đã lém lỉnh thắc mắc "sao các bác vẫn bơi cùng nó".

Trong Hiến pháp hiện nay công nhận quyền lãnh đạo của Đảng và quyền hội họp, biểu tình của nhân dân, nhưng Luật Đảng và Luật biểu tình lại chưa có hoặc chưa thông qua. Thực tế thì vai trò của Đảng đã tràn ngập phủ khắp mọi mặt của cuộc sống từ tinh thần đến vật chất, trong khi đó, nhân dân muốn đi biểu tình vì một vấn đề gì đó thì lại... vô cùng khổ sở, bức bối. Đọc blog Đông A để hiểu "phản ứng đầu tiên" là gì và mọi người chưa thể quên được "bẫy biệt vị của Thủ tướng".

Trên Ba Sàm sáng nay lại bình "sẽ có rất nhiều điều để bàn, hoặc tạm chưa bàn, về những diễn biến ngay sau những lời phát biểu của TBT Trọng. Bữa nay chỉ xin nhắc tới hai câu thơ của một độc giả trang BS (được nhiều người ái mộ vì những vần thơ hay): “Mấy ông trí thức đang mơ ngủ/ Mắc lỡm phen này đã tỉnh chưa?” Nhắc tới để xin hỏi, rằng liệu độc giả này có cho là Nhà báo Nguyễn Đắc Kiên cũng lại “mắc lỡm” tiếp, nặng hơn nữa, để rồi ông sẽ đưa ra thêm câu hỏi: tưởng là ủng hộ và đăng lên bản Kiến nghị 72, rồi viết bài chỉ trích TBT là sẽ được đảng tiếp thu, sửa chữa à? Đã ‘tỉnh’ ra chưa, đã ân hận chưa?"

Gần như chắc chắn, Osin Huy Đứcnhà báo Đoan Trang đã hình dung ra được kịch bản hài này. Khi chưa tìm ra được phương pháp hữu hiệu, tốt nhất là nên im lặng và lắng nghe. Ông cựu Chủ tịch nước Triết đã từng nói "Bỏ điều 4 của Hiến pháp là tự sát". Vậy ông Trọng cùng với đảng của ông ấy sẽ làm được gì khi quá hiểu "sự thật" đó. Chính ông Chủ tịch nước Sang đã từng hô hào toàn dân, toàn quân mạnh dạn, dũng cảm tố cáo tham nhũng, tiêu diệt "sâu nhỏ, sâu bự" nhưng cũng không thể vượt qua được cái phàm bỡi là người trong cuộc mà cụm từ "Đồng chí X" nổi tiếng như phản ánh hết giá trị tự do của bộ mặt đất nước hiện nay.

Việc ông Trọng phát biểu như vậy có thể xem là ông ta đã lú thật sự rồi. Nhưng, việc nhà báo Nguyễn Đắc Kiên bị kỷ luật, buộc thôi việc lại là chuyện khác, chưa hẳn đã xuất phát theo cảm nhận của dư luận cho rằng "ông ấy nhỏ nhen, ích kỷ". Cấp trên của nhà báo Kiên quá nhiều, ai cũng có thể làm khó dễ Kiên được, và những cấp trên đó chưa hẳn đã nhận lệnh từ "ông ấy", một cộng một bằng hai chỉ là suy luận của những kẻ làm toán thông thường, cơ bản, đơn giản.

Bài báo của Nguyễn Đắc Kiên tạo tiếng vang vì đã nói trúng nổi lòng của người dân bấy lâu nay và câu chuyện buồn của nhà báo là căn bệnh mãn tính của chính thời đại hài hước này, nhưng dùng đám đông để công kích quá đà, phê phán cực đoan một cá nhân nào đó... lại thuộc về vấn đề dân trí. Nó chẳng có lợi gì cho dân chủ cả.

Khác mục đích, nhưng hình như "cả hai" đều nóng vội...

MP


Xem thêm:
- Tự phủ nhận mình không dễ
- Căn bệnh mãn tính
- Các bác vẫn bơi cùng nó?


Friday, January 25, 2013

Đối ngoại, đối nội của một anh quan tỉnh lẻ

Qua kiểm tra rà soát 44 khu chung cư với 673 căn hộ được bố trí cho cán bộ công chức, 8/2012, Đà Nẵng phát hiện 111 trường hợp tại 9 khu chung cư đã sử dụng không đúng mục đích và đối tượng. Trong đó, nhiều trường hợp đã tự ý chuyển nhượng, cho thuê trái phép chứ không dùng để ở nhằm trục lợi.

Cũng những sự việc đời thường trên mạng, đôi khi nó có thể truyền tải được những ý tưởng mang tầm vóc thời đại, thổi vào đó những tiên đoán, dự báo về tương lai.., nhưng có thể chỉ gợi lại hình ảnh của một thời đã qua, mang dáng dấp của chiếc loa phường, bản tin câu khách đậm chất nông thôn kỳ cục án, câu chuyện sau lũy tre làng... được canh tân, làm dáng bằng công nghệ kỹ thuật cao, internet.


Câu chuyện đối ngoại mà facebook Trần Thanh Hùng muốn bạn đọc "sập bẫy" bằng cách phơi bày sự tinh tế trong quan hệ ngoại giao của 'nhà chính trị khổng lồ miền Trung'.

"Bên lề Hội nghị, ông Nguyễn Bá Thanh không quên tận dụng thời cơ hiếm hoi này để nói về chủ quyền biển đảo của Việt Nam đối với vị lãnh đạo cơ quan đối ngoại TW của ĐCS Trung Quốc đầy quyền thế này, rồi thẳng thắn đề nghị:
Tôi (ông Thanh-PV) với anh (ông Thụy) bỏ hai chức vụ ra đề nói chuyện với tư cách bạn bè quen biết và nói chuyện theo văn hóa Á Đông, ông chịu không?
- Vương Gia Thụy hỏi lại: “Thế văn hóa Á Đông là gì?”
- Nguyễn Bá Thanh trả lời và ví von: Ông còn hỏi câu đó làm gì. Văn hóa Á Đông là trong gia đình hai anh em mâu thuẫn, thì người anh sẽ luôn nhường cho người em hết, chứ không hề hơn thua..."

