Showing posts with label bắc triều tiên. Show all posts
Showing posts with label bắc triều tiên. Show all posts

Saturday, January 4, 2014

Bữa tiệc của chó?

>> 15 du khách Việt Nam “mất tích” trên đất Israel
>> Nợ công 2013: Cuộc tranh đấu giữa hai số liệu
>> Campuchia: Căng thẳng leo thang, quân đội thề bảo vệ Hun Sen
>> Báo Mỹ: Kim Jong Un không xử tử chú bằng 120 con chó đói


Hai tờ Time và Washington Post ra hôm nay (giờ VN) (đề ngày 3-1-2014) đã cho thấy tính chất bất khả tín của vụ “chó xực hội đồng” trong bản tin của Vãn Hối liên quan sự kiện xử tử Jang Song-thaek tại Bắc Hàn. Cho đến giờ, không thấy Vãn Hối đưa ra bằng chứng để chứng minh rằng họ viết đúng. Khả năng vụ việc thuần túy là sản phẩm trí tưởng tượng của Vãn Hối ngày càng rõ. Tuy nhiên, sự việc cho thấy thêm rằng, chính sự bưng bít thông tin cũng như ngăn cản hoạt động báo chí nước ngoài của Bình Nhưỡng đã tạo ra một không gian rộng thêm cho sự đồn đãi, tạo cơ hội cho các tờ báo rẻ tiền tha hồ dựng chuyện giật gân. 

Cái hũ nút tối đen Bắc Hàn luôn kích thích thiên hạ cố chọc một khe thủng để nhìn vào. Càng bí mật mờ mờ ảo ảo, người ta càng tò mò. Càng tò mò, người ta càng đoán già đoán non. Càng đoán già đoán non, càng sai sự thật. Càng cách biệt sự thật, càng khó đính chính. Éo le hơn, khi muốn đính chính, thiên hạ lại càng không tin! Đó là bi kịch lẩn quẩn của sự bưng bít và kiểm soát thông tin một cách quá mức cần thiết! Cho nên, những chuyện “ly kỳ” và “rùng rợn” “ngoài sức tưởng tượng” như vụ “chó xé xác” chắc chắn sẽ còn tiếp tục. 

Bởi vì, ở cái xứ tự giam mình sau bức màn sắt như Bắc Hàn, nơi người dân được cai trị bằng một thể chế độc tài “hiếm có” ngày nay, dư luận bên ngoài luôn nghĩ rằng chuyện gì cũng có thể xảy ra, thực giả khó phân, biết đâu đó chừng. Chuyện gì tốt thì có thể bị đánh ngay một cái dấu hỏi to tướng trong khi chuyện gì xấu lập tức sẽ được tin và lan truyền ngay tắp lự. Suy cho cùng, miệng lưỡi thế gian, trách thế nào! Tóm lại, anh càng cố bưng bít và kiểm soát thông tin, anh càng gặp nhiều bất lợi! “Cây ngay” thì cần gì phải ngán!

Nguồn: FB Manh Kim


Xem thêm:
- Vũ công mà "công vẫn ngủ"
- Hot boy và hot girl
- Ngột ngạt tâm linh, văn minh và văn hóa
- Mô Phật! Thoát...
- Cổng chùa thiện ác

Thursday, January 2, 2014

Cái vụ này thấy bất khả tín quá!

>> Kilo Hà Nội, ông là ai?
>> Thế giới 24h: Myanmar "sạch" tù nhân chính trị
>> Thông điệp đầu năm của Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình
>> Nguyên Bí thư TT-Huế bị xem xét hủy danh hiệu Anh hùng LLVTND


Một số tờ báo châu Á bản tiếng Anh trong đó có The Strait Times số ra ngày 24-12-2013 đã dẫn lại nguồn từ tờ Wen Wei Po (Vãn Hối báo) ra ngày 12-12-2013 về vụ xử tử Jang Song-thaek, trong đó có chi tiết rùng rợn rằng Jang Song-thaek bị lột trần truồng, quẳng vào cái chuồng cùng 5 đàn em thân tín để cho 120 con chó nhịn đói 3 ngày lao vào xé xác. Cuộc hành quyết man rợ kéo dài một tiếng dưới mục kích của Kim Jong-un cùng 300 viên chức cao cấp… Cái vụ này thấy bất khả tín quá!

