Showing posts with label tình dục. Show all posts
Showing posts with label tình dục. Show all posts

Wednesday, December 25, 2013

"Nhiều giáo sư ở Việt Nam chỉ có giá trị trong thư viện"

>> Phải chăng xã hội đang tụt lùi?
>> Những hình ảnh 'lạ lùng nhất' về các chính trị gia trong năm 2013
>> Video: Cận cảnh vụ rút ruột đường cao tốc TP.HCM - Long Thành - Dầu Giây


Khánh Ngọc

Trước trào lưu học hàm học vị hiện nay, bác sĩ Lê Thị Kim Dung thẳng thắn nhìn nhận: Việt Nam có quá nhiều giáo sư nhưng công trình của họ đi vào thực tế quá ít ỏi mà chỉ có giá trị trong thư viện.

Với hơn 30 năm kinh nghiệm làm bác sĩ sản khoa, cái tên bác sĩ Lê Thị Kim Dung trở nên gần gũi với biết bao phụ nữ ở thủ đô Hà Nội. Bà nổi tiếng với các kinh nghiệm sản phụ khoa mà không phải nhiều bác sĩ có được. Nói đến bà người ta thấy bà không chỉ là một chuyên gia của sản phụ khoa mà những rắc rối tình dục bà đều giải thích được. Nhưng rất lạ, tốt nghiệp từ năm 1977 nhưng đến nay bà vẫn không có thêm một học vị nào khác ngoài tấm bằng tốt nghiệp sản khoa của Đại học Y Hà Nội.

Hàng ngày, người nữ bác sĩ vẫn lóc cóc đạp chiếc xe đạp từ nhà mình đến phòng khám của bà tại trung tâm y tế lao động Nông nghiệp số 178 Thái Hà, Hà Nội. Chiếc túi bà mang theo là chiếc Ipad và một bao thuốc lá. Ở bà toát lên vẻ gần gũi đến lạ thường.

Trao đổi với chúng tôi, bác sĩ Dung kể từ ngày bà ra trường bà vẫn gắn bó với hai chữ bác sĩ. Nhiều người cũng hỏi bà tại sao không học cao hơn nữa, không thi lấy bằng thạc sĩ rồi bảo vệ luận án tiến sĩ, biết đâu giờ này bà cũng ẵm học hàm, học vị giáo sư, phó giáo sư ấy chứ. Những lúc đó bà Dung chỉ cười người ta cần bằng cấp để tăng lương thôi. 

Là một bác sĩ sản khoa và đã từng có thời gian sống và làm việc ở Châu Âu rất nhiều nên bác sĩ Kim Dung khá thoải mái về tình dục. Chính vì thế bà có nhiều công trình nghiên cứu tình dục cho riêng mình. Nhờ điều ấy mà đến nay bà trở thành bác sĩ VIP với nhiều chị em phụ nữ. Họ tìm đến bà không phải để chữa viêm nhiễm thông thường mà họ tìm đến bà để có thể tâm sự, chia sẻ về những câu chuyện chăn gối không như ý muốn.

Khi nói đến vấn đề bằng cấp, bác sĩ Dung phải thừa nhận rằng "ở Việt Nam đang loạn bằng cấp quá, học hàm, học vị đang đè lên vai nhiều người trẻ. Có những người cần phải có bằng cấp để được tăng lương, được xét duyệt nhiều thứ khác. Còn với tôi thì chẳng nghĩ đến học hàm, học vị để tăng lương cho mình làm gì".

Theo tính toán của bà Dung trong ngành y nói chung và trong các ngành khoa học khác nói riêng hiện nay ở Việt Nam đang thừa nhiều chức danh như tiến sĩ, giáo sư. "Một thực tế, giáo sư, tiến sĩ ở Việt Nam nhiều vô kể nhưng công trình của họ chỉ là dựa trên sách vở, thư viện rồi công trình đó lại bị xếp ở lại thư viện cho thế hệ khác đọc xem mà không đưa vào được thực tế như thế nào. 

Đối với ngành y cũng thế, rất nhiều giáo sư, tiến sĩ với hàng nghìn công trình nghiên cứu khác nhau nhưng không phải công trình nào cũng được áp dụng thực tế mà các bác sĩ ở Việt Nam đang phải đi đọc lại các công trình của các giáo sư ở nước ngoài".

