Showing posts with label mùa xuân. Show all posts
Showing posts with label mùa xuân. Show all posts

Wednesday, February 12, 2014

Văn chương thời nay như mớ giẻ rách.

>> Phải chăng xã hội đang tụt lùi?
>> Tổ chức diễn đàn phản biện chủ trương, chính sách (Hic, hic)
>> Đằng sau chuyện vượt rào sở hữu cổ phần ngân hàng
>> Táo quân, Ngọc Hoàng và 'chỉ số nụ cười'
>> Vì sao đại gia Phạm Trung Cang suýt 'thoát tội'? (Vì có nhiều ông anh! Hic)


Nguyễn Thông

Một nhà văn đáng kính (từng có truyện đăng trên báo Thanh Niên) vừa gửi cho tôi ít dòng, than rằng: "Bác có stt về Rằm tháng Giêng, mệt với các nhà thơ. Có lẽ tôi mệt với họ hơn cả

Ngày Thơ năm nao tôi cũng được quay phim các lễ lạt về Ngày Thơ. Năm nay có thông tin thế này, biếu bác: Đầu tiên dự định đặt tiêu đề cho Ngày thơ 2014 là "Từ Điện Biên đến Trường Sa". Sau khi họp báo lần 1, các nhà báo hỏi: Thế Hoàng Sa thì sao? Ban Tổ chức (bác Hữu Thỉnh) bèn đặt lại: Từ Điện Biên đến Hoàng Sa, Trường Sa. Mọi người tưng bừng chuẩn bị thơ phú về biển đảo, về chống bành trướng, nhớ 17/2... vân vân. 

Đùng cái, có "chỉ đạo", rằng không được nói đến Hoàng Sa. Họp lần 2, các nhà văn đều bực, bị ép, đành chuyển thành "Mùa Xuân- Đất Nước" như mọi năm. Đa số muốn giữ lại cái tên "Ngày Thơ VN 2014, Từ Điện Biên đến Hoàng Sa, Trường Sa", nhưng chắc là ai cũng biết không được. Chính thức thì Chánh văn phòng Hội Nhà văn thông báo có "chỉ đạo" chỉ được đọc 01 bài thơ về Hoàng Sa, và duy nhất 1 bài thơ về chủ đề chiến tranh biên giới phía Bắc 17/2, còn lại thì cứ "mùa xuân - đất nước" mà diễn. 

Chúng tôi cũng ngao ngán. Tâm trạng của bác cũng giống chúng tôi thôi. Nhưng có lẽ chúng tôi còn phải làm việc với lũ chúng nó, nên bi kịch và đau khổ là không kêu lên được. Năm nay sẽ chỉ làm lễ lạt ở Văn Miếu rất thường, ngắn gọn và không tổ chức đêm. Có chỉ đạo cả. Chúng nó sợ nhất là có biến".

Sau khi nghe thở than của ông bạn văn, tôi suýt ngất.


Kinh thật. Văn chương thời nay như mớ giẻ rách. Ông bà nào có ý định tham gia Ngày Thơ 2014 thì nên nghĩ lại.

Nguồn: FB Nguyễn Thông


Xem thêm:
- Đồng chí Hồng Lỗi đã chỉ rõ
- Cái thùng nứt cũng biết xấu hổ
- Lạy các công ty bán hàng đa cấp, tội chúng tôi lắm!

Monday, February 3, 2014

Những mùa xuân đoàn viên…

>> Tại sao tôi xin tỵ nạn chính trị?
>> Những người Cộng sản muốn Ukraine không có tổng thống
>> Có bao nhiêu “Dương Chí Dũng” đỉnh cao quyền lực… ngã ngựa?


Tuần VietNamNet - Cuộc chiến khắc nghiệt, mất mát và đau thương này từng ngày từng ngày đã được từng gia đình, từng gia tộc hóa giải, xoa dịu, hàn gắn… bằng những lần sum họp bên nhau trong những ngày giỗ kỵ, lễ tết.

Không biết ở ngoài Bắc như thế nào, nhưng từ vĩ tuyến 17 cho đến mũi Cà Mau, mỗi họ hàng dòng tộc không gần thì xa đều có bà con người ở bên này người ở bên kia cuộc chiến. Năm 1975 thống nhất đất nước, mọi người sum vầy đoàn tụ, mỗi người dân, mỗi gia đình, mỗi dòng tộc cùng nhau nỗ lực khắc phục hậu quả một thời đạn bom, nỗ lực hàn gắn những vết thương chiến tranh…

Mỗi cá nhân đều có nguồn cội từ cha mẹ, ông bà, tổ tiên. Chính từ gia đình, cái nền tảng cơ bản nhất của xã hội, là nơi thực hiện tốt nhất những… hòa hợp, hòa giải những bất đồng, những mâu thuẫn của các thành viên trong cái tổ ấm ấy.