Cũng câu chuyện đối ngoại ấy, ngày 28-2-2002, ông Giang Trạch Dân đến thăm TP Đà Nẵng, có một cây cầu được đề cập trong cuộc gặp gỡ này và ông cựu Tổng bí thư, cựu Chủ tịch nước Trung Hoa gật đầu ghi nhận... để rồi địa phương ấy ngóng chờ đón Tết Công-gô.

Nói vậy để hiểu, chuyện ngoại giao với Trung Quốc không đơn giản bằng sự cân đo đong đếm từ những câu chuyện ngây ngô như thế và cái văn hóa Trạng đó nhìn trong suốt quá trình lịch sử cũng như thực tế hiện tại... mà người dân Sài Gòn, Hà Nội phải khốn khổ như thế nào khi muốn choàng quốc kỳ ra đường phản đối việc thành lập trái phép Tam Sa. Và tại Đà Nẵng, nơi có vị Trạng khét tiếng đương thời kia, đố người dân nào mang được hơi thở, tinh thần bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ ấy "ra đường"... để hòa chung lòng yêu nước với hai đầu Tổ quốc.

Cũng câu chuyện "văn hóa Á Đông", câu chuyện "anh em trong gia đình" của cụ Bá, mà việc đối nội được blog Beo tinh tế dẫn ra như một kiểu lột tả tính cách con người có nghề, đầy thâm thúy.

"Và với mình, có 1 kỷ niệm với ông Bá Thanh, khi ông còn làm chủ tịch ĐN, mình có đi cùng 1 số doanh nghiệp, vào ĐN gặp ông Thanh xin đầu tư... Văn phòng bố trí cho 1 trận tennis, định là oánh xong thì ăn nhậu rồi bàn việc. Nhưng hôm đó mình đã bị đói gần chết, cả đám doanh nghiệp kia vì đã đánh thắng ông Thanh, ông ý bắt đánh cho đến khi ông ấy thắng, hội kia thì ko hiểu ý. Chiều hôm đó còn mưa chứ, mưa cũng đánh, tối cũng đánh, đánh đến 11 h đêm... Nghe đâu dự án cũng ko được thông qua :))"

Sẽ hiểu "cái văn hóa Á Đông, cái tình anh em một nhà" đầy học thức ấy như thế nào trên phương diện người đứng đầu một địa phương mà quyền hành được nắm trọn vẹn trong tay.., có khác gì vai trò "người anh" trong vấn đề đối ngoại được đề cập ở trên. Câu chuyện trên mạng... cũng là câu chuyện người tù Phạm Minh Thông với tình huynh đệ, câu chuyện tướng Trần Văn Thanh với tình đồng chí, câu chuyện Cồn Dầu với nghĩa đồng bào.., và bao câu chuyện cưỡng chế đau lòng khác được hái từ chùm khế ngọt qua cụm mỹ từ "sở hữu toàn dân".

Dân gian viết nhiều về Trạng ..,
và dân gian cũng đúc kết nhiều về thói hư tật xấu: "Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng".

Giá như, câu chuyện đối ngoại kia được truyền đi khi cụ Bá đang ung dung oai vệ bên nước "lạ" thì sẽ lấp lánh, lung linh... và đẹp trang sử sách biết bao.

MP

P/s: Kẻ thù ở sau lưng nhà ngươi đó... (kinh nghiệm của người xưa!)

Xem thêm:
- Quá ẩu hay là sự ngây thơ đầy toan tính
- Gái mại dâm lại đứng đường và điếm chúa sẽ lên ngôi
- Thầy chùa mà cũng ăn chay à?
- Tại sao không nên kỳ vọng vào Nguyễn Bá Thanh
- Ngây thơ và không tưởng

Friday, January 4, 2013

Tân Trưởng ban Nội chính

Mấy hôm nay, báo chí Việt Nam đã cùng nhau tác nghiệp một nhiệm vụ rất xuất sắc là "Khen cho nó chết"!


Thấy người ta cố gắng nói dối thì mình ngại gì không giả bộ tin: Nguyễn Bá Thanh sắp để lại Đà Nẵng sau lưngÔng Bí thư 'nói được là làm được'Bộc trực như Nguyễn Bá ThanhVì sao người dân 'khoái' ông Nguyễn Bá Thanh?.. và còn dài dài kiểu tựa đề như thế này trên báo chí quốc doanh những ngày tiếp theo! Đúng là một cái bẫy chết người!  Cố lên ông Thanh, Ba Đình đấy, Ba Đình vẫy gọi!



Chờ chết!


Rừng già vừa sinh thêm cọp dữ
Bầy hươu nai nhảy nhót vui mừng

Ngẫm đời, nước mắt rưng rưng


Nguồn: Em nào biết thì dơ tay lên


P/s: Cái đít đang ồn ào kia khác nào đống cứt, chó thích gặm xương hơn nên bắt mèo nuốt hộ. Chém ở vị trí này mới hiểu gió độc nguy hiểm thế nào!
Có vẽ như đang ứng nghiệm với câu này “Muốn giáng chức ai thì hãy thăng chức cho họ”






Xem thêm:

Nhìn đất nước từ cảm nhận thành phố nhỏ bên sông Hàn
Nhân định và thiên lý
Chuyện riêng Đà Nẵng
Nội chính sẽ đối đầu với tham nhũng chính quyền?

