Tuesday, January 8, 2013

"Giận" ông Bùi Giáng...

Mấy hôm nay, báo chí Việt Nam đã cùng nhau tác nghiệp một nhiệm vụ rất xuất sắc là "Khen cho nó chết"!

Đây là một cách phê phán thủ tướng hiệu quả nhất: "Từ chối lời khen của Thủ tướng" ( BBC)


Có một giai thoại về tiên sinh Bùi Giáng thuật lại rằng:

Giữa chợ trời đông như hội, cuối đường Trương Minh Ký (Sài Gòn,sau tháng 4/75), đến trước một hàng bán phụ tùng xe đạp cũ, ông nhẩn nha vớ lấy cái "ghi đông" xe rồi tỉnh bơ bỏ đi.

Bà chủ quán chạy theo la thất thanh nhờ thiên hạ bắt giùm "thằng ăn cắp". Chẳng đợi ai bắt, ông quay lại trả cái ghi đông vào chỗ cũ và từ tốn phân bua đại thể rằng: 

"Bà con thấy chưa, mất tất cả . . . mà phải câm, mất có cái ghi đông thì la rầm trời! Kỳ khôi quá!". 

Hành động ấy là điên hay tỉnh là tùy cách suy nghĩ mỗi người... 

Riêng tui... "giận" ông Bùi Giáng, đã lấy đồ của người ta thì người ta la làng lên là phải, đằng này tiên sinh lại còn trách ngược người bị lấy đồ là "kỳ khôi quá"
Nhưng "giận" ông Bùi Giáng chỉ một mà tui giận hai tay múa bút Ngọc NiênĐức Hiển đến cả trăm, cả ngàn lần. Cũng là phận dân đen bèo bọt, cũng quá thấu hiểu dân tộc, đồng bào mình "chịu biết bao thiệt thòi, bất công... mà phải câm", không bênh vực giúp cho một tiếng. Đã thế, lại dùng sở trường của mình để "giải oan" (la rầm trời) cho những kẻ mà chính họ cũng thừa biết rằng quá-lộng-quyền-bạo-tàn-dối-trá. Kỳ khôi quá!

"Giận" ông Bùi Giáng là "thiên kiến" của tui, ông có quở trách thì nhè riêng tui mà trách.

Hai tay viết kia cũng thế (
bảo họ điên cũng sai mà tỉnh cũng sai), trút hết tâm can để ca ngợi, thanh minh cho những kẻ-lộng-quyền-bạo-tàn-dối-trá thì khác nào chứng tỏ cho thiên hạ thấy mình là kẻ-luồn-cúi-nâng-bi-nịnh-bợ-trơ-trẽn-dối-trá. Đấy cũng chính là thiên kiến của tui.

"Sự thật" mà cũng đòi bày đặt diễn giải cho dài dòng, tui định nghĩa giúp cho nhé: "Một nữa ổ bánh mì vẫn được gọi là một nữa ổ bánh mì"

Phải vậy không ông Bùi Giáng?

MP


P/s: Dù sao cũng cảm ơn Ngọc Niên đã làm sáng tỏ phụ mẫu của "đồng chí X", tránh cho việc suy diễn không đáng có bao lâu nay làm tổn thương người đang sống lẫn người đã khuất!



TRỰC NGÔN: Trong khi có nhà báo bị đánh vỡ mặt mũi mà không dám “ẳng“ lên một tiếng về Công lý như nhà báo Ngọc Nam của VOV. Trong lúc có nhà báo đi bưng bô cho Tưởng thú bằng bài viết che dấu Sự thật tham nhũng bạo tàn như Ngọc Niên của Hội nhà báo. Cũng trong môi trường mà số đông văn nghệ sĩ cỡ như Hoàng Quang Thuận, nếu được ban Tuyên giáo TW trao tặng cho một bằng khen thì sướng rú lên như nhập đồng. Một số văn nghệ sĩ khác nếu được Bộ 4T trao cho cái giải gì đó, thì run lên vì tự đắc, đi đâu cũng hênh hoang xem trời bằng cái vung. 

