Showing posts with label ngoại giao. Show all posts
Showing posts with label ngoại giao. Show all posts

Sunday, February 9, 2014

Đồng chí Hồng Lỗi đã chỉ rõ

>> Bầu Kiên bị truy tố lần 2
>> Thê thảm cuối đời: Bầu Kiên những khoảnh khắc đối lập
>> HuffPost Canada có bài về Thủ tướng VN
>> Khi người Việt dạy cho “Tây” một bài học về văn hóa ứng xử
>> Phạm nhân treo cổ chết trong buồng giam


Dư luận viên VO VĂN VE

Suốt mấy ngày Tết, Vo Văn Ve nhà em buồn thê thảm. Công việc chẳng có, lương bổng cũng không, tất nhiên là tiền thưởng Tết cũng không nốt. Tất cả vợ con đều cho về tá túc bên ngoại vì nuôi hổng nổi. Đang đói và rầu thúi ruột, bỗng nhiên được biết đồng chí Hồng Lỗi của Trung Quốc đã lên tiếng chính thức phản đối chỉ trích của Mỹ về cái gọi là ‘đường lưỡi bò’, Vo Văn Ve nhà em gượng ngồi dậy post mấy dòng dưới đây biểu thị thái độ ủng hộ và hoan nghênh tuyên bố của đồng chí Hồng Lỗi, và dĩ nhiên là phản đối Mỹ đã ngang ngược can thiệp vào vấn đề nội bộ giữa Trung Quốc với một số nước Đông Nam Á.

Hy vọng sau bài này, các cấp bề trên sẽ lại chú ý mà tiếp tục đặt bài, giúp cho gia đình dư luận viên Vo Văn Ve qua cơn nghèo đói. Cho dù có thể ai đó xấu mồm độc miệng mà ví nhà em như Trần Ích Tắc hay Lê Chiêu Thống thì cũng chả sao, miễn là Vo Văn Ve nhà em tiếp tục được bấm nút, phản ứng nhanh để kiếm ít tiền.

Đội ơn các cấp bề trên lắm lắm ạ.

Theo bản tin của Tân Hoa Xã ngày 9-2-2014, đồng chí Hồng Lỗi, người phát ngôn của Bộ Ngoại giao Trung Quốc đã khẳng định chủ quyền của Trung Quốc đối với Biển Nam Trung Hoa (Việt Nam gọi là Biển Đông) được hình thành từ lịch sử và được luật pháp quốc tế bảo vệ.

Khẳng định đanh thép của đồng chí Hồng Lỗi là sự đáp trả đích đáng đối với tuyên bố của Trợ lý Ngoại trưởng Hoa Kỳ phụ trách Đông Á và Thái Bình Dương, ông Danny Russel, về chủ quyền của Trung Quốc đối với Biển Nam Trung Hoa.

Phát biểu trước một Ủy ban của Quốc hội Hoa Kỳ hôm thứ Tư 5-2-2014, ông Russel nói rằng yêu sách chủ quyền của Trung Quốc ở Biển Nam Trung Hoa không tuân thủ luật pháp quốc tế, cần phải được làm rõ hoặc điều chỉnh. Ông này còn ngang nhiên tuyên bố: ‘Việc Trung Quốc sử dụng đường chín đoạn (còn gọi là đường lưỡi bò) để đòi các quyền hàng hải mà không dựa trên những đặc điểm địa hình đều không phù hợp với luật pháp quốc tế.

Đáp lại những phát biểu vô trách nhiệm nói trên, đồng chí Hồng Lỗi khẳng định: Trung Quốc đã cam kết sẽ giải quyết các tranh chấp trên biển với các bên có liên quan trực tiếp thông qua đàm phán và trao đổi ý kiến.

Đồng chí Hồng Lỗi chỉ rõ: Trung Quốc coi trọng việc thực hiện Tuyên bố về cách ứng xử của các bên ở Biển Nam Trung Hoa (DOC), trong một nỗ lực để cùng nhau bảo vệ hòa bình và ổn định trên vùng biển này.

