Showing posts with label phong cách. Show all posts
Showing posts with label phong cách. Show all posts

Monday, November 18, 2013

Đi cà phê "Lú" Cali

>> Đỗ Phấn: Viết về một đứt gãy
>> Thành quả nền Giáo dục cách mạng
>> Những câu chuyện có thật về thai giáo
>> Ngân hàng chính sách xã hội, anh là ai?


Mời các bác đến “Cà Phê Lú” để thương lãm… Mời quý ông đi uống cà phê sáng chủ nhật.

Thường thì bikini, giống như đi biển, nhưng sau khi bị cảnh sát bố ráp vì operate gambling machine, họ “đổi chiêu” chơi body paint 1 thời gian, và tuyển hàng mới, thơm hơn, tự nhiên hơn, không “xanh xanh, đỏ đỏ” (heavy make up) như xưa nữa.

Bữa trưa anh chàng nhân viên của tôi điện thoại cho lũ bạn. “Alô, café Lú nha. Đi thăm mấy ẻm chút !”. Tôi không quá ngạc nhiên vì ở đây chuyện mấy ông đi café Lú nghe hoài, quen rồi. Nhưng mà tôi tò mò. Không biết bên trong có cái gì mà sao ông nào cũng khoái đến đó.

Tôi chép miệng “Hi James, cho chị đi cùng với đi. Cho tao coi café đó có cái chi, ngày nào cũng đi ngang qua mà chưa biết bên trong có thứ gì…” James tròn mắt nhìn tôi “Ok men, mà vô đó đừng có la à nha, cầm cười nữa !“.

Bên này đàn bà con gái ít có ra café ngồi giống bên VN lắm. Ai cũng bận rộn. Không giống bên VN thích là ra café ngồi tám chuyện hàng giờ đâu nhé. Và café kiểu như Café Lú thì càng hiếm thấy người nữ nào vào. Vì, như mặc định những nơi ấy chỉ dành cho quý ông mà thôi.

James lái xe chở tôi. Lũ bạn của nó thì đi xe riêng. 10 phút sau chúng tôi tới nơi, James nói với tôi đợi lũ bạn em đến rồi vào luôn chứ em với chị mà vào trước là tụi nó (mấy cô tiếp viên) nghĩ em đang cưa chị. Mai là em ế luôn. Khỏi chọc mấy ẻm được nữa ! Không quá 5 phút sau thì 5 thằng bạn của James tới, thấy tôi chúng cười to, chọc tôi định mở quán café hay sao mà đi tham khảo.

Vào bên trong, đúng như James nói, các cô nhìn tôi, ngài ngại chút rồi sà vào mấy thằng bạn của James, cả James cũng được một em ngồi kế, nhẹ nhàng “Hôm nay anh uống gì cưng. Tóc anh hôm nay đẹp nha, em kết kiểu này nè…”. Hay “em pha café như mọi khi nha. Hôm nay em pha, hôm bữa Jenny pha đậm quá phải hông cưng ?”…

Nhìn các cô mà tôi muốn nổ con mắt. Size vòng một cô nào cô nấy bự hết cỡ. Áo thì mặc như không mặc vậy.Cộng với gương mặt trang điểm kỹ. Nói chung nhìn cũng đẹp, cũng ép phê lắm à nha. Tôi lén lén nhìn trộm hoài…

Để ý, thấy các cô rót trà đá, mang nước ra thì ngồi luôn bên cạnh tâm sự, ỉ ơi luôn với các chàng. Các ông thì nói chuyện mà hai con mắt hình như luôn dán chặt vào vòng một và body của em mỗi khi em di chuyển, hay đi lại.

Natalie Nguyễn, 35 tuổi, chủ sở hữu của nhà hàng Café Lú. Quán Lú này nằm ở khu người Việt Little Saigon ở bang California, Mỹ. Tính ra giá một ly café ở đây mắc hơn nhiều so với các quán khác hay các cửa hàng bình thường. Thời buổi kinh tế khó khăn, thế nhưng quán café này vẫn luôn trong tình trạng tấp nập. Quả là ở đâu có phụ nữ đẹp thì ở đó hái ra tiền. Kiểu kinh doanh như thế này đã xuất hiện ở Little Saigon hai thập kỷ nay. Nhiều tiếp viên ở nhà hàng cà phê thế này không dám nói với cha mẹ về công việc của họ vì các bậc phụ huynh người Việt Nam thường rất nghiêm khắc.

Café Lú không phục vụ rượu và đồ ăn. Nhân viên ở đây cũng hiếm khi bị khách hàng sàm sỡ. Các cô phục vụ làm ở đây lương một giờ cũng khá cao. Có khi còn cao hơn cả lương của các bạn tôi làm ở công ty lớn với những tấm bằng đại học trong tay.


