Showing posts with label dư luận viên. Show all posts
Showing posts with label dư luận viên. Show all posts

Sunday, February 9, 2014

Đồng chí Hồng Lỗi đã chỉ rõ

>> Bầu Kiên bị truy tố lần 2
>> Thê thảm cuối đời: Bầu Kiên những khoảnh khắc đối lập
>> HuffPost Canada có bài về Thủ tướng VN
>> Khi người Việt dạy cho “Tây” một bài học về văn hóa ứng xử
>> Phạm nhân treo cổ chết trong buồng giam


Dư luận viên VO VĂN VE

Suốt mấy ngày Tết, Vo Văn Ve nhà em buồn thê thảm. Công việc chẳng có, lương bổng cũng không, tất nhiên là tiền thưởng Tết cũng không nốt. Tất cả vợ con đều cho về tá túc bên ngoại vì nuôi hổng nổi. Đang đói và rầu thúi ruột, bỗng nhiên được biết đồng chí Hồng Lỗi của Trung Quốc đã lên tiếng chính thức phản đối chỉ trích của Mỹ về cái gọi là ‘đường lưỡi bò’, Vo Văn Ve nhà em gượng ngồi dậy post mấy dòng dưới đây biểu thị thái độ ủng hộ và hoan nghênh tuyên bố của đồng chí Hồng Lỗi, và dĩ nhiên là phản đối Mỹ đã ngang ngược can thiệp vào vấn đề nội bộ giữa Trung Quốc với một số nước Đông Nam Á.

Hy vọng sau bài này, các cấp bề trên sẽ lại chú ý mà tiếp tục đặt bài, giúp cho gia đình dư luận viên Vo Văn Ve qua cơn nghèo đói. Cho dù có thể ai đó xấu mồm độc miệng mà ví nhà em như Trần Ích Tắc hay Lê Chiêu Thống thì cũng chả sao, miễn là Vo Văn Ve nhà em tiếp tục được bấm nút, phản ứng nhanh để kiếm ít tiền.

Đội ơn các cấp bề trên lắm lắm ạ.

Theo bản tin của Tân Hoa Xã ngày 9-2-2014, đồng chí Hồng Lỗi, người phát ngôn của Bộ Ngoại giao Trung Quốc đã khẳng định chủ quyền của Trung Quốc đối với Biển Nam Trung Hoa (Việt Nam gọi là Biển Đông) được hình thành từ lịch sử và được luật pháp quốc tế bảo vệ.

Khẳng định đanh thép của đồng chí Hồng Lỗi là sự đáp trả đích đáng đối với tuyên bố của Trợ lý Ngoại trưởng Hoa Kỳ phụ trách Đông Á và Thái Bình Dương, ông Danny Russel, về chủ quyền của Trung Quốc đối với Biển Nam Trung Hoa.

Phát biểu trước một Ủy ban của Quốc hội Hoa Kỳ hôm thứ Tư 5-2-2014, ông Russel nói rằng yêu sách chủ quyền của Trung Quốc ở Biển Nam Trung Hoa không tuân thủ luật pháp quốc tế, cần phải được làm rõ hoặc điều chỉnh. Ông này còn ngang nhiên tuyên bố: ‘Việc Trung Quốc sử dụng đường chín đoạn (còn gọi là đường lưỡi bò) để đòi các quyền hàng hải mà không dựa trên những đặc điểm địa hình đều không phù hợp với luật pháp quốc tế.

Đáp lại những phát biểu vô trách nhiệm nói trên, đồng chí Hồng Lỗi khẳng định: Trung Quốc đã cam kết sẽ giải quyết các tranh chấp trên biển với các bên có liên quan trực tiếp thông qua đàm phán và trao đổi ý kiến.

Đồng chí Hồng Lỗi chỉ rõ: Trung Quốc coi trọng việc thực hiện Tuyên bố về cách ứng xử của các bên ở Biển Nam Trung Hoa (DOC), trong một nỗ lực để cùng nhau bảo vệ hòa bình và ổn định trên vùng biển này.

Đồng chí Hồng Lỗi mạnh mẽ khẳng định: Lập trường của Trung Quốc là rõ ràng và nhất quán. Việc bịa ra các chủ đề nóng và tạo ra tình hình căng thẳng là không có lợi cho việc duy trì hòa bình và ổn định ở Đông Nam Á.

Đồng chí Hồng Lỗi nghiêm khắc phê bình: Nhận xét của một số quan chức Mỹ trước Quốc hội là không mang tính xây dựng. Mỹ cần phải có một thái độ hợp lý và công bằng đối với vấn đề Biển Nam Trung Hoa nhằm đóng một vai trò xây dựng trong việc thúc đẩy hòa bình, ổn định và thịnh vượng trong khu vực, thay vì những phương thức quanh co rắc rối.

Nguồn: Blog Tâm sự Y giáo


Xem thêm:
- Hồn Tết...
- Táo quân 2014: Món ăn sống sượng và... nhạt!
- Táo quân, Ngọc Hoàng và 'chỉ số nụ cười'
- 'Gỡ bỏ Flappy Bird là quyết định thông minh của Hà Đông'

Thursday, October 10, 2013

Tủ lệch...

>> Thời bao cấp
>> Ai không thích “tam quyền phân lập”?
>> Những ý nghĩa của việc tướng Giáp qua đời
>>>>> Chống tham nhũng: Đã làm thì... làm luôn!
>> Nước cờ cao khi Triều Tiên đưa tên lửa sát Trung Quốc


Tiêu Phong

Thực ra, trước nay tôi không viết về chính trị, tôi chỉ nêu lên những suy nghĩ của mình về các hiện tượng xã hội, thông qua nó để bày tỏ ý kiến của mình. Khi bản Tuyên bố 258 này ra đời do một số blogger khởi xướng, đã có một người chị bảo tôi đại ý là tôi nên tham gia vào việc đó. Nhưng tôi đã trả lời chị là tôi không có ý định đó. 

