Showing posts with label tuyên truyền. Show all posts
Showing posts with label tuyên truyền. Show all posts

Monday, December 2, 2013

Chế độ phong kiến thiệt là kém

>> Đồng hồ tây có bao giờ sai
>> Thế hệ tương lai của đất nước!
>> Hậu Hội đồng nhân quyền: Dân chủ Việt Nam sẽ ra sao?
>> Họp Quốc hội tốn bao nhiêu tiền dân?
>> 'Cần không gian cho quan điểm đa nguyên'


Chế độ phong kiến thiệt là kém. Khi vua quan về hưu sớm họ không biết lập ra những cái Hội như Hội bóng bàn, Hội tem, Hội sinh vật cảnh, Hiệp hội truyền hình trả tiền... cho mấy vị ấy làm chủ tịch. Trần Nhân Tông, Nguyễn Trãi... phải đi ở ẩn. Ông Gióng thì "bay về trời vui thú điền viên" (chữ dùng của một lãnh đạo)!

Nguồn: FB Phan Văn Tú

P/s:
...
Có một bác cử tri dìm hàng Mặt trận dã man. Đại ý bác bảo: Ơ, sao bác N.T.N “có trình độ” lại “được” chuyển sang Mặt trận. Liệu có “lãng phí” hay không? Ý cụ chắc là có dìm hàng gì không.

Nhưng câu trả lời của cụ 4 mới là dã man con ngan. Cụ giả nhời, chốt bằng câu “Chúng ta phải thay đổi suy nghĩ mặt trận chỉ quan trọng trước bầu cử, còn sau đó thì không”.

Lại nhớ thời cụ “thanh thản như Thánh Gióng về giời” từng bảo Mặt trận phải mở cuộc vận động hỏa táng và hát quốc ca.

Cứ làm như Mặt trận không làm gì ngoài CVDTDĐKXĐSVHOKDC (FB Đào Tuấn)

Xem thêm:
- Nhận diện tắc kè
- Cổ máy thời gian
- Rắn lại bò ra khỏi hang

Thursday, November 28, 2013

Giờ mới biết tại sao Ngọc Trinh xứng đáng...

>> Trang web "Trở về từ ký ức" là của tư nhân, hay của nhà nước? (Blog Giao có vẻ tâm huyết với chủ đề này quá!)
>> Sắp lên sóng “Gái già xì tin”
>> Hiến pháp và 'lực lượng im lặng'
>> Ông ‘Hoàng An Ninh’ lâm nạn
>> Đã làm Quan thì chớ làm hề


Hôm qua suýt sặc khi đúng bữa cơm, VTV dẫn lời bác Vinh trách văn nghệ sĩ chưa dám dấn thân, chưa hết mình.

Bác Vinh ở đây là PGS-TS Nguyễn Hồng Vinh, Chủ tịch hình như là Hội đồng lý luận TƯ. Bác bảo: “Một số văn nghệ sĩ vẫn còn tâm lý e dè, ngại bộc lộ chính kiến, còn thờ ơ, né tránh mặt trái của đời sống xã hội, những biểu hiện tiêu cực của bộ máy công quyền vì sợ bị “chụp mũ”, bị “định kiến”… nghệ sĩ chưa dám dấn thân, chưa hết mình…”.

Sáng nay, lại suýt nghẹn khi đọc bác Quát, bảo “Văn học nghệ thuật phải chịu trách nhiệm một phần trước tình trạng suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống của một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên và nhân dân hiện nay”.

Mới biết tại sao Ngọc Trinh với những phát ngôn không một nếp nhăn xứng đáng được coi là một giá trị trong cái thời đứt dây thần kinh xấu hổ này.

