Saturday, April 17, 2010

Đôi khi cần phải im lặng

Chào mừng bạn đến với Phuocbeo Blog!


* Ngày trước, kinh tế bao cấp, nhà chạy cơm từng bữa, đàn con đông nheo nhóc...
Người cha nói với các con:

- Ai ăn gì thì ăn nhưng phần cơm cháy phải để lại cho ba...

Đàn con không hiểu gì nhưng đến bữa ngoan ngoãn để dành phần ba là những miếng cơm cháy đen mỏng bám sát nồi... Ba đi làm về muộn, vừa cười vừa ăn ngon lành.
Theo thời gian, ba mất đi. Đàn con trưởng thành, yên bề gia thất, công danh vững vàng.

Ngày giổ ba, con cháu sum vầy đông đủ, mẹ nâng cốc trà chậm rải tâm sự:

- Không phải ba mày thích ăn cơm cháy đâu! Nhưng ổng muốn dành cơm trắng cho mẹ con mình đấy...

Cả nhà im lặng, có vài giọt nước mắt đã rơi...
...
Hạnh phúc
* Dậy thật sớm, tản bộ hít thở không khí sương mai, thản thơi ghé vào một quán cà phê ven đường.
Hai mẹ con đang phụ giúp nhau, mẹ rữa ly tách, con pha trà. Cậu bé khoảng độ 11-12 tuổi, cặp mắt sâu thăm thẳm nét buồn, thoăn thoắt bưng ấm trà hết bàn này đến bàn nọ, thỉnh thoảng lại đến gần bếp, đút vội vài thìa cơm nguội nhai ngấu nghiến.
Người mẹ gầy guộc nhỏ to:

- Biểu nó ra ngoài ăn sáng, thích ăn gì thì ăn.., nhưng nó không chịu, nó bảo ăn cơm cho chắc bụng.

Đến giờ đi học, bạn bè đến trước nhà, nói vọng, ăn cơm hoài không thấy chán sao, lấy cặp nhanh lên.

Cậu bé cười thật hiền và im lặng, bá vai bạn bè hối hả đến trường...
...

* Người cha cờ bạc du côn gây sự đánh người gây thương tích, nằm khám. Người mẹ bán buôn chơi hụi, tham lam vỡ nợ trốn chạy tăm hơi. Đứa trẻ bơ vơ sống với ông bà.
Chiều đón cháu đi học về, dắt nó đi ăn kem, cháu ngây thơ hỏi:

- Sao bạn bè bảo cháu là bị quả báo? Mà quả báo là gì ạ? 

Không sao trả lời được. 
Đôi khi trong đời cần phải im lặng...

MP


Xem thêm:

- Tản mạn về gái một con
- Thấy được gì qua những giọt nước mắt



Sunday, February 28, 2010

Ngột ngạt tâm linh, văn minh & văn hóa

(Lộng ngôn của Béo)


Mấy hôm nay, báo chí lá cải phương Tây đưa tin, một thầy phù thủy được thuê với số tiền rất lớn (15.000 USD) để ém bùa cho siêu sao Ronaldo-CLB Real Madrid bị chấn thương nặng. Thế là người nhà của danh thủ tìm cách thuê thầy phù thủy khác cao tay ấn hơn giải nạn... Quái lạ, cái xứ Đầu bò tót này, văn minh đến thế là cùng! Thời buổi mà ngồi trên màn hình vi tính có thể biết mọi chuyện thế gian, một quả tên lữa có thể bắn trúng mục tiêu nửa vòng trái đất, vài quả bom nguyên tử nhỏ xíu có thể hủy diệt địa cầu to lớn này và con người nhỏ bé có thể dạo chơi cung trăng xa tít kia... mà giới phù thủy lại được trọng dụng ưu ái thế!

Mà bọn báo chí phương Tây nó cũng lạ?! Việc gì nó cũng đăng được, từ cô người mẫu vú to vú nhỏ cho đến vị tổng thống đáng kính bị ném giày vô mặt.., nó viết thoải mái thật! Chẳng như cái xứ An-Nam hiện nay, một nguyên thủ bị hắt ly rượu hay sinh viên, trí thức choàng quốc kì trên vai bày tỏ lòng yêu nước thì đố báo nào dám lên bài, nhưng một cô bé diễn viên tự quay phim sex hay hoa hậu siêu dốt... thì nhào vô đánh hội đồng ngay, viết như cha như mẹ người ta, viết như chưa bao giờ được viết!