Hết tầm!

Friday, December 21, 2012

Nhân định và thiên lý


Những ngày cuối năm 2012, Béo post lại bài này để bà con đọc cho vui!

Cuộc họp của nhóm người đại diện nhân dân năm nào cũng vậy, ở cái thành phố biển nhỏ bé này, người ta thường được xôn xao là... có lẻ lão ấy sắp đi, có lẻ lão ấy còn ở lại, rồi có lẻ lão ấy chuẩn bị đi, rồi có lẻ lão ấy không đi, lão ấy ở lại...

Đi đâu bây giờ,
sự an toàn tuyệt đối trong thời khắc hiện nay chính là những chiếc ghế vua,
không đi đến được chổ ấy thì đi đâu, đi để làm gì nữa?

Cháy...
Chính ngọ, ngày 17/2/2011, một ngọn đuốc sống bừng cháy tại trước ủy ban công quyền, mọi nỗ lực dập tắt đều không đem lại hiệu quả. Cái chết của một trí thức 31 tuổi mà báo chí lề phải cho là tai nạn được sự quan tâm đặc biệt của chính quyền thành phố. Nhiều lời đồn thổi quanh ngọn lữa kia khiến lực lượng an ninh dày đặc, câu trả lời chính xác nhất về nguyên nhân cái chết chỉ có thể từ chàng trai xấu số ấy. Lạ lùng là, trong số những người viếng tang anh, có những người chưa hề quen biết anh, họ là những người đi khiếu nại tố cáo đất đai, họ là những người công giáo... họ xót thương, tiếc nuối cho sự đơn độc, sự dại dột của anh. Điều độc ác nhất nhưng không bất ngờ nhất là ai đó đã cố tình tung tin người thanh niên bạc phận ấy bị tâm thần...

Ngôi nhà đang thờ di ảnh anh hiện nằm nguyên vẹn đơn độc một bên đường, nơi có một cây cầu có thể sẽ hợp long gần đấy, những ngôi nhà hàng xóm cạnh bên đều đã đập phá, di dời. Chắc nhà anh cũng phải thế, nhưng có lẻ đợi hết mãn tang, âu cũng là một chút tình còn rớt lại...

Hơn mười năm nay, thông qua ngôn ngữ quý phái sang trọng của các phương tiện truyền thông quốc doanh, thành phố nhỏ này được biết đến như một biểu tượng của sự phồn vinh, thịnh vượng. Những con đường thông thoáng sạch đẹp, những ngôi nhà cao tầng san sát nhau, những trai thanh nữ tú nói cười khoe những trang phục thời thượng bắt mắt, những chiếc ô tô đậu kín đường chỉ để đưa đón con cái đi học, ăn sáng, uống cà phê... Mà đã phú quý thì thường sinh ra lễ nghĩa, thế rồi tiệc tùng, ca hát, nhảy múa... suốt sáng, thâu đêm. Siêu thị, nhà hàng, vũ trường... liên tiếp mọc lên.

Cũng chính ngọ, ngày 23/12/2011, cái nơi ăn chơi nhất, cái vũ trường tồn tại lâu nhất thành phố đã cháy rụi, mọi nổ lực cứu chữa kéo dài vài tiếng đồng hồ để lại một hiện trường đen thui trơ trọi, rất may không có rủi ro về nhân mạng. Sự phồn thịnh của thành phố tạo đà cho sự phát đạt của vũ trường, cuối năm Tết đến ai ngờ lại gặp vận đen, đành ngậm ngùi tạm thất thu một thời gian ngắn. Sàn nhảy bao giờ cũng là một hình thức kinh doanh đặc biệt, lắm quan hệ phức tạp và cũng lắm kẻ thù.

Và ngày hôm ấy, ngày họp cuối cùng của kỳ họp thứ 3 HĐND thành phố kết thúc, lời nhạc Quốc ca hùng tráng vang lên.
Thành phố khấm khá nhờ đất, từ chiếc sổ có in hình bất động sản kia thông qua các giao dịch tài chính, người ta vay vốn để mua cổ phiếu, từ cổ phiếu ấy người ta lại vay vốn mua ôtô sang trọng đắt tiền, từ ôtô sang trọng đắt tiền ấy người ta lại vay vốn để mở ra dịch vụ kinh doanh... Như thế, trong mắt thiên hạ người ta sẽ là một người "thành đạt" với bất động sản, cổ phiếu, ô tô, dịch vụ kinh doanh.., và sẽ có biết bao nhiêu người ta như thế trong cái thành phố nhỏ bé này. Nếu như cái mắt xích ấy vận hành trơn tru thì sự "thành đạt" đó sẽ kéo dài, nhưng trời xui đất khiến, lợi nhuận kỳ vọng cổ phiếu đã tan thành mây khói, bong bóng bất động sản lại xì hơi... kéo theo những hệ lụy nghiêm trọng khác.

Hiện tượng cháy đầu năm, cuối năm kể trên là hiện tượng cháy có khói, có khét, cháy trong môi trường tự nhiện, nhưng cổ phiếu, bất động sản... sẽ mồi ngọn lữa ấy bén sang môi trường đời sống xã hội. Mà đã cháy theo nghĩa bóng thường tứ phía đa chiều rất khó dập tắt được, thời gian lại lâu, lính phải giỏi nghề... và sự cháy ấy chỉ mới bắt đầu.

Chứng khoán được ưu ái đến lạ kì, được đài truyền hình đưa bản tin đều đặn hằng ngày, được ông Vũ Văn Ninh, ông Nguyễn Sinh Hùng... thông qua các phương tiện đại chúng khuyến khích người dân đầu tư. Và bây giờ, khi ông Vũ Văn Ninh lên ngồi chức phó Thủ tướng, ông Nguyễn Sinh Hùng qua giử chức chủ tịch Quốc hội... thì thị trường cổ phiếu kia lại rớt một cách thảm hại. Không biết từ bao giờ, Việt Nam cho ra đời nhiều vị chính khách phát ngôn ngẫu hứng như vậy, lão cũng không là ngoại lệ, lão cũng cực kì ngẫu hứng.

