Showing posts with label lá cải. Show all posts
Showing posts with label lá cải. Show all posts

Wednesday, January 15, 2014

Không thể để báo lá cải hoành hành

>> 'Chúng ta không có báo lá cải'
>> Báo lá cải ai nuôi mà sống khỏe?
>> Hành trình thăng trầm của những ông trùm 'báo lá cải'
>> Tiết lộ “động trời” của nhà thầu giao thông


Công Khanh

TP - Trước thực trạng một số đơn vị báo chí thiên về khai thác mặt trái, giật gân nhằm câu khách, Ủy viên Bộ Chính trị, Trưởng Ban Tuyên giáo Trung ương Đinh Thế Huynh khẳng định: “Điều này ảnh hưởng đến uy tín nền báo chí cách mạng, làm công chúng bức xúc".

Trước thực trạng một số đơn vị báo chí xa rời tôn chỉ, mục đích, thiên về khai thác mặt trái, giật gân, hình ảnh phản cảm nhằm câu khách vì mục tiêu kinh tế, ông Đinh Thế Huynh khẳng định: “Điều này ảnh hưởng đến uy tín nền báo chí cách mạng, làm công chúng bức xúc, những người làm báo chân chính cảm thấy bị tổn thương”.

Ngày 14/1, tại Hội nghị báo chí toàn quốc triển khai nhiệm vụ trọng tâm năm 2014, bên cạnh việc ghi nhận những đóng góp của báo chí cho sự nghiệp phát triển chung, ông Đinh Thế Huynh thẳng thắn chỉ ra những hạn chế, thiếu sót.

Trong đó ông đã nhắc tới thực trạng một số cơ quan báo chí vì chạy theo lợi ích kinh tế một cách phi văn hóa, vô trách nhiệm với xã hội; buông lỏng quy trình tác nghiệp, thiếu nhạy bén trong xử lý các tình huống; thông tin sai sự thật, thậm chí có thông tin sai sót ở mức nghiêm trọng, không thể khắc phục hậu quả.  

Bất cập trong quy hoạch báo chí cũng dẫn tới tình trạng trùng lặp, vi phạm bản quyền về nội dung, phân tán, lãng phí các nguồn lực.

Dù nhìn nhận đây chỉ là những “con sâu làm rầu nồi canh”, nhưng ông Huynh khẳng định những hạn chế, thiếu sót đó tác động tiêu cực đến việc xây dựng, củng cố nền tảng tinh thần xã hội, bồi dưỡng nhân cách, đạo đức, lối sống, thẩm mỹ cho công chúng, nhất là thế hệ trẻ.

Thiếu sót này làm ảnh hưởng nền báo chí cách mạng VN, làm giảm hiệu quả, thành tựu mà đông đảo những người làm báo chân chính đã nỗ lực đạt được trong năm qua.

 “Không thể để tình trạng các báo có xu hướng lá cải tiếp tục hoành hành. Và những người làm báo phải dũng cảm, biết hy sinh, dám từ bỏ nếu có lợi ích trong việc ra đời những phụ trương, những “ấn phẩm bẩn”, Trưởng Ban Tuyên giáo nói.

Ông Huynh khẳng định vai trò của cơ quan chủ quản là rất lớn, trực tiếp, có ý nghĩa quyết định. Vì vậy, trong quy hoạch tới đây sẽ tính đến việc cho dừng những tờ báo mà cơ quan chủ quản không còn hoạt động, hoặc  hoạt động không có hiệu quả, không có khả năng chỉ đạo, lãnh đạo, quản lý tờ báo.

Chia sẻ với những người làm báo, Trưởng Ban Tuyên giáo Trung ương đánh giá 2013 là năm khó khăn chưa từng có của báo chí,  thậm chí có tờ báo lâm vào cảnh nợ nần, phá sản, có tờ báo phải đóng cửa.


P/s: Ông bộ trưởng 4T khẳng định chắc như đinh đóng cột lim "Việt Nam không có báo lá cải", nhưng bữa qua lại nghe ông Đinh Thế Huynh (to hơn ông Son) bảo rằng "không thể để báo lá cải tiếp tục hoành hành như hiện nay". Gướm, nhà em loay hoay chả biết tin ông nào, tốt nhất là chả tin... (FB Nguyễn Thông)


Xem thêm:
- Cần nhân đạo hơn!
- Vỉa hè và người bán hàng rong
- Phải chăng xã hội đang tụt lùi?

Sunday, January 5, 2014

Bút Lông đã hỏi Diễn đàn Nhà báo trẻ một câu hỏi

>> Tàu hỏa VN trăm năm vẫn thế?
>> Làm sao nói cải tổ mà không dám hi sinh?
>> Không thể nói thật vì dối trá là bản chất
>> Đừng để người dân nghĩ chính trị phần lớn là dối trá!
>> SMI: cô ruột của nhà lãnh đạo CHDCND Triều Tiên, có thể, đã tự sát



Kết quả này không phải do cơ quan chức năng đặt hàng, song dù ít, dù nhiều cũng phản ánh thái độ nhiều mem đang công tác trong lĩnh vực báo chí ở các vị trí quản lý báo chí, nghiên cứu báo chí, phóng viên, biên tập viên... về hoạt động của một cơ quan báo chí cụ thể. Dù cơ quan này hay những người theo dõi diễn đàn có tiếp nhận kết quả đó hay không thì con số này vẫn là một thực tế cần suy nghĩ.