Đến khi một số người khác lại bày tỏ ý kiến trái ngược với nhóm 258, cũng kêu gọi nhiều lắm, tôi cũng chỉ đọc mà không có bình luận.

Chính trị, vốn là một lĩnh vực đa dạng và nếu nói đến nó, rất cần sự thận trọng. Bởi, phải có sự đọc hiểu, sự nghiên cứu nhất định về triết học uyên nguyên cũng như sự tầm đọc của nhiều tài liệu, mới nên nói đến nó. Tôi thích đọc nhưng tôi cũng chỉ tự cho mình thuộc hạng kính nhi viễn chi với chính trị nghiêm túc mà thôi.

Có một người bạn, người đã bàn luận với tôi về câu chuyện 258 trên. Bạn tôi hy vọng tôi cũng sẽ có thái độ coi những người soạn thảo 258 là chống đối Nhà nước. Nhưng tôi không nghĩ vậy. Tôi tôn trọng những người muốn nói lên chính kiến của mình, ít nhất về mặt hiện tượng. Bài viết này dù sao, cũng chỉ ở khuôn khổ một entry, nên sự diễn giải hết các suy nghĩ nhận thức, tôi e sẽ là quá dài. Vì vậy, có lẽ sẽ không thích hợp với nhiều người. Nhưng dù sao, yêu thích, quan tâm hay không, có lẽ chả quan hệ gì.

Tôi muốn nói, tôi chả đứng về phe nào trong 2 phe đang gây rùm beng trên các trang blog kia về câu chuyện 258. Cái điều luật đó, xét về bản chất là cần thiết cho điều chỉnh các hành vi xã hội. Nó giống như hạt gạo vậy. Thành cơm ngon hay không là do tay người nấu. Sống, chín, khê, nhão hay trên sống dưới khê, bốn bề nhão nhoét của 1 nồi cơm, không phải lỗi hạt gạo.

Tôi nêu quan điểm, coi những người ra Tuyên bố 258 là chống phá Nhà nước thì thật là không chính xác. Họ đang yêu cầu một sự thay đổi của thể chế, một sự thay đổi theo hướng tích cực. Bạn tôi nói đại ý, những người đó làm sao lãnh đạo xã hội được, làm sao đưa xã hội này tiến đến dân chủ được... Tôi đồng ý. Tôi cũng chả tin điều đó lắm, vì tôi cũng nghi ngờ năng lực của họ. Cũng giống như, đến giờ, tôi cũng nghi ngờ rằng, bản thân tôi có thể nấu cơm ngon hơn không, dù tôi biết nấu cơm bếp dầu từ năm học lớp 6.

Tất nhiên, tôi tin cái Tuyên bố kia cũng chả xi nhê gì đến thể chế này đâu, ít nhất là trong 1 thập niên tới. Vì cái điều 258 đấy nó chả có lỗi lầm gì cả. Vấn đề là cách mà người ta sử dụng nó. Cách họ sử dụng nó gây nên những bức xúc về quyền con người trong vấn đề tự do tư tưởng, tự do ngôn luận. Ở đây tôi không bàn sâu về các thứ tự do kia, bởi nó về bản chất, cũng có thể đặt thành một tiểu luận được.

Bạn tôi cho rằng, họ bị các thế lực thù địch lợi dụng để ra cái Tuyên bố đó, để chống phá Nhà nước, phá vỡ sự yên ổn của xã hội vốn đang bấp bênh bởi sự tác động xấu của khủng hoảng kinh tế. Tôi cũng chả loại trừ, bởi rất có thể như vậy. Nhưng nếu nhìn nó ở khía cạnh tích cực, ở góc độ họ muốn thể chế tự điều chỉnh tư duy qua những hành động của họ, thì có lẽ sẽ dễ nhìn nhận hơn.

Tôi nói rằng sự đấu tranh của họ với những bất cập thể chế không thể động chạm đến được một tư duy bảo thủ, thì họ đánh thẳng vào một điều khoản cụ thể vậy. Vụ việc anh Vươn - Tiên Lãng, và giờ vụ  anh Viết - Thái Bình là vậy. Họ chả thù hằn gì với các cá nhân mà họ nổ súng, nên họ đành nhắm vào một đối tượng cụ thể để thức tỉnh một thể chế tư duy. Cần hiểu vấn đề qua một trải nghiệm thực tế. Vậy nên, thái độ trung lập khách quan là cần thiết trong một bối cảnh xã hội như hiện tại.

Khuôn khổ bài viết này, quả thực không đủ để diễn tả những điều muốn nói. Bởi trong cuộc nói chuyện, tôi có đề cập đến khái niệm xã hội dân sự. Tôi không chắc bạn tôi hiểu khái niệm này một cách sâu sắc. Vì vậy, tóm lược như trên về cuộc nói chuyện, để dẫn đến 1 diễn giải có thể dễ hiểu nhất về khái niệm xã hội dân sự.

Xã hội dân sự được các nước phương Tây nghiên cứu về khái niệm từ rất sớm. Ngay từ năm 1835-1840, một nhà học giả Pháp đã nghiên cứu về nó và viết thành cuốn Nền dân chủ Hoa Kỳ. Sau đó là cuốn Chế độ cũ và cuộc cách mạng, viết năm 1856. Những cuốn này, bật lên là sự nghiên cứu khảo sát về sự bình đẳng giữa xã hội, con người và nhà nước trong sự chuyển mình của các nước phương Tây. Vậy nói đến xã hội dân sự, lại phải nói qua vài nét sơ lược về thể chế nhà nước và hình thành xã hội.

