Showing posts with label pr. Show all posts
Showing posts with label pr. Show all posts

Monday, December 16, 2013

Hôi của và chiến lược "thiên thời"

>> Người Việt uống bia quá nhiều!
>> Tấm bằng quan trọng nhất trong cuộc đời là ‘bằng lòng’
>> Vụ người bán hàng rong bị đánh: Xuất hiện "văn bản lạ" triệu tập anh Tình
>> Sự xuất hiện của ông Nguyễn Bá Thanh có vẻ hợp lý?


Trong vụ bia Tiger, trước tiên phải chúc mừng thương hiệu này gặp "thiên thời" đã "mượn sóng đẩy thuyền", biến rủi ro thành một chiến lược PR tuyệt vời ngoài mong đợi.

Có lẽ ban đầu khi từ chối chi trả số bia bị hôi mất, nhà lãnh đạo Tiger chưa hình dung ra nổi sức ảnh hưởng lớn vượt trên mọi công nghệ quảng cáo tiền tỉ mà họ bỏ ra khi tha nợ cho anh tài xế kia. Chẳng rõ ai đã quân sư một chiêu bài kinh doanh thắng lớn trong dịp năm hết tết đến, để nhà nhà đều biết Tiger, người người hăm hở ủng hộ Tiger. Xem như đã trúng mùa bội thu chỉ với số tiền lẻ. Lễ hội đi với tiệc tùng, biếu xén. Và mười mươi Tiger sẽ là lựa chọn hàng đầu.

Kế đến chúc mừng anh tài xế, tự dưng có mấy trăm triệu lộc Trời cho xài tết. Anh ta đã từ chối trả số tiền mọi người quyên góp giúp đỡ mình trong cơn hoạn nạn với lý do vòng vèo, lãng tránh và cả thách thức. Chắc chắn nhiều ân nhân đang méo mặt, chẳng phải vì tiếc tiền mà tiếc một lòng tin rơi độp và bị hôi mất. Angelina Nguyen, em tôi chắc đang thấm thía...

Người dân tham gia vụ "cướp bia" thì có được vài lon, vài thùng, vài chục thùng với bài học lớn cùng nỗi nhục khôn nguôi. Tôi đọc được những tâm tư đẫm nước mắt. Tôi dường như nghe tiếng nấc nghẹn của người mẹ nào đó trót lấy hai thùng bia theo phản xạ, trong chuỗi hiệu ứng đám đông. Rồi chị ta sẽ trở nên bạc nhược và bất lực trước đứa con gái đang vào độ tuổi dậy thì dở dở ương ương khi mà nó chứng kiến mẹ mình đẹp mặt đầy trên báo chí, các trang mạng cùng những lời giễu cợt, khinh khi của mọi người. Tôi hình dung ra chị chẳng thể mở miệng khuyên áo con nên bớt ngắn lại, váy con cần dài thêm ra; dặn con đừng về quá muộn, đừng cặp kè trai gái, đừng nhuộm đầu xanh đỏ tím vàng; không răn đe nổi khi con bỏ học đi chơi hay bị điểm kém. Bởi chị đang mang mặc cảm nặng nề với nỗi sợ hãi : Biết đâu con nhỏ chưa quên chuyện cũ... nó vẫn nhớ cảnh mẹ mình ăn cắp vài thùng nước có chất say. Biết đâu chừng con nhỏ chẳng trả lời lại rằng "mẹ thì tốt hơn gì tôi". Và chị sụp đổ! Tôi chợt nhớ câu nói của Chúa Jesus "Ai trong các ngươi thấy mình không có tội thì hãy ném đá người này đi". Chợt thấy khinh ghét hóa yêu thương.

Cách đây ít lâu là một vụ hôi của tiền tỉ của chị Tú khi Bs cắt đi trái thận dị tật của chị. Với bệnh tình chị ta thì chỉ chọn giữa ghép thận hoặc chết. Và kinh tế gia đình khẳng định vế sau cầm chắc nếu Bs không gặp "tai nạn nghề nghiệp". Nhờ vậy chị được ghép thận miễn phí vài tỉ, được giúp đỡ hơn tám trăm triệu, được bảo bọc mọi chi phí trong mấy năm qua. Giờ thì người đàn bà ấy đã đủ sức khỏe đi kiện tụng để phục dịch cho lòng tham không đáy.

