Showing posts with label đời thường. Show all posts
Showing posts with label đời thường. Show all posts

Monday, November 18, 2013

Đi cà phê "Lú" Cali

>> Đỗ Phấn: Viết về một đứt gãy
>> Thành quả nền Giáo dục cách mạng
>> Những câu chuyện có thật về thai giáo
>> Ngân hàng chính sách xã hội, anh là ai?


Mời các bác đến “Cà Phê Lú” để thương lãm… Mời quý ông đi uống cà phê sáng chủ nhật.

Thường thì bikini, giống như đi biển, nhưng sau khi bị cảnh sát bố ráp vì operate gambling machine, họ “đổi chiêu” chơi body paint 1 thời gian, và tuyển hàng mới, thơm hơn, tự nhiên hơn, không “xanh xanh, đỏ đỏ” (heavy make up) như xưa nữa.

Bữa trưa anh chàng nhân viên của tôi điện thoại cho lũ bạn. “Alô, café Lú nha. Đi thăm mấy ẻm chút !”. Tôi không quá ngạc nhiên vì ở đây chuyện mấy ông đi café Lú nghe hoài, quen rồi. Nhưng mà tôi tò mò. Không biết bên trong có cái gì mà sao ông nào cũng khoái đến đó.

Tôi chép miệng “Hi James, cho chị đi cùng với đi. Cho tao coi café đó có cái chi, ngày nào cũng đi ngang qua mà chưa biết bên trong có thứ gì…” James tròn mắt nhìn tôi “Ok men, mà vô đó đừng có la à nha, cầm cười nữa !“.

Bên này đàn bà con gái ít có ra café ngồi giống bên VN lắm. Ai cũng bận rộn. Không giống bên VN thích là ra café ngồi tám chuyện hàng giờ đâu nhé. Và café kiểu như Café Lú thì càng hiếm thấy người nữ nào vào. Vì, như mặc định những nơi ấy chỉ dành cho quý ông mà thôi.

James lái xe chở tôi. Lũ bạn của nó thì đi xe riêng. 10 phút sau chúng tôi tới nơi, James nói với tôi đợi lũ bạn em đến rồi vào luôn chứ em với chị mà vào trước là tụi nó (mấy cô tiếp viên) nghĩ em đang cưa chị. Mai là em ế luôn. Khỏi chọc mấy ẻm được nữa ! Không quá 5 phút sau thì 5 thằng bạn của James tới, thấy tôi chúng cười to, chọc tôi định mở quán café hay sao mà đi tham khảo.

Vào bên trong, đúng như James nói, các cô nhìn tôi, ngài ngại chút rồi sà vào mấy thằng bạn của James, cả James cũng được một em ngồi kế, nhẹ nhàng “Hôm nay anh uống gì cưng. Tóc anh hôm nay đẹp nha, em kết kiểu này nè…”. Hay “em pha café như mọi khi nha. Hôm nay em pha, hôm bữa Jenny pha đậm quá phải hông cưng ?”…

Nhìn các cô mà tôi muốn nổ con mắt. Size vòng một cô nào cô nấy bự hết cỡ. Áo thì mặc như không mặc vậy.Cộng với gương mặt trang điểm kỹ. Nói chung nhìn cũng đẹp, cũng ép phê lắm à nha. Tôi lén lén nhìn trộm hoài…

Để ý, thấy các cô rót trà đá, mang nước ra thì ngồi luôn bên cạnh tâm sự, ỉ ơi luôn với các chàng. Các ông thì nói chuyện mà hai con mắt hình như luôn dán chặt vào vòng một và body của em mỗi khi em di chuyển, hay đi lại.

Natalie Nguyễn, 35 tuổi, chủ sở hữu của nhà hàng Café Lú. Quán Lú này nằm ở khu người Việt Little Saigon ở bang California, Mỹ. Tính ra giá một ly café ở đây mắc hơn nhiều so với các quán khác hay các cửa hàng bình thường. Thời buổi kinh tế khó khăn, thế nhưng quán café này vẫn luôn trong tình trạng tấp nập. Quả là ở đâu có phụ nữ đẹp thì ở đó hái ra tiền. Kiểu kinh doanh như thế này đã xuất hiện ở Little Saigon hai thập kỷ nay. Nhiều tiếp viên ở nhà hàng cà phê thế này không dám nói với cha mẹ về công việc của họ vì các bậc phụ huynh người Việt Nam thường rất nghiêm khắc.

Café Lú không phục vụ rượu và đồ ăn. Nhân viên ở đây cũng hiếm khi bị khách hàng sàm sỡ. Các cô phục vụ làm ở đây lương một giờ cũng khá cao. Có khi còn cao hơn cả lương của các bạn tôi làm ở công ty lớn với những tấm bằng đại học trong tay.


Sau hơn 1 tiếng ngồi uống ly sinh tố dâu và nhìn các bạn của James đùa giỡn với các cô. Chúng tôi ra về lại công ty. Thực ra café Lú cũng có gì lạ đâu. Cũng café, cũng nước, cũng như mọi quán khác. Chỉ có lạ ở chỗ là có thêm các em ăn mặc mát mẻ, nói chuyện ngọt ngào đi đi lại lại nhún nha nhún nhẩy với các ông. Thế thôi, nhưng các ông ai cũng khoái tít. Các khách và bạn bè của gia đình tôi bên VN sang, không ai là không ghé qua café Lú một lần. Chỉ để cho biết và theo một số ông là “Đi rửa mắt khi tới Cali”. Hoặc, tới Cali mà không đi café Lú là sến và coi như chưa tới Cali. Không biết từ lúc nào mà café Lú trở thành một điểm đến của đàn ông Việt tại hải ngoại. 

Nguồn: Cà phê Văn Nghệ


Xem thêm:
- Có một thời kỳ
- Cúc mùa chớm Đông
- Chợ đời nhốn nháo nói leo

Sunday, November 17, 2013

Cúc mùa chớm Đông

>> Trồng lúa giữa phố Sài Gòn
>> Núp bóng ‘chọi gà truyền thống’ để đánh bạc (nhân tiện mời bà con xem lại câu chuyện vui >>> này!)
>> Nga bàn giao hàng không mẫu hạm cho Ấn Độ (Theo giới quan sát, tàu sân bay mới nằm trong kế hoạch tăng cường khả năng phòng thủ nhằm đối phó với việc gia tăng sức mạnh quân sự của Trung Quốc.)


Tiêu Phong

Hà Nội mùa này, vào những khắc tiết này của độ cuối Thu đầu Đông là những khắc thời có lẽ là dễ chịu nhất. Những sáng sớm đi làm, hay những chập choạng lên đèn, ra đường đã có thể quấn thêm một làn khăn mỏng, nhẹ điệu hững hờ cùng với áo khoác mỏng dịu dàng. Nắng hanh độ đầu trải những sắc trong trẻo trên những tàng lá xanh, bóng mướt. Cái sự đánh dấu khắc thời bằng một loài hoa, qua nhanh đến độ chỉ vài ba cuộc rượu nơi góc phố, với nhâm nhẩm khi đi trên đường, lướt qua những chiếc xe đạp với dáng thồ hoa quen thuộc, thấy lóa lên một vầng trắng điểm vàng, là sẽ mua lấy một bó về cắm nơi phòng khách. Nhưng cái sự vội vàng công việc, quẩn quanh rượu chè anh em bằng hữu hay với đủ những bận suy làm quên đi cái ý định, chợt nhớ thì mùa hoa đã qua. Loài hoa đánh dấu khắc Đông. Cúc họa my.

Cúc họa my chỉ nở trong độ vài ba tuần lễ, khi mà cái se se chớm Đông vừa đủ làm lòng người thêm dịu nhẹ, vơi bớt đi những nhọc nhằn của những nặng gánh đủ đầy của cuộc sống. Hà Nội vốn thế, vẫn tự xa xưa là vậy với những loài hoa đánh dấu cho tiết thời. Hoa sữa với Hà Nội, chỉ nở khi độ Thu về. Nên loài hoa này trong cái dịu Thu của man mác mang sự lan tỏa trong không gian hương vị vốn nồng, nhưng trong tiết Thu se đã làm cho vị hương đó quyến rũ hơn nhiều. Đặt hương sữa vào một tiết trời nắng nóng như đổ lửa thì chả khác gì uống rượu một mình trong hầm tối không chút ánh sáng. Sữa với những thành phố gần xích đạo một năm nở đến bốn lần, thì không thể nào thi vị như sữa của Hà Nội được.

Hoa sen cũng vậy. Vì thế mới có câu: Hạ thưởng lục hà trì. Hè về ngắm sen trên đầm xanh. Sen Hà Nội chỉ nở quãng độ từ tháng 6 đến tháng 8. Sài Gòn quanh năm sen nở thì phải. Nhưng phải thú thật, nhìn bông sen mùa này ở Sài Gòn, thấy tội nghiệp cho giống loài này nếu so với sen Hà Nội nở đúng mùa. Bởi bông sen bé và những phấn hồng bợt bạt hơn nhiều. Mùa này, những đầm sen ở Hà Nội, mạn hồ Tây đã khô khẳng những thân cọc rồi. Cốm non vẫn còn, nhưng cô hàng sẽ gói trong những tấm lá chuối thay vì gói trong những lá sen. Vị cốm gói lá chuối có cảm tưởng thơm hơn trong cái bùi ngậy vốn dĩ của thứ quà này, chấm với chuối trứng quốc, tưởng chẳng thể có gì ngon hơn trong một tối Thu dịu mát.

Trước khi sen nở, chen rực trong sắc đỏ phượng chói là những vầng tím ngây ngắt của bằng lăng. Hè về trong râm ran tiếng ve u khắp các tàng cây dọc phố. Rồi lộc vừng nở hoa, rụng những thảm ối đỏ xuống mặt nước ven bờ Hồ. Nữ tú áo trắng thướt tha bên thảm rực đó tranh thủ ghi lại những khoảnh khắc.

Hoặc có những năm, lộc vừng thay lá lại vàng ối như trời thu xứ Âu.

Sài Gòn mùa này bắt đầu mùa khô. Đã vắng đi nhiều những cơn mưa. Cũng bắt đầu là mùa nóng. Thấy người ta nói Noel và Tết ta lại là lúc Sài Gòn nóng nhất. Chưa trải nên cái sự nghiệm cũng là chưa biết, chỉ cảm nhận rằng, đã nóng hơn nhiều. Trong cái nóng này, tôi chợt nhớ rằng, đã là mùa hoa cúc họa my ở Hà Nội.

