Showing posts with label bài đăng báo. Show all posts
Showing posts with label bài đăng báo. Show all posts

Sunday, February 9, 2014

Cái thùng nứt cũng biết xấu hổ

>> ‘Phú ông xin đổi nắm xôi, Bờm cười!’
>> Táo quân, Ngọc Hoàng và 'chỉ số nụ cười'
>> Báo Nhân Dân đòi cấm nhưng lại 'share' Facebook
>> Lãnh đạo mà không có… liêm sỉ?! (còn nhà báo mà không có liêm sỉ thì sao hả ông Như Thổ?)
>> Khó mà phạt được Facebook


Tuần VietNamnet - Con người không ai hoàn thiện hết, nhưng với một tổ chức lấy phương pháp “phê và tự phê” để tự hoàn thiện mình thì rất cần những con người biết tôn trọng và tuân thủ tổ chức, nhận thức rõ được khuyết điểm, khiếm khuyết của mình. Quan trọng hơn, phải biết xấu hổ khi không làm tròn trách nhiệm dẫn đến những sai lầm khó có thể sửa chữa, khắc phục được.

Khuyết điểm mông lung và mơ hồ

Truyện ngụ ngôn kể rằng, một người nông dân thường dùng hai cái thùng lớn để gánh nước từ suối về nhà. Một trong hai cái thùng này bị nứt và khi về đến nhà, nước trong thùng đã bị vơi đi một nửa. Cái thùng nứt luôn buồn bã, khổ sở vì khiếm khuyết của mình.

Một ngày nọ, cái thùng nứt nói với người chủ của mình:

- Tôi thấy thật xấu hổ khi mình không làm tròn được công việc được giao, vì tôi mà ông phải làm việc cực nhọc hơn.

Người nông dân mỉm cười đáp:

- Trên đường về, ngươi có để ý những luống hoa xinh đẹp dọc đường không? Ngươi có thấy hoa chỉ mọc ở phía đường của ngươi không? Ta đã biết khiếm khuyết của ngươi, vì vậy ta đã gieo những hạt hoa bên đó, và mỗi ngày ngươi đã tưới nước cho chúng. Hai năm qua, ta đã hái những bông hoa này để tặng mọi người và làm đẹp cho căn nhà chúng ta.

Câu chuyện trên thật là nhân văn đúng không các bạn. Nhưng cái chất nhân văn ấy có được dựa trên hai điều cơ bản. Thứ nhất, người nông dân rất tinh ý nhìn ra khuyết điểm đã có từ lâu của cái thùng nứt kia và biết cách khắc phục, tìm sức mạnh từ cái khuyết điểm ấy. Thứ hai, cái thùng nứt rất yêu quý ông chủ của mình, thấy được khiếm khuyết của mình, biết xấu hổ vì không làm tròn nhiệm vụ.

Nhìn lại đất nước mình, một đất nước coi trọng, đề cao tính nhân văn, sẵn sàng tha thứ cho những ai lỗi lầm nếu như kẻ đó biết nhận lỗi. Thế nhưng, không hiểu vì sao những năm gần đây, nổi bức xúc của người dân càng ngày càng tăng, trong khi đó, nhân viên công quyền lại để xảy ra những sai lầm vô cùng nghiêm trọng.

Đến nỗi, những vị lãnh đạo, những đại biểu Quốc hội phải đau lòng ví von là “sâu”, là “chuột”, là “hổ”, là “ngứa ghẻ”… về “cái bộ phận không nhỏ” ấy đã “ăn hết phần của dân”, đã “sáng cắp ô đi, tối cắp ô về”, đã “suy thoái, vô trách nhiệm”... Tuy nhiên, mọi “khiếm khuyết, khuyết điểm” thường được nhắc đến của chính quyền vẫn cứ mông lung, mơ hồ, chưa ai có thể xác định rõ nó nằm ở chính sách nào, bộ phận nào, cá nhân nào một cách cụ thể.

