Showing posts with label thị trường. Show all posts
Showing posts with label thị trường. Show all posts

Saturday, October 19, 2013

“Thằng đần ạ, phải biết vẫy khăn như thế chứ!"

>> Cái rắm
>> Tín dụng đen VN 'là do ngân hàng yếu'
>> Những quan chức Việt Nam “học” giỏi nhất
>> “Cả thế giới chỉ mỗi Việt Nam dùng chữ thu hồi đất”
>> Bộ Quốc phòng: Siết chặt việc quản lý các doanh nghiệp quân đội (tốt nhất là quân đội đừng có kinh doanh!)


Một quý ông Do Thái lớn tuổi tên là "Kinh Tế Nhà Nước" cưới một cô vợ trẻ tên là "Thị Trường", và họ yêu nhau thắm thiết. Tuy nhiên, dù đức ông chồng nỗ lực cách mấy trên giường, chị vợ cũng không bao giờ đạt cực khoái.

Vì một người vợ Do Thái có quyền hưởng khoái cảm, nên họ quyết định đến hỏi giáo sĩ. Nghe đôi vợ chồng trình bày xong, ông giáo sĩ vuốt râu, và đưa ra lời gợi ý sau đây: “Hãy thuê một thanh niên to khỏe. Khi hai người làm tình, thì nhờ anh ta vẫy vẫy chiếc khăn tay ở phía trên. Việc đó sẽ giúp cho người vợ trở nên mơ màng và hẳn sẽ đem lại cực khoái.”

Đôi vợ chồng đi về nhà và làm theo lời khuyên của giáo sĩ. Họ thuê một anh chàng đẹp mã tên là "Tư Nhân" đứng vẫy chiếc khăn khi họ làm tình. Vô ích, chị vợ vẫn không thỏa mãn.

Bối rối, họ lại tìm tới ông giáo sĩ. “Thôi được”, giáo sĩ nói với đức ông chồng, “hãy thử làm ngược lại. Để người thanh niên làm tình với vợ ông, còn ông thì vẫy khăn phía trên họ.”

Một lần nữa, hai vợ chồng lại làm theo lời khuyên của giáo sĩ. Anh chàng Tư Nhân lên giường với chị vợ, còn ông chồng đứng vẫy khăn. Chàng trai vào việc hết sức khí thế, chẳng mấy chốc chị vợ đã cực khoái, la hét rung chuyển cả căn buồng.

Người chồng mỉm cười nhìn chàng trai, đắc thắng nói: “Thằng đần ạ, phải biết vẫy khăn như thế chứ!"

Nguồn: FB Nguyên Anh


Xem thêm:
- Lão dại cái chỗ mô?
- Ông là quan to, tôi tin ông!
- Phải ghi rõ “kinh tế nhà nước không bao gồm doanh nghiệp nhà nước”

Sunday, September 8, 2013

Quán cơm 2.000 đồng và góc nhìn… mù màu!

>> Chưa giàu đã già
>> Công nhân làm việc đến kiệt sức, ngất xỉu (Đà Nẵng)
>> Thái Lan : Quyền thế vẫn thắng Pháp luật ?
>> Biểu tình ở Campuchia diễn ra yên ắng
>> Cuộc chiến chống tham nhũng của Đảng đôi lúc trở thành bạo lực (nhân tiện mời bà con xem lại bài >>> này!)



Ngẫu nhiên, bài viết của tác giả Nguyễn Quảng lại được BBC xuất bản đúng vào ngày sinh nhật quán cơm 2.000 đồng đầu tiên của nhóm Người Tôi Cưu Mang (www.nguoitoicuumang.com) lập ra?!

Tôi tôn trọng sự khác biệt trong góc nhìn, nhưng dù khác thế nào đi nữa cũng không vượt ra ngoài tính đúng đắn của hiện tượng cũng như những chuẩn mực của nhân loại. Góc nhìn của mắt người chỉ 180 độ, chỉ có loài cú mới có góc nhìn 360 độ mà thôi…! Còn một vài loài khác thì không thể nhận biết về màu sắc. Cùng một sự vật nhưng dùng đôi mắt của những loài khác nhau sẽ mang đến sự nhận biết khác nhau dù bản chất của hiện tượng không thay đổi. 