Mùa hoa mà bọn tôi vẫn thường đùa rằng, nở như là nở trộm vậy. Thoáng qua, đã hết. Chả mấy chốc nữa, thay vì những hanh hao đang rải nắng lên những tàng cây xanh ngắt, sẽ là những gió mùa thổi vi vút trên những tán cây khô trụi. Sẽ là những mưa dầm gió bấc... Sẽ là những xoa xuýt hà hơi thành khói trên miệng để làm ấm đôi bàn tay đang lạnh giá. Sẽ lại thèm nhớ những bắp ngô nướng, khoai lang nướng mỗi nơi góc phố hay trên một góc cầu Long Biên...

Cúc họa my. Mùa nở vội. Chỉ như một sự nhắc nhở mà thôi, về tiết mùa và cả về sự nhức nhói của một người xa xứ. 


Xem thêm:
- GS Thuyết: PCT Đà Nẵng nói thiếu nhân văn!
- Họ nhân danh cái gì mà nhục mạ người khác như vậy nhỉ?
- Chiếc giường đắt nhất thế giới và "triết lý" của lão già Lê Ân

Sunday, October 20, 2013

Nhóc có khi tròn khi méo

>>> Kinh dị  (thua xa ngọn đuốc sống!)
>>> Năm Quý Tỵ với Tuổi Thân: Chớ mạo hiểm!
>>> Sấm Trạng Trình tiên đoán chuyện biển Đông


(Thách thì Béo viết)

Hôm nay ...
đã là 16 âm.
Đêm nay, có lẽ trăng sẽ tròn ...?!

Tháng Chín là tháng củ mật, tai ương vạ gió, mưa có ngày trút như thác đổ, còn lại những khi chút nắng lé loi, người ngợm nháo nhác ra đường, khuôn mặt thất thần vô hồn khác gì tờ polymer thời lạm phát! Cũng hối hả, cũng vội vàng ... lao dần về cõi chết!

- Lúc nào cũng chết, lúc nào cũng suy nghĩ tiêu cực?!. Nhóc gầm gừ.
- Mi không thấy ai rồi cũng chết àh? (Vô hình)
- Lúc nào cũng tao với mi, sao không rặn ra được từ nào tử tế hơn?
- Tao với mi cho nó đậm đà! (Vô hình) ...

Mà Nhóc là ai?
Thời gian này, Đa Đoan và Đa Chiều thường hẹn hò cà phê, thuốc lá.., bún chả cá. Đứa buồn, đứa vui đâm ra gặp nhau không thấy chán. Mà chán thì đã có Nhóc, Nhóc đơn giản là thế!Cái khuôn mặt ương bướng, nụ cười tự tin, đôi chân trần linh hoạt ngoan ngoãn phục tùng sự chở che của váy ngắn. Thiên hạ man man, thật giả lẫn lộn chen lấn nhau, cặp môi Nhóc cứ thế khóc cười, cố gắng toát ra sự trăn trở ngây thơ thoáng vị đăng đắng cuộc đời.

Ừh! Thì mẹ cha nó, Nhóc thất tình đấy! Phiêu diêu bay bỗng trong nụ hôn ngọt ngào thì té nhào, chúi nhụi xuống thực tại dối gian, làm quái gì có những thứ đẹp đẽ thi vị như thế. Tuổi thơ méo mó nghiệt ngã không đủ thức tỉnh một thiếu nữ lạc vườn yêu, cạm bẫy được đặt dưới những khóm hoa mang dáng bảnh bao rực rỡ. Tận đáy lòng Nhóc khát khao dâng tặng sự tròn trịa trắng ngà lên vị thần ân ái, nhưng rồi sét đánh bất ngờ, giọt nước mắt mặn chát môi khiến cô bé ôm trọn vẹn nổi đau. Nổi đau thì rất tròn nhưng ánh trăng kia đã khuyết, gắng gượng soi dáng xuống vũng bùn chán nản, đặc sánh vết thương.

- Một thiếu nữ trở thành đàn bà thì ..? Nhóc càu nhàu.
- Mất trinh! (Vô hình)
- Một bà cụ 80 tuổi mà vẫn còn ... thì ..?
- Đồ thần kinh! (Vô hình)...

Mà Nhóc là ai?
Đa Đoan, Đa Chiều lập gia đình đã lâu, thằng vừa đón chào đứa con trai đầu đời, thằng chưa. Cuộc sống ghập ghềnh, chông chênh, hai gã tìm sự thăng bằng vuông vắn trên chiếc bàn bi da, viên bi tròn bắn đi kêu cóc cóc. Thua thì trả tiền, buồn vui gì cũng thế, ly bia cụng văng tung tóe mỗi khi bảng điểm nổi seri 5, 10. Nhóc như một cơn gió lạ, hai chiến binh quan sát đường phóng của bi mình, thỉnh thoảng nhìn Nhóc rồi cười, rồi hỏi... đã trúng chưa em! Cô bé cười đỏ mặt, còn lâu mới trúng! Hai cơ thủ lại tiếp tục thọt, những viên bi lại lao đi vun vút, mặt bàn phẳng lì như vị trọng tài vô tư công bằng câm điếc. Nhóc cẩn thận quan sát cây cơ thon dài, nhọn đầu, đung đưa thụt qua thụt lại trên băng, nhép miệng cười thích thú.

Nhóc đang điên! Cái điên đến bình thường như đồng tiền Việt Nam lạm phát. Mà có không điên thì cũng cố gắng làm cho mình điên, điên để bình thản nhìn cuộc đời. Không biết từ lúc nào, cô bé trở nên khó ngủ, chiếc điện thoại cầm tay tối đến lại rung liên hồi, những cuộc hẹn hò cuối đêm đầu sáng, hát, múa, ăn vặt, xi-nê, một tí men nồng... Giết thời gian hay giết đi kỉ niệm, quả là quá khó. Phủ lấp nổi nhớ bằng một loạt làm mới bản thân, mi cong, môi trầm, tóc lăn tăn gợn sóng. Ừh thôi! Cố gắng đến cùng, méo tròn cũng chỉ là số phận.

Sòng bạc "nhỏ" ở Furama Đà Nẵng cũng lắm khách thượng lưu, không biết thế giới nhìn giới thượng lưu như thế nào, riêng Việt Nam, đa số chúng nó đều thiếu thiện cảm, đôi khi quá đổi lưu manh. Đối phó với hạng lưu manh cần bình thản, Nhóc hoạt bát, tinh nghịch nhưng vô cảm đối với chúng. Cái giới "thượng lưu" chết tiệt kia chỉ khiến cuộc sống vốn mất căng bằng lại càng thêm trầm trọng, công việc là công việc, cô bé hóa thân xuất thần bằng bản năng thiên bẫm, đóng tròn vai diễn. Trở về đời thường, sau cái khoảng khắc mưu sinh, nó bật khóc trong hiện tại, trong cái tôi méo mó, gọi mời sự bình yên nơi bạn bè thân hữu... Nhóc nói thật nhiều, cười thật nhiều... và tám cũng thật nhiều, nhiều hơn cả những phút tự sự riêng tư bản ngã chính mình.

- Trời lạnh, mưa ... lại nhớ ..? Nhóc thỏ thẻ.
- Bánh xèo! (Vô hình)
- Giá như những ngày xưa ấy..?
- Me, xoài, cóc, ổi, bánh tráng tương, mắm ruốc... (Vô hình)

Mà Nhóc là ai?
Nhóc buồn, Đa Đoan thường buồn và bỗng nhiên Đa Chiều cũng buồn... Bia, rượu đôi khi là cứu cánh... Chọn một góc nhỏ ấm cúng thật khó trong sự náo nhiệt thường thấy ở bất cứ quán nào của "đệ nhất ăn nhậu" quốc gia. Thành phố "hiện tượng" miền Trung này, xưa nhẹ nhàng yên bình, nay quá đổi ồn ào, một cú rắm nhẹ của ai đó cũng khiến giới bồi bút hao hơi tốn mực, hít lấy hít để rồi bốc thơm thành chân lí, mĩ miều gọi đó là " Cổ tích bên sông ". Mẹ kiếp thói đời!

Đà Nẵng đang mưa, quán ẩm thấm, nhếch nhác, tiếng con người rũ rượi phả phê bết bát. Sáu cái đùi chụm dưới đáy bàn, gầy có, đầy đặn có, trần trụi có... Mặt trên bo tròn dăm bảy lon bia dang dở, vài dĩa mồi chồng lệch lên nhau như một minh chứng của cái buồn, của những con người tâm đầu ý hợp tìm cách hiếp dâm, cưỡng bức, tiêu hũy thời gian. Khói thuốc đã ngập không gian, một màu mỏng dày trăng trắng, lơ lững bay. Má phúng phính phớt hồng, mắt gợn chút mơ màng sâu thẳm, cô bé nhẹ nhàng ngắm men.., tiếng người hư ảo.

Gọi thêm thuốc lá! Cái thứ thuốc độc chết người được cảnh báo trên toàn thế giới kia thi thoảng  ngẫm lại cũng hay ra phết, giữa cái lưng chừng im lặng, nó giúp cho đàn ông đở bớt thô cứng vô duyên và đàn bà trở nên lung linh huyền ảo. Ái chà... chà! Ai mà không sợ chết, nhưng mấy ai được gọi là sống, từ từ mục nát thể xác, từ từ thối rửa tâm hồn, những sinh vật cấp cao ngạo mạn vênh váo kia luôn tự dối mình, an ủi va đập nhau trong một khối tròn lơ lững.

Nhắm nghiền đôi mắt!
Đã có lần, Nhóc thả lưng dựa dẫm trên "tấm thớt" đầy đặn Đa Đoan, dủi thẳng cặp chân không quá dài không quá trắng không quá đen của mình khẽ gác nhẹ lên chiếc đùi thon gọn Đa Chiều đang ngồi đối diện, rồi thả hồn đăm chiêu...

" ... hình như mình lại yêu .., mình đang vấn vương chàng Đa Đoan .., hay là si mê chàng Đa Chiều ... Mà mình thì biết đếch gì gọi là yêu, ngộ nhận yêu, hời hợt yêu hay bội thực yêu chỉ là một dấu bằng treo trong tiềm thức ... ngây ngô và đen tối muôn thũa rồi cũng thấm thía chữ Tình là cái chi chi ... "

Tiếng ly cụng nhau dìu Nhóc về thực tại.

