Showing posts with label quy hoạch. Show all posts
Showing posts with label quy hoạch. Show all posts

Monday, January 27, 2014

Sự sai lầm của quy hoạch

>> Phải chăng xã hội đang tụt lùi?
>> Tàu lặn 100 triệu ‘thổi’ lên 130 tỉ
>> Có cần giải oan cho Đường Tăng?
>> Mừng xuân mới 2014 ở tổ dân phố


Trần Trung Chính

Người Đô Thị - Các nhà quy hoạch lập đồ án quy hoạch, quản lý xây dựng theo quy hoạch là việc của nhà quản lý. Theo quy trình này nếu có đồ án quy hoạch tốt (với nghĩa khả thi chẳng hạn), thì việc quản lý xây dựng sẽ dễ dàng. Vậy, câu hỏi cần đặt ra, làm thế nào để có quy hoạch tốt?

1. Chúng ta đều biết hầu hết công tác quy hoạch đều ít nhiều dứt khoát tác động vào một lãnh thổ (làng mạc, ruộng đồng, thị tứ, thị trấn…) có con người đang cư trú, sản xuất, và nó (quy hoạch) có vai trò đầu tiên tham gia xây dựng các khu định cư, sản xuất mới (khu đô thị mới, khu công nghiệp mới…). Tóm tại  các hoạt động quy hoạch ở nước ta đang trực tiếp ảnh hưởng đến sự định cư của hàng triệu người vốn sống ổn định qua hàng trăm, hàng nghìn năm – rồi tiếp tục thay đổi trạng thái sống của họ bằng việc lập nên các khu đô thị mới.

Nhưng chúng ta đã và đang chứng kiến rất nhiều làng mạc, thị trấn, đồng ruộng… là không gian cư trú bền vững của người dân  bị xáo trộn, thu hẹp, ô nhiễm... sau khi quy hoạch và thực hiện quy hoạch (trên hàng vạn, trăm ha đất nông nghiệp mỗi năm). Tình trạng thất nghiệp, ly hương (mỗi năm chừng một triệu người di vào đô thị) diễn ra ngày càng trầm trọng. Nghĩa là ở trường hợp thứ nhất, những người bị thu hồi đất, mất đất thường lâm vào cảnh khốn khó.

Ở trường hợp thứ hai, các chủ đầu tư sau khi có đất dùng nó xây các khu đô thị mới (hiện đã có hơn 700 đô thị), rất nhiều trong số đó đã không thành công với hàng triệu m2 bất động sản không người ở, hàng nghìn tỷ đồng chôn vào đất. Chưa kể khối đất đai, tiền bạc khổng lồ cũng đang nằm chết trong các khu công nghiệp đã được quy hoạch.

Trước “hai sự khốn cùng của người mất đất, lẫn người chiếm được  quá nhiều đất” tất nhiên  không thể chỉ buộc tội cho mỗi quy hoạch, nhưng quy hoạch đã góp phần tạo ra thảm trạng đó.     

2- Trở lại câu hỏi vậy làm thể  nào để có quy hoạch (bản chất là phân chia đất đai theo yêu cầu phát triển) tốt? Phải trả lời được các câu hỏi sau (trước khi  quy hoạch tác động vào một môi trường định cư cũ, hay thiết lập môi trường cu trú mới ): (1) Những con người ở đó đang sống ổn định bằng gì vậy? (2) Bằng những cách tác động nào để họ tiếp tục sống ổn định, có thu nhập cao hơn, hạnh phúc hơn?..  Tức là bắt buộc phải nghiên cứu định cư con người (human settlements), rất tiếc thuật ngữ  “định cư con người” với ý nghĩa là một môn khoa học tổ chức sống của con người chưa hình thành ở VN.

Những nghiên cứu bước đầu của chúng tôi cho thấy những khu vực định cư bền vững của con người dựa trên sáu thành tố chính:  

1-Tài nguyên thiên nhiên (theo nghĩa rộng nhất: vị trí địa lý, khí hậu, thổ nhưỡng, nguồn nước, ánh sáng, nhiệt độ, độ ẩm..).

2-  Khả năng sinh kế, khai thác tài nguyên ( nguồn việc làm, việc làm- kỹ năng khai thác tự nhiên đảm bảo tạo ra nguồn thức ăn từ tài nguyên, duy trì và tăng nhân khẩu tại chỗ) .

3 - Cách tổ chức sống (gồm các phạm trù thể chế hành chính, sản xuất, văn hóa ).

4- Các kiểu cư trú (quần thể giao thông, kiến trúc ở, công trình sản xuất, dịch vụ công cộng… ).

5- Khả năng cộng sinh với các đơn vị định cư khác (liên kết, trao đổi, hợp tác, phát triển phụ thuộc lẫn nhau..). 

6- Khả năng chống đỡ thiên tai và  tự vệ trước kẻ xâm lược (cộng đồng cư dân bảo vệ thành công lãnh thổ định cư của nó trước thiên tai và kẻ thù).

Có thể nhận xét ngay rằng, trong sáu thành tố làm nên sự định cư chỉ có 1 thành tố đầu tiên thuộc thiên nhiên, 5 thành tố còn lại phụ thuộc hoàn toàn vào con người (giải thích tại sao những vùng đất rất nghèo tài nguyên vẫn có thể giầu có). Hiện chúng tôi đang sử dụng các thành tố này để đánh giá di sản định cư của người Việt và coi nó vừa là kiến thức nền, vừa là đầu bài cho mỗi đồ án quy hoạch nông thôn, đô thị. 

