Showing posts with label Hà Nội. Show all posts
Showing posts with label Hà Nội. Show all posts

Saturday, December 21, 2013

Một Hà Nội rất "tử tế"

>> Gói mì chính và cái nón
>> Đại gia, lựu đạn và ba dấu chấm
>> Vinashin, Vinalines và bài toán đại cục!
>> Dân trả lương cho “công bộc” hành hạ mình?


Thèm tô bún bò giò heo xứ Huế giữa mùa đông Bắc Hà, tôi vẫy tay đón chiếc taxi. Một chàng thanh niên trẻ đon đả hỏi:

- Chị muốn đi đâu?
- Ừ, em biết phố nào có bún bò Huế ngon không?
- Gần đây có một quán ngon lắm chị ạ.
- Ừ, cho chị đến đó đi.

15 phút trôi qua.

- Chị ơi bị tắt đường rồi ạ!
- Em chọn phố nào ít tắt đi.

30 phút trôi qua.

- Sao đường này trông quen thế em?
- Đường kia bị tắt, em vòng lại đường này cho tiện chị ạ.
- Sắp đến quán bún bò chưa?
- Qua đoạn tắt kia là tới chị ạ.
- Ừ!

20 phút nữa. Đường vẫn tắt. Phố cũ gặp nhau 4 lần. Bún bò xa ngút mắt.

- Sao lâu vậy em?
- Hình như quán bún bò này đóng cửa rồi chị ạ.

Đồng hồ tính cước lúc này đã nhảy sang con số 248 (tức 248k).

- Thôi em cho chị xuống, túi chị thủng một lổ to rồi.
- Áo chị bị rách ạ? Em đưa chị đi mua áo mới.
- Thôi, cảm ơn em. Em thật là...
- Ai cũng khen em thật thà chị ạ, chúc chị Giáng sinh vui vẻ.
- Ừ, em rất "thật thà". Một Hà Nội rất "tử tế".

Nguồn: Lọ Lem


Xem thêm:
- "Cột cờ cao đến đây là hết!"
- Đẹp mà không đẹp
- Khi chiếc áo quyền lực được trao không đúng chỗ!

Sunday, November 17, 2013

Cúc mùa chớm Đông

>> Trồng lúa giữa phố Sài Gòn
>> Núp bóng ‘chọi gà truyền thống’ để đánh bạc (nhân tiện mời bà con xem lại câu chuyện vui >>> này!)
>> Nga bàn giao hàng không mẫu hạm cho Ấn Độ (Theo giới quan sát, tàu sân bay mới nằm trong kế hoạch tăng cường khả năng phòng thủ nhằm đối phó với việc gia tăng sức mạnh quân sự của Trung Quốc.)


Tiêu Phong

Hà Nội mùa này, vào những khắc tiết này của độ cuối Thu đầu Đông là những khắc thời có lẽ là dễ chịu nhất. Những sáng sớm đi làm, hay những chập choạng lên đèn, ra đường đã có thể quấn thêm một làn khăn mỏng, nhẹ điệu hững hờ cùng với áo khoác mỏng dịu dàng. Nắng hanh độ đầu trải những sắc trong trẻo trên những tàng lá xanh, bóng mướt. Cái sự đánh dấu khắc thời bằng một loài hoa, qua nhanh đến độ chỉ vài ba cuộc rượu nơi góc phố, với nhâm nhẩm khi đi trên đường, lướt qua những chiếc xe đạp với dáng thồ hoa quen thuộc, thấy lóa lên một vầng trắng điểm vàng, là sẽ mua lấy một bó về cắm nơi phòng khách. Nhưng cái sự vội vàng công việc, quẩn quanh rượu chè anh em bằng hữu hay với đủ những bận suy làm quên đi cái ý định, chợt nhớ thì mùa hoa đã qua. Loài hoa đánh dấu khắc Đông. Cúc họa my.

Cúc họa my chỉ nở trong độ vài ba tuần lễ, khi mà cái se se chớm Đông vừa đủ làm lòng người thêm dịu nhẹ, vơi bớt đi những nhọc nhằn của những nặng gánh đủ đầy của cuộc sống. Hà Nội vốn thế, vẫn tự xa xưa là vậy với những loài hoa đánh dấu cho tiết thời. Hoa sữa với Hà Nội, chỉ nở khi độ Thu về. Nên loài hoa này trong cái dịu Thu của man mác mang sự lan tỏa trong không gian hương vị vốn nồng, nhưng trong tiết Thu se đã làm cho vị hương đó quyến rũ hơn nhiều. Đặt hương sữa vào một tiết trời nắng nóng như đổ lửa thì chả khác gì uống rượu một mình trong hầm tối không chút ánh sáng. Sữa với những thành phố gần xích đạo một năm nở đến bốn lần, thì không thể nào thi vị như sữa của Hà Nội được.