Thì việc làm của bà Kim Chi là sự dũng cảm đáng kính trọng, một cách hành xử Uy vũ bất năng khuất đúng theo chữ Sĩ, tưởng rằng không còn tồn tại trong số đông văn nghệ sĩ luôn lao nhao tranh phần xôi thịt ở Việt Nam hiện giờ.Hành động của nghệ sĩ Kim Chi đâu phải là cái tát dành riêng cho Tưởng thú. Nó là cú đấm cho cả hệ thống chính trị đang cầm quyền, cho đội ngũ những kẻ mặt dày đã cúi mặt làm thinh, để tên Tưởng thú vẫn còn tồn tại trên đỉnh cao quyền lực bằng bộ máy CA trị. Dù ai cũng biết hắn là người “đang làm nghèo đất nước, làm khổ nhân dân“ Và tôi tin là tinh thần Uy vũ bất năng khuất của bà Kim Chi, không phải do bà học tập từ Đ và NN này trao luyện. Sở dĩ bà có được đức tính ăn ngay nói thẳng ấy, chính là môi trường giáo dục của gia đình, cộng với sự Ngộ ra của bà trong vài năm gần đây.


Xem thêm:
- Ngột ngạt tâm linh, văn minh, văn hóa

- Tản mạn về điều 88, tham nhũng, dân chủ và văn minh

Monday, January 7, 2013

Nghe lại tiếng chửi

Bà bên trái nhà Ông Ké bán cơm gà... nổi tiếng lắm.
Bà bên phải nhà Ông Ké bán bún gà... cũng nổi tiếng không kém.

Một hôm, khách quá đông, vì tranh dành khách mà hai bà cơm gà, bún gà to tiếng với nhau. Cuộc cãi lộn, chửi lộn kéo dài, ồn ào, đinh tai, nhức óc...

Ông Ké ở giữa, bực mình quá mà không biết làm cách gì để can ngăn, đành im lặng thu lại những âm thanh nặng nề, khủng khiếp đó...
...

Hai bà chửi nhau chán rồi cũng thôi!

Đợi cho tình hình bình yên trở lại, Ông Ké mở loa ngồi rung đùi thưởng thức một lần nữa cuộc hội thoại não nề đó...

Hai bà biết được, đoàn kết, bắt tay cùng nhau... chửi tơi bời khói lửa Ông Ké... khà khà...

Đấy, bà con thấy đấy, chẳng ai muốn nghe lại tiếng chửi của chính mình thêm một lần nữa!

MP

P/s: Ông Ké bịa cho vui thôi... điên gì mà làm như thế phải không bà con... hề hề!


Xem thêm:
- Chợ đời nhốn nháo nói leo
- Cổng chùa thiện ác



Công Lý và Công Hùng

Mấy hôm nay, báo chí Việt Nam đã cùng nhau tác nghiệp một nhiệm vụ rất xuất sắc là "Khen cho nó chết"!


Hiệp sĩ Công HùngTrên facebook anh Nguyễn Lân Thắng có mẫu chuyện rất ngắn (đại khái) kể lại...

Khi Công Hùng còn sống, có lần đã tìm đến nhà vợ chồng Công Lý, Thảo Vân (khi chưa chia tay) để nhờ cặp nổi tiếng này tham gia một chương trình văn nghệ dành cho người khuyết tật. Công Hùng gọi cửa, Công Lý ra mở, nhìn thấy bộ dạng Công Hùng, chàng diển viên nổi tiếng rút ra 5 ngàn nhét vào tay Công Hùng rồi bảo đi đi... Cầm tờ bạc 5 ngàn, Công Hùng im lặng đi về, chiều đem số tiền đó đi đánh đề hết... Trật lất!

Công Lý, Thảo VânMãi sau này, Thảo Vân biết chuyện vội vàng xin lỗi rối rít, Công Hùng vui vẻ cười xòa...

Đơn giản! Đời và sàn diễn nhiều lúc khác xa nhau.

MP


P/s: Vĩnh biệt hiệp sĩ.


Xem thêm:
Đôi khi cần phải im lặng

Sunday, January 6, 2013

Thấy được gì qua những giọt nước mắt


Tạp niệm của Béo

Lão đem chôn con chó, thằng cháu 6 tuổi khóc thút thít mãi chẳng cho chôn. 
Lão ôm cháu vào lòng an ủi, bảo nó chết rồi, lấp vội đống đất, hai ông cháu dắt nhau về…


Nghĩ cũng tội thật, nuôi nó từ khi còn bé xíu, đã gần hai mươi năm, giờ chẳng còn tiếng gâu gấu quen thuộc trong đêm vắng mỗi khi cổng nhà có thoáng bóng người hay tiếng động. Cái cảnh nó vẫy đuôi quấn quýt mừng vui khi thấy những thành viên trong gia đình về cũng thật nồng nhiệt, đậm đà. Những hôm bực mình, đánh nó thật đau, nó kêu ăng ẳng rồi chui tọt xuống gầm gường, mõm cứ ứ ự, cẳng trước khều khều vào mũi, mắt buồn lầm lủi lén nhìn chủ nhân như hối lỗi.