Bà Dung thừa nhận rằng chúng ta quá coi trọng lý thuyết mà quên đi thực tế. Dù không có một buổi bảo vệ luận án tiến sĩ cho công trình nghiên cứu của riêng mình nhưng bà Dung đến nay cũng đã có cả chục các công trình do bà tự tìm hiểu trên lâm sàng thực tế và bà viết nên cho mình để đưa vào việc khám chữa bệnh của mình chứ bà không cần đưa lên nhờ hội đồng đánh giá ra sao. Hiện nay phương pháp điều trị lãnh cảm tình dục bằng việc gây tê của bà khá thành công.

Nhìn lại chặng đường hơn 30 năm, bác sĩ Dung nhận định "tôi chỉ đọc sách tiếng Anh và tự tìm tòi chứ không dựa vào bất kỳ một công trình của bác sĩ trong nước nào. Đa số chức danh giáo sư, tiến sĩ ở Việt Nam chỉ có giá trị trên thư viện".

Nguồn: Infonet

Xem thêm:
- Nelson Mandela
- Nelson Mandela sẽ vĩ đại hơn nếu...!
- Cái “đại cục” nó to bằng nào

Dương tính

>> Dân phòng lại 'đánh' dân giữa Sài Gòn
>> Nhà trưởng ấp treo cờ Trung Quốc
>> Sốc: Phát hiện 3 gia đình sống trên cây giữa Thủ đô


Bình Địa Mộc

Chồng mất trong một vụ đụng xe khủng khiếp, chị trở thành góa bụa ở tuổi 40 căng đầy nhựa sống. Buồn, cô đơn nhưng chị phải sống, làm việc, làm mẹ, làm vợ vốn là một thiên chức đẹp giống như quỳnh hương ngan ngát trong đêm vậy.

Lúc anh còn sống, thường ngày tay lái xe đến sớm để chở chị đi chợ trước khi đưa anh đi làm việc, thi thoảng chở chị đi chùa với mấy bà bạn, hoặc du hí đâu đó cũng bằng ô tô cả. Bây giờ anh không còn nữa nhưng theo thói quen chị vẫn alo cho hắn sau đó quýnh quáng xin lỗi nhưng hắn bảo: không có gì, rồi tranh thủ chạy đến, chở giúp chị đi công chuyện bằng ... xe máy. Mỗi lần ngồi sau lưng, mùi đàn ông của tay lái xe phén qua người chị nóng sôi.

Cho đến một hôm mưa tầm tả, nước lai láng khắp cả ngã đường, hắn không về được đành phải ngủ lại nhà chị. Việc gì đến sẽ đến ... chị đã trao thân cho người lái xe của chồng mình sau đúng 14 tháng 5 ngày, xấp xỉ 23 phút thủ tiết thờ chồng, bởi khi thăng hoa mấy ai nhớ được thời gian cụ thể. Chị dúi đầu vào ngực hắn cười rúc rích. Nụ cười giòn tan, vỡ toác giữa khuya xa.

Thời gian sau chị ngả bệnh tưởng có bầu nên vội vả đi bệnh viện. Kết quả thật bất ngờ chị bị dương tính HIV/AS. Chị lảo đảo cầm tờ phiếu xét nghiệm gọi hắn đến hỏi cho ra lẽ. Hắn gập người, chà hai bàn tay xuống đùi, ấp úng: là hồi còn sống, mỗi lần đi công tác anh thường ngủ với gái, ngủ xong anh kêu em vào ... lại quả cho em cô ấy để giảm chi phí.

Chị thất thần kêu lên: thế chồng tôi cũng bị sida hả. Hắn lại thưa: dạ, bị lâu rồi. Chị bất tỉnh, trong cơn mê sảng chị loáng thoáng thấy hai gã đàn ông trần trụi, hì hục thay nhau làm tình một con đĩ, có điều cô ấy đẹp như tiên giáng trần vậy!

Sài Gòn, 12.2013


Xem thêm:
- Điều tra viên và một số tất yếu
- Vợ ông Chấn thầm cảm ơn "ông gu... gồ"
- Đất nước nhìn từ những tượng Phật thật to

Friday, January 25, 2013

Một ngày cứ thế trôi



Xin đừng là
          ...giống cái
Mà luyến ái
        ... đàn ông

Xin một chút
         ... đàn ông
Ôi lũ chồng
      ... biến thái!

Giống đực
         ... rồi giống cái
mê mãi
  ... dấu chân hoang
ngày bàng hoàng
          ... hối hả
gọi bóng ma
               ... đêm về!


MP
Truyện ngắn của Béo


Đôi mắt khép,
gối ôm cong quằn miễn cưỡng nâng đở đôi chân thon dài,
áo ngủ mỏng mềm cố tình ấp e, mơn trớn tòa thiên nhiên, vuốt ve uốn lượn nhấn điểm đường cong.
Trắng, trắng quá, trắng làn da, trắng ra trải giường, trắng những bóng ma...