Đồng chí Hồng Lỗi mạnh mẽ khẳng định: Lập trường của Trung Quốc là rõ ràng và nhất quán. Việc bịa ra các chủ đề nóng và tạo ra tình hình căng thẳng là không có lợi cho việc duy trì hòa bình và ổn định ở Đông Nam Á.

Đồng chí Hồng Lỗi nghiêm khắc phê bình: Nhận xét của một số quan chức Mỹ trước Quốc hội là không mang tính xây dựng. Mỹ cần phải có một thái độ hợp lý và công bằng đối với vấn đề Biển Nam Trung Hoa nhằm đóng một vai trò xây dựng trong việc thúc đẩy hòa bình, ổn định và thịnh vượng trong khu vực, thay vì những phương thức quanh co rắc rối.

Nguồn: Blog Tâm sự Y giáo


Xem thêm:
- Hồn Tết...
- Táo quân 2014: Món ăn sống sượng và... nhạt!
- Táo quân, Ngọc Hoàng và 'chỉ số nụ cười'
- 'Gỡ bỏ Flappy Bird là quyết định thông minh của Hà Đông'

Saturday, November 16, 2013

Đường dây nóng

>> Cứu trợ thiên tai và ý đồ chính trị
>> Thời báo Hoàn Cầu kêu gọi Trung Quốc phái tàu chiến sang Philippines
>> Trung Quốc : Nhiều nhà hoạt động và dân oan bị nhốt vào nhà thương điên
>> Lấy độc trị độc
>> Vì sao Hồi đồng thẩm phán TANDTC xử tái thẩm ông Nguyễn Thanh Chấn?
>> Lòng tốt của người lạ


- Anh Trung ạ? Em Việt đây.
- Biết rồi. Có việc gì thế?
- Anh, thằng Phi láng giềng nhà mình vừa dính quả bão to, chết cũng khá. Thiên hạ người ta đang rủ nhau cứu trợ. Anh tính sao, có cho nó không?
- Cứu trợ à? Ừ thì cho một ít, cũng được.
- Anh định bao nhiêu ạ, để em theo. Thằng này em cũng ghét nó lắm. Nó nâng bi Mỹ, lúc nào cũng vỗ ngực ta đây là nền dân chủ lớn nhất Đông Nam Á. Dân nó theo Thiên Chúa giáo cũng đông. Tới giờ mà nó vẫn còn coi chi bộ đảng mình ở nước nó là quân phiến loạn anh ạ.
- Ừ, thằng ấy cũng man di mọi rợ. Nó còn tranh cả biển đảo với anh em mình kia kìa, mấy cái chỗ mình định khai thác chung ấy. Mẹ nó, nó cậy có Mỹ đằng sau, nhất định không chịu hợp tác.
- Thế cho nó ít thôi anh ạ, tốn tiền.
- Ờ, để anh xem... độ trên 600.000 là được.
- Trời, nhiều thế anh? Em đang khó khăn...
- Khó khăn thì mày cho nó độ một phần chỗ ấy thôi không được à? Độ này khó thế cơ à?
- Vâng, thôi cũng được, để em cố.


* * *

- Anh Trung à? Ủa sao anh cho nó có 100.000 đô?
- Làm sao? Ít à?
- Hôm qua anh bảo em anh cho nó 600.000 đô cơ mà?
- Tao bảo 600.000 là 600.000 tệ chứ đô hồi nào, cái thằng này.
- Ơ, thế mà...
- 600.000 tệ, quy ra được độ 100.000 đô. Anh bảo rồi, trong lúc chưa tích trữ bằng nhân dân tệ được thì chú phải tập tính toán, quy đổi bằng nhân dân tệ đi, cho nó quen. Nói mãi rồi, không nhớ gì cả. Thế mày cho nó bao nhiêu?
- Em tưởng anh cho nó 600.000 đô, em cho nó 100.000 rồi. Thôi thế cũng được, không nhiều hơn anh.
- Ừ, cũng được, chứ chú mà lại cho nó nhiều hơn anh thì lại thành ra khủng hoảng ngoại giao, không có lợi. Đang cần đoàn kết. Chia rẽ lúc này phiền phức ra, mà thật ra là khó cho chú nhiều hơn chứ không phải khó cho anh đâu.
- Dạ vâng, em cũng biết vậy. Em quán triệt. Thế anh nhé. Có gì em gọi lại. Em chào anh.