Quay trở lại bài viết của tác giả Nguyễn Quảng, tôi cho rằng đó là một góc nhìn đội lốt kinh tế học. Bởi kinh tế học, tôn giáo, khoa học… mọi thứ cũng chỉ để phục phụ con người sao cho ngày một hạnh phúc và tốt đẹp hơn mà thôi. (Dù đôi lúc người ta vẫn mượn cái vỏ bọc đó để làm điều ngược lại như Nguyễn Quảng đang làm). Hành trang trên con tàu tìm đến hạnh phúc của loài người không thể thiếu sự nhân văn, tình người! Những quán cơm 2.000 đồng không thể là cần câu, cũng không thể là con cá, mà chỉ đơn giản là qua từng phần cơm nhỏ bé đó hy vọng rằng sẽ nuôi dưỡng được cái tình người giữa phố chợ đông đúc.

Điều đáng trách nhất của tác giả Nguyễn Quảng là chưa hiểu gì về quán cơm mà đã… phán! Là một trong nhiều người đầu tiên đưa ra ý tưởng cũng như xây dựng quán cơm 2.000 đồng, tôi xin bày tỏ cùng tác giả mấy điều sau:
Quán cơm 2.000 đồng là một hoạt động từ thiện không thuộc nhà nước, nó là một dạng NGO. Mô hình này đã có ở Sài Gòn trước 1975, những năm 2000 xuất hiện trở lại một vài quán, chỗ thì bán rẻ, chỗ thì cho không. Sau đó một số quán phải ngưng vì nhiều lý do khác nhau. Quán cơm 2.000 đồng đầu tiên ra đời năm 2008 tại Lữ Gia- Tp.HCM, do chị Mai Anh là một thành viên của nhóm Người Tôi Cưu Mang (NTCM) mở ra và quản lý. Ngày 5/9/2009, quán cơm thứ hai do chính nhóm NTCM tổ chức chính thức khai trương. Sau đó mô hình được nhóm nhân rộng tại Cần Thơ và Đà Lạt. Năm 2012, anh Nam Đồng và những người bạn mở thêm vài quán nữa trên địa bàn thành phố…

Tại sao không cho không mà lại là 2.000 đồng? Ý nghĩa của 2.000 đồng là để người nghèo đến ăn không có cảm giác bị bố thí, bởi hơn ai hết chúng tôi hiểu người nghèo cũng có lòng tự trọng của họ. Với 2.000 đồng, chúng tôi luôn nhắc nhở những em sinh viên là tình nguyện viên tại quán hãy xem người nghèo đến ăn là khách hàng, hãy đối xử tử tế với họ.

Duy trì quán cơm để giúp người nghèo có bữa ăn ngon đã khó, nhưng cái khó hơn là bỏ công ra để chuyện trò với họ, để giải tỏa nỗi niềm hay tập cho họ những thói quen văn minh còn khó hơn. Nếu như tác giả Nguyễn Quảng một lần đặt chân đến quán cơm tại địa chỉ 14/1 Ngô Quyền, F5, Q10 thì có lẽ ông đã nghĩ khác. Những mảnh đời khốn khó, tù tội, vô gia cư… đã quen với cuộc sống chụp giật  nay bỗng dưng xếp hàng ngay ngắn, biết nhường trẻ nhỏ và người già khi đến quán ăn là một kỳ công của những bạn trẻ tình nguyện nơi đây.

Đã có vài câu hỏi là liệu có những người khá giả đến quán ăn không? Xin thưa rằng là có. Nhưng con số đó theo chúng tôi thống kê là không quá 5%. Nhưng họ là ai? Trong số đó có không ít là mạnh thường quân, họ đến ăn thử để xem quán phục vụ như thế nào rồi sau đó âm thầm hỗ trợ cho quán.

