Showing posts with label giáo sư. Show all posts
Showing posts with label giáo sư. Show all posts

Wednesday, December 25, 2013

"Nhiều giáo sư ở Việt Nam chỉ có giá trị trong thư viện"

>> Phải chăng xã hội đang tụt lùi?
>> Những hình ảnh 'lạ lùng nhất' về các chính trị gia trong năm 2013
>> Video: Cận cảnh vụ rút ruột đường cao tốc TP.HCM - Long Thành - Dầu Giây


Khánh Ngọc

Trước trào lưu học hàm học vị hiện nay, bác sĩ Lê Thị Kim Dung thẳng thắn nhìn nhận: Việt Nam có quá nhiều giáo sư nhưng công trình của họ đi vào thực tế quá ít ỏi mà chỉ có giá trị trong thư viện.

Với hơn 30 năm kinh nghiệm làm bác sĩ sản khoa, cái tên bác sĩ Lê Thị Kim Dung trở nên gần gũi với biết bao phụ nữ ở thủ đô Hà Nội. Bà nổi tiếng với các kinh nghiệm sản phụ khoa mà không phải nhiều bác sĩ có được. Nói đến bà người ta thấy bà không chỉ là một chuyên gia của sản phụ khoa mà những rắc rối tình dục bà đều giải thích được. Nhưng rất lạ, tốt nghiệp từ năm 1977 nhưng đến nay bà vẫn không có thêm một học vị nào khác ngoài tấm bằng tốt nghiệp sản khoa của Đại học Y Hà Nội.

Hàng ngày, người nữ bác sĩ vẫn lóc cóc đạp chiếc xe đạp từ nhà mình đến phòng khám của bà tại trung tâm y tế lao động Nông nghiệp số 178 Thái Hà, Hà Nội. Chiếc túi bà mang theo là chiếc Ipad và một bao thuốc lá. Ở bà toát lên vẻ gần gũi đến lạ thường.

Trao đổi với chúng tôi, bác sĩ Dung kể từ ngày bà ra trường bà vẫn gắn bó với hai chữ bác sĩ. Nhiều người cũng hỏi bà tại sao không học cao hơn nữa, không thi lấy bằng thạc sĩ rồi bảo vệ luận án tiến sĩ, biết đâu giờ này bà cũng ẵm học hàm, học vị giáo sư, phó giáo sư ấy chứ. Những lúc đó bà Dung chỉ cười người ta cần bằng cấp để tăng lương thôi. 

Là một bác sĩ sản khoa và đã từng có thời gian sống và làm việc ở Châu Âu rất nhiều nên bác sĩ Kim Dung khá thoải mái về tình dục. Chính vì thế bà có nhiều công trình nghiên cứu tình dục cho riêng mình. Nhờ điều ấy mà đến nay bà trở thành bác sĩ VIP với nhiều chị em phụ nữ. Họ tìm đến bà không phải để chữa viêm nhiễm thông thường mà họ tìm đến bà để có thể tâm sự, chia sẻ về những câu chuyện chăn gối không như ý muốn.

Khi nói đến vấn đề bằng cấp, bác sĩ Dung phải thừa nhận rằng "ở Việt Nam đang loạn bằng cấp quá, học hàm, học vị đang đè lên vai nhiều người trẻ. Có những người cần phải có bằng cấp để được tăng lương, được xét duyệt nhiều thứ khác. Còn với tôi thì chẳng nghĩ đến học hàm, học vị để tăng lương cho mình làm gì".

Theo tính toán của bà Dung trong ngành y nói chung và trong các ngành khoa học khác nói riêng hiện nay ở Việt Nam đang thừa nhiều chức danh như tiến sĩ, giáo sư. "Một thực tế, giáo sư, tiến sĩ ở Việt Nam nhiều vô kể nhưng công trình của họ chỉ là dựa trên sách vở, thư viện rồi công trình đó lại bị xếp ở lại thư viện cho thế hệ khác đọc xem mà không đưa vào được thực tế như thế nào. 