Từ nguồn nào mà tờ Vãn Hối có được tin trên? Không biết bài gốc trên Vãn Hối ra sao nhưng nguồn The Strait Times không có chi tiết nào cho độc giả thấy việc làm thế nào mà Vãn Hối tiếp cận được thông tin. Ở một xứ kín như hũ nút như Bắc Hàn thì nếu không phải là sự rò rỉ thì đố ai có thể biết chính xác thực hư. Mà đố ai thân đang nương chốn cung đình Bình Nhưỡng dám liều mạng cùi rỉ tai chuyện bí mật trong triều! “Nó” mà biết được thì chỉ có nước “tru di tam tộc” hay tứ mã phanh thây! Vậy thì liệu có khả năng Vãn Hối đã được ai đó ở Bình Nhưỡng “tiết lộ” thông tin trên (mà cũng chẳng biết có thật sự đúng thế không) nhằm một mục đích chính trị gì đó? Cần nói thêm, Vãn Hối là tờ báo Hong Kong lâu nay chủ trương thân Hoa lục (chính tờ báo này từng nhiều lần đăng những bài bình luận giọng điệu diều hâu bịp bợm “gắp lửa bỏ tay người” đối với nước ta trong vấn đề tranh chấp biển đảo). 

Và nếu không phải là phỏng đoán như trên, chỉ có thể còn lại hai khả năng: 1/ Vãn Hối bịa để câu khách. Với một tay quân vương tàn ác như Kim Jong-un thì chuyện bịa như thế cũng dễ có người tin; và 2/ Vãn Hối được “mật lệnh” từ “tổng biên tập” Bắc Kinh thực hiện cú đòn này để bôi bẩn Kim Jong-un, kẻ ngày càng xấc xược coi Bắc Kinh chẳng là cái đinh gỉ gì!

Nguồn: FB Manh Kim


Xem thêm:
- Ngụ ngôn của Ezốp
- Không nhận thêm một đôla nào...
- Người chơi cá độ giỏi nhất thế giới

Wednesday, January 11, 2012

Sự hài hước của Nguyễn Thế Thịnh

Chào mừng bạn đến với Phuocbeo Blog!


Đọc xong entry Sẽ đến lúc muốn làm người Triều Tiên của blogger Thịnhbabel, có điều gì đó thật khó tả, vừa có cảm giác hy vọng, vừa có cảm giác thất vọng. Làm sao không hy vọng được khi một đảng viên, một nhà báo kì cựu như anh viết lên được những dòng chữ như thế này.

" ... Giật mình là vì họ vẫn còn kính yêu lãnh tụ của họ. Đừng cười, hãy nghĩ lại mà coi, bây giờ, ta có yêu kính lãnh đạo đến như thế không? Hay thử hỏi, cũng khá lâu rồi, khi nghe vị nào đó qua đời, có ai trong chúng ta rơi lệ? Lại hỏi, vì sao? ...

Tôi cũng phục họ rất công khai, Đảng toàn quyền thì cứ nói lãnh tụ cao nhất toàn quyền, Kim Jong-il được kế vị thì nói ra là sẽ kế vị và thực tế là đã kế vị. Không vòng vo Tam Quốc (để chạy đôn chạy đáo), không đổ cho "tập thể" ...

Tôi nghĩ cuối cùng cũng thế thôi, ăn uống để sống chẳng đáng bao nhiêu. Hiếp đáp, bòn rút của người khác (kể cả việc bán nước từng phần -cách nói của Nguyễn Duy) không cần đến cả liêm sĩ, cuối cùng của cải cũng chẳng để làm gì, chỉ để tiếng cho đời nguyền rủa ...