Sau hơn 1 tiếng ngồi uống ly sinh tố dâu và nhìn các bạn của James đùa giỡn với các cô. Chúng tôi ra về lại công ty. Thực ra café Lú cũng có gì lạ đâu. Cũng café, cũng nước, cũng như mọi quán khác. Chỉ có lạ ở chỗ là có thêm các em ăn mặc mát mẻ, nói chuyện ngọt ngào đi đi lại lại nhún nha nhún nhẩy với các ông. Thế thôi, nhưng các ông ai cũng khoái tít. Các khách và bạn bè của gia đình tôi bên VN sang, không ai là không ghé qua café Lú một lần. Chỉ để cho biết và theo một số ông là “Đi rửa mắt khi tới Cali”. Hoặc, tới Cali mà không đi café Lú là sến và coi như chưa tới Cali. Không biết từ lúc nào mà café Lú trở thành một điểm đến của đàn ông Việt tại hải ngoại. 

Nguồn: Cà phê Văn Nghệ


Xem thêm:
- Có một thời kỳ
- Cúc mùa chớm Đông
- Chợ đời nhốn nháo nói leo

Friday, September 13, 2013

Chính blog và tà blog

>> Tiểu thương bị đẩy ra đường
>> Tại sao lại bất lực với “sữa” đến thế?
>> Tranh giành thị phần: ngành thép càng gặp khó


Nguyễn Đại

Bữa nay vô mạng, tự nhiên lại thấy thương các cụ Phùng Quán, Hữu Loan... Hồi xưa, các cụ bị báo Nhân Dân đánh chỉ có cách ôm đầu chịu đòn. Bây giờ nhờ có internet mà mặt trận chữ nghĩa trở nên sôi động hơn bao giờ hết. Cuộc chơi chia thành 2 phe rõ rệt, “lề trái” và “lề phải”. Nhưng tôi không thích 2 từ này lắm, chưa biết đúng sai thế nào đã bị / được coi là “trái, phải” rồi, không công bằng!

Gọi là “lề Đảng” hay “lề dân” cũng không ổn lắm, bởi vì, đi dọc khu công viên Thống Nhất ở Sài gòn, tôi thấy bảng hiệu “ý Đảng như ánh mặt trời, lòng dân như hoa hướng dương”. Thành ra tôi xin dùng từ “chính blog” để chỉ các blog theo quan điểm chính thống của Nhà nước và “tà blog” – các blog tôn trọng sự khác biệt. Và bỏ qua một số ngoại lệ, dưới đây là một số đặc tính chung của 2 phe chính - tà.

Chính blog không bao giờ bị chặn, muốn vào tà blog phải vượt firewall.

Dù là chính thống nhưng các bài viết của Chính blog đầy ắp những từ “ĐM, ăn cứt”. Ngược lại, “tà blog” lại ưa chuộng lý luận chặt chẽ, súc tích.

Chính blog chỉ cho comment theo ý mình, tà blog cho phép comment trái chiều.

Ngược lại, tà blog nghiêm cấm comment dùng lời lẽ thô tục, chính blog cho chửi bọn “tà” bằng bất kể ngôn ngữ nào.

Nếu tà blog lỡ chửi chính blog, bị chính blog gọi là vô văn hóa; chính blog thoải mái chửi bọn tà blog vì… bọn nó xứng đáng bị chửi!

Chính blog ít phân tích về cái chung, về tổng thể, nhưng khoái xúc phạm cá nhân; tà blog chủ trương “cá nhân chỉ là hiện tượng, cơ chế mới là bản chất”.

Vì khoái xúc phạm cá nhân, chính blog hay thích “chơi chữ vô văn hóa” như gọi GS Tương Lai là “Tai Ương”, gọi Cù Huy Hà Vũ là “Kù con”. Ngược lại, không bao giờ thấy một bài viết ở trên tà blog (ngoại trừ comment bên dưới) có cách gọi như vậy.

Tà blog sẵn sàng đăng một bài của chính blog, nếu xét thấy có lý luận. Chính blog thì không bao giờ!
Chính blog thuộc dòng chính thống, ít nhiều cũng có tổ chức chặt chẽ, phân công cụ thể, nhưng lại thiếu văn hóa. Tà blog tự phát hơn nhưng chất “người” nhiều hơn.

Cuối cùng, giống như tiểu thuyết Kim Dung, chính blog không thiếu những kẻ tiểu nhân và độc ác như Dư Thương Hả hay Diệt Tuyệt Sư Thái; tà blog lại đầy ắp những Hướng Vân Thiên, Dương Tiêu, Lệnh Hồ Xung…

Ở thời kỳ 1950, phe chính phái có ưu thế tuyệt đối là tha hồ “trói tay đối thủ, rủ đánh boxing”. Bây giờ, thế giới ngày càng phẳng hơn, internet nó đem lại công bằng (mặc dù tà blog vẫn thua thiệt ít nhiều do bị chặn). Tiên sư internet.

Nguyễn Đại (tháng 9/2013)


Xem thêm:
- Tại Mai An Tiêm quá ỷ lại
- Đọc báo "dư luận viên"
- Quân đông, tướng nhiều, sao khó bắt tham nhũng?