Showing posts with label chém gió. Show all posts
Showing posts with label chém gió. Show all posts

Tuesday, February 11, 2014

BBC công bố sự thật cay đắng về cà phê Việt Nam

>> Nhật hứng bão tuyết lớn nhất trong 78 năm
>> Website danh tiếng thế giới xin lỗi cha đẻ Flappy Bird
>> Đúng mốt 2014: kiến trúc, chứ không phải là tranh, hay là tượng
>> Không nhất thiết tiến sĩ phải đúng ngành
>> Flappy Bird, sự sáng tạo và lòng yêu nước


Giới doanh nhân thì chỉ lo “chém gió”, còn các cơ quan nhà nước thì ngồi không.

Nhiều tờ báo trong nước loan tin Việt Nam giữ vị trí á quân trong xuất khẩu cà phê ra thế giới, chỉ sau Brazil. Còn kênh truyền hình BBC của Anh thì làm hẳn một phóng sự về cà phê Việt Nam. BBC cho biết lượng cà phê tiêu thụ tại Anh có nguồn gốc từ Việt Nam và đang đứng đầu thị trường này.

Tuy nhiên, chúng ta đừng vội mừng vì đằng sau những thông tin kia là một sự thật còn đắng hơn cả cà phê. Đó là khi tiêu thụ tại Anh thì cà phê Việt Nam đã được pha chế qua bàn tay của các nhà sản xuất Brazil. Nghĩa là nó đã khoác một cái vỏ bọc là cà phê Brazil và hầu hết người uống cà phê ở Anh vẫn tin đó là cà phê Brazil.

Đoàn làm phim của BBC đã đến tận các vườn cà phê ở Việt Nam, gặp gỡ nông dân, chuyên gia. Những hình ảnh tương phản được đặt cạnh nhau đã nói lên tất cả sự cay đắng này. Một bên là những người nông dân lam lũ trên rẫy cà phê, nhặt từng hạt cà phê bán với giá rẻ như bèo, chưa chắc đã đủ mua gạo ăn qua ngày. Một bên là “ông vua cà phê” Đặng Lê Nguyên Vũ khoe có 10 chiếc Ferrari, năm chiếc Bentley và tuyên bố là sẽ mua trực thăng…

Trước những số liệu về xuất khẩu và những thông tin mà BBC đưa ra, chúng ta không còn nghi ngờ gì về chất lượng của cà phê Việt Nam nữa. Thế tại sao chúng ta vẫn cứ phải tủi hờn chấp nhận phận áo gấm đi đêm? Tại sao danh tiếng cà phê Việt Nam không được thế giới biết đến? Câu trả lời nằm ở việc chúng ta quảng bá, xúc tiến thương mại quá tệ. Giới doanh nhân thì chỉ lo “chém gió”, còn các cơ quan nhà nước thì ngồi không.

Đầu năm 2013, Đặng Lê Nguyên Vũ từng tuyên bố đánh bật Starbuck ngay tại sân nhà. Thế nhưng đến giờ này ai đánh ai thì đã quá rõ. “Ông vua” này cũng từng tuyên bố sẽ tấn công thị trường cà phê Mỹ nhưng rốt cuộc chẳng làm được gì. Trái lại một gương mặt mới toanh là Phạm Đình Nguyên chẳng nói chẳng rằng mà đưa được thương hiệu cà phê Phildeli của Việt Nam đến Mỹ một cách ngoạn mục!

Xem xong đoạn phim này, không biết tham tán thương mại, Trung tâm xúc tiến thương mại của Bộ Công Thương có buồn không chứ kiều bào và người dân ta thì buồn rười rượi. Mới đây trong lần trò chuyện với một nhân vật từ Mỹ về, chúng tôi được vị này cho biết tại New York, Bộ Công Thương của ta có đặt Trung tâm Xúc tiến thương mại. Thế nhưng trung tâm này hầu như chẳng làm được gì. Họ chỉ mở được mỗi cái showroom trưng bày vài ba sản phẩm mây, tre, lá, hàng thủ công mỹ nghệ!

Còn tại Anh, một nhà báo từng có dịp đến xem hội chợ Việt Nam tại London bức xúc, với danh nghĩa của cả một quốc gia mà người ta tổ chức một hội chợ nghèo nàn hệt như những gian hàng lô tô, xóc đĩa ở các vùng quê Việt Nam! Nói đâu xa, mới tháng 3 năm rồi, tại một hội chợ du lịch ở Đức, Tổng cục Du lịch Việt Nam còn treo luôn một bức ảnh quảng bá “giùm” cho du lịch Trung Quốc!

