Showing posts with label truyện ngắn. Show all posts
Showing posts with label truyện ngắn. Show all posts

Tuesday, November 19, 2013

Con Thuyền Ma

>> Xứ sở vọng phu...
>> Nguyễn Thiện Nhân- Thất bại toàn tập
>> Khi thầy Nguyễn Thiện Nhân lặng người xấu hổ


Truyện ngắn của Doãn-Quốc-Sỹ

Xưa có một đoàn người hẹn cùng gặp nhau ở miền biên giới nọ. Họ gồm chừng ba mươi tráng sĩ, thân nhau như anh em, đều là những tay phiêu lưu cự phách; chuyến này họ trù tính đi lâu để thăm nhiều miền xa lạ.

Sau mấy tháng vượt đèo cao, rừng rậm, đoàn tráng sĩ tới một miền duyên hải vô cùng hoang vắng, dân cư không thấy bóng một ai, mặc dầu hai bên đường có vô số nhà cửa bỏ không.

Ở đây vừa có bệnh dịch tàn sát dân vùng chăng? Những người sống sót phải tản cư đi các miền xa lánh nạn chăng?

Thật ra thì dân chúng tản đi vì vì cho rằng trời đã bỏ quên không nhìn nhận miền này, để mặc cho yêu khí xuất hiện. Yêu khí xuất hiện thành một hòn đảo, đứng trên bãi cát thì nhìn thấy rõ, nhưng hễ bước xuống thuyền định chèo tới đảo thì lại không thấy gì cả.

Khi đó các tráng sĩ cho ngựa leo lên một khoảng cao rộng để phóng tầm mắt nhìn ra xa. Lúc đó mặt trời vừa lặn.

Hoàng hôn.

Trong ánh vàng bâng khuâng của buổi chiều tà, đoàn người phiêu lưu bỗng cảm thấy một niềm hoang loạn nung chảy trong không khí. Cả vũ trụ cơ hồ sắp vĩnh viễn tàn theo buổi chiều. Có điều phải công nhận, ánh hoàng hôn hôm đó tuyệt đẹp. Rừng, núi, biển như cao rộng thêm. Cả đoàn tráng sĩ có cảm tưởng kỳ dị như đương cưỡi ngựa đi giữa thinh không.

Gió ngoài khơi thổi táp vào núi, không ra nhẹ, không ra mạnh.

Thăm thẳm dưới chân họ là một vùng biển bao la.

Mặc dầu họ là những tay phiêu lưu kỳ cựu, mặc dầu họ đã làm quen với biết bao gian nguy mà sao họ đều thấy rờn rợn, và làn gió như thổi vào hồn họ những xao xuyến, những kinh hoàng. Họ đắm đuối nhìn cả miền duyên hải với núi non lởm chởm, với những thành đá cao vòi vọi dựng đứng thành một bức tường vô tận chạy thẳng tắp tới chân trời. Tiếng song rầm rộ xô vào chân núi và tiếng một loài chim lạ vang lên rõ rệt. Không khí đượm vẻ ma quái hoang vu. Ánh hoàng hôn trước khi tắt chợt bùng lên muôn phần huy hoàng. Đoàn người cùng reo vui, vì họ vừa chợt nhận thấy môt hòn đảo xuất hiện nơi xa.

Hòn đảo xuất hiện với một khoảng lớn màu vàng đậm. Chính giữa có một vệt sáng lấp lánh.Xung quanh vệt sáng là đường viền xanh thẫm với những điểm trắng nhỏ lay động luôn luôn.

Một tráng sĩ, có biệt tài nhìn xa, bèn dung nhãn lực để quan sát. Lát sau tráng sĩ đó nói:

-Màu vàng trên đảo là màu lúa chín. Điểm sáng lấp lánh là hồ nước ngọt, xung quanh là cây xanh. Bên bờ hồ có một bầy tiên nữ đang nhẩy múa. Những điểm trắng lay động lúc tung lên cao làm vòm cây xanh lốm đốm trắng, lúc lả tả rụng xuống như hoa mai gặp gió, đó là những con hạc cứ mỗi điệp khúc lại sà xuống múa cùng bầy tiên nữ.

Ánh hoàng hôn vừa tắt, đảo xa mờ đi như một ảo ảnh sau làn khói lam dâng lên từ mặt biển.

Trời tối hẳn, phía trước có ánh sáng. Ánh sáng reo vui. Ánh sáng chào đón.

Đoàn tráng sĩ cho rằng nơi đó có người ở, bèn lần theo con đường dốc thoai thoải, xuống bờ biển, tiến lại gần. Thì ra đấy là một chiếc thuyền khá lớn, đủ chứa cả bọn. Thấy trên thuyền thấp thoáng có bóng người, họ bèn leo lên. Đó là viên thuyền trưởng, dáng người vạm vỡ, vẻ mặt lầm lì, rõ ra là một đại du khách đã dạn dày với sương gió.

Viên thuyền trưởng nói có thể chở mọi người đi xem đảo Cực Lạc gần đó.

Cả bọn hỏi: Đảo Cực Lạc như thế nào?

Viên thuyền trưởng đáp: Đảo này bốn mùa hoa cỏ tốt tươi, cây cối sầm uất, có đủ các thứ lúa đã chín vàng, gặt đi rồi tự nó lại mọc.

Ai nấy vui vẻ buộc ngựa lại trên bờ, bên một hốc núi, rồi lên thuyền.

Họ định đến thăm đảo rồi sẽ quay về xứ sở đón những người thân cùng đến hưởng hoa thơm quả lạ và gặt lúa vàng ở đấy.

Viên thuyền trưởng tức khắc đẩy thuyền ra khỏi bờ. Vì trên thuyền không có thủy thủ, nên viên thuyền trưởng nhờ mọi người cùng chèo giúp. Ai nấy vui vẻ vào việc mà không biết đã lên nhầm một con thuyền ma.