Có một dạo, ở quán có một thực khách là bà cụ già, nhà ở tận Tân Bình, đều đặn đi xe ôm hết 30 ngàn đồng để đến ăn cơm. Cụ là người nhà giàu, nhưng con cái đi làm tối ngày, ăn cơm một mình buồn nên cụ đến ăn tại quán để có người trò chuyện. Liệu các bạn có đủ can đảm đuổi bà cụ ra khỏi quán hay không? Rồi chuyện một cô gái giang hồ, suốt ngày chỉ biết nói tiếng… Đan Mạch, nhưng sau 6 tháng ăn ở quán, bằng sự tôn trọng và yêu thương, những người phục vụ đã làm thay đổi hoàn toàn con người này. Cô không còn rượu chè, chửi bới mà biết khoanh tay chào người lớn mỗi khi gặp, sau những giờ đi làm cô lại ghé quán phụ giúp mọi người rửa chén, sơ chế đồ ăn… Cũng có những bác xe ôm, chị bán ve chai… sau vài lần ghé quán đã tình nguyện rút lui để nhường những phần cơm đó lại cho những người còn nghèo khó hơn mình. Đó là chị Huệ, 20 năm bán ve chai, học ít nhưng câu nói của chị không có mùi… kinh tế học: “Vô đây mình mới thấy còn nhiều người khổ hơn mình, thôi thì mình còn kiếm được, ra ngoài mua ăn, nhường phần cơm này lại cho người khác xem như là làm phước vậy…!” Rồi một chị vô gia cư là thực khách của quán khi còn bụng mang dạ chửa, nay chị vẫn đến quán cùng con với cảm giác như được về chính ngôi nhà của mình. Tạo cho người nghèo niềm tin vào tình người, được đối xử như những người thân trong những năm tháng xa xứ mưu sinh là điều không nên? Tặng cho họ sự vui vẻ, niềm tin để tiếp tục mưu sinh là con cá hay cần câu?

Nếu ai đến quán thường xuyên thì sẽ thấy thực khách mới xuất hiện thêm khoảng 25 -30% mỗi ngày, trong khi số suất ăn vẫn ổn định ở mức trên dưới 500 phần/một ngày. Vậy số cũ đi đâu? Phải chăng họ đã âm thầm rút lui để nhường cho người khác?!

Quán cơm 2.000 đồng của nhóm NTCM mở ra không chỉ để làm no cái dạ dày. Mà nó là cơ hội để những người thực hiện nuôi dưỡng lòng nhân cho đời. Với người nghèo, chúng tôi không chỉ cho họ một bữa ăn mà quan trọng hơn là tặng họ một vài phút được đối đãi tử tế vốn là thứ xa xỉ đối với người yếu thế. Bởi chúng tôi tin rằng chỉ có sự tôn trọng, tình yêu thương thật sự mới gieo được hạt mầm yêu thương ở mảnh đất khô cằn trong những mảnh đời không may mắn.

Còn với những người có khả năng lo một bữa cơm ngoài chợ nhưng vẫn đến ăn cơm 2.000 đồng, chúng tôi xem họ là đối tượng cần phải cưu mang về cái đầu chứ không phải dạ dày! Chúng tôi vẫn tiếp đón họ với một hy vọng rằng qua trò chuyện, qua sự tử tế, tôn trọng họ sẽ thay đổi để  sống biết chia sẻ hơn. Tôi nghĩ, nếu tác giả Nguyễn Quảng tới quán thì chắc chắn sẽ được xếp vào dạng thực khách này!

Điều nhẫn tâm nhất là tác giả nhìn ở góc độ kinh tế để rồi xem những người nghèo khó như thứ ung nhọt cần gạt ra và vứt đi trong xã hội này. Về những điều khác, đã có nhiều bài phân tích, thiết nghĩ tôi không cần phải nói thêm.

Chỉ mong rằng, những quán cơm 2.000 đồng tiếp theo nếu ra đời vẫn giữ được những tiêu chí mà những người đầu tiên tạo dựng ra nó. Và cũng mong rằng, những người làm từ thiện ở VN hãy hợp sức lại để cùng nhau làm tốt hơn. Kiểu nhà nhà làm từ thiện, nhà nhà mở quán cơm là điều không nên… Chúng tôi từng nghĩ, người Nhật nổi tiếng về sự đúng giờ, người Đức nổi tiếng về sự chính xác, vậy tại sao Việt Nam không thể xuất khẩu tình người?!

Kính thưa tác giả Nguyễn Quảng! Chúng tôi vẫn ấp ủ một ngày nào đó trên phần cơm 2.000 đồng cho người nghèo có đính thêm một bông hoa làm từ cà rốt hay cà chua, quán được trang trí đẹp hơn, lại thêm cả nhạc nữa. Và có thể, lại thêm một ly nước ép trái cây... Bởi chúng tôi nghĩ người nghèo cũng có đủ đầy quyền của một con người! Khi đó ông đừng nói chúng tôi lại cạnh tranh với nhà hàng 5 sao nhé, thưa ông!