Đã bao lâu, bóng ma theo giấc ngủ về, Nhím đè lên bóng, bóng đè lên Nhím, quằn quại, rên rĩ, đôi khi thật khó thở, như ai bóp cổ mình, cảm giác ngột ngạt khiến nàng bật mình thức tỉnh, vừa lúc tiếng chuông điện thoại reo, tiếng chuông hẹn báo thức mỗi ngày. Mỗi ngày bắt đầu từ như thế!

Vươn mình, vung vãi đôi tay nõn nà, nũng nà nũng nịu xõa tóc nhìn khắp nơi, ban mai trộm lén nhìn nàng qua khe sổ, những tia nắng đầu tiên trong ngày lung linh lấp lánh gian phòng. Mùi gỗ thoang thoảng tỏa ra từ bàn trang điểm, nàng nhẹ nhàng buông mình xuống, rón rén những bước chân, chiếc gương soi in bóng ảo mờ, thẹn thùng mắc cở.

Người xưa bảo rằng, muốn đánh giá một người đàn bà thì hãy ngắm họ lúc tinh sương, lúc chưa son môi phấn má, chưa bới tóc kẹp nơ, cái mộc phảng phất đoan trang khơi nguồn tiết hạnh hoặc mặc định tà niệm sân si. Nàng đưa tay bịt đôi môi bé tẹo ngáp một hơi thật dài...

Đèn đỏ toilet, nàng từ từ nhẹ trút xiêm y. Vòi sen vội vàng hối hả phun nước vồ vập, luồn lách len lỏi da thịt nàng, sáng nào vòi sen cũng được ban phát ân huệ như thế, nhưng không bao giờ bỏ được cái tật vồ vập, vội vàng. Ánh đèn mờ nhòa trong hơi nước, tay nàng lướt nhẹ theo những nét cong, kì cọ ngắm nhìn kiệt tác của chính mình. Tiếng nước vẫn reo, đôi mắt cay xòe bọt xà bông văng tung tóe.

Lõa thể bình mình, tắm gội chút chăm thân thể, cái thân thể đã từng làm đắm đuối bao trái tim cũng như phần hồn trong thân thể ấy đã từng ngập chìm trong mê đắm. Tạo hóa chưa hẳn đã công bằng, người đàn bà không có tuổi, thầm kín nuôi dưỡng khát khao được chinh phục, được chiếm hữu, mong chờ sự liều lĩnh, mạnh mẽ của một gã đàn ông. Đôi khi chỉ là hùng hục thô lỗ cơ bắp, lướt nhẹ tê buốt làn da, rùng mình phà hơi phập phồng sâu thẳm. Căng cứng trong ý niệm, bực bội nhai nuốt cô đơn, giọt nước mắt mà sáng nào nàng cũng khóc, khóc để tỏ ra mình thanh thản, khóc để chứng tỏ mình chưa hết yêu thương...

Tiếng Ty-na nhăn nhè nhè, con bé luôn thế mỗi khi tỉnh giấc không nhìn thấy mẹ. Nàng giật mình quay về thực tại, lau khô làn da, khoác vội chiếc khăn tắm che ngang đôi nhũ hoa căng tròn mơn mỡn. Lẹ làng thoắt đến giường, dỗ dành cô công chúa bé xinh. Con bé chào buổi sáng bằng một nụ hôn ngọt ngào của mẹ...

Pha loãng nước sôi từ phích, con bé thắc mắc líu lo mọi chuyện, tay vọc làn nước ấm trong sự êm ái nâng niu. Tắm rữa xong, gọn gàng bộ đồng phục, cặp sách đã chuẩn bị kĩ càng trước khi đi ngủ, hai mẹ con vào bếp điểm tâm, bữa ăn sáng tự tay Ngoại nấu, bánh mì giòn và dĩa trứng ốp-la bốc mùi thơm phức. Ngoại cười đôn hậu, phận đàn bà thấu hiểu đàn bà, cô con gái cuối gầm ăn vội vã, cô cháu ngoại vô tư nói cười, sữa lem đầy miệng, Ngoại im lặng nhìn. Đàn bà đâu thể thiếu đàn ông, và dĩ nhiên, đàn ông không thể thiếu đàn bà...

Ty-na vòng tay chào Ngoại!
Hai mẹ con vội vả bước ra đường, con đến trường, mẹ đến nơi làm việc... Sài Gòn hối hả, bụi bặm, lô cốt, người, xe cộ vật vã hành hạ nhau!