Trong lúc, tôi thấy mỗi lần quan chức nào đó ở các ngành trên trung ương về địa phương mang theo vợ con, thậm chí là bà con nội ngoại bắt các tỉnh phải cung phụng, lại còn tinh tướng chê hết cái này cái kia, tôi thấy họ không có liêm sĩ. Họ không biết dù phải cung phụng nhưng trong lòng những người cung phụng (kể cả người phục vụ) coi họ chẳng là cái đinh gì ...

Họ không ve vãn, lúc thằng này, lúc thằng kia như một con điếm lại luôn mồm nhân phẩm ..."

Đọc nghe sướng thật!
Nhưng rồi toàn bài vẫn toát lên một sự thất vọng, chợt nhớ đến "Nghịch lý Quảng Bình" của nhà báo tự do Xuân Bình, thầm thích thú một mình. Trong một entry blog mình, anh Thịnh từng tâm sự anh chỉ muốn làm một chiến sĩ trên mặt trận tư tưởng, nhưng xem ra, cái tư tưởng ấy có vấn đề rồi, cũng xin anh bỏ qua cho tui cái tính ngạo mạn, góp bàn tí chút.

- Nếu như anh viết ... giàu để làm gì, trẻ và giàu như Mark Zuckerberg là cùng, thì cũng qua Việt Nam cưỡi trâu và chơi trò bịt mắt bắt dê ... Thưa anh, người Việt Nam muốn giàu để đi du lịch qua Mỹ ngắm tượng Nữ thần Tự do, qua Pháp để ngắm Tháp Eiffel, qua Nhật ngắm núi Phú Sĩ, qua Trung Quốc để ngắm cái chuồng gà dán hình ông Mao... và cuối cùng để tìm hiểu nguyên nhân vì sao bọn đế quốc, thực dân, phát xít, bành trướng bá quyền ấy đã đến và làm khổ Việt Nam trong quá khứ nhiều như thế. Khát khao thịnh vượng là chính đáng anh à, quan trọng là cách làm như thế nào thôi.

- Nếu như anh viết ... không ai chết vì không có điện thoại di động, cũng không ai chết vì không có Internet ... Thưa anh, đúng như vậy, không ai chết vì không có những thứ ấy, kể cả không có áo quần, nhưng người Việt Nam bình thường không ai lại cởi truồng đi ra ngoài đường. Anh đã từng tác nghiệp tại báo Quảng Bình và nay là báo Thanh Niên. So với hơn 700 tờ báo trong nước, báo Thanh Niên khác gì là " chiếc di động hiện đại nhất, internet tốc độ cao nhất " trong hệ quy chiếu môi trường, phương tiện, phong cách làm việc và tiếng tăm. Ví dụ, một lần nữa, nếu cho anh chọn lựa làm việc ở báo Quảng Bình và báo Thanh Niên, anh sẽ chọn nơi nào?

- Nếu như anh viết ... dân tộc Triều Tiên giàu liêm sĩ. Nghèo thì nghèo, mày đừng hòng đụng đến tao.Tao có thể nhịn ăn để làm vũ khí hạt nhân, mày hãy coi chừng, tao không đụng đến mày thì thôi ... Thưa anh, một dân tộc liêm sĩ không bao giờ chịu nhịn đói, cày cuốc khổ cực để chỉ phục vụ quyền lợi cho một nhóm người, một tộc dân liêm sĩ không bao giờ cứ ai "cù lét" một tí lại giẩy nẩy lên, dọa "đánh" người anh em ruột thịt máu mũ của mình, một dân tộc liêm sĩ không thể nhịn đói để làm ra cái vũ khí mà khi bắn ra nó có thể giết hại hàng loạt sinh linh vô tội, một dân tộc liêm sĩ không chấp nhận nghèo đói để ngữa tay xin viện trợ lương thực, họ là một dân tộc có tài thực sự nhưng bất lực, bế tắc vì bạo tàn quyền lực. Không riêng gì tui, đa số những người tiến bộ trên thế giới mong muốn và tin rằng họ sẽ thoát ra hoàn cảnh đó và trở nên giàu sang thịnh vượng.