Nguồn: FB Bút Lông


Xem thêm:
- Đừng lôi tổ quốc gói gọn trong một cái giường
- Đừng lấy cái xấu để mong đè bẹp cái xấu hơn
- Truy tìm kẻ giấu mặt đã mật báo cho Dương Chí Dũng bỏ trốn

Saturday, January 4, 2014

Bữa tiệc của chó?

>> 15 du khách Việt Nam “mất tích” trên đất Israel
>> Nợ công 2013: Cuộc tranh đấu giữa hai số liệu
>> Campuchia: Căng thẳng leo thang, quân đội thề bảo vệ Hun Sen
>> Báo Mỹ: Kim Jong Un không xử tử chú bằng 120 con chó đói


Hai tờ Time và Washington Post ra hôm nay (giờ VN) (đề ngày 3-1-2014) đã cho thấy tính chất bất khả tín của vụ “chó xực hội đồng” trong bản tin của Vãn Hối liên quan sự kiện xử tử Jang Song-thaek tại Bắc Hàn. Cho đến giờ, không thấy Vãn Hối đưa ra bằng chứng để chứng minh rằng họ viết đúng. Khả năng vụ việc thuần túy là sản phẩm trí tưởng tượng của Vãn Hối ngày càng rõ. Tuy nhiên, sự việc cho thấy thêm rằng, chính sự bưng bít thông tin cũng như ngăn cản hoạt động báo chí nước ngoài của Bình Nhưỡng đã tạo ra một không gian rộng thêm cho sự đồn đãi, tạo cơ hội cho các tờ báo rẻ tiền tha hồ dựng chuyện giật gân. 

Cái hũ nút tối đen Bắc Hàn luôn kích thích thiên hạ cố chọc một khe thủng để nhìn vào. Càng bí mật mờ mờ ảo ảo, người ta càng tò mò. Càng tò mò, người ta càng đoán già đoán non. Càng đoán già đoán non, càng sai sự thật. Càng cách biệt sự thật, càng khó đính chính. Éo le hơn, khi muốn đính chính, thiên hạ lại càng không tin! Đó là bi kịch lẩn quẩn của sự bưng bít và kiểm soát thông tin một cách quá mức cần thiết! Cho nên, những chuyện “ly kỳ” và “rùng rợn” “ngoài sức tưởng tượng” như vụ “chó xé xác” chắc chắn sẽ còn tiếp tục. 

Bởi vì, ở cái xứ tự giam mình sau bức màn sắt như Bắc Hàn, nơi người dân được cai trị bằng một thể chế độc tài “hiếm có” ngày nay, dư luận bên ngoài luôn nghĩ rằng chuyện gì cũng có thể xảy ra, thực giả khó phân, biết đâu đó chừng. Chuyện gì tốt thì có thể bị đánh ngay một cái dấu hỏi to tướng trong khi chuyện gì xấu lập tức sẽ được tin và lan truyền ngay tắp lự. Suy cho cùng, miệng lưỡi thế gian, trách thế nào! Tóm lại, anh càng cố bưng bít và kiểm soát thông tin, anh càng gặp nhiều bất lợi! “Cây ngay” thì cần gì phải ngán!

Nguồn: FB Manh Kim


Xem thêm:
- Vũ công mà "công vẫn ngủ"
- Hot boy và hot girl
- Ngột ngạt tâm linh, văn minh và văn hóa
- Mô Phật! Thoát...
- Cổng chùa thiện ác

Friday, January 3, 2014

Khi ông Nguyễn Bắc Son tuyên bố Việt Nam không có báo lá cải

>> Vì sao Ngọc Trinh "quên quần" dạo phố?
>> Cướp tàn độc trở lại Sài Gòn dịp cuối năm
>> Myanmar quyết tâm sửa đổi hiến pháp


Khi ông Nguyễn Bắc Son tuyên bố Việt Nam không có báo lá cải, có lẽ ông cũng không ngờ tuyên bố này đã khơi lên những làn sóng lá cải tàn tệ, ngày càng hung dữ, ngày càng trắng trợn.

Đó là bởi một khi được người đứng đầu ngành truyền thông bảo chứng rằng họ không phải đang làm báo lá cải (không có báo lá cải thì làm sao làm báo lá cải) thì sợ gì mà họ không lấn tới. Nay giả thử dư luận xã hội chịu hết nổi, gây sức ép đòi đóng cửa mấy tờ lá cải gây hại, có lẽ người ta cũng không thể đóng cửa chúng được vì đã lỡ tuyên bố không có báo lá cải làm sao đóng cửa ai.

Cái tâm lý chối bỏ (denial) là rất dễ hiểu. Nhưng nó chỉ xuất hiện khi người ta không dám đối diện với thực tại hoặc khi thừa nhận sẽ gây nguy hại cho uy tín. Thừa nhận Việt Nam có báo lá cải đồng nghĩa thú nhận sự bất lực, không quản lý nổi; chối bỏ và cho rằng đó chỉ là xu hướng có nghĩa tạo cho mình con đường thoát – chỉ là xu hướng thì chấn chỉnh mấy hồi.