Mấy lão giáo sư tiến sĩ khoa học xã hội nhăn văn cứ cù lần tranh cãi thế nào là văn minh, là văn hóa, lẩm cẩm thật, phí thời gian. Cứ như thằng Béo này định nghĩa, cái gì thấy thoải mái là văn minh, cái gì không thấy thoải mái là văn hóa. Ngày xưa, từ quan đầu triều cho đến dân đen, từ học trò cho đến con buôn, từ trọc phú cho đến phường trộm cướp... đều tung hô "Đức vua vạn tuế vạn vạn tuế", rất thoải mái, nhưng nếu có người nói "Bệ hạ địt thúi quá!" (đánh rắm) thì lập tức bị chém đầu, chẳng thoải mái chút nào!

Ngày thống nhất, các chiến sĩ giải phóng vào tiếp quản miền Nam, rất hiền lành và chân thật, cứ đến tối ngày rằm, đêm 30 âm lịch, hể nhà dân nào mang bàn thờ ra cúng thì bị ngăn cản, bắt phải dập hương, dẹp bàn thờ.., bảo là mê tín, duy tâm, không biện chứng, phản khoa học... làm người dân sợ và giận lắm! Thời cuộc thay đổi, cùng tấc biến, kinh tế thị trường theo định hướng XHCN đã đem hàng hóa tư bản đến tận vùng sâu vùng xa. Lại thấy xuất hiện chuyện cúng bái, mà quan chức lại cúng to, cúng lớn, cúng hoành tráng hơn dân đen. Muốn con trai cũng cúng bái, muốn thăng quan tiến chức cũng cúng bái...

Blog nhà báo Trương Duy Nhất trong entry đã viết "Có cái gì mà hết ông này đến bà kia bị kỷ luật. Có cái gì mà cứ mỗi mùa đại hội lại đánh đấm lung tung. Cái gì... khiếp sợ đến nỗi vị Tỉnh trưởng vừa trúng Hội đồng xong đã phải tất bật leo gần 2.000 bậc đá lên núi Thần... cúng vái?" ...

Đất nước hội nhập, muốn thế giới biết đến ta thì quảng bá du lịch là một điều tất yếu, thế là, từ xóm, xã, huyện, phường, tỉnh, thị, trung ương... tổ chức lể hội, những cái trước kia được coi là mê tín, dị đoan, tàn dư của chế độ phong kiến... lần lượt được khai thác lại dưới mác "văn hóa dân gian truyền thống"... Văn minh là thế đấy, thoải mái vô cùng!

Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đứng trước Quốc hội thuyết trình về vấn đề mở rộng Thủ đô Hà Nội, để cho bài thuyết trình của mình nặng tính thuyết phục, vị nguyên thủ đã đem yếu tố phong thủy để diễn đạt... Thế là, đa số phiếu đồng thuận của nhóm đại biểu Quốc hội Việt Nam. Quá thoải mái!

Cơn bão Cét-sa-na vừa qua, Việt Nam mình gọi là cơn bão số 9, blog nhà báo Nguyễn Thế Thịnh trong một entry "Vía bác nhẹ quá" kể rằng Phó thủ tướng Hoàng Trung Hải đi đến đâu thì bão né đến đó, chưa kịp đến thị sát Quảng Nam, Quảng Ngãi thì bão nện cho 2 tỉnh đó te tua.., để rồi ông Dự Báo và ông Quan tỉnh phải đổ thừa trách nhiệm cho nhau, cái văn hóa nó chẳng thoải mái chút nào!

Có anh nhà báo tự xưng mình là Osin (kẻ hầu, người giúp việc, người làm thuê, người ở đợ...) không biết anh ta làm Osin cho ai nhưng được cái rất hay, cứ mổi entry ra đời trong blog của mình thì bạn đọc nhảy vào còm liên tục với đủ điều hỉ nộ ái ố, tức giận có, hả hê có, hy vọng có, thất vọng có.., thế rồi chuyện gì tất đến phải đến, anh ta bị thôi việc, bị tước thẻ nhà báo chỉ vì một entry trong blog ấy! Văn hóa nó khốn nạn đến thế đấy!

Mấy năm gần đây, chùa chiền hay những cái tương tự như chùa chiền mọc lên như nấm .., Việt Nam còn tổ chức Đại lể Phật Đảng toàn thế giới. Dưới mái trường XHCN, bao thế hệ được dạy và học về Triết học Mác, Mác nói "Tôn giáo là thuốc phiện của nhân dân". Sách triết còn nhận định rằng: "Nhìn chung, ở thời kỳ nào, nơi nào mà khoa học phát triển, tinh thần khoc học phổ biến rộng rãi, thì mê tín dị đoan giảm hẳn, xã hội hưng thịnh. Còn ở thời kỳ nào, nơi nào mà tinh thần khoa học sút kém, là lúc đó ở nơi đó tôn giáo lộng hành, tà thuyết phát triển, bước tiến của xã hội chậm lại."