Hoa sen cũng vậy. Vì thế mới có câu: Hạ thưởng lục hà trì. Hè về ngắm sen trên đầm xanh. Sen Hà Nội chỉ nở quãng độ từ tháng 6 đến tháng 8. Sài Gòn quanh năm sen nở thì phải. Nhưng phải thú thật, nhìn bông sen mùa này ở Sài Gòn, thấy tội nghiệp cho giống loài này nếu so với sen Hà Nội nở đúng mùa. Bởi bông sen bé và những phấn hồng bợt bạt hơn nhiều. Mùa này, những đầm sen ở Hà Nội, mạn hồ Tây đã khô khẳng những thân cọc rồi. Cốm non vẫn còn, nhưng cô hàng sẽ gói trong những tấm lá chuối thay vì gói trong những lá sen. Vị cốm gói lá chuối có cảm tưởng thơm hơn trong cái bùi ngậy vốn dĩ của thứ quà này, chấm với chuối trứng quốc, tưởng chẳng thể có gì ngon hơn trong một tối Thu dịu mát.

Trước khi sen nở, chen rực trong sắc đỏ phượng chói là những vầng tím ngây ngắt của bằng lăng. Hè về trong râm ran tiếng ve u khắp các tàng cây dọc phố. Rồi lộc vừng nở hoa, rụng những thảm ối đỏ xuống mặt nước ven bờ Hồ. Nữ tú áo trắng thướt tha bên thảm rực đó tranh thủ ghi lại những khoảnh khắc.

Hoặc có những năm, lộc vừng thay lá lại vàng ối như trời thu xứ Âu.

Sài Gòn mùa này bắt đầu mùa khô. Đã vắng đi nhiều những cơn mưa. Cũng bắt đầu là mùa nóng. Thấy người ta nói Noel và Tết ta lại là lúc Sài Gòn nóng nhất. Chưa trải nên cái sự nghiệm cũng là chưa biết, chỉ cảm nhận rằng, đã nóng hơn nhiều. Trong cái nóng này, tôi chợt nhớ rằng, đã là mùa hoa cúc họa my ở Hà Nội.

Mùa hoa mà bọn tôi vẫn thường đùa rằng, nở như là nở trộm vậy. Thoáng qua, đã hết. Chả mấy chốc nữa, thay vì những hanh hao đang rải nắng lên những tàng cây xanh ngắt, sẽ là những gió mùa thổi vi vút trên những tán cây khô trụi. Sẽ là những mưa dầm gió bấc... Sẽ là những xoa xuýt hà hơi thành khói trên miệng để làm ấm đôi bàn tay đang lạnh giá. Sẽ lại thèm nhớ những bắp ngô nướng, khoai lang nướng mỗi nơi góc phố hay trên một góc cầu Long Biên...

Cúc họa my. Mùa nở vội. Chỉ như một sự nhắc nhở mà thôi, về tiết mùa và cả về sự nhức nhói của một người xa xứ. 


Xem thêm:
- GS Thuyết: PCT Đà Nẵng nói thiếu nhân văn!
- Họ nhân danh cái gì mà nhục mạ người khác như vậy nhỉ?
- Chiếc giường đắt nhất thế giới và "triết lý" của lão già Lê Ân

Tuesday, October 15, 2013

Một lẻ ba, người mãi xa Hà Nội

>> Đại tướng Võ Nguyên Giáp với một chữ… “Nhẫn”
>> Bộ trưởng Nguyễn Bắc Son: "Kiên quyết thực hiện Nghị định 72"
>> Sẽ phê chuẩn người thay ông Nguyễn Thiện Nhân, Vũ Đức Đam
>> Thị sát lũ trên lưng dân, 'quan huyện' mất chức


Một lẻ ba
con chim sắt đón người về quê cũ
nơi mùa nước lũ
có mẹ có cha
có xóm có làng
có cánh đồng bát ngát
có lũy tre xanh mái nhà xưa đơn sơ vách nát
có tuổi thơ cười ngây ngất rộn tiếng chim...