Thế Anh
Nguồn: Facebook Thế Anh


Xem thêm:
- Phước Huệ song tu
- Tư duy nào "tích cực" hơn?
- Thiếu cặp lồng, còn cơm ăn với lá

Tuesday, September 3, 2013

Tư duy nào "tích cực" hơn?

>> "Vai trò quyết định của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng"
>> Cần hiểu đúng về nghị định quản lý Internet mới
>> “Sự thật về Thác Bản Giốc” và nhận thức sai lầm về chủ quyền lịch sử
>> Cafe Cộng & Nghị Định 72


Đã rất nhiều lần tui muốn bỏ thuốc lá nhưng cảm thấy xấu hổ. Nhìn gói thuốc, tui lại nghĩ về những người nông dân một nắng hai sương cho các vườn nguyên liệu xanh tốt. Thấy làn khói trắng, tui lại nghĩ về những người công nhân vất vả trong các dây chuyền sản xuất thuốc lá.

Những người nông dân ấy, những người công nhân ấy đều có gia đình, đều cần chăm sóc những người thân, đều có những dự tính tương lai cần tiền bạc để thực hiện.

Nếu tui không hút thuốc, dù chỉ mình tui, có thể họ sẽ thất nhiệp, có thể những giấc mơ học hành của con cái họ sẽ sụp đổ.

Tui không thể ích kỷ chỉ lo cho sức khỏe của mình. Tôi hút để góp phần biến ước mơ của rất nhiều người thành sự thật.

He he, tuần mới vui vẻ!!!

Nguồn: Facebook Phan Văn Tú

Phản biện của >>> Cù Thị Thanh Huyền: Nhìn gói thuốc, mình không thể không nghĩ đến vài đồng nghiệp của mình có cha đi sớm vì ung thư phổi; không thể không nghĩ đến bác ruột của mình, ở giai đoạn cuối, xung quanh khối u, máu phún ra không thể cầm được. 

Nhìn khói thuốc, mình hình dung ra cái giọng gay gắt của con, vì con không thể chịu được cái mùi hăng hắc xộc thẳng vào mũi; mình nhớ đến bao lần mang con đi bác sỹ tai mũi họng, mà lần nào bác sỹ cũng dặn, không dc cho ba nó gần nó, hôn nó nghe chưa! 

Nhìn gói thuốc, mình không thể không nghĩ đến ngày mai của con mình, nếu không còn cha nó. Vì cha nó là niềm tự hào, là tấm gương, là điểm tựa của tụi nó. Và mình cũng nghĩ đến mình, làm thế nào mà mình có thể nuôi dc hai con nhỏ, một mẹ (chồng) già/ quá già, nếu chỉ còn một mình đây. Mà còn một mình còn là may mắn, lại đeo theo một người dặt dẹo nữa, thì biết làm thế nào! 

Và trên tất cả những khó khăn ấy, mình không muốn sống một mình, khi đã có 2 mình suốt gần 20 năm qua. Nói ra có vẻ ích kỷ nhỉ. Nhưng, cứ nếu mỗi một tế bào nho nhỏ của xã hội này cũng đang gào thét nỗi khát khao như thế, mình nghĩ cũng đáng để lắng nghe lắm chứ! 

Cái to lớn ngoài kia không biết có xây đắp được bằng khói thuốc không, chứ cái nhỏ bé là tổ ấm của mình kiểu gì cũng bị khói thuốc thiêu rụi ấy. 

Phải nói những lời này mình cũng ngại quá à. Mình thấy mình nhỏ nhen, ích kỷ thiệt á! Đúng là đàn ông sinh ra để lo những chuyện to lớn, còn đàn bà tui mình chỉ biết quẩn quanh những hũ mắm với lọ tương cà! 

Mình chỉ đùa thôi nha! Đừng ai cảm thấy bị tổn thương nha! Hihi!