Đôi lần sầu não, lão ngồi uống rượu một mình trước hiên nhà, con chó lẵng lặng đến gần, nhẹ nhàng khe khẻ nằm sát bên cạnh như chia sẽ…

Nhưng mà thôi, nó chỉ là con chó, một con chó vô danh, ai lại viết về một con chó vô danh.

Ngày lão qua đời, người con nghẹn ngào: Ba ơi! Rồi ngơ ngẫn như kẻ vô hồn…

Những người sống quanh ta họ cũng có những bi kịch nhỏ của cuộc đời, họ cũng có tri kỷ, cũng say mềm, hát hò, thâu đêm suốt sáng… và hình như họ im lặng mang theo những điều đó vào cỏi chết. Đơn giản, vì họ là những người rất bình thường, vô danh trên trái đất này.
...

Khi mới nghe tin một nam tài tử mất, đã thấy Quê choa bùi ngùi rơi lệ trên trang báo mạng của mình với những dòng chữ tái tê xúc động. Văn nghệ sĩ thường như vậy, họ vốn đa sầu đa cảm, họ càng nổi tiếng lại càng thương yêu nhau, gặp nhau khoảng khắc cũng đã yêu nhau rồi. Họ có thể vừa xót thương, vừa khóc, vừa viết bài, vừa đăng báo… mà vẫn làm cho mọi người rung cảm. Cái tài tình của họ là vậy.

Văn nghệ sĩ thường là đề tài hấp dẫn của truyền thông, ngay cả cái chết của họ. Đám tang của văn nghệ sĩ thu hút rất đông người hiếu kì, cũng rất đông văn nghệ sĩ. Dưới nhãn quan của báo chí, họ thường đến viếng trong những trang phục ấn tượng và cũng khóc thật nhiều.

Trước đây, ở Quảng Nam có xuất hiện một Ông  tiên, nhưng nếu người trần mắt thịt nhìn thấy ông ta ngoài đời liền bảo ngay rằng đó là "thằng điên". Và trước khi về cõi tiên, "thằng điên" đó cũng đã kịp nhắn nhủ trần thế:

Bóng mây trời cũ hao mòn
Chiêm bao náo động riêng còn hai tay
Tấm thân với mảnh hình hài
Tấm thân thể với canh dài bão giông
Cá khe nước cõng lên đồng
Ruộng hoang mang khóc đêm mồng một Giêng
Tạ từ tháng Chạp quay nghiêng
Ấn trang sử lịch thu triền miên trôi

Bỏ trăng gió lại cho đời
Bỏ ngang ngửa sóng giữa lời hẹn hoa
Bỏ người yêu, bỏ bóng ma
Bỏ hình hài của tiên nga trên trời
Bây giờ riêng đối diện tôi
Còn hai con mắt khóc người một con.

Đám tang "thằng điên" đó, Trịnh đến và lưu lại đôi dòng:

Bùi Giang Bàng Dúi Bùi Giáng
Ô hay trăm ngõ bàng hoàng lỗ không
Lỗ không trời đất ngỡ ngàng
Hóa ra thi thể là ngàn hư vô
Nhớ thương vô cùng là từ
Là từ vô tận ứ ừ viễn vông

Rồi Trịnh mất, đám tang Trịnh rất đông người hiếu kì, cũng rất đông văn nghệ sĩ, họ ăn mặc thật ấn tượng và họ cũng khóc thật nhiều.
Có một cô gái trẻ âm thầm đứng từ xa, cô ấy không khóc, lặng lẻ đưa tiễn linh cữu người nhạc sĩ tài hoa này... đến khi không còn một bóng người nào.
Và cũng những văn nghệ sĩ ấy thì thầm vào tai nhau… cô gái trẻ ấy đã yêu Trịnh trọn vẹn tấm lòng.

Thấy con gái khóc, người cha hỏi:
Con ốm à?- cô bé vừa khóc vừa lắc đầu.
- Con bị điểm kém à?- lại khóc lại lắc đầu.
Hay con bị giáo viên mắng?- vẫn khóc vẫn lắc đầu.

Tức mình, người cha quát tháo… cô gái đành méo máo khai thật… là vì anh ca sĩ  Hàn quốc đẹp trai nào đó bị sốt, không lên sân khấu hát được, nó thấy tội nghiệp ảnh quá!