...
Công sở hiện ra trước mắt, Nhím tươi cười bắt tay với đồng nghiệp rồi nhanh chân đóng cửa phòng toilet. Qua ánh mắt mọi người nàng hiểu ngay mình chưa trang điểm, mở vội túi xách, tự tin lướt nhẹ đường son, phớt sơ đôi má hồng, ở cái tuổi 31, nàng luôn biết mình đang ở đâu, cần phải làm gì trong những lúc như thế nào. Đàn ông khi đã lên giường thì phấn son là vô nghĩa, nhưng để họ đắm say mình, chết mê chết mệt mình, make up lại là một vũ khí vô cùng lợi hại... Nhìn vào gương, chiếc áo sơ mi trắng rộng cổ tôn vinh khuôn ngực nở nang đầy đặn, trời đã ban phát cho nàng những gì người phụ nữ thèm muốn. Nhìn xuống chiếc váy đen, đôi chân trần thẳng tắp. Tất cả đã sẵn sàng. 

Nàng gọi Sếp bằng Bố, đã là Sếp thì bất cứ tuổi tác bao nhiêu cũng phải gọi bằng Bố. Nàng khéo léo đánh đồng con chữ, Bố cho ai, cho nàng hay cho bé Ty-na, một sự thân thiện được giàn xếp khôn khéo. Những nơi nàng làm việc thì Sếp không thể là đàn bà.

Góc làm việc nàng thường đối diện với Sếp, thường do Sếp cố tình sắp đặt. Công việc vẫn là công việc, đôi khi cặp mắt Sếp không được bình yên, đã bao lần đôi mắt kia lén lút nhìn trộm khuôn mặt khả ái của nàng, soi mói những không gian lồi lõm lộ thiên của nàng, ma mãnh phát thảo mường tượng những góc cạnh mà áo quần nàng che khuất. Nàng biết, nàng cười thầm, nàng nguyền rũa "... cứ nhìn đi Bố, nhìn đi cho mau tắt thở...", nhưng nàng cũng biết rõ rằng, Bố còn "quan sát" nghĩa là công việc nàng còn suông sẽ, sau này chưa biết sao, nhưng hiện tại, ổn định là cái nàng đang rất cần!

Con gái Bắc vào Nam lập nghiệp được coi như một đặc sản. Mà muốn thưởng thức đặc sản, hiểu được sự độc đáo khác lạ của nó phải là một kẻ sành ăn, sành uống. Những gã đàn ông miền Trung, miền Nam có gì lạ, đã có thời nàng bị họ hút hồn, giọng nói đầy ma lực thôi miên, biến nàng thành một cô bé ngoan hiền, biết dạ biết vâng khác thường bản chất.Cuối cùng, sự sắc sảo đanh đá truyền thống của cô gái Bắc cũng dần dần phục hồi, nàng nghiệm ra rằng đàn ông miền nào cũng thế. Đừng cho họ ăn no, họ sẽ trở nên hư đốn, kiêu ngạo và khó bảo, nàng mím môi cười nhẹ.

Bố đi vào, bộ comple nghiêm nghị, caravat sọc trắng đen, lịch lãm thế mới là Xếp. Căn phòng trở nên im lặng, hơi thở của người đàn ông oai oách sắp phà vào mặt nàng, công việc đấy, những dòng PR, những lời ngõ... Từ lâu rồi nàng không còn đỏ mặt, tròn xoe cặp mắt nhìn thẳng Xếp, nở nụ cười bí hiểm. Sếp không thể đứng lâu hơn, bước vội đi như một ảo thuật gia bị lộ tẩy. Nàng quá quen, không buồn quan sát, đôi tay đùa giỡn, lách cách lách cách bàn phím. Nàng phải làm việc, phải viết những lời không thật, những câu chữ bóng bẫy vô hồn sáo rỗng, cốt chỉ êm tai, cốt chỉ vừa lòng.

Ngoại tình tư tưởng ư? Nàng mỉm cười thú vị. 
Nhưng chung tình ư? Với ai? Bố Ty-Na à?
Người đàn ông đã khiến nàng tin rằng định nghĩa về tình yêu là có thật, đã một thời nàng luôn luôn tuyệt đối, đã một thời nàng bay bổng trong đê mê... Thình lình như mọi cái ngẫu nhiên, từ đỉnh cao hạnh phúc ngã xuống vực sâu thẳm của khổ đau, tuyệt vọng và nước mắt.
Với nàng, thế là chấm dứt, người đàn ông... đã là quá khứ, nhưng.., có đôi khi quá khứ vẫn hiện về. Nàng cố tình đánh bóng cho mình thương hiệu gái một con, kĩ lưỡng che đậy cuộc hôn nhân tan vỡ, nhưng rồi cái đôi môi chúm chím, nụ cười thật tươi trắng ngần kia vẫn chút gì đó ngậm ngùi, đọng chút mùi dĩ vãng. Mùi cà phê, mùi thuốc lá, có khi nồng nặc sặc sụa hơi men...