Đối với ngành y cũng thế, rất nhiều giáo sư, tiến sĩ với hàng nghìn công trình nghiên cứu khác nhau nhưng không phải công trình nào cũng được áp dụng thực tế mà các bác sĩ ở Việt Nam đang phải đi đọc lại các công trình của các giáo sư ở nước ngoài".

Bà Dung thừa nhận rằng chúng ta quá coi trọng lý thuyết mà quên đi thực tế. Dù không có một buổi bảo vệ luận án tiến sĩ cho công trình nghiên cứu của riêng mình nhưng bà Dung đến nay cũng đã có cả chục các công trình do bà tự tìm hiểu trên lâm sàng thực tế và bà viết nên cho mình để đưa vào việc khám chữa bệnh của mình chứ bà không cần đưa lên nhờ hội đồng đánh giá ra sao. Hiện nay phương pháp điều trị lãnh cảm tình dục bằng việc gây tê của bà khá thành công.

Nhìn lại chặng đường hơn 30 năm, bác sĩ Dung nhận định "tôi chỉ đọc sách tiếng Anh và tự tìm tòi chứ không dựa vào bất kỳ một công trình của bác sĩ trong nước nào. Đa số chức danh giáo sư, tiến sĩ ở Việt Nam chỉ có giá trị trên thư viện".

Nguồn: Infonet

Xem thêm:
- Nelson Mandela
- Nelson Mandela sẽ vĩ đại hơn nếu...!
- Cái “đại cục” nó to bằng nào

Sunday, September 22, 2013

Ông thật đáng thương, thưa GS!

>> GS.Nguyễn Lân Dũng: Không tin sẽ xách ba-lô lên và lao vào chỗ chết
>> Bạc Hy Lai bị tuyên án chung thân (nhân tiện mời bà con xem lại bài >>> này!)
>> Bạc Hy Lai ở tù như 'khách sạn', mãn hạn sớm?
>> Bắc Kinh muốn loại Bạc Hy Lai vĩnh viễn khỏi chính trường


Vụ việc Huyền Chip - cô bé sinh năm 90 đi du lịch bụi qua 25 nước chỉ với 700 USD ban đầu và xuất bản 2 tập sách kể lại hành trình của mình đã làm xôn xao báo giới và mạng xã hội trong tuần qua.

Người hâm mộ, kẻ chê bai, đủ cả. Nói chung, ở xã hội xứ An-nam với đa phần cần lao não phẳng, chưa một lần đi khỏi biên giới của đất nước hình chữ S này thì chuyện như vậy đã là như cơm bữa. Chẳng gì xa xôi, mới gần đây thôi, những vụ việc như bà Tưng, nhạc sỹ Nguyễn Ánh 9, cơm 2k hay trên Facebook của Bill Gates đã nói lên điều đó.

Về quan điểm riêng của người viết, việc cô bé này làm được những điều như trên rất đáng khâm phục. Nó thể hiện được bản lĩnh, tư duy, khả năng tự học hỏi và khả năng thích ứng với những môi trường sống mới lạ, điều mà hầu hết các bạn trẻ của xứ An-nam chưa có và chưa làm được.

Tuy nhiên, có những điều cô bé này cũng nói lên hơi quá (đến mức có thể cho là nói phét), và dĩ nhiên người đọc nhận ra sự phi lô-gic trong đó. Điều đó cho thấy sẽ có rất nhiều sự thật mà cô bé không muốn đưa vào trong sách, dẫn tới sự phi lô-gic nói trên.

Chuyện của cô bé, người viết không muốn bình luận thêm, và coi như một chuyện rất bình thường trong xã hội. Tuy nhiên, việc liên quan đến cô bé này thì bắt buộc phải viết ra.