Rồi với vùng ánh sang do chính con thuyền tỏa ra, viên thuyền trưởng nói là sẽ đưa mọi người đến đảo Cực Lạc.

Trời không một vì sao. Biển mênh mông, ánh nước đen ngòm. Con thuyền di chuyển đều do sức chèo của đoàn người ưa phiêu lưu.

Cứ như thế lâu lắm.

Chợt môt người trong bọn hỏi viên thuyền trưởng: Tại sao trên trời không có lấy môt vì sao?

Viên thuyền trưởng đáp: Đường đi tới đảo Cực Lạc không có sao.

Sự thực đêm hôm đó sao đẹp lắm. Giải Ngân Hà vắt ngang trời rộng và hiền như tình mẹ. Muôn vàn vì sao nhỏ như những mảnh lân tinh vụn chìm dưới đáy hồ trong vắt. Đây đó một vài ngôi cực sáng như quy tụ cả niềm hoan lạc của khoảng trời. Phương tây, ngôi sao hôm lấp lánh một niềm tin bất diệt. Phương bắc chuôi sao Tinh Đẩu hướng chếch lên như chiếc xe chở các thiên thần đương lên một cái dốc thoai thoải.

Tiếc thay đoàn người phiêu lưu ngồi trên con thuyền ma, bị yêu khí che lấp, nên không ai nhìn thấy gì.

Mọi người lặng lẽ chèo…

Tiếng chèo khua nước vang ra một khoảng rộng trên mặt biển.

Cứ như vậy khá lâu.

Một lúc sau, chợt trong bọn lại có người khác lên tiếng hỏi: Trên trời không có sao thì làm thế nào nhận được phương hướng?

Viên Thuyền Trưởng đáp: Chính hắn là phương hướng rồi, đừng ai nghi ngại gì cả.

Mọi người lại lặng lẽ chèo…

Những đợt sóng liên tiếp từ xa ùa tới vỗ vào mạn thuyền như muốn gửi lên khoang thuyền một phần bí mật rộng lớn của biển cả.

Chợt một người khác nữa trong bọn hỏi? Trời không có trăng sao soi sáng thuyền đâm vào núi đá thì sao?

Viên Thuyền Trưởng đáp: Với vùng ánh sáng do chính thuyền tỏa ra đủ để soi sáng cho thuyền khỏi đâm vào núi đá.

Sự thực khi đó trăng hạ tuần lên cao đã từ lâu. Ánh sáng hiền dịu tỏa nhớ nhung, thơ mộng lên khắp mặt biển mênh mông. Trăng nước u hoài như dìu nhau đi vào vô tận.

Tiếc thay đoàn người phiêu lưu ngồi tr6n con thuyền ma, bị yêu khí che lấp, nên chẳng ai nhìn thấy gì.

Mọi người lặng lẽ chèo…

Tiếng mái chèo khua song nghe sao hoang mang. Đôi khi như nghẹn ngào. Đôi khi như thổn thức.

Cứ như vậy lâu lắm…lâu lắm…

Chợt một người khách hỏi: Quái, đáng lẽ phải qua đêm rồi mới phải, sao trời vẫn tối mò thế này?

Viên Thuyền Trưởng đáp: Trước khi tới đảo Cực Lạc không ai thấy mặt trời. Đường đi như vậy.

Sự thực lúc ấy mặt trời đã ló ở dẫy núi xa xa, mặt biển mênh mông phản chiếu màu hồng rực. Chỉ một loáng sau, mặt trời lên cao, vũ trụ chan hòa nắng vàng, song nước chuyển từ màu xanh thẫm sang màu cẩm thạch tuyệt đẹp.

Tiếc thay đoàn người phiêu lưu ngồi trên con thuyền ma, bị yêu khí che lấp, nên không ai nhìn thấy gì.

Mọi người lặng lẽ chèo. Họ là những người ưa phiêu lưu. Kiên nhẫn là đức tính cố hữu của họ. Bóng đêm mênh mông chụp lấy họ càng như khuyến khích thái độ lặng lẽ và chí kiên nhẫn đó. Có lẽ họ đã chèo như vậy trong nhiều ngày qua rồi. Đôi khi cũng có người cất tiếng hỏi xem đã sắp tới đảo Cực Lạc chưa, thì viên Thuyền Trưởng thường vì mải lái thuyền mà không đáp. Thành thử câu hỏi đó vang lên như một câu tự hỏi trong đáy linh hồn từng người một. Về sau họ đều ngầm cảm thấy rằng thái độ đó khôn ngoan hơn cả để bảo tồn sinh mạng là không nên hỏi gì nữa. Viên Thuyền Trưởng càng trở nên lầm lì, như đương dùng hết sức mạnh, sức mạnh của suy tưởng để sai khiến đoàn người suy tưởng theo một hướng mà hắn quyết định.

Chợt thuyền tròng trành.

Cả khối đen xung quanh chuyển động dữ dội.

Bão biển!

Thuyền xô lên cao, nhào xuống thấp, ngả nghiêng kinh hồn. Rồi biển sủi lên sung sục như một lớp dầu sôi. Tiếng gầm thét trở nên dữ dội như muốn xé màng tai. Mọi người mở to mắt khủng khiếp.

Thuyền nhào lộn giữa cơn thịnh nộ của biển cả, vấp phải những tảng đá ngầm; nhiều chỗ dập nát. Trong khi chống đỡ với cuồng phong đã có mấy người tử nạn. Viên Thuyền Trưởng bảo mọi người khiêng những xác đó đặt vào những chỗ thủng. Hắn niệm chú. Tự nhiên xác chết rữa ra thành một thứ keo dính vào thuyền và lấp kín những chỗ hư đó.