- Hình như ... đã già trước tuổi? Nhóc vội vã.
- Dở hơi! (Vô hình)
- Hay là ... quá trẻ con?
- Đích thực là thế! (Vô hình)

Mà Nhóc là ai?
Đã qua giờ Ngọ, phố phường ánh sáng mờ nhòe tĩnh mịch, thỉnh thoảng rộn vang ồn của đám người đi ăn khuya. Như bao thành phố khác, Đà Nẵng có người sống về đêm và hình như, họ không ngủ trong khoảng thời gian này. Họ lao động cật lực, lao động thật sự.Một người đàn ông đang chở Nhóc, tiếng xe nhẹ nhẹ lướt trên đường. Cằm cô bé mềm mại thả buông một góc vai người đàn ông, đôi môi khe khẻ rung lời một bản tình ca ...

"...
Ngoài đời sương gió tội lắm đôi vai gầy
Giờ a nơi ấy hình dung em chốn này
Rất cần hơi ấm, rất sợ đêm trắng
Em thường vẫn ước ao rằng ...

Một ngày đang tới ngày ấy không xa vời
Và a sẽ đến nhìn em hé môi cười
A về đi nhé, hãy về đi nhé
... "

Một cảm giác đê mê thật sự, đê mê lạ thường...Đã từng chở biết bao cô gái trên cuộc đời, nhưng tối hôm nay thật khác, khó mà diễn tả cái lâng lâng đang nhảy múa bay bỗng trong ý niệm, người đàn ông vừa lái xe vừa im lặng cười bí hiểm.

Chiếc xe thả ga chầm chậm, trái với động thái di chuyển của xe, người đàn ông điều khiển nó đang táo bạo nẩy nở những ý tưởng mạnh mẽ điên cuồng. Lực hấp dẫn âm dương nam nữ luôn luôn là muôn thủa, lại được khơi gợi, đốt nóng lên trong cái thanh vắng của đêm khuya, cái ham muốn dục vọng  bẫm sinh rất đỗi con người.

"Cuộc sống có bao lâu mà hững hờ ..." cái câu dài rộng nghĩa kia khiến chúng sinh mơ hồ bao biện. Ừh! Cứ làm, cứ chơi, cứ "đú đỡn" và... trong sự bất tận vô hình của đất trời, mình biết mình, ta biết ta, mình biết ta rồi ta biết mình. Thiên đàng là đây, địa ngục cũng là đây, trong cõi trần gian mê muội này làm gì có đúng sai, cố mà "khéo léo" một tí đôi khi hơi thở sẽ được lâu và lòng người ít nhiều nhẹ nhàng thuận thảo. Không nên đánh đồng bóng tối với u mê, nhưng u mê thường kí sinh dựa dẫm vào bóng tối ...

Chiếc xe dừng lại trước cổng khách sạn mang tên là Ước Ao.

(Lại bị thổi còi ...)

MP
06/11/2011

Xem thêm:
- Một ngày cứ thế trôi
- Thấy được gì qua những giọt nước mắt
- Hắn làm chính trị

Thursday, October 17, 2013

"Vụn vặt" đời thường

>> Thà rằng mở cúc xem phim
>> VN nhất quyết làm điện hạt nhân
>> Giấc mơ điệp viên của thủ khoa Cảnh sát (Mơ thì không cần phải tiết kiệm, nhưng có lẻ cô bé xinh đẹp này chưa đọc bài >>> này!)
>> Đề nghị Bộ Công an vào cuộc vụ buộc dân khai 32 thông tin cá nhân


Thùy Linh

1. Phải đến khi bị bắt, qua nhiều tháng điều tra, người ta mới rụt rè đưa ra một con số khiến nhiều người choáng váng: Dương Chí Dũng dùng tiền tham nhũng để mua nhà cho bồ và con ngoài giá thú. Số tiền “nhỏ” thôi: 1,6 triệu đô la. Quả thật là nhỏ so với tài sản của ông ta. Vì, Dương Chí Dũng không thể hy sinh toàn bộ gia tài cho cô bồ. Chắc chắn những gì ông ta có phải nhiều hơn thế… Cũng trong cuộc điều tra này, hé lộ em trai ông là Dương Tự Trọng, người tổ chức cho Dương Chí Dũng chạy trốn có 2 con riêng. Ông Trọng đã dùng quyền lực của mình, làm chứng minh thư giả để làm giấy khai sinh cho hai con riêng. Ngoài ra, ông Trọng còn bảo kê cho Đồng Xuân Phong (đang có lệnh truy nã) và Dũng “Bắc kạn”, một giang hồ khét tiếng có 2 tiền án. Hai tội phạm này đã giúp Trọng đưa anh trai đi trốn. Quyền lực nào, khiên che nào khiến ông Trọng có thể đạp lên luật pháp như vậy?

Từ lâu dư luận nói nhiều về các quan tham và mối quan hệ giữa một bộ phận công an và tội phạm hình sự, thì đây là một minh chứng…Mọi chuyện chỉ được đưa ra ánh sáng khi chính cơ quan công an tiến hành điều tra, xác minh. Và không dễ gì những vụ việc như thế này được điều tra bắt nguồn từ dư luận quần chúng... Mà dư luận thì vốn nhiều, vốn ồn ào nghẹt thở từ nhiều năm qua… Nhiều người chống tham nhũng đã phải chịu những oan trái, thua thiệt, thậm chí tù đày. Rồi đây, chắc chắn sẽ có những “dư luận” được bóc trần, nhất là khi có sự “chỉ đạo” từ trên xuống… Và, những quan tham hạ cánh an toàn, không bị lộ diện sẽ còn nhiều hơn…

2. Cơ quan cảnh sát điều tra xác định ụ nổi 83M sau khi được bán với giá 2,3 triệu USD đã được kê lên thành 9 triệu USD, trong quá trình thuê tàu vận chuyển VN, sửa chữa… đã tăng lên gần 20 triệu USD. Đến thời điểm tháng 5.2012, Vinalines báo cáo cho biết tổng chi phí cho chiếc ụ nổi này đã lên tới số tiền 525 tỉ đồng. Nếu đem số tiền này chia cho 450.000 đồng/ tháng (tạm tính) mà nhà nước hỗ trợ cho trẻ em miền núi nghèo để khuyến khích trẻ đến trường học thì sẽ giúp được bao nhiêu trẻ? Ở miền núi, trẻ em nghèo như là đương nhiên…Nhiều trẻ hiện còn bám trường để học chữ vì còn được miếng ăn, được nhận quà của các tổ chức từ thiện... Và cuộc sống của các em không có cách gì so sánh với sự xa xỉ của người giàu dưới thành phố, nhất là quan chức tham nhũng. Và đừng nghĩ việc tham nhũng quá dễ dàng của Dương Chí Dũng không liên quan gì đến cái chết của ba mẹ con chị Nga ở Bình Phước quấn chăn tự thiêu vì cuộc sống quá khó khăn, bế tắc vừa qua…

3. Đang lúc kinh tế suy sụp, cuộc sống của người dân lao đao, khốn khổ thì một dự án khủng như trận cuồng phong thổi thốc vào nỗi tức giận của dân chúng: Tổng cục đường bộ xây dựng dự án trục đường tâm linh từ Hà Nội đi Bái Đính với tổng dự toán lên đến 4300 tỷ đồng. Họ nói đây là nhu cầu của 6,5 triệu dân Hà Nội… Đến giờ chùa Bái Đính chưa phải là nơi hội tụ tâm linh của những Phật tử thuần thành. Không phải 6,5 triệu dân Hà Nội đều là Phật tử. Càng không thể là nhu cầu tâm linh xa hoa mà chính quyền “quan tâm” đáp ứng…

Nếu ai đã lên miền núi thì biết đường xá những vùng sâu xa khốn khổ như thế nào… Mùa lũ nào cũng có những cái chết thương tâm của người dân và các thầy cô giáo vùng cao. Mới đây nhóm từ thiện No-U khảo sát để xây một đập tràn cho điểm trường Háng Đề Sủa (Mù Cang Chải) mà hễ mùa lũ đến, học trò đều phải nghỉ học vì không thể vượt qua con suối nhỏ đến trường. Tổng dự toán cho đập tràn và 2 lớp học tổng cộng hết 185 triệu đồng. Tất nhiên số tiền này quyên góp từ những người hảo tâm…Hỏi: với 4300 tỷ đồng kia sẽ xây được bao nhiêu cây cầu, con đường thiết thực cho người dân?

Mới hay, một chính quyền không lo xây dựng trục đường lòng tin đến với người dân thì dù có xây bao nhiêu trục đường “tâm linh” cũng không tạo được chút công đức nào…

Đức Đạt Lai Lạt Ma đã nói: “Đây là tôn giáo giản dị của tôi. Không cần thiết phải có những đền chùa; không cần những triết lý phức tạp. Chỉ cần trí tuệ chúng ta hằng có. Trái tim chúng ta là ngôi chùa; lòng tốt chính là triết lý”.

 Đừng nhân danh Đạo Phật để che đậy những toan tính, mưu đồ…

 Đừng nhân danh lý tưởng để đè số phận đất nước dưới quyền lợi của cá nhân của một "bộ phận không nhỏ"…

Nguồn: Blog Thùy Linh


Xem thêm:
- Thằng Đờ đó đây
- Giấc mơ, thiên tài
- Tội đồ quốc gia!


Thursday, October 10, 2013

Trẻ con lại dạy ta những bài học rất đời thường

>> Mở đường đón Đại tướng về quê
>> Chuyên cơ chở thi hài Đại tướng Võ Nguyên Giáp đặc biệt thế nào?
>>>>> Đãi ngộ kiểu EVN, lao động "sướng như tiên"
>> Điều chuyển 1.023 vị trí công tác để ngừa tham nhũng
>> Công an vội chôn bị can


Hạnh phúc nào có ở đâu xa nó ở ngay trên nụ cười bọn trẻ!

Khi người lớn đang bực bội vì dự án không được ký duyệt, thì cô cháu gái vẫn vui cười dù nó vừa bị mẹ từ chối cho tiền đi mua kem.

Khi người lớn đang buồn vì một tình yêu vừa rời xa, thì cô cháu gái vẫn tung tăng dù bị đứa trẻ hàng xóm trêu chọc cho phát khóc

Khi người lớn còn đang ngập ngừng bởi một đứa nhỏ có bề ngoài dơ bẩn chìa tay ra xin, thì cô cháu gái đã nhanh tay trao cho cậu bé chiếc bánh của nó...

