Showing posts with label đánh người. Show all posts
Showing posts with label đánh người. Show all posts

Friday, January 10, 2014

Bảo vệ mình trước khi bảo vệ người khác

>> Anh hùng thành cái mua vui!
>> Nghị quyết về Chủ tịch nước quyết định phong, giáng chức quân hàm cấp tướng
>> Trung Quốc: các quan chức đang cố cất giấu tiền ăn cắp được như thế nào
>> Trang tin điện tử tổng hợp không được lấy nguồn từ Facebook


Lý Toét

Thực tiễn cách mạng nước ta cho thấy, bạo lực được cổ vũ. Cả làng hùa nhau đánh chết kẻ trộm chó, rồi đốt xác thành than mà không được điều tra đến nơi đến chốn. Đám đông 700 người ngang nhiên nhận tội giết người (trộm chó) như là hành vi anh hùng mà không bị trừng trị.


Giữa chốn công đường, ngang nhiên đe dọa giết kẻ khác mà không bị câu lưu, điều tra và chế tài.

Bảo vệ công trường tấn công nhà báo và thách thức dư luận mà không hề bị xử lý.

Việc ỷ vào đám đông nhiều hơn gấp bội tấn công một nhóm người đang làm việc nhân danh bảo vệ kẻ yếu cũng chỉ là tất yếu của việc dung túng bạo lực của nhà cầm quyền.

Trong sự việc xảy ra ở Samsung, các anh bảo vệ bị tấn công đã lui vào thùng sắt để cố thủ. Các anh đã bị đốt và hun khói. Nếu không may có thể bị thiệt mạng hàng loạt như là một rủi ro nghề nghiệp. Bình thường, nếu các anh đang được điều trị, sẽ được báo chí đăng tải hình ảnh trong bệnh viện.

Nghề vệ sĩ tuy là một nghề nguy hiểm nhưng thực hiện đúng quy phạm một cách chuyên nghiệp thì hoàn toàn có thể tránh được rủi ro nghề nghiệp.

1. Nhiệm vụ của vệ sĩ là bảo vệ mục tiêu, không phải trấn áp kẻ xâm phạm. Dùng vũ lực để trấn áp đám đông là nhiệm vụ của công an nhân dân, không phải của vệ sĩ.

2. Khi bị xâm phạm mục tiêu, việc của các anh là kiên quyết mời đối tượng ra khỏi mục tiêu bảo vệ. Đối tượng có thể chống lại bằng cách xâm phạm thân thể các anh, các anh có quyền tự vệ. Nếu bị buộc phải hạ gục đối tượng thì các anh không được giữ đối tượng hoặc bỏ mặc đối tượng. Ngay lập tức các anh phải giao đối tượng cho công an và chính quyền địa phương. Hành vi của đối tượng là xâm phạm tài sản của tổ chức và thân thể người thi hành nhiệm vụ. Hành vi này phải được truy tố.

3. Trong khi xử lý vụ việc, các anh phải kịp thời báo cáo với người quản lý và chủ quản của mục tiêu bảo vệ để kịp thời can thiệp.

Làm công ăn lương, nghề gì cũng cần phải chuyên nghiệp.

Nguồn: Lý Toét


Xem thêm:
- Vũ công mà "công vẫn ngủ"
- Hot boy và hot girl
- Ngột ngạt tâm linh, văn minh và văn hóa
- Mô Phật! Thoát...
- Cổng chùa thiện ác

Sunday, December 8, 2013

Ai tháo chạy trong cuộc rượt bắt làm đẹp vỉa hè?

>> Nelson Mandela chiến thắng hận thù
>> Phát động phong trào học sinh nộp đuôi chuột
>> Chống tham nhũng: Phải bình tĩnh, sáng suốt
>> Bỏ Ty Kiểm Duyệt
>> Vỉa hè với hàng rong trong một bài toán lớn


TNO - Sẽ có một ngàn lý lẽ hoàn toàn thích hợp để lực lượng trật tự đô thị đánh và siết cổ người bán hàng rong đến ngất xỉu như trong một clip đăng trên mạng, bởi vì họ đang làm thành phố trật tự hơn. Nhưng câu chuyện liệu có dừng ở đó?