Cổ tích...
Định nghĩa sự tử tế và đàng hoàng của nhà báo, công chức nên dành cho các triết gia. Đối với đa số những người dân thường hiện nay, họ coi những nhân vật có nhân xưng đó như những mối quan hệ xa xỉ, gọi là chỉ để gật đầu qua loa đại khái... Muốn xây dựng được cái bắt tay đối trọng, cân bằng, thậm chí có thể sai khiến được hai hạng người trên chỉ có đám quan chức đầy quyền lực hay là bầy đại gia doanh nhân lắm của nhiều tiền, nơi báo chí và công chức chỉ là công cụ của cầm quyền, nơi mệnh lệnh và tiền bạc khiến họ khiếp sợ và vâng lời.

Đã nhiều năm nay, cả thành phố này xem lão như một dấu bằng ổn định, mà cô nào cậu nào muốn tài giỏi hơn lão khác nào là bị bệnh hoang tưởng. Lão thích đọc "Cổ tích bên sông" của một tay nhà báo tự cho mình là công chức quèn, nhưng mà quèn đó được hiểu theo một nghĩa riêng, không nôm na như suy nghĩ bình dân của người đời. Tay viết đó thừa sức hiểu cổ tích chỉ dành cho người lớn, con nít bây giờ ghét cổ tích, ghét người lớn vì người lớn chỉ biết đến tiền và lừa lọc. Con nít biết rằng Tấm và Cám, cả hai đều ác độc, thậm chí Tấm còn dã man hơn Cám. Con nít biết rằng Thánh Gióng ngu quá, sau khi đánh giặc xong sao lại bay lên trời, sao không ở lại cướp lấy chính quyền, hưởng vinh hoa phú quý... Con nít biết rằng sau này chúng sẽ lớn, chúng sẽ không tin bất cứ những gì mà người lớn đã nói hôm nay.

Lão thầm nhép môi và lắc đầu, lão đọc đi đọc lại câu... " Người đời vốn ghét đề cao vai trò cá nhân, nhưng không thể ghét người đề cao trách nhiệm cá nhân"... rồi nghĩ trong đầu thằng nhà báo này uốn lưỡi quá đáng, lão mà chịu trách nhiệm cá nhân thì đã xin từ chức từ lâu rồi. Lão ôm bụng cười khoái chí...

Ánh đèn nhà hàng vừa đủ cho một không gian tâm sự, lần đầu tiên có một mụ đàn bà thấy được, hiểu được giá trị những ngón tay tuyệt đẹp của lão. Mụ đàn bà này hiếu thắng lại cao ngạo quá, cứ viết lung tung trên blog chê người này xạo người kia xạo, lại còn khẳng định như đinh đóng cột rằng tháng 7/2011 lão sẽ đi đâu đấy... Đúng là cái thứ tè ngồi, săn được vài thông tin thông tấn dở hơi kết hợp với nhãn quan chính trị như mắt bướm... Nông cạn quá, nông cạn quá, không xài được, không xài được.., mụ này chỉ giỏi nói xạo thôi.

Lão thừa biết nền kinh tế bấy lâu nay của thành phố là ảo, các ông chủ ngân hàng lần lượt tưng bừng khai trương chỉ để người dân giao dịch bất động sản và mua sắm, siêu thị nhờ thế mà ít nhiều phát đạt. Cái ước mơ biến thành phố thành một trung tâm sản xuất công nghiệp của cả vùng đã phá sản ngay từ trong trứng nước, thôi thì lấy cái tiêu chí làm dịch vụ, du lịch xem như hợp lí, hợp tình hơn cả. Có vị tiến sĩ khi đi dự thảo hội nghị phát triển kinh tế trọng điểm 6 tỉnh miền Trung đã nói đùa là cả 5 tỉnh kia thì năm nào cũng ngữa tay xin tiền ngân sách chính phủ, thành phố còn lại thì bán đất mà ăn, vậy phải gọi là phát triển kinh tế yếu điểm mới đúng chứ. Đúng là lão tiến sĩ láu cá thật, thâm nho thật.

Sự thịnh vượng đáng ghi nhận ở thành phố này là cà phê cóc mọc lên như nấm, trai thanh nữ tú ngồi chật cứng từ 6 giờ sáng cho đến 11 giờ trưa, từ 2 giờ chiều cho đến 6 giờ tối, chẳng khác cái chợ người, khiếp thật. Du lịch cũng đã có nhiều thay đổi, bờ biển sạch đẹp đàng hoàng hơn, ngồi cáp treo leo lên ngọn núi cao nhất thành phố để khám phá ra toàn những khối bê tông giả núi, giả đá. Sự lôm côm hoang dã ngày xưa được thay thế bằng một sự lôm côm khác, chuyên nghiệp và có chiều sâu hơn. Ngôi chùa và ông Phật to to kia vẫn vắng một cái gì đó khiến khách vãng lai viếng tự băn khoăn, vắng tiếng cốc cốc, boong boong tụng kinh đêm khuya tĩnh mịch, vắng tiếng chuông tâm linh ngân vang hướng lòng người quắt quay tìm về cỏi thiện. Ngày xưa, người ta xây chùa để giải thoát bể khổ trầm luân, ngày nay, người ta xây chùa để làm du lịch, thấp thoáng đâu đó bóng vị sư trụ trì to béo rúc rích nở nụ cười mãn nguyện.

