Showing posts with label từ chức. Show all posts
Showing posts with label từ chức. Show all posts

Sunday, January 5, 2014

Với góc nhìn này, sẽ không kỷ luật được ai, nói gì đến việc cách chức

>> Nghiêm minh
>> Sụt lún trụ sở, tòa kiện được không?
>> Hà Nội giải thể Văn phòng Ban Chỉ đạo phòng, chống tham nhũng (Cả nước hiện tại có bao nhiêu cái VP kiểu như vậy hả bà con?)
>> Những tin đồn rùng rợn về Bắc Hàn


Lê Chân Nhân

(Dân trí) - “Có lãnh đạo tỉnh đã sẵn sàng nhận trách nhiệm vì tai nạn giao thông tăng cả 3 tiêu chí. Điển hình như Chủ tịch tỉnh Khánh Hoà vừa rồi xin từ chức. Nhưng xét thấy đó là lỗi khách quan nên thôi” - Phó Thủ tướng Chính phủ, Chủ tịch Uỷ ban ATGT Quốc gia Nguyễn Xuân Phúc cho biết tại Hội nghị Tổng kết công tác ATGT năm 2013 và triển khai kế hoạch năm 2014 diễn ra ngày 31/12.

Đã có một chủ tịch tỉnh dám đứng ra nhận trách nhiệm và xin từ chức vì tai nạn giao thông tăng trên địa bàn. Nhưng chưa có sự chấp thuận cho từ chức vì đánh giá đó là lỗi khách quan.

Công bằng mà nói, đối với tình trạng tai nạn giao thông nghiêm trọng hiện nay, nếu phân tích kỹ lưỡng, sẽ thấy phần lớn là do lỗi khách quan, khó có thể quy trách nhiệm về góc độ quản lý. Cho nên, để cách chức hay chấp nhận sự từ chức của người đứng đầu địa phương vì tai nạn giao thông tăng là điều rất khó.

Hãy nhìn ra một số nước, chỉ cần một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra, bộ trưởng của ngành này đứng ra từ chức mà không cần giải thích chủ quan hay khách quan. Sự khác biệt chính là chỗ này.

Cũng như với các lĩnh vực khác, ví dụ như nạn phá rừng tràn lan, sẽ khó để cách chức chủ tịch tỉnh vì để rừng mất từng ngày. Bởi vì, sẽ có nhiều lý chứng rằng, đó là do lỗi khách quan.

Buôn lậu từ Trung Quốc, Camphuchia qua nhiều ngõ ở các biên giới phía Bắc và biên giới Tây Nam, cũng sẽ không cách chức ai được. Đơn giản vì đó là do khách quan.

Với góc nhìn này, sẽ không kỷ luật được ai, nói gì đến việc cách chức.

Cho nên, cần có sự thay đổi thật quyết liệt trong cách đánh giá vấn đề, đó là: “cái khách quan” sinh ra từ “chủ quan” của nhà quản lý. Những tồn tại xã hội kéo dài nhiều năm, liên tục, ngày càng tăng thì  không thể vì lý do trên trời như thiên tai. Một khi đã nhận trách nhiệm quản lý điều hành, thì khi có hậu quả, nhà quản lý phải chịu trách nhiệm. Tuy nhiên, mức độ phải tuỳ theo thực tế.

Như trường hợp của ông Chủ tịch tỉnh Khánh Hoà, có thể cho rằng do “lỗi khách quan” trong năm qua, nhưng trong năm nay không thể tiếp tục để cho tai nạn giao thông tăng và lại tiếp tục đổ cho “lỗi khách quan”. Trách nhiệm phải làm của ông chủ tịch là ngăn chặn được “lỗi khách quan” đó.

Suy cho cùng, cách chức hay tự đứng ra “cởi áo từ quan” do không hoàn thành trách nhiệm vẫn là điều vô cùng quý hiếm ở đất nước này. Và đó cũng là nguyên nhân của những tồn tại hiện nay mà thảm hoạ tai nạn giao thông chỉ là một điển hình.

Tai nạn giao thông tăng, rừng bị tàn phá là do khách quan; nạn buôn lậu qua biên giới cũng do khách quan, nhiều sự yếu kém khác cũng có thể đổ cho lỗi khách quan…

Có thế đó là đánh giá rất chủ quan.