Lại nhớ đến Tào Mạt với cái câu trứ danh trong chèo “bài ca giữ nước”

Nguồn: FB Đào Tuấn


Xem thêm:
- Từ "đồng chí" có từ bao giờ?
- Nhà cụ thì cụ cứ việc ở
- Bá quyền văn hóa đe dọa Việt Nam


Wednesday, November 27, 2013

Ai bảo các bạn tin

>> TQ sắp đưa 'Thỏ Ngọc' lên Mặt Trăng
>> Nợ công và nợ xấu sẽ tiếp tục đè nặng lên những thế hệ tương lai của Việt Nam ?
>> Nguyên Phó Tổng giám đốc Công ty Cổ phần Vifon lĩnh 30 năm tù
>> PTT VN chỉ đạo điều tra vụ 229 kg heroin
>> Người 9 lần nhận tội "giết người" được chánh án cúi đầu tạ lỗi


Dạo này trên VNExpress hay kể mấy chuyện cổ tích kiểu như "Tôi lương 10 triệu mua được nhà" hay "Tôi kiếm 150tr/tháng nhưng chi tiêu hết có 3tr", "Đi xe 4 bánh ăn cơm với muối ớt"...

Các bạn VNE ạ! Dẫu biết rằng nhiệm vụ tuyên truyền của các bạn là hàng đầu, các bạn vẽ phải ra "gương người tốt việc tốt" giống như thời bao cấp để dân chúng quên bớt đi nỗi khốn khó của khủng hoảng kinh tế làm các bà nội trợ, các anh công chức bắt đầu tự đấm ngực xấu hổ vì mình không biết chi tiêu, không biết tiết kiệm mà tiếp tục cắm mặt cày cuốc và bớt kêu than về mấy cái chính sách kinh tế ngớ ngẩn, về quan lý tài chính vĩ mô yêu đuối... Nhưng mà có vẽ thì vẽ cái gì nó hợp lý một tí chứ vẽ kiểu siêu thực như thế nó bốc mùi kinh.

Mà bạn đọc của VNE cũng rảnh đi tranh luận với mấy 'chị Ngọc Lan', 'anh sếp' ấy cũng rỗi hơi. Trên thực tế nếu có những anh/chị chi tiêu 3 triệu/tháng trong khi thu nhập cao nếu có thì cũng chỉ có các... cụ lãnh đạo vì các cụ lấy đâu thời gian mà ra ngoài, ăn uống gì gì có người khác trả, khéo tháng chả tiêu hết 100K ấy chứ. Còn lại thì chỉ tồn tại trên... báo thôi.

Mà báo mạng giờ có xu thế coi người đọc là lũ... cừu hết hay sao ấy?! Mà coi thường thế cũng phải, ai bảo các bạn đi tin. Các cụ dạy rồi "nhà văn nói láo, nhà báo nói phét"!

Nguồn: FB Tuan Vina


Xem thêm:
- Nghe lại tiếng chửi
- Chợ đời nhốn nháo nói leo
- Sự thịnh vượng hoang đường

Saturday, September 7, 2013

Đọc báo "dư luận viên"

>> Hệ lụy "vòi bạch tuộc" từ cán bộ ngân hàng
>> Kê khai tài sản: Đừng làm cho có!
>> Đà Nẵng: Lãnh đạo nhiều cơ quan vắng họp do không "check mail"!
>>>>> Sẽ phạt tù nếu lên facebook 'nói xấu' người khác?


Mới nhận được cái email của thằng bạn, nó hỏi "sao blog của mày dẫn nhiều liên kết của các blog Dư luận viên làm gì?", định trả lời riêng cho nó nhưng nghĩ lại cứ viết hẳn lên blog như một entry, xem như là lời tâm sự chia sẻ chung...

Thật ra, theo nghĩa rộng, một phát ngôn của bất kỳ người nào ở ngoài đời cũng như trên mạng đều hàm chứa "bản chất" dư luận viên trong đó... Nhưng theo "nghĩa hẹp" của trào lưu mạng xã hội, những người được gọi là "dư luận viên" tức là những người ăn lương từ tiền thuế của dân và làm nhiệm vụ tuyên truyền phản biện cho công quyền chính thể. Họ phong phú và đa dạng trong mọi hình thái thể hiện trên mạng, họ có thể dùng ngôn từ "tôi" hoặc là "chúng tôi" nhưng thường có một số điểm chung dễ "nhận dạng" là sử dụng khẩu khí "quyền lực" và văn phạm "nặng nề" đốp chát... Hầu như "công dân mạng" thường hay phàn nàn, khó chịu, mất thiện cảm với "dư luận viên" bởi lối "văng tục" cùng cách "khai thác" đời tư "các ngôi sao dân chủ" một cách có chủ đích. 