Nghiên cứu định cư không mới, nó được khởi từ năm 1976 tại Vancouver (Canada ) khái niệm “ human settlements” được xem như một khuôn khổ (mục tiêu phải áp dụng ) với các “mô hình định cư bền vững”,  khẳng định: “ Các khu định cư sống tốt (dù mới hay cũ) là một điều kiện hàng đầu cho phát triển kinh tế- xã hội. Không có tiến bộ xã hội, không có tăng trưởng bền vững nếu không xây dựng, bảo tồn được hệ thống mạng lưới các khu định cư hiệu quả.”

Có lẽ muốn tránh được “hai thảm họa” tôi đã nêu ở trên, cần bắt đầu  tổ chức nghiên cứu định cư, trước khi quá muộn.


Xem thêm:
- Còn nữa đó, đợi đi!
- Ai tiết lộ bí mật điều tra cho Nguyễn Như Phong?
- Vụ án lộ bí mật – nếu không tìm thấy bị can thì sao?

Sunday, January 5, 2014

70.000 công chức "cắp ô" sắp bị giảm biên chế?

>> Bán Kilo cho Trung Quốc, Nga bán luôn... giấy phép
>> "Kiều nữ" Hải Dương sẽ về nước trong vài ngày tới
>> Cô gái “cưỡng dâm hàng trăm tài xế taxi” kiện báo Người Đưa Tin


(Dân trí) - Trong quý III/2014, Bộ Nội vụ sẽ phải trình Thủ tướng dự thảo Nghị định về chính sách tinh giản biên chế. Với tỷ lệ 30% công chức "cắp ô" tức tương ứng với khoảng 70.000 người, nếu giảm được thì sẽ tiết kiệm 17.000 tỷ đồng cho ngân sách.

Theo Nghị quyết phiên họp thường kỳ tháng 12/2013, kiểm điểm công tác chỉ đạo, điều hành năm 2013, Chính phủ, Thủ tướng Chính phủ đã luôn tuân thủ Hiến pháp, pháp luật; triển khai thực hiện nghiêm túc các Nghị quyết, Kết luận của Trung ương Đảng và Quốc hội, đã phối hợp chặt chẽ với các cơ quan của Đảng, Quốc hội, Mặt trận Tổ quốc Việt Nam và nguyên tắc tập trung dân chủ, phát huy vai trò tập thể gắn với đề cao trách nhiệm cá nhân từng thành viên Chính phủ trước Đảng, Quốc hội, Chính phủ và nhân dân.

Những kết quả đạt được về kinh tế - xã hội, quốc phòng, an ninh, đối ngoại năm 2013 là sự cố gắng lớn của cả hệ thống chính trị, của toàn dân, toàn quân và cộng đồng doanh nghiệp, trong đó có vai trò chỉ đạo, điều hành quyết liệt, linh hoạt của Chính phủ, Thủ tướng Chính phủ và hệ thống cơ quan hành chính nhà nước các cấp.

Tuy nhiên, Chính phủ cũng nhìn nhận, công tác chỉ đạo, điều hành còn có mặt hạn chế, yếu kém cần tập trung khắc phục trong thời gian tới, nhất là trong công tác xây dựng thể chế và thực hiện chương trình công tác.

Các hạn chế cũng tồn tại ở tổ chức bộ máy hành chính nhà nước, công vụ, công chức, cải cách hành chính; kỷ cương, kỷ luật hành chính gắn với thanh tra, kiểm tra; thực hiện Quy chế làm việc của Chính phủ và việc tổ chức thực hiện cơ chế, chính sách.

Tinh giảm công chức "cắp ô"

Trong cuộc họp vừa rồi, Chính phủ đã thống nhất về việc sắp xếp biên chế cán bộ hiện có theo vị trí việc làm và phương án xử lý cán bộ, công chức, viên chức dôi dư.

Đây là nội dung đã được thảo luận và tranh luận khá sôi nổi trong thời gian vừa qua cũng như tại hai ngày họp giữa Chính phủ và các địa phương cuối tháng 12. Nếu như theo phản ánh của dư luận thì có tới 30% công chức "cắp ô" (chỉ đến cơ quan rồi về, làm việc ít thậm chí không làm việc) thì Bộ trưởng Bộ Nội vụ Nguyễn Thái Bình ngày 20/11 cho biết, tỷ lệ này chỉ 1%.

Các đại biểu Quốc hội cho rằng, với tỷ lệ 30% công chức "cắp ô" tức tương ứng với khoảng 70.000 người, và nếu giảm được số lượng công chức, viên chức không làm được việc thì sẽ tiết kiệm được 17.000 tỷ đồng cho ngân sách.

Tại cuộc họp Chính phủ và các địa phương vừa rồi, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng yêu cầu phải nhanh chóng làm rõ và khắc phục tình trạng gây bức xúc này. Đồng thời yêu cầu phải ban hành bộ tiêu chí để đánh giá các công chức hoàn thành nhiệm vụ. Nếu nhiệm vụ không rõ, chức danh, vị trí việc làm không rõ thì không đánh giá được. 

Theo Nghị quyết Chính phủ, Bộ Nội vụ được giao chủ trì, phối hợp với các cơ quan liên quan tiếp thu ý kiến thành viên Chính phủ và ý kiến tại phiên họp Chính phủ với các địa phương, bổ sung, hoàn chỉnh dự thảo Nghị định về chính sách tinh giản biên chế, trình Thủ tướng trong quý III/2014.