Gặp gỡ nhiều văn nghệ sĩ nổi tiếng, xưa cũng vậy và nay cũng thế, xướng ca vô loài, phận con hát muôn đời vẫn thế, chỉ cần cho nó ăn ngon, mặc đẹp... Thôi thì vật đổi sao dời, họ khen lão thì lão khen lại như một cách đối nhân, như những món ăn sắp bày trong nhà hàng sang trọng, quá nhiều gia vị màu mè và những trang trí phù phiếm, nhấp nháp ly rượu vang đỏ lão quan sát những hình nhân kia như những con rối tất yếu phải tồn tại trên quả đất này. Mà hình như, cái giới này mỗi lúc lại càng đông đúc trong xã hội hiện nay, trong cái đất nước hình chữ S đang quằn quại từng ngày, từng ngày này. Có hiểu được lòng nhau, mới tới bờ tới bến.., đúng là tới bờ tới bến tốn kém thật, nhưng để hiểu được lòng nhau thì khó lắm, xưa nay tri âm tri kỷ đếm chưa quá một vài ngón tay.

Mấy bác xe ôm, xích lô nghỉ cũng vui thật, nhiều lúc tự ái gây sự to tiếng với nhau chỉ vì hơn thua mấy thùng bia, mấy bao thuốc lá. Nhưng với giá trị cũng chừng ấy, họ lại là những người quảng cáo nhiệt tình vô tư nhất, mà cái cách dân dã của họ mới dễ thấm lòng người, bình dân mà hiệu quả. Họ vốn đã nghèo, bây chừ cũng nghèo, mộc mạc, bảo sao nghe vậy, đến khi tức mình không diễn giải được thì bạo lực, lại dính vào con đường lao lí, tù tội. Hiểu được thì dể dụng binh, 36 kế Tàu lão vận dụng hết, vận dụng một cách trơn tru nữa là đằng khác.

Chưa bao giờ lão thiếu tự tin về những diệu kế của mình, lão bồi hồi nhớ lại những chuyện trước đây... Tội nghiệp, mấy lần Viện kiểm soát đề nghị vô tội nhưng coi như số phận tiểu tướng đã an bài, bất hạnh đường vợ con muộn màng, bất hạnh mồ côi cả cha lẫn mẹ, bất hạnh một kiếp người. Thằng Quanh với " góc quẹo" cũng nhanh nhạy hổ trợ lão kịp thời, nhưng có lẻ dạo này hắn nhậu nhiều quá hay sao mà viết như có quỷ ám. Khó xử thật, ở thành phố này, thế giới thực ai nổi tiếng hơn lão, và thế giới ảo kia thì nó là số một. Lão rít một hơi thật dài rồi nhả khói...

Đài truyền hình chiếu bộ phim "Bí thư tỉnh ủy", thế là có kẻ ton hót ví lão như ông Kim Ngọc, buồn cười thật. Người thì khoán đất cho dân để làm ăn sinh sống, kẻ thì chuyển đất của dân thành quy hoạch phân lô, bán nền.., khác nhau một trời một vực. Một Kim Ngọc lao tâm lao lực vì dân vì nước, chí công vô tư, một Kim Ngọc quá cô đơn trước những ý tưởng tốt đẹp của mình và một Kim Ngọc đã được lịch sử trân trọng ghi ơn, lưu danh muôn thủa. Còn lão, mọi việc đều thuận buồm xuôi gió, được trên dưới đồng tình nhất trí, tiền bạc rủng rỉnh, nhà cửa khang trang, những việc lão làm phải đợi lịch sử đánh giá, vì bây chừ ai dám đánh giá, biết chi mà đánh giá?! Lịch sử đâu phải dể viết, có những chuyện viết đi viết lại mà cũng chẳng biết đâu là đúng đâu là sai, học sinh bây giờ ghét nhất là học sử, và "dốt" nhất cũng là sử!

Cuối năm ngoái, lão vui mừng lấy vợ cho thằng cả, nữa cuối năm nay, lão buồn vì tang mẹ, cũng mong sao cái tập thể y bác sĩ của bệnh viện ấy chăm sóc bà mẹ nào cũng như bà mẹ lão thì phúc đức muôn đời. Công danh và bỗng lộc khiến người trần cuồng tín mê muội, mà đã tin thần thánh phò trợ thì phải sợ thần thánh quở phạt, hậu vận là kết quả được gieo từ quá khứ và hiện tại.

Trên con đường nhỏ, ngắn mang tên một nữ cách mạng tiền bối có hai công dân đặc biệt thường trú, một người rất rộn ràng và một người rất im lặng. Trong lúc lão, người nhạc trưởng rộn ràng cùng dàn hợp xướng nhà báo, công chức, văn nghệ sĩ, xe ôm, xích lô... ca khúc khải hoàn thì kẻ thất sủng im lặng kia vác cần câu âm thầm chèo thuyền lướt sóng sông Thu Bồn. Và chuyện cổ tích bắt đầu từ đây và kết thúc cũng từ đây, chỉ dành riêng cho lão, chỉ có riêng mình lão mới hiểu cổ tích độc đáo như thế nào. Cái con người im lặng thất sủng năm xưa giờ đây đã đạt được tất cả những điều mà lão thầm xây dựng, đọc lại hai câu thơ xưa mà không khỏi rùng mình.

Cố ý trồng hoa, hoa ủ rũ
Vô tình đơm liễu, liễu ra bông

Thế là từ đây, người ta chỉ còn bàn với nhau về hai từ chỉnh trang, nhưng chỉnh trang cái gì thì xem tiếp phần sau.