Lối "văng tục" có thể là do thói quen, cũng có thể là do vị trí "bề trên" mà họ đang đảm nhận... Còn việc "tung tin" đời tư... lại là câu chuyện của "nghiệp vụ" có tính truyền thống kế thừa và bề dày kinh nghiệm. Và cũng chính vì đó là "nghiệp vụ" nên nó có cái "khả thi" riêng, cái "tích cực" riêng mà chỉ có những bậc thầy về tâm lý chiến mới có thể đánh giá, tổng kết được "hiệu quả" công việc chuyên môn đó đến mức độ nào.

Tháng 8 mới đây, theo hồ sơ đề nghị của Công an, Chánh thanh tra sở Thông tin và Truyền thông Đà Nẵng đã quyết định xử phạt 30 triệu đồng chủ Facebook bôi nhọ các hot teen. Điều này cho thấy rằng, theo trực quan đời thường đơn giản, việc "tung tin" đời tư của người khác lên mạng mà chưa được sự đồng ý của người đó là sai phạm, về mặt đạo đức là rất xấu, lắm lúc làm cho người bị "tung tin" có suy nghĩ và hành động dại dột đáng tiếc.

Thông thường, phương pháp "bút chiến" bài bản nhất là lấy ý "đánh" ý, lấy từ "bẻ" từ, lấy sự kiện "bắt" sự kiện... Thế nhưng thực tế, nhiều người được "giao trọng trách" phản biện gặp phải một sự việc quá tầm, một chủ đề hóc búa nên nhiệm vụ trở thành bất khả thi. Mà bế tắt lời nói thì hay... nóng nảy cáu bẩn, hay là... "văng tục" cho xong chuyện vậy.

Có những kẻ rất kén thông tin khi tìm hiểu và chọn blog cho "đồng cấp", riêng mình thì đọc tuốt, báo nhà nước, báo "chính thống", báo lề dân, báo nước ngoài... và cả báo "dư luận viên". Theo chủ quan của mình, đọc báo "dư luận viên" có thể tương đối nhìn nhận được "hơi thở" của thời cuộc, sắp thịnh vượng hay đang suy tàn. Nếu sắp thịnh vượng thì hạnh phúc còn gì bằng, nhưng có suy tàn thì cũng thế, vui vẻ đón nhận. Lịch sử nhân loại nói chung và lịch sử Việt Nam nói riêng đã trải qua biết bao thăng trầm, lúc thăng cũng như lúc trầm bao giờ cũng chứa đựng trong đó hai lực lượng cải cách và kìm hãm, tùy cán cân hai lực lượng đó mà quyết định thời cuộc thịnh suy. Có biết bao nhiêu bạn đọc còn nhớ như in thời bao cấp, và ít nhiều trong số đó đã quá "ngậm ngùi" hay "bức bối" với những chiến sỹ tuyên truyền ngày đó. Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua, nhìn nhận về thời bao cấp đã trở nên nhẹ nhàng hơn, thậm chí có người còn mở một quán cà phê với không gian gợi nhắc về những kỷ niệm kỷ vật xưa, hình ảnh con tem, cái phiếu, xếp hàng trước cửa hàng mậu dịch...

Tóm lại, đọc báo "dư luận viên" cũng có cái "hay" riêng của nó, đôi khi vì vô tình hay cố ý họ "để lộ" ra những chi tiết, những thông tin bổ ích và thú vị. Ở xứ sở kỳ lạ lắm thiên tai này, cuộc "chiến tranh gió" là điều tất yếu phải xảy ra, thay vì phàn nàn, hãy tập cách sống chung, sống hòa bình với "bão". Khi gió bão hung dữ đi qua, đất trời sẽ bình yên trở lại.