Mụ Béo bệ vệ thả lỏng người trên phản gỗ, miệng nhai trái cây mắt khóc như mưa. Mụ ta đang xem cải lương, thấy cảnh cảm động, nước mắt nó cứ tuôn trào không cầm lại đựợc.

Một bác xe thồ rụt rè khổ sở bước vào, chị Béo vội vã lau sơ khuôn mặt, tắt ti vi, lấy lại cái giọng chanh chua đanh đá vốn có:
Cái gì thế?
Dạ.., da.., vợ em ốm nặng, cần phải mỗ gấp, chị…chị... cho em vay 5 triệu.
Mụ Béo lơ đãng kéo giọng:
Thời buổi khó khăn chú biết rồi đấy, vay thì cũng được, nhưng lãi suất hơi cao, 15% một tháng, lấy hay không lấy tùy chú…

Bác xe thồ méo mặt, nhưng cũng không còn chọn lựa nào khác.
Ngay lập tức, bà Béo rút bóp đưa cho bác xe thồ bốn triệu hai trăm năm mươi ngàn đồng, mĩm cười dặn dò, nhớ trả sớm cho chị nhé.

Bác xe thồ kí vào giấy nợ 5 triệu, bước thần thờ ra khỏi cửa.

Ti vi bật sáng, giọng cải lương mùi mẫn tiếp tục ngân vang, không biết mụ Béo có còn khóc nữa không?

MP
31/12/2011


P/s:
 Cả thế giới mới thấy được cảnh tượng màn khóc tập thể độc đáo ở Bắc Triều Tiên, họ khóc vì tình yêu thương hay khóc cho nỗi khiếp sợ của chính bản thân mình...

Xem thêm
- Tản mạn sau cái chết của nhà độc tài
- Họp phụ huynh

Họp phụ huynh



giáo dục giới tính?
Chuyện thật 100%


Chủ Nhật, họp phụ huynh lớp 9, cha mẹ mấy em phản ảnh với cô giáo chủ nhiệm:

- Đề nghị nhà trường và giáo viên xem lại, mấy cháu học hành thế nào mà cứ post hình lên facebook cảnh hôn hít nhau trên lớp vậy? Phản cảm, phản giáo dục quá đi mất!

Cô giáo thật thà thanh minh:

- Thưa phụ huynh, nói thật với quý vị là xếp các em nam ngồi chung với nhau thì chúng tôi cũng không dạy được, xếp các em nữ ngồi chung với nhau thì chúng tôi cũng không dạy được, đành phải xếp xen kẻ một nam một nữ.., thế rồi, các cháu "thương nhau" từ lúc nào không biết...

MP


P/s:
 

Xem thêm:
- Tiết kiệm Thủ tướng
- Hắn làm chính trị


Friday, January 4, 2013

Tân Trưởng ban Nội chính

Mấy hôm nay, báo chí Việt Nam đã cùng nhau tác nghiệp một nhiệm vụ rất xuất sắc là "Khen cho nó chết"!


Thấy người ta cố gắng nói dối thì mình ngại gì không giả bộ tin: Nguyễn Bá Thanh sắp để lại Đà Nẵng sau lưngÔng Bí thư 'nói được là làm được'Bộc trực như Nguyễn Bá ThanhVì sao người dân 'khoái' ông Nguyễn Bá Thanh?.. và còn dài dài kiểu tựa đề như thế này trên báo chí quốc doanh những ngày tiếp theo! Đúng là một cái bẫy chết người!  Cố lên ông Thanh, Ba Đình đấy, Ba Đình vẫy gọi!



Chờ chết!


Rừng già vừa sinh thêm cọp dữ
Bầy hươu nai nhảy nhót vui mừng

Ngẫm đời, nước mắt rưng rưng


Nguồn: Em nào biết thì dơ tay lên


P/s: Cái đít đang ồn ào kia khác nào đống cứt, chó thích gặm xương hơn nên bắt mèo nuốt hộ. Chém ở vị trí này mới hiểu gió độc nguy hiểm thế nào!
Có vẽ như đang ứng nghiệm với câu này “Muốn giáng chức ai thì hãy thăng chức cho họ”






Xem thêm:

Nhìn đất nước từ cảm nhận thành phố nhỏ bên sông Hàn
Nhân định và thiên lý
Chuyện riêng Đà Nẵng
Nội chính sẽ đối đầu với tham nhũng chính quyền?

Hết tầm!