Nhân rộng ra là bà con, họ hàng, gia tộc. Cuộc chiến khắc nghiệt, mất mát và đau thương này từng ngày từng ngày đã được từng gia đình, từng gia tộc hóa giải, xoa dịu, hàn gắn… bằng những lần sum họp bên nhau trong những ngày giỗ kỵ, lễ tết.

Họ cùng nhau thắp hương khấn vái bàn thờ ông bà tổ tiên, ôm choàng nhau tay bắt mặt mừng, xưng hô với nhau bằng anh em. Bên chén trà ly rượu bồi hồi nhớ lại những kỷ niệm xưa, truyền thống đạo lý của những người đi trước, những người đã khuất, để rồi từ đó, họ đoàn kết lại đồng lòng giúp đỡ xây dựng gia đình mình, gia tộc mình vững bước đi lên.

Chiến tranh đã đi qua được gần 40 năm, những gia đình, những gia tộc nhỏ bé của dân tộc Việt Nam đã âm thầm làm rất tốt công việc hòa hợp, hòa giải này.

Có điều, chiến tranh đã đi qua được gần 40 năm, nhưng những người làm truyền hình, làm báo chí hôm nay đôi khi vẫn còn “hừng hực” cái tinh thần của thời chiến, vẫn còn hừng hực cái ngôn ngữ của một thời khói lửa tang thương… Cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt đã từng phát biểu: “Một sự kiện liên quan đến chiến tranh khi được nhắc lại theo các lối cũ vẫn làm sẽ có hàng triệu người vui mà cũng có hàng triệu người buồn, vết thương dân tộc như vậy cần được giữ lành, thay vì tiếp tục làm cho nó thêm rỉ máu”. Đây là cái tâm nhân ái và tầm nhìn viễn kiến của một nhà lãnh đạo tài ba xuất chúng.

Mới đây, đọc trên báo Thanh Niên, trung tướng Nguyễn Quốc Thước, nguyên tư lệnh quân khu 4, cho rằng “cần thiết phải tôn vinh tinh thần yêu nước của người lính VNCH chống ngoại xâm”. Đây là một nhận định hết sức chuẩn mực, nhân văn và vô cùng minh triết.

Đất nước ta vẫn còn rất nhiều khó khăn phía trước. Bài ca kết đoàn luôn luôn cần thiết và hết sức cần thiết trong giai đoạn hiện nay cho nội lực, bài học về “sức mạnh của bó đũa” vẫn còn đó, không thể nào xao nhãng, lãng quên.

Chủ trương đúng đắn của nhà nước là hòa hợp, hòa giải dân tộc, cùng hướng đến những điều tốt đẹp, cùng hướng đến tương lai. Làm được những điều kỳ diệu đôi khi bắt đầu từ những việc tưởng chừng như rất đơn giản.

Hãy bắt đầu từ những ngôn ngữ nhẹ nhàng đúng mực nghĩa tình, hãy gọi nhau bằng “anh em”, cùng  thắp nén hương lên bàn thờ dân tộc, bàn thờ Tổ quốc thiêng liêng mà nguyện cầu những điều chân thành nhất, đạo lý nhất. Có sự tin tưởng thật sự của người dân là có tất cả.

Đất nước đang vào Xuân, hy vọng từ chủ trương hòa hợp, hòa giải dân tộc của nhà nước, từ tầm nhìn của cố lãnh đạo Võ Văn Kiệt, từ nhận định của trung tướng Nguyễn Quốc Thước… và những người tiến bộ khác, chúng ta sẽ thực sự thấy được có được những mùa xuân an lành đoàn viên.

Hy vọng lắm thay, mong lắm thay!

MP


Xem thêm:
- Hồn Tết...
- Táo quân 2014: Món ăn sống sượng và... nhạt!
- Táo quân, Ngọc Hoàng và 'chỉ số nụ cười'

Tuesday, January 28, 2014

Táo quân, Ngọc Hoàng và 'chỉ số nụ cười'

>> Không thể bất lực trước tham nhũng
>> Làng Văn kiện IDG 'vi phạm bản quyền'
>> 300 kg ma túy sang Đài Loan: Chưa ai bị làm sao?
>> Hàng triệu người từ Saigon về quê ăn Tết
>> Chủ của Zing.vn bị kiện vi phạm bản quyền


(Tuần VNN) - Với cái “chỉ số nụ cười” ngắn ngủi ngây ngất kia, chỉ sợ một ngày không xa nào đấy, người dân sẽ nhìn nhận Táo quân và Ngọc Hoàng khác đi.