Cứ quảng bá, xúc tiến kiểu này thì cà phê Việt Nam âm thầm tôn vinh cho cà phê Brazil âu cũng là điều dễ hiểu!

The Soha


Xem thêm:
- Không bất ngờ lắm đâu!
- Họ là đồng bào của các anh chị đấy!
- Chúng ta đã hết lòng với dân chưa?
- 7 năm nữa, VN sẽ trở thành nước công nghiệp hóa, bạn có tin nổi không?


Saturday, January 4, 2014

Bữa tiệc của chó?

>> 15 du khách Việt Nam “mất tích” trên đất Israel
>> Nợ công 2013: Cuộc tranh đấu giữa hai số liệu
>> Campuchia: Căng thẳng leo thang, quân đội thề bảo vệ Hun Sen
>> Báo Mỹ: Kim Jong Un không xử tử chú bằng 120 con chó đói


Hai tờ Time và Washington Post ra hôm nay (giờ VN) (đề ngày 3-1-2014) đã cho thấy tính chất bất khả tín của vụ “chó xực hội đồng” trong bản tin của Vãn Hối liên quan sự kiện xử tử Jang Song-thaek tại Bắc Hàn. Cho đến giờ, không thấy Vãn Hối đưa ra bằng chứng để chứng minh rằng họ viết đúng. Khả năng vụ việc thuần túy là sản phẩm trí tưởng tượng của Vãn Hối ngày càng rõ. Tuy nhiên, sự việc cho thấy thêm rằng, chính sự bưng bít thông tin cũng như ngăn cản hoạt động báo chí nước ngoài của Bình Nhưỡng đã tạo ra một không gian rộng thêm cho sự đồn đãi, tạo cơ hội cho các tờ báo rẻ tiền tha hồ dựng chuyện giật gân. 

Cái hũ nút tối đen Bắc Hàn luôn kích thích thiên hạ cố chọc một khe thủng để nhìn vào. Càng bí mật mờ mờ ảo ảo, người ta càng tò mò. Càng tò mò, người ta càng đoán già đoán non. Càng đoán già đoán non, càng sai sự thật. Càng cách biệt sự thật, càng khó đính chính. Éo le hơn, khi muốn đính chính, thiên hạ lại càng không tin! Đó là bi kịch lẩn quẩn của sự bưng bít và kiểm soát thông tin một cách quá mức cần thiết! Cho nên, những chuyện “ly kỳ” và “rùng rợn” “ngoài sức tưởng tượng” như vụ “chó xé xác” chắc chắn sẽ còn tiếp tục. 

Bởi vì, ở cái xứ tự giam mình sau bức màn sắt như Bắc Hàn, nơi người dân được cai trị bằng một thể chế độc tài “hiếm có” ngày nay, dư luận bên ngoài luôn nghĩ rằng chuyện gì cũng có thể xảy ra, thực giả khó phân, biết đâu đó chừng. Chuyện gì tốt thì có thể bị đánh ngay một cái dấu hỏi to tướng trong khi chuyện gì xấu lập tức sẽ được tin và lan truyền ngay tắp lự. Suy cho cùng, miệng lưỡi thế gian, trách thế nào! Tóm lại, anh càng cố bưng bít và kiểm soát thông tin, anh càng gặp nhiều bất lợi! “Cây ngay” thì cần gì phải ngán!

Nguồn: FB Manh Kim


Xem thêm:
- Vũ công mà "công vẫn ngủ"
- Hot boy và hot girl
- Ngột ngạt tâm linh, văn minh và văn hóa
- Mô Phật! Thoát...
- Cổng chùa thiện ác

Saturday, December 21, 2013

Vẹt nhà quan chém gió

>> Tỷ giá và người nghèo
>> Công bằng trong hội nhập?
>> Ông Mao là gì với Trung Quốc hôm nay?
>> Chuyển vụ án oan Nguyễn Thanh Chấn sang Bộ Công an điều tra
>> Mẹ liệt sĩ ôm hài cốt con khóc, chính quyền vẫn không cho đưa vào nghĩa trang