Có ông giáo sư tiến sĩ triết học tuyên bố rằng, đã hơn 70 tuổi rồi mà ông chỉ cô gắng làm có 3 chữ duy nhất. Mọi người ngạc nhiên hỏi và ông trả lời: Đó là họ, tên lót và tên của chính ông. Nghe có vẻ hài hước nhưng nghiệm lại mới đáng nễ đáng kính. Khi nằm xuống, dưới nắm mồ là cái cốt, mọi người đến thắp hương hay nguyền rũa chỉ gọi cái tên ghi trên tấm bia của cái cốt đó mà thôi.

Ngột ngạt quá! Tâm linh, văn minh, văn hóa!


MP

Xem thêm:
- Sự thịnh vượng hoang đường
- Khôn khéo ngụy biện lấn át thiện tâm



Friday, December 4, 2009

Tự sự đầu đông


Thu đến, thu đi, đông lại về. Cái lạnh đầu mùa khiến lòng người nao nao. Kẻ đa sự thêm phần đa cảm ...

Ngày xưa, lão thi sĩ Lưu Trọng Lư mò đâu ra hình ảnh tuyệt đẹp "con nai vàng ngơ ngác đạp trên lá vàng khô ..." chứ mẫm thời buổi này, từ xuân hạ thu đông, từ sáng tối bình minh hoàng hôn .., đều mù mịt khói bụi, đều nháo nhác người xe, bịt bùng không gian sống ...

Khoác chiếc áo lạnh sắm từ vài năm trước, dạo bước trên đường ... Bó tay tìm mãi chẳng ra một nơi nào thật sự nguyên vẹn tinh khiết tĩnh lặng ở thành phố "hiện tượng" Miền trung này ... Châm một điều thuốc, ghé quán nhỏ ven đường, nuốt vội vài chén rượu, nhả khói nhìn trời mây ... ngẫm nghĩ ... từ từ say ...

Đôi tình nhân đùa giởn trên đường, vui đấy, buồn đấy, cười đấy, nhăn đấy... Gần nữa đời người chọn cách sống vô tâm, cô đơn ghẹo bướm chọc hoa, ai dè, lại vương vấn... điên điên tỉnh tỉnh. Éo le con số 2, con số khiến bao kẻ tự cho mình là khôn ngoan tỉnh táo làm phép cộng trừ nhân chia, sự ngu ngốc bản năng của nó coi con số chỉ là lời nói dối ngọt ngào nhất trên đời. Lá đã rụng theo gió cuốn đi ...

Nhìn ông lão, bà lão chơi đùa với những cô bé, cậu bé ... con hàng xóm. Thằng con bất hiếu bối rối gãi đầu, gãi tai... Khốn nạn cái thứ con người, thằng cu chống gậy hay cảm giác yên tâm con cái mình yên bề gia thất ... khiến muôn kẻ đảo điên, điên đảo. Niềm vui, nổi buồn quá thật! Làm gã Tỳ Kheo đâu dễ...

Ái ân mặn nồng ... đợi một thời gian nhé?. Yêu ... là thế!
Hoàn cảnh, hoàn cảnh, hoàn cảnh... Bên tình, bên hiếu, bên mình ... nặng nhẹ ai dám cân đo đong đếm ...

Mùa cưới lại về, cô dâu chú rể rộn ràng. Lão thầy bói xem giờ xem ngày thế nào ... mà nó nhận giấy báo nợ đến 5 đám cùng một buổi. Rỗng túi, rỗng tình... Vài ba năm sau lại thấy chúng nó kéo ra tòa ly dị ...
Đúng là bói!

Chờ thì chờ .., bất hiếu thì bất hiếu .., cô đơn thì cô đơn ...
Châm tiếp điếu thuốc, lảo đảo đi về... lạnh buốt tim!
..,
lảo đảo..,
ngước lên trời cao..,
văng tục thật to: ... đ... é... o ... c... ư... ớ... i...


MP
04/12/2009

Xem thêm:
- Thấy những gì qua những giọt nước mắt
- Sự thịnh vượng hoang đường

Friday, July 31, 2009

Đại học tiêu chuẩn quốc tế?

Đọc bài " Đà Nẵng xây đại học 'tiêu chuẩn' quốc tế " trên BBC mà giật cả mình, ôi những nhà lãnh đạo Đà Nẵng nhìn xa trông rộng, luôn đi trước thiên hạ... Nhưng mà cái gần nhất, sát nhất thì họ không nhìn thấy...
Để có miếng đất 50 ha ở Hòa Vang tậu trường thì đó là điều có thể.., để có khoản tiền 100 triệu USD vay từ Ngân hàng Phát triển Á châu (ADB) và Ngân hàng Thế giới (WB) thì cũng là điều có thể.., để có giáo sư tiêu chuẩn quốc tế về dạy cũng lại là điều có thể..!