P/s: "Hút thuốc lá có thể gây ung thư phổi"

* Khi hút thuốc là cực hình

Nhân hôm qua Từ Thứ nói về chuyện bị tra tấn ở phòng hút thuốc tại các sân bay, mình nhớ có chụp bức ảnh này ở sân bay Skavsta (Stockholm – Thụy Điển). Đây là sân bay phục vụ các hãng hàng không giá rẻ, ở rất xa trung tâm (Hình như đi xe bus hơn 100 cây số mới ra tới). Phòng hút thuốc tại đây giống như một cabin điện thoại công cộng hinh lăng trụ, chỉ có một người vào được, ai xong thì ra cho người khác vào. Người hút thuốc bị các hành khách chờ lên máy bay nhìn vào qua "bức tường" kính trong suốt như những kẻ lạc loài... (Facebook Phan Văn Tú)


Xem thêm:

- Chiến thắng kép?
- Cái này gọi là sai lầm khó đỡ
- Nổi "oan ức" của bác Thợ Kạo

Saturday, June 29, 2013

'Bà Tưng' lướt sóng truyền thông

>> Độc hại thảo dược Trung Quốc
>> Ai đã xóa comment tiêu cực trên Facebook?
>> Đột kích tụ điểm ăn chơi lớn nhất đất Cảng


TuanVietNam.net - Cách thức "Bà Tưng" tận dụng Facebook được nổi tiếng bị đánh giá là tiêu cực, nhưng việc cô gái này nhận ra những cơ hội lớn mà truyền thông mới mở ra là tích cực.

Ai cũng có thể lên tiếng

Một cô gái biệt danh "Bà Tưng" xuất bản một đoạn clip chỉ ngắn hơn một phút lên Facebook với hình ảnh chính mình "thả rông vòng một" nhảy múa trong phòng ngủ vào ngày 16/6. Sau chưa đầy hai tuần, chỉ trên Facebook của cô, đoạn clip được hơn 30.000 người thích, gần 3.000 người chia sẻ và hơn 8.000 bình luận.

Bằng đoạn clip trên và một vài nội dung câu khách khác, Facebook của cô đã có hơn 180.000 người theo dõi. Gần như toàn bộ các tờ báo điện tử và trang thông tin điện tử lớn nhỏ đều đưa tin và nhiều bình luận về hiện tượng "Bà Tưng" và đặt bài ở những vị trí quan trọng trên trang chủ, như một sự kiện ở... tầm quốc gia.

Việc một "Bà Tưng" chỉ với công cụ mạng xã hội và các kỹ thuật PR không phức tạp đã đủ làm huyên náo cả truyền thông chính thống lẫn phi chính thống đặt ra một vấn đề lớn hơn chuyện đạo đức của một cô gái, lớn hơn cả chuyện đạo đức của một nền báo chí khi đăng tải những thông tin như vậy. Đúng hay sai, tốt hay xấu thì một thực tế đã nảy sinh: ai cũng có thể lên tiếng và được lắng nghe trên truyền thông ngày nay, nếu biết tận dụng đúng kênh và đúng cách.

Giáo sư Henry Jenskin, Viện Đại học Công nghệ Massachussetts viết: "Thế giới chúng ta đang sống là nơi mà mỗi câu chuyện, mỗi hình ảnh, mỗi âm thanh, mỗi thương hiệu và các mối quan hệ đều được chảy trên tất cả các kênh truyền thông khác nhau, và dòng chảy ấy được định hình và quyết định từ phòng ngủ của các cô/cậu choai choai chẳng kém gì từ phòng họp của các tập đoàn truyền thông."

Ông đã đúng, quyết định tự khoe thân từ phòng ngủ của "Bà Tưng" đã khuynh loát truyền thông đại chúng, cho dù không có cuộc họp của ban biên tập tờ báo nào chỉ đạo phải đăng.

Chỉ năm mười năm trước, một cô gái như "Bà Tưng" không có công cụ gì để được nổi bật một cách nhanh chóng như vậy.

Giờ đây, cô có Facebook. Nếu không có Facebook, cô vẫn còn YouTube. Nếu không có YouTube, cô có Pinterest, Instagram. Mất hết, cô lại có Blogspot, WordPress, Twitter, diễn đàn mạng và vô số các công cụ truyền thông tương tác khác mà thời đại Internet đang tiếp tục mở ra.

Một thời đại truyền thông mới với nhiều tên gọi khác nhau: thời đại tương tác, kỷ nguyên truyền thông tham gia, nền văn hoá tích hợp. Cho dù ở tên gọi nào thì đặc điểm cơ bản vẫn là: quần chúng không còn là những độc giả bị động nữa, mà chủ động tham gia quá trình chọn lọc, sản xuất, bình luận và phát tán nội dung thông điệp.

"Không nên vì bị nghẹn mà bỏ ăn cơm"

Ở thời đại báo in, độc giả chỉ có quyền đọc lặng lẽ. Ở thời đại phát thanh, thính giả chỉ có quyền nghe lặng lẽ. Ở thời đại truyền hình, khán giả chỉ có quyền xem lặng lẽ.