Khi người lớn gắt ầm nhau lên vì nhà bừa bộn thì cô cháu gái vẫn tươi cười với bà, nhanh nhẩu thu dọn đồ và tiếp tục ngồi chơi ghép hình trên nền nhà ấy...

Khi người lớn còn đang giận run người vì bạn gái quên buổi hẹn, thì cô cháu gái đã ngồi vào lòng thủ thỉ dẫu người lớn vừa quên mua quà cho nó...

Khi người lớn chỉ cầm chứ không dám đưa lên miệng chiếc bánh bà cụ hàng xóm cặm cụi tự làm mang cho, thì đứa cháu gái không bận tâm, nó ngồi ăn một cách ngon lành trước cái nhìn trìu mến của bà...

Khi người lớn không sao ngủ được với mùi nước tè mà cháu gái yêu quý dầm ra nhà, thì nó vẫn ôm chặt lấy người thân yêu dù vừa từ công trường về với mùi mồ hôi khó ngửi...

Khi người lớn than phiền vì bọn gia súc, gia cầm kêu ầm ĩ chạy khắp nhà kiếm ăn, thì đứa cháu gái hồn nhiên chơi cùng với chúng...

Người lớn quá phức tạp, người lớn nghĩ quá nhiều… Người lớn luôn rao giảng cho bọn trẻ phải sống thế này, phải sống thế kia nhưng đôi khi chính chúng lại dạy ta những bài học rất đời thường. Có lẽ vậy chúng được gọi là những thiên thần!

(Chuyện hay từ nhà bạn, nhà tôi...)

Nguồn: FB Đỗ Quyên

P/s: Nói vậy thôi, người lớn nào mà chẳng bắt đầu từ hai chữ trẻ con...


Xem thêm:
- Chuyện con nít
- 2 đô la và 1 giờ
- Con tôi chỉ muốn làm thợ sửa xe đạp

Wednesday, September 11, 2013

Mấy đứa con dâu nó lỳ... như trâu!

>> Công khai gì, sếp 'ăn' tiền tỷ không ai biết
>> Khẩu súng bắn “giặc nội xâm” đang thiếu “đầu đạn- người tố cáo”
>> Vụ án "Bầu Kiên": Ngân hàng Vietbank và Kienlongbank có liên quan gì?



Bà mẹ vợ đến thăm, vợ đi vắng, thằng "rể quý" lon ton pha ấm trà, bày một đĩa bánh quy, một đĩa trái cây... tiếp đãi mẹ vợ.

- Chà .., con rể thật chu đáo! _ Bà mẹ vợ bắt chuyện:

- Con à! Vợ con thấy vậy chứ còn dại lắm, khờ lắm .., không được lanh lợi như người ta _ Uống một ngụm trà, bà mẹ vợ nói tiếp: "Có gì nhờ con chỉ vẽ, dạy bảo thêm, việc gì nặng nhọc quá con giúp đỡ nó một tay, vợ chồng mà... tối lửa tắt đèn có nhau... con nhé!"

Thằng rể chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng "vâng vâng, dạ dạ".

Bà mẹ vợ hỏi sang chuyện con cái, công việc làm ăn, thu nhập, sức khỏe, bà con, hàng xóm...

Thằng con rể tiếp tục lắng nghe và tiếp tục "vâng vâng, dạ dạ"...

Để cốc trà xuống bàn, bà mẹ vợ cầm miếng bánh quy đưa lên miệng, thằng con rể tranh thủ hỏi thăm:

- Ba làm gì ở nhà mà không chở mẹ đi à?

- Ổng lúc nào cũng bạn với bè, ngày nào cũng có chuyện để cà kê, lai rai...

- Cậu Bi, cậu Ri nhà ta khỏe không mẹ? (Hai đứa em vợ)

- À, tụi hắn cũng bình thường...

- Vậy vợ của cậu Bi, cậu Ri có ngoan không? Chắc từ ngày có hai con dâu, mẹ cũng đỡ nhọc nhằn đi ít nhiều...?

 Vứt vội miếng bánh xuống bàn, bà mẹ vợ không kìm được cảm xúc, tuôn luôn một tràn:

- Trời đất thánh thần ma quỷ ơi .., không giấu gì con .., cũng không phải nói xấu .., nhưng thời nay không biết ăn uống thứ gì đâu mà mấy đứa con dâu... nó lỳ... như trâu! Mẹ phát mệt, phát ốm với chúng...

Thằng con rể đớ người ra, im lặng... không dám hỏi thêm câu gì nữa.

MP

P/s: Hì hì, giấu đầu lòi đuôi, bà mẹ vợ này không làm "tuyên giáo" được rùi...


Xem thêm:
- Đọc báo "dư luận viên"
- Tại Mai An Tiêm quá ỷ lại
- Những dòng chữ được "nhân bản"?

Sunday, February 24, 2013

Còn đó những ánh mắt yêu thương

>> "Trả lại lễ hội truyền thống cho người dân" (Đúng vậy, vì nó sinh ra không phải để phục vụ "thượng đế" hay "quan quyền" mà phục vụ cho cộng đồng.)
>> Miễn phí dịch vụ để khuyến khích người dân hỏa táng
>> Đừng biến hiến pháp thành công cụ cướp đất của dân



Nó nghèo, đần độn, đơn độc, chẳng có ma nào thèm để ý, xe ôm làm phương tiện cứu cánh…
Một hôm, có cô chủ trẻ trung giàu sang xinh đẹp tìm gặp, trả công cho nó sáng chiều đưa đón cậu ấm của cô ấy đến trường, về nhà. Nó tò mò:
- Thế ba thằng bé đâu?
-  Đồ vô duyên! _ Cô chủ trợn mắt: “Anh không làm thì tôi nhờ người khác!?”

Công việc đòi hỏi sự chính xác liên tục của thời gian khiến nó không thoải mái, nhưng vì cái nghèo, nó nhận lời.

Trước cổng trường
Sau một thời gian, nó lại có cảm giác thú vị, yêu thích công việc ấy. Mỗi lần đến sớm, dựng đứng “cái cần câu cơm” của mình trước cổng trường, đốt thuốc ngồi gác đùi quan sát xung quanh, nghĩ ngợi.

Có lần, giờ tan trường, lũ trẻ ùa ra khắp sân như đàn ong vỡ tổ, vô tư hả hê hồn nhiên chơi đùa, đọc sách, xem truyền hình .., bù lại một khoảng thời gian dài khép mình ê a trong lớp học. Một số đứa có thể tự đi về nhà, còn lại đa số đều được người thân đưa đón tận nơi. Nó chợt nhìn thấy một đám trẻ, hình như mới lớp Một, lớp Hai .., đang tụm lại một góc cổng trường, ánh mắt buồn rầu ngóng trông… Rồi một cô bé tự nhiên òa khóc, thế là cả đám òa khóc theo, buồn cười nhất là chúng vừa khóc vừa quay sang vỗ về, an ủi bạn mình. Dễ thương thật! Hỏi ra thì mới biết chúng không thích chơi đùa ngoài sân, chúng chỉ mong người thân đến thật nhanh để chở chúng về, vì “thất vọng” do đợi “lâu quá” nên bật khóc…

Cũng vì nhiều lần đốt thuốc ngồi quan sát trước cổng trường, nó phát hiện ra một điều thú vị, có một ánh mắt thật lạ, một ánh mắt thật giống nhau của những người đưa và đón trẻ, đó chính là ánh mắt thực sự yêu thương dành cho lũ trẻ. Ánh mắt giống nhau ấy đến từ những người khác nhau về giới tính, tuổi tác, địa vị xã hội. Họ có thể là quan chức, công chức, đại gia, thương nhân, công nhân, nông dân, công an, xã hội đen, lao động phổ thông, việt kiều hồi hương hay gái mại dâm mạt hạn… Ánh mắt ấy khó mà bắt gặp được ở những nơi khác… như công sở, đồn công an, tòa án, nhà tù, bệnh viện, cảng cá, bến xe, xóm chợ, siêu thị…

Ngoài những náo nhiệt, ồn ào rất đời thường của những kẻ bán hàng rong tìm cách thu hút moi tiền lũ trẻ, cổng trường đơn giản là vậy!

Thế hệ vứt đi?
Dạo này, cô chủ xinh đẹp mỗi lần trả tiền công tháng cho nó đều chê nó đần. Cô ấy đưa cho một cái máy tính xách tay cũ, bảo tối về rảnh thì lên mạng mà mở mang tri thức, thế là nó trở thành công dân mạng từ lúc nào không hay.

Nó truy cập rồi cảm thấy khiếp quá, thắc mắc vì sao thời gian này có nhiều người hay dùng cái cụm từ “vứt đi” để phê phán chính bản thân mình và cả thế hệ của họ. Từ các cụ ông, cụ bà gần đất xa trời đến cán bộ hưu trí, trung niên trụ cột nước nhà, từ những trí thức đã thành danh đến sinh viên học sinh đang mài bút khắp các giảng đường… Chẳng lẻ, tất cả đều “đáng vứt đi”?

Nhưng rồi, nó bình tĩnh lại và mỉm cười, thì ra cũng thật dễ hiểu và thông cảm. Thái độ đó chẳng đúng, chẳng sai, chỉ qua là sự bốc đồng, bực bội, bức xúc trước thời cuộc hài hước và suy đồi hiện nay. Một triết gia đã từng nói, thà giận dữ còn hơn tuyệt vọng.

Riêng nó suy nghĩ, đất nước thăng trầm thịnh suy như quy luật đời người, nhưng làm gì có thế hệ nào đáng vứt đi. Họ may mắn thì được sinh ra trong thời huy hoàng thịnh vượng còn khốn khổ bất hạnh khi gặp lúc lụn bại suy vong. Lịch sử Việt Nam vốn nhiều nước mắt, ngàn năm Bắc thuộc, gần một trăm năm Pháp thuộc .., và đến hôm nay, thời đại CS với khẩu hiệu băng rôn đỏ rực trên khắp đất nước mang dáng hình người mẹ già nua còng lưng như đang gồng gánh một vật gì đó quá to quá nặng… Điều gì đến sẽ đến, mạt vận lắm tiểu nhân, quốc nạn xuất anh hùng, mọi thế hệ đã và đang cố gắng…

Rồi nó lại hy vọng, giá như cái “ánh mắt yêu thương nơi cổng trường” mà ai cũng có kia được dành cho nhau, cho tất cả mọi thành phần trong xã hội thì hay biết mấy. Được như vậy thì lũ trẻ, những đứa bé ôm khóc ở góc sân trường kia sau này có thể viết trên trang nhật ký blog, facebook… cá nhân của mình rằng: “Cảm ơn những người đi  trước, chúng tôi thật hạnh phúc, chúng tôi tự hào về thế hệ chúng tôi

À! Ngày 14/2 vừa rồi, nó bất ngờ nhận được cái thiệp của bà chủ xinh đẹp với dòng chữ:
”Cảm ơn anh! Thằng bé bảo nó nhớ anh…”
Nó ngạc nhiên, thằng  bé ngày nào chẳng gặp…
Đắn đo một hồi lâu, hiểu ra vấn đề… nó cười!