Nàng tiếp tục gõ, mắt vô hồn trước màn hình sáng tối, đến chóng mặt vì sự nhảy múa liên tục của nó. Bọn đồng nghiệp nam ghen tị với cái bàn phím vô tri vô giác, chúng thèm được những ngón thon dài kia gõ bôm bốp, thỉnh thoảng lướt nhẹ, vuốt ve, nhấn, đè... như nàng đang làm với những con số, con chữ kia. Cái bàn phím thật hạnh phúc, nhưng có mấy ai hiểu được hạnh phúc. Người ta thường vô tình với những gì mình đang có, đôi khi còn hắt hủi, phủ phàng... Hối hận song hành với muộn màng, khi không biết bằng lòng với hiện tại, với chính mình, con ma tham vọng sẽ ngự trị trái tim, lôi kéo theo những nổi đau trần thế. Khi biết yêu thương nhau thật lòng, con người sẽ hiểu mình rất cần cho một ai đó, và ai đó cũng rất cần mình... Chuyện chỉ là của những giá như...

Điện thoại bàn reo, giọng một thằng nhóc nào đó tru tréo "Cục cưng đấy àh, con gấu già xinh đẹp của anh đấy à, em đang làm gì đấy ..." Thói quen lịch sự của một người chuyên trả lời điện thoại, nàng điềm tỉnh "Xin lỗi, anh nhầm máy rồi, đây là số điện thoại của phòng kinh doanh công ty... "Nhẹ nhàng đặt máy xuống, nàng cong môi chửi đổng "Mẹ kiếp! Thấy gấu già bao giờ chưa mà vi tính thế ..." Mấy thằng nhóc choi choi thời này đến là lạ, chúng tán tỉnh tất tần tật, vét vơ phá nát tiết trinh dậy thì con gái, đem cái bài học vỡ lòng ấy rồi tỉnh bơ sánh đôi cùng các quý bà mệnh phụ phu nhân dập dìu, ôn bài, trả bài dưới ánh đèn khách sạn. Những chàng phi công trẻ lái máy bay bà già, thật sành điệu, thật mốt, đó mới chính là thời thượng, thời không biết dị, càng trơ trẽn càng "vinh quanh". Lại điện thoại reo, nàng bắt máy, lần này là công việc...
...

Bữa cơm trưa công sở, nuốt thật nhanh, không thể gọi là ăn, cũng không thể gọi là thưởng thức, cái nóng trưa hè khó chịu hắt lên từ con đường nhựa, mùi máy lạnh phà ra như một thứ hỗn hợp thời tiết kì dị mà không phải ai cũng chịu được. Con người sáng tạo và tàn phá, trái đất nóng dần hay lạnh dần đâu phải lỗi của chính nó, bất hạnh nhất là loài người vẫn cứ tưởng chỉ có mình là tinh khôn. Nàng không dám nhìn xuống đường, trong phòng mát nhưng sợ chói mắt... Tráng miệng bằng chuối, nhìn các đồng nghiệp nữ vừa ăn vừa tếu, trái chuối tội nghiệp vô tình bị biến dạng qua đôi môi, ra vào... trọc lóc, những tên đồng nghiệp nam yếu bóng vía đỏ mặt thẹn thùng trốn mất tiêu. Các yêu nữ ôm bụng cười rã rượi, rũ rượi... tục như đàn bà!

Còn hơn nửa tiếng mới đến giờ làm chiều, Nhím buông mình trên chiếc ghế xoay, lim dim thả hồn thư giản, đôi chân dài khẽ rung, điệu nghệ bắt chéo góc bàn, nàng nghĩ đến một vị khách hàng đặc biệt, một bản hợp đồng đặc biệt. Một người đàn ông cao to, mái tóc đinh tròn vo khỏe khoắn, áo pull sọc trắng cá tính năng động, quần kaki gam màu begie truyền thống, giày thể thao tự tin khẳng định những bước đi. Anh ta đến công ty thường xuyên và nàng thường xuyên trộm quan sát... chàng. Có một lần, tình huống vô tình khiến nàng suýt bậc cười khanh khách, cái nhìn không lành mạnh, cái nội tâm khao khát dẫn ánh mắt nàng đến vùng nhảy cảm, bất ngờ khám phá dây kéo mạ đồng chưa làm tròn nhiệm vụ, một khoảng trống tối thui lộ ra, nàng định reo lên nhưng rồi bặm miệng im lặng, nàng sợ người ta đánh giá sự "đoan trang". May mà, các đồng nghiệp nam kịp thời phát hiện, tỉ tê lôi ông khách vào toilet khắc phục sự cố ngay...