Một quan lớn do tham ô, bị lộ phải bán toàn bộ tài sản để "khắc phục hậu quả", trong đó có con vẹt biết nói rất quý. Người mua được vẹt với giá hời, ban đầu rất mừng vì thấy chim toàn nói những lời có gang, có thép. Nhưng chỉ mấy bữa sau cả nhà bắt đầu mất ăn mất ngủ vì vẹt chém gió bất kể ngày đêm, cứ ăn xong là huyên thuyên lên giọng chỉ đạo. Chủ nhà giận quá, chỉ mặt chim:

- Nhập gia tuỳ tục! Trong nhà này muốn phát biểu gì thì phải xin phép, sao mày chém gió cả ngày vậy hả?
- Lỗi hệ thống! Lỗi hệ thống!
- Lỗi gì cũng sửa được cả. Từ nay mày có hứa thôi chém gió không?
- Kiên quyết! Kiên quyết!
- Nếu tái phạm thì sao?
- Sai tới đâu xử tới đó! Sai tới đâu xử tới đó!

Chủ nhà tạm tin, tha cho vẹt. Nhưng chỉ nhịn được vài ngày, vẹt lại thao thao chém gió. Chủ nhà điên tiết mở cửa chuồng, nắm cổ con chim lôi ra, hỏi:

- Mày đã cam kết thôi chém gió mà nay tái phạm, giờ tính sao?

Vẹt quen miệng: Xử lý nghiêm! Xử lý nghiêm!

- Được! Ta đã cảnh cáo mà mày không nghe,giờ vào nồi rôti nhé?

Con chim nghe tuyên án tử, vẫn quen tật:

- Đúng quy trình! Đúng quy trình!

Người Già Chuyện
(Người Đô Thị số 14, trang 12)


Xem thêm:
- Con nòng nọc kiêu hãnh
- Lý sự của những con đĩ
- Đánh thuế thằng nói phét !!!

Friday, December 20, 2013

"Quân sư" ở Bắc Kinh

>> Nợ xấu nguy cơ tăng gấp đôi
>> “Nếu có tiền tôi cũng không mua bất động sản”
>> Người 9 lần nhận tội "giết người" được chánh án cúi đầu tạ lỗi
>> Lao động Việt ở Đài Loan phản đối nghị định phạt người bỏ trốn của VN


Hai ngày sau khi Ngoại trưởng Vương Nghị công bố các điểm ưu tiên trong chính sách ngoại giao cho năm 2014 trong đó có chi tiết “Trung Quốc sẽ tiếp tục xây dựng khung quan hệ với các cường quốc nhằm làm nổi bật các phản hồi tích cực và phát triển lành mạnh”, ngày 18-12-2013, Trung Quốc xác nhận một sự việc “lành mạnh” xảy ra trước đó hai tuần: tàu chiến Trung Quốc đã lao thẳng vào tàu Mỹ USS Cowpens tại biển Đông (ngày 5-12). Các sự việc và hành động mâu thuẫn của Trung Quốc chẳng còn là chuyện lạ. Nó cho thấy chính sách ngoại giao Bắc Kinh đang thật sự nằm dưới móng vuốt diều hâu.

Ngôn ngữ thất phu

Ngày 29-10-2012, trong cuộc hội thảo hợp tác quân sự tại Crown Casino (Melbourne, Úc), trung tướng Trung Quốc Nhâm Hải Tuyền nhảy lên đăng đàn diễn thuyết. Thay vì nói về hợp tác quân sự các nước, họ Nhâm nhắc rằng “người ta đừng bao giờ quên lịch sử và phải nên học từ lịch sử”, rằng “những ngọn lửa chiến tranh được nhóm lên từ các quốc gia phát xít đã thiêu cháy cả khu vực…”. Khi Nhâm lải nhải, tướng Nhật Yoshiaki Nakagawa cùng đoàn tùy tùng bỏ ra ngoài… Nhâm Hải Tuyền là một trong những gương mặt nhà binh thuộc phe chủ chiến đang áp đảo chính sách đối ngoại Trung Quốc. 

Chủ thuyết trỗi dậy bằng quân sự lại phù hợp với Tập Cận Bình, người có quá khứ gần gũi với giới quân sự. Cần nhắc lại, một trong những công việc đầu tiên sau khi tốt nghiệp đại học (hóa kỹ thuật) của Tập là làm thư ký riêng cho tướng Cảnh Tiêu – một chỉ huy quân sự thời Cách mạng từng ngồi ghế bộ trưởng quốc phòng. Tập cũng gần gũi với hai “quân sư” có sức ảnh hưởng: tướng Lưu Nguyên và tướng Lưu Á Châu. Trong nhóm này cần phải kể thêm: đại tá không quân Đái Húc (Dai Xu); thiếu tướng hưu La Viện, chuẩn đô đốc Trương Triệu Trung... 