Bảo vệ được cho mình nhưng đánh đổi bằng sự đầu độc cả xã hội thì cái giá phải trả đắt quá.

Nguồn: Xê Nho


Xem thêm:
- Nhận lỗi
- Thủ thuật nhà quan
- Đó cũng chỉ là chuyện hôi của cấp thấp

Tuesday, December 31, 2013

Bệnh tình của “kiều nữ Hải Dương” – ai được phép “tiết lộ” để “gây sốc”?

>> Ai đã « trảm » Lênin ở Ukraina ?
>> Công an Tân Cương bắn chết 8 ‘côn đồ’
>> Chế độ góp phần tạo nên ‘tội phạm’?
>> Dương Chí Dũng thoát án tử nếu bồi thường 5 tỉ đồng? (tiếp tục định hướng dư luận!)


Hà Hiền

Tiếp theo các thông tin giật gân về vụ “kiều nữ Hải Dương hiếp dâm lái xe taxi” mà người trong cuộc đã lên tiếng bác bỏ và dọa sẽ kiện những người đưa tin, hôm nay (31/12/2013), trang tin Soha News (soha.vn – thuộc Công ty cổ phần truyền thông Việt Nam – VC Corp) lại có bài viết với tiêu đề “Tiết lộ gây ‘sốc’ về bệnh tình của kiều nữ Hải Dương” trích dẫn phát biểu của một ông bác sĩ tên là Phạm Huy Vinh, nguyên là một trưởng khoa của Bệnh viện Tâm thần Hải Dương tiết lộ khá chi tiết về bệnh tình của bệnh nhân N.

Điều 8, Luật khám chữa bệnh quy định về quyền của người bệnh được giữ bí mật thông tin về tình trạng sức khỏe và đời tư được ghi trong hồ sơ bệnh án và những thông tin này “chỉ được phép công bố khi người bệnh đồng ý hoặc để chia sẻ thông tin, kinh nghiệm nhằm nâng cao chất lượng chẩn đoán, chăm sóc, điều trị người bệnh giữa những người hành nghề trong nhóm trực tiếp điều trị cho người bệnh hoặc trong trường hợp khác được pháp luật quy định.”

Bài báo nói trên không đề cập đến việc liệu chị N có đồng ý tiết lộ thông tin về bệnh tình của chị hay không, mặt khác theo bài báo này thì cũng không có tình huống nào cho thấy cần phải tiết lộ thông tin ấy để “nâng cao chất lượng chẩn đoán, chăm sóc, điều trị người bệnh giữa những người hành nghề trong nhóm trực tiếp điều trị cho người bệnh hoặc trong trường hợp khác được pháp luật quy định” mà chỉ là câu chuyện riêng giữa ông bác sĩ với một người không hành nghề y là anh (chị) phóng viên để  anh (chị) này đăng báo chỉ với mục đích là … gây “sốc” – như tiêu đề của bài báo. Vì vậy rất có khả năng ông bác sĩ này đã vi phạm vào Điều 8, Luật khám chữa bệnh như đề cập ở trên với sự tiếp tay của báo chí.

Nguồn: Blog Hà Hiền


Xem thêm:
- Dưỡng liêm có khó?
- Tham nhũng vặt không vặt như ta nghĩ
- Họ đã vỗ tay hoan nghênh chào mừng bản Hiến pháp mới!

Thursday, November 21, 2013

Kennedy và Monroe và những... chuyện tào lao!

>> Bộ trưởng Thông tin - Truyền thông: Việt Nam không có 'báo lá cải'
>> Xin báo công với hương hồn Đại tướng!
>> Con gái cố Tổng thống Kennedy gặp Nhật hoàng Akihito
>> “Blog cá nhân hiện là một thách thức”
>> Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng: Quá nhiều đài, bắt dân nghe quá nhiều!


50 năm sau vụ ám sát Kennedy

Với giới báo chí Mỹ, có lẽ không đề tài chính trị nào được khai thác nhiệt tình và dai dẳng bằng vụ John F. Kennedy. Hàng núi tài liệu được đào xới, vô số nhân chứng được phỏng vấn và hàng đống “bằng chứng” được trưng ra. Chỉ riêng vụ ám sát đã có vô số giả thuyết. Người ta còn đào bới cuộc đời cá nhân của Kennedy, về dòng họ Kennedy, về chuyện tình ái của ông tổng thống bảnh trai, đặc biệt với cô đào lẳng Marilyn Monroe. Thậm chí “bí mật” về việc JFK “chơi với mafia” cũng được “phanh phui” nốt. Tuy nhiên, lắm lúc chẳng còn gì để nói và thế là ngụy tạo! Quyển The Dark Side of Camelot phát hành năm 1997 của nhà báo Seymour M. Hersh là một trong số đó, trở thành một “án lệ” kinh điển về đạo đức báo chí cũng như đạo đức sử học… 

“Bí mật đường dây” Kennedy-Monroe-Mafia

Mọi chuyện xảy ra từ một nguồn tài liệu cho rằng John F. Kennedy từng bị Marilyn Monroe tống tiền (1 triệu USD) để ém nhẹm mối quan hệ trăng hoa giữa cô và tổng thống, cũng như giữ kín chuyện Kennedy có dính dáng trùm mafia Sam Giancana. Tài liệu trên còn cho biết Tổng thống Kennedy từng yêu cầu giám đốc FBI J. Edgar Hoover sắp xếp kế hoạch… giết Monroe (Marilyn Monroe tự tử vào năm 1962)! Trong suốt nhiều tháng trời, tài liệu vừa nói - do Seymour Hersh thu thập và sau đó viết trong quyển The dark side of Camelot - đã gây chấn động dư luận Mỹ. Nguồn cung cấp tài liệu cho Hersh là Lawrence Cusack Jr. Thế nhưng độ tin cậy của tài liệu như thế nào?