MP

P/s: ... trừ trường hợp vì lợi ích của nhà nước...

Xem thêm:
- Nghe lại tiếng chửi
- Dư luận viên, vô dụng và hữu ích
- Ai là "xếp" của tất cả dư luận viên

Tuesday, August 27, 2013

Những dòng chữ được "nhân bản"?

>> “Tuýt còi” trên 50.000 văn bản sai trái
>> Gần 6.700 doanh nghiệp tại Hà Nội ngừng hoạt động
>> Đà Nẵng: Thành dân “tự do” sau khi nhường đất
>> Làm rõ tiêu chí phong, thăng quân hàm
>> Không thể dựa vào nguồn bán đất


Buồn cười, một bài đã đăng trên báo >>> Nhân Dân của tác giả Amari TX, một bài đăng trên báo >>> Sài Gòn Giải Phóng của Ts Hoàng Văn Lễ, nhưng thật kỳ lạ là hai bài có những dòng chữ "giống hệt" nhau?


* Và đây là bảng đối chiếu:


TS Hoàng Văn Lễ
Amari TX
Nếu nghiên cứu kỹ hơn, chắc “Đằng ấy” biết rằng: Một chế độ đa đảng chưa hẳn đã là chế độ đa nguyên về chính trị. Trung Quốc hiện nay có 9 đảng chính trị thì 8 đảng thừa nhận Đảng Cộng sản Trung Quốc là người duy nhất lãnh đạo nước Trung Hoa, lấy chung mục tiêu xây dựng chủ nghĩa xã hội. Đó là chế độ đa đảng mà nhất nguyên về chính trị. Ở Mỹ, tuy có 2 đảng nhưng có đúng là chế độ đa nguyên về chính trị không? Bởi 2 đảng này chỉ đối lập nhau trên một số phương diện không cơ bản còn xét về bản chất giai cấp - xã hội, 2 đảng này là đồng nhất, có mục tiêu căn bản giống nhau: củng cố và phát triển thể chế chính trị đầy bất công ở Mỹ.

Ở Anh và Nhật Bản, hiến pháp lại thừa nhận vai trò của nhà vua, họ là những nhà nước quân chủ lập hiến. Không ai có thể đòi hỏi các quốc gia ấy xóa bỏ thể chế riêng có của họ.

Thưa anh Lê Hiếu Đằng, hẳn anh cũng biết rằng, một chế độ nhất nguyên hay đa nguyên về chính trị là do một loạt nhân tố quy định, trong đó tương quan lực lượng xác lập vị trí vai trò lãnh đạo, cầm quyền của đảng, những thành tựu mà nhân dân đạt được trong thực tiễn phát triển xã hội dưới sự lãnh đạo của đảng đó.

Việt Nam trong thời kỳ lịch sử cận – hiện đại, xác lập vai trò duy nhất cầm quyền của Đảng Cộng sản Việt Nam.
Xin nói để ông và các ‘chiến hữu’ của ông biết : một chế độ đa đảng chưa hẳn đã là một chế độ đa nguyên về chính trị.

Chẳng hạn ở Mỹ hiện nay, tuy đảng Dân chủ và đảng Cộng hòa thay nhau cầm quyền, nhưng nếu xem đó là chế độ đa nguyên về chính trị thì chưa hẳn đúng. Bởi lẽ, hai đảng chỉ đối lập nhau trên một số phương diện không cơ bản ; xét về mặt bản chất giai cấp – xã hội, hai đảng là đồng nhất, có mục tiêu căn bản giống nhau là củng cố và phát triển thể chế tư bản chủ nghĩa ở Mỹ... Ở các nước khác cũng tương tự như vậy, cho dù nước Mỹ khác nước Anh, nước Anh lại không giống nước Pháp, nước Ý. Ở Anh và Nhật Bản, hiến pháp lại thừa nhận vai trò của nhà vua, họ là những nhà nước quân chủ lập hiến. Không ai ngớ ngẩn, rỗi hơi, vô lối đòi hỏi các quốc gia ấy xóa bỏ chế độ quân chủ lập hiến để hiến định chế độ cộng hòa, cộng hòa tổng thống hay cộng hòa dân chủ nhân dân...