Những nhân vật này đang “đánh” Mỹ cũng như các nước khu vực bằng… võ mồm. Những luận điểm họ diễn đạt không phải là ngôn ngữ lịch sự chừng mực của ngoại giao. Càng thô lỗ, càng mất dạy, càng đạt hiệu ứng khiêu khích cần có. Đại tá không quân Đái Húc, nhà “quân sự học” tại Trung tâm nghiên cứu chiến lược thuộc Đại học Bắc Kinh chẳng hạn. Viết trên Global Times (28-8-2012), Đái đại tá nói rằng “Việt Nam, Philippines và Nhật là những con chó của Mỹ tại châu Á. Chúng ta chỉ cần giết một con, tự khắc những con khác sẽ quì mọp”! 

Được báo chí Trung Quốc xem như một diễn giả có khả năng thu hút, họ Đái thường xuyên được mời lên truyền hình phỏng vấn. Năm 2009, Đái tung ra quyển “Vật tổ của biển – hàng không mẫu hạm Trung Quốc” trong đó nhấn mạnh chiếc Liêu Ninh là biểu tượng của sự hồi sinh sức mạnh hải quân Trung Quốc. Trong quyển “Sự vây quanh hình chữ C” ấn hành năm 2010, Đái viết rằng Trung Quốc phải thoát khỏi sự bao vây, và vùng ra khỏi chu vi của Mỹ để thiết lập một vành cung bao bọc Bắc Nhật Bản, xuyên Hàn Quốc, Đài Loan, Đông Nam Á, Ấn Độ và đến Afghanistan...

Cũng xuất hiện đều đặn truyền hình, tướng hưu La Viện là nhân vật có sức ảnh hưởng rất mạnh. Nhiều ý tưởng của La đều khá cổ quái. La từng đề nghị Trung Quốc cùng Đài Loan đưa hàng trăm ngàn tàu cá ra Điếu Ngư/Senkaku, để đánh “một trận chiến tranh nhân dân trên biển”. “Máy bay Trung Quốc có thể oanh tạc quần đảo này (Điếu Ngư) vào thứ hai, thứ tư và thứ sáu” – La Viện nói trong cuộc hội thảo tại Hàng Châu ngày 29-9-2012 – “Trong khi đó Đài Loan tấn công vào thứ ba, thứ năm và thứ bảy”. Tóm lại, chia ngày ra mà đánh! 

Gương mặt cần được nhắc nữa là tướng Trương Triệu Trung. Dẫn chương trình bình luận quân sự trên CCTV 7, Trương là người luôn xem thường sức mạnh quân sự Mỹ. “Bọn Mỹ sẽ bỏ chạy như thỏ đế” nếu Trung Quốc khai chiến với Nhật quanh vụ Điếu Ngư – Trương, giáo sư Đại học quốc phòng quốc gia Trung Quốc, từng học tại Cao đẳng khoa học quân sự Hoàng gia Anh, nói trên truyền hình ngày 12-8-2012. Năm 2012, khi vụ tranh chấp bãi cạn Scarborough nổ ra, Trương nói với nhóm người tham gia diễn đàn trực tuyến do tờ Nhân Dân nhật báo tổ chức, rằng Philippines chỉ có mỗi con tàu chiến 3.000 tấn thời thập niên 1960 trong khi Trung Quốc có thể đưa đến con tàu đổ bộ Côn Lôn Sơn 18.000 tấn. Tương quan lực lượng thế là rõ! “Nếu xảy ra xung đột tại biển Đông, khả năng nước ngoài can thiệp là rất thấp và bất kỳ cuộc xung đột vũ trang nào cũng không kéo dài” – Trương nhấn mạnh. 