Hãng thông tấn ABC News - sau khi mua bản quyền The dark side of Camelot (lúc đó sắp xuất bản) để dựng phim tài liệu – đã phải thú nhận rằng tài liệu chỉ là ngụy tạo. Trong buổi phát sóng trên chương trình 20/20, phóng viên Peter Jennings của ABC News đã đối chất trực tiếp với Lawrence Cusack Jr., buộc Cusack phải xác nhận rằng tài liệu là giả mạo. Khi vụ việc đổ bể, Hersh phản ứng bằng cách nói rằng mình sẽ cắt bỏ phần nội dung không đáng tin cậy trong quyển The dark side of Camelot. Seymour Hersh là một trong những tên tuổi lừng danh của làng báo Mỹ. Từng nhận giải Pulitzer với bài báo về cuộc thảm sát Mỹ Lai, Hersh chuyên khai thác hậu trường chính trị Mỹ lẫn tình báo quốc tế, chẳng hạn kế hoạch của Liên Xô bắn hạ chiếc KAL 007 vào năm 1983. Tháng 8-1993, Hersh ký hợp đồng trị giá 1 triệu USD với nhà xuất bản Little, Brown & Company để viết quyển sách về vụ ám sát Kennedy. Sự tập trung vào chủ đề ám sát cuối cùng lại chuyển sang hướng khác, khi Hersh phát hiện Cusack, kẻ cho biết mình có những tài liệu mật tiết lộ nhiều chuyện động trời…

Từ đâu Cusack có được nguồn tư liệu này? Cusack nói với Hersh rằng đương sự tìm thấy hơn 300 tập tài liệu trong kho lưu trữ của cha mình. Theo Cusack, cha đương sự từng làm việc cho Joseph Kennedy (bố của Tổng thống JFK) và được giao nhiệm vụ… che đậy mọi liên hệ tình ái của J. F. Kennedy với Marilyn Monroe cũng như với trùm mafia Sam Giancana! Trong thực tế, cha của đương sự, Larry Cusack, là luật sư riêng của Gladys Baker (mẹ Marilyn Monroe) từ năm 1980 cho đến khi bà Baker từ trần năm 1984. Nguồn tài liệu Cusack cho biết, ngày 7-1-1962, Monroe và J. F. Kennedy đã ký bản cam kết về việc giữ bí mật mối quan hệ giữa Kennedy và Monroe cũng như giữa Kennedy với thế giới ngầm. Vài tập tài liệu còn cho thấy có cả bức thư do J. F. Kennedy thủ bút nói đến “những người bạn Chicago” và “buổi gặp gỡ với Sam G.”. Hơn thế nữa, một tập tài liệu khác cho biết trùm FBI Hoover đã tống tiền J. F. Kennedy sau khi phát hiện Joseph Kennedy lấy 600.000 USD chi cho Monroe!… 

Trong thực tế, chuyện gia đình Kennedy quan hệ với mafia từng bị nghi ngờ. Người ta còn nói J. F. Kennedy có quan hệ trăng hoa với Judith Campbell Exner - một cô bồ của bố già Giancana. Thập niên 1920, người ta từng đồn Joseph Kennedy đã nhờ mafia Chicago giúp J. F. Kennedy tranh cử tổng thống. Những đồn đãi về mối quan hệ giữa J. F. Kennedy và Monroe cũng được nghe ít nhiều. Tại quảng trường Madison vào năm 1962, trước 20.000 người, Monroe đã hát bài Happy Birthday nhân sinh nhật J. F. Kennedy. Nhà viết tiểu sử Monroe - Donald Spoto – nói rằng Monroe và J. F. Kennedy đã gặp nhau bốn lần từ tháng 10-1961 và tháng 8-1962... 

Trở lại với vụ Cusack. Để kiểm chứng nguồn từ Cusack, Hersh đã đưa tài liệu cho một số cựu tùy viên cũng như bạn bè J. F. Kennedy xem. Tháng 8-1995, Hersh dò ra một nhân chứng sống: bà Janet DesRosiers Fontaine - cựu thư ký và cũng là tình nhân của Joseph Kennedy (?). Phản ứng DesRosiers rất quyết liệt: bà viết thư cho Hersh và nhà xuất bản, nói rằng đó là tài liệu ngụy tạo. Tuy nhiên, Hersh vẫn đưa nhử tập tài liệu và đòi nhà xuất bản Little-Brown ứng trước 250.000 USD, đồng thời thuyết phục hãng NBC trả hơn 2 triệu USD để sản xuất một phim tài liệu dài một giờ. Tuy nhiên sau đó NBC hủy hợp đồng vì nghi ngờ tính chính xác. Hersh chạy sang hãng ABC, ngỏ ý bán tài liệu với giá khoảng 2 triệu USD. Giám đốc ABC Roone Arledge cũng nghi ngờ. Để tăng độ tin cậy, Hersh thuê một số chuyên gia chữ viết để xác nhận chữ ký J. F. Kennedy. Sự việc trở nên tồi tệ khi tòa xác định một số trang trong tập tài liệu đã được đánh trên loại máy chữ chưa hề được sản xuất vào đầu thập niên 1960!