MP

P/s: Phịa đấy...

Xem thêm:
- Chợ đời nhốn nháo nói leo
- Một ngày cứ thế trôi
- Nhìn đất nước từ cảm nhận thành phố nhỏ bên sông Hàn
- Đừng để ngượng với tương lai

Friday, February 22, 2013

Cổng chùa thiện ác

>>> Bút chiến? Ai đánh? Đánh ai? (To mồm!)


Ngôi chùa khang trang hoành tráng mới khánh thành nơi một ngọn núi nổi tiếng trong vùng, mà vị sư trụ trì hầu như thường xuyên vắng mặt, ô tô liên tục thỉnh ngài nay đây mai đó, ngược xuôi họp hành, lễ hội … Vài kẻ ra vào cần mẫn âm thầm săn sóc tưới chăm những khóm cây, bụi cỏ, chậu bon sai .., tiếng cốc cốc boong boong chơi trốn tìm dồn ép cảnh Phật thêm phần não nề, u uất lạ thường. Cổng chùa, ông Thiện, ông Ác đâm ra rảnh rỗi, tám chuyện với nhau.

Cổng chùa vỗ vai ông Thiện thắc mắc:
- Vì sao lại để thất thoát tiền xây dựng chùa?
Ông Thiện bóng gió:
- Tại vì ông Ác đấy .., mà không có cái khoản thất thoát ấy thì sao mà xây nổi được cái chùa to tổ bố như thế này được!?
- Đừng có ba láp, xằng bậy! _ Ông Ác gào lên.
- Vậy số tiền 4,4 tỉ đó vào tay ai? _ Cổng chùa nghi vấn.
- Tui mà biết vào tay ai là tui “hốt liền”! _ Ông Ác quả quyết như vậy.
Ông Thiện nhìn ông Ác rồi đía:
- Tui thấy cái nhà của ông mới vừa xây xong … cũng to đẹp, tiện nghi đấy chứ!?
- Đồ phản động! _ Ông Ác đỏ mặt chặn họng ông Thiện rồi phân bua: “Thế ông .., ông có biết trước đây bà già tui làm gì không .., trước đây bà già tui buôn bán …
Cổng chùa bực mình cao giọng:
- Các ông vừa vừa phải phải thôi chứ, đi chổ khác mà thị phi, ở đây là chốn tôn nghiêm mà …
- Bày đặc tinh vi! _ Hai ông Thiện, Ác đồng thanh sừng cồ: “ Không có tụi tui tả hữu hai bên thì ông có được gọi là cái Cổng chùa không hả?”

Tiếng chuông chợt vang lên …
Từ xa, một đoàn khách đang rộn ràng vào … viếng tự!

MP

P/s: Diêm Vương mời bà mẹ của ông Ác vào chầu rồi mở lại đoạn hội thoại trên cho cụ nghe. Cụ bà móm mém cười:
- Tổ cha hén! Ác gì mà ác từ trong bụng mẹ ác ra .., Ngài nghe thấy rồi đấy, đến mẹ của hén mà hén cũng không tha.


Xem thêm:

- Nhân định và thiên lý
- Khôn khéo ngụy biện lấn át thiên tâm
- Tổ cha tụi bây, chỉ được cái ồn ào
- Quá ẩu hay là sự ngây thơ đầy toan tính

Friday, January 25, 2013

Một ngày cứ thế trôi



Xin đừng là
          ...giống cái
Mà luyến ái
        ... đàn ông

Xin một chút
         ... đàn ông
Ôi lũ chồng
      ... biến thái!

Giống đực
         ... rồi giống cái
mê mãi
  ... dấu chân hoang
ngày bàng hoàng
          ... hối hả
gọi bóng ma
               ... đêm về!


MP
Truyện ngắn của Béo


Đôi mắt khép,
gối ôm cong quằn miễn cưỡng nâng đở đôi chân thon dài,
áo ngủ mỏng mềm cố tình ấp e, mơn trớn tòa thiên nhiên, vuốt ve uốn lượn nhấn điểm đường cong.
Trắng, trắng quá, trắng làn da, trắng ra trải giường, trắng những bóng ma...

Đã bao lâu, bóng ma theo giấc ngủ về, Nhím đè lên bóng, bóng đè lên Nhím, quằn quại, rên rĩ, đôi khi thật khó thở, như ai bóp cổ mình, cảm giác ngột ngạt khiến nàng bật mình thức tỉnh, vừa lúc tiếng chuông điện thoại reo, tiếng chuông hẹn báo thức mỗi ngày. Mỗi ngày bắt đầu từ như thế!

Vươn mình, vung vãi đôi tay nõn nà, nũng nà nũng nịu xõa tóc nhìn khắp nơi, ban mai trộm lén nhìn nàng qua khe sổ, những tia nắng đầu tiên trong ngày lung linh lấp lánh gian phòng. Mùi gỗ thoang thoảng tỏa ra từ bàn trang điểm, nàng nhẹ nhàng buông mình xuống, rón rén những bước chân, chiếc gương soi in bóng ảo mờ, thẹn thùng mắc cở.

Người xưa bảo rằng, muốn đánh giá một người đàn bà thì hãy ngắm họ lúc tinh sương, lúc chưa son môi phấn má, chưa bới tóc kẹp nơ, cái mộc phảng phất đoan trang khơi nguồn tiết hạnh hoặc mặc định tà niệm sân si. Nàng đưa tay bịt đôi môi bé tẹo ngáp một hơi thật dài...

Đèn đỏ toilet, nàng từ từ nhẹ trút xiêm y. Vòi sen vội vàng hối hả phun nước vồ vập, luồn lách len lỏi da thịt nàng, sáng nào vòi sen cũng được ban phát ân huệ như thế, nhưng không bao giờ bỏ được cái tật vồ vập, vội vàng. Ánh đèn mờ nhòa trong hơi nước, tay nàng lướt nhẹ theo những nét cong, kì cọ ngắm nhìn kiệt tác của chính mình. Tiếng nước vẫn reo, đôi mắt cay xòe bọt xà bông văng tung tóe.

Lõa thể bình mình, tắm gội chút chăm thân thể, cái thân thể đã từng làm đắm đuối bao trái tim cũng như phần hồn trong thân thể ấy đã từng ngập chìm trong mê đắm. Tạo hóa chưa hẳn đã công bằng, người đàn bà không có tuổi, thầm kín nuôi dưỡng khát khao được chinh phục, được chiếm hữu, mong chờ sự liều lĩnh, mạnh mẽ của một gã đàn ông. Đôi khi chỉ là hùng hục thô lỗ cơ bắp, lướt nhẹ tê buốt làn da, rùng mình phà hơi phập phồng sâu thẳm. Căng cứng trong ý niệm, bực bội nhai nuốt cô đơn, giọt nước mắt mà sáng nào nàng cũng khóc, khóc để tỏ ra mình thanh thản, khóc để chứng tỏ mình chưa hết yêu thương...

Tiếng Ty-na nhăn nhè nhè, con bé luôn thế mỗi khi tỉnh giấc không nhìn thấy mẹ. Nàng giật mình quay về thực tại, lau khô làn da, khoác vội chiếc khăn tắm che ngang đôi nhũ hoa căng tròn mơn mỡn. Lẹ làng thoắt đến giường, dỗ dành cô công chúa bé xinh. Con bé chào buổi sáng bằng một nụ hôn ngọt ngào của mẹ...

Pha loãng nước sôi từ phích, con bé thắc mắc líu lo mọi chuyện, tay vọc làn nước ấm trong sự êm ái nâng niu. Tắm rữa xong, gọn gàng bộ đồng phục, cặp sách đã chuẩn bị kĩ càng trước khi đi ngủ, hai mẹ con vào bếp điểm tâm, bữa ăn sáng tự tay Ngoại nấu, bánh mì giòn và dĩa trứng ốp-la bốc mùi thơm phức. Ngoại cười đôn hậu, phận đàn bà thấu hiểu đàn bà, cô con gái cuối gầm ăn vội vã, cô cháu ngoại vô tư nói cười, sữa lem đầy miệng, Ngoại im lặng nhìn. Đàn bà đâu thể thiếu đàn ông, và dĩ nhiên, đàn ông không thể thiếu đàn bà...

Ty-na vòng tay chào Ngoại!
Hai mẹ con vội vả bước ra đường, con đến trường, mẹ đến nơi làm việc... Sài Gòn hối hả, bụi bặm, lô cốt, người, xe cộ vật vã hành hạ nhau!

...
Công sở hiện ra trước mắt, Nhím tươi cười bắt tay với đồng nghiệp rồi nhanh chân đóng cửa phòng toilet. Qua ánh mắt mọi người nàng hiểu ngay mình chưa trang điểm, mở vội túi xách, tự tin lướt nhẹ đường son, phớt sơ đôi má hồng, ở cái tuổi 31, nàng luôn biết mình đang ở đâu, cần phải làm gì trong những lúc như thế nào. Đàn ông khi đã lên giường thì phấn son là vô nghĩa, nhưng để họ đắm say mình, chết mê chết mệt mình, make up lại là một vũ khí vô cùng lợi hại... Nhìn vào gương, chiếc áo sơ mi trắng rộng cổ tôn vinh khuôn ngực nở nang đầy đặn, trời đã ban phát cho nàng những gì người phụ nữ thèm muốn. Nhìn xuống chiếc váy đen, đôi chân trần thẳng tắp. Tất cả đã sẵn sàng. 

Nàng gọi Sếp bằng Bố, đã là Sếp thì bất cứ tuổi tác bao nhiêu cũng phải gọi bằng Bố. Nàng khéo léo đánh đồng con chữ, Bố cho ai, cho nàng hay cho bé Ty-na, một sự thân thiện được giàn xếp khôn khéo. Những nơi nàng làm việc thì Sếp không thể là đàn bà.