Ít ra, cũng phải biết xấu hổ

Và thêm một điều quan trọng không kém, là hình như “cái bộ phận không nhỏ” không bao giờ hình dung ra được “khuyết điểm, khiếm khuyết” của chính mình, hay nói chính xác hơn là họ không biết “xấu hổ” là gì.

Ít ra, cũng phải biết xấu hổ khi phải chi ra một số tiền rất lớn để cho “cậu Thủy” - một nhà ngoại cảm bịp bợm lừa đảo, làm giàu vinh thân phì da, phù phép xương lợn, xương mèo biến thành hài cốt của những liệt sĩ, những người đã không tiếc máu xương của mình bảo vệ biên cương, giành độc lập cho dân tộc, cho tổ quốc thiêng liêng.

Ít ra, cũng phải biết xấu hổ khi những mũi tiêm văcxin đã “không may” cướp đi cuộc sống của những thiên thần bé nhỏ, cướp đi tương lai của một gia đình, cướp đi những tương lai của đất nước.

Ít ra, cũng phải biết xấu hổ khi nhìn thấy khuôn mặt thất thần khắc khổ cạn khô lệ của người tù án oan Nguyễn Thanh Chấn, “nhất nhật tại tù, thiên thu tại ngoại”, thời gian mười năm chưa đủ cho ai đó phải rơi nước mắt hối hận sao?

Ít ra, cũng phải biết xấu hổ khi dòng nước lũ điên cuồng phá nát tan hoang ruộng đồng, hoa màu, nhà cửa, cướp đi biết bao tính mạng của người dân vô tội, đổ lỗi cho trời đất cũng không đến nỗi dễ dàng đến thế đâu.

Ít ra, cũng phải biết xấu hổ khi 600 bánh heroin bay lên cao, bay đi xa một cách nhẹ nhàng như vậy, nếu trót lọt ở cửa khẩu Đài Loan, không biết nó sẽ tàn phá hủy hoại thêm bao nhiêu tinh thần thể xác của những “loài người” cấp cao, có trí khôn này.

Nhưng không, vẫn là những “quy trình đúng”, và sợi dây trách nhiệm đang được đá lòng vòng chưa có hồi kết.

Cái thùng nứt được người nông dân quý mến và tận dụng, là vì nó biết xấu hổ khi không làm tròn nhiệm vụ của mình. Khi không còn biết xấu hổ thì có tiếc… cũng chẳng ích gì!

Nhân vô thập toàn, con người không ai hoàn thiện hết, nhưng với một tổ chức lấy phương pháp “phê và tự phê” để tự hoàn thiện mình thì rất cần những con người biết tôn trọng và tuân thủ tổ chức, nhận thức rõ được khuyết điểm, khiếm khuyết của mình, và quan trọng hơn hết là phải biết xấu hổ khi không làm tròn trách nhiệm dẫn đến những sai lầm khó có thể sửa chữa, khắc phục được.

Và khi đó, con đường sẽ khó mà có hoa đẹp “để hái tặng mọi người và làm đẹp cho căn nhà chúng ta”.

MP


Xem thêm:
- Cổng chùa thiện ác
- Khôn khéo ngụy biện lấn át thiện tâm
- Sự thịnh vượng hoang đường

Saturday, February 8, 2014

‘Phú ông xin đổi nắm xôi, Bờm cười!’

>> Hàng nghìn người Sài Gòn xếp hàng mua McDonald's
>> 5 điều thích và không thích khi McDonald vào Việt Nam
>> Lá thư người lính biên giới phía Bắc đến tay bạn gái sau 34 năm
>> Flappy Bird: Người Việt đố kỵ, thế giới tung hô
>> Người thi hành công vụ phải bồi thường khi gây ra thiệt hại


(TNO) - Những ngày đầu năm Giáp Ngọ đọc bài "Thiếu kiến thức và sĩ diện: Người Việt quá dễ dãi với giá cả" của tác giả Hoành Nhật Phong đăng trên báo Thanh Niên Online mà cảm thấy buồn cười, nhưng bài báo cũng gợi cho người đọc nhiều trăn trở suy tư…

Điều buồn cười ở đây là cái cách nhìn nhận về tính tiêu cực hay tích cực của “một bộ phận nào đó trong xã hội” lại được choàng lên khái niệm “người Việt” hết sức mênh mông, và nhiều khi cái “tính xấu” hay “tính tốt” ấy nó lại là bản chất rất “người” tồn tại khắp mọi nơi trên trái đất này.