Hersh còn phát hiện rằng, một trang trong tập tài liệu có dùng loại mật mã bưu điện mà thực tế nó chỉ được sử dụng vào một năm sau so với ngày tháng trên trang tài liệu! Hersh cũng chẳng dò ra được số tài khoản mà gia đình Kennedy mở cho Monroe. Cuối cùng, Hersh quay sang điều tra nhân thân Cusack. Hóa ra đương sự từng mắc nợ như chúa chổm, nói rằng mình là sĩ quan hải quân (chưa từng!), đã học tại Harvard cũng như đại học New York (chưa nốt!). Còn nữa, trong công ty luật mà Cusack có lần làm việc, Hersh tìm thấy vài trang giấy gợi lên sự hoài nghi rằng chữ ký J. F. Kennedy đã bị làm giả… Bất luận thế nào, cuối cùng The dark side of Camelot cũng ra mắt (NXB Little, Brown & Company), trở thành một best-seller bởi nó đã gây chú ý từ nhiều tháng trước; trong khi đó, Cusack bị lôi ra tòa! Cuối tháng 9-1999 (khoảng hai năm sau khi The dark side of Camelot được phát hành), Cusack bị kết án với 13 tội danh liên quan ngụy tạo tài liệu. Đương sự bị xử 10 năm tù. Cần nói thêm, vào thời điểm gặp Seymour Hersh, Cusack cũng bán hơn 350 tài liệu dỏm liên quan Kennedy-Monroe với tổng cộng 7 triệu USD cho một số người khác. 

Hersh còn “chế” thêm những gì?

Trong phần điểm sách The dark side of Camelot, cây bút Edward Jay Epstein của Los Angeles Times viết: “Hóa ra quyển sách này nói về sự khiếm khuyết của báo chí điều tra chứ không phải về khiếm khuyết của John F. Kennedy”. Sử gia lừng danh Arthur Schlesinger Jr. (cựu tùy viên của JFK) gọi Hersh là “phóng viên điều tra cả tin nhất mà tôi từng biết”. Một trong những nội dung chính của quyển sách là miêu tả Kennedy như một anh đào hoa hám gái. Qua “tìm hiểu”, tác giả (Hersh) đã phát hiện được một người tên Florence M. Kater – một nhân chứng biết rõ thói trăng hoa và tật “cưa gái nhà lành” của Kennedy, vào thời điểm Kennedy tranh cử tổng thống 1960. Theo Hersh, Kater là chủ nhà thuê của Pamela Turnure (nguyên tùy viên của Kennedy khi ông còn làm thượng nghị sĩ). Có lần, Kater “kể”, bà đã tấn công Kennedy khi ông cùng “em bồ” Turnure rời ra khỏi căn hộ (nhằm tránh bị Kater nghe trộm!) lúc 3g sáng. Kater còn chụp được cả hình Kennedy lấy khăn mù soa che mặt! 

Thế nhưng quyển The dark side of Camelot chẳng có bức hình nào liên quan sự việc để làm bằng, dù Hersh còn miêu tả rất kỹ một đoạn cho thấy, hồi Kennedy ghé đến Washington DC trong chặng tranh cử tổng thống năm 1960, bà Kater đã mang theo bức ảnh trên để làm lộ “bộ mặt thật” của ngài ứng cử viên tổng thống. Tiếp đó, ngày 14-5-1960, chỉ 4 ngày sau khi Kennedy giành chiến thắng cuộc bầu cử sơ bộ West Virginia, Kater lại xông đến gần Kennedy trong buổi nói chuyện tại Đại học Maryland; tất nhiên vẫn mang theo bức ảnh. Kennedy thấy và lờ đi (!) nhưng một phóng viên ảnh đã nhanh tay chụp được cảnh này và đăng trên tờ Washington Star vào hôm sau. Tuy nhiên, khi người ta xem lại bản microfilm các ấn bản Washington Star ngày 14, 15 và 16-5-1960, chẳng có bức ảnh nào như thế! Phần “nhân chứng” Kater, đương sự đã chết trước khi Hersh viết sách nhiều năm! 