Chỉnh trang...
Cái lý cổ nhân đâu có gì mới "đường nối mạch, đất sẽ vượng", ai mà chẳng biết điều đó, ai mà chẳng muốn điều đó. Đường, cầu, cảng, chợ... là chân lý của giao thương, hội nhập, trao đổi, đem cái bức tranh ấy mà mê hoặc lòng người thì mấy ai không theo. Công tác dân vận vô cùng quan trọng, nhưng để làm tốt được điều này phải xuất phát từ cái tâm trong sáng, hết lòng vì việc chung nghĩa lớn. Điều khốn khổ mệt mỏi của những người làm dân vận là những thắc mắc ngược lại của dân, họ hỏi dự án ấy đủ công khai minh bạch chưa, có đủ rõ ràng pháp lý chưa, họ còn biết rõ mồm một ai sẽ được vượng sau khi dự án hoàn thành.., nhiều khi người đi dân vận cũng cứng họng, lại bị người dân cán bộ vận, quan vận lại với những lý lẽ hết sức rõ ràng hợp tình hợp lý.

Khi những con đường, cây cầu... sắp được định hình, những nhà chiến lược vĩ đại kia đã nắm rõ, làm chủ hoặc bật đèn xanh cho các đối tác thân thương... những không gian màu mỡ, đắc địa để chờ lên giá mà thịnh vượng. Dân vận mà chỉ biết tìm cách thuyết phục dân bằng mọi cách, không chịu hiểu hoặc không muốn hiểu những nguyên nhân ngóc ngách sâu thẩm để sinh ra cái tuyệt tác dự án ấy thì dẫn đến khiếu kiện, cưỡng chế, bạo lực, tang thương... là điểu dể hiểu, cũng là điều xót xa đau lòng trong mối quan hệ nhân dân và chính quyền, mà cả hai đều không thể sống thiếu nhau trong một chỉnh thể thiêng liêng là đất nước, là tổ quốc.

Không riêng gì thành phố này, ở khắp mọi nơi trên đất nước tình trạng quy hoạch và những lỗi hệ thống, thói quen bầy đàn, sự thiếu hiểu biết cùng với lòng tham vô đáy của các quan chức khiến diện mạo đô thị trở nên nham nhở, người mất đất kêu khóc nổi oan lên thấu trời xanh. Và cũng trong thời kỳ này, hình thành nên những kẻ mà trong đầu quanh quẩn một suy nghỉ duy nhất: Thế àh? Có dự án àh? Vậy là sắp có tiền rồi đấy?! Thật ra, nếu không có cách nhìn chuẩn, rành rọt về " đất đai là sở hữu toàn dân, nhà nước đại diện quản lý " thì quốc hội có họp thêm một trăm năm nữa thì những bi kịch đau lòng vẫn xảy ra. Khi cơ chế đặt vào tay những người đại diện cho nhà nước từ cấp cơ sở đến trung ương những quyền hạn vô biên mà luật và những văn bản dưới luật được hiểu một cách tùy tiện, ngẫu hứng, những thiệt thòi và bất hạnh luôn dành cho những người dân thấp cổ bé họng bởi sự bất cập ngay chính trong nội tại của luật, nền tư pháp lại quá yếu kém. Có ai đó đang kêu gọi "quyền sơ hữu tư nhân về đất đai", coi chừng lại mắc bẫy thêm một lần nữa, tạo điều kiện hợp thức hóa tài sản cho những quan tham chưa lộ, mà số đó không bao giờ là con số ít, trong khi chính quyền lại phạm và khó có thể chỉnh đốn nhiều lỗi hệ thống như hiện nay.

Cái khác lạ của thành phố này là phiếu, mà lợi hại của nó chỉ người tạo ra nó, phân phát nó mới hiểu hết. Người ta ca ngợi nhiều về sự chỉnh trang đô thị nơi đây bỡi phần nhiều lão biết chia sẽ và vận dụng rất tốt khã năng chóp bu vận, cái quan trọng nhất trong một quy hoạch là môi trường kinh doanh, sinh sống, khã năng tạo ra công ăn việc làm thì lão hầu như mơ hồ bỏ ngõ, mà hậu quả của nó sẽ đến trong một thời gian không xa lắm đâu. Lão thường cười một mình khi có một đám người luôn binh vực lão như một chân lý "ăn được, làm được", còn một số đông khác sẽ mãi tranh luận loanh quanh với những câu hỏi: ăn không được, làm không được; ăn được, làm không được; ăn không được, làm được... Lão quá hiểu ngay đến một tên trùm ma túy ở Peru vẫn được phong thánh nơi ngôi làng hắn ở, và trước khi bị bắt hắn đã xây dựng cho mình một lực lượng bảo vệ còn đông hơn cả cảnh sát của quốc gia. Khen và chê là lẽ đương nhiên ở đời, xã hội càng tôn vinh những người thực dụng thì càng có lợi cho lão và thực chất lão là một kết tinh độc đáo của xã hội hài hước hiện nay. Sách Phật dạy, thời mạt pháp, đồng tiền lên ngôi, những giá trị đạo đức xuống cấp trầm trọng, nổi bất an rình rập mọi nhà, ra đường đâu đâu cũng gặp quỷ...