* * *

- Anh Trung, anh Trung ơi!
- Lại gì nữa?
- Sao anh lại cho thêm nó à? Lần này tăng lên 1,6 triệu đô, à quên, bao nhiêu nhỉ, 10 triệu nhân dân tệ.
- Ừ, thì sao?
- Trời, sao anh làm mà chả báo trước em lấy một tiếng, giờ em kẹt quá. Bữa trước anh đưa 100, em cũng đưa 100. Em hỏi lại, anh bảo thôi thế cũng được. Bây giờ anh tăng, không lẽ em không nói năng gì?
- Thế tao làm cái đéo gì, tao cũng phải báo với mày à?
- Dạ... không, ý em là...
- Là gì?
- Dạ, em chỉ định nói là... anh có làm gì thì hướng cho em với, anh em với nhau, nên thống nhất về đường lối, chứ vớ vẩn lại gây khủng hoảng ngoại giao, không có lợi...
- Ơ kìa, thì anh tưởng chú vẫn thực hiện nhất quán đường lối ngoại giao độc lập, tự chủ, đa phương hóa, đa dạng hóa quan hệ...

Nguồn: FB Đoan Trang


Xem thêm:
- Tử huyệt?!
- Tội đồ quốc gia!
- Tiên sư cha thằng cơ chế !

Monday, October 14, 2013

Văn hóa ngoại giao!?

>> Đúng là vô văn hóa!
>> Di sản nào cho tướng Giáp
>> Nguồn năng lượng Võ Nguyên Giáp
>> Dương Chí Dũng tham ô 1,6 triệu USD (mua nhà cho bồ nhí...)
>> Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng hội đàm với Thủ tướng Trung Quốc Lý Khắc Cường


Nếu ai quan tâm đến lịch sử của Tàu, đọc qua các bộ: Đông Chu liệt quốc, Tam Quốc... thì thấy các triều đại, phe phái chính trị... bên TQ rất coi trọng chữ Lễ, Nghĩa... Khi nước người ta có tang thì dù đã kéo quân sang chuẩn bị đánh thì cũng lập tức rút quân về để tránh tiếng bất nghĩa; dù đang có thù địch, bên kia có tang cũng có chia sẻ... Nay triều đại bên TQ, thấy nhà ta có tang mà đưa người qua chẳng đúng lúc mà nhà ta lại vì nó mà phải lụy, hạ cờ tang trong khi người còn chưa chôn cất xong. Thật chẳng có lễ, nghĩa gì.

Có nhiều người sẽ nói rằng, theo phép tắc ngoại giao này nọ, theo chương trình này nọ... hết thời gian quốc tang rồi thì hạ cũng ok. Nhưng mỗ thấy vẫn ko ok. Bởi vì, vào thời điểm người ta bắt hạ cờ, ở Quảng Bình, linh cữu Đại tướng Võ Nguyên Giáp còn chưa hạ huyệt. Thế thì việc hạ cờ tang không được hợp tình lắm.

Nên nhớ rằng, tận tối hôm qua, mặc dù biết rằng đã hết quốc tang của VN, Sứ quán Pháp vẫn quyết định hủy một chương trình tiệc chuẩn bị trước để tôn trọng người dân Việt Nam. Đại diện nhiều cơ quan ngoại giao nước ngoài khác cũng đã từ chối đến dự một tiệc lớn của một tập đoàn tư nhân VN mời tối qua tại một khách sạn 5 sao ở HN vì lý do tương tự: đây chưa phải thời điểm phù hợp để chúng tôi tham gia. Đấy mới là văn hóa ngoại giao!