Một chế độ nhất nguyên hay đa nguyên, về chính trị do một loạt nhân tố quy định, trong đó, đáng quan tâm nhất là : tương quan lực lượng giữa các giai cấp, bối cảnh xác lập vị trí lãnh đạo, vai trò cầm quyền của đảng, những thành tựu mà nhân dân đạt được trong thực tiễn phát triển xã hội dưới sự lãnh đạo của đảng đó. Vận dụng vào điều kiện cụ thể của Việt Nam trong thời kỳ lịch sử cận – hiện đại, có thể thấy ở nước ta, bối cảnh xác lập vị trí duy nhất lãnh đạo xã hội, xác lập vai trò duy nhất cầm quyền của ĐCS Việt Nam như sau : ...



Nguồn: Phát hiện độc đáo của >>> Blog TSYG

P/s: Không biết nói gì hơn, chán, đến giờ này vẫn cứ dùng cái "nghiệp vụ" lạc hậu, lỗi thời này mãi sao?

Xem thêm:
- Lệnh tổng hợp...
- Khi Nam Triều Tiên bắt đầu biến thành Bắc Thụy Điển
- Nghĩ về những người lãnh đạo được dân Quảng Nam-Đà Nẵng mến!

Friday, March 1, 2013

Dư luận viên, vô dụng và hữu ích


***

Chuyện ông Hồ Quang Lợi, quan chức truyền thông chính phủ thông báo về một "đội ngũ bút chiến, dư luận viên" khiến cộng đồng mạng có thêm đề  tài hấp dẫn để  bàn tán. Xã hội tiến bộ là một xã hội phản biện, cái được gọi là "bút chiến, dư luận viên" thực chất ra cũng là một hình thức phản biện, nhưng nó xuất hiện trong một  đất nước không có báo chí tư nhân, cùng một hệ thống tuyên truyền khổng lồ từ trung ương đến cơ sở vốn đã "ưu ái" dành cho người dân những bữa cơm "định hướng" no nê, nhàm chán... vài chục năm qua. Cái gì cũng có tính hai mặt của nó, người viết nhìn tính đa chiều của sự việc này theo cách riêng của mình.

Vô dụng!
Sự vô dụng đến ngay từ ý định cũng như mục đích triển khai thực hiện "đội ngũ bút chiến, dư luận viên" này của nhóm người "sáng tạo, thành lập" ra nó. Thất bại là điều tất yếu, dễ hiểu. Trong một thời gian quá dài, nếu ai chịu khó làm một con số thống kê thì sẽ thấy được hầu như, đa số những "kiến tạo" mang "đầu óc, tầm vóc quan trí quốc doanh" đều dẫn đến kết quả như thế. Một việc làm chí công vô tư, xuất phát từ cảm xúc chính mình, đại diện cho lẽ phải, cho tinh thần tiến bộ xã hội... bao giờ cũng đánh động, thuyết phục lòng người hơn là những gì vụ lợi, gượng ép, bắt buộc, định hướng, không thật lòng, qua loa đại khái cho xong chuyện...

Đã thế, ngay từ khi chưa hình thành cái nhóm "chuyên gia" ấy, thế giới mạng đã làm quen với những cụm từ "an ninh mạng, công an mạng, bồi bút, bút nô, quân phản động ...". Ở đời, "chín người mười ý" là chuyện thường, bản thân các bạn còm "trong sáng, ngây thơ" khi đưa ra những lập luận trái ngược nhau đã lập tức "tặng" cho nhau "danh hiệu nói trên" mà không thèm phải chứng minh, dẫn chứng làm chi cho mệt. Như vậy, với "nặc danh, bút danh, bí danh, tục danh .., và những cái tên đặc biệt khác" cộng đồng còm đã chuẩn bị cho mình một thái độ phù hợp với suy nghĩ và tính cách riêng của mình. Điều đó chẳng có gì mới mẻ, nó được định hình ngay từ thũa sơ khai của các trang web, blog có phản hồi, và sự cảnh giác đó lại "vô cùng cần thiết" đối với thể chế chính trị "nói vậy mà không phải vậy" ở Việt Nam.