TP.HCM không phải là một nơi xa lạ của những cuộc “dọn dẹp” trật tự đô thị. Câu chuyện cứ như con gà và quả trứng cái nào đẻ ra trước. Người nghèo tứ phương đổ vào Sài Gòn mưu sinh. Vỉa hè là nơi sống duy nhất của hàng vạn người. Nhưng đô thị không phải là nơi để người ta có thể bày hàng quán ra một cách bản năng và mặc nhiên buôn bán. Trật tự đô thị, ngoài nhiều nhiệm vụ khác, có cả nhiệm vụ dọn dẹp vỉa hè và cưỡng chế những người cố ý vi phạm.

Khi lập ra lực lượng trật tự đô thị, nhà nước trao cho họ một quyền lực để thực thi cái nhiệm vụ chung là làm cho một đô thị có trật tự và gọn gàng. Nghĩa là họ được quyền thu giữ những bàn ghế, bảng hiệu, nồi niêu, dụng cụ... để dẹp sạch vỉa hè và những người vi phạm phải bị phạt vì đã làm sai.

Nhưng ở trong nội hàm của cái quyền lực ấy, TP.HCM đã chứng kiến không ít những cuộc cưỡng chế, dọn dẹp của lực lượng trật tự đô thị khiến người ta không sao hiểu nổi.

Anh bán cà phê Đặng Xuân Sỹ bị tịch thu hết 9 chiếc xe đạp - số tài sản không nhỏ - mà không hề nhận được một tờ biên bản nào làm chứng cứ là tài sản anh bị tịch thu. Hôm nay, anh Trịnh Xuân Tình - một người bán hàng rong khác, đã bị lực lượng trật tự đô thị siết cổ, còng tay, bị roi điện chích, đánh cho đến khi ngất xỉu...

Người ta có thể nói rằng thành phố cần trật tự - vì vậy, những người bày hàng lằng nhằng đó phải bị dẹp đi. Điều đó không có gì sai cả. Nhưng điều sai là những tờ biên bản không được lập, và những cái siết cổ, còng tay được “quyền” mặc nhiên diễn ra - bởi vì những người dân vi phạm kia là những người có thu nhập thấp và đang mưu sinh dựa vào cái sợi dây mâu thuẫn mà thành phố cần triệt bỏ: Để có ăn, người bán hàng rong chiếm vỉa hè. Nhưng họ chiếm vỉa hè nghĩa là làm xấu đô thị.

Hãy lật lại câu chuyện theo một chiều khác, lực lượng trật tự đô thị thì có thể bắt hết 9 chiếc xe đạp của anh Đặng Xuân Sỹ. Họ cũng có thể còng tay, siết cổ đến ngất xỉu anh Tình. Anh Sỹ và anh Tình cũng là công dân bình thường trong xã hội này. Lẽ ra, họ phải được tôn trọng về an toàn thân thể, sức khỏe, được biết và có bằng chứng vì sao tài sản của mình bị hốt lên xe và xách về đồn - trước người thực thi pháp luật. Vậy tại sao, một lực lượng chỉ được sinh ra với cái quyền giữ gìn trật tự cho đô thị lại có quyền tước đoạt tài sản và xâm hại thân thể, làm tổn hại đến sức khỏe người dân? Sau những sự việc như vậy, người như anh Sỹ và anh Tình có thể làm gì, nếu họ muốn làm rõ chuyện này và biết rằng họ đã sai - đúng ra sao trong cuộc xung đột ấy?

Có vài giả định có thể đặt ra, để làm rõ đúng sai, anh Tình bán hàng rong liệu có tiền thuê luật sư? Gởi đơn kiện? Yêu cầu làm rõ? Trong thực tế, những hành vi ấy hoàn toàn xa lạ và nằm ngoài tầm với của người bán hàng rong thông thường, trước nhất là vì thu nhập của họ không cho phép họ có thêm nhiều hành động tự bảo vệ trước sự cưỡng chế vừa xảy ra - dù ở mức độ có bạo lực như vậy. Cũng như anh Sỹ, nếu như đồng loạt nhiều tờ báo không vào cuộc vì vấn đề của anh liệu có ai sẽ trả lời cho anh vì sao họ thu tài sản của anh mà không hề có biên bản?

Trong một khoảnh khắc, những người đại diện cho pháp luật để thực thi nhiệm vụ làm đẹp đô thị, đã có thể vung roi điện lên và đánh xỉu một người bán hàng rong - khi anh ta lấn chiếm vỉa hè và liên tục van xin. Quyền lực ban đầu của họ đã đi quá xa khỏi giới hạn thực tế, và họ đã cho mình một cái quyền khác - là xâm hại đến thân thể của người vi phạm.