Cuối năm nay tuyết rơi trắng xóa khắp Sa Pa. Đây là một hiện tượng thiên nhiên rất đẹp, hiếm thấy ở xứ sở nhiệt đới này, vì thế đã có những dòng người háo hức nô nức từ khắp mọi nơi trong cả nước kéo lên thị trấn nhỏ bé hẻo lánh để tận hưởng cho được cái không khí khung cảnh kỳ diệu lý thú. Không những tận hưởng, có người còn mong ước tuyết rơi dày thêm, lâu hơn để mà thỏa chí du sơn thưởng ngoạn. Những mong ước ấy rất thật và hoàn toàn chính đáng, đó là quyền và hạnh phúc của mỗi một con người.

Nghịch lý của hạnh phúc

Thế nhưng rồi, cái nghèo, cái khốn khó thường nhật vẫn âm ỉ trong mỗi số phận con người cộng hưởng với cái rét thấu xương buốt thịt của ngoại cảnh “tuyết rơi” được đưa ra, như tạt một “gáo nước lạnh” vào điều cầu xin trong sáng kia, tạo nên một diễn đàn tranh luận “bốc khói” trên không gian mạng. Chia sẻ và đồng cảm với khó khăn, với những cảnh đời bất hạnh cũng là những tình cảm rất thật và hoàn toàn chính đáng.

Cái lạnh, cái khắc nghiệt của thời tiết dưới 0 độ C khó có thể là người bạn đồng hành với sự mỏng manh “thiếu ăn, thiếu mặc, thiếu trường lớp, thiếu sách vở” của đồng bào miền sơn cước, với đàn trâu đàn bò, với những ruộng hoa màu đang chờ gặt hái… Có gì hạnh phúc hơn khi ai cũng biết quan tâm san sẻ “lá lành đùm lá rách” với những người xung quanh ta? Vậy là tranh luận được nổ ra…

Tranh luận trao đổi là quyền của mỗi công dân. Một xã hội đa ngôn, thông tin đa chiều là một xã hội phát triển. Nhưng mức độ “hòa bình” của những ý kiến khác biệt tùy thuộc vào khả năng biết kìm chế, giữ được giới hạn chừng mực của mỗi thành viên. Mọi sự thái quá cực đoan quy chụp dù là vô tình hay cố tình đều dẫn đến sự “tổn thương” không đáng có từ mọi phía. Và đó cũng chính là nghịch lý của phản biện, nghịch lý của hạnh phúc, nghịch lý đó tồn tại khắp nơi trong cuộc sống, trong chính riêng bản thân mỗi con người.

Từ câu chuyện “tuyết rơi” nho nhỏ kia, chúng ta bàn đến chỉ số hạnh phúc của dân tộc. Một dân tộc luôn có “chỉ số hạnh phúc” vào tốp đầu của thế giới. Đó là một khảo sát đánh giá khách quan từ nhãn quan “phồn thực, phồn thịnh” của truyền thông phương Tây, một thứ tự xếp hạng rất đáng tự hào, rất có lợi cho việc quảng bá thương hiệu Việt Nam.

Chỉ số này được hân hoan đón nhận, mơ mộng ngợi ca. Ai cũng biết rằng lạc quan tếu hoặc bi quan tếu đều là những biểu hiện thái quá không có lợi, nhiều lúc chỉ tập trung nhớ lâu nhớ dai những chỉ số “có lợi” mà quên mất đi những chỉ số “không có lợi” là một điều không công bằng.

Truyền thông phương Tây làm thống kê đủ mọi mặt xã hội, có cái nó khen ngợi nước mình nhưng có cái nó chê nước mình, cũng cần nhìn nhận những mặt hạn chế mà tiếp thu, cầu thị, gạn đục khơi trong mà tiến bộ.

Hạnh phúc vốn khác nhau

Dù có lạc quan hay mơ mộng bao nhiêu thì cũng phải thừa nhận rằng nước ta vẫn còn nghèo, cơ chế chính sách vẫn còn quá nhiều bất cập và tài nguyên đất đai khoáng sản thì khó có thể sinh sôi nảy nở thêm ra. Cái mộng ước của tiền nhân là “sánh vai các cường quốc năm châu” vẫn là con đường dài và rất dài nếu nhìn nhận từ hiện thực, hiện trạng đất nước hôm nay.