Thế chế nhà nước thì thường là đặt dưới sự cai trị của pháp quyền. Tức là pháp bất vị thân. Với pháp luật, ai cũng như ai, hội đoàn tổ chức nào cũng vậy cả, bình đẳng. Và để tránh cho quyền lực tập trung vào một nhóm, 1 cá nhân, người ta đặt ra cơ chế kiểm soát lẫn nhau. Nero, bạo chúa đốt thành La mã đã trở thành ví dụ cho việc phải kiểm soát quyền lực cá nhân. Đế chế La mã cổ đại sau lập ra Hội đồng nguyên lão, tức là các vị nguyên lão này sẽ là 1 tập thể kiểm soát quyền lực lẫn nhau. Đây có thể gọi là nền móng cho thể chế tam quyền phân lập sau này mà các nước phương Tây áp dụng.

Tam quyền phân lập chia rõ vị trí, phạm vi và cách thức sử dụng, kiềm chế quyền lực nhà nước. Tam quyền là đại diện của 3 đơn vị nhà nước, bao gồm: Lập pháp (Quốc hội); Hành pháp (Chính phủ); Tư pháp (Tòa án - Viện kiểm sát). Với cơ chế tam quyền phân lập như vậy, quyền lực được chia đều và rõ ràng, không đơn vị nào lấn át hay chi phối được đơn vị nào. Quyền lực sẽ được Hiến pháp hiến định cụ thể cho từng đơn vị. Quốc hội bao giờ cũng là cơ quan quyền lực cao nhất, có quyền phê duyệt các chủ trương, chính sách...do chính phủ đệ trình. Tùy nước, họ có thể đặt ra Thượng viện và hạ viện trong Quốc hội. Tổng thống, người điều hành chính phủ, tức là thay mặt nhà nước, có quyền phủ quyết lớn, thậm chí giải tán Quốc hội để người dân bầu lên 1 Quốc hội khác, nhưng cũng đồng thời chịu sự chi phối bãi nhiệm của Quốc hội, thông qua hệ thống Tư pháp. Bất kỳ chi tiêu chính phủ, bao gồm duyệt chi ngân sách các khoản, đều chịu sự kiểm soát của Quốc hội và phải được phê duyệt bởi Thượng hoặc Hạ viện, tùy theo lĩnh vực... Tóm lược vậy để thấy cơ chế ràng buộc lẫn nhau trong kiểm soát quyền lực nhà nước của phương Tây.

Và điều đó nói lên tính Pháp quyền. Nó là sự bình đẳng với mọi cá nhân và tổ chức thuộc xã hội, bất kể là chính trị hay phi chính trị. Bởi nó được xây dựng nên bởi người dân qua các cuộc bầu cử trực tiếp và có những đường lối tranh cử rõ ràng của từng ứng cử viên, từ Hạ đến Thượng viện để vào Quốc hội, sau đó là Tổng thống hoặc Thủ tướng.

Các nhà khoa học xã hội từ lâu đã cho rằng, con người sống trong 1 xã hội lưỡng cực là kinh tế - chính trị, chuyên biệt rõ ràng với 1 bên là nhà nước và 1 bên là thị trường. Đây chính là 2 thành tố chính và quan trọng trong đời sống xã hội, đã được nghiên cứu rất nhiều bởi đủ các lý thuyết gia, các nhà nghiên cứu hay khoa học xã hội. Và tổng kết gọn về khái niệm xã hội dân sự, thì các yếu tố chủ chốt như sau:

Sự hạn định của chính phủ, phổ thông đầu phiếu, tính pháp trị (rule of law), tự do lập hội, tự do ngôn luận, nền kinh tế thị trường mở, các tổ chức thiện nguyện để giúp đỡ người nghèo, trẻ em, người khuyết hay bệnh tật... Điều quan trọng, các tổ chức, hội đoàn được thành lập là vì tự thân nhu cầu và do chính người dân thành lập, không phải do nhà nước lập nên. Các tổ chức, hội đoàn dân lập này cấu thành một xã hội hoạt động thay vì cấu trúc xã hội được dựng lên trên cơ sở quyền lực nhà nước hay những đơn vị thương mại.

Hegel, một triết gia vĩ đại người Đức, đã đề cập đến vấn đề xã hội dân sự mà tôi đã đọc đâu đó với sự phân biệt về nhà nước và xã hội, đã bàn đến ý chí tự nhiên và ý chí này chỉ có thể được hình thành bằng quyền tư hữu và tương quan trong xã hội phức tạp, các khế ước, cam kết đạo đức, đời sống gia đình, nền kinh tế, hệ thống pháp lý và 1 xã hội có tổ chức. Nhắc lại, phạm vi đề cập rất dài, tôi không lạm bàn quá nhiều về các định nghĩa khái niệm này nữa. Chỉ xin nhắc thêm rằng, trong 1 xã hội dân sự, các tổ chức phi chính trị cũng là thành tố sinh tử cho nền dân chủ. Dân chủ thành công là nhờ những liên kết, khế ước ngang hàng trong xã hội dân sự. Lòng tin và những giá trị chung xây đắp nên vốn xã hội, là kết quả của các thành tố xã hội gắn kết với nhau, chia sẻ và cảm thông, nâng cao nhận thức giữa tương quan mọi thành phần và quyền lợi trong xã hội.