Nghịch lý luôn tồn tại, nếu trí thông minh thôi thúc việc đập bỏ bức tường vô lý bao nhiêu năm nay ở công viên khiến người dân vỗ tay hoan nghênh thì sự ngu dốt quyết liệt vét sạch những khu rừng phi lao, bạch đàn chắn gió, chắn cát ven biển mà các nhà khoa học cũng ngán ngẫm lắc đầu để ngầm nuôi dưỡng những cơn tàn phá âm ĩ hung dữ của thiên nhiên, tác hại đâu phải lúc nào cũng thấy ngay lập tức. Nghịch lý khi đứng ngắm đức bà Quan âm nơi dãy núi Chè Non mà không biết là ngài đang giáng trần cứu độ chúng sinh hay muốn thăng lên tít trời xanh lánh xa chốn phồn hoa ô tục, rồi tự sướng rằng nhờ vị bồ tát này nên thành phố mấy năm nay không có bão, đám ăn theo nói leo bắt nhịp hòa ca. Nghịch lý đỉnh điểm, khi những tên bồi bút trong và ngoài nước đặt lão ngang hàng Lý Quang Diệu. Để có thành phố hiện tượng này lão phải bỏ công bỏ sức vẽ dọc, vẽ ngang cái bản đồ chỉnh trang lại đô thị, để có một Singapore chính hiệu đẳng cấp quốc tế mà sự phồn vinh được cả thế giới công nhận thì ông Lý Quang Diệu chỉ cần ngồi một chổ, suy nghỉ thận trọng và quyết định chỉnh trang chính cái đầu của ông ta. Mọi công dân thế giới và ngay cả công dân thành phố này, nếu có điều kiện đều muốn đến cái cảng cá nhỏ bé, nhem nhuốc xưa kia để chiêm ngưỡng, để học tập. Làm phép toán nhỏ sẽ thấy cần mấy chục năm thì thành phố này mới bằng được họ, và có lẻ với suy nghỉ như hiện nay thì dấu bằng đó khó có thể thành hiện thực, đã thế khi mình tiến bộ chẳng lẻ người ta không tiến bộ?

Cầu thị thì phải biết khiêm tốn, tài hèn sức mọn thì phải biết hy sinh, lắng nghe, chấp nhận những lời nghịch tai mà thông tuệ, mà minh triết. Còn nếu khăng khăng bảo lưu sự thông minh duy nhất của mình thì cứ chỉnh trang, chỉnh trang luôn là điều cần thiết, và việc đầu tiên là hãy chỉnh trang lại cái đầu của chính mình.

Tiền bạc sẽ giúp con người ta vương giả cả đời nhưng không mang theo được lúc chết. Phấn son, nước hoa, áo quần... chỉ để người ta bảo lưu, kéo dài cái đẹp hình thức bên ngoài, căn bệnh mãn tính giấu dốt và kiêu ngạo nằm sâu bên trong, khó thấy và khó chữa. Muôn đời vẫn thế, phong độ chỉ tạo ấn tượng nhất thời đẳng cấp mới là mãi mãi.

Sẽ chẳng còn lão bóng đá, lão xung kích, lão đối thoại, lão cầu thị, lão ăn xin, lão xây cầu, lão pháo hoa... mà chỉ là cát bụi, những cát bụi cuối cùng trong những toan tính cuối cùng. Cát bụi sẽ trở về cát bụi.

Những ngày cuối cùng năm Tân Mão.

MP

Xem thêm:
- Nhìn đất nước từ cảm nhận thành phố nhỏ bên sông Hàn


Wednesday, March 4, 2009

Căn bệnh mãn tính

Chào mừng bạn đến với Phuocbeo Blog!



Mãn tính là kéo dài và diễn biến chậm...



* Nước Mỹ và Đài Á Châu Tự Do

 Đài RFA ( Á Châu Tự Do ) có trụ sở tại Mỹ, phát thanh tại các nước Việt Nam, Lào, Campuchia, Miến Điện, Tây Tạng, Trung Quốc, Bắc Hàn. Ngoài Campuchia, tất cả các nước còn lại đều có biên giới chung với Trung Quốc !?

Tôi hỏi một anh bạn là Việt Kiều, đài RFA như thế nào? Bạn tôi nói là công tâm, khách quan. Tôi hỏi tiếp là tại sao chỉ phát thanh ở các nước đó? Bạn tôi nói các nước đó thiếu dân chủ, tự do...

Như thế, nước Mỹ đang vô tư làm một công việc tốt? Vậy ở Châu Phi nghèo khổ kia, sẽ có một cái Đài Phi Châu giàu có; ở Nam Mỹ với phong trào Cộng sản Mới đang lên cao của những người cầm quyền cánh tả, chống đối Mỹ kịch liệt sẽ có Đài Nam Mỹ Tư Bản; và tại Châu Âu phồn thịnh, dân chủ, người dân luôn cổ suý cho hoà bình nhân quyền, không muốn cùng Mỹ đem quân đi "thí mạng" để tìm kiếm "dân chủ" ở mọi nơi trên thế giới sẽ có Đài Âu Châu Đồng Minh ?..

Đừng nghĩ nước Mỹ " nhân đạo" đến như thế .., nhưng thôi, đó là câu chuyện của nước Mỹ!

 * Trung Quốc và mộng bành trướng
 Dân Trung Quốc cũng như mọi người dân trên thế giới, yêu hoà bình, ghét chiến tranh. Lịch sử Trung Quốc là những cuộc nội chiến kéo dài liên miên, dân tộc Hán không phải giỏi đánh nhau lắm, họ đã từng bị các dân tộc nhỏ như Mông Cổ, Mãn Thanh... thống trị. Bản thân Trung Quốc đã từng là " chiếc bánh ngon" cho các nước Châu Âu xâu xé hay Nhật Bản chiếm đóng...

Dân Trung Quốc rất tôn trọng Rồng, một con vật tưởng tượng trong dân gian mang tính linh thiêng, phồn vinh, thịnh vượng. Nhưng muôn thủa, những nhà cầm quyền Con Rồng "giấy" ấy luôn nuôi dưỡng ảo tưởng Đại Hán, mộng bành trướng, họ "gậm nhắm" tất cả những gì có thể, sức mạnh của họ là nước lớn, dân đông, nền văn hoá lâu đời, chiếc nôi thế giới.., và đó cũng chính là điểm yếu của họ!