Ngôn từ “thiếu kiến thức và sĩ diện” là cách dùng chữ có tính chất tương đối chung chung, rất khó quan sát thấu đáo được vấn đề.

Kiến thức tiêu dùng, cách thức tiêu dùng có được là do quá trình tiếp nhận thông tin trong một môi trường xã hội cụ thể và tâm sinh lý riêng của từng con người. Cũng như khái niệm “dễ dãi”, có thể ai đó rất thoáng với món hàng này nhưng rất khó với món hàng kia, và nhãn quan “sĩ diện” cũng từ đó được đưa ra với những mức độ “vô tư” khác nhau, với những lý do khác nhau và đều “có lý” cả.

Có những món hàng chúng ta có thể định lượng được, nhưng có những món hàng chúng ta khó hoặc không thể định lượng được. Xăng, điện… là chuyện độc quyền của nhà nước, người tiêu dùng chỉ biết trả tiền và cùng lắm là than thở. Khi xăng, điện… tăng dẫn đến tất cả các mặt hàng cũng tăng, mỗi người chúng ta chỉ có thể kinh doanh một số mặt hàng và tiêu dùng một số mặt hàng khác, rồi tất cả cuống cuồng bị chi phối của cái vòng xoáy “tăng” hay “giảm” ấy…

Điều cốt lõi của sự bát nháo giá cả hiện nay phụ thuộc vào sự điều hành ở tầm vĩ mô của nhà nước. Người tiêu dùng có cố gắng lắm thì cũng chỉ “thông minh” được một số món hàng, cái còn lại là ở khả năng quản lý khoa học của nhà nước, ở các cơ quan công quyền bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng.

Cái người dân cần là cần một nền kinh tế thị trường minh bạch tiên tiến, hợp lý và tuân thủ luật định, thượng tôn công lý, đó mới chính là tiền đề cơ sở cho sự “thông thái” của người tiêu dùng được mở mang chấp cánh. Một nền kinh tế tiêu tiền mặt khó có thể kiểm soát nổi như ở Việt Nam thì điều gì mà chẳng có thể xảy ra.

Sĩ diện ư?

Nhà đài có chương trình “Hãy chọn giá đúng”, nhưng biết đâu đấy, nhà đài cũng có nhiều chương trình hoành tráng, phù phiếm và… vô cùng lãng phí.

Đại gia Lê Ân mua “chiếc giường 6 tỉ đồng” làm tốn giấy mực giới truyền thông, nhưng biết đâu đấy, ông ta không mua cái giường ấy cho vợ chồng ông ta ngủ mà chỉ để cho mọi người thăm quan và… thu phí.

Có người viết trên facebook rằng: “Ai đó nói người Việt dễ dãi với giá cả vì thiếu kiến thức và sĩ diện thì mình không tin. Chắc có một số nào đó thôi. Còn giá ly cà phê ở Sài Gòn quá đắt vì lý do vị trí, cảnh quan và cách phục vụ, chứ cà phê ngon rẻ thì thiếu gì!”. Người viết đồng thuận với nhận định này.

Nhớ lại câu chuyện dân gian xưa, thằng Bờm có cái quạt mo, phú ông gạ gẫm hàng loạt những thứ cực kỳ cao sang quý giá, nhưng Bờm lắc đầu nhất định không chịu. Thế rồi, “phú ông xin đổi nắm xôi, Bờm cười” và đồng ý.