Nguồn: FB Mạnh Quân

P/s: Xin nói thêm là đã có chuyện năm kia, phương diện quốc gia hẳn hỏi, tới cửa ngõ nhà người ta bên Nam Mỹ (dù có mời) mà vẫn bảo không tiếp, mời về đấy thôi! Nhẽ ra cứ bảo nó nhà có tang, hoãn lần khác, làm thế này hóa ra vẫn thần phục nó là "Thiên Triều" à? (FB Le Duc Duc)


"Nhân dân Việt Nam nồng nhiệt chào mừng... ???"

Xem thêm:
- Rối vì mập mờ
- Đối ngoại, đối nội của một anh quan tỉnh lẻ
- Quá ẩu hay là sự ngay thơ đầy toan tính
- Phát ngôn ngu ngơ đầu tiên của Tân trưởng ban Nội chính



Thursday, September 19, 2013

Vì sao Trung Quốc bị vấp tại Miến Điện ?

>> Khi người dân tự vệ...
>> Đào tạo tử tế
>> Dẹp nạn chăn dắt ăn xin: Cách nào?
>> Sợ nhất là “nghị quyết không làm”
>> Trụ sở làm việc xa hoa, lộng lẫy như cung điện


Arnaud Dubus / Trọng Nghĩa

Từ khoảng 2 năm nay, ảnh hưởng chính trị và kinh tế của Trung Quốc ở Miến Điện có phần bị sói mòn, trong khi đó Hoa Kỳ bắt đầu thiết lập quan hệ tương đối hữu nghị với chính quyền dân sự Miến Điện. Trung Quốc cố lấy lại ảnh hưởng của mình, nhưng đã làm một cách vụng về, do vậy đã tác hại hơn nữa đến uy thế của mình.

Thông tín viên RFI trong khu vực - Arnaud Dubus - thường xuyên theo dõi tình hình Miến Điện, trước tiên điểm lại các diễn biến chính trong quan hệ Miến Điện-Trung Quốc từ hai năm qua :

Arnaud Dubus : Trong gần 25 năm, phương Tây đã áp đặt trừng phạt kinh tế và chính trị rất nặng nề trên tập đoàn quân sự Miến Điện. Trong suốt thời gian đó, đồng minh nặng ký của chế độ quân phiệt Miến Điện là Trung Quốc. Bắc Kinh luôn bảo vệ Miến Điện trên chính trường quốc tế và đã giúp cho kinh tế nước này không bị hoàn toàn suy sụp.

Từ ngỡ ngàng này đến ngỡ ngàng khác

Trong suốt 25 năm đó, lãnh đạo Nhà nước, cũng như giám đốc các tập đoàn quốc doanh Trung Quốc đã xây dựng những mạng lưới quan hệ rất rộng trong guồng máy quân sự Miến Điện. Họ đã tưởng là ảnh hưởng của họ sẽ luôn luôn vững chắc và đã không lường trước những thay đổi to lớn ở Miến Điện sau cuộc bầu cử tháng 11/2010.

Từ sau cuộc bầu cử này, với sự ra đời của một chính quyền dân sự, Bắc Kinh đã phải đi từ ngỡ ngàng này đến ngỡ ngàng khác.

Trước tiên, quân đội Miến Điện đã tấn công vào lực lượng du kích Kachin vào tháng 6/2011, ở vùng gần biên giới Trung Quốc, đẩy khoảng 30.000 người chạy sang lánh nạn ở bên kia biên giới. Nhiều quả đạn pháo do quân đội Miến Điện bắn đi cũng đã rơi sang phía Trung Quốc.

Bốn tháng sau, Tổng thống Miến Điện Thein Sein đã quyết định đình chỉ - trong suốt nhiệm kỳ của ông - dự án ây đập Myitsone nằm ở bang Kachin, viện dẫn hệ quả trên mặt môi trường và xã hội. Dự án này do một công ty Nhà nước Trung Quốc đảm trách. Lãnh đạo Trung Quốc đã bị chưng hửng vì quyết định này.

Theo suy nghĩ của Bắc Kinh, việc một chính quyền dân sự hình thành ở Miến Điện không thể tạo ra nhiều thay đổi trong các hoạt động kinh doanh ở Miến Điện. Vì thế, trước những chuyển biến tại nước láng giềng và hệ quả của các thay đổi đó, Trung Quốc đã cho rằng Miến Điện có thái độ vô ơn.