Có một góc khác nữa của những cuộc dọn dẹp trật tự trên vỉa hè, hãy nhớ về những cái vỉa hè bên hông Nhà thờ Đức Bà (quận 1). Ngày nào người ta cũng thấy lực lượng trật tự đô thị xuất hiện. Hàng trăm người người uống cà phê nhảy lên xe máy rồ ga tháo chạy. Hàng chục người bán hàng rong ôm hàng chạy biến, vứt lại những vỏ chai, vỏ nước lênh láng cả công viên. Chừng 10 phút sau, đô thị đi, người bán hàng tiếp tục bán.

Hành vi đuổi bắt diễn ra suốt mấy năm nay ở khu vực ấy - với mục đích lập lại trật tự và làm đẹp đô thị. Nhưng đô thị có đẹp lên nhờ đuổi và bắt không? Công viên có đẹp lên chút nào không khi những công dân trẻ đô thị tranh nhau tháo chạy? Thành phố có đẹp lên không khi hàng trăm ly cà phê bị đá đổ trong cơn chạy tán loạn? Những vỉa hè có sạch sẽ và thân thiện hơn khi những người nghèo đến và mưu sinh ở thành phố này bị ''dí'' chạy tưng bừng không? - Vậy lực lượng ấy ở đó để làm gì với mấy năm trời sử dụng tiền thuế của người dân để trả lương cho họ - để đuổi bắt dân nghèo sao?

Cách vỉa hè công viên và những cuộc rượt bắt ấy chỉ vài trăm mét, ở gần khu vực Hồ Con Rùa - cái vỉa hè công cộng được lập ra cho người đi bộ dạo quanh - đã bị chiếm sạch để làm chỗ gửi xe, chỗ bán cà phê, thậm chí là chỗ bày đồ nội thất... cho những hàng quán sang trọng và giàu có. Có ai tự hỏi vì sao ở những nơi này, lực lượng trật tự đô thị và những cuộc rượt bắt kiểu “hành động” như trên không bao giờ diễn ra - giống như cái vỉa hè xung quanh Công viên 30 Tháng 4 và Nhà thờ Đức Bà gần đó vài phút đi bộ? Chẳng ai lại đi đuổi bắt những chiếc xe hơi và hàng xe của các quán cà phê sang trọng chiếm hết vỉa hè cả. Cái vỉa hè nhởn nhơ này khiến tôi nhiều lần nghĩ cuộc rượt khốc liệt trên chỉ dành cho những người mưu sinh nghèo và ít khả năng tự bảo vệ bản thân nhất.

Quay lại câu chuyện cưỡng chế bằng cách siết cổ người bán hàng rong, chắc chắn là không có một người hàng rong nào đủ sức, đủ thời gian, đủ tiền để “bắt đền” nếu chiếc xe hàng của họ bị trật tự đô thị bắt về phường và nó đã bị ném bể nát khi họ quăng nó lên xe. Sẽ không một người hàng rong nào - như anh Tình - biết phải làm gì sau khi ngất xỉu - ngoài việc nhanh chân trốn khỏi bệnh viện. Và anh bán cà phê biết phải làm gì, nếu không có phóng viên đi hỏi giùm anh cơ quan công quyền vì sao lấy xe anh mà không ghi biên bản, rồi lỡ xe anh có bể vỡ hư gì thì sao?

Dẹp vỉa hè và phạt những người lấn chiếm vỉa hè là nghĩa vụ của trật tự đô thị, nhưng không có nghĩa là người ta có thể vung roi điện lên, siết cổ và đánh xỉu một công dân - cho dù đó là một người nghèo.

Khải Đơn


Xem thêm:
- Dưỡng liêm có khó?
- Tham nhũng vặt không vặt như ta nghĩ
- Họ đã vỗ tay hoan nghênh chào mừng bản Hiến pháp mới!

Do đâu mà có phản ứng này?

>> Gorbachev vô tội trong vụ Liên Xô sụp đổ?
>> Em gái 'đại gia' của Cẩm Ly chơi trội tặng 3 tỷ từ thiện
>> Cung cấp thông tin cho báo chí: Những bài học để đời!
>> Những bà mẹ anh hùng
>> Ứng xử thế nào với thực phẩm chức năng?


Phản ứng của quan chức mỗi khi có sự cố gì xảy ra là tìm mọi cách biến báo để chạy tội cho bản thân hay chạy tội cho cấp dưới. Do đâu mà có phản ứng này?