Cuối cùng, quan trọng nhất vẫn là nội dung, mà bạn đọc bây giờ thừa thông minh và cũng chỉ đủ thời gian để sàng lọc những thông tin cần thiết, có ích cho chính bản thân mình.

Hữu ích?
Muốn viết được "bút chiến", muốn làm được "dư luận viên", thì người ấy ít nhất cũng biết được cái chữ, phải ngồi đọc, ngồi viết, chịu khó "lang thang" tìm tòi trên mạng, tức là không thất nghiệp, tức là được trả lương để nuôi mình và giúp đỡ gia đình. Điều đó hữu ích hơn những kẻ cũng ăn lương nhưng suốt ngày nhậu nhẹt, cà phê, thuốc lá, chờ điện thoại đi đến chổ này chổ kia, dùng bạo lực thay lý lẻ, luật pháp để đạp mặt, bẻ tay, khóa chân những dân lành khắc khổ lam lũ tội nghiệp.

Mặt khác, khi "chuyên gia bút chiến", "dư luận viên" tung ra những ý kiến trái chiều, buộc người tạo ra nội dung ban đầu cũng như bạn đọc phải suy nghĩ và tìm cách phản biện, sự đa chiều đó theo nghĩa tích cực sẽ giúp cho tất cả mở rộng tri thức, từ đó rút ra được những kinh nghiệm, ý tưởng, lập luận bổ ích riêng cho từng cá nhân trong diễn đàn.

Blogger Bùi Thanh Hiếu tự giới thiệu mình là dân giang hồ, nhưng do bản tính mê cái chữ, siêng đọc sách, gần gũi tiếp xúc thường xuyên với các bậc nhân sĩ, trí thức hàng đầu của VN mà giờ đây, cộng đồng blog trong và ngoài nước biết đến một cây bút mạng quen thuộc, biết đến những bài viết "Đại vệ chí dị" thú vị dưới tục danh "Lái gió" hay "Người buôn gió". Đồng thời, anh ta cũng là một công dân mạng xông xáo, nhiệt huyết với phong trào dân chủ. Dẫn chứng ra như vậy để nói rằng, dù  các "chuyên gia bút chiến", các "dư luận viên" có tham chiến với những lời lẽ "ba que xỏ lá" thì trong quá trình "ngồi đọc", ngồi "lang thang tìm tòi" ấy, họ cũng tự giữ lại cho mình những ý hay, điều lạ .., và ngộ ra được ít nhiều chân lí, lẽ phải, những tư tưởng tiến bộ của nhân loại mà vì hoàn cảnh bị "nhồi sọ", họ đã bất hạnh chưa thể làm quen, tiếp nhận, tiếp xúc được. Cứ như thế, "nước chảy đá mòn", "kiến tha lâu đầy tổ", biết đâu một ngày đẹp trời, họ lại trở thành những "chiến binh dân chủ" thực thụ từ lúc nào mà chính họ cũng không hay biết.

Ngay lúc định hình những trang blog cộng đồng, các nhà báo Việt Nam (tất nhiên là công tác tại báo quốc doanh) từ thái độ không dám, đến một số rất ít .., và hiện tại thực tế cho thấy, có rất nhiều nhà báo đã mạnh dạn tạo những trang blog cá nhân. Họ viết lung tung, đủ mọi thứ chuyện trên trời dưới đất, và quan trọng hơn là trong những nội dung ấy không thiếu cả sự phê phán, chỉ trích những khuyết điểm, thói hư, tật xấu của chính phủ, của chế độ. Nhà báo Huỳnh Ngọc Chênh, người được đề cử giải thưởng "Công dân mạng 2013"  vừa tâm sự với BBC "Nhà báo VN nghĩ mà không dám nói". Chẳng sao, từ "nghĩ được" đến "nói được" là cả một quá trình, nhưng phát biểu đó đã minh chứng rõ ràng cho chân lý  "những điều hay, những tiến bộ, những tư tưởng thời đại... đã được, sẽ được, phải được... tiếp thu, định hình, lưu lại" trong đầu những người theo nghề viết lách ấy-nói riêng, và cho tất cả mọi người chúng ta-nói chung.