Nhiều lòng tin đặt sai chỗ nên bị đánh cắp đau đớn. Tôi gọi họ, những chị Tú, anh Hậu là kẻ cướp bóc trắng trợn sự nhân ái. Tệ hơn cả mọi cách hôi của. Bởi của cải có thể làm ra còn lòng tin khó mà tìm lại. Mất lòng tin là mất tất cả. Nhưng rốt lại thì đâu chỉ chúng ta mất mà họ, kẻ cướp đã mất nhiều hơn... chắc chắn vậy!

Nguồn: FB Tuangoc Du


Xem thêm:
- Những bậc thầy về ngôn ngữ
- Vụ án Nguyễn Thanh Chấn – Hai việc cần làm ngay bây giờ!
- Với cách "làm án" kiểu này, ai cũng có thể là "ông Chấn dự bị"

Saturday, September 28, 2013

Là thế này Huyền Chip ạ!

>> Ai dạy trẻ nói dối?
>> Gốc “hỗn”, ngọn tất “loạn”!
>> Tổng Bí thư: “Ra khỏi nhà, không có tiền là việc không… trôi”
>>>>> Lòng tin và hệ lụy với xã hội qua vụ Huyền Chíp


Nguyễn Quang Vinh

Chú rất ấn tượng việc cháu đã dũng cảm làm một cuộc hành trình 25 nước, hay 23, hay 13 gì đó cũng được chỉ bắt đầu với 700 usd, chú ấn tượng và cũng thấy thèm khát được một chuyến đi mạnh mẽ như thế, dù nếu muốn, chú cũng không dám, chú thua cháu.

Chú biết, dù có khá nhiều thắc mắc,nghi vấn,có người nặng lời cho rằng cháu bịa đặt, cháu man trá về nhiều chi tiết trong chuyến đi, nghi ngờ cả việc cháu vẫn không dám công bố sự thật visa của 25 nước đã tới....chú thì nghĩ, ví dụ đúng là cháu đã đặt chân tới 25 nước, thì sẽ có những nước chẳng visa vi siếc, cháu "trốn" kiểu như dân Việt mình trốn sang nước này này nước kia làm ăn cả hàng chục năm còn được cơ mà, vấn đề là có những nước mình tò mò thì trốn sang, hoặc đi theo đường không chính thức, không visa, miễn là thoát được, thì cũng vui. Nếu nhỡ cảnh sát bắt cùng lắm là trục xuất về thôi. Nếu cháu cứ nói thẳng ra thế, người ta dễ tin.

Chú biết, có thể động cơ ban đầu của cháu là xách ba lô lên và đi cho thỏa chí, chứ không nghĩ sẽ viết lách gì, ví dụ thế, thì đó là chuyến đi, cách đi chú cũng ủng hộ.

Nhưng khi về, cháu viết.

Nếu cháu viết cho mình cháu, vô tư, ghi chép tỉ mẫn vui buồn, cả sự nhục trong chặng đường gần 2 năm ấy, chắc chắn đọc rất thú. Nhưng vì cháu viết trong sự mồi, sự dẫn, sự gợi, trong sự mưu toan để nhà sách bán sách, trong chiến dịch PR... kiếm tiền của những nhà sách...thế nên cái cảm xúc thuần nhất, mộc, thật thà mất dần đi, thay vào đó là câu, là chữ, là chi tiết nhiều khi cháu phải "bôi ra, vẽ ra, kéo ra" cho nhiều trang, do đó đọc vào sách bắt đầu người ta thấy cái mùi vị của tiểu thuyết, của hư cấu, của sự bịa- dù cũng vô hại nhưng chính vì thế tính chân thực, sự chân chất, tính nhật ký mất dần, mất dần, mất dần, đáng chỉ cần 200 trang thì cháu mần cả gần ngàn trang, thế là bôi rồi, thế là cháu phải làm việc mệt nhọc: việc nhớ lại để ghi chép và việc nghĩ ra thêm để viết, một cái thật đi cùng cái ảo của hư cấu văn chương làm người ta mất tin và la ó cũng phải.