Trước đó, tại Kết luận Hội nghị lần thứ 7 Ban Chấp hành Trung ương Đảng (khóa XI), về nội dung xây dựng quy hoạch cán bộ cấp chiến lược, Bộ Chính trị đã đề nghị Ban Chấp hành Trung ương cho ý kiến về nguyên tắc, tiêu chí, phương pháp lựa chọn nhân sự đưa vào quy hoạch; về số lượng cho mỗi chức danh; về cơ cấu độ tuổi, giới tính, thành phần xuất thân và phương án nhân sự cụ thể đưa vào quy hoạch, sau đó giao cho Bộ Chính trị căn cứ ý kiến của Trung ương cân nhắc, quyết định chính thức.

Bộ Nội vụ cũng sẽ cùng với Thanh tra Chính phủ chủ trì, phối hợp với các Bộ, cơ quan liên quan ban hành báo cáo về công tác cải cách hành chính năm 2013, công tác thanh tra, giải quyết khiếu nại, tố cáo và đấu tranh phòng, chống tham nhũng, lãng phí năm 2013. Đồng thời, chỉ đạo tổ chức thực hiện nhiệm vụ công tác cải cách hành chính, công tác thanh tra, giải quyết khiến nại, tố cáo và đấu tranh phòng, chống tham nhũng, lãng phí trong năm 2014.

Bích Diệp


Xem thêm:
- Quá ẩu...
- Trương Duy Nhất & Tom cat
- A dua, chửi đổng và ngứa mồm

Tuesday, November 12, 2013

Từ thực tiễn siêu bão Haiyan

>> Lời đối thoại với thiên nhiên
>> "Cái đạt được là ngôn từ ngoại giao mập mờ"
>> Vụ Hồ Duy Hải giết hai nữ nhân viên ở bưu điện Cầu Voi – dấu vân tay của ai?


Không mong thì bão vẫn đến dù lớn bé, mạnh yếu, vì thế mà nó trở nên bình thường như mọi hoạt động trong đời sống của loài người.

Chỉ có điều, khi ngồi tĩnh tâm, tôi tự hỏi “Tại sao chúng ta lại không hành động theo cái sự tất nhiên ấy? Cứ có tin bão là rối như canh hẹ, công điện khẩn gửi tới tấp, làm như bão nó sợ tập đoàn sản xuất văn bản tối cao. Rồi thì hùng hục đắp đê trong bão gió, tống bao cát vào những chỗ xoáy nước không đáy. Không biết có ai tổng kết tác dụng của những vụ đắp đê trong mưa bão, hay là giống như chữa cháy, chỉ chữa đến khi cháy hết thì thôi”.

Xưa kia, ở khu vực nhiều bão lũ như dải đất miền Trung, người ta làm nhà sàn, đó là cho nước chảy bên dưới. Và ngày lũ là ngày hội của dân chúng, lũ cũng cuốn đi sâu bệnh. Năm nào không có lũ thì dân buồn, vì đoán sang năm tất mất mùa, tay trắng. Cũng như người Nhật tự hào sống ở nơi động đất quanh năm, nhưng họ đã hoạch định cuộc sống để chủ động đối phó với động đất. Hay như người Hà Lan có thủ đô thấp dưới mặt nước biển, nhưng họ không phải dầm xe trên những con đường ngập nước như ở Hà Nội và TP.HCM. Ít nhất nên nghiêm túc hỏi họ rằng họ đã làm thế nào?

Phải chăng sai lầm của nhà nước ta là đi lệch lại với đời sống truyền thống trước đây của tổ tiên mình, không hoạch định đời sống, quy hoạch cơ sở hạ tầng, quy hoạch dân cư theo đặc điểm từng vùng/ miền, chẳng hạn một năm ít nhất có 10 cơn bão quét qua, để từ đó đưa ra những biện pháp thích ứng với thực tế từng địa phương (?)

Đơn cử như vùng đồng bằng sông Cửu Long ngàn đời nay sống với mùa nước nổi. Nước nổi là ngày hội của dân chúng, bây giờ chuyển dịch cơ cấu sản xuất, làm cho đời sống truyền thống lệch đi, khoanh đê như miền Bắc, vậy thì chỗ nào không khoanh sẽ lụt, mà lụt to hơn. Còn nhớ, các cụ nhà Nguyễn ra sức đào kênh, đó là cách sống chung vui với lụt, giờ lãnh đạo không cần chung vui, mà chống lại nó, khoanh đê lên… rồi khi mất mùa thì đổ tội cho cái nọ cái kia. Như Israel có một thẻo đất, sao người ta làm lúa xuất khẩu. Vấn đề là người làm lúa để người sống, chứ không phải sống để làm ra lúa rồi mất hết kho tàng thiên nhiên quý báu chỉ trong tích tắc.

Dường như một số nước láng giềng như Philipine, và nhà nước ta, nhân dân ta nói riêng đang ngày càng đi vào bế tắc mà rõ nhất, gần nhất là đối phó với nàng hotgirl Haiyan. Hầu hết mọi người đều bị động với “cái hiển nhiên” xảy đến của thiên nhiên, để rồi Philipine phải trả giá bằng cái chết tức tưởi của hơn 10 ngàn dân chỉ sau 2 ngày đêm. Đây là bài học xương máu, là nỗi ám ảnh có tính cảnh báo mà theo tôi, nhà nước ta cần xem xét, nhìn nhận lại. Đã đến lúc phải đánh giá lại những vùng tâm bão, để đưa ra những quyết sách, kế hoạch mang tính thực tiễn hiệu quả, tránh lặp lại trường hợp bão đến rồi mới chống trong khi sức người có hạn, chống sao nổi thiên nhiên kỳ vĩ.