Sự tương quan chặt chẽ của hệ thống xã hội dân sự là sự tác động đa chiều của kinh tế thị trường, xã hội (dân sự), chính trị (nhà nước). Điều này khỏi cần phủ nhận. Tại hệ thống nhà nước của XHCN, chỉ có một lọai nhà nước, đó là nhà nước chuyên chính vô sản. Tôi không giải nghĩa từ chuyên chính, mời các bạn nếu không hiểu xin tra từ điển. Liên quan đến lưỡng cực đã nói ở trên, điều này loại bỏ luôn thị trường là cực thứ hai trong lưỡng cực kinh tế - chính trị, điều mà đã thành sự phổ biến ở các nước dân chủ.

Với đà phát triển, người ta cũng đã thừa nhận khái niệm pháp quyền, nhưng buồn cười là khái niệm đó gắn luôn với XHCN. Nhà nước pháp quyền XHCN. Đây chẳng qua là 1 sự tránh né, đánh tráo khái niệm để giữ nguyên tính chuyên chính, củng cố quyền lực bất khả chia sẻ mà thôi, mà trong những văn kiện đã ra đến đời sống văn học, đời sống văn nghệ 1 thời, sáng tác mà không có tính Đảng là hỏng. Thậm chí ở nhà tôi, bầu tổ trưởng tổ phó, tính tham quyền ăn sâu vào máu đến nỗi có bà còn tự ứng cử mình vào cương vị tổ phó, vì bà ấy là đảng viên. Bà ấy bảo, tổ dân phố cũng phải có tính đảng, mà hiện tại tổ này lãnh đạo tổ không ai là đảng viên cả !!!

Tiếp nối tính pháp quyền XHCN là nền kinh tế thị trường định hướng XHCN. Và để dân chủ, để rộng đường dân chúng hiểu rằng Nhà nước pháp quyền XHCN là NN do dân làm chủ, nên các nhà lý luận của Hội đồng lý luận TW nghĩ ra thêm cái đuôi ''của dân, do dân và vì dân''. Đến đây, xin các bạn đọc lại chỗ in nghiêng về quyền tư hữu của Hegel tôi đã đề cập ở trên, và bài "Của ai" tôi đã viết tại blog này, có đề cập đến khái niệm Sở hữu toàn dân về đất đai. Thực ra, sự từ bỏ quyền lực là không dễ. Quyền lực có một sức thu hút đến không thể cưỡng nổi. Hơn nửa thế kỷ nắm quyền, bảo rằng một ngày rời bỏ nó, chỉ với những sự kêu gọi của Tuyên bố 258, với sự kêu gọi thành lập đảng đối lập của ông Lê Hiếu Đằng, của án tù Phương Uyên - Nguyên Kha, của Cù Huy Hà Vũ hay của rất nhiều những người khác, thì là không thể. Vậy thì cách đặt vấn đề là, thay đổi thể chế hay thay đổi tư duy lãnh đạo ???

Nếu thay đổi tư duy lãnh đạo, thì tôi nghĩ, những ý kiến phản biện của các nhóm trí thức, các blogger kia không phải là không có ý nghĩa.

Xin tạm kết tại entry này. Mỗi người đọc sẽ có suy nghĩ cho riêng mình. Riêng tôi, nếu các bạn dư luận viên có tình cờ ghé vào đây, thì xin đừng như thế này nhé (hình minh họa ở bên cạnh)

 Vì nó phản cảm lắm. Mình tự tôn trọng mình thôi.

P/s: Do khuôn khổ, còn nhiều vấn đề chưa thể diễn giải rõ ràng và hết ý. Tiêu mỗ xin được lượng thứ.

Nguồn: Tiêu Phong

Saturday, September 7, 2013

Đọc báo "dư luận viên"

>> Hệ lụy "vòi bạch tuộc" từ cán bộ ngân hàng
>> Kê khai tài sản: Đừng làm cho có!
>> Đà Nẵng: Lãnh đạo nhiều cơ quan vắng họp do không "check mail"!
>>>>> Sẽ phạt tù nếu lên facebook 'nói xấu' người khác?


Mới nhận được cái email của thằng bạn, nó hỏi "sao blog của mày dẫn nhiều liên kết của các blog Dư luận viên làm gì?", định trả lời riêng cho nó nhưng nghĩ lại cứ viết hẳn lên blog như một entry, xem như là lời tâm sự chia sẻ chung...

Thật ra, theo nghĩa rộng, một phát ngôn của bất kỳ người nào ở ngoài đời cũng như trên mạng đều hàm chứa "bản chất" dư luận viên trong đó... Nhưng theo "nghĩa hẹp" của trào lưu mạng xã hội, những người được gọi là "dư luận viên" tức là những người ăn lương từ tiền thuế của dân và làm nhiệm vụ tuyên truyền phản biện cho công quyền chính thể. Họ phong phú và đa dạng trong mọi hình thái thể hiện trên mạng, họ có thể dùng ngôn từ "tôi" hoặc là "chúng tôi" nhưng thường có một số điểm chung dễ "nhận dạng" là sử dụng khẩu khí "quyền lực" và văn phạm "nặng nề" đốp chát... Hầu như "công dân mạng" thường hay phàn nàn, khó chịu, mất thiện cảm với "dư luận viên" bởi lối "văng tục" cùng cách "khai thác" đời tư "các ngôi sao dân chủ" một cách có chủ đích. 

Lối "văng tục" có thể là do thói quen, cũng có thể là do vị trí "bề trên" mà họ đang đảm nhận... Còn việc "tung tin" đời tư... lại là câu chuyện của "nghiệp vụ" có tính truyền thống kế thừa và bề dày kinh nghiệm. Và cũng chính vì đó là "nghiệp vụ" nên nó có cái "khả thi" riêng, cái "tích cực" riêng mà chỉ có những bậc thầy về tâm lý chiến mới có thể đánh giá, tổng kết được "hiệu quả" công việc chuyên môn đó đến mức độ nào.