Chú cũng không phản đối việc cháu ra giá bản thảo, nghe nói 600 triệu gì đó, cháu có quyền, 600 chứ 60 tỉ cũng được, miễn là cái giá đó được chấp nhận. Vấn đề là chỗ này: Cháu đang lạc bước trong bừa bộn sự dẫn dắt của truyền thông, của PR, của kinh doanh, và cháu trở nên khôn ngoan hơn khi bắt tay rất nhanh với những nhà kinh doanh. Thì cũng chẳng sao. Nhưng điều đó làm cho chuyến đi quá hay của cháu dần mất đi tính nội khởi vốn có từ nguyên sơ, giờ thì cháu đang "làm lại" chuyến đi bằng chữ để kiếm tiền thì chú không thích cháu nữa.

Nếu cháu viết mộc, thật, ghi ghi chép chép, viết hết, cả những ngớ ngẩn của mình, cả những việc gian gian dối dối của mình để tìm mọi cách được rong chơi, mua visa, vượt biên... nghe thích hơn là dần cháu chuyển động chuyến đi của cháu vào trang viết khá bài bản và khá sắp đặt.

Nghề viết khó lắm cháu ạ. Cháu viết bằng cách của một dân phượt thì được, nhưng vì sự thúc bách của nhà sách, thúc bách của sự nổi tiếng, thúc bách và cạm bẫy của PR mà phải "làm chữ", "xới chữ" "cày chữ" ngoài vẻ hồn nhiên mộng mị hấp dẫn thật của chuyến đi, thì nó không còn hút người đọc nữa rồi mà bắt đầu đặt ra cho họ những dấu hỏi của sự nghi vấn? Và người đọc có lý khi nghi vấn.

Cháu đừng làm văn.

Cháu đừng nghĩ như bác Nguyễn Lân Dũng rằng đọc cháu, nhiều nhà văn cũng thấy xấu hổ hoặc tủi về mình, đừng nghe bác Dũng thổi lên như thế, rồi cháu bay theo là chết đấy cháu. Trong cách so sánh này, bác Nguyễn Lân Dũng đang xúc phạm các nhà văn đấy cháu ạ.

Bây giờ thì cháu đừng bận tâm gì hết, sách cũng đã ra rồi, kệ số phận nó với độc giả, cháu lùi vào một góc, uống cốc cà phê, và hãy hạ mình xuống như ban đầu, như cô bé sinh viên ban đầu, và học và tiếp tục sống thật bình thường, sự nổi tiếng nếu có của cháu như vừa rồi là rất nhanh, rất mạnh, rất cuộn, nhưng cũng chỉ là "bão trong cốc", đừng theo nó, đừng bấu lấy nó.

Và hàng ngày, như bao người bình thường, cháu cứ xách ba lô lên và đi, cháu sẽ thấy thú vị, nhẹ lòng và hạnh phúc.

Sự nổi tiếng luôn là cạm bẫy.

Chúc cháu vui.

------------------------------------
Cháu nên hỏi nhà sản xuất này đã bán được bao nhiêu sản phẩm khi quảng cáo vào tên của cháu- họ cần cháu đôi khi chỉ thế thôi, cháu ạ!

Nguồn: Facebook Emiko Thai


Xem thêm:
- Chiếc kìm căng toan
- Rắn lại bò ra khỏi hang
- Ông thật đáng thương, thưa GS!

Saturday, June 29, 2013

'Bà Tưng' lướt sóng truyền thông

>> Độc hại thảo dược Trung Quốc
>> Ai đã xóa comment tiêu cực trên Facebook?
>> Đột kích tụ điểm ăn chơi lớn nhất đất Cảng


TuanVietNam.net - Cách thức "Bà Tưng" tận dụng Facebook được nổi tiếng bị đánh giá là tiêu cực, nhưng việc cô gái này nhận ra những cơ hội lớn mà truyền thông mới mở ra là tích cực.