Cần nhắc lại, họ Trương là chuyên gia “nổ” và thường “nổ” không trúng đích. Vài giờ trước khi Muammar Gadhafi bị bắt, Trương nói rằng phe nổi dậy Lybia không bao giờ tìm được nơi ẩn nấp của Gadhafi. Một ngày trước khi Bình Nhưỡng thực hiện vụ phóng vệ tinh thất bại, họ Trương “bình” trên đài truyền hình quốc gia Trung Quốc rằng, “xác suất thành công trong vụ phóng của lãnh đạo Kim Jong-un là 80%”… Tháng 6-2012, Trương còn đi xa hơn khi nói, Trung Quốc hiện có hơn một triệu kẻ phản bội trong đó có giới ngoại giao, chuyên gia kinh tế và cả sĩ quan quân đội, chấp nhận bán rẻ mình để làm gián điệp cho nước ngoài, đặc biệt Mỹ. Được khích lệ bởi tràng pháo tay trong buổi nói chuyện, Trương sau đó nói với giới báo chí: “Một số học giả của chúng ta đã được bọn Mỹ đào tạo. Họ đọc sách Mỹ, chấp nhận lý tưởng Mỹ và bây giờ họ giúp Mỹ lừa người Trung Quốc”!

“Chiến pháp võ mồm”

Trong một số trường hợp, các gương mặt diều hâu được tập hợp lại để “đánh hội đồng”, dồn toàn bộ hỏa lực vào một mặt trận. Tháng 9-2012, ba ngày sau khi Tokyo tuyên bố mua quần đảo Senkaku, truyền thông Trung Quốc đã tung ra một chiến dịch tuyên truyền diện rộng với buổi bình luận qui tụ 10 tay sĩ quan-tướng lãnh trong đó có Đái Húc, La Viện và Trương Triệu Trung. Cách diễn giải các vấn đề khu vực của họ vẫn là lối đổ thừa. “Trung Quốc đang đối mặt với một nhóm láng giềng khiêu khích mà cầm đầu là Việt Nam và Philippines. Trung Quốc cũng đang đối phó với một loạt thách thức mà cầm đầu là Mỹ…” - Từ Chí Nhung, phó chỉ huy Cơ quan Hải giám Trung Quốc, viết trên chuyên san China Eye (Hong Kong) số tháng 6-2012. Đồng thanh với luận điểm này là phát biểu của thiếu tướng Chu Thành Hổ (giáo sư Đại học quốc phòng quốc gia Trung Quốc) tại Diễn đàn Hòa bình Thế giới tổ chức ở Bắc Kinh năm 2012… 

Xu hướng quân sự hóa ngoại giao bắt đầu bùng nổ vào năm 2011 khi chuẩn đô đốc Dương Nghị kêu gọi từ bỏ học thuyết “thao quang dưỡng hối” của Đặng Tiểu Bình. Thiếu tướng Hàn Húc Đông, giảng viên Đại học quốc phòng quốc gia Trung Quốc, viết trên Global Times (tháng 6-2012) rằng, cách phòng thủ tốt nhất là bành trướng, về kinh tế, địa chính trị lẫn quân sự. Điều đó đã thể hiện ở những sự vụ chẳng hạn việc thành lập cái gọi là “thành phố Tam Sa” và gần đây là vùng nhận biết phòng không (ADIZ). 

Và tất cả vẫn được thực hiện với phương cách cổ điển “vừa ăn cướp, vừa la làng”. Mới đây, phát ngôn viên Bộ ngoại giao Hoa Xuân Oánh nói rằng Ngoại trưởng Mỹ John Kerry và Thủ tướng Nhật Shinzo Abe nên “ngưng hát đồng ca” về vấn đề ADIZ, rằng “thể hiện như thế là đủ rồi” và “nếu họ thật sự quan tâm hòa bình khu vực thì nên ngưng xúi bẩy gây mất hòa khí”… Trên trận địa truyền thông Trung Quốc, khó có thể tin ai thật sự là “người ngay”. Được hỏi về chính sách ngoại giao diều hâu của Bắc Kinh, chuyên gia phân tích quốc tế Thẩm Đinh Lập (một nhân vật rất có “danh phận”) thuộc Đại học Phục Đán nói rằng, “chủ nghĩa ái quốc là con dao hai lưỡi và chính phủ (Bắc Kinh) có thể bị đứt tay” (Reuters 17-1-2013). Tuy nhiên, viết trên Foreign Policy (9-10-2013), họ Thẩm lại sử dụng lối “cả vú lấp miệng em” hệt như những nhân vật diều hâu khác, khi viết: “Tất cả các nước Việt Nam, Philippines và Malaysia nói chung đều ngầm hoặc công khai thừa nhận chủ quyền Bắc Kinh tại những quần đảo và đảo nhỏ nằm trong vạch chín đoạn ở biển Đông…”! 