RFI : Về vấn đề đập Myitsone, Bắc Kinh đã thuyết phục được Miến Điện đi theo chiều hướng có lợi cho Trung Quốc trở lại hay không ? 

Arnaud Dubus : Trong một cuộc họp vào thượng tuần tháng 9/2013 của các nhà đầu tư tại Rangoon, lãnh đạo tập đoàn Trung Quốc China Power Investment CPI, tập đoàn đã đề xuất dự án Myitsone, đã có có một tuyên bố đáng chú ý : Tập đoàn của ông đã chi 60% tổng đầu tư cho dự án này, một khoản đầu tư lên đến 3,6 tỷ đô la.

Myitsone : Hoài công gây sức ép

Lãnh đạo tập đoàn Trung Quốc CPI, đã khẳng định khoản tiền đã được chi ra là để xây dựng đường xá, cầu cống, theo yêu cầu của chính quyền Miến Điện lúc đó.

Nhiều nhà quan sát đã tỏ ra ngạc nhiên, vì công trình xây con đập chỉ mới ở bước đầu, và dĩ nhiên đã bị đình chỉ từ năm 2011. Một số nhà phân tích nghĩ rằng những tuyên bố của lãnh đạo tập đoàn CPI nhằm gây ảnh hưởng lên Tổng thống Thein Sein, thúc đẩy ông cho khởi động lại công trình thủy điện Myitsone. Thế nhưng đến giờ, chưa có dấu hiệu gì cụ thể trên vân đề này, mà mọi việc chỉ là những suy luận thôi.

RFI : Thế mặt yếu trong cách tiếp cận của Trung Quốc là gì ?

Arnaud Dubus : Do thói quen chính trị cố hữu tại Trung Quốc, các cấp lãnh đạo Nhà nước cũng như giới đứng đầu các tập đoàn quốc doanh, đã không đo lường được nhanh chóng chuyển biến chính trị rất nhanh ở Miến Điện. Tóm lại họ đã bị hụt hẫng trước tình hình thay đổi.

Nguyên do vấp ngã : Trung Quốc thiếu văn hóa dân chủ

Một ví dụ là Trung Quốc tiếp tục dựa trên quan hệ của Nhà nước với Nhà nước, không hề tiếp xúc với các cộng đồng cư dân tại chỗ hay xã hội dân sự. Trong lúc đó, như người ta đã thấy trong việc khai thác mỏ đồng Letpadaung (miền trung Miến Điện), các cộng đồng cư dân, các tổ chức tại chỗ, có vai trò rất quan trọng ở Miến Điện. Sau các cuộc biểu tình của người dân tại chỗ, tập đoàn Trung Quốc khai thác mỏ đồng đã phải thay đổi các điều khoản trong hợp đồng.

Vì không có cách nhìn dân chủ, Trung Quốc cảm thấy khó chịu trong một môi trường như thế, một môi trường vốn không thể giải quyết vấn đề bằng cách đút lót hay bằng một cú bắt tay giữa các lãnh đạo.

Mà cũng phải thấy là đối với Miến Điện, không phải lúc nào lãnh đạo nước ngoài can thiệp là đều được việc ! Vào đầu năm nay, lãnh đạo Trung Quốc đã cố dàn xếp, tạo điều kiện cho các cuộc đàm phán hòa bình giữa chính quyền trung ương Miến Điện với sắc tộc Kachin.

Thế nhưng nỗ lực của Bắc Kinh không mấy được tán đồng, và cả chính quyền Miến Điện lẫn lãnh đạo Kachin đều xem đó là một sự can thiệp với mục tiêu bảo vệ quyền lợi kinh tế của Trung Quốc. Ảnh hưởng Trung Quốc do đó lại sút giảm thêm.

RFI : Liệu có thể nói là giờ đây Miến Điện thân Mỹ, hay nói chung thân phương Tây hơn hay không ?

Arnaud Dubus : Không, không thể nói như thế được. Thật ra, từ năm 1988 đến năm 2011, trong suốt thời kỳ mà quân đội nắm quyền và phương Tây thực hiện chính sách trừng phạt kinh tế, Miến Điện, do hoàn cảnh bắt buộc, đã phải xích lại gần Trung Quốc.