Tuesday, December 3, 2013

Lạ và không lạ

>> Ngô Trác Hy đến TP.HCM, bị vây kín ở sân bay
>> Tường thuật của PV Thanh Niên từ Thái Lan: Cảnh sát tuyên bố ngưng đối đầu
>> “Ghép”: Cuộc gặp của tranh gốm mosaic và tranh xé giấy


Phú Trang

Từ chức là biểu hiện của liêm sỉ, tôn trọng tính liêm sỉ của nhà quản lý, biểu hiện của sự dũng cảm, tự trọng, khảng khái và trong một số trường hợp, biểu hiện của sự cao thượng.

Hôm 21.11, báo chí loan tin: Thủ tướng Latvia, ông Valdis Dombrovskis, từ chức ngay sau sự kiện phần nóc của siêu thị Maxima XX ở thủ đô Riga bị sập đã làm 54 người thiệt mạng, 40 người bị thương.

Ở nước ngoài, khi xảy ra tai nạn thảm khốc, khi bị phát hiện bê bối…, việc các chính khách từ chức như một hành vi nhận trách nhiệm là chuyện thường tình. Đầu năm ngoái, Tổng thống Đức Christian Wulff đã tuyên bố từ chức sau vụ lùm xùm vay nợ, Chủ tịch Quốc hội Hàn Quốc Park Hee-Tae cũng từ chức sau khi bị cáo buộc gian lận phiếu bầu, ba bộ trưởng của bang Karnataka, Ấn Độ cũng đệ đơn từ chức sau khi bị phát hiện xem clip khiêu dâm trên điện thoại trong giờ họp…

Nhưng với người Việt Nam thì chuyện này rất lạ. Vì hiếm. Quá hiếm hoặc thậm chí, không xảy ra.

Người ta có thể lý giải rằng, nền hành chính của Việt Nam khác với nhiều nước trên thế giới, cán bộ của Việt Nam là sản phẩm của cơ chế “Đảng cử dân bầu” nên không có văn hóa chính trị, “văn hóa từ chức” như họ. Nhưng mẫu số của mọi chuyện từ chức tự cổ chí kim, trong nước cũng như ngoài nước đều có xuất phát điểm là tính liêm sỉ. Từ chức là một thái độ. Thái độ ấy có thể được diễn dịch tùy từng tình huống: Có khi đó là sự xấu hổ với chính mình, có khi đó là sự phản đối… Nhưng tựu trung, từ chức là biểu hiện của liêm sỉ, tôn trọng tính liêm sỉ của nhà quản lý, biểu hiện của sự dũng cảm, tự trọng, khảng khái và trong một số trường hợp, biểu hiện của sự cao thượng.

Vụ sập nóc siêu thị ở thủ đô Riga (Latvia) làm 54 người chết không ai quy trách nhiệm pháp lý cho Thủ tướng Valdis Dombrovskis. Hành động xin từ chức của ông xuất phát từ trách nhiệm đạo lý và đó là biểu hiện liêm sỉ.

“Cần kiệm liêm chính, chí công vô tư”, tư tưởng Hồ Chí Minh về đạo đức cách mạng ấy không một cán bộ nào không biết. Nhưng vì sao chuyện thực hành “liêm sỉ” qua hành vi từ chức của cán bộ ở nước mình khó thế? “Không phải cứ mỗi khi xảy ra một sự việc cụ thể thì bộ trưởng phải nghĩ ngay đến việc từ chức hay không từ chức. Điều đầu tiên phải nghĩ là tại sao tình hình lại như vậy, do chủ quan của ngành mình hay do khách quan, do thời kì mình chỉ đạo hay do nhiều thời kì dồn lại? Và điều quan trọng nhất là cần có quyết tâm và lộ trình kế hoạch sao cho thực hiện tốt hơn tất cả các chuyện” - một lãnh đạo đã giải thích như vậy khi báo chí hỏi về chuyện đề nghị một bộ trưởng từ chức sau nhiều bê bối của ngành.