Đại tướng đã về, con gió lặng thinh
những đôi mắt thẩn thờ một chiều òa khóc
nghĩa cố hương mãi không còn xa cách
người ở lại muôn đời với đất mẹ chở che
người nằm đó mà lặng nghe biển hát
khúc tâm tình
Quảng Bình nhớ
Quảng Bình thương...

Một lẻ ba
con chim sắt đưa người mãi mãi xa Hà Nội
một Hà Nội xưa rồng bay
linh thiêng cổ kính
một Hà Nội xưa hào hoa
ba sáu phố phường lịch lãm thanh tao
và Hà Nội hôm nay
cụ Rùa vẫn ngẫng đầu im lặng
và Hà Nội hôm nay
thần thánh kéo nhau về...

thần đông nghẹt
thánh kiêu sa
thần ở vi la
thánh xây biệt thự
đong đếm vội nhân từ
trau chuốt phút chia ly

áo quan bay đi
dải băng đen hạ xuống
nghi lễ thượng cờ đón khách quý sang chơi

Đại tướng ơi,
tiệc của những người đồng chí
khi chiếc áo quan chưa kịp ấm đất lành
Hà Nội chưa lạnh
nhưng tình người lạnh quá
Hà Nội ơi, người mãi mãi xa rồi

Một lẻ ba
chữ Nhẫn kia
đã hoàn toàn vô nghĩa
thế giới Người hiền xin Đại tướng thứ tha
và Đại tướng chắc không còn nhẫn nữa
để cùng đinh nước mắt khóc thay người

có lẻ ngày mai
miền Trung bão nổi
nhẫn thế này sông núi cũng phong ba.


MP
(Đêm chờ đón bão, 13/10/2013)

Xem thêm:
- Hai quốc tang!
- Văn hóa ngoại giao!?
- Quốc tang - Luật và Lệ


Monday, September 30, 2013

"Cột cờ cao đến đây là hết!"

>> Cứ thất nghiệp là đi làm… thạc sĩ
>> Nhức mắt với bảng quảng cáo
>> Người lãnh đạo và “Dãy số quần chúng”
>>>>> Ngôi nhà kỳ dị gắn 8.000 bát đĩa cổ xưa (Vĩnh Phúc)


Chuyện về thằng leo cột cờ đã kễ, nay muốn nhớ lại:

Rằng cột cờ Hà nội đẹp lắm, là lòng tự hào về chủ quyền, là dấu tích lịch sử, là nhiều thứ...

Và cột cờ Hà nội rất cao!

Vậy mà có thằng hàng ngày lấm lét nhìn quanh, tay nắm chặt một vật gì đó, thấy không ai để ý, lập tức trèo lên đỉnh cột, bỏ vào trong.

Cứ xong việc, hắn lại leo xuống, mặt mày hả hê!

Tất nhiên là hắn không thoát được sự để ý của cơ quan chức năng, và họ đã vào cuộc.
Sự việc chẳng có gì mới, hàng ngày vẫn vậy - leo lên, bỏ vào, leo xuống, cười bí hiểm.

Không thể kiên nhẫn hơn nữa, một ngày, sau khi hắn đi, một đồng chí quyết định xung phong trèo lên xem hắn bỏ gì lên trên cột cờ tổ quốc.

Không thể là quả lựu đạn hay bộc phá vì hắn chỉ nắm gọn trong lòng bàn tay.
Vậy, hắn bỏ cái gì lên trên cột cờ tổ quốc?

Tất cả đồng đội nín thở chờ xem người đồng chí của mình mang gì xuống. Sau một hồi leo lên rồi xuống, tay anh cũng nắm chặt, tất nhiên mặt anh ta cũng đầy bí hiểm. Cuối cũng, anh xoè tay cho mọi người xem - một đống những mảnh giấy được gập nhỏ, ngay ngắn, gọn gàng, mảnh nào cũng có dòng chữ giống nhau được ghi nắn nót như khẳng định một chân lý:

"Cột cờ cao đến đây là hết!"

Vâng, chỉ có thế, thằng này không liên quan gì đến "diễn biến hoà bình", và cũng chẳng kết tội được hắn nên hắn đã không bị bắt.

Hắn vẫn sống rất lâu sau đó, ngày tôi đi, hắn đang sống, ngày tôi về, hắn lăn ra chết, chết vì xơ gan - một cái chết cũng không liên can.

Ngày tôi và hắn tham gia đánh nhau, lười học nên bị đuổi khỏi trường Đại học. Bà bí thư Đảng ủy thời đó kiêm hiệu phó yêu cầu hai thằng tôi đứng lên trước hội đồng kỷ luật để bà dõng dạc đọc quyết định đuổi học.