Nguồn: Lọ Lem

P/s: Đến hôm nay vẫn còn thấy bứt rứt vì tin có đến 13 người chết, 81 người bị thương vì bão Haiyan ở Việt Nam, trong đó có nhiều trường hợp chỉ do tai nạn khi tìm cách phòng chống bão (ngã khi chằng chống nhà cửa, chặt tỉa cây cối). Nhưng rồi cái suy nghĩ nếu không cảnh báo mạnh, lỡ bão tàn phá và gây chết cả 10.000 người như ở Philippines thì sao, lại lấn lướt.

Theo tôi, nên cải tiến cách cảnh báo bão chứ đừng nói chung chung như hiện nay. Nên chia mức độ báo động thành các bậc như cảnh báo vàng, cảnh báo da cam, cảnh báo đỏ… hay từ cấp 1 đến cấp 5. Làm sao để một địa phương bất kỳ có thể tiếp nhận thông tin cảnh báo tương đối chính xác là mức độ nguy hiểm có thể lên đến đâu để người dân có thể chuẩn bị - không quá căng thẳng cũng không quá chủ quan. Cơ quan có thẩm quyền đưa ra cảnh báo bằng hình ảnh đồ họa cho dễ hình dung (cập nhật và thay đổi mức độ cảnh báo thường xuyên) và báo chí với sức mạnh công nghệ thông tin hiện nay có thể chuyển tải nhanh chóng thông tin này đến người dân.

Chứ như hiện nay rất dễ xảy ra tình trạng cảnh báo mạnh đôi lần nhưng thực tế không có gì thì người dân sẽ lơ là, không chịu nghe theo cảnh báo ở những lần tiếp theo nữa. (FB NVP)


Xem thêm:
- Cơn bão tâm linh
- Ngoại cảm - ô hô
- Ngày xưa vua Quang Trung thích nghe công chúa Ngọc Hân hát quan họ???

Monday, November 4, 2013

Giá như Đà Nẵng...

>> Nhà siêu mỏng, dị dạng
>> Cận cảnh biệt thự trăm tỉ xây trái phép giữa Thủ đô
>> Con ông cháu cha: Gánh nặng của ngân sách quốc gia?
>> Định mệnh xoắn lấy hai gia đình Ngô Đình Diệm và Võ Nguyên Giáp
>> Top 10 tòa nhà xấu xí nhất thế giới (Mẹ kiếp, đúng là thâm như Tàu!)


Sớm nay, anh Ngô Thảo và tôi đứng ở tầng cao của 1 khách sạn nằm cạnh sông Hàn nhìn cảnh này và đều thở dài, tiếc! 

Giá như Đà nẵng biết thế mạnh và thế yếu của mình để chọn cách phát triển khác. Đà nẵng so với Huế và Quảng Nam thì thua vì không có di sản. Nhưng lại có thế mạnh khác. Có sông, có biển, có núi. Và mạnh nhất là nếu phá đi xây lại từ đầu thì chả tiếc, không như Huế, Hội An hay Hà Nội, đào đâu cũng chạm vào di sản.

Giá như ĐN thuê được 1 kiến trúc sư và 1 nhà quy hoạch giỏi, giá như không cho những ngôi nhà xấu mọc lên vô tội vạ 2 bên bờ sông Hàn, giá như không giết chết bán đảo Sơn Trà, giá như có 100 mẫu nhà tặng cho những người dân để tạo cơ hội cho họ không sến...

Giá như không tốn tiền cho những cây cầu trọc phú, giá như có nhiều không gian công cộng, giá như có nhiều không gian dành cho nghệ thuật hơn...


Giá như có nhiều thư viện, phòng hoà nhạc... phòng trưng bày tranh. Giá như có cách gì để tận dụng truyền thống của làng nghề chạm khắc đá để họ hay hơn , để họ không tạc ra những cái tượng rất xấu như thế, giá như đừng phát triển kiểu buôn đất vì ngành kinh doanh này không tạo ra công việc cho người lao động...

Nguồn: FB Họa sĩ Lê Thiết Cương

P/s:

Lê Thiết Cương: Giá như đừng tự ti chạy theo cái mốt rất ngu là kỷ lục, ai cũng thi nhau làm to . Việc đéo gì phải làm 1 cái chùa to, 1 bức tượng Phật quan âm quá hải cũng thật to (thật bự) . Nói thực là tao thương hại thằng nào ngu như vậy. Nghệ thuật cốt ở tinh, ở đẹp, đéo cốt nhiều và to. Phật cũng chủ trương kiến tính thành Phật chứ Phật không ca ngợi cho to và nhiều. (mời bà con đọc thêm bài >>> này!)

* The Long Vu: Tranh vẽ thì có tên tác giả và chữ kí của tác giả ở góc tranh. Công trình kiến trúc ở những nước văn minh họ đều có gắn biển ghi rõ do kiến trúc sư nào vẽ kiểu, năm nào... Riêng ở ta các vị tai to mặt lớn xây nhiều thứ qủy quái nhưng cứ trốn vào xó nào không dám trưng biển ra cho thiên hạ bình. Lạ nhỉ? Tiền thì lĩnh mà không dám công khai. Nhớ lại chuyện họa sỹ Nguyễn Sáng vẽ chân dung xưa và không chịu kí tên bởi ông chủ đặt vẽ cứ bắt sửa theo ý mình... Mình sẽ đăng lại bài >>> "Có phải xưng danh không nhỉ" hầu các bạn bài đã đăng trên tạp chí Kiến trúc mấy năm nay rồi.