Phong ba dịu dần rồi hết.

Dưới vùng ánh sang do chính con thuyền tỏa ra, viên Thuyền Trưởng nói: “Nhất định thuyền sẽ tới đảo Cực Lạc!”

Mọi người lặng lẽ chèo…

Trời không một vì sao. Biển mênh mông, ánh nước đen ngòm. Con thuyền vẫn di chuyển đều do sức chèo của đoàn người ưa phiêu lưu khi đó đã vắng mất vài bóng người. Họ vừa chèo vừa đưa mắt nhìn về phía thuyền hư, nơi có xác bạn họ rữa ra để hàn thuyền.

Chợt sóng gió lại nổi. Mặt biển như phân chia ra thành muôn ngàn luồng nước mãnh liệt, đổ dồn về phía thuyền, biến chỗ đó thành vực thẳm hợp với vòm trời thành một khối tròn rùng rợn.

Tiếng biển réo lên như muôn vàn thác đổ. Sóng biển cồn lên. Lắm khi thuyền như nhào lộn giữa một hầm dài bằng sóng. Lắm khi thuyền vút nhô lên chênh vênh trên đỉnh một ngọn sóng. Lúc đó mọi người cùng thấy biển ngầu bọt. Màu bọt thấp thoáng trắng giữa những khoảng đen lớn bong loáng như bôi mỡ. Có lúc biển dựng đứng trên đầu như một bức thành vạn cổ.

Sự quái đản cùng cực đó đã khiến đoàn người cùng trở thành vô cùng bình tĩnh.

Thuyền tránh sao khỏi đá ngầm. Thêm mấy người tử nạn.

Xác nạn nhân lại được khiêng đắp vào chỗ thủng mới để viên Thuyền Trưởng niệm chú cho tan rữa ra và gắn vào thuyền.

Sóng gió ngớt dần…

Dưới vùng ánh sang do chính con thuyền tỏa ra, viên Thuyền Trưởng nói mấy lời khích lệ: thuyền nhất định sẽ đến đảo Cực Lạc.

Trời không một vì sao. Biển mênh mông, ánh nước đen ngòm. Con thuyền vẫn di chuyển đều do sức chèo của đoàn người phiêu lưu còn lại.

Chợt khối đen mênh mông lại chuyển động. Trời ơi, họ không ngờ cuộc phiêu lưu này gặp nhiều gian lao đến thế. Cả đoàn người hãi hung. Trong bong tối mênh mông, đại dương như biến thành con quái vật có đời sống thực sự. Và là một con quái vật luôn luôn giận dữ!

Trong khi chống giữ với trận cuồng phong mới, đoàn người phiêu lưu có nghĩ đến những con ngựa mà toàn thể bọn họ buộc trên bờ, bên dốc núi. Có lẽ những con ngựa đó đã dứt được dây cương mà quen trở về quê hương rồi chăng? Họ mong như thế lắm, họ mong cho đoàn người với linh tính phú bẩm sẽ tìm được lối về quê cũ.

Trước đây họ nghĩ có thể đến đến đảo Cực Lạc ngay để rồi còn quay trở về đón những người thân đến sau. Giờ đây họ chỉ dám mong chính ho thoát mọi hiểm nghèo mà tới được đảo.

Thuyền tung lên…Rồi nhào xuống…Rồi những lỗ thủng…Rồi những người tử nạn…Rồi viên Thuyền Trưởng niệm chú…Cơn bão biển này vừa qua, cơn bão khác vội tới. Chính lúc bão ngớt lại là lúc họ có thì giờ để ôn hết mọi hãi hùng. Nghe lớp song mơn trớn mạn thuyền họ cảm như đấy là sự tuần hoàn, sự hô hấp của con quái vật. Sau mỗi cơn điên con quái vật lại nằm thở lấy sức để sửa soạn một cơn khác kinh hoàng hơn.

Mà quả vậy, càng những cơn phong ba về sau sóng gió càng dữ dội. Có lần ngọn gió cuồng loạn như muốn thổi tung mọi người lên cao. Nhưng, con thuyền như có một sức hút kỳ dị, mọi người chỉ bám vào mạn thuyền mà không ai bị hắt ra ngoài bao giờ. Ngay cả những kẻ vừa tử nạn, chân tay buông rời khỏi mọi bấu víu mà cũng vẫn còn lại trong thuyền để dùng vào việc gắn những chỗ dập nát sau này.

Thuyền đã thủng khắp nơi và có nghĩa là khắp nơi đều có gắn xác người.

Tuy phải luôn luôn chống lại với phong ba, trí nhớ đoàn người phiêu lưu vẫn rất sang suốt. Họ nhớ chỗ nào đã gắn xác bạn nào. Có thể nói con thuyền giờ đây họ chèo là con thuyền làm bằng những xác bạn đồng hành xấu số của họ. Đã có người trong bọn họ tự đặt thầm một nghi vấn: Hay chính con thuyền đó đã làm bằng xác biết bao nhiêu người xấu số trước họ?

Điều đó càng khiến họ cảm thấy một mối tình xót xa đối với chính con thuyền đã đưa họ vào bước phiêu lưu gian khổ này.

Họ không còn mong chóng tới đảo Cực Lạc nữa. Họ chỉ mong con thuyền đi ngang qua bất cứ hòn đảo nào. Khi đó chắc chắn họ sẽ trút cả nỗi căm hờn câm lặng bấy lâu xuống hai bàn tay sắt rồi xông lại bóp nghẹt cổ tên Thuyền Trưởng, xé xác nó thành từng mảnh, trước khi cùng nhảy xuống biển bơi vào.

Ngày đó có tới chăng?

Họ tin rằng sẽ có!

Họ muốn rằng phải có!

