Showing posts with label tư duy tích cực. Show all posts
Showing posts with label tư duy tích cực. Show all posts

Wednesday, February 12, 2014

Từ nay tui phải dễ thương nhỉ?

>> Cận cảnh lối ăn chơi trụy lạc ở phố "đèn đỏ" Sài Thành
>> Top 10 quốc gia đứng đầu thế giới về nạn hiếp dâm
>> Những báo đài lớn cần tránh xa - BBC, RFA, RFI (tếu)
>> Mười một dân biểu Mỹ gởi thư cho chủ tịch nước Việt Nam
>> Hải quan phát hiện hơn 4 kg heroin trị giá 15 tỉ đồng trong gói quà gửi đi Úc


Tại sao nói pháp Phật là thuốc chửa bách bịnh? Vậy bách bịnh này căn bản nằm ở đâu? Mà pháp Phật sao hay quá vậy?

Bách bịnh của con người căn bản là do tâm trí sinh ra hết. Người ta cứ tưởng bên ngoài vào, nhưng chẳng qua con người căn bản nhận thức bên ngoài bằng tâm trí mà thôi. Cái bên ngoài chỉ là cái cớ cho chúng ta đổ thừa lung tung. Nhưng nếu điều chỉnh được tâm trí cân bằng, thì cái bên ngoài tự nhiên cũng khác.

Nhưng làm sao cân bằng tâm trí được đây? 

Vì vui quá, tài giỏi quá, sướng quá, thì tham lam ngã mạn dâng cao. Khổ quá, buồn quá, xui xẻo quá, thì mặc cảm tự ti tuyệt vọng. Rồi thành đạt bên ngoài đời sống, được ca ngợi nhiều quá, thì tự cao tự đại kiêu ngạo tự hào. Còn không có gì hết lại tự huyễn hoặc mình mơ mộng xa vời này kia... Và như có mấy người thấu hiểu được nhân gian, có thánh trí hơn người, thì lại ngông cuồng, gàn dở. Từ đó làm mọi người ngẫn ngơ bàng hoàng, chả biết thằng này điên hay tỉnh, thiên tài hay hoang tưởng đây?

Nói chung con người nhỏ bé sống trong vũ trụ bao la. Và luôn bị chằng chéo bởi nhân quả, trùng trùng duyên khởi mịt mù chẳng đầu chẳng cuối, thì biết đâu mà rờ? Từ đó mọi sự phó mặc cho thực tại đời sống hết. Nên nó thay đổi thì tâm trí chúng ta lộn nhào... 

Do đó căn bản tâm trí con người là luôn luôn bị động trước thực tại...

Vậy nếu ai biết cách tự cân bằng tâm trí được thì tốt. Còn không biết thì có thể học thêm pháp Phật để áp dụng vô chữa trị là xong...

Phật hay thiền chỉ là để cân bằng tâm trí thôi. Đừng hiểu nhiều thêm như thế vô ích...

Tại sao người ta quyết định đủ thứ việc lớn lao mệt óc. Mà sao không quyết định rằng: Từ nay tui phải dễ thương nhỉ?

Nguồn: FB Hung Ha


Xem thêm:
- Hồn Tết...
- Táo quân 2014: Món ăn sống sượng và... nhạt!
- Táo quân, Ngọc Hoàng và 'chỉ số nụ cười'

Thursday, November 14, 2013

Sao lại có chuyện tính toán thiệt hơn khi giúp đỡ kẻ hoạn nạn?!

>> Hải quân Nga sẽ nhận tàu modul đầu tiên vào năm 2020
>> Scandal gây chấn động chính trường Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu (cũ)
>> "Các quan chức EU đã giết chết Gaddafi và gây ra chuyện rắc rối này"
>>>>> Từ khó chết đến bị... bức tử
>> Tất nhiên là phải chối…?!

Sao lại có chuyện tính toán thiệt hơn khi giúp đỡ kẻ hoạn nạn?! Với Nhật, cái lối hành xử quái đản đó không là phong cách của họ. Ngay sau khi cơn bão tàn khốc Haiyan trôi qua, Tokyo đã nhanh chóng cử nhân viên thiện nguyện cùng binh lính đến trợ giúp Philippines, chưa kể 10 triệu USD. Trong trận sóng thần 2004, khoảng 1.000 lính và nhân viên thiện nguyện Nhật cũng đến Aceh… Đó là cách ứng xử mà người tử tế, biết điều và có lý trí, được mặc nhiên, phải làm. Và làm theo cái cách mà nhiều người khác phải biết hổ thẹn.