* Đỗ Sự: Tất cả là giá như,,, đồng tiền không che mắt tất cả... nó là điều đô thị xôi đỗ xôi lạc Việt Nam ...và căn bệnh không chữa nổi cái bệnh >>> ĐÔ THỊ MẶT TIỀN, nhà nhà ra mặt tiền, quan chức mặt tiền công sở, trường học, bệnh viện mặt tiền chen chúc chen lấn xô đẩy nhau ra mặt tiền bờ sông... hóng tiền... tạo nên những sợi dây đô thị dọc suốt chỗ nào có đường to để kiếm tiền.

* Carmen Kts: Trước đây Đn cũng có phát mẫu mặt đứng cho dân ở vài đoạn đường, quy định kiểu dáng, màu sơn nhưng rồi sau đó cũng loạn xị lên. Mẫu thì giao cho các kts trẻ, vài người làm rồi ráp với nhau chớp nhoáng, chẳng có nghiên cứu gì để phù hợp về khí hậu, văn hóa truyền thống, ngôn ngữ tạo hình...Thiệt tình là em cũng là 1 trong các Kts được giao làm mẫu nhà. Bây giờ khi nghiên cứu đề tài về Nhà phố xanh ở Đà nẵng mới thấy hồi đó các Bác ở trên coi việc làm mẫu nhà đơn giản, chẳng ai quan tâm gì các vấn đề nêu trên, đưa lên là duyệt, chẳng có định hướng gì cho cái đám trẻ mới ra trường đó. Thật sự chưa có một KTS trưởng có tâm, có tầm.


Xem thêm:
- Nhân định và thiên lý
- Quá ẩu hay là sự ngây thơ đầy toan tính
- Nhìn đất nước từ cảm nhận thành phố nhỏ bên sông Hàn

Sunday, October 20, 2013

Tương lai nào cho Hội An?

>> Phụ nữ Bắc Kỳ xưa qua con mắt người nước ngoài
>> Campuchia: Chỉ cho phép biểu tình dưới 10 ngàn người tại Phnom Penh
>> Về chuyến thăm Việt Nam của Thủ tướng Trung Quốc Lý Khắc Cường


Nhà báo tự do Xuân Bình

Mong manh bảo tồn

Gần 15 năm qua, không ai có thể phủ nhận được những nỗ lực của Hội An trong bảo tồn các di sản văn hóa. Vẫn biết với di sản, Hội An không lười biếng, đại lãn hoặc tận thu như Hạ Long; không cũ kỹ, trì trệ, hình thức như Huế; không mỏi mòn như Mỹ Sơn… Vẫn biết Hội An là một giá trị đa dạng, nổi bật, hơn hẳn mà không phải nơi nào, không phải di sản nào trên cái đất nước này cũng có thể sở hữu. Vẫn biết Hội An có những con người, nhân vật luôn tận tậm với quê hương. Và vẫn biết di sản này quá nhỏ bé và yếu đuối trước thói đời vân cẩu và thực trạng cùng khốn…

Nhưng trong thâm tâm tất cả những ai thực sự nặng lòng với Hội An thì những việc thành phố đã làm là chưa đủ, thành quả đã có là quá mong manh. Lẽ nào Hội An chỉ tự hào với việc gìn giữ cái vỏ xác kiến trúc xưa cũ, cứ bám víu quá khứ, vào di sản để sinh tồn?

Dù đau đớn xin chúng ta hãy một lần ngắm nhìn lại Hội An. Gần 15 năm qua trong hình hài gọi là phát triển, Hội An đã phải hay đúng hơn là buộc phải choàng khoác, đeo bám, níu kéo, đã cõng gánh thêm quá nhiều thứ trên thân xác còm cõi, mong manh của di sản. Đau nhất là Hội An không biết nó đang còng lưng đội, kiệu cái gì, cách nghĩ nào, tầm nhìn nào… trên… đầu?

Nhỡn tiền là những con đường quá to, những cây cầu quá lớn, những dự án quá khủng đủ khiến biến dạng hay mất đi những làng quê, dòng sông, bãi biển, những không gian đẹp đến đau lòng?

Có quá dễ dãi khi để một chuỗi resort thay thế, chiếm lĩnh những bãi cát đẹp đẽ từ Cẩm An đến Cửa Đại? Hãy nhìn những khu phố mới từ mạn đường Hai Bà Trưng hắt về phía Tây. Cơn cớ gì, số kiếp nào mà bắt phố cổ phải đối thoại với những “đặc sản” đất chia lô, những kiến trúc nhà ống ngớ ngẩn? Cái mà Hội An có thêm phải chăng chỉ là rất nhiều phòng ngủ trọ với đủ loại phong cách deco, giá cả hay chất lượng dịch vụ?

Hãy quan sát những cầy cầu mới từ phố Thoại Ngọc Hầu cho đến Nguyễn Phúc Chu. Chưa nói đến ý nghĩa biểu tượng, từ kết cấu, chất liệu cho đến tạo hình đều rất cũ kĩ. Tại sao cứ vay mượn design Tàu trang trí rồng, phượng, lân, rùa xanh xanh đo đỏ? Có cái cầu nào đáng được cấp phép đứng cạnh chùa Cầu? Tại sao phải tốn quá nhiều tiền để gom lại và phơi ra khá nhiều những khối phế thải đá mang danh điêu khắc? Các lễ hội có khoa trương, bày vẽ, ầm ĩ ? 