Nhưng trong khi chờ đợi, song gió hầu như trở thành liên miên. Thuyền vẫn va vào đá ngầm mà không đắm, bởi mỗi khi thuyền dập nát, trên thuyền đã có người tử nạn để vá vào chỗ thủng đó.

Tiếng gió gầm như u uất. Khí âm, khí dương cách biệt nghẹn ngào. Trong không trung, quỷ thần như căm hờn oán trách. Trời biển ngạt đẫm hơi độc.

Tới một ngày kia, trên thuyền chỉ còn lại mấy người sống sót.

Số người càng ít, mối hận thù càng lớn càng nặng. Họ mệt mỏi lắm rồi. Họ muốn quẳng mái chèo, xông tới quyết sống mái với tên Thuyền Trưởng rồi có bỏ xác lại cũng cam. Nhưng chính những người ưa phiêu lưu đó lại sợ xác mình phiêu lưu trên biển. Bởi vậy họ bảo nhau cố chèo riết. Họ bảo nhau trìu mến lấy con thuyền, phương tiện độc nhất có thể đưa họ ngang qua bất cứ hòn đảo nào. Họ chỉ từng chỗ thuyền thủng và nhắc rành rọt từng tên người bạn xấu số. Nhắc như vậy họ thấy lòng nhẹ nhõm, bởi mỗi người trong họ đều nghĩ:

“Mai đây không may đến lượt ta , chắc các bè bạn còn lại cũng sẽ nhắc luôn đến ta”

Họ đưa mắt nhìn ra bốn phía, soi mói tìm, hy vọng họa thấy một hình nổi mờ nhạt trong khoảng mênh mông, báo hiệu sự hiện hữu của hòn đảo ngang qua. Rồi họ đưa mắt nhìn nhau để thầm trao ý nghĩ: phút hạnh ngộ đó mà tới thì dù trên thuyền chỉ còn một người-một người mang nặng oan cừu cho cả đoàn người-người đó hãy trút cả khối nặng oan cừu xuống đôi bắp tay thép mà vung đôi mái chèo lên phang nát mặt hình hài tên Thuyền Trưởng điêu ngoa trước khi nhảy xuống biển bơi vào hòn đảo cứu tinh. Còn linh hồn nó, trốn thoát sao khỏi oan hồn bao người tử nạn! Oan cừu phải gặp oan cừu mà tiêu tan để giải tỏa cho đại dương được nhìn thấy vòm trời.

Nhưng…

Trong khi chờ đợi, trời vẫn không một vì sao. Biển càng mênh mông, ánh nước càng đen ngòm sau mỗi cơn bão. Con thuyền vẫn di chuyển đều do sức chèo của một số nhỏ những người ưa phiêu lưu còn sống sót.

Doãn-Quốc-Sỹ


Xem thêm:
- Tầng 80
- Nhóc có khi tròn khi méo
- Tôi tiến lên CNXH từ lúc mới đẻ


Friday, January 25, 2013

Một ngày cứ thế trôi



Xin đừng là
          ...giống cái
Mà luyến ái
        ... đàn ông

Xin một chút
         ... đàn ông
Ôi lũ chồng
      ... biến thái!

Giống đực
         ... rồi giống cái
mê mãi
  ... dấu chân hoang
ngày bàng hoàng
          ... hối hả
gọi bóng ma
               ... đêm về!


MP
Truyện ngắn của Béo


Đôi mắt khép,
gối ôm cong quằn miễn cưỡng nâng đở đôi chân thon dài,
áo ngủ mỏng mềm cố tình ấp e, mơn trớn tòa thiên nhiên, vuốt ve uốn lượn nhấn điểm đường cong.
Trắng, trắng quá, trắng làn da, trắng ra trải giường, trắng những bóng ma...

Đã bao lâu, bóng ma theo giấc ngủ về, Nhím đè lên bóng, bóng đè lên Nhím, quằn quại, rên rĩ, đôi khi thật khó thở, như ai bóp cổ mình, cảm giác ngột ngạt khiến nàng bật mình thức tỉnh, vừa lúc tiếng chuông điện thoại reo, tiếng chuông hẹn báo thức mỗi ngày. Mỗi ngày bắt đầu từ như thế!

Vươn mình, vung vãi đôi tay nõn nà, nũng nà nũng nịu xõa tóc nhìn khắp nơi, ban mai trộm lén nhìn nàng qua khe sổ, những tia nắng đầu tiên trong ngày lung linh lấp lánh gian phòng. Mùi gỗ thoang thoảng tỏa ra từ bàn trang điểm, nàng nhẹ nhàng buông mình xuống, rón rén những bước chân, chiếc gương soi in bóng ảo mờ, thẹn thùng mắc cở.

Người xưa bảo rằng, muốn đánh giá một người đàn bà thì hãy ngắm họ lúc tinh sương, lúc chưa son môi phấn má, chưa bới tóc kẹp nơ, cái mộc phảng phất đoan trang khơi nguồn tiết hạnh hoặc mặc định tà niệm sân si. Nàng đưa tay bịt đôi môi bé tẹo ngáp một hơi thật dài...

Đèn đỏ toilet, nàng từ từ nhẹ trút xiêm y. Vòi sen vội vàng hối hả phun nước vồ vập, luồn lách len lỏi da thịt nàng, sáng nào vòi sen cũng được ban phát ân huệ như thế, nhưng không bao giờ bỏ được cái tật vồ vập, vội vàng. Ánh đèn mờ nhòa trong hơi nước, tay nàng lướt nhẹ theo những nét cong, kì cọ ngắm nhìn kiệt tác của chính mình. Tiếng nước vẫn reo, đôi mắt cay xòe bọt xà bông văng tung tóe.