Có thể tóm tắt sách lược võ mồm của Trung Quốc như sau. Hầu hết những phân tích quân sự của họ đều ấu trĩ, tương tự một số chiến thuật mà họ đưa ra. Chúng hoàn toàn phản khoa học quân sự và không phản ánh đúng tương quan cũng như thực lực quân sự Trung Quốc. Tuy nhiên, điều này có thể được cố tình tạo ra, với mục đích khiêu khích, chọc giận hoặc thậm chí làm nhục để đối phương mất bình tĩnh. Nó là một dạng thức tâm lý chiến cổ điển mà sư phụ Tôn Tử từng dạy và từng được sử dụng từ thời Tam Quốc. Nó được sử dụng song song với các biện pháp xâm lược từng bước theo kiểu “tằm ăn dâu”… 

Riêng với giới bỉnh bút diều hâu, cây bút David Lague (Reuters 17-1-2013) đã có một nhận xét đơn giản về họ: với những ông tướng hưu, việc viết lách giúp họ kiếm thêm thu nhập; và với các tướng tại nhiệm, việc trình bày quan điểm theo xu hướng mị dân giúp họ dễ leo lên cao trong sự nghiệp! Bất luận thế nào, hiện tượng gõ trống trận tập thể từ Bắc Kinh đang đẩy khu vực đến nguy cơ chiến tranh hơn bao giờ hết. Bàn tay sắt đã không còn được thấy là cần thiết phải bọc kín trong bao găng nhung!

Nguồn: Mạnh Kim


Xem thêm:
- Để hết trên bàn cho cô
- Học phí đắt nhất thế giới?
- Mẫu báo cáo được ưa chuộng nhất

Friday, October 25, 2013

Đại biểu Quốc hội phải bàn những vấn đề gì?!

>> Sư trụ trì ở... biệt thự!
>> Đại biểu Quốc hội bức xúc lãng phí quá lớn
>> Truyền thông về quyền con người còn bị động và lúng túng


Thấy tường thuật các phiên họp của Quốc hội, không thể không nói vài câu. Tôi có cảm giác Quốc hội năm nào cũng vậy, mấy trăm con người khi họp toàn thể hay mấy chục con người khi họp tổ, cứ ngồi với nhau và “chém gió” về các vấn đề xã hội không kém gì anh em trên Facebook. Kỳ họp nào đang nóng chuyện gì thì đem chuyện đó ra bàn qua tán về vài câu, chẳng khác gì mấy anh xe ôm túm lụm hóng chuyện trước ngõ.

Lẽ ra Quốc hội phải chọn một hai vấn đề gây bức xúc nhất để bàn cho ra lẽ, tìm cho ra giải pháp và sau đó giám sát việc thực hiện giải pháp.

Lấy ví dụ, hiện nay gây bức xúc nhất là ngành y tế và ngành giáo dục. Nguyên nhân quan trọng nhất là: trong khi lẽ ra ngành y tế lo chuyện chữa bệnh, ngành giáo dục lo chuyện dạy người, các bệnh viện, trường học hầu như chỉ lo tìm mọi cách “cải thiện thu nhập” bằng đủ phương cách. Đó là vấn đề.

Bây giờ bài toán đặt ra cho Quốc hội là làm sao để một bệnh viên công, ông giám đốc không còn phải lo tìm cách liên kết với bên ngoài để nâng thu nhập của chính ổng và nhân viên dưới quyền, phải làm sao để ổng hiểu rằng nhiệm vụ quan trọng nhất của ổng và nhân viên là chữa bệnh cứu người. Đây là bài toán khó. Nhưng khó mới đáng bàn và Quốc hội phải bàn cho ra hay yêu cầu Chính phủ đưa ra đề án khả thi. Chứ đâu phải mỗi người lên than vài câu, tán vài câu cho xong. Bài toán đó có kèm theo biện pháp cách chức bộ trưởng không cũng là việc đáng bàn và đáng thực hiện.

Nguồn: FB NVP

P/s: Đề xuất thì rất hay nhưng thực tế là quá tầm...


Xem thêm:
- Vũ công mà "công vẫn ngủ"?
- A dua, chửa đổng và ngứa mồm
- Có luật trưng cầu ý dân, tham nhũng sẽ phải sợ

Thursday, October 3, 2013

Ông là quan to, tôi tin ông!