Trong thực tế, về xây dựng “quyền lực mềm”, Nhật Bản đang tỏ ra rất mềm dẻo và thông minh. Suy thoái kinh tế vẫn không ngăn những đồng vốn ODA của Nhật đổ vào nhiều quốc gia và ảnh hưởng văn hóa Nhật đối với thế giới ngày càng được cảm nhận rõ. Nhật đang là nước đổ vốn mạnh vào châu Phi, với cam kết 3,2 ngàn tỉ yen (40 tỉ USD) trong đó có 17 tỉ USD cho các chương trình ODA, tính đến giữa năm 2013. Trong chuyến công du Myanmar vào tháng 5-2013, Thủ tướng Shinzo Abe đã hứa cho nước này vay mới khoảng 500 triệu USD và xóa khoản nợ 1,74 tỉ USD (năm 2012, Nhật đã xóa khoản nợ 3,4 tỉ USD cho Myanmar). 

Với màu áo lực lượng gìn giữ hòa bình, người Nhật đã có mặt ở Afghanistan (như từng có mặt ở Iraq trước đó) cũng như hiện diện nhiều điểm nóng khác. Làm việc cùng Chương trình phát triển Liên Hiệp Quốc (UNDP), Nhật đã đầu tư 92 triệu USD để giúp 21 quốc gia châu Phi tìm giải pháp cho vấn đề thay đổi khí hậu (một phần trong khuôn khổ dự án có ngân sách 10 tỉ USD). Và khi nạn hải tặc Somalia hoành hành, Nhật cũng thảo luận việc cho phép tuần dương nước mình được hộ tống tàu dầu và tàu buôn. Tất cả cho thấy sự thay đổi quan điểm của Nhật trước chuyển dịch thay đổi của thế giới, khi họ lột xác từ hình ảnh nhà quân phiệt Thế chiến thứ hai trở thành nhà buôn, nhà ngoại giao, nhà từ thiện… với tầm ảnh hưởng toàn cầu. Nói ở một góc độ hẹp, Nhật đã trở thành một cường quốc có sức ảnh hưởng lãnh đạo thế giới, theo một cách mềm dẻo, trên tinh thần lấy “nhu” làm nền tảng. 

Yasushi Watanabe – đồng biên tập quyển mới ấn hành Soft Power Superpowers – không giấu được tự hào khi nói công chúng Nhật hiện có cảm giác cần phải thể hiện sự đáp trả kể từ khi đất nước họ được giúp để tái thiết sau chiến tranh cách đây hơn 60 năm. Lý tưởng này trở thành động lực giúp tuyển mộ nhân viên mới cho Tổ chức tình nguyện viên hải ngoại Nhật Bản (JOCV) mà từ năm 1965 đến nay đã phái hơn 30.000 người đến làm công tác từ thiện tại hơn 70 quốc gia. Hiện tại, người ta có thể thấy nhiều tình nguyện viên Nhật là phái nữ hoặc thậm chí người già, những người muốn sống có ích khi ở tuổi nghỉ hưu. 

Trong cuộc thăm dò BBC thực hiện toàn cầu năm nay (BBC, 23-5-2013), Nhật được xếp hạng tư thế giới về hình ảnh tích cực (sau Đức, Canada và Anh; Trung Quốc xếp thứ 9). Hình ảnh tích cực này thể hiện rõ ở cái nhìn cùng sự xuất hiện thân thiện mà người Nhật mang lại với nhiều quốc gia thế giới và họ cũng được đón nhận với tình cảm tương ứng. 

Và ít người để ý rằng Nhật viện trợ cho cả Trung Quốc! Theo báo cáo OECD năm 2011 (nguồn số liệu mới nhất), Nhật đã hỗ trợ phát triển cho Trung Quốc gần 800 triệu USD. Năm 2000, theo tờ Nhân Dân nhật báo (Trung Quốc), viện trợ kinh tế của Nhật cho Trung Quốc thời điểm đó đã lên đến con số kỷ lục 1,98 tỉ USD! (Foreign Policy 12-7-2013)… 

Vài số liệu, một số sự kiện, không muốn so sánh nhưng rồi cuối cùng ý nghĩ so sánh cũng xuất hiện, giữa Trung Quốc và Nhật Bản. Càng thấy rằng có một độ chênh rất lớn, trước hết về văn hóa ứng xử, giữa hai bên. Một bên đang xây dựng thành công hình ảnh một người biết điều, biết phép tắc ngoại giao, biết cách thức ăn ở; và một bên, đang tự biến mình thành kẻ lố bịch thô lậu, một kẻ hàm hồ lấc cấc và bụng dạ ti tiện nhỏ nhen! Để theo kịp Nhật về mọi phương diện, Trung Quốc còn phải học dài dài. Thử đọc lại xem Khổng Tử đã dạy gì?

……
Đây là bản update từ sự kiện Philippines, rút một phần từ bản đầy đủ hơn đã đăng trên Năng Lượng Mới cuối tháng 9-2013.