Lõa thể bình mình, tắm gội chút chăm thân thể, cái thân thể đã từng làm đắm đuối bao trái tim cũng như phần hồn trong thân thể ấy đã từng ngập chìm trong mê đắm. Tạo hóa chưa hẳn đã công bằng, người đàn bà không có tuổi, thầm kín nuôi dưỡng khát khao được chinh phục, được chiếm hữu, mong chờ sự liều lĩnh, mạnh mẽ của một gã đàn ông. Đôi khi chỉ là hùng hục thô lỗ cơ bắp, lướt nhẹ tê buốt làn da, rùng mình phà hơi phập phồng sâu thẳm. Căng cứng trong ý niệm, bực bội nhai nuốt cô đơn, giọt nước mắt mà sáng nào nàng cũng khóc, khóc để tỏ ra mình thanh thản, khóc để chứng tỏ mình chưa hết yêu thương...

Tiếng Ty-na nhăn nhè nhè, con bé luôn thế mỗi khi tỉnh giấc không nhìn thấy mẹ. Nàng giật mình quay về thực tại, lau khô làn da, khoác vội chiếc khăn tắm che ngang đôi nhũ hoa căng tròn mơn mỡn. Lẹ làng thoắt đến giường, dỗ dành cô công chúa bé xinh. Con bé chào buổi sáng bằng một nụ hôn ngọt ngào của mẹ...

Pha loãng nước sôi từ phích, con bé thắc mắc líu lo mọi chuyện, tay vọc làn nước ấm trong sự êm ái nâng niu. Tắm rữa xong, gọn gàng bộ đồng phục, cặp sách đã chuẩn bị kĩ càng trước khi đi ngủ, hai mẹ con vào bếp điểm tâm, bữa ăn sáng tự tay Ngoại nấu, bánh mì giòn và dĩa trứng ốp-la bốc mùi thơm phức. Ngoại cười đôn hậu, phận đàn bà thấu hiểu đàn bà, cô con gái cuối gầm ăn vội vã, cô cháu ngoại vô tư nói cười, sữa lem đầy miệng, Ngoại im lặng nhìn. Đàn bà đâu thể thiếu đàn ông, và dĩ nhiên, đàn ông không thể thiếu đàn bà...

Ty-na vòng tay chào Ngoại!
Hai mẹ con vội vả bước ra đường, con đến trường, mẹ đến nơi làm việc... Sài Gòn hối hả, bụi bặm, lô cốt, người, xe cộ vật vã hành hạ nhau!

...
Công sở hiện ra trước mắt, Nhím tươi cười bắt tay với đồng nghiệp rồi nhanh chân đóng cửa phòng toilet. Qua ánh mắt mọi người nàng hiểu ngay mình chưa trang điểm, mở vội túi xách, tự tin lướt nhẹ đường son, phớt sơ đôi má hồng, ở cái tuổi 31, nàng luôn biết mình đang ở đâu, cần phải làm gì trong những lúc như thế nào. Đàn ông khi đã lên giường thì phấn son là vô nghĩa, nhưng để họ đắm say mình, chết mê chết mệt mình, make up lại là một vũ khí vô cùng lợi hại... Nhìn vào gương, chiếc áo sơ mi trắng rộng cổ tôn vinh khuôn ngực nở nang đầy đặn, trời đã ban phát cho nàng những gì người phụ nữ thèm muốn. Nhìn xuống chiếc váy đen, đôi chân trần thẳng tắp. Tất cả đã sẵn sàng. 

Nàng gọi Sếp bằng Bố, đã là Sếp thì bất cứ tuổi tác bao nhiêu cũng phải gọi bằng Bố. Nàng khéo léo đánh đồng con chữ, Bố cho ai, cho nàng hay cho bé Ty-na, một sự thân thiện được giàn xếp khôn khéo. Những nơi nàng làm việc thì Sếp không thể là đàn bà.

Góc làm việc nàng thường đối diện với Sếp, thường do Sếp cố tình sắp đặt. Công việc vẫn là công việc, đôi khi cặp mắt Sếp không được bình yên, đã bao lần đôi mắt kia lén lút nhìn trộm khuôn mặt khả ái của nàng, soi mói những không gian lồi lõm lộ thiên của nàng, ma mãnh phát thảo mường tượng những góc cạnh mà áo quần nàng che khuất. Nàng biết, nàng cười thầm, nàng nguyền rũa "... cứ nhìn đi Bố, nhìn đi cho mau tắt thở...", nhưng nàng cũng biết rõ rằng, Bố còn "quan sát" nghĩa là công việc nàng còn suông sẽ, sau này chưa biết sao, nhưng hiện tại, ổn định là cái nàng đang rất cần!

Con gái Bắc vào Nam lập nghiệp được coi như một đặc sản. Mà muốn thưởng thức đặc sản, hiểu được sự độc đáo khác lạ của nó phải là một kẻ sành ăn, sành uống. Những gã đàn ông miền Trung, miền Nam có gì lạ, đã có thời nàng bị họ hút hồn, giọng nói đầy ma lực thôi miên, biến nàng thành một cô bé ngoan hiền, biết dạ biết vâng khác thường bản chất.Cuối cùng, sự sắc sảo đanh đá truyền thống của cô gái Bắc cũng dần dần phục hồi, nàng nghiệm ra rằng đàn ông miền nào cũng thế. Đừng cho họ ăn no, họ sẽ trở nên hư đốn, kiêu ngạo và khó bảo, nàng mím môi cười nhẹ.

