Showing posts with label dân tộc. Show all posts
Showing posts with label dân tộc. Show all posts

Tuesday, January 7, 2014

Đừng bao giờ quên!

>> Hun Sen có phải sang nương náu tại Việt Nam lần 2?
>> Vì sao Thượng tướng Thứ trưởng Bộ CA Phạm Quý Ngọ đột ngột “đổ bịnh”?
>> Trung tướng Nguyễn Quốc Thước: ‘Cần tôn vinh những quân nhân VNCH chống ngoại xâm’
>> Ba Thứ trưởng được thăng hàm Thượng tướng
>> Đâu rồi khí phách báo CA, QĐ và Petrotimes.?


Lê Đức Dục

Nhiều bạn gào lên chửi Campuchia "phản bội" đi đêm với Tàu Khựa, bán đứng ASEAN trong hội nghị ngoại trưởng tại PhnomPenh... này nọ, có cô bạn còn đòi Hun Xen giả lại con mắt giả cho quân y viện 108 :-), ăk , bạn lại nói người 2 mặt đã khó chơi, huống gì nước nó biểu tượng là Bayon cười cả... 4 mặt!

Chưa bao giờ mình tin thằng Miên này, thật lòng!

Đọc và xem nhiều truyện, phim về những trại tập trung của Đức Quốc xã, ngỡ cũng tận cùng tàn bạo rồi, thế nhưng khi tận mắt thấy tội ác Pol Pot, mình thấy..Hitler còn thua xa thằng Pốt này!

Ai cũng biết thầy thằng Pốt là Bắc Kinh.

Những lần kỷ niệm ngày Campuchia thoát nạn diệt chủng (7-1-1979) đài báo nhà mình tố cáo Pol Pot thì nhiều nhưng lờ đi những kẻ đứng đàng sau nó.

Mấy lần đến Cam, cứ nghĩ đến quan thầy Tàu Khựa và bàn tay nhuốm máu của chúng, lại không thể không liên tưởng tới những cố vấn Trung Quốc giúp dân mình "cải cách ruộng đất" hồi những năm 50, một kiểu "tiền khả thi" như ở Campuchia những năm của thập niên 70 vậy. Chết oan ức, chết không nhắm mắt, chết ruộng chết bờ, chết khờ chết thảm chết trên cạn chết dưới ao chết hàng rào chết góc chợ...Hơn nửa thế kỷ rồi, nhưng nỗi đau CCRĐ ấy chưa ai giải cho những linh hồn vô tội ngày ấy, cụ Tô Hoài cùng lắm mới mon men viết ' Ba người khác" chứ toàn cảnh CCRĐ nay nhân chứng chết hết chả mấy nỗi mà đi vào quên lãng...

Quay lại chuyện Campuchia những ngày này , mình lục lại những tư liệu năm trước, cũng để nhắc nhở là đừng tin thằng Miên! đừng gá duyên với thằng Tàu, hãy mau mau mua súng!!!

Khmer Đỏ là sản phẩm của ai?

Không có nó thì chắc chắn không có hàng triệu dân Campuchia chết thảm trong địa ngục trần gian từ 1975-1979 và hàng vạn người dân Việt, người lính Việt cũng nằm xuống trong cuộc chiến ấy.

Trung Nam Hải đã áp đặt và thử nghiệm một mô hình xã hội bằng việc đưa dân Campuchia ra thí nghiệm và Hitler với những trại thiêu người không là gì so với những điều cố vấn của Khmer Đỏ đã bày cho học trò của mình sát hại dân mình.

30 năm, ai quên cứ quên, ai không dám nhắc cứ việc im nhưng lịch sử thì cần được nhắc lại như một sự thật!

Tháng 6 -2007  đi xuyên miền Tây từ Hà Tiên lên cặp theo mé kinh biên giới Việt Nam-Campuchia, qua An Giang ghé vô Tri Tôn-Ba Chúc.Hôm ấy là một ngày nắng, người ta đem hài cốt những người dân Ba Chúc bị thảm sát ra phơi.Tự hào mình là người có trí tưởng tượng tốt nhưng chưa bao giờ tôi có thể tưởng tượng cảnh hàng ngàn đầu lâu, xương sọ, ống tay ống chân đem phơi trong nắng!

Rờn rợn và ma quái.

Trong vòng 2 tuần từ ngày 15 đến ngày 30 -4-1978, 3157 dân thường Ba Chúc vùng quanh núi Tượng và núi Dài đã bị quân Khmer đỏ thảm sát (trong tổng số 16 ngàn dân của xã ). Phần lớn nạn nhân bị sát hại vào ngày 18 tháng 4, khi một toán quân Khmer xâm nhập dồn hết dân làng vào các ngôi chùa và trường học rồi thảm sát .Những người sống sót trốn được vào núi Tượng, tuy nhiên họ cũng bị phát hiện ra vài ngày sau. Phần lớn nạn nhân bị bắn, chém, chặt đầu. Nhiều phụ nữ bị hãm hiếp và đóng cọc vào cửa mình, trẻ em thì bị đâm lê trước khi giết chết.