- Nếu như anh viết ...toàn đất nước Triều Tiên biến thành một bảo tàng lớn, sống động, lấy nguồn thu chính từ khoáng sản và du lịch ... Thưa anh, như tui đã viết trong entry "Tản mạn sau cái chết của nhà độc tài", luật pháp không cấm ai ước mơ, nhưng ước mơ muốn biến Bắc Triều Tiên thành một viện bảo tàng XHCN nguyên thủy chỉ để thế giới xem chơi thì... nhẫn tâm quá. Anh cũng đã từng sống qua thời đó rồi, tự ngẫm nghĩ mà so sánh. Ở Việt Nam, một trong những nổi buồn nhất là bán tài nguyên khoán sản, thế mà anh lại đem nổi buồn ấy cấy cho nước họ. Còn muốn làm du lịch thành công, muốn người ta biết đến nhiều thì phải mưu mẹo, lừa lọc giống như anh không muốn mà cũng phải làm tuyên truyền viên cho Vịnh Ha Long đấy thôi. Giỡn vậy để mà nói rằng, làm du lịch cũng là kinh tế thị trường, cũng phải cạnh trạnh gây gắt lắm.

Còn anh sẽ hay không sẽ làm người Triều Tiên thì tùy. Như anh từng tuyên bố sống vì vợ vì con là không hèn, một người sống vì vợ vì con như anh thì nếu những thành viên ấy không chịu qua nơi đó sống, đoán là anh sẽ không đi một mình đâu.

Hy vọng và thất vọng của tui là thế, tự an ủi mình rằng chắc anh ấy hài hước mà thôi.


Xem thêm:
- Khôn như Thượng thư văn hóa
- Gái mại dâm lại đứng đường và điếm chúa sẽ lên ngôi


Monday, December 26, 2011

Tản mạn sau cái chết của nhà độc tài

Chào mừng bạn đến với Phuocbeo Blog!



Phong trào dân chủ, nhân quyền trên thế giới liên tiếp nhận được những tin vui, cuộc cách mạng hoa lài rầm rộ khắp Trung Đông mà đỉnh điểm là cái chết của lãnh đạo độc tài Muammar Gaddafi hôm 20/10/2011, chấm dứt sự cai trị tàn bạo, độc đoán, độc quyền hơn 42 năm ở Libya, tạo nên sự phấn khởi, động viên cổ vũ phong trào dân chủ, nhân quyền trên trái đất này.

Và ngày 17/12/2011, chủ tịch Bắc Triều Tiên từ trần vào lúc 8 giờ 30 trên một chuyến xe lữa trong khi đang thực hiện một chuyến thăm chỉ đạo và ông qua đời bỡi một cơn đau tim, mọi nỗ lực hồi sinh cho ông đều thất bại. "Nhà lãnh đạo vĩ đại" ra đi (như cách nói của báo chí Bắc Triều Tiên thường xuyên tuyên truyền ca ngợi ông ta ), sự toàn trị đất nước bỡi bàn tay sắt đã để lại một nền kinh tế điêu tàn, nạn đói khủng khiếp, thiếu thốn lương thực triền miên, tham nhũng tràn lan. Bắc Triều Tiên còn bị quốc tế trừng phạt vì phát triển chương trình hạt nhân, chế tạo và bắn thử tên lữa...

Ông Kim Jong Il thọ 69 tuổi, lễ tang kéo dài 13 ngày. Năm 1994, thế giới đã từng chứng kiến cảnh khóc than quá đỗi thê lương vật vã... của hơn 25 triệu người dân Bắc Triều Tiên đưa tiễn linh cữu "Chủ tịch vĩnh cữu" Kim Il Sung ( Kim Nhật Thành ) về nơi an nghĩ cuối cùng. Có lẽ 13 ngày tới đây, chúng ta sẽ được thấy lại cảnh tiếc thương độc đáo, ấn tượng này một lần nữa...