Bố đi vào, bộ comple nghiêm nghị, caravat sọc trắng đen, lịch lãm thế mới là Xếp. Căn phòng trở nên im lặng, hơi thở của người đàn ông oai oách sắp phà vào mặt nàng, công việc đấy, những dòng PR, những lời ngõ... Từ lâu rồi nàng không còn đỏ mặt, tròn xoe cặp mắt nhìn thẳng Xếp, nở nụ cười bí hiểm. Sếp không thể đứng lâu hơn, bước vội đi như một ảo thuật gia bị lộ tẩy. Nàng quá quen, không buồn quan sát, đôi tay đùa giỡn, lách cách lách cách bàn phím. Nàng phải làm việc, phải viết những lời không thật, những câu chữ bóng bẫy vô hồn sáo rỗng, cốt chỉ êm tai, cốt chỉ vừa lòng.

Ngoại tình tư tưởng ư? Nàng mỉm cười thú vị. 
Nhưng chung tình ư? Với ai? Bố Ty-Na à?
Người đàn ông đã khiến nàng tin rằng định nghĩa về tình yêu là có thật, đã một thời nàng luôn luôn tuyệt đối, đã một thời nàng bay bổng trong đê mê... Thình lình như mọi cái ngẫu nhiên, từ đỉnh cao hạnh phúc ngã xuống vực sâu thẳm của khổ đau, tuyệt vọng và nước mắt.
Với nàng, thế là chấm dứt, người đàn ông... đã là quá khứ, nhưng.., có đôi khi quá khứ vẫn hiện về. Nàng cố tình đánh bóng cho mình thương hiệu gái một con, kĩ lưỡng che đậy cuộc hôn nhân tan vỡ, nhưng rồi cái đôi môi chúm chím, nụ cười thật tươi trắng ngần kia vẫn chút gì đó ngậm ngùi, đọng chút mùi dĩ vãng. Mùi cà phê, mùi thuốc lá, có khi nồng nặc sặc sụa hơi men...

Nàng tiếp tục gõ, mắt vô hồn trước màn hình sáng tối, đến chóng mặt vì sự nhảy múa liên tục của nó. Bọn đồng nghiệp nam ghen tị với cái bàn phím vô tri vô giác, chúng thèm được những ngón thon dài kia gõ bôm bốp, thỉnh thoảng lướt nhẹ, vuốt ve, nhấn, đè... như nàng đang làm với những con số, con chữ kia. Cái bàn phím thật hạnh phúc, nhưng có mấy ai hiểu được hạnh phúc. Người ta thường vô tình với những gì mình đang có, đôi khi còn hắt hủi, phủ phàng... Hối hận song hành với muộn màng, khi không biết bằng lòng với hiện tại, với chính mình, con ma tham vọng sẽ ngự trị trái tim, lôi kéo theo những nổi đau trần thế. Khi biết yêu thương nhau thật lòng, con người sẽ hiểu mình rất cần cho một ai đó, và ai đó cũng rất cần mình... Chuyện chỉ là của những giá như...

Điện thoại bàn reo, giọng một thằng nhóc nào đó tru tréo "Cục cưng đấy àh, con gấu già xinh đẹp của anh đấy à, em đang làm gì đấy ..." Thói quen lịch sự của một người chuyên trả lời điện thoại, nàng điềm tỉnh "Xin lỗi, anh nhầm máy rồi, đây là số điện thoại của phòng kinh doanh công ty... "Nhẹ nhàng đặt máy xuống, nàng cong môi chửi đổng "Mẹ kiếp! Thấy gấu già bao giờ chưa mà vi tính thế ..." Mấy thằng nhóc choi choi thời này đến là lạ, chúng tán tỉnh tất tần tật, vét vơ phá nát tiết trinh dậy thì con gái, đem cái bài học vỡ lòng ấy rồi tỉnh bơ sánh đôi cùng các quý bà mệnh phụ phu nhân dập dìu, ôn bài, trả bài dưới ánh đèn khách sạn. Những chàng phi công trẻ lái máy bay bà già, thật sành điệu, thật mốt, đó mới chính là thời thượng, thời không biết dị, càng trơ trẽn càng "vinh quanh". Lại điện thoại reo, nàng bắt máy, lần này là công việc...
...

Bữa cơm trưa công sở, nuốt thật nhanh, không thể gọi là ăn, cũng không thể gọi là thưởng thức, cái nóng trưa hè khó chịu hắt lên từ con đường nhựa, mùi máy lạnh phà ra như một thứ hỗn hợp thời tiết kì dị mà không phải ai cũng chịu được. Con người sáng tạo và tàn phá, trái đất nóng dần hay lạnh dần đâu phải lỗi của chính nó, bất hạnh nhất là loài người vẫn cứ tưởng chỉ có mình là tinh khôn. Nàng không dám nhìn xuống đường, trong phòng mát nhưng sợ chói mắt... Tráng miệng bằng chuối, nhìn các đồng nghiệp nữ vừa ăn vừa tếu, trái chuối tội nghiệp vô tình bị biến dạng qua đôi môi, ra vào... trọc lóc, những tên đồng nghiệp nam yếu bóng vía đỏ mặt thẹn thùng trốn mất tiêu. Các yêu nữ ôm bụng cười rã rượi, rũ rượi... tục như đàn bà!

Còn hơn nửa tiếng mới đến giờ làm chiều, Nhím buông mình trên chiếc ghế xoay, lim dim thả hồn thư giản, đôi chân dài khẽ rung, điệu nghệ bắt chéo góc bàn, nàng nghĩ đến một vị khách hàng đặc biệt, một bản hợp đồng đặc biệt. Một người đàn ông cao to, mái tóc đinh tròn vo khỏe khoắn, áo pull sọc trắng cá tính năng động, quần kaki gam màu begie truyền thống, giày thể thao tự tin khẳng định những bước đi. Anh ta đến công ty thường xuyên và nàng thường xuyên trộm quan sát... chàng. Có một lần, tình huống vô tình khiến nàng suýt bậc cười khanh khách, cái nhìn không lành mạnh, cái nội tâm khao khát dẫn ánh mắt nàng đến vùng nhảy cảm, bất ngờ khám phá dây kéo mạ đồng chưa làm tròn nhiệm vụ, một khoảng trống tối thui lộ ra, nàng định reo lên nhưng rồi bặm miệng im lặng, nàng sợ người ta đánh giá sự "đoan trang". May mà, các đồng nghiệp nam kịp thời phát hiện, tỉ tê lôi ông khách vào toilet khắc phục sự cố ngay...