Nhưng cái không thể ở Đà Nẵng nói riêng này và cả miền Trung khốn khó nói chung kia, là có vơ vét, là có lùng sục khắp hang cũng ngõ hẽm cũng không thể nào tìm kiếm được đủ lực lượng sinh viên đạt "tiêu chuẩn" quốc tế để học...

Muốn có sinh viên đạt tiêu chuẩn quốc tế, thì trước tiên, phải có mầm non, mẫu giáo đạt tiêu chuẩn quốc tế, phải có tiểu học, trung học đạt tiêu chuẩn quốc tế. Không phải cái gì "phịa" ra cũng được, đừng xây nhà trên nóc nữa các ông àh!

Thưa các vị lãnh đạo đáng kính của Đà Nẵng, có khi nào các ông ngồi uống trà và ngẫm nghĩ về chính bản thân các ông, rồi giật mình thảng thốt, tài "lãnh đạo" của mình đã đạt "tiêu chuẩn" quốc tế chưa nhĩ!

Con diều nó bay thiên hạ ngắm nhìn, các ông mà "bay" thiên hạ cười ra nước mắt đấy ạh!

MP

P/s: Giáo sư Nguyễn Lân Dũng nói qua tham khảo bài viết mới đây của hiệu trưởng đại học Harvard, có ba điều cốt lõi của đại học - mà Việt Nam chưa làm được.
“Đại học là nơi thu hút tinh hoa, kể cả những người nghèo không có điều kiện đi học, cũng phải cấp tiền cho họ học. Nó là cục nam châm thu hút tất cả nhân tài,
“Điều thứ hai đại học là nơi giải quyết các điều khoa học bức xúc của đất nước, là nơi khám phá khoa học mới,
“Điều thứ ba là nơi phản biện những điều đất nước cần phản biện. Nếu như chính khách không nói được thì đại học phải nói lên những trăn trở một cách rất độc lập.



Wednesday, July 29, 2009

Điều lớn nhất


Hôm 26-7, tại Đà Nẵng, một công ty địa ốc đã cho khởi công tòa nhà “cao nhất miền Trung”. Một tuần trước đó, 19-7, ở đây cũng vừa khánh thành “cầu dây võng dài nhất Việt Nam”. Không chỉ riêng Đà Nẵng, Hà Tĩnh có “nhà máy thép to nhất”; Thái Nguyên có “dự án đầu tư nước ngoài lớn nhất”; Thủ đô Hà Nội cũng vừa “khởi công đường cao tốc dài nhất Việt Nam” và mới đây có thêm “dự án nghĩa trang lớn nhất khu vực Đông Nam Á”…

Nhà máy “lớn nhất khu kinh tế Vân Phong”, STX Vina, vừa phải xin chậm triển khai. Thái Nguyên cũng đã phải chấm dứt giấc mơ “dự án đầu tư nước ngoài lớn nhất” vì nhà đầu tư “không chứng minh được khả năng huy động tiền”. Đường “cao tốc dài nhất Việt Nam”, Nội Bài – Lào Cai, tuy đã “khởi công” vẫn chưa đủ vốn. Cho dù, Bộ Tài chính đã giảm lượng trái phiếu phát hành lần đầu, từ 1.500 tỷ xuống còn 500 tỷ, cuộc đấu thầu hôm 27-5 vừa qua vẫn “không thành công”.

Tại công trường xây dựng tòa nhà Keangnam “cao nhất Việt Nam” ở Thủ đô, liên tiếp trong hai ngày, 21 và 22-7, có 4 công nhân chết vì rơi từ tầng 13 và 15 khi đang thi công. Cũng ngày 21-7, ở Hạ Long, trong lễ hạ thủy tàu Victory Leader, con tàu “đóng mới hiện đại nhất Việt Nam”, hàng loạt quan khách đã phải “đứng bật dậy hốt hoảng”, hàng trăm công nhân phải “chạy nháo nhào” vì con tàu đã phá tung dây cáp néo, lao mình xuống nước, “tự ý hạ thủy” sớm hơn dự kiến.

Các tai nạn nói trên đều xảy ra một cách tình cờ, nhưng nó cũng cho thấy, không có cái gì cao to hiện đại mà lại không “nền móng”. Ở công trường Keangnam, chỉ tới tầng thứ 13, tính chuyên nghiệp đã bắt đầu bộc lộ. Sự cố con tàu Victory Leader cũng như một lời nhắc nhở, Việt Nam chỉ là người gia công cái vỏ. Một nền công nghiệp không thể được xây bằng “vay”, cả chuyên môn và kể cả bạc tiền.