Góc làm việc nàng thường đối diện với Sếp, thường do Sếp cố tình sắp đặt. Công việc vẫn là công việc, đôi khi cặp mắt Sếp không được bình yên, đã bao lần đôi mắt kia lén lút nhìn trộm khuôn mặt khả ái của nàng, soi mói những không gian lồi lõm lộ thiên của nàng, ma mãnh phát thảo mường tượng những góc cạnh mà áo quần nàng che khuất. Nàng biết, nàng cười thầm, nàng nguyền rũa "... cứ nhìn đi Bố, nhìn đi cho mau tắt thở...", nhưng nàng cũng biết rõ rằng, Bố còn "quan sát" nghĩa là công việc nàng còn suông sẽ, sau này chưa biết sao, nhưng hiện tại, ổn định là cái nàng đang rất cần!

Con gái Bắc vào Nam lập nghiệp được coi như một đặc sản. Mà muốn thưởng thức đặc sản, hiểu được sự độc đáo khác lạ của nó phải là một kẻ sành ăn, sành uống. Những gã đàn ông miền Trung, miền Nam có gì lạ, đã có thời nàng bị họ hút hồn, giọng nói đầy ma lực thôi miên, biến nàng thành một cô bé ngoan hiền, biết dạ biết vâng khác thường bản chất.Cuối cùng, sự sắc sảo đanh đá truyền thống của cô gái Bắc cũng dần dần phục hồi, nàng nghiệm ra rằng đàn ông miền nào cũng thế. Đừng cho họ ăn no, họ sẽ trở nên hư đốn, kiêu ngạo và khó bảo, nàng mím môi cười nhẹ.

Bố đi vào, bộ comple nghiêm nghị, caravat sọc trắng đen, lịch lãm thế mới là Xếp. Căn phòng trở nên im lặng, hơi thở của người đàn ông oai oách sắp phà vào mặt nàng, công việc đấy, những dòng PR, những lời ngõ... Từ lâu rồi nàng không còn đỏ mặt, tròn xoe cặp mắt nhìn thẳng Xếp, nở nụ cười bí hiểm. Sếp không thể đứng lâu hơn, bước vội đi như một ảo thuật gia bị lộ tẩy. Nàng quá quen, không buồn quan sát, đôi tay đùa giỡn, lách cách lách cách bàn phím. Nàng phải làm việc, phải viết những lời không thật, những câu chữ bóng bẫy vô hồn sáo rỗng, cốt chỉ êm tai, cốt chỉ vừa lòng.

Ngoại tình tư tưởng ư? Nàng mỉm cười thú vị. 
Nhưng chung tình ư? Với ai? Bố Ty-Na à?
Người đàn ông đã khiến nàng tin rằng định nghĩa về tình yêu là có thật, đã một thời nàng luôn luôn tuyệt đối, đã một thời nàng bay bổng trong đê mê... Thình lình như mọi cái ngẫu nhiên, từ đỉnh cao hạnh phúc ngã xuống vực sâu thẳm của khổ đau, tuyệt vọng và nước mắt.
Với nàng, thế là chấm dứt, người đàn ông... đã là quá khứ, nhưng.., có đôi khi quá khứ vẫn hiện về. Nàng cố tình đánh bóng cho mình thương hiệu gái một con, kĩ lưỡng che đậy cuộc hôn nhân tan vỡ, nhưng rồi cái đôi môi chúm chím, nụ cười thật tươi trắng ngần kia vẫn chút gì đó ngậm ngùi, đọng chút mùi dĩ vãng. Mùi cà phê, mùi thuốc lá, có khi nồng nặc sặc sụa hơi men...

Nàng tiếp tục gõ, mắt vô hồn trước màn hình sáng tối, đến chóng mặt vì sự nhảy múa liên tục của nó. Bọn đồng nghiệp nam ghen tị với cái bàn phím vô tri vô giác, chúng thèm được những ngón thon dài kia gõ bôm bốp, thỉnh thoảng lướt nhẹ, vuốt ve, nhấn, đè... như nàng đang làm với những con số, con chữ kia. Cái bàn phím thật hạnh phúc, nhưng có mấy ai hiểu được hạnh phúc. Người ta thường vô tình với những gì mình đang có, đôi khi còn hắt hủi, phủ phàng... Hối hận song hành với muộn màng, khi không biết bằng lòng với hiện tại, với chính mình, con ma tham vọng sẽ ngự trị trái tim, lôi kéo theo những nổi đau trần thế. Khi biết yêu thương nhau thật lòng, con người sẽ hiểu mình rất cần cho một ai đó, và ai đó cũng rất cần mình... Chuyện chỉ là của những giá như...

Điện thoại bàn reo, giọng một thằng nhóc nào đó tru tréo "Cục cưng đấy àh, con gấu già xinh đẹp của anh đấy à, em đang làm gì đấy ..." Thói quen lịch sự của một người chuyên trả lời điện thoại, nàng điềm tỉnh "Xin lỗi, anh nhầm máy rồi, đây là số điện thoại của phòng kinh doanh công ty... "Nhẹ nhàng đặt máy xuống, nàng cong môi chửi đổng "Mẹ kiếp! Thấy gấu già bao giờ chưa mà vi tính thế ..." Mấy thằng nhóc choi choi thời này đến là lạ, chúng tán tỉnh tất tần tật, vét vơ phá nát tiết trinh dậy thì con gái, đem cái bài học vỡ lòng ấy rồi tỉnh bơ sánh đôi cùng các quý bà mệnh phụ phu nhân dập dìu, ôn bài, trả bài dưới ánh đèn khách sạn. Những chàng phi công trẻ lái máy bay bà già, thật sành điệu, thật mốt, đó mới chính là thời thượng, thời không biết dị, càng trơ trẽn càng "vinh quanh". Lại điện thoại reo, nàng bắt máy, lần này là công việc...
...

Bữa cơm trưa công sở, nuốt thật nhanh, không thể gọi là ăn, cũng không thể gọi là thưởng thức, cái nóng trưa hè khó chịu hắt lên từ con đường nhựa, mùi máy lạnh phà ra như một thứ hỗn hợp thời tiết kì dị mà không phải ai cũng chịu được. Con người sáng tạo và tàn phá, trái đất nóng dần hay lạnh dần đâu phải lỗi của chính nó, bất hạnh nhất là loài người vẫn cứ tưởng chỉ có mình là tinh khôn. Nàng không dám nhìn xuống đường, trong phòng mát nhưng sợ chói mắt... Tráng miệng bằng chuối, nhìn các đồng nghiệp nữ vừa ăn vừa tếu, trái chuối tội nghiệp vô tình bị biến dạng qua đôi môi, ra vào... trọc lóc, những tên đồng nghiệp nam yếu bóng vía đỏ mặt thẹn thùng trốn mất tiêu. Các yêu nữ ôm bụng cười rã rượi, rũ rượi... tục như đàn bà!

Còn hơn nửa tiếng mới đến giờ làm chiều, Nhím buông mình trên chiếc ghế xoay, lim dim thả hồn thư giản, đôi chân dài khẽ rung, điệu nghệ bắt chéo góc bàn, nàng nghĩ đến một vị khách hàng đặc biệt, một bản hợp đồng đặc biệt. Một người đàn ông cao to, mái tóc đinh tròn vo khỏe khoắn, áo pull sọc trắng cá tính năng động, quần kaki gam màu begie truyền thống, giày thể thao tự tin khẳng định những bước đi. Anh ta đến công ty thường xuyên và nàng thường xuyên trộm quan sát... chàng. Có một lần, tình huống vô tình khiến nàng suýt bậc cười khanh khách, cái nhìn không lành mạnh, cái nội tâm khao khát dẫn ánh mắt nàng đến vùng nhảy cảm, bất ngờ khám phá dây kéo mạ đồng chưa làm tròn nhiệm vụ, một khoảng trống tối thui lộ ra, nàng định reo lên nhưng rồi bặm miệng im lặng, nàng sợ người ta đánh giá sự "đoan trang". May mà, các đồng nghiệp nam kịp thời phát hiện, tỉ tê lôi ông khách vào toilet khắc phục sự cố ngay...

Rồi những dòng suy nghĩ bỗng nhiên đưa hắn đến. Rất tình cờ, nàng "theo dõi" hắn một thời gian dài. Hắn, một blogger vô danh tiểu tốt, đọc những dòng chữ nhảy múa điên loạn, khùng man, dại khờ, ma mãnh, ngây ngô, sành sỏi, châm chọc, chân thành, xấu xa, tốt bụng... hắn viết đủ thứ, hắn viết lung tung, hắn viết ba láp ba sàm... Nàng cố đọc, nàng đỏ mặt, nàng cười một mình, nàng chiêm nghiệm, nàng trăn trở, nàng sung sướng, nàng thích thú... Và rồi nàng mơ hồ kết luận, có lẻ hắn vui tính và đáng tin cậy... Ôi thôi! Mặc xác hắn, mặc xác blog, mặc xác cái béo gầy cao thấp thực ảo kia... chuông reo báo hiệu giờ làm việc lại bắt đầu.

Nàng chổm dậy vào toilet, rộn ràng thả một bản tình ca, xả nước, soi gương, chỉnh chu tư trang xộc xệch, điểm chút son, bặm môi nhoẻn miệng... thầm cười tự sướng với chân dung của chính mình.
...

Bố bước vào, vẫn comple, vẫn caravat, vẫn điệu bộ nghiêm trang, dõng dạc phát thanh cả phòng "... cô gái xinh đẹp nhất của chúng ta được tăng lương đợt này ...", tiếng vỗ tay vang ồn khối hình vuông tường nhôm kính. Phong bì đựng tờ quyết định phồng lên một vật nhỏ được Bố tận tay đặt trên bàn, nàng cười vô cảm, bỏ vội hết những thứ ấy vào túi xách, nhìn Bố lườm kín đáo "... Sếp lúc nào cũng chu đáo ..." . Bố né tránh cặp mắt sắc sảo kia, di chuyển thật nhanh về bàn mình, mọi thứ luôn chuyển động, tiếng ồn công việc xen lẫn tiếng thầm thì, tiếng của những con người nặng nhẹ với chính con người. Đồng nghiệp, đồng loại nhưng chắc chắn khó bao giờ đồng thuận...