Ở đời, sự thiếu hiểu biết và sĩ diện đôi khi bị những người quan sát khó tính cho là bờm, thế nhưng trong trường hợp “thằng Bờm” cụ thể này, sẽ có người đánh giá là “không bờm”, thậm chí là rất khôn vì biết chọn được “vật ngang giá” để mà trao đổi. Nhưng nếu ai đó nâng quan điểm thằng Bờm “sĩ diện” thì cái sĩ diện đó có tính tích cực, cái sĩ diện của một người tiêu dùng thông thái.

Phú ông trong tích xưa bao giờ cũng khôn ngoan, nhưng đôi lúc… vẫn bị “giẫm phân trâu” là thường tình.

MP


Xem thêm:
- Khai trí để cất đầu lên
- Những mùa xuân đoàn viên…
- Táo quân, Ngọc Hoàng và 'chỉ số nụ cười'

Monday, February 3, 2014

Những mùa xuân đoàn viên…

>> Tại sao tôi xin tỵ nạn chính trị?
>> Những người Cộng sản muốn Ukraine không có tổng thống
>> Có bao nhiêu “Dương Chí Dũng” đỉnh cao quyền lực… ngã ngựa?


Tuần VietNamNet - Cuộc chiến khắc nghiệt, mất mát và đau thương này từng ngày từng ngày đã được từng gia đình, từng gia tộc hóa giải, xoa dịu, hàn gắn… bằng những lần sum họp bên nhau trong những ngày giỗ kỵ, lễ tết.

Không biết ở ngoài Bắc như thế nào, nhưng từ vĩ tuyến 17 cho đến mũi Cà Mau, mỗi họ hàng dòng tộc không gần thì xa đều có bà con người ở bên này người ở bên kia cuộc chiến. Năm 1975 thống nhất đất nước, mọi người sum vầy đoàn tụ, mỗi người dân, mỗi gia đình, mỗi dòng tộc cùng nhau nỗ lực khắc phục hậu quả một thời đạn bom, nỗ lực hàn gắn những vết thương chiến tranh…

Mỗi cá nhân đều có nguồn cội từ cha mẹ, ông bà, tổ tiên. Chính từ gia đình, cái nền tảng cơ bản nhất của xã hội, là nơi thực hiện tốt nhất những… hòa hợp, hòa giải những bất đồng, những mâu thuẫn của các thành viên trong cái tổ ấm ấy.

Nhân rộng ra là bà con, họ hàng, gia tộc. Cuộc chiến khắc nghiệt, mất mát và đau thương này từng ngày từng ngày đã được từng gia đình, từng gia tộc hóa giải, xoa dịu, hàn gắn… bằng những lần sum họp bên nhau trong những ngày giỗ kỵ, lễ tết.

Họ cùng nhau thắp hương khấn vái bàn thờ ông bà tổ tiên, ôm choàng nhau tay bắt mặt mừng, xưng hô với nhau bằng anh em. Bên chén trà ly rượu bồi hồi nhớ lại những kỷ niệm xưa, truyền thống đạo lý của những người đi trước, những người đã khuất, để rồi từ đó, họ đoàn kết lại đồng lòng giúp đỡ xây dựng gia đình mình, gia tộc mình vững bước đi lên.

Chiến tranh đã đi qua được gần 40 năm, những gia đình, những gia tộc nhỏ bé của dân tộc Việt Nam đã âm thầm làm rất tốt công việc hòa hợp, hòa giải này.

Có điều, chiến tranh đã đi qua được gần 40 năm, nhưng những người làm truyền hình, làm báo chí hôm nay đôi khi vẫn còn “hừng hực” cái tinh thần của thời chiến, vẫn còn hừng hực cái ngôn ngữ của một thời khói lửa tang thương… Cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt đã từng phát biểu: “Một sự kiện liên quan đến chiến tranh khi được nhắc lại theo các lối cũ vẫn làm sẽ có hàng triệu người vui mà cũng có hàng triệu người buồn, vết thương dân tộc như vậy cần được giữ lành, thay vì tiếp tục làm cho nó thêm rỉ máu”. Đây là cái tâm nhân ái và tầm nhìn viễn kiến của một nhà lãnh đạo tài ba xuất chúng.