Rồi những dòng suy nghĩ bỗng nhiên đưa hắn đến. Rất tình cờ, nàng "theo dõi" hắn một thời gian dài. Hắn, một blogger vô danh tiểu tốt, đọc những dòng chữ nhảy múa điên loạn, khùng man, dại khờ, ma mãnh, ngây ngô, sành sỏi, châm chọc, chân thành, xấu xa, tốt bụng... hắn viết đủ thứ, hắn viết lung tung, hắn viết ba láp ba sàm... Nàng cố đọc, nàng đỏ mặt, nàng cười một mình, nàng chiêm nghiệm, nàng trăn trở, nàng sung sướng, nàng thích thú... Và rồi nàng mơ hồ kết luận, có lẻ hắn vui tính và đáng tin cậy... Ôi thôi! Mặc xác hắn, mặc xác blog, mặc xác cái béo gầy cao thấp thực ảo kia... chuông reo báo hiệu giờ làm việc lại bắt đầu.

Nàng chổm dậy vào toilet, rộn ràng thả một bản tình ca, xả nước, soi gương, chỉnh chu tư trang xộc xệch, điểm chút son, bặm môi nhoẻn miệng... thầm cười tự sướng với chân dung của chính mình.
...

Bố bước vào, vẫn comple, vẫn caravat, vẫn điệu bộ nghiêm trang, dõng dạc phát thanh cả phòng "... cô gái xinh đẹp nhất của chúng ta được tăng lương đợt này ...", tiếng vỗ tay vang ồn khối hình vuông tường nhôm kính. Phong bì đựng tờ quyết định phồng lên một vật nhỏ được Bố tận tay đặt trên bàn, nàng cười vô cảm, bỏ vội hết những thứ ấy vào túi xách, nhìn Bố lườm kín đáo "... Sếp lúc nào cũng chu đáo ..." . Bố né tránh cặp mắt sắc sảo kia, di chuyển thật nhanh về bàn mình, mọi thứ luôn chuyển động, tiếng ồn công việc xen lẫn tiếng thầm thì, tiếng của những con người nặng nhẹ với chính con người. Đồng nghiệp, đồng loại nhưng chắc chắn khó bao giờ đồng thuận...

Cứ vài tháng lại được tăng lương một lần, chẳng gì phải ngạc nhiên, thành tích những bản hợp đồng béo bở mà nàng mang về như một sự khẳng định, nhưng cái sâu xa hơn, cái quyết định tất cả chính là thân thể, làn da, khuôn mặt khả ái... mà nàng đang ngày ngày chuyên cần chăm sóc, nó rực rỡ và kéo dài được bao lâu thì có lợi cho nàng bấy nhiêu. Con gái có thời, nhan sắc như một con dao hai lưỡi, tự hào đấy nhưng cũng quá đỗi đắng cay. Nàng biết và mọi người đều biết, nói và im lặng cũng thế, ganh ghét, đố kị cũng thế. Hiểu đến cùng, cuộc đời con người gánh theo nụ cười và nước mắt, gánh những mâu thuẩn của chính mình, cái xấu chiếm ngự quá nhiều khiến cái đẹp mong manh, khao khát và bất lực...

Chuông điện thoại reo liên tục, nàng nhắc lên, đặt xuống liên tục, cái miệng nàng dạ, vâng liên tục. Sự trôi chảy đã thành thói quen, vanh vách trả lời mọi thắc mắc của khách hàng. Những dự án, khu du lịch, khách sạn, biệt thự, nhà chung cư, căn hộ cao cấp... đang nằm trên giấy được nàng miên tả thật đến lạ kì, thật như là nó đã đang hiện hữu, khủng khiếp hơn, không những thật mà nó còn rất đẹp, lung linh huyền ảo... Cái nước hình chữ S này đang đà phát triển, đâu đâu cũng đầy khắp giấc mơ họa trên giấy và cái miệng tuyệt đẹp, tuyệt hay của nàng góp phần cho những giấc mơ bay cao bay xa... Chỉ tội, dân mình đa phần còn nghèo quá, nên thật sự cũng chỉ có biết ước mơ!
...

Đã sắp đến giờ tan sở, handphone rùng nhột cả tóc, tin nhắn của vị khách đầu đinh khiến con mắt nàng tròn xoe. Alo về nhà, nàng nhỏ nhẹ nhờ Ngoại đón giúp Ty-na, giúp cho cháu ăn tối, ôn bài... Ngoại im lặng như mọi khi, cúp máy, làm mọi việc có thể làm... Những cú điện thoại ấy, trong thời gian ấy đã quá quen thuộc, một người mẹ thầm lặng nghe điện thoại một người mẹ, không một tiếng động nhưng sóng trong lòng...
...

Đối diện nhau trong một không gian ấm cúng lãng mạn, chén đĩa ly cốc óng ánh pha lê, ngọn nến lung linh tinh nghịch, khuôn mặt người trở nên dể chịu, mờ nhòa xúc cảm. Nàng được cận cảnh quan sát vị khách đầu đinh sang trọng, đúng là anh ta thật phong lưu. Nhẫn, dây chuyền, đồng hồ, thoang thoảng nước hoa... toàn là đồ hiệu "...chà chà, cũng điệu đàng đấy chứ... " nàng nghĩ thầm trong bụng. Rượu vang và những món ăn Tây, dao nĩa nhẹ nhàng kêu lách tách, bữa ăn tối với những tiếng cười. Nàng duyên dáng thuyết trình, chàng im lặng ngắm nhìn, thỉnh thoảng ly cốc chạm nhau... bản hợp đồng chỉ chờ con dấu.