Trong bài điểm sách (The dark side of Camelot) trên New York Times (30-11-1997), Thomas Powers cũng chỉ ra nhiều chi tiết đáng ngờ của Hersh, và nhận định rằng quyển sách trên chỉ là “tác phẩm của một nhà báo chứ không phải của một sử gia”. Một tác phẩm nghiên cứu lịch sử không thể có những câu đại loại: “ông ấy/bà ấy đã nói thế trong cuộc phỏng vấn cho quyển sách này”; “đương sự đã nói với tôi”, “tôi đã tìm được nhiều tài liệu để viết quyển sách này”, “đây là lần đầu tiên việc này được in ra”… Một trong những nhân chứng “tạm giấu tên” rất đáng ngờ trong The dark side of Camelot cần nêu thêm là một cô gái trẻ, bị Kennedy (lúc đó 40 tuổi và đã có gia đình) quyến rũ mê hoặc khi “nạn nhân” mới chỉ là cô bé sinh viên 19 tuổi. Mối tình lén lút kéo dài hơn hai năm, trong thời gian “nạn nhân” được đưa vào Nhà trắng “phụ trách các vấn đề quốc tế”. Nàng chỉ rời đi khi cảm thấy mình bị chán chê vất bỏ, khi nàng học được một điều mà nàng đã kể với Hersh: Kennedy hám trai chẳng thua gì hám gái, rằng Tổng thống từng dụ dỗ nhiều phóng viên nam!

Một số nhân viên mật vụ bảo vệ tổng thống (Secret Service) còn “kể” với Hersh rằng, Kennedy có một “khẩu vị” bệnh hoạn là thích gái mại dâm, được một số bạn thân mang về từ đường phố; rằng Tổng thống thường “nhảy lên vui mừng” trong tình trạng khỏa thân với đám gái giang hồ trong bể bơi Nhà trắng! Các buổi hoan lạc có khi có sự tham dự của một số bạn bè và cả hai người em ruột Bobby và Teddy! Tháng 12-1962, tại biệt thự Bing Crosby ở Palm Springs – Hersh viết – chủ nhà Bing Crosby đã tổ chức một đêm trác táng cho Kennedy. Bên trong nhậu nhẹt trụy lạc tưng bừng, bên ngoài, cảnh sát canh cửa! Các cô gái tham gia được giới thiệu là tiếp viên một hãng hàng không châu Âu… 


Thật khó có thể tưởng tượng một phóng viên tên tuổi như Seymour Hersh lại hạ thấp cây bút mình để “phanh phui” những chuyện như vậy, về một tổng thống. Thật ra cũng dễ hiểu vì những cái tên như Kennedy và Monroe đều đã trở thành huyền thoại mà huyền thoại luôn hấp dẫn công chúng, đặc biệt những bí mật riêng tư của các huyền thoại. Điều lạ là The dark side of Camelot vẫn được phát hành, vẫn bán chạy và Hersh không bị truy tố! Và điều lạ nữa là ngày nay làng báo thế giới vẫn còn thấy những phiên bản tương tự Seymour Hersh!

Nguồn: FB Mạnh Kim

P/s: “Hiện tượng này ("báo lá cải" - PV) cần được ngăn chặn và chấm dứt ra khỏi đời sống xã hội, đời sống của nền báo chí nước ta”, Bộ trưởng Son >>> nói.
-----------
Mình không thích báo lá cải nhưng mình phản đối việc dùng quyền lực nhà nước để ngăn chặn, cấm đoán báo lá cải, vì nó đi ngược lại với niềm tin của mình về tự do báo chí.
Một nhà nước lành mạnh thì không có việc gì phải ngăn chặn báo lá cải. (FB Mít Tờ Đỗ)


Xem thêm:
- Giá như Đà Nẵng...
- Nỡm ạ, vậy là đã rõ!
- Hài đến nỗi phải xem người khác ngáy để cười


Saturday, November 16, 2013

Cái bộ này vì sao càng ngày càng có những văn bản kỳ lạ quá

>> Chưa tàn giấc mơ… điện
>> Rùng mình với kết quả thanh tra thủy điện
>> Tầm nhìn mét hai, mua thang bảy hai mét
>> Đàn bà - đàn ông và bi kịch “quýt làm cam chịu”
>> Người phạm luật giao thông bị thương, dân vây đốt xe công an


Thấy báo Tuổi Trẻ đưa tin Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch ban hành >>> Thông tư quy định định mức trả công giờ người làm mẫu vẽ trong các trường đào tạo mỹ thuật, tôi nghĩ tờ báo nói đùa trong mục Chuyện thường ngày của anh Bút Bi. Không ngờ đây là chuyện có thật.

Thông tư 07 quy định rất cụ thể mức trả công người làm mẫu vẽ:

Ví dụ mẫu nam ngồi có quần áo là 40.000 đồng/tiết học, không quần áo thì thêm được 5.000 đồng. Cao nhất là nữ tư thế đứng, không quần áo được 75.000/tiết học.

Cái bộ này vì sao càng ngày càng có những văn bản kỳ lạ quá. Vì sao lại can thiệp đến tận chuyện trả công cho người làm mẫu vẽ? Cho dù để áp dụng cho trường công lập nhận ngân sách nhà nước thì chuyện này nên để cho nhà trường tự chủ; không quyết định được mức thù lao cho những người làm mẫu vẽ thì làm sao tưởng tượng được các trường có quyền tự chủ cái gì?


P/s: Một nghiên cứu mới đây về truyền thông cho thấy tỷ lệ các địa chỉ IP ở nước ngoài truy cập vào các trang web tiếng Việt từ trong nước tăng đột biến trong những tháng gần đây. Khi phân tích các con số thống kê, nhóm nghiên cứu hầu như không có lý giải thống nhất. Một số ý kiến lý giải rằng, do nhu cầu thông tin của người Việt ở nước ngoài về tình hình trong nước ngày càng tăng lên, do chất lượng báo chí Việt ngày càng nâng cao, do báo chí Việt chủ động lồng ghép thông tin đối ngoại của Đảng và Nhà nước vào nội dung thông tin, đáp ứng nhu cầu của bà con. Nhưng cũng có một số ý kiến chưa đồng tình với các lập luận ấy: lâu nay báo chí chúng ta cũng nỗ lực phục vụ nhu cầu thông tin của người Việt ở nước ngoài, nhưng sao không có con số tăng đột biến như vậy.