Hắn cũng chẳng ân hận hay run sợ gì. Nghe xong "bản án", hắn giơ tay xin phát biểu lời cuối trước khi rời ghế giảng đường.

Hắn bảo:

- Các thày đuổi học em thì cứ đuổi thôi. Cây to có bão là đổ chứ loại cỏ may như chúng em thì động đất nó vẫn sống.

Nhiều năm sau, cuộc đời xô đẩy hắn, bão to, sóng lớn "cỏ may" không chết, nhưng rượu đã tưới chết "cỏ may".

Hắn đã uống rượu nhiều và chết vì xơ gan.

Hà nội thân yêu của chúng ta có những thằng điên như thế.
Hắn là bạn tôi, hắn mất, tôi nhớ hắn, vì hắn là người bạn tốt.

Ở nơi chín suối, nếu hắn đọc bài này, chắc hắn sẽ cười. Hắn cười vì hạnh phúc, vì khi hắn còn trên trần, có người vẫn hiểu hắn; và có lẽ còn một lý do khác để hắn cười - ở nơi chín suối, hắn sướng hơn. 

Và tôi mừng cho hắn!

Nguồn: Blog Huy Quang

P/s: Đó là chuyện người "điên" ở Hà Nội, mời bà con tham khảo thêm người "điên" >>> ở Hội An qua "lăng kính" của Trần Kỳ Trung.


Xem thêm:
- Bò khát bia!
- Sự chuyên chế của đa số
- Đông La, đã rõ ràng rồi nhé!


Sunday, September 29, 2013

Bố lên báo, con phản pháo

>> GDP - Sự dối trá tuyệt vời!
>> Bạn, đồng chí, kẻ thù & những thứ khác
>> Hải Dương: Trực ban công an đeo kính đen tiếp công dân
>>>>> Đại gia số 1 Việt Nam: Thâu tóm ngân hàng, mua 100 máy bay
>> Thông tin cá nhân trên mạng, hiểu thế nào cho đúng?



Các nhà báo đã đạt đến cảnh giới của sự dốt nát ngu xuẩn đi kèm với trơ trẽn và tráo trở

Chiều nay đang làm việc thì bạn mình inbox link bài báo trên Dân trí phỏng vấn ông Vũ Bảo Thạch. Đọc xong shock luôn. Lúc ý thì nghĩ bụng: hay là cụ bực mình cái hội nhà báo bây giờ nên trả lời hơi kiểu đuổi khách nhỉ, lúc sau phỏng vấn cụ thì: “Đâu cho bố xem” – xem xong thì cụ cũng shock không kém mình:

-Lúc đấy là 5h chiều, bố đang chuẩn bị về đi đánh bóng, thì nó vào rồi bảo: Cháu chào chú, cháu là pv bên Dân trí chú còn nhớ cháu không?. Bố ậm ừ “Uh cũng nhớ mang máng” (vì cũng đã vài lần cụ trả lời báo rồi). Thế là tâm lý “người quen cũ” không đề phòng, bố hỏi nó có chuyện gì không thì nó bảo “cháu muốn trao đổi với chú tí thôi”. Uh thì trao đổi, ngồi nói chuyện kiểu chú cháu bình thường ngồi nói chuyện phiếm vui vui đỡ căng thẳng. Thế mà cuối cùng nó cho lên báo theo kiểu thế này đây. – nguyên văn cụ.

Các bạn đọc bài báo thì có lẽ sẽ hiểu thế nào là “trơ trẽn” và “tráo trở” – phóng viên lấy lối nói vui vẻ hài hài so sánh liên tưởng đơn giản thường ngày của cụ nhà mình và làm cho người đọc tin rằng ông này hình như đang hằn học (đến mình cũng còn suýt nghĩ thế vì tính bố mình lúc hài hước thì rất vui nhưng đã nóng lên thì rất cục tính), phóng viên định hướng bằng cái TÍT rất shock: Tai nạn ở Zone 9: “Lộn cổ từ tầng 4 hay tầng 14 là việc của chúng!” để đám trẻ trâu không đọc bài có thể quy chụp ngay cho nhân vật "ông chủ tịch" trong bài viết là bàng quan, vô trách nhiệm, là nói năng thô lỗ, nhưng nếu đã đọc thì càng đọc càng thấy sự dốt nát của “phóng viên” Quang Phong, và rồi người đọc lại đứng về phía “ông chủ tịch Phường BĐ” nhiều hơn.