Người đàn ông bổng nhiên đưa ngón tay ngang môi nàng, ra dấu bảo im lặng, rút bút nắn nót lên tờ giấy nhỏ "... anh đồng ý mọi điều khoản trong bản hợp đồng... với một điều kiện... em... là của anh trong một đêm ..." Nàng thoáng nhăn nét mặt rồi ngay lập tức lấy lại trạng thái tươi tỉnh ban đầu ".... cố gắng chuyển tiền sớm vào tài khoản công ty em... lời đề nghị thú vị đấy.. một đêm thì thiệt thòi cho em quá... với điều kiện anh nhớ luôn mở di động nhé ...". Kinh doanh đòi hỏi nhiều thứ... tỉnh táo khôn khéo, vốn liếng.., tiền chỉ là một nghĩa rất hẹp của vốn.

Bữa ăn kết thúc với cái bắt tay, cái liếc nhìn tình tứ, nụ hôn áp má và một bản hợp đồng đặc biệt. Nàng rời nhà hàng, ánh mắt ẩn bao điều tinh quái "... cũng được đấy chứ, muốn là bộ sưu tập của em ư .., chuyển tiền trước đi nhé cưng ..."

Đồng hồ điểm 7h30 tối, đóng sập cửa taxi, chiếc xe lao vút, Sài Gòn lên đèn thật đẹp, không biết vẻ hào nhoáng lộng lẫy kia có che lấp đi nổi những bóng đen đang ngày đêm gậm nhấm luân lí, băng hoại nền tảng xã hội. Thật khó đứng vững, phẳng lặng bình yên chưa bao giờ là chân lí, cuộc sống xù xì đến thế kia mà...
...

Thang máy lướt nhẹ rồi dừng lại ở tầng số 7, nàng bước vội theo hành lang, tay lục lọi túi xách tìm vật nhỏ... trong phong bì... một chiếc chìa khóa. Phòng số 35, nàng nhanh tay mở khóa, ánh đèn từ trong phòng hắt vào khuôn mặt nàng, một căn hộ cao cấp sang trọng hiện ra. Thì ra Bố đến sớm hơn mọi khi, không comple, không caravat, mảnh khăn tắm phủ quanh bụng một gã béo trần trụi. Tay khẽ nâng ly rượu, miệng bặm điếu xì gà, phà khói, đăm chiêu nhìn nàng. 

Phòng tắm bật sẵn đèn, nàng cho làn nước thấm qua cơ thể mình như một thủ tục cần thiết, lau thật khô, lõa lồ thả mình bất động trên giường, chẳng cười, chẳng nói. Bố cười thật to rồi lao đến như một con thú săn mồi, thô thiển, tham lam, ngấu nghiến. Căn phòng vẫn sáng trưng, ánh đèn không buồn tắt, soi rõ chiếc giường không yên tĩnh, một bức tranh động, có chính phụ, có không gian nhưng vô cảm và phi nghệ thuật. Màn dạo đầu đã xong, bao cao su rời khỏi bọc, tiếng thở trở nên gấp gáp dồn dập...
...

Con heo béo tròn đã lăn ra ngủ..
Nàng mặc vội áo quần, vứt chìa khóa lại bàn, mệt mỏi rời phòng...
Dĩ nhiên, mặt trái đồng tiền cũng thế, hun hút, thăm thẩm sâu. 

Nàng về đến nhà đúng 11h đêm, đèn phòng Ngoại còn đỏ, tiếng vọng ra "... có đói thì hâm canh lại mà ăn ...". Nàng lễ phép "... con no rồi mẹ ạ ..." rồi bước vào phòng mình, vội vội vàng vàng vứt bỏ tư trang, áo quần, lao mình vào toilet. Xả nước thật mạnh, kì cọ thật mạnh, cố tình tẩy xóa những vết nhơ, những vết nhơ mà nàng cố tình bôi bẫn.

Hôn thật sâu đứa con gái bé bỏng đang tròn giấc. 
Nàng khỏa thân trong chiếc áo ngủ mỏng tanh, ánh đèn mờ ảo tôn vinh một bức tranh nghệ thuật buồn. Đèn computer bật sáng, làm nốt công việc còn xót lại trong ngày, tổng hợp và báo cáo.
...

Hắn lại hiện lên trong đầu, những dòng chữ điên khùng trong blog kia lại nhảy múa... nàng khám phá... hình như hắn không những vui vẻ, đáng tin cậy mà còn...rất vị tha. Rồi nàng mơ, mơ một không gian hoang dã yên bình vắng lặng, chỉ nàng và hắn... Nơi nàng có thể say đến những giọt rượu cuối cùng, lõa thể thần và xác,  nàng tự nhiên thoải mái nói cười, kể những ước mơ thầm kín... nói chung là có thể... Nhưng, tốt hơn, cứ để cho hắn vô hình, hắn ảo ảnh... đến khi nào không thể thì thôi...

Nàng thiếp đi lúc nào không biết...
Bóng ma lại về...
Tiếng ú ớ... tiếng rên rỉ... 

Ngoại bước vào xoa đầu con gái, đắp lại tấm chăn tung tóe góc giường... Tắt đèn, bà lão im lặng thở dài "... nếu không gặp người đàn ông tốt, con sẽ trôi hoài, trôi mãi ...". Người đàn ông như bến bờ, con thuyền không bến bờ, con thuyền vô vọng.

Còn vài tiếng nữa, bữa ăn sáng lại bắt đầu.


Xem thêm:
- Cái l.. vợ bằng cái mả cha
- Tản mạn về gái một con