Hãy thử thống kê và nhận xét xem ai là người đang bán hàng kem ngon nhất phố Nguyễn Phúc Chu? Ai là người bán bánh ngọt ngon nhất đường Nguyễn Thái Học? Ai là chủ sở hữu của quán bar có design rất ấn tượng trên phố Trần Phú? Ai là người đưa ra những thiết kế thời trang hiện đại nhất trên phố Lê Lợi? Ai, những người ở đâu đang dần thay thế những cư dân bản địa? Nguồn lợi từ di sản đã và đang phân bổ cho những ai, như thế nào?…

Từ chi tiết đến cái tổng thể; Từ deco nho nhỏ, kiến trúc nhơ nhỡ tới quy hoạch hoành tráng; Từ chuyển dịch cơ cấu dân số, thay đổi cấu trúc thửa đất và mục đích sử dụng tới việc mất khả năng kiểm soát trong quản lý đô thị; Từ giải pháp tình thế trước mắt đến tầm nhìn 20-50 năm…Tất cả còn ngổn ngang quá nhiều những việc phải thay đổi, điều chỉnh, phế bỏ hay vứt bỏ.

Trong sự chờ đợi, kỳ vọng mỏi mòn, mỗi phút qua đi, từ cái tĩnh lặng, chất hoài niệm cho đến thái độ ứng xử, ước nguyện của người dân, từ cái lõi tinh túy, giá trị hạt nhân cho đến tinh thần phổ quát nhất của Hội An đều có xu hướng teo tóp, liêu xiêu và biến dạng?

Phép thử Cẩm Thanh

Năm 1999, trong một quán cà phê ven đường Trần Hưng Đạo, khi mọi người vẫn đang hồ hởi với tin mừng di sản văn hóa thế giới, tôi có hỏi anh Nguyễn Sự: Di sản mới nào cho Hội An? Có lẽ anh quá bận nên quên chưa hồi đáp. Nếu được hỏi, câu trả lời của tôi sẽ là: Cẩm Thanh.

Tôi luôn tin rằng trong một quy hoạch tổng thể để bảo tồn và phát triển Hội An, Cẩm Thanh phải là một vị thế nhạy cảm và hết sức đặc biệt. Chưa cần vội tính đến các viễn cảnh to tát, các dự án lớn như Cù Lao Chàm, những dự án thực dụng như An Bàng… Những cái đó Hội An còn phải chuẩn bị, còn phải chờ đợi và cũng cần phải tỉnh táo hơn.

Trước mắt, phải lấy Cẩm Thanh làm chỗ dựa tựa, nơi chia sẻ nặng nhọc, nơi gánh đỡ cho Hội An đang quá tải, đang nghèo kiệt tài nguyên văn hóa và sẽ mất dần sức hấp dẫn. Ít nhất thì đó cũng là chôn nhau cắt rốn của Bí thư thành ủy, nơi Nguyễn Sự phải tỏ bày năng lực “tề gia”.

Cẩm Thanh không có những quỹ đất hoang, những cồn cát ven biển như Cẩm An hay Cửa Đại, không có rau ngon như Trà Quế, không có những đồng lúa đẹp như Cẩm Châu, không có nghề mộc như Cẩm Kim, không có những túi bắp rang trôi dạt như Cẩm Hà cũng không có nghề gốm như Thanh Hà…

Nhưng cuộc đất Cẩm Thanh cứ như là tạo hóa sinh ra nó để trở thành một quỹ đất dự trữ trứ danh để dành riêng cho một tương lai mới đầy sinh khí của Hội An. Cũng như Hội An cách đây 7- 8 thế kỷ, Cẩm Thanh là nơi con sông Thu Bồn tiếp giáp và hòa vào với biển. Nơi đây chằng chịt những hệ sông đào. Vùng cuối sông, cửa biển này có những cánh rừng dừa nước ngút ngát, một hệ sinh thái đặc sắc mà dọc biển miền Trung không hề có. Nơi đây có những “ốc đảo” Vạn Lăng, điểm trú ngụ cực kỳ yên bình, an toàn cho người dân trong mọi kỳ bão lũ. Nơi đây có những nhà mái lá rất ấn tượng. Kiến trúc này đủ thông minh và kiêu hãnh khi vượt qua hình hài, vỏ xác của một kiến trúc truyền thống để trở thành một thông điệp, một triết lý sống thân thiện với môi trường , với thiên nhiên. Nơi đây cũng bắt đầu xuất hiện một khu nghỉ hiện đại, những công trình mới mà ngôn ngữ kiến trúc của nó chứng tỏ là rất hiểu nhu cầu kinh doanh của bản thân cũng như đặc trưng, giá trị của một vùng đất luôn thăng trầm, lên xuống cùng các dòng chảy hay những biến động của mặt nước.

Về quy hoạch, tôi nghĩ rằng Cẩm Thanh đâu cần hay lệ thuộc quá nhiều vào một tầm nhìn cao siêu, một phương pháp hay công nghệ quy hoạch quá phương Tây. Vâng nếu cứ quan sát kỹ từng bức tường phố cổ, cách phân chia không gian trong mỗi ngôi nhà, cấu trúc một chiếc ghe bầu, hay cách sử dụng dừa nước để dựng nhà ở thôn 1, thôn 2…Rất nhiều những chi tiết nhỏ nhất, dễ nhìn thấy nhất, bình dị nhất cũng chân thành và tận tình mách bảo cũng như… định hướng một phương pháp tiếp cận, sẵn sàng gợi những ý tưởng sáng tạo đến không ngờ. Chỉ sợ người đời luôn cố tình lờ đi mà thôi.

Ngay cả trong hoàn cảnh bĩ cực nhất khi khí hậu biến đổi, nước biển dâng cao, vẫn chính những mái nhà, con thuyền, rặng dừa sẽ dõng dạc mà phẩm rằng: Không có gì mà phải gào tướng lên: sống chung với lũ! Nước luôn là MẸ. Mọi thay đổi của thiên nhiên chính là cơ hội. Tất cả những bất thường của tự nhiên chính là điều kiện để khích lệ con người phải khôn khéo thích ứng và sẵn sàng sống tốt, sống thân thiện.