Miến Điện trở về với chính sách trung lập cố hữu

Nhưng nếu nhìn lịch sử Miến Điện trên một giai đoạn dài, rõ ràng là những người đứng đầu đất nước này, dù là các vị vua trong quá khứ hay lãnh đạo giai đoạn dân chủ trước cuộc đảo chính năm 1962, hay ngay cả dưới thời tướng Newin – đứng đầu Miến Điện từ 1962 đến 1988 – tất cả đều đã luôn tìm cách tạo một thế cân bằng giữa những ảnh hưởng đến từ ngoài.


Tóm lại những gì người ta thấy hiện nay, có lẽ là một sự trở lại với tình trạng ‘trung lập’ thường khi, sau một quãng ngừng 25 năm.

Nguồn: RFI

Xem thêm:
- Chủ quyền nhân dân
- Beo muôn đời khát máu!
- Hóng hớt chổng mông chờ tháng Chín?


Saturday, December 31, 2011

Quan báo tào lao và công luận 'nhao nhao'

Chào mừng bạn đến với Phuocbeo Blog!


Quan báo tào lao...
Quan báo đây nói rõ là Hồ Thị Thu Hồng, tức beo BLOG, sự kiện lá cờ 6 sao inh ỏi mấy ngày qua được tổng kểt thành một câu ngắn gọn “Nói như chú Du sang trọng quá và làm như chú Giao kì công quá, Beo gọi đơn giản cái đám thất nghiệp nhao nhao trong vụ cờ ngũ lục tinh này là: lũ bới cứt tìm giòi.” sau khi copy Trương Thái Du và Giao làm nội dung thân bài trong một entry blog của chị ta.

Chưa cần phải xét đến tính sự thật của cái tổng kết ấy, chỉ quan sát tiêu chí xây dựng hình ảnh đẹp của một Tổng biên tập báo Thể thao TP Hồ Chí Minh đã hỏng bét. Trong thể thao người ta tôn vinh cách chơi đẹp, mà văn hóa người ta ghét sự biển lặn, lấp liếm, quy chụp, thái quá vấn đề... Không biết bao nhiêu kẻ trong cái đám thất nghiệp nhao nhao bớt cứt tìm giòi kia là bạn đọc của tờ báo mà chị ấy làm Tư lệnh. Làm cho thượng đế ghét (sự thật là thế), vô tình hay cố ý đều là sự biểu hiện của một kẻ kinh doanh tồi.

Với lời tổng kết ấy, chị ta đã gián tiếp truyền thông điệp đến các nhân viên của mình, nếu một bản tin nào mà bị công kích quá, cứ lên blog nắn nót rằng: “Tại chúng nó thất nghiệp rỗi hơi nên bới cứt tìm giòi”.

Thú thật, beo BLOG cũng như bao blog công dân khác, luôn có sự thú vị nhất định riêng của nó. Nhưng xét cái nhìn của quan báo, sự kiện lá cờ 6 sao mà tính đúng sai, nghiêm trọng hay bình thường mờ nhạt đến độ mọi tức tối phải dồn hết lên đầu dư luận làm điểm nhấn nương nhờ thở than thì quả là ngạc nhiên thật.

Quán tính, thói quen từ Thông tấn xã khó ngày một ngày hai thay đổi được, chị ấy còn phải tu chỉnh nhiều nếu thật sự muốn khẳng định mình là một Tổng biên tập, hay chí ít cũng là một nhà báo chuyên nghiệp, nghiêm túc với nghề.

Quan sát kẻ thất nghiệp bới cứt tìm giòi cũng chỉ là một kẻ rảnh rỗi tào lao.

Công luận nhao nhao...
Tính hai mặt của một vấn đề, cái hay của mạng nối kết là sự nhanh nhạy, nhao nhao…

Nếu không có sự nhao nhao kia và bản tin BBC phản ánh một cách kịp thời thì làm sao có kết quả hai ngày sau phản hồi của Bộ Ngoại giao Việt Nam đăng tin ngắn chính thức nhận trách nhiệm sai lầm, thiếu sót.