Cứ vài tháng lại được tăng lương một lần, chẳng gì phải ngạc nhiên, thành tích những bản hợp đồng béo bở mà nàng mang về như một sự khẳng định, nhưng cái sâu xa hơn, cái quyết định tất cả chính là thân thể, làn da, khuôn mặt khả ái... mà nàng đang ngày ngày chuyên cần chăm sóc, nó rực rỡ và kéo dài được bao lâu thì có lợi cho nàng bấy nhiêu. Con gái có thời, nhan sắc như một con dao hai lưỡi, tự hào đấy nhưng cũng quá đỗi đắng cay. Nàng biết và mọi người đều biết, nói và im lặng cũng thế, ganh ghét, đố kị cũng thế. Hiểu đến cùng, cuộc đời con người gánh theo nụ cười và nước mắt, gánh những mâu thuẩn của chính mình, cái xấu chiếm ngự quá nhiều khiến cái đẹp mong manh, khao khát và bất lực...

Chuông điện thoại reo liên tục, nàng nhắc lên, đặt xuống liên tục, cái miệng nàng dạ, vâng liên tục. Sự trôi chảy đã thành thói quen, vanh vách trả lời mọi thắc mắc của khách hàng. Những dự án, khu du lịch, khách sạn, biệt thự, nhà chung cư, căn hộ cao cấp... đang nằm trên giấy được nàng miên tả thật đến lạ kì, thật như là nó đã đang hiện hữu, khủng khiếp hơn, không những thật mà nó còn rất đẹp, lung linh huyền ảo... Cái nước hình chữ S này đang đà phát triển, đâu đâu cũng đầy khắp giấc mơ họa trên giấy và cái miệng tuyệt đẹp, tuyệt hay của nàng góp phần cho những giấc mơ bay cao bay xa... Chỉ tội, dân mình đa phần còn nghèo quá, nên thật sự cũng chỉ có biết ước mơ!
...

Đã sắp đến giờ tan sở, handphone rùng nhột cả tóc, tin nhắn của vị khách đầu đinh khiến con mắt nàng tròn xoe. Alo về nhà, nàng nhỏ nhẹ nhờ Ngoại đón giúp Ty-na, giúp cho cháu ăn tối, ôn bài... Ngoại im lặng như mọi khi, cúp máy, làm mọi việc có thể làm... Những cú điện thoại ấy, trong thời gian ấy đã quá quen thuộc, một người mẹ thầm lặng nghe điện thoại một người mẹ, không một tiếng động nhưng sóng trong lòng...
...

Đối diện nhau trong một không gian ấm cúng lãng mạn, chén đĩa ly cốc óng ánh pha lê, ngọn nến lung linh tinh nghịch, khuôn mặt người trở nên dể chịu, mờ nhòa xúc cảm. Nàng được cận cảnh quan sát vị khách đầu đinh sang trọng, đúng là anh ta thật phong lưu. Nhẫn, dây chuyền, đồng hồ, thoang thoảng nước hoa... toàn là đồ hiệu "...chà chà, cũng điệu đàng đấy chứ... " nàng nghĩ thầm trong bụng. Rượu vang và những món ăn Tây, dao nĩa nhẹ nhàng kêu lách tách, bữa ăn tối với những tiếng cười. Nàng duyên dáng thuyết trình, chàng im lặng ngắm nhìn, thỉnh thoảng ly cốc chạm nhau... bản hợp đồng chỉ chờ con dấu.

Người đàn ông bổng nhiên đưa ngón tay ngang môi nàng, ra dấu bảo im lặng, rút bút nắn nót lên tờ giấy nhỏ "... anh đồng ý mọi điều khoản trong bản hợp đồng... với một điều kiện... em... là của anh trong một đêm ..." Nàng thoáng nhăn nét mặt rồi ngay lập tức lấy lại trạng thái tươi tỉnh ban đầu ".... cố gắng chuyển tiền sớm vào tài khoản công ty em... lời đề nghị thú vị đấy.. một đêm thì thiệt thòi cho em quá... với điều kiện anh nhớ luôn mở di động nhé ...". Kinh doanh đòi hỏi nhiều thứ... tỉnh táo khôn khéo, vốn liếng.., tiền chỉ là một nghĩa rất hẹp của vốn.

Bữa ăn kết thúc với cái bắt tay, cái liếc nhìn tình tứ, nụ hôn áp má và một bản hợp đồng đặc biệt. Nàng rời nhà hàng, ánh mắt ẩn bao điều tinh quái "... cũng được đấy chứ, muốn là bộ sưu tập của em ư .., chuyển tiền trước đi nhé cưng ..."

Đồng hồ điểm 7h30 tối, đóng sập cửa taxi, chiếc xe lao vút, Sài Gòn lên đèn thật đẹp, không biết vẻ hào nhoáng lộng lẫy kia có che lấp đi nổi những bóng đen đang ngày đêm gậm nhấm luân lí, băng hoại nền tảng xã hội. Thật khó đứng vững, phẳng lặng bình yên chưa bao giờ là chân lí, cuộc sống xù xì đến thế kia mà...
...

Thang máy lướt nhẹ rồi dừng lại ở tầng số 7, nàng bước vội theo hành lang, tay lục lọi túi xách tìm vật nhỏ... trong phong bì... một chiếc chìa khóa. Phòng số 35, nàng nhanh tay mở khóa, ánh đèn từ trong phòng hắt vào khuôn mặt nàng, một căn hộ cao cấp sang trọng hiện ra. Thì ra Bố đến sớm hơn mọi khi, không comple, không caravat, mảnh khăn tắm phủ quanh bụng một gã béo trần trụi. Tay khẽ nâng ly rượu, miệng bặm điếu xì gà, phà khói, đăm chiêu nhìn nàng. 

Phòng tắm bật sẵn đèn, nàng cho làn nước thấm qua cơ thể mình như một thủ tục cần thiết, lau thật khô, lõa lồ thả mình bất động trên giường, chẳng cười, chẳng nói. Bố cười thật to rồi lao đến như một con thú săn mồi, thô thiển, tham lam, ngấu nghiến. Căn phòng vẫn sáng trưng, ánh đèn không buồn tắt, soi rõ chiếc giường không yên tĩnh, một bức tranh động, có chính phụ, có không gian nhưng vô cảm và phi nghệ thuật. Màn dạo đầu đã xong, bao cao su rời khỏi bọc, tiếng thở trở nên gấp gáp dồn dập...
...

Con heo béo tròn đã lăn ra ngủ..
Nàng mặc vội áo quần, vứt chìa khóa lại bàn, mệt mỏi rời phòng...
Dĩ nhiên, mặt trái đồng tiền cũng thế, hun hút, thăm thẩm sâu. 

Nàng về đến nhà đúng 11h đêm, đèn phòng Ngoại còn đỏ, tiếng vọng ra "... có đói thì hâm canh lại mà ăn ...". Nàng lễ phép "... con no rồi mẹ ạ ..." rồi bước vào phòng mình, vội vội vàng vàng vứt bỏ tư trang, áo quần, lao mình vào toilet. Xả nước thật mạnh, kì cọ thật mạnh, cố tình tẩy xóa những vết nhơ, những vết nhơ mà nàng cố tình bôi bẫn.

Hôn thật sâu đứa con gái bé bỏng đang tròn giấc. 
Nàng khỏa thân trong chiếc áo ngủ mỏng tanh, ánh đèn mờ ảo tôn vinh một bức tranh nghệ thuật buồn. Đèn computer bật sáng, làm nốt công việc còn xót lại trong ngày, tổng hợp và báo cáo.
...

Hắn lại hiện lên trong đầu, những dòng chữ điên khùng trong blog kia lại nhảy múa... nàng khám phá... hình như hắn không những vui vẻ, đáng tin cậy mà còn...rất vị tha. Rồi nàng mơ, mơ một không gian hoang dã yên bình vắng lặng, chỉ nàng và hắn... Nơi nàng có thể say đến những giọt rượu cuối cùng, lõa thể thần và xác,  nàng tự nhiên thoải mái nói cười, kể những ước mơ thầm kín... nói chung là có thể... Nhưng, tốt hơn, cứ để cho hắn vô hình, hắn ảo ảnh... đến khi nào không thể thì thôi...

Nàng thiếp đi lúc nào không biết...
Bóng ma lại về...
Tiếng ú ớ... tiếng rên rỉ... 

Ngoại bước vào xoa đầu con gái, đắp lại tấm chăn tung tóe góc giường... Tắt đèn, bà lão im lặng thở dài "... nếu không gặp người đàn ông tốt, con sẽ trôi hoài, trôi mãi ...". Người đàn ông như bến bờ, con thuyền không bến bờ, con thuyền vô vọng.

Còn vài tiếng nữa, bữa ăn sáng lại bắt đầu.


Xem thêm:
- Cái l.. vợ bằng cái mả cha
- Tản mạn về gái một con

Monday, October 29, 2012

Gái mại dâm lại đứng đường...

Tùy bút của Béo!

Hàng ngàn gái mại dâm từ các trung tâm “phục hồi nhân phẩm” khắp mọi nơi trong cả nước đang và sẽ tiếp tục được trả về cộng đồng, “hòa nhập” với cuộc sống đời thường…

Trong cái nghiệp chướng bán thân có nguồn gốc lâu đời và đa dạng như hiện nay,
Họ, có thể là hoa hậu, hoa khôi, diễn viên, ca sĩ, người mẫu, nhà báo, tiếp viên hàng không, nhân viên du lịch.., nhưng hầu như là không có việc làm, không có nghề nghiệp.
Họ, ai cũng có một gia đình, một tổ ấm.., nhưng một bộ phận không nhỏ từ lâu đã sống một cuộc đời đơn độc, không nơi nương tựa, bị những người thân yêu lạnh nhạt, từ chối, ruồng bỏ.


Gái mại dâm cúi đầu, che mặt trước ống kính
Phạt hành chính
Theo Luật Xử lý vi phạm hành chính có hiệu lực (từ ngày 01/07/2013), trong thời gian sắp đến sẽ không áp dụng các biện pháp giáo dục tại xã, phường, thị trấn và đưa vào cơ sở chửa bệnh đối với những người bán dâm. Người có hành vi bán dâm sẽ chỉ bị phạt hành chính theo quy định của pháp luật. Nhìn chung, đây là một quyết định đầy tính nhân văn, thế nhưng sau khi điều luật này khả thi, hàng loạt gái mại dâm được tự do mà cách thức quản lý làm sao cho thấu đáo vẫn làm đau đầu nhà công vụ, hậu quả của nó vẫn thách thức dư luận xã hội…

Ai dám đảm bảo rằng họ không quay về lối cũ và nguy cơ hoạt động mại dâm sẽ bùng phát trên diện rộng...

Đối với những nước hợp pháp hóa mại dâm, những công dân hành nghề này phải có giấy phép và buộc phải đi kiểm tra sức khỏe định kỳ, những ai hành nghề chui sẽ bị cảnh sát bắt và bị trừng trị theo luật định.