Đó chính là chuyện ông GS Nguyễn Lân Dũng tham gia giới thiệu sách và trả lời trước báo chí về cô bé. Phải nói đây là một sự nâng bi (theo nghĩa bóng) một cách thô thiển và thiếu tự trọng của một ông già đã 76 tuổi, có đủ học hàm học vị (GS.TS, NGND), có một thời gian dài tham gia nghị trường.

Tại sao người viết lại phải nói nặng nề như thế? Vậy, hãy xem ông này đã nói những gì.

Tại buổi họp báo giới thiệu sách của cô bé (19/9), ông này phát biểu trước báo giới: “Đừng để Huyền Chip lấy trai Tây”. Một câu nói thể hiện sự hiểu biết về xã hội và phông văn hóa của ông này rất kém và rất tự ti dân tộc.

Người viết đã có rất nhiều bài phê phán thói hư tật xấu của một bộ phận người Việt, cũng làm việc không ít với Tây, cũng đi lượn được vài nước văn minh. Điều ai cũng biết là đâu cũng có người giỏi, người dốt; đâu cũng có nơi văn minh, nơi lạc hậu; đâu cũng có người giàu người nghèo;… Mặc dù, cũng phải ghi nhận về cơ bản đàn ông Tây (nói chung) ít tính xấu hơn đàn ông Việt, họ sống có trách nhiệm với gia đình, với xã hội nhiều hơn đàn ông Việt.

Nhưng điều đó không có nghĩa là đàn ông Tây là chuẩn mực mà đàn ông Việt phải hướng đến, cũng không có nghĩa là đàn ông Việt kém đàn ông Tây.

Ấy thế mà ông GS này lại phát ngôn một câu như một cái tát vào mặt “trai Việt”. Chả lẽ cả xứ An-nam này không có một chàng trai chưa vợ nào đủ xứng đáng với một cô bé 23 tuổi nhan sắc ở mức trung bình yếu, chưa có trình độ chuyên môn, chưa có bằng cấp chuyên môn và chỉ nổi tiếng khi đi du lịch bụi ở nước ngoài với sự trợ giúp của truyền thông?

Tầm là GS, cựu nghị, đã đi hơn 40 nước trên thế giới (như ông ta khoe), ai lại nói “Dốt” đến thế!

Tiếp đến trả lời phóng viên Infonet, ông này nói về cách viết của cô bé này: “có những câu văn mà tôi nghĩ là các nhà văn không viết nổi” và “Đọc xong cuốn này, tôi có cảm giác các nhà văn, nếu nói hơi quá là phải thấy xấu hổ, nói đúng hơn là phải thấy tủi thân”.

Người viết chưa thấy các nhà văn lên tiếng, hay là họ không thèm chấp câu nói hạ tiện này của ông GS? Mặc dù không phải là nhà văn, cũng chẳng thừa thời gian để khóc mướn. Nhưng người viết thấy ông GS này hình như bị “sướng quá hóa rồ”.

Không biết ông đã đọc được mấy quyển sách của các nhà văn xứ An-nam mà dám so sánh như vậy? Và mặc dù ông đã già, nhưng vẫn còn nhiều nhà văn gạo cuội của nước nhà già hơn ông.
Là nhà giáo, nhà khoa học, ai lại phát ngôn hàm hồ đến như vậy!

Vẫn trên Infonet, ông lại nói: “Và điều quan trọng nữa đọc xong cuốn sách, ta thấy mình lớn lên. Bản thân tôi năm nay 76 tuổi rồi mà cũng thấy lớn lên”. Quan điểm riêng của người viết, ông này nói một câu cực kỳ thiếu tự trọng và trách nhiệm.

Không biết những thế hệ học trò của ông sẽ nghĩ gì khi phải học với một người thầy “chưa chịu lớn” này?

Không hiểu những đồng nghiệp của ông sẽ nghĩ gì khi khi đã trót trao đổi chuyên môn, học thuật trong giảng dạy, nghiên cứu với một người “chưa chịu lớn” này?