Nếu không có tính nhao nhao kia, sự mơ hồ của những kẻ sai sót mang tên công chức ấy mới được tẩy não và lập trình lại một cách chắc chắn rằng quốc kỳ Trung Quốc chỉ có 5 sao.

Công luận đói thông tin nên mới tìm đến mạng. Chẳng trách chi các blogger có thẻ nhà báo, ngay cả báo chí quốc doanh cũng tự kiểm duyệt, cẩn thận chọn những hình ảnh không có lá cờ lạ kia để điểm tin sự kiện ông Tập công du. Riêng tờ VietNamnet nhanh nhảu một tí vội rút xuống liền.

Sự cẩn thận bao giờ cũng cần thiết, nói thế để hiểu sự sai sót kia là nghiêm trọng, quy trình ngoại giao, đón tiếp một vị yếu nhân rất chặt chẽ, không chấp nhận, không có chỗ cho sự sai lầm, nhưng hài hước là nó đã xảy ra.

Nếu thích suy diễn…

Trang trí một hình chữ nhật, theo quan điểm mỹ học, cách bố trí một ngôi sao trên quốc kỳ Việt Nam là cách chuẩn, cơ bản, trọng tâm, đối xứng, ổn định, bền vững. Năm ngôi sao trên quốc kỳ Trung Quốc là sự phá cách tồi, lệch tâm, mất đối xứng, thể hiện sự bất ổn. Căn cứ vào kích thước chuẩn của một lá cờ, ngôi sao trên quốc kỳ Việt Nam là ngôi sao to nhất, ấn tượng nhất.

Đã thế, sau khi cộng đồng mạng nhao nhao vài ngày, tiên sinh Trương Duy Nhất dành một không gian nhỏ trong nhà đón Trương Thái Du về, im lặng đặt đó, nếu như những lời còm thuận thảo, thì đắc chí đấy là "có thể không mới, chưa hẳn đã hay, nhưng là một góc nhìn khác", còn ngược lại mà bị ném đá túi bụi, thì bỏ nhỏ bài đó của hắn, tao chỉ mang về đây, tụi bây thích làm chi thì làm…

Tội nghiệp Trương Thái Du, mang tiếng bao nhiêu lần mà vẫn bền chí thế kia. Bền chí một cách hợm hỉnh, làm bệ phóng đẩy Việt Nam lên cao vời vợi. Thưa họ Trương, tự tin là một đức tính tốt, nhưng làm sao có thể lạc quan tếu khi thực tế Việt Nam phải đối mặt với quá nhiều khó khăn, căng thẳng diển ra hàng ngày...

Khi Hoàng Sa đã bị chiếm đóng,
khi tờ Hoàn Cầu kia ra rả kích động bạo lực...
khi những ngư dân bị khó dễ trong lúc mưu sinh trên chính vùng biển tổ quốc mình,
..,
khi lịch sử bao đời minh chứng, chuyện biên giới đường bộ Việt–Trung 2008 vẫn đọng lại những câu hỏi lớn, những địa danh Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc, Bải Tục Lãm… mỗi lần nhắc lên... như xát muối vào vết thương... mỗi người dân Việt Nam.

Chuyện lá cờ 6 sao như thế là đủ rồi… (riêng người viết)

Chỉ muốn nói rằng, tôn trọng chính mình, tôn trong quốc kỳ quốc gia mình chính là phải tôn trọng hình ảnh trung thực của quốc kỳ nước khác. Hình ảnh lá cờ 6 sao vừa qua là sai lầm nghiêm trọng, và đã sai thì phải xin lỗi, phải sửa sai, không để xảy ra thêm một lần nào nữa.

Quan báo cũng là người và công dân làm báo, đọc báo cũng là người, họ có quyền nhao nhao. Nhưng chớ nên tào lao, họ thất nghiệp cũng chỉ vì sự tào lao của các quan.

MP

Xem thêm:
- Chợ đời nhốn nháo nói leo
- Khôn như thượng thư văn hóa