Rồi những dòng suy nghĩ bỗng nhiên đưa hắn đến. Rất tình cờ, nàng "theo dõi" hắn một thời gian dài. Hắn, một blogger vô danh tiểu tốt, đọc những dòng chữ nhảy múa điên loạn, khùng man, dại khờ, ma mãnh, ngây ngô, sành sỏi, châm chọc, chân thành, xấu xa, tốt bụng... hắn viết đủ thứ, hắn viết lung tung, hắn viết ba láp ba sàm... Nàng cố đọc, nàng đỏ mặt, nàng cười một mình, nàng chiêm nghiệm, nàng trăn trở, nàng sung sướng, nàng thích thú... Và rồi nàng mơ hồ kết luận, có lẻ hắn vui tính và đáng tin cậy... Ôi thôi! Mặc xác hắn, mặc xác blog, mặc xác cái béo gầy cao thấp thực ảo kia... chuông reo báo hiệu giờ làm việc lại bắt đầu.

Nàng chổm dậy vào toilet, rộn ràng thả một bản tình ca, xả nước, soi gương, chỉnh chu tư trang xộc xệch, điểm chút son, bặm môi nhoẻn miệng... thầm cười tự sướng với chân dung của chính mình.
...

Bố bước vào, vẫn comple, vẫn caravat, vẫn điệu bộ nghiêm trang, dõng dạc phát thanh cả phòng "... cô gái xinh đẹp nhất của chúng ta được tăng lương đợt này ...", tiếng vỗ tay vang ồn khối hình vuông tường nhôm kính. Phong bì đựng tờ quyết định phồng lên một vật nhỏ được Bố tận tay đặt trên bàn, nàng cười vô cảm, bỏ vội hết những thứ ấy vào túi xách, nhìn Bố lườm kín đáo "... Sếp lúc nào cũng chu đáo ..." . Bố né tránh cặp mắt sắc sảo kia, di chuyển thật nhanh về bàn mình, mọi thứ luôn chuyển động, tiếng ồn công việc xen lẫn tiếng thầm thì, tiếng của những con người nặng nhẹ với chính con người. Đồng nghiệp, đồng loại nhưng chắc chắn khó bao giờ đồng thuận...

Cứ vài tháng lại được tăng lương một lần, chẳng gì phải ngạc nhiên, thành tích những bản hợp đồng béo bở mà nàng mang về như một sự khẳng định, nhưng cái sâu xa hơn, cái quyết định tất cả chính là thân thể, làn da, khuôn mặt khả ái... mà nàng đang ngày ngày chuyên cần chăm sóc, nó rực rỡ và kéo dài được bao lâu thì có lợi cho nàng bấy nhiêu. Con gái có thời, nhan sắc như một con dao hai lưỡi, tự hào đấy nhưng cũng quá đỗi đắng cay. Nàng biết và mọi người đều biết, nói và im lặng cũng thế, ganh ghét, đố kị cũng thế. Hiểu đến cùng, cuộc đời con người gánh theo nụ cười và nước mắt, gánh những mâu thuẩn của chính mình, cái xấu chiếm ngự quá nhiều khiến cái đẹp mong manh, khao khát và bất lực...

Chuông điện thoại reo liên tục, nàng nhắc lên, đặt xuống liên tục, cái miệng nàng dạ, vâng liên tục. Sự trôi chảy đã thành thói quen, vanh vách trả lời mọi thắc mắc của khách hàng. Những dự án, khu du lịch, khách sạn, biệt thự, nhà chung cư, căn hộ cao cấp... đang nằm trên giấy được nàng miên tả thật đến lạ kì, thật như là nó đã đang hiện hữu, khủng khiếp hơn, không những thật mà nó còn rất đẹp, lung linh huyền ảo... Cái nước hình chữ S này đang đà phát triển, đâu đâu cũng đầy khắp giấc mơ họa trên giấy và cái miệng tuyệt đẹp, tuyệt hay của nàng góp phần cho những giấc mơ bay cao bay xa... Chỉ tội, dân mình đa phần còn nghèo quá, nên thật sự cũng chỉ có biết ước mơ!
...