Ở nước ta, mại dâm là vi phạm pháp luật, nhưng nếu ai đó nghĩ đến việc triệt tiêu nó thì là một điều không tưởng. Nền kinh tế hiện tại lại đang lâm trọng bệnh, người bình thường, học hành đàng hoàng còn kiếm việc không ra huống hồ gì những cô gái đầy mặc cảm kia, cách nhìn xã hội lại vẫn chưa thông thoáng, cởi mở. Có một điều nghịch lý nữa, theo một tờ báo nhận định đã lâu, gái mại dâm có lợi… khi khủng hoảng tài chính, khi kinh tế khó khăn.
Vậy cũng đừng ngạc nhiên nếu “ngựa quen đường cũ”, điều cần cảnh báo ở đây chính là những căn bệnh đặc thù mà gái mại dâm thường mắc phải, trong lúc khách làng chơi không phải ai cũng đủ khả năng để bảo vệ mình. Căn bệnh bắt đầu từ gái mại dâm, xâm nhập vào khách làng chơi rồi lây lan cho những người thân, gia đình của họ, hậu quả xã hội sẽ khôn lường.

Thử dạo chơi một vòng,

Trong những điểm mát-xa, hãy quan sát những cô gái mỏng manh kia đang làm gì, đếm họ có bao nhiêu người?

Trong những hộp ka-ra-ô-kê, hãy quan sát những cô gái chân trần váy ngắn tiếp viên kia đang làm gì, đếm họ có bao nhiêu người?

Trên những con đường về khuya, có bao nhiêu cô gái đang đứng dưới gốc cây, dưới những ánh đèn điện le lói, họ đang làm gì và họ có bao nhiêu người?

Một sự thật đành phải chấp nhận nữa đó là “Đĩ thì hầu như không có tuổi”…
Tản mạn một khía cạnh nhỏ của luật để hiểu những người làm luật, những người hành luật cũng như thể chế, nền chính trị đất nước.

Chính trị ví von...
Đồng chí X”, cái cụm từ bỗng trở nên nổi tiếng do sự nhầm lẫn rất cẩn thận của chủ tịch nước Trương Tấn Sang khiến mọi người bàn tán xôn xao. Tại sao lại là nhầm lẫn, vì có đốt đuốc soi từ đầu đến cuối danh sách tên các vị ủy viên Bộ chính trị đường thời thì cũng có tết Công-gô mới tìm ra được đồng chí nào tên là X. Ông Sang tiếp xúc cử tri và cổ vũ người dân đồng lòng, dũng cảm chống tham nhũng, mọi ánh mắt đổ dồn hy vọng về ông để minh chứng cho khẩu hiệu muôn thủa ‘công khai, minh bạch’ rồi đắng ngắt tắt lịm khi cụm từ bất hủ kia phát ra.

Tôi chẳng bao giờ nghi ngờ cái tâm của một người có khuôn mặt như tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, tôi biết ông thật lòng. Nhưng thời cuộc đã phát họa hết trong tiếng nghẹn của ông khi đọc bài bế mạc hội nghị trung ương 6 và khái niệm “không kỷ luật một đồng chí trong bộ chính trị” như căn bệnh nan y của tổ chức mà ông là người đang cầm trịch. Không ít người đặt dấu chấm hỏi về cái tầm của ông, riêng tôi, ông không tầm thường chút nào. Một quốc hội mờ nhòa bấy lâu nay qua tay ông bỗng vụt sáng để thắng phiểu bác bỏ thẳng thừng dự án xây dựng đường cao tốc, điều có nằm mơ người dân cũng không tưởng tượng ra nổi. Vừa rồi, hội nghị trung ương 6 diễn ra bất ngờ, bất thường cùng với sự “hóng hớt” tin trên mạng, người dân đã ít nhiều hiểu được tình trạng kinh tế của đất nước, sự điều hành của chính phủ và cái xấu đã ít nhiều giật mình thủ thế, chùn bước, đề phòng, run sợ. Có những kẻ đã dùng những từ nặng nề và muốn khai thác sâu vào bản chất vấn đề (cái-mà-mọi-người-thừa-biết-là-cái-gì), chuyện đó không có gì bất ngờ, vì đơn giản, họ là người ngoài cuộc và một số ít trong họ còn ôm mối hận thù riêng tư trong quá khứ. Luật nhân quả không dành riêng cho ai, nó ban phát công bằng cho mọi người, cứ gieo nhân nào sẽ gặp quả nấy.

Thế là một lần nữa nhân dân lại được thấy hình ảnh thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đứng thẳng lưng đấm ngực trước quốc hội nhận trách nhiệm về những yếu kém của mình trong việc điều hành chính phủ, và bản báo cáo vẫn nêu bật những thành tích, những chỉ số hứa hẹn nhiều đổi thay tốt đẹp. Mấy chục năm nay, quốc hội và đại biểu quốc hội đến hẹn lại lên, nhiều vấn đề cần khẩn cấp giải quyết như đất đai, tăng lương, thuế thu nhập cá nhân, biểu tình… vẫn dây dưa kéo dài, vẫn mờ nhòa âm ỉ. Trong suốt thời gian dài, một vài tờ báo quốc doanh vẫn cố bám níu vào những phát ngôn có sức “đột phá” mong dẫn dắt dư luận đến những giấc mơ đẹp, và hình ảnh ngài đại cử tri, vị trí thức khả ái, không đảng kia luôn xuất hiện liên tục trên các phương tiện thông tin đại chúng với những câu nói thật nóng, thật sắc sảo, ngài đã sống trong lòng người dân với những hoài niệm trong lành, tích cực. Xin thưa, vở kịch đã kết thúc, đến lúc phải hạ màn, và một lần nữa xin thưa với ông, hãy nói rằng chính lòng ông rất an với thông điệp của thủ tướng. Cái phản ứng rất thật, rất đắt khi nghe ông phát biểu trên truyền hình xin dành cho bạn đã có phản hồi “Tui muốn ném chiếc dép cho bể cái ti vi”. Đất nước đang ở đâu, thực trạng đất nước đang thế nào, ông là người phải rõ hơn ai hết?!

Chế độ nào cũng vậy, dân chủ văn minh hay lạc hậu hoang dã cũng đều phải nuôi dưỡng hệ thống an ninh của mình, ở nước ta gọi là công an, quân đội. Nói như triết học, đơn giản đó chính là công cụ bạo lực của một thể chế, nó sống được, tồn tại được nếu như thể chế đó sống được, tồn tại được. Ông bà ta nói “ăn cơm chúa, múa tối ngày”, vậy đừng có buồn cười quá khi một ngày nào đó nghe vị đại tướng kia nói rằng “Nếu chúng ta đoàn kết ổn định ủng hộ Thủ tướng thì nhất định việc gì cũng thành công”, vị thiếu tướng nọ nói rằng “Lo được cho dân như thế là đáng mừng”. Sẽ cũng hết sức thừa nếu ai đó ráng gân cổ ra mà cãi “cơm các vị ăn không phải là cơm chúa” mà là cơm từ thuế, từ tiền người dân đóng góp. Họ dư sức hiểu điều đó, trí khôn của họ đủ khả năng điều khiển cái lưỡi của họ biết nói sao cho có lợi nhất, nếu không có lợi thì còn lâu mới cậy được họ mở miệng.

Có ai đó đề nghị hãy từ chức nhân dân đi, đúng là ngu muội và hoang tưởng, từ cổ chí kim cho đến nay làm gì có cái chức danh nào mang tên là nhân dân, chỉ có cái loại nhân dân nào đó tự diễn biến để biến mình thành cái gì đó… rồi tự xưng là đại diện nhân dân, nhân danh nhân dân, thay mặt nhân dân, thậm chí quay ngược lại chê nhân dân ỷ lại, chê dân trí thấp. Nếu "nhân dân" mà được gọi là "chức vụ" thì cái nhà nước này có loạn lên đấy chứ.

Khắc khe đến thế! Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã từng lên tiếng kêu gọi Miến Điện hãy tiến hành cải cách dân chủ khi Việt Nam ngồi ghế chủ tịch ASEAN năm 2010, và người đứng đầu nhà nước Miến Điện hình như đã biết tiếp thu. Trong hai năm gần đây, thái độ can đảm của vị lãnh tụ nước này đem lại một mùa xuân dân chủ và hòa giải cho nhân dân họ, thế giới ngượng mộ nhìn nhận sự đổi thay đó như một phép lạ, một điều kì diệu. Thế rồi đến hôm nay, tổng thống Miến Điện có thể tự hào tuyên bố không còn sợ báo chí và Myanmar cho phép tư nhân xuất bản báo chí, họ chuyển biến một cách kinh ngạc, mà điều quan trọng nhất chính là sự chuyển biến về ánh sáng mặt trời, về chân lý, về những điều tiến bộ mà loài người hằng mong ước. Việt Nam thì sao, chắc chắn một điều rằng là không thể có báo chí tư nhân, đã thế, cái quyết định 7169 của chính thủ tướng coi như đã đặt dấu chấm than dập tắt niềm hy vọng lé loi về một nền thông tin đa chiều thông thoáng và cởi mở.

Thật tếu cho những ai phí công nhắc nhở đi nhắc nhở lại cái câu nói vang bóng một thời “nếu không chống được tham nhũng, tôi sẽ từ chức”. Và thật xót xa cho những ai cố hy vọng “yêu nhất sự trung thực, ghét nhất sự giả dối”, định nghĩa lòng tự trọng như thế nào để làm điểm tựa cho chân, thiện, mỹ tìm về tỏa bóng che mát nhân sinh.

Thực tế vẫn là thực tế, một nền kinh tế thị trường hoang dã, một nền tài chính thiếu minh bạch đang lâm vào khủng hoảng trầm trọng, lạm phát tăng nhanh, các doanh nghiệp đang đứng trước nguy cơ thua lỗ kéo dài, dẫn đến phá sản hàng loạt, người dân đối diện với tình trạng thất nghiệp cộng hưởng theo những hệ lụy xã hội nghiêm trọng khác. Và xin nhắc lại, như một bài báo đã nhận định, gái mại dâm có lợi… khi khủng hoảng tài chính.

Các cô gái thất nghiệp lại đứng đường, ai thủ đoạn và lật lọng hơn sẽ trở thành những điếm chúa, và điếm chúa sẽ lên ngôi.

MP


Xem thêm:
- Nghe lại tiếng chửi
- Tiết kiệm Thủ tướng
- Hắn làm chính trị