Không dám xa vời với những đòi hỏi tất cả người già đều có lương hưu, tất cả người thất nghiệp đều có trợ cấp, thực tế thì ngay cả những người đóng bảo hiểm y tế đều đặn thường xuyên vẫn còn đó những nỗi lo khi không may ốm đau phải nhập viện- nhiều lúc vẫn bị xem là “người nghèo”.

Hãy khách quan làm một người quan sát tích cực, hàng ngày chúng ta ra đường có bao nhiêu trẻ em, người già, người tàn tật… đang phải đầu tắt mặt tối mưu sinh kiếm ăn từng bữa. Tự mỗi một người hãy làm một con số thống kê, những “cảnh đời” ấy đã tồn tại từ khi nào và cho đến hôm nay nó có chiều hướng tăng thêm hay giảm xuống. Song song với sự phù phiếm vật chất của ánh đèn phố hội là sự vô cảm, sự xuống cấp của đạo đức và lắm lúc, người ta còn chấp nhận thỏa hiệp với “tiêu cực” để được việc cho chính bản thân mình.

Internet và sự phát triển như vũ bão của công nghệ thông tin trang bị cho chúng ta một “bữa tiệc truyền thông” hoành tráng và những tranh luận đa chiều “nóng hổi” kịp thời về mọi mặt đang diễn biến trong xã hội. Thế nhưng, bản tin nào được truyền thông ưu ái nhất, bản tin nào được dư luận chăm chú nhất và chúng ta thực sự được “chém gió” những vấn đề gì.

Chiếc ghế nhà trường cho ta nhiều cách thức và nhiều chủ thuyết để tranh luận, để làm sáng tỏ bất cứ một vấn đề nào. Khó có thể thuyết phục mọi người khi ai đó khẳng định rằng “ở Việt Nam không có báo lá cải”. Thế nhưng, cái dư luận khủng khiếp kia nhiều khi lại trút lên đầu những số phận mà một nhân vật nổi tiếng đã được đúc tượng, vẽ tranh, lên phim ảnh từng than thở- “ai cho tôi lương thiện?”

Cái nghèo của hiện tượng “tuyết rơi” nói trên rất dễ lay động lòng người, nhưng rồi để nhìn nhận “cái nghèo” lớn lao của một đất nước thì thật không dễ, nhất là những người lắng nghe lại bị cái bệnh “lạc quan tếu”. Chỉ mong rằng cái chỉ số hạnh phúc đáng tự hào kia bắt nhịp được cùng với các “chỉ số tiến bộ” khác để mà đất nước mau được thịnh vượng khải hoàn.

Nền kinh tế trì trệ mấy năm nay không cản được dòng người tất bật đổ ra đường chuẩn bị cho cái Tết Giáp Ngọ sắp đến. Mùa xuân lại về, trăm hoa lại đua nở. Đêm ba mươi bên tách trà, chậu bông chờ đón thời khắc thiêng liêng giao thừa, mọi người được thưởng thức “bữa tiệc cười” hay nhất của năm. “Gặp nhau cuối năm” là một chương trình truyền hình ra đời đã hơn mười năm, năm nào các Táo tầm vĩ mô cũng về trời báo cáo và năm nào Ngọc Hoàng cũng đưa ra thông điệp của năm.

Từ xa xưa, dân ta đã thờ Táo quân trong nhà và luôn tin rằng Ngọc Hoàng sáng suốt biết phải làm gì cho dân bớt khổ, bớt khó khăn. Nhưng rồi, với cái “chỉ số nụ cười” ngắn ngủi ngây ngất kia, người dân lại tiếp tục muối mặt với một năm mới mà giao thông, y tế, giáo dục, văn hóa, kinh tế, xăng, điện… vẫn còn đấy, những bất cập giống y chang những năm trước đây. Chỉ sợ một ngày không xa nào đấy, người dân sẽ nhìn nhận Táo quân và Ngọc Hoàng khác đi, có khi họ quan niệm rằng những nhân vật ấy chỉ giỏi đóng hài thì cũng chẳng phải ngạc nhiên lắm đâu.

Hạnh phúc của mỗi người khác nhau, hạnh phúc của mỗi dân tộc cũng khác nhau, và đôi khi nó rất phiến diện khi được những anh nhà giàu khen ngợi.

MP


Xem thêm:
- Khuyến khích đẻ?
- Vỉa hè và người bán hàng rong
- Ngột ngạt tâm linh, văn minh & văn hóa