Lập luận ấy thật ra cũng không mới. Bởi hầu hết cán bộ trong bộ máy nhà nước là đảng viên. Mà tất cả đảng viên làm công tác quản lý nhà nước đều xem đó là nhiệm vụ Đảng giao. Đối với một đảng viên, việc nhận nhiệm vụ hay từ chối một nhiệm vụ đều phải trên cơ sở phục tùng nguyên tắc tổ chức của Đảng. Từ chức, đôi lúc, được xem là biểu hiện của sự trốn tránh trách nhiệm, phai nhạt lý tưởng, giảm sút ý chí chiến đấu, thậm chí, biểu hiện của động cơ chạy tội hay hạ cánh cho an toàn…

Nhưng, phục tùng nguyên tắc tổ chức đôi khi trở thành cái bình phong để che chắn cho sự thiếu tự trọng. Và cũng cần nhấn mạnh rằng, "Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý, dân làm chủ là cơ chế gồm ba chủ thể có chức năng, nhiệm vụ và quyền hạn riêng, không ai làm thay ai, không ai quyết thay ai. Nếu Đảng làm thay, quyết thay thì Nhà nước và dân sẽ trở thành hình thức, hữu danh vô thực, người ta sẽ có cảm giác Đảng là vua. Không phải là một ông vua như thời phong kiến mà là vua tập thể thời cộng hòa xã hội chủ nghĩa" (lời ông Nguyễn Văn An, nguyên Ủy viên Bộ chính trị, Chủ tịch Quốc hội và Trưởng ban tổ chức Trung ương). Khi Đảng làm thay Nhà nước, vai trò cá nhân của những người có chức, có quyền mờ nhạt dưới sức bao trùm của Đảng. Mà liêm sỉ gắn liền với cá nhân, với từng con người cụ thể. Còn với tổ chức, pháp nhân, đó là uy tín, danh dự chung, mà thường “cha chung không ai khóc”.

Với “một bộ phận không nhỏ”, với “những con sâu”, “bầy sâu” thiếu rèn luyện, tu dưỡng, thiếu liêm chính, gương mẫu, không làm tròn trách nhiệm…,  kêu gọi lòng tự trọng ở họ là điều bất khả. Nhưng nếu để họ trốn vào tháp ngà “sự phân công của tổ chức” nhằm được giao công việc khác hay “hạ cánh an toàn” quả là điều bất hợp lý, gây mất niềm tin trong nhân dân. Cho nên, phải có những quy định pháp luật cụ thể về chuyện từ chức đối với người nắm quyền lực, tạo cơ hội cho người có nhân cách, thực tài phát huy năng lực của mình, đồng thời, giúp cho cơ quan, tổ chức và xã hội tránh được những thiệt hại không đáng có.

Chúng ta đã có những quy định về bỏ phiếu tín nhiệm, quy định về việc bị miễn nhiệm khi mắc sai phạm nghiêm trọng đối với các chức vụ lãnh đạo, nhưng quy định về từ chức tự giác vẫn chưa cụ thể trong văn hóa công vụ. Đến bao giờ thì “văn hóa từ chức” ở nước ta không còn là chuyện lạ?

Theo TNO


Xem thêm:
- Vị tổng thống nghèo nhất thế giới
- Những tay lái buôn "vô liêm sỉ"
- Putin bật đèn xanh cho sự kỳ thị?

Tuesday, October 29, 2013

Chán như con gián!

>> Chị Kim Tiêm
>> Tuyên phạt 15 tháng tù treo đối tượng Đinh Nhật Uy
>> Việt Nam toàn bắt... “ruồi” tham nhũng (hết sâu, ngứa ghẻ lại đến ruồi, thật khéo ví von)
>> Chánh thanh tra Sở Y tế dùng cuốc bổ đầu một phụ nữ
>> Vụ bắt nhà ngoại cảm làm giả di vật và hài cốt liệt sĩ: 7,9 tỉ đồng chi cho “cậu Thuỷ” từ đâu?


Khoai@

Đọc >>> bài này thấy chán như con gián.

Không làm được việc, không làm tròn bổn phận một cách có hệ thống thì nên từ chức. Như thế mới là tâm huyết với nghề, như thế mới là có văn hóa.

Từ chức khác với cách chức.

Vậy tại sao lại nói "việc từ chức cần có sự chỉ đạo của đảng"? Từ chức là việc của mình, sao lại phải chờ đảng có chỉ đạo? Hóa ra, đảng bảo từ chức thì mới từ chức à? Với áp lực của dư luận do không làm được việc mà không có sự chỉ đạo của đảng thì không từ chức sao?

Đại biểu cho dân mà trình như thế này thì gay!