Kinh khủng hơn khi tôi qua Phnompenh và ghé thăm nhà tù Tung sleng-vốn xưa là một trường học và Khmer đỏ đã biến đây thành một địa ngục hơn hẳn những trại tập trung của Hitler thời thế chiến thứ 2.

Những hình ảnh, hiện vậy còn trưng bày tại đây đến hôm nay sau khi xem chỉ có thể thốt lên một từ: Rùng rợn!

Và sau tất cả những tội ác kinh hoàng của Khmer đỏ, tôi chỉ muốn hỏi: Tại sao con người lang sói man rợ đến vậy.

Và hẳn các bạn đều biết những năm tháng ấy ai là "người bạn lớn"-kẻ đẻ ra, hà hơi tiếp sức cho tội ác diệt chủng của Khmer đỏ?

Biết để mà nhớ, nhớ thật lâu như chúng ta từng nhớ về "người bạn" này!

Nhớ và đừng bao giờ quên!

ĐỪNG BAO GIỜ QUÊN!

Nguồn: FB Lê Đức Dục


Xem thêm:

- Câu chuyện lãnh tụ
- Vỉa hè và người bán hàng rong
- Đừng lôi tổ quốc gói gọn trong một cái giường

Wednesday, September 11, 2013

Phan Châu Trinh và 10 bi ai của dân tộc

>> Vụ lương “khủng”: Có thể xử lý hình sự?
>> Bà Nguyễn Thị Doan: "Ăn của dân không từ một cái gì"
>> Ông Lê Văn Cuông: "Bí thư xã chửi dân ngu khác gì chợ búa"



Phan Châu Trinh (1872-1926) là bậc hào kiệt đi đầu trong vận động chấn hưng dân tộc Việt Nam đầu thế kỷ XX, là nhà cách mạng xã hội, có tư tưởng dân chủ đầu tiên, là nhà văn hóa, một nhân cách lớn. Phan Châu Trinh là một tấm gương sáng trong phong trào Duy Tân đầu thế kỷ 20. Ông là một nhà nho yêu nước có nhiều suy nghĩ tiến bộ. Có thể xem ông là người có tư tưởng dân chủ sớm nhất trong số các nhà nho yêu nước tiến bộ đầu thế kỷ.

Đặc biệt hơn nữa, ông chọn con đường dấn thân tranh đấu nhưng ôn hòa, bất bạo động. Ông coi dân chủ cấp bách hơn độc lập và coi việc dùng luật pháp, cai trị quy củ có thể quét sạch hủ bại phong kiến.

Với tinh thần yêu nước nồng nàn, suốt đời gắn bó với vận mệnh đất nước, với cuộc sống sôi nổi, gian khó và thanh bạch, ông xứng đáng để hậu thế ngưỡng mộ, noi theo ngày hôm nay...

Phan Châu Trinh là người Việt Nam đầu tiên đã nhìn thấy trước cảnh “dịch chủ tái nô” (Đổi chủ nhưng Dân vẫn là Nô lệ)… Để tránh điều này, ông đã chỉ ra con đường giành độc lập – tự do cho dân tộc là phải bắt đầu từ “khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh”.

Lời tiên tri của ông xuất phát từ 10 nhận xét vô cùng tinh tế và chính xác về đặc điểm con người Việt Nam mà đối chiếu thực tế ngày nay vẫn còn nguyên, thâm căn cố đế. Tiếc thay các thế hệ nối tiếp nhau đến nay vẫn chưa thực hiện đúng theo lời lời giáo huấn của ông. Dẫu sao, chậm còn hơn không bao giờ, mỗi người Việt Nam chúng ta dù sống ở đâu và làm việc gì, còn trẻ hay đã già hãy chiêm nghiệm những lời dạy trên đây của bậc Tiền bối đáng kính của dân tộc.

Mười điều bi ai của dân tộc Việt Nam

1. Trong khi người nước ngoài có chí cao, dám chết vì việc nghĩa, vì lợi dân ích nước; thì người nước mình tham sống sợ chết, chịu kiếp sống nhục nhã đoạ đày.

2. Trong khi người ta dẫu sang hay hèn, nam hay nữ ai cũng lo học lấy một nghề; thì người mình chỉ biết ngồi không ăn bám.

3. Trong khi họ có óc phiêu lưu mạo hiểm, dám đi khắp thế giới mở mang trí óc; thì ta suốt đời chỉ loanh quanh xó bếp, hú hí với vợ con.

4. Trong khi họ có tinh thần đùm bọc, thương yêu giúp đỡ lẫn nhau; thì ta lại chỉ quen thói giành giật, lừa đảo nhau vì chữ lợi.

5. Trong khi họ biết bỏ vốn lớn, giữ vững chữ tín trong kinh doanh làm cho tiền bạc lưu thông, đất nước ngày càng giàu có; thì ta quen thói bất nhân bất tín, cho vay cắt cổ, ăn quỵt vỗ nợ, để tiền bạc đất đai trở thành vô dụng.