Đã sắp đến giờ tan sở, handphone rùng nhột cả tóc, tin nhắn của vị khách đầu đinh khiến con mắt nàng tròn xoe. Alo về nhà, nàng nhỏ nhẹ nhờ Ngoại đón giúp Ty-na, giúp cho cháu ăn tối, ôn bài... Ngoại im lặng như mọi khi, cúp máy, làm mọi việc có thể làm... Những cú điện thoại ấy, trong thời gian ấy đã quá quen thuộc, một người mẹ thầm lặng nghe điện thoại một người mẹ, không một tiếng động nhưng sóng trong lòng...
...

Đối diện nhau trong một không gian ấm cúng lãng mạn, chén đĩa ly cốc óng ánh pha lê, ngọn nến lung linh tinh nghịch, khuôn mặt người trở nên dể chịu, mờ nhòa xúc cảm. Nàng được cận cảnh quan sát vị khách đầu đinh sang trọng, đúng là anh ta thật phong lưu. Nhẫn, dây chuyền, đồng hồ, thoang thoảng nước hoa... toàn là đồ hiệu "...chà chà, cũng điệu đàng đấy chứ... " nàng nghĩ thầm trong bụng. Rượu vang và những món ăn Tây, dao nĩa nhẹ nhàng kêu lách tách, bữa ăn tối với những tiếng cười. Nàng duyên dáng thuyết trình, chàng im lặng ngắm nhìn, thỉnh thoảng ly cốc chạm nhau... bản hợp đồng chỉ chờ con dấu.

Người đàn ông bổng nhiên đưa ngón tay ngang môi nàng, ra dấu bảo im lặng, rút bút nắn nót lên tờ giấy nhỏ "... anh đồng ý mọi điều khoản trong bản hợp đồng... với một điều kiện... em... là của anh trong một đêm ..." Nàng thoáng nhăn nét mặt rồi ngay lập tức lấy lại trạng thái tươi tỉnh ban đầu ".... cố gắng chuyển tiền sớm vào tài khoản công ty em... lời đề nghị thú vị đấy.. một đêm thì thiệt thòi cho em quá... với điều kiện anh nhớ luôn mở di động nhé ...". Kinh doanh đòi hỏi nhiều thứ... tỉnh táo khôn khéo, vốn liếng.., tiền chỉ là một nghĩa rất hẹp của vốn.

Bữa ăn kết thúc với cái bắt tay, cái liếc nhìn tình tứ, nụ hôn áp má và một bản hợp đồng đặc biệt. Nàng rời nhà hàng, ánh mắt ẩn bao điều tinh quái "... cũng được đấy chứ, muốn là bộ sưu tập của em ư .., chuyển tiền trước đi nhé cưng ..."

Đồng hồ điểm 7h30 tối, đóng sập cửa taxi, chiếc xe lao vút, Sài Gòn lên đèn thật đẹp, không biết vẻ hào nhoáng lộng lẫy kia có che lấp đi nổi những bóng đen đang ngày đêm gậm nhấm luân lí, băng hoại nền tảng xã hội. Thật khó đứng vững, phẳng lặng bình yên chưa bao giờ là chân lí, cuộc sống xù xì đến thế kia mà...
...

Thang máy lướt nhẹ rồi dừng lại ở tầng số 7, nàng bước vội theo hành lang, tay lục lọi túi xách tìm vật nhỏ... trong phong bì... một chiếc chìa khóa. Phòng số 35, nàng nhanh tay mở khóa, ánh đèn từ trong phòng hắt vào khuôn mặt nàng, một căn hộ cao cấp sang trọng hiện ra. Thì ra Bố đến sớm hơn mọi khi, không comple, không caravat, mảnh khăn tắm phủ quanh bụng một gã béo trần trụi. Tay khẽ nâng ly rượu, miệng bặm điếu xì gà, phà khói, đăm chiêu nhìn nàng. 

Phòng tắm bật sẵn đèn, nàng cho làn nước thấm qua cơ thể mình như một thủ tục cần thiết, lau thật khô, lõa lồ thả mình bất động trên giường, chẳng cười, chẳng nói. Bố cười thật to rồi lao đến như một con thú săn mồi, thô thiển, tham lam, ngấu nghiến. Căn phòng vẫn sáng trưng, ánh đèn không buồn tắt, soi rõ chiếc giường không yên tĩnh, một bức tranh động, có chính phụ, có không gian nhưng vô cảm và phi nghệ thuật. Màn dạo đầu đã xong, bao cao su rời khỏi bọc, tiếng thở trở nên gấp gáp dồn dập...
...