Tháng 8 mới đây, theo hồ sơ đề nghị của Công an, Chánh thanh tra sở Thông tin và Truyền thông Đà Nẵng đã quyết định xử phạt 30 triệu đồng chủ Facebook bôi nhọ các hot teen. Điều này cho thấy rằng, theo trực quan đời thường đơn giản, việc "tung tin" đời tư của người khác lên mạng mà chưa được sự đồng ý của người đó là sai phạm, về mặt đạo đức là rất xấu, lắm lúc làm cho người bị "tung tin" có suy nghĩ và hành động dại dột đáng tiếc.

Thông thường, phương pháp "bút chiến" bài bản nhất là lấy ý "đánh" ý, lấy từ "bẻ" từ, lấy sự kiện "bắt" sự kiện... Thế nhưng thực tế, nhiều người được "giao trọng trách" phản biện gặp phải một sự việc quá tầm, một chủ đề hóc búa nên nhiệm vụ trở thành bất khả thi. Mà bế tắt lời nói thì hay... nóng nảy cáu bẩn, hay là... "văng tục" cho xong chuyện vậy.

Có những kẻ rất kén thông tin khi tìm hiểu và chọn blog cho "đồng cấp", riêng mình thì đọc tuốt, báo nhà nước, báo "chính thống", báo lề dân, báo nước ngoài... và cả báo "dư luận viên". Theo chủ quan của mình, đọc báo "dư luận viên" có thể tương đối nhìn nhận được "hơi thở" của thời cuộc, sắp thịnh vượng hay đang suy tàn. Nếu sắp thịnh vượng thì hạnh phúc còn gì bằng, nhưng có suy tàn thì cũng thế, vui vẻ đón nhận. Lịch sử nhân loại nói chung và lịch sử Việt Nam nói riêng đã trải qua biết bao thăng trầm, lúc thăng cũng như lúc trầm bao giờ cũng chứa đựng trong đó hai lực lượng cải cách và kìm hãm, tùy cán cân hai lực lượng đó mà quyết định thời cuộc thịnh suy. Có biết bao nhiêu bạn đọc còn nhớ như in thời bao cấp, và ít nhiều trong số đó đã quá "ngậm ngùi" hay "bức bối" với những chiến sỹ tuyên truyền ngày đó. Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua, nhìn nhận về thời bao cấp đã trở nên nhẹ nhàng hơn, thậm chí có người còn mở một quán cà phê với không gian gợi nhắc về những kỷ niệm kỷ vật xưa, hình ảnh con tem, cái phiếu, xếp hàng trước cửa hàng mậu dịch...

Tóm lại, đọc báo "dư luận viên" cũng có cái "hay" riêng của nó, đôi khi vì vô tình hay cố ý họ "để lộ" ra những chi tiết, những thông tin bổ ích và thú vị. Ở xứ sở kỳ lạ lắm thiên tai này, cuộc "chiến tranh gió" là điều tất yếu phải xảy ra, thay vì phàn nàn, hãy tập cách sống chung, sống hòa bình với "bão". Khi gió bão hung dữ đi qua, đất trời sẽ bình yên trở lại.

MP

P/s: ... trừ trường hợp vì lợi ích của nhà nước...

Xem thêm:
- Nghe lại tiếng chửi
- Dư luận viên, vô dụng và hữu ích
- Ai là "xếp" của tất cả dư luận viên

Monday, August 26, 2013

Một số yêu cầu căn bản đối với một nhà dân chủ?

>> 14 ngư dân biến mất bí ẩn
>> Đùn đẩy vụ ‘ngực lép không được lái xe’
>> Bộ Y tế: “Ngực lép” không được lái xe là dự thảo từ 2008
>> Tàu ngầm 'Made in Viet Nam', tại sao không?
>> Chọn người hay tuyển tấm bằng?


Theo các nhà bất mãn với các nhà dân chủ, thì một nhà dân chủ nhất định phải là người có các đặc điểm sau:

- Có gia đình ổn định (tức là có vợ/ chồng giá thú đàng hoàng), chỉ có từ 1 đến 2 con theo đúng chính sách dân số của Nhà nước;

- Gia đình hoà thuận êm ấm, kinh tế cũng phải tàm tạm, bởi vì “ông không lo được cho vợ con mình thì lo được cho ai?”;

- Ăn ở hoà thuận, đoàn kết với láng giềng; nhất thiết là không được để hàng xóm mất lòng, cấm tuyệt đối việc cãi cọ, tranh giành;

- Làm rất nhiều nhưng nói rất ít, tốt nhất là phải âm thầm lặng lẽ, không nói, không viết trên mạng hay ba hoa xích tốc ngoài quán là mình đã làm những việc như thế, như thế, nếu không là thành “anh hùng bàn phím”, “nổ văng miểng”, “chém gió”, “kể công” ngay; (Cái này thì giống như các cán bộ tham gia giúp dân cải cách ruộng đất được mô tả trong tiểu thuyết Ly Thân của nhà văn Trần Mạnh Hảo: Đến nhà dân, “không thấy ăn thấy uống, chỉ thích rửa chén giùm”)

- Không được cực đoan khi nhìn nhận về Nhà nước – bên cạnh những cái gọi là “chưa được” thì phải ghi nhận cả mặt tốt, mặt thành tựu, mặt Nhà nước đã đạt được. 

- Không được chửi bậy, văng tục trên mạng;

- Khi được các dư luận viên hạ cố vào chửi thì không được nổi nóng chửi lại, phải trao đổi ôn hoà, có lý lẽ, lập luận;

- Không được remove và block – ơ kìa, dân chủ cơ mà, tôn trọng tự do ngôn luận cơ mà hố hố…

Còn nhiều nữa, nhưng đây là một số yêu cầu căn bản đối với một nhà dân chủ, theo giới “các nhà bất mãn với các nhà dân chủ”.