Không biết những người dân đã tín nhiệm bầu ông làm đại biểu quốc hội sẽ nghĩ gì khi đã trót đặt niềm tin vào người “chưa chịu lớn” này?

Và không biết nhân dân sẽ nghĩ gì về nền giáo dục nước nhà khi có một ông GS.TS.NGND “chưa chịu lớn” này?

Không hiểu 2 cuốn sách tự sự của một cô bé đi du lịch bụi ghê gớm đến mức nào? Hay vì một lý do “bùa mê thuốc lú” gì đó khiến một ông GS 76 tuổi nhảy cẫng lên khi phát hiện ra mình đã lớn lên sau khi đọc nó, cứ như là Archimedes trần nhồng nhộng chạy khắp nơi khoe đã tìm thấy nguyên lý của lực đẩy?

Chỉ có thể nói một câu: “một sự nâng bi quá trơ trẽn”.

Vẫn trên Infonet, ông lại nói: “Cuốn sách của Huyền Chip ngồn ngộn thông tin” và “Thật đáng tiếc cho những ai chưa đọc cuốn sách này”.

Không hiểu một ông GS đã từng viết sách có hiểu nghĩa của từ “ngồn ngộn” này là gì không nữa? Và cũng không hiểu ông lấy tiêu chí gì để phán xét những người chưa đọc cuốn sách này?

Nói ra không phải để khoe khoang, người viết cũng đã đọc tầm vạn quyển sách: hay có, dở có, triết có, lý luận có, hiện thực có, ảo tưởng có,… Thế nên người viết chả thấy có gì “đáng tiếc” đối với những ai chưa đọc sách này. Một cuốn sách bình thường, chỉ ở mức cung cấp thông tin, hình ảnh, pha chút mạo hiểm và chút tự sự cá nhân của một cô bé đi du lịch bụi.

Kẻ “đáng tiếc” phải là ông GS này mới đúng!

Không biết có phải từ khi rời nghị trường, ông ít được truyền thông chú ý nên muốn thông qua sự kiện này để tìm lại chút hình ảnh của mình trong con mắt cần lao?

Hay vì một lý do gì mà không ai biết, chỉ một mình ông biết?

Cho dù vì bất cứ lý do gì, thì cũng không đáng để một người “đức cao vọng trọng” như ông tự trét bùn (đáng ra phải dùng từ nặng hơn) vào mặt mình như thế.

Trước đây, người viết vẫn kính trọng ông trên giác độ ông là người đi trước, có nhiều thành tích trong giảng dạy và nghiên cứu, để lại nhiều hình ảnh đẹp trong nghị trường.

Nhưng sau những phát biểu về cô bé Huyền Chip, người viết đành phải dẹp sự kính trọng đó sang một bên để nói với ông câu này: “Ông thật đáng thương, thưa GS!”.

(@ by Baron, 2013)
Nguồn: Tản mạn và cảm nhận.

Xem thêm:
- Đấu tố?!
- Bò khát bia!
- Phan Châu Trinh và 10 bi ai của dân tộc

Tuesday, August 13, 2013

Gửi giáo sư Nguyễn Minh Thuyết

>> Mời lãnh đạo TP Đà Nẵng xem rồi phát biểu tiếp…
>> Chuyện của ông Giá: Cái danh đáng giá bao nhiêu?
>> Mỗi năm 6.000 bài báo vi phạm quyền trẻ em
>>>>> Cái chết của loa phường


Thưa ông giáo sư,

Vài tuần nay câu chuyện thủ khoa Đại học Y khoa Hà Nội Nguyễn Hữu Tiến - 29,5 điểm, trong khi những thí sinh khác 27 điểm phải đành gác mộng học y - được báo chí quan tâm quá mức. Tôi không muốn quan tâm vì nhiều lẽ. Nhưng hôm nay đọc báo thấy giáo sư khuyên Nguyễn Hữu Tiến cần nhập ngũ, tạm gác bút nghiên, nên tôi xin có vài lời tâm sự với ông, vì ông đã từng là đại biểu nhân dân lo cho văn hóa, giáo dục thanh thiếu niên, nhi đồng đất nước này.