Khi những cột mốc biên giới đường bộ Trung Quốc, Việt Nam được cắm xong. Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc, Bải Tục Lãm... để dành một trang trống cho lịch sử phán xét. Vấn đề biển Đông không phải người dân Việt Nam nào cũng hiểu, căn cứ quân sự hùng mạnh ở Hải Nam, đánh chiếm Hoàng Sa 1974 và chiến dịch "nuốt trọn" Trường Sa đang định hình...

Hiện tại, những người lãnh đạo ở Việt Nam chưa ai đủ tài và đủ can đảm để giải toán sòng phẳng vấn để biển Đông. Cần một cái nhìn thực tế, huy động toàn bộ sức dân và... hy vọng vào ý thức của hậu nhân. Thiên tài không phải ngày một ngày hai là có được...

Lịch sử khiến người dân Việt Nam hiểu "chân tơ kẻ tóc" người Trung Quốc.., và đó là điều không bao giờ được chủ quan!

* Bắc Triều Tiên-Công nghệ Hạt nhân và thiếu lương thực
Lãnh tụ Kim Nhật Thành luôn được nhân dân Bắc Hàn tôn sùng, những nơi ông ta từng đặt chân đến đều hầu như trở thành nhà lưu niệm, di tích lịch sử... Nhưng cuối đời, công việc ông ta nghĩ đến là việc trao quyền lực cho con cái, và bây giờ, Kim Jong-Il cũng đang nghĩ đến. Nó gợi nhắc hình ảnh của chế độ phong kiến xưa kia, thay vì chọn người tài để giúp nước thì cái mà họ nghĩ đến là duy trì và cũng cố quyền lực...

Thế giới biết đến Bắc Triều Tiên là công nghệ Hạt Nhân và thiếu lương thực. Quốc phòng là một trong những điều quan trọng nhất ở một quốc gia, nhưng để nhân dân sống một cách khổ sở, thiếu thốn.., để dồn tâm, dồn trí cho Vũ khí giết người hàng loạt kia thì là điều đáng suy nghĩ. Thiếu lương thực đồng nghĩa là dân đói, đã đói thì sẽ thủng, thủng tinh thần, thủng vật chất, thủng văn hoá... đến thủng môi trường sống, thủng quyền được sống!

Dân Bắc Triều Tiên sẽ giải quyết bài toán của họ!

* Việt Nam-Đảng lãnh đạo, Nhà Nước quản lý, Dân làm chủ
Dân là chủ, cán bộ là đầy tớ của nhân dân. Thế mà, khi người dân muốn giải quyết bất kì một công việc gì tại các cơ quan nhà nước, thì việc đầu tiên là phải có cái " Đơn Xin... ", vô lí, chủ sao có thể "xin" đầy tớ được... Thôi đành mượn lời một bài viết đăng trên VietNamnet:

"...
Sự sỡ hãi sẽ gây đau đớn cho bất kì ai muốn duy trì một vị trí mà không xây dựng cho vị trí đó. Thông thường, các mối quan hệ bị tàn lụi vì người lãnh đạo muốn giữ quyền lực cho riêng mình, chứ không phải khi anh ta muốn chia sẻ quyền lực hay vì lợi ích của những người dưới mình. Phong cách lãnh đạo thứ hai là lãnh đạo mang lại lợi ích, trong khi cách thứ nhất là sự ích kỷ hay muốn sở hữu. Những người chỉ huy trở lên quan liêu khi họ chỉ muốn nhiều hơn cho bản thân mình, nhưng chỉ có thể có được nhiều hơn bằng những phương tiện quan liêu, suy đồi.

Một người lãnh đạo mang lại lợi ích, xét về phương diện lý thuyết, là dạng lãnh đạo tốt nhất cho mọi người. Tuy nhiên, những trường hợp của những nhà lãnh đạo vì lợi ích của người khác trong suốt tiến trình lịch sử là rất hiếm gặp, vì khi họ giành được quyền lực bằng cách hứa hẹn giúp đỡ dân chúng sẽ trở lên suy đồi một khi họ đạt được vị trí mà họ muốn. Có lẽ, như Steinbeck đã nói, chính là nỗi sợ hãi bị mất quyền lực khiến họ suy đồi.

Nỗi sợ hãi, nói chung là một dạng tâm lý hủy hoại. Dạng thức này phát triển từ tâm lý sợ hãi tự nhiên của chúng ta, khiến chúng ta trở nên cảnh giác trong các tình huống mạo hiểm. Một người lo sợ thì luôn luôn tiêu cực, mức độ thay đổi tùy thuộc và độ xung đột có thể diễn ra bên trong bản thân họ, như là trở nên lo lắng. Tình trạng này cũng xảy ra tương tự như khi chúng ta trở nên cảnh giác với nỗi lo sợ khi chúng ta có một nỗi sợ nào đó và khi người khác đang cố gắng tạo cho chúng ta nỗi lo sợ đó.

Chúng ta không phải lo sợ chỉ vì một nhà chính trị hay chỉ huy quân đội nói chúng ta phải sợ hãi. Nói chung, một người luôn sợ hãi thì sẽ gặp khó khăn khi muốn thực hiện hết sức trong công việc. Một việc nào đó trở nên kém hiệu quả do kết quả của sự suy đồi từ bên trong có thể làm tổn thương tất cả mọi người."

* Lời kết:
Có một cô giáo hỏi một cậu bé học mầm non:
- Em hãy kể một việc rất thực của em?
Em bé từ tốn trả lời:
- Dạ thưa cô! Mỗi sáng thức dậy, em ngồi bô, ỉa ra toàn cứt ạ!
Cô giáo nghe xong, té bật người ra sau, ngất xĩu...

Biết vì sao không?
Vì cô giáo ấy bị bệnh mãn tính "dị ứng với những lời nói thực"!

MP

Xem thêm:
- Sự thịnh vượng hoang đường