6. Trong khi họ biết tiết kiệm tang lễ, cư xử hợp nghĩa với người chết; thì ta lo làm ma chay cho lớn, đến nỗi nhiều gia đình bán hết ruộng hết trâu.

7. Trong khi họ ra sức cải tiến phát minh, máy móc ngày càng tinh xảo; thì ta đầu óc thủ cựu, ếch ngồi đáy giếng, không có gan đua chen thực nghiệp.

8. Trong khi họ giỏi tổ chức công việc, sắp xếp giờ nghỉ giờ làm hợp lý, thì ta chỉ biết chơi bời, rượu chè cờ bạc, bỏ bê công việc.

9. Trong khi họ biết gắng gỏi tự lực tự cường, tin ở bản thân; thì ta chỉ mê tín nơi mồ mả, tướng số, việc gì cũng cầu trời khấn Phật.

10. Trong khi họ làm việc quan cốt ích nước lợi dân, đúng là “đầy tớ” của dân, được dân tín nhiệm; thì ta lo xoay xở chức quan để no ấm gia đình, vênh vang hoang phí, vơ vét áp bức dân chúng, v.v…


Xem thêm:
- Giấc mơ, thiên tài



Friday, April 19, 2013

Phá vỡ sự bình yên

Chào mừng bạn đến với Phuocbeo Blog!
>>> Về vấn đề tự do ngôn luận
>>> Đó chính là đa nguyên đấy các cụ!


Tản văn


Mỗi sáng thức giấc, nhìn những thay đổi xung quanh mà thở dài ... nó làm mình hụt hẫn chừng nào ... có những mớ kiến thức, thông tin nó đổ ào ạt vào tai, vào mắt mình ... như muốn nhai, muốn nuốt, muốn ... mà mình chẳng muốn nó chút nào ...

Ai có quyền bắt con người phải chứa đựng những điều như vậy, ai tạo cho bọn trẻ bây giờ phải đeo những chiếc cặp to hơn thể trọng chúng, bắt chúng chạy xô với những giáo án của ba mẹ, thầy cô .., và cả nhu cầu xã hội. Chẳng lẻ, để được cái văn minh của Pháp.., cái giàu có của Nhật.., cái văn hóa lâu đời của Tàu .., mọi người phải cuống cuồng chật vật mãi mê thế sao ...Biết rằng các nước phát triển vẫn chứa đựng những điều bất công, sao chúng ta không thể xây dựng sự bình đẳng bác ái từ cái nền nghèo khó, hay để cái lý luận cùn "nghèo là cái tội" dẫn dắt chính bản thân mỗi người, ông thầy tụng khuyên các bạn đừng sân si, sao các bạn lại lấy xe hơi đón rước tận chùa ... mỗi khi cúng kị... Rồi rốt cuộc ai cũng chỉ chạy đua với chính cái ích kỷ của mình . Trẻ em hiểu làm sao nổi từ ích kỷ, nhưng chính người lớn đang hình thành tích ích kỷ nơi bọn trẻ chính vì sự ích kỉ của chính mình ...

Ai chiến thắng ai, khi bố mẹ lấy con cái đánh cuộc .?! ai chiến thắng ai, khi "ông vua" lấy "thần dân" của mình ra đánh cuộc .?! ai chiến thắng ai, khi sự thật được so sánh với cái bánh mì .?! Ai chiến thắng ai, khi máu của chính dân tộc mình phải đổ, sức lao động của dân mình phải nợ, đất đai của dân tộc mình đem bán mua đổi chát .., và đàn bà con gái trở thành những món hàng mang dòng chữ "hôn nhân" ...

Tôi thấy ái ngại cho những vị áo véc-tông, đầu xịt keo bóng loáng .., họ nở nụ cười quên hết gốc "con trâu" . Tôi nhớ lại ngày xưa, những trò chơi ngày xưa ... bắn bi, cút bắt, té xỉu, nhảy dây, năm mười, ô quan, cô dâu chú rể ... thiệt đẹp . Không phải nó đẹp vì nó là ngày xưa, mà nó thể hiện tính mộc mạc, hồn nhiên, trong sáng, tình người trong đó ... Ai lại hô hào "học tập, làm theo ..." người xưa mà chính bản thân mình nhìn lại ... thấy chẳng "đạo đức" chút nào ... Tôi hổ thẹn ... với sự nhút nhát của chính bản thân mình ...

Trong một cuộc họp quốc tế quan trọng, để có chiếc áo dài khăn đóng cho các nguyên thủ mặc chụp hình chơi, nước chủ phải thuê một người thiết kế nổi tiếng ... Buồn cười cho tính truyền thống, khập khiển vô cùng khi đặt nền cùng người thiết kế ấy .., ôi, ngày xưa xin hãy để cho nó bình yên!

Cả thể giới đi tìm sự bình yên, nhưng cả thể giới đang phá vỡ sự bình yên .., và chính bản thân của từng người, sự bình yên đã bị phá vỡ ...

MP
28/12/2008

Xem thêm:
- Sự thịnh vượng hoang đường
- Khôn khéo ngụy biện lấn át thiện tâm