Vâng, trước khi thực sự trở thành một di sản mới với không gian sinh thái ngập mặn đặc hữu, không gian văn hóa, giáo dục tiên tiến,  không gian sáng tạo nghệ thuật hấp dẫn, vùng du lịch một đến không muốn đi… Thêm vào những vốn liếng vốn có, Cẩm Thanh cứ tạm là không gian vật chất bình dị, năng động. Như gợi ý của URS- công ty giải pháp đô thị và nông thôn, Cẩm Thanh hãy có những homestay tiện ích, những công viên thân thiện, những hoạt động thể thao hấp dẫn, những chuyến du lịch khám phá thú vị, một sân khấu hay gallery ngoài trời luôn ẩn chứa nhiều điều bất ngờ… Đó là cách làm thiết thực, là lộ trình phù hợp để Cẩm Thanh vừa san bớt những gánh nặng, chia sẻ những áp lực của phố cổ, vừa tự tìm cách bảo tồn những giá trị cảnh quan sinh thái vừa phát triển kinh tế một cách thông minh.

Tiếc rằng, cũng giống như Hội An phố cổ, nhiều năm qua, vùng đất tuyệt đẹp này đang bị không ít cá nhân, nhóm lợi ích nhòm ngó, vày vò, trục lợi. Có những ý tưởng quy hoạch muốn biến Cẩm Thanh thành một Venice hiện đại. Mặc dù ý tưởng này rất có nhiều cơ hội để… hiện thực hóa, rất nhiều người hy vọng thế nhưng nó quá xa lạ với một tinh thần Hội An. Có rất nhiều người từng ngày trông ngóng, hóng chờ vào những khoản ngân sách kếch xù khi Cẩm Thanh gắn với chương trình cái gọi là phát triển… nông thôn mới. Dung tục, trơ trẽn và tàn bạo quá! (Nói như Nguyễn Sự: chúng ta không phản đối chính sách, pháp luật nhưng xây dựng nông thôn mới như hiện nay là… phá nông thôn) Có nhóm tư vấn thiết kế XYZ cũng đang cố vay mượn tinh thần Hội An, cầm cố giá trị Cẩm Thanh, để gắn đính thương hiệu, tinh thần… cộng đồng của mình lên trên những dự án không biết là thiết thực với ai? Bạc thế!…

Và trong những ngày này, con đường ven biển, cây cầu Cửa Đại cứ nghiễm nhiên vô duyên, vô cớ, lạnh lùng cắt đứt quỹ cảnh quan quý giá nhất Cẩm Thanh. Có những tuyến đường không đoái hoài gì đến nhu cầu sống chậm hay dừng chân của du khách để chiêm ngưỡng, để luyến tiếc những cái mà các đô thị hiện đại đã biến mất từ xa lắc. Có những con đê đã thản nhiên cắt đứt các dòng chảy hướng tới “ốc đảo” Vạn Lăng…

Giải pháp “Chè đậu ván”?

Từ Hội An đến Cẩm Thanh, từ công to đến việc nhỏ, có vẻ như tất cả đều đang kỳ vọng, trông chờ vào hai chữ : Giải pháp.

Đầu năm 2012, trong Diễn từ nhận giải Phan Châu Trinh cho nỗ lực bảo tồn, phát triển Hội An, anh Nguyễn Sự có ví dụ, ẩn dụ rất hay về cách làm chè đậu ván của những người dân nghèo.

Bí thư Thành ủy Hội An viết: “Một trong những món ăn được nhiều người ưa thích ở Hội An là món chè đậu ván của hai chị em nghèo, chỉ bán về đêm. Chè đậu ván của hai bà đặc sắc ở chỗ nước thì trong veo không chút gợn mà ngọt thanh và dịu, còn các hạt đậu thì mịn bâng mà lại còn nguyên, không hề vỡ, thậm chí một vết rạn nứt nhỏ cũng không. Bỏ vào miệng cứ thế mà tan ra lúc nào không hay nên tưởng cứ còn đó mãi trên lưỡi…Bí quyết của món chè này, là ở cách pha nước đường: hai bà dùng loại đường bát vốn quen thuộc ở các làng quê xứ Quảng. Loại đường quê mùa nhất, thô sơ nhất, nghèo hèn nhất, bình dân nhất, đứng ở bét bảng xếp hạng của họ nhà đường. Đường ấy pha với đường phèn, tức là nghịch lý tột cùng. Đường phèn đứng đầu bảng chót vót, là kim cương của đường, là đường vua, quý phái, vương giả. Chính sự pha trộn bất ngờ, tài tình và mầu nhiệm, mà cũng giản dị ấy đã tạo nên bí quyết của chè đậu ván kỳ diệu là đặc sản lâu đời của thành phố chúng tôi.”

Trong diễn từ này, Nguyễn Sự đã có những quan sát thực tiễn tinh tế, khả năng khái quát xuất sắc và một cách trình bày, chia sẻ thật giản dị.

Vâng bảo tồn và phát triển của Hội An cũng là một “nghịch lý tột cùng”. Vị ngọt của chè tựa như hồn cốt phố cổ. Cách chế đường không chỉ là thói quen. Nó thanh nhã hơn một thao tác ăn. Nó vượt lên trên một niềm vui thú ẩm thực.