Ai cũng có thể lên tiếng

Một cô gái biệt danh "Bà Tưng" xuất bản một đoạn clip chỉ ngắn hơn một phút lên Facebook với hình ảnh chính mình "thả rông vòng một" nhảy múa trong phòng ngủ vào ngày 16/6. Sau chưa đầy hai tuần, chỉ trên Facebook của cô, đoạn clip được hơn 30.000 người thích, gần 3.000 người chia sẻ và hơn 8.000 bình luận.

Bằng đoạn clip trên và một vài nội dung câu khách khác, Facebook của cô đã có hơn 180.000 người theo dõi. Gần như toàn bộ các tờ báo điện tử và trang thông tin điện tử lớn nhỏ đều đưa tin và nhiều bình luận về hiện tượng "Bà Tưng" và đặt bài ở những vị trí quan trọng trên trang chủ, như một sự kiện ở... tầm quốc gia.

Việc một "Bà Tưng" chỉ với công cụ mạng xã hội và các kỹ thuật PR không phức tạp đã đủ làm huyên náo cả truyền thông chính thống lẫn phi chính thống đặt ra một vấn đề lớn hơn chuyện đạo đức của một cô gái, lớn hơn cả chuyện đạo đức của một nền báo chí khi đăng tải những thông tin như vậy. Đúng hay sai, tốt hay xấu thì một thực tế đã nảy sinh: ai cũng có thể lên tiếng và được lắng nghe trên truyền thông ngày nay, nếu biết tận dụng đúng kênh và đúng cách.

Giáo sư Henry Jenskin, Viện Đại học Công nghệ Massachussetts viết: "Thế giới chúng ta đang sống là nơi mà mỗi câu chuyện, mỗi hình ảnh, mỗi âm thanh, mỗi thương hiệu và các mối quan hệ đều được chảy trên tất cả các kênh truyền thông khác nhau, và dòng chảy ấy được định hình và quyết định từ phòng ngủ của các cô/cậu choai choai chẳng kém gì từ phòng họp của các tập đoàn truyền thông."

Ông đã đúng, quyết định tự khoe thân từ phòng ngủ của "Bà Tưng" đã khuynh loát truyền thông đại chúng, cho dù không có cuộc họp của ban biên tập tờ báo nào chỉ đạo phải đăng.

Chỉ năm mười năm trước, một cô gái như "Bà Tưng" không có công cụ gì để được nổi bật một cách nhanh chóng như vậy.

Giờ đây, cô có Facebook. Nếu không có Facebook, cô vẫn còn YouTube. Nếu không có YouTube, cô có Pinterest, Instagram. Mất hết, cô lại có Blogspot, WordPress, Twitter, diễn đàn mạng và vô số các công cụ truyền thông tương tác khác mà thời đại Internet đang tiếp tục mở ra.

Một thời đại truyền thông mới với nhiều tên gọi khác nhau: thời đại tương tác, kỷ nguyên truyền thông tham gia, nền văn hoá tích hợp. Cho dù ở tên gọi nào thì đặc điểm cơ bản vẫn là: quần chúng không còn là những độc giả bị động nữa, mà chủ động tham gia quá trình chọn lọc, sản xuất, bình luận và phát tán nội dung thông điệp.

"Không nên vì bị nghẹn mà bỏ ăn cơm"

Ở thời đại báo in, độc giả chỉ có quyền đọc lặng lẽ. Ở thời đại phát thanh, thính giả chỉ có quyền nghe lặng lẽ. Ở thời đại truyền hình, khán giả chỉ có quyền xem lặng lẽ.

Thời đại Internet phá vỡ mọi lặng lẽ. Độc giả sẽ không còn chịu "ngồi im" nữa để nghe báo đài muốn phát gì thì phát, nói gì thì nói, viết gì thì viết. Giờ đây, họ "nổi loạn" bằng những bình luận trên mạng. Không chỉ bình luận, họ tự sản xuất nội dung và xuất bản trên vô số kênh đa dạng.