Vậy thì, thay vì những "dèm pha, nhạo báng" theo kiểu "chơi tao, tao chơi lại" hay "biết rồi, khổ lắm, nói mãi" thì giới blogger, những công dân mạng "lề trái", "lề nhân dân" .., bằng nhiều cách diễn đạt, hãy cố gắng viết những bài thật hay, thật bổ ích, phản ánh trung thực, đầy ắp tính thời sự, lời lẽ mạch lạc, rõ ràng, thuyết phục... để giúp tăng thêm tính "hữu ích" cho những "chuyên gia bút chiến", những "dư luận viên" mà chính quyền buộc phải khổ sở gấp rút "thụ tinh, mang nặng, đẻ đau, nuôi dưỡng" bởi vì, ... bộ máy tuyên truyền khổng lồ hiện nay đã bất lực.

 Tình hình kinh tế trong nước diễn biến quá bi đát, người dân đã, đang, và sẽ... thất nghiệp dài dài, ai có được "công ăn việc làm" thì nên mừng cho họ.

MP


Xem thêm:
- Quan báo tào lao và công luận "nhao nhao"
- Sự hài hước của Nguyễn Thế Thịnh
- Trương Duy Nhất và Tom Cat
- Ẩn số anh Ba Sàm
- Quá ẩu hay là sự ngây thơ đầy toan tính


Monday, February 25, 2013

Năm nay là năm 2013

Cái con dấu đỏ "lề phải" đã khiến cho báo chí Việt Nam đa phần chỉ hoàn thành tốt công việc tuyên truyền, đã tuyền truyền thì rõ ràng hạn chế sự phản biện. Xem một chương trình quảng cáo trên ti vi, người xem khó mà tìm ra được những khiếm khuyết của sản phẩm đó. Tuyên truyền cũng thế thôi! (MP)


>> Suy nghĩ đôi điều về văn hóa Việt Nam



Ở Việt Nam, cách đây 9 năm, có một bài báo đăng trên tờ SGGP Thứ Bảy tuyên bố "đến năm 2010 đường sắt Việt Nam sẽ đuổi kịp trình độ đường sắt Nhật Bản hiện nay".

Hôm 24/02 vừa qua, ông Raul Castro (em trai của lãnh tụ Fidel Castro), 81 tuổi, tái đắc cử chức Chủ tịch Hội đồng Nhà nước và Hội đồng Bộ trưởng Cu Ba. Ông tuyên bố sẽ nghỉ hưu vào năm 2018.

Hai nước anh em xã hội chủ nghĩa, hai quốc gia duy nhất hiện nay có thể "đủ khả năng canh giử hòa bình cho thế giới" đều giống nhau ở tinh thần lạc quan... cù lét, thích chọc cười dân chúng và cộng đồng thế giới!

Năm nay là năm 2013, xem như lời tuyên bố về trình độ đường sắt Việt Nam đã xong, và ở hòn đảo xinh đẹp nằm cách Việt Nam nữa vòng trái đất, khả năng của cụ Raul vẫn còn một chút hy vọng ...


MP


P/s: Năm 2020, Việt Nam sẽ là một nước công nghiệp...

Xem thêm:
- Nghe lại tiếng chửi
- Cổng chùa thiện ác
- Vì sao CEO Facebook xuất hiện ở Việt Nam
- Trồng cây đầu năm hay phá
- Đối nội, đối ngoại của một anh quan tỉnh lẻ