Cũng như tinh thần Hội An, bát chè chinh phục người thưởng lãm, bởi nó lắng lọc, tích hợp cả cái tinh tế với cái thô phác. Nó đã gắn kết cái có giá trị với điều bình thường. Nó hiện hữu trong những giá trị phi hình, phi vật thể. Nó đưa cái tinh khéo, tinh tế đi đến với mọi lớp người dù đang ngồi trong gian nhà sang trọng hay ngõ xóm, vỉa hè. Cũng giống như Hội An, để sinh tồn, cái giá trị thực của bát chè đậu ván đã lớn hơn kinh nghiệm hay thành công của những cá nhân. Nó trở thành một sự lựa chọn, là đặt cược niềm tin của những gì tử tế hơn, cao nhã hơn.

Những năm tiếp theo của Hội An, di sản này rất cần những người lãnh đạo sống tận tâm, tử tế và biết viết diễn từ xuất sắc, biết truyền cảm hứng. Nó cũng quá cần những người trẻ, những nhân vật mới có thể thay đổi, có thể mang đến cho một tương lai khác cho xứ sở này. Tất nhiên, hằng đêm, Hội An không thể mai một hay khuất bóng những người bán chè đậu ván bình dị …

(19-9-2013)

Nguồn: Blog Xuân Bình

Monday, August 12, 2013

Cứ vui khi trời đái!

>> Hãy biết quyền của mình (1)
>> Nghị định 72
>> Vụ nhân bản xét nghiệm: cần bảo vệ người tố cáo
>> Múa đương đại không phải... múa đại!
>> Đại biểu Quốc hội cũng cần vi hành











Nguồn: Ảnh lấy từ Internet

Xem thêm:
- Ông Trời chịu thua
- Phọt phẹt và "bựa"
- "Tự do" không thích to thì teo

Mét rưỡi vỉa hè, ba đồng tiền nước

>> Tan tành “Giấc mơ Mỹ”
>> Vì sao ngân sách nặng nợ?
>> Sẽ phản biện từng văn bản luật trước khi ban hành (???)
>> Ban hành văn bản pháp luật sai: Chưa thấy xử lý ai? (mời bà con xem lại bài >>> này)
>> Phải là người thân thích mới được mang thai hộ


(LĐO) - Một bản tin nhỏ xuất hiện trên Tiền Phong cho hay: Cơ quan chức năng đã bắt đầu “đập phần nhà xây vượt quá giấy phép của ông Phạm Văn Đấu - cựu Chủ tịch UBND tỉnh Vĩnh Long - để mở rộng vỉa hè đường Bạch Đàn ở  TP.Vĩnh Long cho đúng 4,5 mét theo dự án phê duyệt”.

Có rất nhiều chi tiết đáng nói xung quanh câu chuyện “đập nhà” của cựu chủ  tịch tỉnh. Chẳng hạn, ngay khi ông Đấu lên làm chủ tịch, con đường được “điều chỉnh” từ 30m- như công bố ban đầu trước dân- xuống còn 18m. Liền ngay sau đó, tim đường được “bẻ cong hình chữ S” để chệch khỏi nhà ông chủ tịch.

Nhưng ngay cả khi đã “điều chỉnh” như thế, mảnh vỉa hè chung - cũng là chẳng của ai cả - vẫn là miếng ngon khó bỏ. Khi xây nhà năm 2008, vị chủ tịch tỉnh đã xây vượt giấy phép để lấn ra vỉa hè.

Và theo Tiền Phong: “Năm 2009, cán bộ thiết kế thi công và thẩm định của Sở GT&VT tỉnh Vĩnh Long vì “ngán” chủ tịch tỉnh nên đã tùy tiện né ngôi nhà, bóp vỉa hè nhỏ lại chỉ còn khoảng 3 mét”.

Và cuối cùng, việc “đập nhà” chỉ xảy ra sau khi vụ việc đã trở thành một scandal về chuyện nhà quan - nhà dân và sau khi ông Đấu đã “hạ cánh an toàn”.

Không biết khi vung tay chỉ đạo trên các diễn đàn, vị chủ tịch đã từng hô hào thế  nào, chỉ đạo ra sao và người dân sẽ phản  ứng thế nào trước những lời lẽ kỷ cương trên miệng và câu chuyện vô luật trong thực tế (?!).

Có lẽ khi đọc những dòng tin này, những người dân ở Bình Chánh sẽ rất chạnh lòng. Hồi  đầu tháng 7, trong quyết tâm giữ nghiêm kỷ cương, TPHCM đã quyết định đập bỏ hàng trăm ngôi nhà xây dựng không phép của những người dân ở đây. Lý luận rất đơn giản và rất đúng: Nhà không phép có nghĩa là vi phạm. Và vi phạm có nghĩa là phải đập bỏ. 

Thế còn ngôi nhà của ông Chủ tịch Vĩnh Long? Liệu người dân có thể chấp nhận một lời giải thích rằng đó là chuyện ở Vĩnh Long!

Câu chuyện của ông cựu Chủ tịch Vĩnh Long khiến người ta nhớ lại chuyện một vị cựu Chủ tịch tỉnh Tiền Giang trong suốt 8 năm trời dùng nước sạch đã không trả một xu.

Con đường cong hình chữ S, mét rưỡi vỉa hè, ba đồng tiền nước và một chữ “ngán” đang cho thấy kỷ cương phép nước - trong nhiều trường hợp, ở nhiều nơi - chỉ là những câu chữ chết cứng trên giấy tờ.

Và người dân có quyền đòi hỏi một lẽ công bằng, bởi giờ đây, không ai có thể chấp nhận quan niệm bất bình đẳng “hình bất thượng đại phu” (Pháp luật không động đến quan quyền).


ĐÀO TUẤN

Xem thêm:
- Ban rồi rút!
- Chào bác! Mai em ngược
- Năm học mới... vẫn cũ!