Mới đây, đọc trên báo Thanh Niên, trung tướng Nguyễn Quốc Thước, nguyên tư lệnh quân khu 4, cho rằng “cần thiết phải tôn vinh tinh thần yêu nước của người lính VNCH chống ngoại xâm”. Đây là một nhận định hết sức chuẩn mực, nhân văn và vô cùng minh triết.

Đất nước ta vẫn còn rất nhiều khó khăn phía trước. Bài ca kết đoàn luôn luôn cần thiết và hết sức cần thiết trong giai đoạn hiện nay cho nội lực, bài học về “sức mạnh của bó đũa” vẫn còn đó, không thể nào xao nhãng, lãng quên.

Chủ trương đúng đắn của nhà nước là hòa hợp, hòa giải dân tộc, cùng hướng đến những điều tốt đẹp, cùng hướng đến tương lai. Làm được những điều kỳ diệu đôi khi bắt đầu từ những việc tưởng chừng như rất đơn giản.

Hãy bắt đầu từ những ngôn ngữ nhẹ nhàng đúng mực nghĩa tình, hãy gọi nhau bằng “anh em”, cùng  thắp nén hương lên bàn thờ dân tộc, bàn thờ Tổ quốc thiêng liêng mà nguyện cầu những điều chân thành nhất, đạo lý nhất. Có sự tin tưởng thật sự của người dân là có tất cả.

Đất nước đang vào Xuân, hy vọng từ chủ trương hòa hợp, hòa giải dân tộc của nhà nước, từ tầm nhìn của cố lãnh đạo Võ Văn Kiệt, từ nhận định của trung tướng Nguyễn Quốc Thước… và những người tiến bộ khác, chúng ta sẽ thực sự thấy được có được những mùa xuân an lành đoàn viên.

Hy vọng lắm thay, mong lắm thay!

MP


Xem thêm:
- Hồn Tết...
- Táo quân 2014: Món ăn sống sượng và... nhạt!
- Táo quân, Ngọc Hoàng và 'chỉ số nụ cười'

Tuesday, January 28, 2014

Táo quân, Ngọc Hoàng và 'chỉ số nụ cười'

>> Không thể bất lực trước tham nhũng
>> Làng Văn kiện IDG 'vi phạm bản quyền'
>> 300 kg ma túy sang Đài Loan: Chưa ai bị làm sao?
>> Hàng triệu người từ Saigon về quê ăn Tết
>> Chủ của Zing.vn bị kiện vi phạm bản quyền


(Tuần VNN) - Với cái “chỉ số nụ cười” ngắn ngủi ngây ngất kia, chỉ sợ một ngày không xa nào đấy, người dân sẽ nhìn nhận Táo quân và Ngọc Hoàng khác đi.

Cuối năm nay tuyết rơi trắng xóa khắp Sa Pa. Đây là một hiện tượng thiên nhiên rất đẹp, hiếm thấy ở xứ sở nhiệt đới này, vì thế đã có những dòng người háo hức nô nức từ khắp mọi nơi trong cả nước kéo lên thị trấn nhỏ bé hẻo lánh để tận hưởng cho được cái không khí khung cảnh kỳ diệu lý thú. Không những tận hưởng, có người còn mong ước tuyết rơi dày thêm, lâu hơn để mà thỏa chí du sơn thưởng ngoạn. Những mong ước ấy rất thật và hoàn toàn chính đáng, đó là quyền và hạnh phúc của mỗi một con người.