Do không thống nhất trong lý giải, nhóm nghiên cứu quyết định gửi câu hỏi khảo sát đến các độc giả người Việt ở nước ngoài. Sau một thời gian ngắn, thư ký tập hợp các câu trả lời: “Bà con thích đọc báo trong nước vì báo chí nước ngoài chán quá. Thông tin từ trong nước thú vị hơn: ngày nào cũng xác chết trôi sông, tạt a xít, chặt tay cướp điện thoại, ca sĩ đi thẩm mỹ, bệnh nhân tử vong do bác sĩ sơ suất, đại gia giật hụi, cầu thủ bán độ, doanh nhân trốn thuế v.v... 

Bản tổng hợp của thư ký còn dài lắm. 

Trước kết quả bất ngờ này, nghe đâu các nhà khoa học đã đặt lại giả thuyết nghiên cứu. (FB Phan Văn Tú)

Xem thêm:
- Điều không nên có!
- Không bất ngờ lắm đâu!
- Chúng ta đã hết lòng với dân chưa?

Wednesday, January 30, 2013

Trường ca cá nước lợ

Theo Bộ trưởng Chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ Vũ Đức Đam: “Nhưng thanh tra lại chỉ tiến hành với thanh tra bộ, tỉnh. Còn với Thanh tra Chính phủ thì không có khái niệm thanh tra lại”


Dẫn lời: Con cá nước ngọt có thể dạo chơi vui đùa theo các khe suối, tung tăng rong ruổi trên các triền sông, tha hồ ngụp lặn, búng nhào từ đầu thượng nguồn đến cuối hạ lưu ... Con cá nước mặn có thể đối đầu với gió to bão lớn, vững vàng lướt sóng đại dương, khám phá, chinh phục những điều kỳ bí mênh mông bất tận của biển cả... Cá nước lợ cũng đớp, cũng vùng vẫy, cũng hung hăng, cũng bầy đàn ... như mọi con cá khác, nhưng nếu nó muốn hóa rồng xưng bá .., nó cũng chỉ có thể làm tung tóe, huyên náo ... một cửa sông nào đó mà thôi. (MP)



Nếu ông giời cho mình chấm điểm, chắc mình sẽ chấm cho cụ Bá Nẵng đạt danh hiệu là “Chính trị gia có nhiều phát biểu lùn văn hóa” nhất trong năm :))

Không phủ nhận sự tham gia ồ ạt của giới truyền thông lá cải kiêm cờ lóc gơ, khai thác cụ Bá như một khía cạnh “lạ” để câu view, thì việc tỉnh táo khi ý thức rằng, nếu không có sự bật đèn xanh, và kín đáo phụ họa của cụ ấy, thì dẫu có bố bảo – báo chí cũng không dám tự tung tự tác đến độ như vậy.

Thế thì túm gọn đại khái được, lá cải cũng là cụ, và cụ cũng là lá cải, nhẻ?

Cũng là điều dễ hiểu, khi trong bối cảnh chính trị hiện tại, Cụ Bá chọn lối phát ngôn nhắm vào lực lượng xã hội bình dân số đông, từa tựa như đám ca sĩ trẻ mới nổi, muốn câu tin nhắn bình chọn và thu hút lượng khán giả tuổi teen, thì cứ rặt chơi kiểu ca khúc một đập ăn quan, dạng như “giờ thì anh hứa để làm gì, đã không còn là gì ...”, hoặc bước hai, sẽ là nude toàn thân để bảo vệ môi trường!

Và nếu thế, thì cụ Bá, là một trong những chính trị gia hiếm hoi có những phát biểu kiểu dân dã đến độ vô học đạt kỷ lục, đại loại như “cho hốt liền, không nói nhiều!!!”

Kiểu nói chuyện, phát ngôn của cụ Bá, là như thế này “Lượt đầu, chả nói làm gì. Lượt hai, anh mới lên nhoằng cái anh ra ngay. Ra thì ra nhưng là vẫn lên, vẫn cứng cỏi như chưa ra, phải không? Cái này thì phải đợi thôi. Ai mà biết được, nhỉ?” :)), nghe hừng hực vãi luyện!!! @ Nhời con Acoustic Guitare phụ họa.

Có lẽ, hơn lúc nào hết cụ Bá Đà Nẵng đang cảm nhận được sự tai hại như thế nào bởi lối chém gió vô tội vạ của cụ.

Cụ đã thấy cái cách mà đám BBC, RFA hay đám rận tri thức nửa mùa bâu vào chưa cụ?

Hốt ai mà không cần nói nhiều hử cụ? Cụ tính hốt cái đám mà nó đã nai lưng ra bơm xèng cho Nẵng trong suốt bao nhiêu năm qua á? Cứ dính đến BĐS và tài chánh ngân hàng là cụ hốt tất á? Thế cụ tiếp tục có ý định đưa dân cụ về với thời thiên đường trâu trước, cày sau à?