Lấy ví dụ ông chủ tịch phường 25 quận Bình Thạnh, lúc xảy ra vụ việc liên quan đến một người bán hàng rong được nhân chứng cho là bị lực lượng trật tự đô thị phường đánh, chắc ông không có mặt. Vậy thì khi nghe nhân chứng (có cả ảnh chụp) tố cáo thì cứ từ từ tìm hiểu để nhân đó chấn chỉnh lại nhân viên của mình (người quản lý nào cũng phải ứng xử như vậy). Vì sao ông này (theo báo Tuổi Trẻ) khẳng định lực lượng này của phường không đánh người bán hàng rong. 

Tuy nhiên chính trong bản tin chối tội đó, có những chi tiết khẳng định cái sai của ông chủ tịch theo kiểu bất chấp pháp luật rất nguy hiểm. Đó là chi tiết “Phía UBND phường 25 đã yêu cầu bệnh viện cho xem giấy chứng thương của anh Tình khi anh này nhập viện để chữa trị vào tối 6-12”. Sao họ không hiểu hồ sơ bệnh án là thông tin riêng tư được pháp luật bảo vệ, UBND phường có quyền gì yêu cầu bệnh viện đưa cho xem; vì sao bệnh viện cũng dại dột nghe theo mà không biết bảo vệ quyền của bệnh nhân. Có lẽ cái tâm lý coi thường người nghèo, người thất thế đã lan rộng.

Chi tiết thứ nhì: “phía UBND phường 25 đã đề nghị Công an phường 25 vào cuộc điều tra, đồng thời mời cho được anh Tình để làm rõ vụ việc nêu trên”. Vì sao họ nghĩ chuyện “mời” công dân lên để làm việc là chuyện đơn giản và dễ dàng như thế?

Chạy tội như thế chưa là gì so với câu biện bạch sẽ đi vào lịch sử: “Đến Đường Tăng đi lấy kinh cũng phải hối lộ”. Ha. Có lẽ người phát biểu câu này không hiểu tác giả Ngô Thừa Ân tả cảnh hối lộ trong Tây du ký không phải để biện bạch cho tệ nạn này theo kiểu ở đâu cũng có, thời nào cũng có. Ngô Thừa Ân kể như thế là để lên án cái xã hội phong kiến đầy tệ nạn từ tham nhũng, hối lộ đến dối trá, cướp bóc, thủ lợi và tha hóa - ông ạ.

Nguồn: FB NVP


Xem thêm:
- Lời thề Sở Khanh
- Khi công lý đến muộn, công lý sẽ bị chối từ
- “Thằng đần ạ, phải biết vẫy khăn như thế chứ!"

Thursday, June 13, 2013

Cái ác lên ngôi khi chính quyền bất lực!

>> Im lặng là... bạc
>> Phê bình và tự phê bình
>> Tham nhũng vặt trong khu vực công
>>>>> Bắt khẩn cấp ông Phạm Viết Đào


Lời bàn: Câu chuyện kẻ trộm chó bị dân (Nghệ An) đánh hội đồng cho đến chết mới >>> đây, việc này xưa nay đã từng xảy ra quá nhiều, quá quá nhiều trong sự bức xúc tận cùng của xã hội. Không ai phủ nhận sự hung bạo, lộng hành của "cẩu tặc", nhưng trong cái nhân sinh quan lòng trung thành của loài chó được nhân loại tôn vinh ca ngợi với cái nhân sinh quan đồng loại người với người tạo nên tuyệt tác tiếng Việt hai chữ "đồng bào" rõ ràng đang có vấn đề báo động. Các quan ông, quan bà khi phát ngôn thường viện dẫn vấn đề dân trí, vậy dân trí là gì, nguyên nhân sâu xa nào khiến trong phút chốc người dân trở nên "man rợ, mất nhân tính" đến như vậy?. Nhà báo Phan Văn Tú, trên facebook cá nhân đã đưa ra một thắc mắc rất đáng suy ngẫm:

"Trong chiến tranh, nhiều phi công Hoa Kỳ bị bộ đội bắn rơi máy bay phải nhảy dù, đa phần lọt vào vùng nông thôn miền Bắc. Bấy giờ, dù rất căm thù “giặc lái”, những người nông dân vẫn kìm chế để cùng dân quân tự vệ áp giải họ về giao cho cấp trên xử lý. Vậy mà tại sao giờ đây, chỉ vì bức xúc trước chuyện bị mất chó, người ta có thể giết người, thậm chí giết xong còn tưới xăng đốt xác? 