Nguồn: Facebook Đoan Trang


Xem thêm:
- Nghĩ về dân chủ
- Bởi yêu là dại
- Có luật trưng cầu ý dân, tham nhũng sẽ phải sợ

Friday, May 3, 2013

Họ là đồng bào của các anh chị đấy!

>>> "Sự kiện chấn động của các nhà báo Việt Nam"
>>> Con trai ông Lê Thanh Hải "cán bộ điển hình"
>>> Trông chờ gì ở Hội nghị Trung ương 7



Đọc tin của cô bé tự tử vì 2,5 triệu đồng tiền phạt, chúng ta trách CSGT 1 thì trách các ngài ngồi trên đỉnh cao kia 1 nghìn. 

Cách đây ít lâu chị Nhân ở Cà Mau tự tử để mong có tiền phúng điếu đám tang mình để lại cho chồng cho con…

Đây là hệ quả tất yếu của một sự suy thoái kinh tế, sự quản lý ngu xuẩn cùng với sự tham lam vô độ, ăn cắp của công thành của mình của bè đảng nhóm lơị ích. Những người chưa bao giờ biết chịu đựng cái đói, cái nghèo, nó bức bách và làm con người cùng quẫn ra sao, có lẽ họ không hiểu nổi nỗi đau đến cùng cực này.


Cái thời của Lúa, trẻ con tầm 8-9 tuổi là phải lo đi kiếm ăn, rất ít đứa được học hành tới nơi tới chốn vì bao nhiêu lý do, trong đó trường xa, mà cái ăn chưa có thì hỏi làm sao đi học.

Lũ trẻ con trong xóm thường mùa hè thì đi tát thùng tát vũng, bắt chuột, bắt rắn bắt chim. Mùa nước nổi thì đi đặt lưới thả lờ, kéo tép, nhổ bôgn súng, hái bồn bồn, rau đắng biển đem bán. Ở vùng quê nước lợ như Cà Mau, vắt muỗi nhiều kinh khủng, mỗi lần đi rọc lá chuối hay nhổ mấy cây thuốc nam đem vô chùa là phải dùng dây thun, buộc thật chặt hai ống chân, ra khỏi lùm bụi là chân bị cứa ngang dọc, dấu vết vắt cắn chảy máu chi chít. Hái thuốc nam như cây cỏ cứt heo, cây á mơ dai (người miền nam còn gọi là cây thúi địt), muồng, ô rô .., là thường đem tới mấy cơ sở từ thiện hay đem vô chùa, họ cho bao nhiêu thì cho, có khi chỉ cho chén cơm chay, ăn xong là về vì chùa cũng đâu có tiền. Trong mấy ngón nghề đó, nhổ bông súng là được nhiều tiền nhất vì rất nhiều, nhổ chừng 2 tiếng là đầy một xuồng be tám, đổi 1 xuồng đó cho bạn hàng thì cũng được chừng gần chục lít gạo. Thế nhưng phải nhổ nơi nước sâu, kênh lớn thì mới có. Tụi trẻ tầm 10-12 tuổi phải hai đứa đứng chồng lên nhau mới cao gần bằng mặt nước, tụi trẻ con như Lúa, thường lấy hơi, lặn xuống, nhổ cả bụi lên, rồi trồi lên mặt nước thở, thường thì nổi lên là vịn vào mép xuồng.

Một lần, do có mưa gió lớn, một đứa bạn bị chết đuối, có lẽ do hụt hơi hay khi trồi lên rồi gió làm xuồng lập úp lại thì phải mà cậu ấy đã chết. Tụi trẻ con nhà nghèo bơi rất giỏi nhưng chỉ cần sặc là chết liền nều không ai phát hiện ra. Mạnh đứa nào đứa đó thì thụp nhổ. Tới lúc gọi nhau đi về thì… xuồng của cậu ấy bị lật úp…

Cuộc sống cơ hàn, cha mẹ làm thuê vác mướn cũng không đủ nuôi con, cho nó được no bụng…

Những ai đã từng biết cơn đói, nó hành hạ ra sao… sẽ hiểu, sẽ đau… 2,5 triệu đồng lớn lắm… chứ không phải là số tiền chỉ mua được vài ly rượu XO cognac 25 tuổi đâu.

Và những người đang làm cái công việc là dư luận viên, đang là công an mạng trên diễn đàn này, có bao giờ họ nghe lương tâm của họ thổn thức, chạnh lòng về những số phận con người như thế, họ là đồng bào của các anh chị đấy.

Ôi Việt Nam của tôi, rên siết dưới gót giầy của kẻ tham tàn, ăn cướp một cách có hệ thống, ăn cướp được bảo kê quyền lực, những kẻ là chính đồng bào của mình… những kẻ rắp tâm bán nước vì quyền lợi và địa vị…

P/s: Nhắn riêng với các ngài đỉnh cao trí tuệ, các ngài GSTS ngồi phòng lạnh đang đề xuất cái đề án xây dựng chương trình học hết PTTH còn 9-10 năm ấy nhé… nhẩy dựng như cào cào điên nó vừa vừa thôi, Lúa tui tuy là kẻ tài mọn, trí hèn nhưng cũng nhìn ra cái đần độn, hâm dở của các ngài. Ăn no rửng mỡ hay sao mà rảnh hơi dữ vậy?

Tưởng đề xuất cái gì... ai dè.
Chẳng thèm nói nữa, Lúa tui khinh.