Đầu tháng 7 vừa qua, cũng có không ít người “nôn nao” khi nghe nói mình đang sống trong một quốc gia được xếp hàng thứ 5 thế giới về hạnh phúc. Đây là bảng xếp hạng theo cách nhìn của một nhóm nghiên cứu độc lập ở Anh, NEF, theo đó chỉ số này chỉ cao khi so mức độ thỏa mãn cuộc sống của người dân với mức độ tiêu hao tài nguyên. Cùng bằng lòng với mức độ như nhau, nhưng nơi nào ở nhà lầu, đi xe hơi thì nơi đó… ít hạnh phúc hơn. Chỉ số thỏa mãn về cuộc sống của Việt Nam rất thấp, chỉ khá hơn nhóm Châu Phi, nhưng, như cách nói của một blogger, Việt Nam vào top 5 vì Việt Nam hạnh phúc theo kiểu: “ông lão chụm củi, tỏa khói lam chiều, trong khi bà lão đang tắm suối”.

Thực ra, cho dù báo chí không thông tin đầy đủ thì người dân vẫn biết rõ mình có đang hạnh phúc hay không. Những cái nhất mà một số địa phương, một số doanh nghiệp cố gắng khuếch trương và được báo chí tung hô, rất nhanh chóng bộc lộ sự thật. Hẳn, cho đến nay, không mấy ai quên câu chuyện hai chiếc chiếc bánh chưng, bánh dày đem dâng lễ Vua Hùng hôm 10-3-2008. Hai chiếc bánh được làm to kỷ lục, nhưng bánh chưng thì bị “lên men”, bánh giầy thì, bên trong, được làm bằng… mút xốp.

Hôm qua, 26-7, tại Đà Nẵng, một công ty địa ốc đã cho khởi công tòa nhà “cao nhất miền Trung”. Một tuần trước đó, 19-7, ở đây cũng vừa khánh thành “cầu dây võng dài nhất Việt Nam”. Không chỉ riêng Đà Nẵng, Hà Tĩnh có “nhà máy thép to nhất”; Thái Nguyên có “dự án đầu tư nước ngoài lớn nhất”; Thủ đô Hà Nội cũng vừa “khởi công đường cao tốc dài nhất Việt Nam” và mới đây có thêm “dự án nghĩa trang lớn nhất khu vực Đông Nam Á”…


Nhà máy “lớn nhất khu kinh tế Vân Phong”, STX Vina, vừa phải xin chậm triển khai. Thái Nguyên cũng đã phải chấm dứt giấc mơ “dự án đầu tư nước ngoài lớn nhất” vì nhà đầu tư “không chứng minh được khả năng huy động tiền”. Đường “cao tốc dài nhất Việt Nam”, Nội Bài – Lào Cai, tuy đã “khởi công” vẫn chưa đủ vốn. Cho dù, Bộ Tài chính đã giảm lượng trái phiếu phát hành lần đầu, từ 1.500 tỷ xuống còn 500 tỷ, cuộc đấu thầu hôm 27-5 vừa qua vẫn “không thành công”.

Tại công trường xây dựng tòa nhà Keangnam “cao nhất Việt Nam” ở Thủ đô, liên tiếp trong hai ngày, 21 và 22-7, có 4 công nhân chết vì rơi từ tầng 13 và 15 khi đang thi công. Cũng ngày 21-7, ở Hạ Long, trong lễ hạ thủy tàu Victory Leader, con tàu “đóng mới hiện đại nhất Việt Nam”, hàng loạt quan khách đã phải “đứng bật dậy hốt hoảng”, hàng trăm công nhân phải “chạy nháo nhào” vì con tàu đã phá tung dây cáp néo, lao mình xuống nước, “tự ý hạ thủy” sớm hơn dự kiến.

Các tai nạn nói trên đều xảy ra một cách tình cờ, nhưng nó cũng cho thấy, không có cái gì cao to hiện đại mà lại không “nền móng”. Ở công trường Keangnam, chỉ tới tầng thứ 13, tính chuyên nghiệp đã bắt đầu bộc lộ. Sự cố con tàu Victory Leader cũng như một lời nhắc nhở, Việt Nam chỉ là người gia công cái vỏ. Một nền công nghiệp không thể được xây bằng “vay”, cả chuyên môn và kể cả bạc tiền.

Đầu tháng 7 vừa qua, cũng có không ít người “nôn nao” khi nghe nói mình đang sống trong một quốc gia được xếp hàng thứ 5 thế giới về hạnh phúc. Đây là bảng xếp hạng theo cách nhìn của một nhóm nghiên cứu độc lập ở Anh, NEF, theo đó chỉ số này chỉ cao khi so mức độ thỏa mãn cuộc sống của người dân với mức độ tiêu hao tài nguyên. Cùng bằng lòng với mức độ như nhau, nhưng nơi nào ở nhà lầu, đi xe hơi thì nơi đó… ít hạnh phúc hơn. Chỉ số thỏa mãn về cuộc sống của Việt Nam rất thấp, chỉ khá hơn nhóm Châu Phi, nhưng, như cách nói của một blogger, Việt Nam vào top 5 vì Việt Nam hạnh phúc theo kiểu: “ông lão chụm củi, tỏa khói lam chiều, trong khi bà lão đang tắm suối”.