Mà cụ thật, đụng ai không đụng, cụ lại đi tuyên chiến với đám đó mần chi hử cụ?

Công tội phân minh, tại sao khi xã hội chơi đẹp ghi nhận công lao của cụ, thì cụ lại không đủ bản lĩnh đứng lên dõng dạc nhận cái khuyết của mình xem nào?

Bản kết luận thanh tra dài 34 trang chứ cóc phải 9 trang như đám kền kền và lũ tri thức rởm đang vần vò. Và thanh tra nó đã múa câu gọt chữ tránh cho cụ mấy ý, cụ chẳng biết hay cụ cố tình không biết mà còn lớ lờ lơ chỉ đạo đám đàn em mồm loa mép giải!!!

Kể cũng tội anh X và cũng nực cười cho đám tri thức rởm thiên hạ. Một thằng nó đã đủ bãn lĩnh ngồi im rung đùi kệ mẹ khi từ cụ Tổng Nú đến cụ 4 Sang thi nhau nổ đùng đoàng đá đểu, thì hà cớ chi mắc mớ chi đến độ nó phải đi tay đôi kiểu đờn bà uýnh ghen với cụ Bá?

Nhẻ?

Huỵch toẹt ra mà nói, Nẵng là một trong những địa phương cực giỏi về ….bịt (kiểm soát hehe) thông tin trong suốt thời gian qua. Thiên hạ chỉ nhìn được vào mặt ưu, chứ cóc nhìn vào được cái dở. Vì thế, chẳng có gì ngạc nhiên khi bản kết luận thanh tra được tung ra, khối chú nức nở như đúng rồi, chửi bới văng mạng. Mà nức nở, cũng rặt lối a dua, tỉnh táo xem cụ Bá sai đúng thế nào thì ít, mà nhắm mắt nhắm mũi lôi cụ X ra chửi thì nhiều :))

Chẳng đâu xa, đám các con giời anh hùng núp lùm vừa vả cụ Bá không thương tiếc trong vụ ông Thanh Cớm ra tòa, nay đã vội lờ tịt đi để ủn đít cụ, mục đích? Chẳng có thương xót ti toe gì mẹ ngoài tham vọng lùa cụ X xuống, nhân thể tiện tay dắt dê đả luôn cụ Nú cụ Bốn?! Nhẻ?

Hô hào Thanh tra công bố kết luận không đúng thời điểm? Thế thì lúc nào là đúng thời điểm? Lỗi thì trước sau cũng là lỗi, nhẽ lúc cụ Bá yên vị mới công bố thì đúng thời điểm chắc?

Nẵng là gì mà tự cho phép mình được ưu ái khác đi hàng chục địa phương nằm trong chuỗi kết luận thanh tra? Tự trị chắc?

Một nội dung thanh tra như thế, kiểu gì chả nằm chềnh ềnh trên bàn của UB Kiểm tra Trung ương, VP Trung ương, các bố trong Bê Cê Tê từ nảo từ nào. May mà nó còn đường đường chính chính công bố trên Vờ Tờ Vờ đấy, chứ nói gở mồm chẳng may thằng nào mắt xếch răng móm chơi đểu nó thậm thụt ăn cắp rồi tung mạng câu view như quả tờ trình đòi đánh roi cụ X thì bỏ bố!!!

Vấn đề là, biết tỏng như thế tại sao các cụ còn lớ lờ lơ đi lúc quyết định bổ nhiệm cụ Bá?

Và cụ Bá cũng đã thừa biết mình như thế nào, sao vẫn còn hung hăng gái đĩ già mồm, trưng dao trưng kiếm làm bộ mặt ngầu diễn trò trên báo như đúng rồi, đòi chém anh này anh nọ, mà anh này anh nọ lại tuyền anh hổ báo?

Cụ Bá, khoái cụ thì cũng khoái thật đấy, nhưng ... cũng đau đầu thú vị phết nhẻ? :))

Để bức biếm họa này đây làm bằng. Bạn nào tìm hộ mình nó đã được đăng trên tờ báo nào với nhé.

Bức họa này, góp phần không nhỏ trong việc mua vui cho thiên hạ mấy ngày qua. Là một trong những lý do (lớn) mà đặng chẳng đừng, cụ Bá bắt buộc phải nhận được đúng thứ cần phải nhận!

Dù, cụ X có muốn lờ đi chăng nữa, khi sự tréo ngoe cũng đã trót rồi!

Đôi khi, cứ đao to búa lớn, thực ra nó lại bé tẻo tèo teo đến độ phì cười. Ít nhất sau vụ này, bố bảo cụ Bá cũng không còn cái trò chém gió như một gã thất phu hàm hồ trên mạng nữa!

Nguồn: DG Blog

P/s: Mệt, mạng miết gì mà cứ rối như rừng...

Xem thêm:
- Rối vì mập mờ
- Hình như có hai Thủ tướng
- Đối ngoại, đối nội của một anh quan tỉnh lẻ
- Quá ẩu hay là sự ngay thơ đầy toan tính
- Phát ngôn ngu ngơ đầu tiên của Tân trưởng ban Nội chính
- Chém vơi Ba Thánh