Con heo béo tròn đã lăn ra ngủ..
Nàng mặc vội áo quần, vứt chìa khóa lại bàn, mệt mỏi rời phòng...
Dĩ nhiên, mặt trái đồng tiền cũng thế, hun hút, thăm thẩm sâu. 

Nàng về đến nhà đúng 11h đêm, đèn phòng Ngoại còn đỏ, tiếng vọng ra "... có đói thì hâm canh lại mà ăn ...". Nàng lễ phép "... con no rồi mẹ ạ ..." rồi bước vào phòng mình, vội vội vàng vàng vứt bỏ tư trang, áo quần, lao mình vào toilet. Xả nước thật mạnh, kì cọ thật mạnh, cố tình tẩy xóa những vết nhơ, những vết nhơ mà nàng cố tình bôi bẫn.

Hôn thật sâu đứa con gái bé bỏng đang tròn giấc. 
Nàng khỏa thân trong chiếc áo ngủ mỏng tanh, ánh đèn mờ ảo tôn vinh một bức tranh nghệ thuật buồn. Đèn computer bật sáng, làm nốt công việc còn xót lại trong ngày, tổng hợp và báo cáo.
...

Hắn lại hiện lên trong đầu, những dòng chữ điên khùng trong blog kia lại nhảy múa... nàng khám phá... hình như hắn không những vui vẻ, đáng tin cậy mà còn...rất vị tha. Rồi nàng mơ, mơ một không gian hoang dã yên bình vắng lặng, chỉ nàng và hắn... Nơi nàng có thể say đến những giọt rượu cuối cùng, lõa thể thần và xác,  nàng tự nhiên thoải mái nói cười, kể những ước mơ thầm kín... nói chung là có thể... Nhưng, tốt hơn, cứ để cho hắn vô hình, hắn ảo ảnh... đến khi nào không thể thì thôi...

Nàng thiếp đi lúc nào không biết...
Bóng ma lại về...
Tiếng ú ớ... tiếng rên rỉ... 

Ngoại bước vào xoa đầu con gái, đắp lại tấm chăn tung tóe góc giường... Tắt đèn, bà lão im lặng thở dài "... nếu không gặp người đàn ông tốt, con sẽ trôi hoài, trôi mãi ...". Người đàn ông như bến bờ, con thuyền không bến bờ, con thuyền vô vọng.

Còn vài tiếng nữa, bữa ăn sáng lại bắt đầu.


Xem thêm:
- Cái l.. vợ bằng cái mả cha
- Tản mạn về gái một con

Sunday, September 30, 2012

Luận điệu xuyên tạc

Chào mừng bạn đến với Phuocbeo Blog!



Gần đây, một cô gái Việt đã dùng trang cá nhân để chê bai, phỉ báng thậm tệ đàn ông Việt, gây nên một cú sốc trên mạng, khiến biết bao phái mạnh phải ngỡ ngàng, kinh ngạc.

Cũng may, trang BBC kịp thời đăng bài " Tình hai đêm...", kể lại cảm xúc rất thật của một nữ quan chức thương mại Úc với một doanh nhân, đại tá tình báo Việt. Nàng tâm sự với nhân viên điều tra: "Sau bữa tối, ông ấy mời tôi cùng lên phòng khách sạn. Trong giây phút bồng bột, tôi đã nhận lời".
Bài báo là một minh chứng hùng hồn rằng đàn ông Việt Nam rất quyến rũ, là cái tát vỗ mặt vào cái luận điệu xuyên tạc bêu xấu đấng nam nhi nước nhà. Cô gái kia thật ích kỉ, chỉ bày tỏ được cái sướng riêng của chính mình mà quên đi những thành viên rất đáng để cho cô yêu thương và kính trọng, đó là ông cô; cha cô;bác, chú, cậu của cô; anh em trai của cô... Họ bị tổn thương rồi đó!

Thật ra, cái chân lí "Xa thơm gần thúi" muôn đời vẫn đúng, ông bà ta xưa nay đã phán thế mà.

MP

P/s: Báo chí mình đàng hoàng quá, nếu không thì đã khai thác triệt để chuyện tình này cũng thu được bội tiền.
Nhắn nhỏ với bà con, coi như tờ nhựa mỏng như giấy kia là tối mật, là tuyệt mật, là bất khả xâm phạm trong thời gian này! Hết!


Xem thêm:
- Hết tầm
- Nghe lại tiếng chửi