Thực ra, cho dù báo chí không thông tin đầy đủ thì người dân vẫn biết rõ mình có đang hạnh phúc hay không. Những cái nhất mà một số địa phương, một số doanh nghiệp cố gắng khuếch trương và được báo chí tung hô, rất nhanh chóng bộc lộ sự thật. Hẳn, cho đến nay, không mấy ai quên câu chuyện hai chiếc chiếc bánh chưng, bánh dày đem dâng lễ Vua Hùng hôm 10-3-2008. Hai chiếc bánh được làm to kỷ lục, nhưng bánh chưng thì bị “lên men”, bánh giầy thì, bên trong, được làm bằng… mút xốp.

Những: tô cháo lớn nhất, chiếc bánh to nhất, cho đến nồi nước phở kỷ lục… không mang lại cho cuộc sống thêm bao nhiêu giá trị nhưng đem lại nhiều cảm giác kệch cỡm. Những dự án lớn nhất, những tòa nhà cao nhất… chỉ có ý nghĩa khi nó hiện thực và bắt nhịp được với trình độ phát triển. Cho dù những cây cầu dài, những tháp nhà cao có thể tạo ra những hình ảnh sừng sững trên bìa báo, vấn đề là người dân có bao nhiêu cơ hội để thực sự ngước lên, để quên lụt lội, khói bụi, lô cốt…

Huy Đức

P/s: Những: tô cháo lớn nhất, chiếc bánh to nhất, cho đến nồi nước phở kỷ lục… không mang lại cho cuộc sống thêm bao nhiêu giá trị nhưng đem lại nhiều cảm giác kệch cỡm. Những dự án lớn nhất, những tòa nhà cao nhất… chỉ có ý nghĩa khi nó hiện thực và bắt nhịp được với trình độ phát triển.

Friday, May 15, 2009

Nhìn đất nước từ cảm nhận thành phố nhỏ bên sông Hàn

Chào mừng bạn đến với Phuocbeo Blog!



Có một nhà báo viết trên ViêtNamnet một câu vè: "Mong ông công tác dài lâu/ Để ông xây tiếp vài cầu cho dân" để ca ngợi một ông Chủ tịch TP. Từ đó, tôi hiểu rằng, nhà báo cũng có dăm bảy nhà báo. Có lẻ, tôi còn nhỏ tuổi, nhưng tôi cam đoan chắc rằng, từ khi tôi sinh ra đến nay đã hơn 30, đã đi khắp hang cùng ngỏ tận của thành phố biển này, chưa nghe ai đọc câu vè này cả, cái tôi được nghe là: "Trời cũng Thanh, Đất cũng Thanh"
Nhìn lại quá khứ, Đà Nẵng, Huế, Nha Trang .., là một trong những thành phố lớn trước giải phóng, có cơ sở hạ tầng, dịch vụ, dân trí tương đối tốt. Sau giải phóng, Đà Nẵng là một thành phố trực thuộc tỉnh QN-ĐN, chính vì thế, muốn phát triển nó, phải song song với sự phát triển của Quảng Nam, đó là sự suy nghỉ trăn trở của nhiều vị lãnh đạo tỉnh lúc bấy giờ, khó khăn của các huyện miền núi luôn đè nặng lên vai. Ngày 01/01/1997, Đà Nẵng trở thành thành phố trực thuộc TƯ, tách ra một Quảng Nam khốn khó để chuyển mình thay đổi . Không phủ nhận vai trò ông Thanh, nhưng so với các tỉnh lân cận, Quảng Ngãi, Quảng Nam, Thừa Thiên Huế, Quảng Trị, ông ta may mắn hơn các lãnh đạo của các tỉnh đó nhiều . Với số dân dưới một triệu, đa số sống ở thành thị, có nền tảng tri thức, vốn ngân sách như nhau, địa hình nước non đẹp, sự thuận lợi này không phải ai cũng có được.