Thưa ông giáo sư,

Không biết thời của ông ở tuổi thanh niên, trong khi các bạn ông vào chiến trường để lo cuộc nội chiến nồi da xáo thịt đồng bào của mình, thì ông có cầm súng vào chiến trường như bạn của ông không, mà nay thời bình, ông lại muốn một thủ khoa, mà không phải thủ khoa ngữ văn Việt - và tôi chắc rằng, trong mọi thời đại, mọi quốc gia trên quả địa cầu này điểm tuyển thấp nhất của y khoa luôn cao hơn điểm tuyển cao nhất trong ngành ngữ văn của ông đã từng làm - lại phải lên đường nhập ngũ trong thời bình. Theo như tìm hiểu của tôi thì năm từ 1971 đến 1974 ông đang nghiên cứu tiếng Việt, lúc ấy ông ở lứa tuổi hai mươi.

Cái cách phát biểu của ông làm tôi nghĩ rằng, ông hiểu rằng học y khoa cũng nhẹ nhàng như không cần phải học khi học ngữ văn Việt, thưa ông.

Thưa ông giáo sư,

Hằng ngày ông chắc có đọc báo? Ông có thấy hiện nay nước Việt không thiếu thanh niên đang bị tha hóa đạo đức cướp, trộm, hãm hiếp, giết người? Môi trường quân đội là môi trường kỹ luật tốt nhất để cải hóa con người. Vậy sao không tuyển những thanh niên thất nghiệp, hư hỏng để tòng quân, vừa hợp lý, vừa lại tạo cho những thanh niên hư hỏng có cơ hội trở thành người tốt, trong lúc hòa bình, mà đi gọi nhập ngũ một thanh niên tốt, có khả năng như Nguyễn Hữu Tiến? Dù ông có đem luật ra để lý luận, nhưng liệu lâu nay đất nước chúng ta có được thực thi luật đúng chưa?

Thưa ông giáo sư,

Một số ý kiến cho rằng, nhà Nguyễn Hữu Tiến nghèo không đủ khả năng cho Tiến học y khoa, có thể. Nhưng tôi không rõ là với một thí sinh thủ khoa trường y, liệu có học bổng toàn phần cho Tiến ăn học, nếu Tiến giữ được học lực giỏi trong những năm học y không? Nếu có thì lý do nhà nghèo là không thuyết phục, phải không ông?

Nếu không có học bổng toàn phần cho Tiến học y khoa, thì tại sao, Hoa Kỳ họ sẵn sàng cho học bổng toàn phần cho bất kỳ thí sinh xuất sắc ở bất kỳ quốc gia nào trên thế giới để học hết những năm đại học, mà nước ta, chỉ lo cho thanh niên ta lại không làm được? Lẽ ra câu hỏi này chính ông phải lo cho thanh, thiếu niên nhi đồng nước Việt đúng hơn là ông khuyên Nguyễn Hữu Tiến nhập ngũ, phải không ông?

Thưa ông giáo sư,

Nếu ông khuyên Nguyễn Hữu Tiến nhập ngũ, vậy tôi xin hỏi ông như thế này, ông thử đặt vị trí ông là cha của Nguyễn Hữu Tiến để xử lý trường hợp này, thì ông có cho Tiến đi nhập ngũ không? Chắc rằng, ông sẽ trả lời là ông sẵn sàng cho Tiến nhập ngũ, nếu ông là cha của Tiến? Nếu vậy, tôi xin hỏi thêm câu nữa, ông có mấy người con, và với tuổi ông chắc chắn con của ông đã nên bề gia thất, và trong số con ông có, có đứa con nào của ông đã từng nhập ngũ không? - nếu con ông toàn con gái thì xem như câu hỏi này không đáng để quan tâm.