Vì thế nên mới có những comment như thế này do nhiều người đọc bài viết và nói ra, mình xin phép quote lại:

-“Đọc bài của pv Quang Phong, tôi không hiểu nhà báo muốn nói gì? Trình của nhà báo đến đâu? Sự hiểu biết pháp luật cũng như quy định nhà nước thế nào về thẩm quyền trách nhiệm của các bộ phận hành chính nhà nước. Nếu viết cho có bài thì tốt nhất đừng nên viết.”

-“Cái này phụ thuộc vào hợp đồng thuê mặt bằng làm quán, xem trách nhiệm xây dựng cải tạo là do bên nào đảm nhận. Tai nạn (vặt) không trình báo thì về nguyên tắc là nhà nước không biết. Hơn nữa tai nạn này là do công trình xuống cấp mà chủ quán không có chỉ dẫn, khách tùy tiện đè xác vào nên ngã là do khách không quan sát, chủ quán không nhắc, và bên nhận xây dựng cải tạo thành quán không sửa chữa công trình.”

-Ông ấy nói đúng đấy chứ

-Đọc tít thì hơi bực nhưng vào đọc cả bài xong thì ông ấy nói đúng đấy chứ, báo giật tít làm người đọc hiểu sai y như vụ Ngô Quang Kiệt (lương tâm nghề báo như ccc)

-Ông ý nói đúng rồi, ông ý có phải là thánh đâu mà chuyện gì cũng lôi trách nhiệm đổ cho ông ý được. Thử tưởng tượng các bạn là chủ tịch, đang yên lành thì có thằng dở nào đó ngã quả như thế do tự lỗi của nó xong rồi mọi người bảo các bạn phải chịu trách nhiệm thử xem các bạn có điên tiết không.

-Cũng như việc các bạn trẻ leo lên cầu Long Biên chụp ảnh chẳng may ngã xuống sông hay lỡ có tàu đến thì lại đổi trách nhiệm người ta ko quản lý tốt hả ? Ông ý nói chuẩn thế còn trách gì nữa.

-Ông Chủ tịch phường nói đúng đấy, xảy ra tai nạn thì phải thông báo chính quyền, có công an phường đến kiểm tra, rồi báo cáo lên Chủ tịch. Con người có 16 tiếng để làm việc, sinh hoạt, đâu phải ngồi lê hóng chuyện suốt ngày đọc tin tai nạn, đánh nhau trên báo. Thứ nữa là về nguyên tắc, ông Chủ tịch phường không có chuyên môn để đánh giá công trình xây dựng là an toàn hay không an toàn, đó là nhiệm vụ của bộ phận phụ trách xây dựng. "Ếch chết tại miệng", đừng bắt người ta nói ra cái không thuộc chuyên môn người ta.

-Chú Thạch nói rất đúng . không phải việc gì cũng quy trách nhiệm cho chính quyền được. Tôi hỏi mọi người nhé thế hai người kia vào chụp ảnh có hỏi chính quyền không, có xem chỗ ấy có an toàn không, không có đúng không? chết thì phải chịu.đừng kêu , đừng đổ lỗi cho ai . lớn rồi tự mình phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình thôi.

-Tôi thích tư tưởng và cách suy nghĩ của Ông Thạch. Không việc gì phải lo cho những người trẻ chỉ biết tạo dáng một cách ngu xuẩn bên những chỗ nguy hiểm hay nhưng nơi đang không an toàn....

Thật sự ban đầu mình cũng BỰC VÔ CÙNG, vì mình sợ rằng lều báo sẽ định hướng sai về cụ, nhưng hóa ra có rất nhiều comment bênh vực cụ, FAITH IN HUMANITY RESTORED!

Nói một chút cho các bạn hiểu như thế này: 

Thẩm quyền của chủ tịch Phường trong lĩnh vực Bất động sản là xét duyệt hồ sơ xin cấp sổ đỏ cho các tổ chức và cá nhân trên địa bàn phường để trình UBND Quận cấp sổ đỏ, còn việc SANG NHƯỢNG hay CHO THUÊ NHÀ, MẶT BẰNG hay CẤP GIẤY PHÉP KINH DOANH là KHÔNG thuộc thẩm quyền. Nếu có việc xảy ra tai nạn CHẾT NGƯỜI và có người trình báo thì công an Phường lập tức sẽ xuống kiểm tra hiện trường và giải quyết các công việc tiếp theo (tìm hiểu nguyên nhân, thông báo đến các cơ quan có thẩm quyền). Còn nói về công trình xây dựng xuống cấp, đánh giá mức độ nguy hiểm của công trình thì phải do cơ quan thẩm định xây dựng đánh giá. 