 Thế là, Đà Nẵng chuyển mình bằng việc đẩy mạnh đầu tư cơ sở hạ tầng, chỉnh trang đô thị ... Cái dể cho họ thấy nhất là hình thức bên ngoài, cái thất thoát cao nhất là xây dựng cơ bản, thật cao thủ. Cầu sông Hàn không thể so sánh với Tràng Tiền về cái đẹp, cũng không thể so sánh với Mỹ Thuận về độ hoành tránh và hiện đại, nhưng nó là biểu tượng của Đà Nẵng bởi một giai thoại khác. Khi vừa khánh thành xong, có 2 nhân vật nổi tiếng phải ra Hà Nội, ông Giám đốc một công ty xây dựng (tầm cở quốc tế duy nhất lúc đấy ở VN) bị di lý để điều tra và ông Giám đốc công an chuyển công tác lên Bộ. Phiên toà đã được xử, trong các tội của ông Giám đốc xây dựng kia, có tội hối lộ, nhưng nhân vật nhận hối lộ không 'xuất hiện' . Có lẻ, nhân vật ấy là "ma quỷ" nên thoát được "lưới trời" . Hy vọng, cái chết trước không đau đớn bằng cái chết sau. 

Dẹp yên "phiến loạn", gặp thời quả bong bóng thị trường đất đai, địa ốc ... Đà Nẵng tập trung lên sơ đồ quy hoạch, con đường, điện, nước .., thế là những nền nhà hình chữ nhật hình thành nên với giá ngày sau cao hơn ngày trước . Người dân đang trong hẻm trở thành mặt tiền, họ "thờ sống" người chỉ đạo. Người dân được đền bù, giải toả thì có một số tiền mặt trong tay, họ sắm sửa, ăn nhậu ...Cái điều cơ bản là "chuyển đổi nghề nghiệp" thì họ lại mạo hiểm đánh đố với chính bản thân mình và bởi chính những đồng tiền nhỏ nhoi trước mắt, họ mơ hồ sự thất nghiệp trong tương lai. Rồi, luật đất đai chưa được rõ ràng, chính sách chưa được minh bạch, một số kẻ cơ hội phất lên, người thiệt thòi thì kiện tụng, kiện địa phương không được thì ra trung ương, khiếu kiện kéo dài.

 Hai ông trong Bộ chính trị thời ấy là Trương Quang Được và Phan Diễn từng làm bí thư Đà Nẵng.

 Theo đà bong bóng địa ốc, đất đai, người dân rủng rỉnh tiền bạc, cán bộ rủng rỉnh tiền bạc, nhậu trở nên nổi tiếng ở Đà Nẵng. Quán nhậu mọc khắp nơi, đủ mọi kiểu . Có người nói, Đà Nẵng nhậu nhất nước, người đứng đầu TP phản bác là chưa tổ chức thi sao biết là nhất. Gớm! thấy đã khiếp rồi, ai dám thi, mà tâm lí người đời, chẳng ai đầu tư thời gian chế tạo một cái đồng hồ rồi đem thi thố với đồng hồ Thụy Sĩ.

Chỉnh trang đô thị, cơ sở hạ tầng, Đà Nẵng phát triển du lịch, dịch vụ. Công viên nước được xây dựng, rùm beng được mấy ngày, bây giờ vắng hoe, báo lổ. Sài Gòn làm công viên nước vì người dân họ muốn tắm biển phải xuống Vũng Tàu, Phan Thiết, đã thế dân họ đông, cách đầu tư quy mô và chuyên nghiệp. Đằng này, chỉ cần thấy người dân ĐN trong những buổi chiều hè ở biển là đủ hiểu. Ngồi trên cáp treo ngắm Bà Nà, bé tẻo tẻo, khu du lịch công doanh thì điều hiu, khu du lịch tư doanh thì loè loẹt, màu mè, nghe đâu đã chuyển sang chủ khác, mong ông chủ mới có cái gì đó hay ho hơn.

Trên Bà Nà, phát hiện một tượng Phật thật to, xuống Hoà Minh, thấy một tượng Phật rất to, lên Sơn Trà lại một tượng Phật quá to, du chơi Non Nước cũng một tượng Phật to. Phật khuyên đừng sân si, sao người ta lại tạo Ngài mỗi lúc mỗi to. Ông trưởng Hội Mỹ Thuật Đà Nẵng, ông học chuyên ngành Tạo hình, sao ông không có đề xuất gì để Đà Nẵng có một Tượng xứng tầm.

Dọc theo con đường Sơn Trà Điện Ngọc, toàn là rì- sọt, khách sạn, nhiều khủng khiếp, nhiều đến tận Hội An. Và con đường ven biển ấy không làm sao nhìn thấy biển được, một bức tường vô cảm và phản cảm đã được xây lên, kéo dài qua tỉnh bạn. Các khu du lịch đấy được "sở hữu" vài chục năm trở lên, có nghĩa là người dân không thấy biển trong vài chục năm, và có lẻ... vài chục năm cũng có thể là đời người. Biết bao làng chài đã được đánh đổi cho nó.