Những câu chuyện khó tưởng tượng ấy đã và đang xảy ra ở những vùng nông thôn Việt Nam: cả làng giết người, đốt xác! Không chỉ một vụ mà hàng loạt. Không chỉ mới xảy ra mà chuyện kéo dài nhiều năm qua. Tại sao? Tại sao? Tại sao?"

Mình chưa bao giờ có thiện cảm với nhà báo Đức Hiển, nhưng không vì thế ghét lây luôn bài viết hay của anh ta, dù bài viết dưới đây được ra đời đã lâu và đề cập đến vấn đề tưởng chừng như phải cũ! (MP)


PL - Phía sau những vụ giết, đốt xe kẻ trộm chó là sự bất lực của bộ máy công an, chính quyền trong việc điều tra, xử lý hành vi giết người.

Nếu nạn trộm chó gây bất an một thì việc đám đông đánh chết người trộm chó, đốt xe, ngăn cản công an đưa nạn nhân đi cấp cứu... đang gây bất an mười. Phía sau nó là sự bất lực của bộ máy công an, chính quyền trong việc điều tra, xử lý những kẻ giết người; là sự bất lực của xã hội khi cái ác lên ngôi và mặc nhiên được thừa nhận; là sự bất lực của công lý khi để người dân tự xử mà không cần đến chính quyền.

Rõ ràng nạn trộm chó và hành hung những ai dám ngăn cản ở Nghệ An đã khiến người dân phẫn nộ và bức xúc. Nhưng chia sẻ những bức xúc ấy không có nghĩa là đồng tình với việc một đám đông giết người ngay trước mắt chính quyền. Kẻ trộm chó, cho dù côn đồ và hung hãn, thì quyền bất khả xâm phạm về tính mạng, sức khỏe và tài sản của họ vẫn được pháp luật bảo vệ. Và cơ quan công an, kiểm sát, tòa án là công cụ của chính quyền trong việc bảo đảm những quyền căn bản ấy.

Để nạn trộm chó lộng hành tức là trách nhiệm ngăn ngừa, phòng chống tội phạm của công an và chính quyền còn thấp. Khi người dân tự rào làng, dựng barie, tự hạn chế quyền tự do đi lại của mình và người khác để ngăn trộm tức là họ đã tự phát thực hiện những điều mà chỉ có quyền lực công cộng - Nhà nước - được làm. Điều đó thể hiện sự bất lực của chính quyền trong việc bảo vệ tài sản nhân dân.

Sở dĩ kẻ trộm - thực ra là cướp - chó tác oai tác quái vì kháng thể của xã hội trong cuộc chiến chống cái xấu rất thấp. Tội phạm không sợ bị trừng trị, không sợ bị lên án, đánh mất lòng tự trọng nên thay vì xấu hổ và lo sợ, chúng quay lại thách thức xã hội, hành hung những người dám ngăn cản hay bắt giữ.

Tuy nhiên, những con chó dù đắt tiền đến mấy cũng không thể so sánh với sức khỏe, tính mạng con người. Việc giết kẻ trộm chó, cho dù nhân danh nỗi căm phẫn, cũng thể hiện bước lùi của xã hội về tính nhân văn và sự văn minh. Nó gợi nhớ thời sơ khai về pháp luật, khi người ta có thể ném đá đến chết một tội đồ mà không cần phán quyết của tòa án.

Trách nhiệm của cả xã hội là làm sao để kẻ trộm biết sợ hãi sự lên án. Trách nhiệm của chính quyền là làm sao để kẻ trộm chó sợ hãi bị bắt giữ và trừng phạt. Và trách nhiệm lớn hơn nữa của chính quyền là làm sao để người dân không cần phải rào làng, ngăn đường và không thể hè nhau giết người, đốt xe và nếu điều đó xảy ra thì phải bắt giữ và trừng trị thích đáng.

ĐỨC HIỂN


P/s:
Cho tôi chất vấn: Nghiệp vụ điều tra đâu mà sao mấy anh lại dễ dàng bó tay vậy? Những vụ giết người, hủy hoại tài sản “hội đồng” như thế này đâu phải mới mẻ gì mà sao tỉnh khác xử được, Nghệ An lại không? Các anh nghĩ sao nếu có ý kiến cho rằng chính các anh với thái độ chần chừ, buông xuôi đã làm cho tội ác lộng hành? (minhha@...)

Xem thêm:
- Phải gọi thẳng tên tục là thằng ăn cắp
- Chó đàn
- Thịt chó và truyền thông