>> Cần quái gì cái công bằng gớm ghiếc ấy!
>> Kinh tế xuống đáy vì thiếu cải cách thể chế
>> Phơi trần thông tin cá nhân
>>>>> Người dân thiếu tin tưởng hiệu quả giải quyết khiếu kiện
>> Quan lớn lộ két tiền tỷ, vàng trăm lượng khi trộm vào nhà (Tại trước đây, ba mẹ họ làm nghề buôn bán...)


“Chém gió” là gì? Chắc chắn không ai biết người nào đã đặt ra cụm từ này và nó xuất hiện chính xác vào lúc nào. Gốc gác và tông tích của nó, như hầu hết tiếng lóng khác, hoàn toàn mơ hồ và trong thực tế gần như chẳng ai thèm quan tâm đến việc ai đẻ ra nó. Đại khái, nó có nghĩa gần tương tự “ăn tục nói phét”, “nói thánh nói tướng”, “bốc phét”, “tào lao thiên địa”, “tào lao bí đao”, “nói giỡn cho vui”… 

Bây giờ là thời cực thịnh của chém gió, chém quyết liệt, chém túi bụi, chém loạn cào cào, chém dữ dội còn hơn giang hồ xách mã tấu chém nhau đổ máu lai láng ngoài đường. Thậm chí người ta chém gió ì xèo không phải bằng vài hàng status mà bằng cả nguyên quyển sách. 

Tóm lại, chém gió là hình thức bày tỏ tâm trạng, một thứ biểu hiện liên quan văn hóa xã hội. Và chém gió được mặc định (nói vậy không biết đúng không?) là dành cho cộng đồng. Nó chắc chắn không thể dành cho giới lãnh đạo, bởi phát biểu của lãnh đạo, cũng được mặc định, là phải nghiêm túc, có độ tin cậy cao, phải chuẩn mực, phải nghiêm cẩn, đại loại như kiểu “tứ mã nan truy”. Phát biểu lãnh đạo-quan chức không thể nói vung nói càn và càng không thể được mang ra làm trò cười để người dân “chia sẻ” và lấy đó làm đề tài để “chém gió” tiếp. Bất cứ lời nào thốt ra của lãnh đạo cũng được mặc định là có cân nhắc, có lượng định hậu quả và thậm chí cả “trách nhiệm”. Báo chí và người dân luôn record lại những gì quan chức phát biểu và sẽ “truy cứu” trách nhiệm từ những gì vị quan chức ấy nói. Cũng một câu nói đó nhưng giá trị và ý nghĩa của nó chắc chắn sẽ khác nếu nó được quan chức thốt ra chứ không phải từ người dân bình thường. 

Mới đây đọc báo thấy ông Bộ trưởng giáo dục Phạm Vũ Luận phát biểu: “Bước vào trận đánh, từ tướng lĩnh đến binh lính phải quyết tâm, tin vào chiến thắng, sẵn sàng trả giá. Tôi coi thực hiện để án đổi mới giáo dục lần này là một trận đánh lớn”… 

Sẽ rất là không hay nếu người dân xem đó như một lời “chém gió”. Không, đừng nên, xin đừng, đừng bao giờ để người dân lại nói ông “chém gió” bạo quá, thưa ngài bộ trưởng. Tôi không tin rằng ông cũng thuộc loại giang hồ chém gió. Ông là quan to. Tôi tin ông! Niềm tin của tôi dành cho ông cũng tương tự “ông giao thông” và “bà y tế” vậy!

Nguồn: FB Manh Kim


Xem thêm:
- Những chiếc ghế nhựa
- Phá vỡ sự bình yên
- Hoãn cuộc thi "Đối thoại" quốc tế

Thursday, January 10, 2013

Phát ngôn ngu ngơ đầu tiên của Tân trưởng ban Nội chính


Đào Tuấn - Rất buồn cười câu chuyện, và cũng là một lối tư duy: Ta mở sòng cho “khoai tây” đến chơi và “ngồi đó thu tiền”. Còn “khoai tây”, Campuchia chẳng hạn, thì mở sòng cho “khoai tây Việt”.