Bác taxi tại sân bay Đà Nẵng nói rằng, khách du lịch xuống sân bay thường đón xe đi Huế hay Hội An luôn, họ nói, buổi tối ở Đà Nẵng buồn và tẻ nhạt lắm. Đúng thật, thành phố du lịch gì mà lâu lâu mới thấy một ông Tây, thỉnh thoảng mới xuất hiện một bà Tàu.

Để quản lí trật xã hội, công an thôi chưa đủ, một lực lượng gọi là Thanh niên xung kích, tuyển chọn chủ yếu từ bộ đội nghĩa vụ xuất ngũ, hùng hùng hổ hổ một thời. Bây giờ, chẳng thấy tăm hơi. Nhiều người đến Đà Nẵng ngạc nhiên thấy không có ăn xin, đúng rồi, rác đã vứt qua hàng xóm láng giềng, tuy không thấy rác, nhưng mùi hôi thối thì cùng ngửi chung.

Đã nói đến hôi thối, là nói đến môi trường . Chi không biết bao nhiêu tiền để xử lí nước thải, sao mà biển cứ hôi. Có lẻ, tiền mua hoá chất tốn quá, đóng van . Rồi cái chuyện cây xanh, đường Nguyễn Văn Linh thì nồng nặc hoa sữa, đường Nguyễn Tất Thành thì trơ trọi, xác sơ, đường Lê Lợi thì có thân mà không có lá, trong khi Đà Nẵng thiếu cây xanh trầm trọng, đang tiến hành một dự án hành chục tỉ đồng cho cải tạo cây xanh. 

Cuộc họp Hội đồng Nhân dân TP mới đây, chỉ có vài vị phát biểu, còn lại, ngồi im re. Chủ toạ cười thì cười theo, chủ toạ "nhăn" thì cúi mặt. Mà đúng là Đà Nẵng ít "tiêu cực" thật, đến nổi các vị đại biểu nhân dân ngồi lắng nghe chủ toạ nói chuyện về sân gôn gần nữa tiếng. Chủ toạ khoe là có một bộ gậy gôn nhưng không dám chơi, sợ bị "nghiện", thật khôi hài, tất cả các lãnh đạo VN sống chân chính bằng đồng lương thì sao có thể đủ tiền chơi gôn được .Người ta làm sân gôn để kinh doanh, chẳng lẻ xin chơi chùa.

Muốn phát triển mạnh hơn nữa, Đà Nẵng có chính sách thu hút người tài, nhưng "người tài lại cứ tạt ngang" như một tờ báo đã nhận định. Trước khi cầu tài thì bản thân mình phải cầu thị . Ai đời, một đội bóng đá lại sợ ông chủ tịch hơn là HLV, ai đời, một chủ tịch lại ra sân chỉ đạo đội bóng thay cho HLV. Vị HLV đó chuyển sang làm việc cho Bình Dương và giúp cho đội bóng này 2 cúp vô địch liên tiếp. Tài thì không biết tới đâu, nhưng tuỳ hứng và thiếu chuyên nghiệp thì quá rõ.

Quốc hội vừa họp xong không lâu, báo đài được bắn tin, Đà Nẵng xin bầu Trực tiếp Chủ Tịch thành phố. Hết pháo hoa, đi bộ, rồi đến bầu trực tiếp, hãy giải quyết được mối quan hệ giữa một Chủ tịch dân bầu không Đảng và Thành uỷ rồi hãy phát ngôn. Nhà văn Đào Hiếu gọi đây là "Bánh vẽ".

Rạp hát Trưng Vương củ bị phá bỏ khi đang ở độ tuổi đôi mươi, rạp Trưng Vương mới với kiến trúc mới không biết hưởng dương bao nhiêu tuổi. Cây cầu Thuận Phước chưa xong, hai cầu khác lại tiếp tục tiến hành.

Còn vài ngày nữa là tết con Trâu, một cuộc đình công của công nhân đã diển ra trên địa bàn TP, họ chưa nhận được tiền lương tháng 13.

Chuyện không hay còn rất nhiều, chuyện hay thì báo, đài đã dành hết. Hậu cầu sông Hàn đang diển biến phức tạp. Bong bóng bất động sản bay rồi đến ngày cũng nổ tung hoặc xì hơi. Đà Nẵng đường xá đã đẹp hơn, đã có cao ốc, siêu thị, có nhiều người sắm xe ô tô, biết ăn ngon mặc đẹp, nhưng nền tảng của sự bất ổn đang được chôn bởi một lớp cát mỏng. Thiên tai, mưa bão sẽ làm lộ ra ngay.

Ngày cuối năm Mậu Tí, nhìn đất nước từ cảm nhận thành phố nhỏ bên sông Hàn.

MP

Xem thêm:
- Khôn khéo ngụy biện lấn át thiện tâm
- Quá ẩu hay là sự ngây thơ đầy toan tính