Nghịch lý của hạnh phúc

Thế nhưng rồi, cái nghèo, cái khốn khó thường nhật vẫn âm ỉ trong mỗi số phận con người cộng hưởng với cái rét thấu xương buốt thịt của ngoại cảnh “tuyết rơi” được đưa ra, như tạt một “gáo nước lạnh” vào điều cầu xin trong sáng kia, tạo nên một diễn đàn tranh luận “bốc khói” trên không gian mạng. Chia sẻ và đồng cảm với khó khăn, với những cảnh đời bất hạnh cũng là những tình cảm rất thật và hoàn toàn chính đáng.

Cái lạnh, cái khắc nghiệt của thời tiết dưới 0 độ C khó có thể là người bạn đồng hành với sự mỏng manh “thiếu ăn, thiếu mặc, thiếu trường lớp, thiếu sách vở” của đồng bào miền sơn cước, với đàn trâu đàn bò, với những ruộng hoa màu đang chờ gặt hái… Có gì hạnh phúc hơn khi ai cũng biết quan tâm san sẻ “lá lành đùm lá rách” với những người xung quanh ta? Vậy là tranh luận được nổ ra…

Tranh luận trao đổi là quyền của mỗi công dân. Một xã hội đa ngôn, thông tin đa chiều là một xã hội phát triển. Nhưng mức độ “hòa bình” của những ý kiến khác biệt tùy thuộc vào khả năng biết kìm chế, giữ được giới hạn chừng mực của mỗi thành viên. Mọi sự thái quá cực đoan quy chụp dù là vô tình hay cố tình đều dẫn đến sự “tổn thương” không đáng có từ mọi phía. Và đó cũng chính là nghịch lý của phản biện, nghịch lý của hạnh phúc, nghịch lý đó tồn tại khắp nơi trong cuộc sống, trong chính riêng bản thân mỗi con người.

Từ câu chuyện “tuyết rơi” nho nhỏ kia, chúng ta bàn đến chỉ số hạnh phúc của dân tộc. Một dân tộc luôn có “chỉ số hạnh phúc” vào tốp đầu của thế giới. Đó là một khảo sát đánh giá khách quan từ nhãn quan “phồn thực, phồn thịnh” của truyền thông phương Tây, một thứ tự xếp hạng rất đáng tự hào, rất có lợi cho việc quảng bá thương hiệu Việt Nam.

Chỉ số này được hân hoan đón nhận, mơ mộng ngợi ca. Ai cũng biết rằng lạc quan tếu hoặc bi quan tếu đều là những biểu hiện thái quá không có lợi, nhiều lúc chỉ tập trung nhớ lâu nhớ dai những chỉ số “có lợi” mà quên mất đi những chỉ số “không có lợi” là một điều không công bằng.

Truyền thông phương Tây làm thống kê đủ mọi mặt xã hội, có cái nó khen ngợi nước mình nhưng có cái nó chê nước mình, cũng cần nhìn nhận những mặt hạn chế mà tiếp thu, cầu thị, gạn đục khơi trong mà tiến bộ.

Hạnh phúc vốn khác nhau

Dù có lạc quan hay mơ mộng bao nhiêu thì cũng phải thừa nhận rằng nước ta vẫn còn nghèo, cơ chế chính sách vẫn còn quá nhiều bất cập và tài nguyên đất đai khoáng sản thì khó có thể sinh sôi nảy nở thêm ra. Cái mộng ước của tiền nhân là “sánh vai các cường quốc năm châu” vẫn là con đường dài và rất dài nếu nhìn nhận từ hiện thực, hiện trạng đất nước hôm nay.

Không dám xa vời với những đòi hỏi tất cả người già đều có lương hưu, tất cả người thất nghiệp đều có trợ cấp, thực tế thì ngay cả những người đóng bảo hiểm y tế đều đặn thường xuyên vẫn còn đó những nỗi lo khi không may ốm đau phải nhập viện- nhiều lúc vẫn bị xem là “người nghèo”.