Thưa ông giáo sư,

Chúng ta già rồi, đầu chúng ta đầy sạn, vì đã trải qua lắm sóng gió cuộc đời. Một sự kiện bất hạnh lớn trong đời đến với tôi và ông nó không tác động lớn đến chúng ta, không làm tôi và ông khủng hoảng tinh thần, không làm tôi và ông phải suy sụp. Nhưng với một thanh niên trẻ chưa bước vào đời như Nguyễn Hữu Tiến, vừa mới có một hạnh phúc lớn, không chỉ lớn mà vô cùng lớn - đậu thủ khoa trường Y có điểm chuẩn đầu vào cao nhất nước trong hoàn cảnh nghèo - lại rơi vào bi kịch, không được đi học, mà phải gác bút nghiên vào lính. Trong khi bao nhiêu người cùng lứa nhởn nhơ ngoài đời để phá hoại, thì liệu Tiến sẽ khủng hoảng tâm lý đến độ nào, mà ông phải lên tiếng như xát muối vào vết thương lòng của một thanh niên như thế, thưa ông? Làm công tác văn hóa, giáo dục thanh thiếu niên nhi đồng, lo cho quốc gia đại sự bao nhiêu năm, tôi chắc rằng ông hiểu điều này hơn tôi?

Chắc ông đã từng có cảm giác hạnh phúc của bậc sinh thành khi nghe tin con mình đậu đại học? Nếu con ông đậu thủ khoa đại học y thì niềm hạnh phúc ấy sẽ đến đâu thưa giáo sư? Sao ông nỡ lòng cướp đi niềm hạnh phúc ấy của các phụ huynh của Tiến, những người cùng khổ của xã hội đang hy vọng con mình sẽ đổi đời cha ông của nó. Ông đem Tiến ra làm vật tế thần như thế, ông có nên xem lại mình đã đúng chưa?

Tiện đây, tôi cũng xin thưa ông và một số trang báo rằng, đừng đẩy trẻ vào bi kịch bằng sự thiếu hiểu biết của mình bằng những bài báo, và những trả lời phỏng vấn rẻ tiền như bài báo trên. Thiết nghĩ, không có những bài báo và những trả lời phỏng vấn như trên xã hội Việt Nam sẽ tốt đẹp hơn.

Thưa ông giáo sư và một số trang báo chí,

Tôi viết ngắn, mong ông và báo chí hiểu nhiều - mà tôi chắc rằng ông giáo sư phải có tầm hiểu biết nhiều hơn tôi, vì ông là giáo sư - đừng đẩy xã hội mất cả văn hóa và giáo dục thực sự bằng những phát biểu kiểu dân vận, chạy theo phong trào và vô trách nhiệm với nền văn hóa và giáo dục nước nhà như thế.

P/S: Viết xong bài này thì phát hiện ra bài báo Ông nghị Dương Trung Quốc phản đối miễn nghĩa vụ quân sự cho thủ khoa 29,5 điểm ĐHY. Nên tôi xin gửi luôn bài này cho ông nghị Quốc. Dù bài viết chỉ dành cho ông cựu nghị Thuyết. Mong 2 ông cùng đọc và suy nghĩ những điều tôi viết, xin cảm ơn.

Nguồn: Bs Hồ Hải

Xem thêm:
- Miễn làm sao nó khỏi đi lính... ?!
- GS Thuyết: PCT Đà Nẵng nói thiếu nhân văn!
- Chiếc giường đắt nhất thế giới và "triết lý" của lão già Lê Ân

Friday, August 2, 2013

GS Thuyết: PCT Đà Nẵng nói thiếu nhân văn!