Nguồn: Hai Lúa

Xem thêm:
- Đôi khi cần phải im lặng
- Sao lại là tin đồn?
- Hai Lúa góp ý cho người đẹp

Saturday, March 2, 2013

Ai là "xếp" của tất cả dư luận viên

>> Đa sở hữu đất đai: Tại sao không?
>> 'Được' hay 'bị' về hưu?
>> Mùa ốc gạo


Sau một thời gian "căng đầu, mỏi mắt" để đấu tranh với các "thế lực thù địch" trên mạng, được phép nghỉ ngơi, dư luận viên A rủ chuyên gia bút chiến B đi giải khát. Ghé vội vào một quán bia tươi vỉa hè, gọi hai cối cùng một dĩa đậu phộng, lai rai trò chuyện. Men vào sự ra, thằng B hứng chí đố thằng A:
- Mày biết ai mới đích thực là 'xếp' của tụi mình không?
- Tưởng gì, cứ thằng nào trả tiền cho tao thì tao gọi nó là 'xếp', đơn giản là thế! _ Thằng A tỉnh bơ đáp.
Thằng B cười to và trêu chọc:
- Lý luận kiểu mày thì hèn gì cứ lẹt đẹt mãi ở vị trí dư luận viên, để chuyên gia bút chiến như tao mách cho mà rõ... Nói rồi, thằng B kề tai thằng A thì thầm: "Ông >>> này nè".
Thằng A bực mình quát lên:
- Đồ bịp bợm, ba xạo .., à, nhưng tại sao mày lại suy nghĩ như vậy?
- Mày cứ nghĩ xem, nếu ông ta chán, ông ta không thích duy trì trang đó nữa thì anh em mình còn gì việc để làm, khi đó có phải tao với mày thất nghiệp không? Người có khả năng làm cho anh em mình thất nghiệp không phải là "xếp" thì là cái gì? _ Thằng B phăng phăng lý luận.
- Nhưng như vậy là mày coi thường Vua làm báo, Quan làm báo, Dân làm báo, Quê Choa, Một góc nhìn khác ... vân vân và vân vân. _ Thằng A không chịu thua.
- Đúng là đầu óc dư luận viên! _ Thằng B cười khì nói tiếp: "Mày cứ lang thang kiểu đó có khác gì mò kim đáy bể, lạc vào thiên la địa võng, mê hồn trận ... có ngày tẩu hỏa  nhập ma hồi nào không hay!"
Uống một ngụm bia, thằng B múa mép tiếp:
- Cái tin gì nóng, nhạy, cần phải bút chiến, cần có dư luận ... thì đều được điểm tin hết trên trang đó, mày cứ việc vào đó chọn lọc, theo đường dẫn mà phối hợp tác chiến, khỏe re!
Thằng A há hốc mồm khâm phục:
- Ừ! Đúng thế! Vậy ông ấy là 'xếp', mà muốn khỏi thất nghiệp thì phải thương yêu 'xếp', bảo vệ 'xếp'...
Hai thằng nâng ly, cụng ly, đắc chí nhìn nhau cười ... hô hố!

MP



Xem thêm:
- Thầy chùa mà cũng ăn chay à?
- Cổng chùa thiện ác
- Tổ cha tụi bây, chỉ được cái ồn ào
- Chữa bệnh hèn trước khi quá muộn


Friday, March 1, 2013

Dư luận viên, vô dụng và hữu ích


***

Chuyện ông Hồ Quang Lợi, quan chức truyền thông chính phủ thông báo về một "đội ngũ bút chiến, dư luận viên" khiến cộng đồng mạng có thêm đề  tài hấp dẫn để  bàn tán. Xã hội tiến bộ là một xã hội phản biện, cái được gọi là "bút chiến, dư luận viên" thực chất ra cũng là một hình thức phản biện, nhưng nó xuất hiện trong một  đất nước không có báo chí tư nhân, cùng một hệ thống tuyên truyền khổng lồ từ trung ương đến cơ sở vốn đã "ưu ái" dành cho người dân những bữa cơm "định hướng" no nê, nhàm chán... vài chục năm qua. Cái gì cũng có tính hai mặt của nó, người viết nhìn tính đa chiều của sự việc này theo cách riêng của mình.

Vô dụng!
Sự vô dụng đến ngay từ ý định cũng như mục đích triển khai thực hiện "đội ngũ bút chiến, dư luận viên" này của nhóm người "sáng tạo, thành lập" ra nó. Thất bại là điều tất yếu, dễ hiểu. Trong một thời gian quá dài, nếu ai chịu khó làm một con số thống kê thì sẽ thấy được hầu như, đa số những "kiến tạo" mang "đầu óc, tầm vóc quan trí quốc doanh" đều dẫn đến kết quả như thế. Một việc làm chí công vô tư, xuất phát từ cảm xúc chính mình, đại diện cho lẽ phải, cho tinh thần tiến bộ xã hội... bao giờ cũng đánh động, thuyết phục lòng người hơn là những gì vụ lợi, gượng ép, bắt buộc, định hướng, không thật lòng, qua loa đại khái cho xong chuyện...

Đã thế, ngay từ khi chưa hình thành cái nhóm "chuyên gia" ấy, thế giới mạng đã làm quen với những cụm từ "an ninh mạng, công an mạng, bồi bút, bút nô, quân phản động ...". Ở đời, "chín người mười ý" là chuyện thường, bản thân các bạn còm "trong sáng, ngây thơ" khi đưa ra những lập luận trái ngược nhau đã lập tức "tặng" cho nhau "danh hiệu nói trên" mà không thèm phải chứng minh, dẫn chứng làm chi cho mệt. Như vậy, với "nặc danh, bút danh, bí danh, tục danh .., và những cái tên đặc biệt khác" cộng đồng còm đã chuẩn bị cho mình một thái độ phù hợp với suy nghĩ và tính cách riêng của mình. Điều đó chẳng có gì mới mẻ, nó được định hình ngay từ thũa sơ khai của các trang web, blog có phản hồi, và sự cảnh giác đó lại "vô cùng cần thiết" đối với thể chế chính trị "nói vậy mà không phải vậy" ở Việt Nam.