Như vậy nói về LÝ cụ cũng không sai, mà về TÌNH thì thật sự là cụ nói cũng vẫn đúng. Con bé kia bị ngã, ĐÃ CHẾT CHƯA? Không ai biết. Vậy thì cụ làm sao mà biết được???? Bạn hỏi BỐ MẸ bạn, những người tầm tuổi BỐ MÌNH xem có biết ZONE 9 là cái gì không???? Nếu có, thì chắc là cụ cũng đã biết! 

Nếu cái gì cũng "THẮC MẮC LÊN PHƯỜNG" như các bạn nói ấy mà, thì có lẽ ông chủ tịch Phường là THẦN THÁNH rồi! Chả có nhẽ lại tổ chức trò chơi thực tế mang tên "Một ngày làm chủ tịch Phường" cho các bạn chơi thử, để biết cảm giác của việc "trăm dâu đổ đầu tằm"!

Thôi kết bài xin QUOTE lại câu của chính cụ mà tôi quá tâm đắc luôn: 
“Chúng ta mà cứ bức xúc với dăm ba đứa trẻ con hiếu kỳ thì có mà hết cuộc đời!”

Bạn bè mình giúp mình share lại bài viết này nhé! Cũng không định viết gì đâu nhưng thấy hình như bài báo kia được đăng khắp nơi rồi. Share để cảnh báo những người sẽ bị phỏng vấn bởi báo chí: rằng cẩn thận vạ miệng, phóng viên chỉ NHẶT những câu họ cần thôi, và chúng ta sẽ thành con rối bị giật dây! Thật sự trước giờ cũng biết điều này rồi, nhưng lần này không ngờ nạn nhân lại là người thân của mình!

Tuesday, August 6, 2013

Những năm 1930 -1940, Hà Nội có bao nhiêu phụ nữ theo nghề bán hoa?

>> Lấy ý kiến dân về báo cáo nhân quyền quốc gia (Chắc cũng giống như góp ý Hiến pháp?)
>> Gói 30.000 tỷ đồng đang đi về đâu?
>> Ông Bùi Văn Nam trở lại làm Thứ trưởng Công an
>> Kinh tế Việt Nam: Thời điểm trả giá cho các thị trường đầu cơ
>> Lo mục tiêu công nghiệp hóa khó thực hiện (nhân tiện mời bà con xem lại bài >>> này)


Đó là một kết quả nghiên cứu đã được công bố của bà Lê Thị Nhâm Tuyết - một nhà nghiên cứu Việt Nam, chuyên vấn đề phụ nữ. Trong cuốn sách trên.

Bản tiếng Việt của sách đã được xuất bản ở Việt Nam vào năm 1973:

Khoảng những năm cuối thập niên 1930, ở Hà Nội có 270 nhà hát, 20 vũ trường, 15 nhà chứa công khai, và một số nhà chứa lậu thuế. "Nhà hát" có khi là hộp đêm, quán bar.

Dân số Hà Nội lúc đó khoảng 10 vạn người, mà số người làm nghề gái nhảy hay xương kĩ hát ca có tới 1 vạn (theo cuốn Lịch sử thủ đô Hà Nội của nhóm Trần Huy Liệu, xuất bản năm 1960). Trong số 1 vạn này, một lượng rất lớn, nếu không muốn nói hầu như toàn bộ, là phụ nữ bán hoa. Cho nên, thành ra kết quả như trên. Một con số đáng kinh hãi, và cũng thực đáng nghi ngờ.

Lúc đó, người ta bán con đi làm người ở trong các nhà giàu với giá: 1 đồng rưỡi một đứa. Tiền lương của thầy giáo (trong tiểu thuyết của Thạch Lam) là khoảng  5 - 6 đồng.


Nguồn: Blog Giao

P/s: ...tức là cứ khoảng 10 người Hà Nội thì có 1 phụ nữ theo nghề bán hoa (?)

Xem thêm:
- GS Thuyết: PCT Đà Nẵng nói thiếu nhân văn!
- Họ nhân danh cái gì mà nhục mạ người khác như vậy nhỉ?
- Chiếc giường đắt nhất thế giới và "triết lý" của lão già Lê Ân