>> Về nước cống hiến hay làm Việt kiều tốt?
>> Top 10 tỷ phú Việt: Người thăng hạng, kẻ bật bãi
>> Câu hỏi đặt ra: VietArt OOH là ai và vì sao được UBND TP Đà Nẵng ưu ái như vậy? (mời bà con xem lại bài >>> này!)
>> Bộ Tài nguyên - Môi trường phát hiện thêm nhiều sai phạm đất đai tại Đà Nẵng



INFONET - “Nói như Phó Chủ tịch UBND TP Đà Nẵng vừa không phù hợp với thực tế vừa thiếu nhân văn. Ở đời, chẳng có mấy ai quyết định đến một TP dự hội thảo hay du lịch chỉ vì ở đó có mại dâm. Còn đưa “chị em” ra câu khách du lịch thì cách phát triển du lịch như vậy không nhân văn chút nào.”

GS. Nguyễn Minh Thuyết, Đại biểu Quốc hội khoá XI, XII, nguyên Phó Chủ nhiệm Ủy ban Văn hóa, Giáo dục, Thanh niên, Thiếu niên và Nhi đồng của Quốc hội chia sẻ với báo điện tử Infonet trước Phát biểu "sốc" của PCT Đà Nẵng về mại dâm.

Tại một hội nghị sơ kết về công tác phòng chống mại dâm, ma túy, Phó Chủ tịch UBND TP Đà Nẵng Nguyễn Xuân Anh cho rằng: “Đã là thành phố du lịch thì không thể không có mại dâm”, và “Muốn có khách tới thì phải có mại dâm”. GS nhìn nhận thế nào về quan điểm gây “sốc” này?

Cá nhân tôi đã đến nhiều nước trên thế giới và hầu hết các địa danh nổi tiếng trong nước. Kể cả đi công tác lẫn đi chơi. Tôi thấy rằng bất kỳ nơi nào hấp dẫn du khách thì cũng hấp dẫn bằng phong cảnh, văn hóa độc đáo, sự thân thiện của người dân và dịch vụ thuận tiện, chứ không phải bằng mại dâm. Mà nếu có một số người nào đó thích “du lịch tình dục” thì con số ấy cũng là rất ít.

Vì thế nói như Phó Chủ tịch UBND TP Đà Nẵng vừa không phù hợp với thực tế vừa thiếu nhân văn. Ở đời, chẳng có mấy ai quyết định đến một TP dự hội thảo hay du lịch chỉ vì ở đó có mại dâm. Còn đưa “chị em” ra câu khách du lịch thì cách phát triển du lịch như vậy không nhân văn chút nào.

Phát biểu như vậy trong một hội nghị phòng chống AIDS, ma tuý, mại dâm cũng trái ngược với mục đích của hội nghị.

Theo GS, với quan niệm vùng du lịch phải “sống chung” với mại dâm, nghĩa là phải chấp nhận mại dâm như vậy có thể gây ra những hệ lụy gì không?

Phát triển du lịch bằng mại dâm sẽ phải trả giá. Trước tiên, một địa phương phát triển du lịch kèm bán dâm chắc chắn sẽ bị du khách coi thường.

Bên cạnh đó, du lịch kèm mại dâm sẽ khiến một số bệnh xã hội phát triển nhanh. Bởi vì bệnh tật không chỉ truyền từ người bán dâm tới khách, mà ngược lại còn truyền từ khách bốn phương tới người bán dâm.

Ngoài ra, mại dâm thường đi kèm với nạn ma cô chăn dắt, lừa đảo, trộm cắp, trấn lột, chắc chắn gây nhiều lộn xộn về trật tự xã hội. Lúc đó chính quyền lại mất công giải quyết vấn đề trật tự an ninh tại địa phương mình.

Cảm nhận của GS thế nào khi đặt chân đến Đà Nẵng? Nếu du lịch Đà Nẵng sống chung với mại dâm, GS nghĩ sao về điều này?