Vẫn với cách thức “thẳng thắn xứ Quảng” thường thấy, Tân Trưởng Ban Nội chính Trung ương vừa bàn đến hai vấn đề: Số lượng sân golf tại VN chưa nhiều và nên mở thêm bàn đánh bạc cho người nước ngoài tại Đà Nẵng.

“Tui mới đi Nhật Bản. Ở thành phố Osaka có 6,5 triệu dân mà họ có tới 100 sân golf. Còn chúng ta có gần 90 triệu dân mới có 20 sân golf mà đã la làng. Như ở Thái Nguyên, 4 năm ni chạy đi xin làm sân golf mà cũng không cho. Tui thấy toàn đồi núi không, chứ có đụng đến đất sản xuất lúa đâu. Làm gì thì làm, như làm sân golf không được đụng đến đất sản xuất lúa là được. Chứ ở mấy gò đồi cằn cỗi không sản xuất được mà cũng cấm làm sân golf là thấy không ổn”.

Còn sòng bài, đó là chuyện 7 bàn trong một sòng bài dành cho người nước ngoài ở Silver Shores Đà Nẵng. “Tôi nói thiệt, có khác gì đâu về bản chất giữa các con số 7 bàn, 30 bàn hay 50 bàn, mà đi xin tăng thêm hoài cũng không cho lên. Cứ cho họ mở rộng ra càng nhiều càng tốt, rồi khách nước ngoài mới kéo đến chơi thoải mái, đông đúc, còn ta cứ ngồi thu thuế chứ mất đi đâu mà lo”.
Sân Golf tội đồ một thời nay được cho là chưa nhiều. Và “Sòng bài”, chủ đề tương đối cấm kỵ đối với người Việt- dường như không mấy liên quan đến nhau. Tuy nhiên, trong trường hợp này, cả hai có điểm chung: Chúng đều là những ví dụ mà ông Nguyễn Bá Thanh dùng để minh họa cho nhận định “Cơ chế chính sách để kêu gọi đầu tư phát triển trong nước” đang có nhiều cái “rất lạ”.

Vấn đề chỉ là ở câu hỏi: Sân golf dành cho ai khi mà chỉ riêng bộ gậy của người chơi golf đã tốn hàng ngàn USD, một thẻ thành viên tốn hàng chục ngàn USD khác, và phí chơi golf là “hàng triệu đồng” cho mỗi buổi “vác gậy”. Bởi vậy, nói golf là môn thể thao dành cho người giàu là chưa đủ, bởi ở đó, còn có câu chuyện lối sống xa hoa cách biệt của một bộ phận không nhỏ người chơi là công chức nhà nước.

Hồi cuối năm 2011, khi Bộ trưởng Đinh La Thăng ra lệnh cấm cán bộ chơi golf, lệnh cấm cực đoan này ngay sau đó bị Bộ Tư pháp “thổi còi” cho dù nó nhận được sự ủng hộ của đa số dư luận, cũng là những người không chơi golf.

Cái gì cực đoan cũng đều không tốt cả. Và dư luận vỗ tay không thể là lý do biện hộ cho việc một quyết định hành chính vi phạm đến tự do của công dân.

Nhưng nếu chỉ một lý do nào đó, vì thiếu đầu tư chẳng hạn, để mở lại câu chuyện những sân golf, trong tình huống kinh tế khó khăn khiến người dân đến ăn còn chẳng đủ, doanh nghiệp nợ thuế đầm đìa thì rõ ràng, điều đó khó là ví dụ cho câu chuyện bất cập của cơ chế, của chính sách nhiều khi chẳng mấy liên quan đến sân golf.

Nếu tân Trưởng ban Nội chính TƯ muốn có một cuộc cách mạng, hoặc giản dị là một sự thay đổi, thì đó cũng không phải là việc mở 30 hay 50 bàn thay vì con số 7 ở Silver Shores Đà Nẵng, để “người nước ngoài kéo đến…còn ta ngồi đó thu thuế”.

Bởi rất buồn cười câu chuyện, và cũng là một lối tư duy, ta mở sòng ở Phú Quốc, ở Đà Nẵng, ở Hải Phòng cho “khoai tây” đến chơi và ta thu tiền. Còn “khoai tây”, Campuchia chẳng hạn, thì mở sòng cho “khoai tây Việt”.

P/s: Trận chiến chưa bắt đầu đâu...

Xem thêm:
- Đại học tiêu chuẩn quốc tế?
- Mưa cũng đánh, tối cũng đánh
- Nhân định và thiên lý