Hãy khách quan làm một người quan sát tích cực, hàng ngày chúng ta ra đường có bao nhiêu trẻ em, người già, người tàn tật… đang phải đầu tắt mặt tối mưu sinh kiếm ăn từng bữa. Tự mỗi một người hãy làm một con số thống kê, những “cảnh đời” ấy đã tồn tại từ khi nào và cho đến hôm nay nó có chiều hướng tăng thêm hay giảm xuống. Song song với sự phù phiếm vật chất của ánh đèn phố hội là sự vô cảm, sự xuống cấp của đạo đức và lắm lúc, người ta còn chấp nhận thỏa hiệp với “tiêu cực” để được việc cho chính bản thân mình.

Internet và sự phát triển như vũ bão của công nghệ thông tin trang bị cho chúng ta một “bữa tiệc truyền thông” hoành tráng và những tranh luận đa chiều “nóng hổi” kịp thời về mọi mặt đang diễn biến trong xã hội. Thế nhưng, bản tin nào được truyền thông ưu ái nhất, bản tin nào được dư luận chăm chú nhất và chúng ta thực sự được “chém gió” những vấn đề gì.

Chiếc ghế nhà trường cho ta nhiều cách thức và nhiều chủ thuyết để tranh luận, để làm sáng tỏ bất cứ một vấn đề nào. Khó có thể thuyết phục mọi người khi ai đó khẳng định rằng “ở Việt Nam không có báo lá cải”. Thế nhưng, cái dư luận khủng khiếp kia nhiều khi lại trút lên đầu những số phận mà một nhân vật nổi tiếng đã được đúc tượng, vẽ tranh, lên phim ảnh từng than thở- “ai cho tôi lương thiện?”

Cái nghèo của hiện tượng “tuyết rơi” nói trên rất dễ lay động lòng người, nhưng rồi để nhìn nhận “cái nghèo” lớn lao của một đất nước thì thật không dễ, nhất là những người lắng nghe lại bị cái bệnh “lạc quan tếu”. Chỉ mong rằng cái chỉ số hạnh phúc đáng tự hào kia bắt nhịp được cùng với các “chỉ số tiến bộ” khác để mà đất nước mau được thịnh vượng khải hoàn.

Nền kinh tế trì trệ mấy năm nay không cản được dòng người tất bật đổ ra đường chuẩn bị cho cái Tết Giáp Ngọ sắp đến. Mùa xuân lại về, trăm hoa lại đua nở. Đêm ba mươi bên tách trà, chậu bông chờ đón thời khắc thiêng liêng giao thừa, mọi người được thưởng thức “bữa tiệc cười” hay nhất của năm. “Gặp nhau cuối năm” là một chương trình truyền hình ra đời đã hơn mười năm, năm nào các Táo tầm vĩ mô cũng về trời báo cáo và năm nào Ngọc Hoàng cũng đưa ra thông điệp của năm.

Từ xa xưa, dân ta đã thờ Táo quân trong nhà và luôn tin rằng Ngọc Hoàng sáng suốt biết phải làm gì cho dân bớt khổ, bớt khó khăn. Nhưng rồi, với cái “chỉ số nụ cười” ngắn ngủi ngây ngất kia, người dân lại tiếp tục muối mặt với một năm mới mà giao thông, y tế, giáo dục, văn hóa, kinh tế, xăng, điện… vẫn còn đấy, những bất cập giống y chang những năm trước đây. Chỉ sợ một ngày không xa nào đấy, người dân sẽ nhìn nhận Táo quân và Ngọc Hoàng khác đi, có khi họ quan niệm rằng những nhân vật ấy chỉ giỏi đóng hài thì cũng chẳng phải ngạc nhiên lắm đâu.

Hạnh phúc của mỗi người khác nhau, hạnh phúc của mỗi dân tộc cũng khác nhau, và đôi khi nó rất phiến diện khi được những anh nhà giàu khen ngợi.

MP


Xem thêm:
- Khuyến khích đẻ?
- Vỉa hè và người bán hàng rong
- Ngột ngạt tâm linh, văn minh & văn hóa