Cá nhân tôi rất yêu mến TP Đà Nẵng. Yêu mến trước hết vì sự thân thiện của người dân, vì dịch vụ thuận lợi, phong cảnh trữ tình và môi trường sạch sẽ của TP. Đà Nẵng nổi tiếng với mấy cái “Không”: không không trộm cắp, cướp giật, không ăn mày, không ma túy.

Một thành phố du lịch với nhiều cái “Không” đẹp như vậy, mà bây giờ lại nói “Có” với mại dâm thì thật là méo mó!

Phó Chủ tịch Đà Nẵng cũng phát biểu rằng, “Ma tuý, mại dâm cũng như nhau, không bao giờ có thể dẹp yên được, mà làm sao cho nó gọn gàng!". GS nhìn nhận thế nào về quan điểm này?

Tôi không hiểu “gọn gàng” nghĩa là thế nào. Ma túy, mại dâm khó chống nhưng không thể nhắm mắt làm ngơ, chấp nhận nó được.

Ai cũng biết ở miền Bắc từng có một thời kỳ (từ 1955 đến 1975) không hề có ma túy, nghiện hút thuốc phiện thì cực hiếm.  Thế mà nay ma túy lan tràn, càng dẹp càng phát triển. Chắc chắn là chúng ta phải tiếp tục áp dụng các biện pháp mạnh mẽ và toàn diện để dẹp tệ nạn hết sức nguy hiểm này.

Còn về mại dâm, ở một số nước, người ta tuy không chống được nhưng cũng dồn  nó vào những khu phố nhất định để quản lý. Những người đàng hoàng không mấy ai dám bén mảng đến những khu phố này.

Có nhiều nguyên nhân dẫn một số người đến hành nghề mại dâm. Có thể do hoàn cảnh bất thường xô đẩy, do nghèo, do không có việc làm, buộc lòng phải nhắm mắt đưa chân.

Nhưng cũng phải nói rằng, nạn mại dâm chưa dẹp được còn là do xử lý chưa nghiêm. Ví dụ, sau khi bị bắt, bị phạt và chụp ảnh, người bán dâm lại được thả ra. Còn người mua dâm thì không hề bị nêu tên. Như vậy chống làm sao được?

Nói về thực trạng mại dâm, vị Phó Chủ tịch cũng liên hệ với các địa phương khác, cho rằng Đà Nẵng không đến mức như Hà Nội, TPHCM, hay Đồ Sơn – Hải Phòng. Cách liên hệ này có dễ gây ra phản ứng từ các địa phương khác không, thưa GS?

Khi một cán bộ lãnh đạo phát biểu trong hội nghị hay ở những môi trường giao tiếp chính thức, người ta có thể liên hệ địa phương, đơn vị mình với các địa phương hay đơn vị khác. Nhưng liên hệ là để học kinh nghiệm hay, chứ không phải là nêu yếu kém của nơi khác, người khác để tự an ủi mình.

Xoa tay tự khen mình sẽ khiến người dân địa phương giảm nhiệt tình chống tệ nạn xã hội đi. Mặt khác cách liên hệ như vậy cũng rất dễ gây phản ứng từ các địa phương khác.

Xin cảm ơn GS!    

Nguyễn Dũng


P/s:
Trên >>> facebook, nhà báo tự do Xuân Bình nhận xét:
- Câu 1 cu Anh nói thẳng nhưng không khôn. Câu 2 không đúng. (bài học ngay Hội An mà không nhìn thấy?)
- Có 2 ý ông Thuyết nói "Thiếu nhân văn": 1 - khi phê cu Anh nói thẳng về mại dâm. 2 - "thân thiện của người dân" (Ông Thuyết nên sống lâu hơn để hiểu: quy hoạch đòa nẽng đang tiến tới không thân thiện với con người.)

Xem thêm:
- Chẳng có nhân tài nào ở đây cả
- An ninh khá tốt trên khu vực biển Hoàng Sa?
- Xây "thành phố trên cao" ở khu bảo tồn thiên nhiên Sơn Trà?