Quá trình truyền thông không còn là sự phát tán một chiều, mà giờ đây là sự tương tác hai chiều và đa chiều. Kỷ nguyên dân chủ hoá thông tin được nhà nghiên cứu truyền thông Joshua Meyrowitz nhận định từ năm 1985 đã mở ra, cho phép "những người thấp nhất trong nấc thang xã hội cũng có thể tiếp cận với lượng thông tin lớn" và "tăng cường các cơ hội để thông tin được chia sẻ theo chiều ngang" thay vì phải đi qua các kênh phát chính thống theo chiều dọc.

Báo chí chính thống không còn cách nào khác ngoài phối hợp và tận dụng các công cụ truyền thông mới, về cả kỹ thuật lẫn nội dung, để tự làm mới mình, tránh rơi vào thế yếu so với sự bùng nổ của mạng xã hội. Sự hội nhập này thể hiện trong sự kiện "Bà Tưng" khi báo chí lấy thông tin từ mạng xã hội và ngược lại mạng xã hội phát tán lại các đường link từ báo chí. Quá trình này được nhà nghiên cứu truyền thông Henry Jenskin gọi là nền văn hoá tích hợp, trong đó truyền thông là sự kết hợp giữa "cả quá trình định hướng từ trên xuống của cơ quan truyền thông và định hướng từ dưới lên của người tiêu dùng".

Sự kiện "Bà Tưng" dù bị đánh giá tiêu cực cũng là một chỉ dấu tiếp nữa cho thấy làn sóng dân chủ hoá và tích hợp thông tin đã lan toả tới Việt Nam, và sẽ tiếp tục lan toả mạnh trong thời gian tới. Làn sóng này có thể mang tới những đặc điểm tiêu cực như sự sai lệch hay bóp méo thông tin, sự phân cực và đối kháng trong bình luận, sự nổi lên của giật gân và lá cải...

Mất kiểm soát và phi tiêu chuẩn là những đặc trưng được đánh giá là thiếu tích cực của giai đoạn truyền thông mới hiện nay. Tuy vậy, cố tình ngăn chặn làn sóng ấy là bất khả, bởi nó có quy mô toàn cầu và sức mạnh hoàn toàn không kém gì sự xuất hiện của báo in hay TV vào thế kỷ trước.

Thay vì tìm cách ngăn chặn, những nhà quản lý, những người làm truyền thông và cả người tiêu dùng có thể khai thác triệt để những lợi điểm chưa từng có của truyền thông mới. Facebook không nên được nhìn nhận như một hiểm họa, mà ngược lại là kênh tiếp thị cực rẻ và hiệu quả cho doanh nghiệp và tổ chức.

Thay vì bôi bác "Bà Tưng", doanh nghiệp và tổ chức có thể đặt câu hỏi liệu có cách nào không để qua Facebook sản phẩm và dịch vụ của mình có thể được công chúng biết tới nhanh như thế, và rẻ như thế. Thay vì bỉ bai "Bà Tưng", các nhà hoạt động xã hội có thể tự hỏi liệu có cách nào để tiếng nói của họ được lắng nghe rộng rãi như thế thông qua truyền thông mới.

Các nhà quản lý phải cưỡi lên ngọn sóng dân chủ hoá thông tin này, thay vì đi ngược lại dòng chảy của nó. Bởi nói như Đặng Tiểu Bình khi đối mặt với những biểu hiện tiêu cực của quá trình đổi mới Trung Quốc vào những năm 80 của thế kỷ trước: "Không nên vì bị nghẹn mà bỏ ăn cơm".


Khánh Duy

P/s: Đây cũng chính là khái niệm "Tân truyền thông" mà "nàng Beo" đề cập trong loạt bài >>> này.

Xem thêm:
- Cò truyền thông
- Khi báo giới "cả tin"!
- Tiền hậu bất nhất
- Nắm thực tế... từ phòng máy lạnh!