Cuối cùng, quan trọng nhất vẫn là nội dung, mà bạn đọc bây giờ thừa thông minh và cũng chỉ đủ thời gian để sàng lọc những thông tin cần thiết, có ích cho chính bản thân mình.

Hữu ích?
Muốn viết được "bút chiến", muốn làm được "dư luận viên", thì người ấy ít nhất cũng biết được cái chữ, phải ngồi đọc, ngồi viết, chịu khó "lang thang" tìm tòi trên mạng, tức là không thất nghiệp, tức là được trả lương để nuôi mình và giúp đỡ gia đình. Điều đó hữu ích hơn những kẻ cũng ăn lương nhưng suốt ngày nhậu nhẹt, cà phê, thuốc lá, chờ điện thoại đi đến chổ này chổ kia, dùng bạo lực thay lý lẻ, luật pháp để đạp mặt, bẻ tay, khóa chân những dân lành khắc khổ lam lũ tội nghiệp.

Mặt khác, khi "chuyên gia bút chiến", "dư luận viên" tung ra những ý kiến trái chiều, buộc người tạo ra nội dung ban đầu cũng như bạn đọc phải suy nghĩ và tìm cách phản biện, sự đa chiều đó theo nghĩa tích cực sẽ giúp cho tất cả mở rộng tri thức, từ đó rút ra được những kinh nghiệm, ý tưởng, lập luận bổ ích riêng cho từng cá nhân trong diễn đàn.

Blogger Bùi Thanh Hiếu tự giới thiệu mình là dân giang hồ, nhưng do bản tính mê cái chữ, siêng đọc sách, gần gũi tiếp xúc thường xuyên với các bậc nhân sĩ, trí thức hàng đầu của VN mà giờ đây, cộng đồng blog trong và ngoài nước biết đến một cây bút mạng quen thuộc, biết đến những bài viết "Đại vệ chí dị" thú vị dưới tục danh "Lái gió" hay "Người buôn gió". Đồng thời, anh ta cũng là một công dân mạng xông xáo, nhiệt huyết với phong trào dân chủ. Dẫn chứng ra như vậy để nói rằng, dù  các "chuyên gia bút chiến", các "dư luận viên" có tham chiến với những lời lẽ "ba que xỏ lá" thì trong quá trình "ngồi đọc", ngồi "lang thang tìm tòi" ấy, họ cũng tự giữ lại cho mình những ý hay, điều lạ .., và ngộ ra được ít nhiều chân lí, lẽ phải, những tư tưởng tiến bộ của nhân loại mà vì hoàn cảnh bị "nhồi sọ", họ đã bất hạnh chưa thể làm quen, tiếp nhận, tiếp xúc được. Cứ như thế, "nước chảy đá mòn", "kiến tha lâu đầy tổ", biết đâu một ngày đẹp trời, họ lại trở thành những "chiến binh dân chủ" thực thụ từ lúc nào mà chính họ cũng không hay biết.

Ngay lúc định hình những trang blog cộng đồng, các nhà báo Việt Nam (tất nhiên là công tác tại báo quốc doanh) từ thái độ không dám, đến một số rất ít .., và hiện tại thực tế cho thấy, có rất nhiều nhà báo đã mạnh dạn tạo những trang blog cá nhân. Họ viết lung tung, đủ mọi thứ chuyện trên trời dưới đất, và quan trọng hơn là trong những nội dung ấy không thiếu cả sự phê phán, chỉ trích những khuyết điểm, thói hư, tật xấu của chính phủ, của chế độ. Nhà báo Huỳnh Ngọc Chênh, người được đề cử giải thưởng "Công dân mạng 2013"  vừa tâm sự với BBC "Nhà báo VN nghĩ mà không dám nói". Chẳng sao, từ "nghĩ được" đến "nói được" là cả một quá trình, nhưng phát biểu đó đã minh chứng rõ ràng cho chân lý  "những điều hay, những tiến bộ, những tư tưởng thời đại... đã được, sẽ được, phải được... tiếp thu, định hình, lưu lại" trong đầu những người theo nghề viết lách ấy-nói riêng, và cho tất cả mọi người chúng ta-nói chung.

Vậy thì, thay vì những "dèm pha, nhạo báng" theo kiểu "chơi tao, tao chơi lại" hay "biết rồi, khổ lắm, nói mãi" thì giới blogger, những công dân mạng "lề trái", "lề nhân dân" .., bằng nhiều cách diễn đạt, hãy cố gắng viết những bài thật hay, thật bổ ích, phản ánh trung thực, đầy ắp tính thời sự, lời lẽ mạch lạc, rõ ràng, thuyết phục... để giúp tăng thêm tính "hữu ích" cho những "chuyên gia bút chiến", những "dư luận viên" mà chính quyền buộc phải khổ sở gấp rút "thụ tinh, mang nặng, đẻ đau, nuôi dưỡng" bởi vì, ... bộ máy tuyên truyền khổng lồ hiện nay đã bất lực.

 Tình hình kinh tế trong nước diễn biến quá bi đát, người dân đã, đang, và sẽ... thất nghiệp dài dài, ai có được "công ăn việc làm" thì nên mừng cho họ.

MP


Xem thêm:
- Quan báo tào lao và công luận "nhao nhao"
- Sự hài hước của Nguyễn Thế Thịnh
- Trương Duy Nhất và Tom Cat
- Ẩn số anh Ba Sàm
- Quá ẩu hay là sự ngây thơ đầy toan tính