Dân Hàn quốc nghiện thịt chó và rượu sake, có lẽ họ sẽ dùng nhiều những thứ ấy hơn trong những ngày sắp tới... Xem KBS WORLD, hình như người Nam Hàn tiếp nhận thông tin này một cách bình thản, không hoàn toàn bất ngờ lắm, giống như thưởng thức cà phê buổi sáng, đặt ly lên môi nhấm nháp, buông ly xuống mà tẩm ngẫm hương vị, rồi lại đưa lên nhấm nháp...

Bổn cũ soạn lại, kiểu cha truyền con nối đưa vị tướng 4 sao Kim Jong Un chính thức lên ngôi quyền lực, "Người kế nhiệm vĩ đại" mới xấp xỉ 30 tuổi sẽ tiếp tục theo đuổi lý tưởng cách mạng của thân phụ hay có một cuộc cách tân, thay đỗi vĩ đại nào đó, hãy đặt niềm tin vào lớp trẻ. Hy vọng, những cái gì Đại tướng thấy được, học được ở phương Tây sẽ giúp được ít nhiều cho đất nước, đó cũng không phải là điều ngẫu nhiên mà các nhà độc tài cộng sản đầu tư cho con em mình đấy sao?

Sự buồn cười là cứ mỗi khi quốc tế "đụng chạm" đến mình, Bắc Triều Tiên lại đem người anh em máu mũ ruột thịt Hàn Quốc ra dọa đánh. Bài toán Bắc Triều Tiên là bài toán rất khó, đất nước bao nhiêu năm trời bị cô lập, các con bài Rồng Giấy China và Chú Sam American cũng chỉ dừng lại ở một bán đảo chia cắt, đối lập giàu và nghèo, đối lập dân chủ và toàn trị, đối lập phát triển và nạn đói... Chỉ chính người dân Triều Tiên quyết định số phận của chính họ mà thôi.

Các cô gái Bắc Triều Tiên chỉ mặc váy và không được kết hôn với đàn ông ngoại quốc. Nhưng biết đâu, với sức trẻ và vốn hiểu biết trau dồi ở phương trời Âu, "Người kế nhiệm vĩ đại" sẽ làm nên điều vĩ đại, thiếu nữ Bắc Triều Tiên xinh đẹp sẽ trở nên trang nhã hơn trong trang phục áo sơ-mi, quần Tây, tự tin trao nụ hôn ngọt ngào với những chàng trai Việt Nam hào hoa phong nhã... Và biết đâu, cái sức trẻ và vốn hiểu biết ấy sẽ tiếp bước Mianma, tháo cùm, phá xích của con cáo già thâm hiểm đại Hán, tìm đến bến bờ dân chủ, tự do, phồn vinh, thịnh vượng...

Tiên sinh Trương Duy Nhất có một ước mơ là muốn biến Bắc Triều Tiên, Cu Ba thành một bảo tàng XHCN nguyên thủy để thế giới chiêm ngưỡng. Tôn trọng một góc nhìn khác, luật pháp cũng chẳng cấm ai ước mơ, nhưng có điều, người viết thấy mong muốn ấy... nhẫn tâm quá, thậm chí rất bệnh hoạn. Chỉ vì hai cái bảo tàng to lớn độc đáo kia mà để cho biết bao nhiêu người dân hai nước ấy phải chịu thiệt thòi, thiếu thốn, khổ sở, đớn đau... Bấy nhiêu năm rồi chưa đủ hay sao?..

Căn bệnh mãn tính của người già và bọn trí thức salon là coi thường lớp trẻ. Có thể, khuôn mặt búng ra sữa của vị đại tướng kia chưa nói lên được điều gì, nhưng thời gian và thực tiễn sẽ có câu trả lời thõa đáng. Nên nhớ, Muanmar Gaddafi nắm quyền năm 1969, khi mới 27 tuổi, sau một cuộc đảo chính quân sự không đổ máu, và ông đã tạo nên một Libya ấn tượng như thế nào, dù là, ấn tượng kia được hiểu theo nghĩa nghịch.


Xem thêm:
- Cảm xúc từ một lễ nhậm chức