Nguồn: Blog Tre Làng

P/s: Đảng thấy "nổi khổ" của Đảng chưa?


Xem thêm:
- Lão dại cái chỗ mô?
- Ông là quan to, tôi tin ông!
- Phải ghi rõ “kinh tế nhà nước không bao gồm doanh nghiệp nhà nước”

Saturday, October 26, 2013

Một bà Bộ trưởng từ chức chẳng thể thay đổi được điều gì

>> “Thần đồng Đất Việt” khiến báo chí Trung Quốc mất bình tĩnh
>> Nếu biết thực sự cầu thị, lắng nghe lẽ phải thì vẫn còn cơ hội cứu đảng, cứu nước
>> Người phát ngôn CP trả lời câu hỏi "Bộ trưởng Y tế có nên từ chức?"



Hôm nay là một ngày đáng nhớ của nền báo chí xứ VN. Tờ nhật báo lớn nhất sau rất nhiều vòng vèo, có một câu rất hay “Rất đông phóng viên vây lấy Bộ trưởng Bộ Y tế Nguyễn Thị Kim Tiến. Tất cả chỉ nhận được những cái lắc đầu và xua tay từ chối của người lẽ ra phải chủ động lên tiếng với báo chí”.

Và đặt ra một câu hỏi, đồng thời trong đó đã chứa đựng câu trả lời “Bà bộ trưởng liệu có hiểu rằng sự chấn động của vụ “phi tang xác bệnh nhân” không thuộc dạng muốn hay không muốn, thích hay không thích trả lời cũng được? Nó ở tầm mức trói buộc trách nhiệm “phải trả lời” của người đứng đầu ngành y tế. Trách nhiệm chính trị của cá nhân bộ trưởng ở đâu?”.

Tổng biên tập Petrotime Nguyễn Như Phong, dưới bút danh Như Thổ có bài xã luận với cái tít lần đầu tiên xuất hiện trong lịch sử báo chí cách mạng “Bộ trưởng Y tế nên từ chức”. Bài đăng lúc 10h16 phút và đến giờ, tồn tại dưới hình thức “lỗi 404”.

Mình điện cho anh Phong, nghe một tràng cặc dái. 

Và lý do 404, chỉ có thể đưa vào hồi ký.

Trong khi đó, ở Bình Phước, lại thêm một sản phụ tử vong sau khi nữ hộ sinh đòi 500k không được đã thượng cẳng chân, hạ cẳng tay, mở mồm chửi rằng “Mày mập như heo mà không biết rặn à”.

Đan mạch vãi lúa con khốn nạn. Chỉ vì thiếu 500k, người sản phụ nằm đau đớn cả đêm. Còn đứa bé chết thậm chí khi còn chưa kịp cất tiếng khóc chào đời.

Vẫn muốn bênh các vị từ mẫu rằng đó chỉ là chuyện con sâu. Nhưng sâu nhiều quá, không còn thấy cả cái lá.

Anh Phong ơi anh sai rồi. Một bà Bộ trưởng từ chức chẳng thể thay đổi được điều gì.

Anh cứ mở tờ báo của ngành y tế ra mà xem. Bên cạnh một bài đập tơi tả Phan Thị Bích Hằng, Tổng biên tập Trần Sĩ Tuấn, tất nhiên cũng là một bác sĩ, ngay lập tức trổ tài ngoại cảm khi cho đăng bài báo dẫn “nhận định của BS. Trần Sĩ Tuấn, Tổng biên tập báo Sức khỏe & Đời sống: thi thể nạn nhân Huyền có thể đã trôi đi xa khỏi khu vực cầu Thanh Trì…”.

Cái này làng báo gọi là “thủ dâm” thì phải.

Nguồn: FB Đào Tuấn

P/s: Tôi nhất trí với Bộ trưởng (phó thủ tướng sắp tới) Vũ Đức Đam khi ông nói rằng "không phải việc xảy ra là nghĩ ngay từ chức". Nhưng nếu xảy ra quá nhiều vụ việc thì có nên nghĩ không, bác Đam hỉ? (FB Nguyễn Thông)


Xem thêm:
- Phải tin vào Chi Pu
- Cả thế giới biết, nhưng quan chức thì không biết
- Để tránh sai sót thì vai trò người đứng đầu cực kỳ quan trọng