Thời đại Internet phá vỡ mọi lặng lẽ. Độc giả sẽ không còn chịu "ngồi im" nữa để nghe báo đài muốn phát gì thì phát, nói gì thì nói, viết gì thì viết. Giờ đây, họ "nổi loạn" bằng những bình luận trên mạng. Không chỉ bình luận, họ tự sản xuất nội dung và xuất bản trên vô số kênh đa dạng.

Quá trình truyền thông không còn là sự phát tán một chiều, mà giờ đây là sự tương tác hai chiều và đa chiều. Kỷ nguyên dân chủ hoá thông tin được nhà nghiên cứu truyền thông Joshua Meyrowitz nhận định từ năm 1985 đã mở ra, cho phép "những người thấp nhất trong nấc thang xã hội cũng có thể tiếp cận với lượng thông tin lớn" và "tăng cường các cơ hội để thông tin được chia sẻ theo chiều ngang" thay vì phải đi qua các kênh phát chính thống theo chiều dọc.

Báo chí chính thống không còn cách nào khác ngoài phối hợp và tận dụng các công cụ truyền thông mới, về cả kỹ thuật lẫn nội dung, để tự làm mới mình, tránh rơi vào thế yếu so với sự bùng nổ của mạng xã hội. Sự hội nhập này thể hiện trong sự kiện "Bà Tưng" khi báo chí lấy thông tin từ mạng xã hội và ngược lại mạng xã hội phát tán lại các đường link từ báo chí. Quá trình này được nhà nghiên cứu truyền thông Henry Jenskin gọi là nền văn hoá tích hợp, trong đó truyền thông là sự kết hợp giữa "cả quá trình định hướng từ trên xuống của cơ quan truyền thông và định hướng từ dưới lên của người tiêu dùng".

Sự kiện "Bà Tưng" dù bị đánh giá tiêu cực cũng là một chỉ dấu tiếp nữa cho thấy làn sóng dân chủ hoá và tích hợp thông tin đã lan toả tới Việt Nam, và sẽ tiếp tục lan toả mạnh trong thời gian tới. Làn sóng này có thể mang tới những đặc điểm tiêu cực như sự sai lệch hay bóp méo thông tin, sự phân cực và đối kháng trong bình luận, sự nổi lên của giật gân và lá cải...

Mất kiểm soát và phi tiêu chuẩn là những đặc trưng được đánh giá là thiếu tích cực của giai đoạn truyền thông mới hiện nay. Tuy vậy, cố tình ngăn chặn làn sóng ấy là bất khả, bởi nó có quy mô toàn cầu và sức mạnh hoàn toàn không kém gì sự xuất hiện của báo in hay TV vào thế kỷ trước.

Thay vì tìm cách ngăn chặn, những nhà quản lý, những người làm truyền thông và cả người tiêu dùng có thể khai thác triệt để những lợi điểm chưa từng có của truyền thông mới. Facebook không nên được nhìn nhận như một hiểm họa, mà ngược lại là kênh tiếp thị cực rẻ và hiệu quả cho doanh nghiệp và tổ chức.

Thay vì bôi bác "Bà Tưng", doanh nghiệp và tổ chức có thể đặt câu hỏi liệu có cách nào không để qua Facebook sản phẩm và dịch vụ của mình có thể được công chúng biết tới nhanh như thế, và rẻ như thế. Thay vì bỉ bai "Bà Tưng", các nhà hoạt động xã hội có thể tự hỏi liệu có cách nào để tiếng nói của họ được lắng nghe rộng rãi như thế thông qua truyền thông mới.

Các nhà quản lý phải cưỡi lên ngọn sóng dân chủ hoá thông tin này, thay vì đi ngược lại dòng chảy của nó. Bởi nói như Đặng Tiểu Bình khi đối mặt với những biểu hiện tiêu cực của quá trình đổi mới Trung Quốc vào những năm 80 của thế kỷ trước: "Không nên vì bị nghẹn mà bỏ ăn cơm".


Khánh Duy

P/s: Đây cũng chính là khái niệm "Tân truyền thông" mà "nàng Beo" đề cập trong loạt bài >>> này.

Xem thêm:
- Cò truyền thông
- Khi báo giới "cả tin"!
- Tiền hậu bất nhất
- Nắm thực tế... từ phòng máy lạnh!