Nguồn: FB Mạnh Kim


Xem thêm:
- Cơn bão tâm linh
- Lời lộng ngôn đã được hóa giải
- Chùm ảnh sụt lún bởi thiên tai và thiên tài

Sunday, October 27, 2013

Và tôi tin, các anh cũng có thể thay đổi được...

>> Mỹ phô trương lực lượng Hải quân ở Biển Đông
>> Biển Đông : Nhật sẵn sàng yểm trợ Đông Nam Á đối phó với Trung Quốc
>> Biểu tình ở Thượng Hải, sau cái chết của một dân oan khiếu kiện đất đai


Tối nay, đá bóng No-U làm nhớ cái ngày thành lập 27/11/2011... 
Cả nhóm bị bắt về đồn công an "thẩm vấn" hơn 14 tiếng đồng hồ (từ 2h chiều đến 4h sáng)...
Hôm ấy, các anh an ninh thiệt là quá dễ sợ... Không từ thủ đoạn gì mà các anh không làm, từ mềm mỏng đến dọa nạt, đến sỉ nhục và thậm chí là bạo lực.

Những điều mà tôi còn nhớ và ấn tượng nhất trong ngày hôm đó:

1. Một anh công an lớn giọng chửi tôi:
- Tụi mày rảnh quá, không có việc gì làm đi phá làng phá xóm. Thử hỏi Trung Quốc đánh Việt Nam, tụi mày có dám cầm súng ra Hoàng Sa - Trường Sa không???
- Tao không rảnh để đi phá làng phá xóm. Nếu thực sự Trung Quốc mà đánh Việt Nam, tao sẵn sàng cầm súng. Nhưng trước tiên tao sẽ bắn những thằng nào ngày hôm nay ngăn bước tao đi biểu tình chống Trung Quốc đã...
Tay công an sau khi nghe những lời tuyên bố hùng hồn như vậy, mặt lặng đi và im phăng phắc.

2. Tay an ninh khác lại chửi tôi:
- Nếu mày cảm thấy cái đất nước này xấu xa quá thì biến mẹ ra nước ngoài mà sống...
Lúc đấy, tôi đã nổi giận chỉ thẳng mặt tay an ninh mà nói:
- Này, thằng kia... Đất nước này không xấu xa nhưng có những loại người như mày làm hủy hoại cái đất nước này... Mà tao cũng nói cho mày biết là đất nước này là của toàn thể nhân dân Việt Nam chứ không phải của riêng mày, hay của bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào... Mày lấy cái quyền gì và tư cách gì để đuổi tao???
Hắn nghe xong, đành ngậm miệng, không dám nói gì thêm nữa...

3. Hơn 12h đêm, sau khi "vật lộn" cực khổ và bị tôi hành phải viết đi viết lại mãi, phía an ninh mới làm xong cái biên bản lời khai làm việc. Họ đưa tôi đọc lại và ký tên rồi ra ngoài tán dóc với nhau. Sau khi quay lại, họ hỏi tôi:
- Đã ký xong chưa???
Tôi đứng dậy, xếp ngay ngắn tờ biên bản làm việc xé xoẹt xoẹt trước mặt họ và tuyên bố:
- Đéo ký gì hết!!!
Những mảnh giấy bay tung tóe trong sự ngỡ ngàng đến không kịp giận dữ của họ. Có lẽ lần đầu tiên họ gặp tình huống như vậy.

Gần 2 năm đã trôi qua... 
Trải qua nhiều cuộc "bể dâu" với các anh, tinh thần tôi ngày càng vững vàng và mạnh mẽ hơn... 
Nhưng cũng chính trong những cuộc "bể dâu" đó, tôi đã nhận ra sự thiếu hiểu biết và kém văn minh đã làm các anh trở thành những công cụ dã man, tàn độc, sẵn sàng thực hiện mệnh lệnh đàn áp, tàn sát bất cứ kẻ nào có tư tưởng, chính kiến khác các anh...

Tôi quá bé nhỏ và chưa biết phải làm gì để giúp các anh thoát khỏi tình trạng hiện nay...

Nhưng tôi hứa sẽ cố gắng thay đổi chính tôi...

- Không "mày-tao" với các anh nữa...
- Không nổi giận với các anh nữa...
- Dù có đau đớn, tủi nhục hay giận bầm tím ruột gan cũng không được chửi các anh nữa...
- Và dù các anh có đánh chết tôi thì tôi hứa cũng sẽ không bao giờ dùng bạo lực chống trả...
Tôi vẫn tiếp tục bước đi trong bình an đến hết con đường tôi đã chọn... 
Và tôi tin, các anh cũng có thể thay đổi được... Để dân tộc này thoát khỏi cảnh lầm than, đổ máu và hận thù triền miên hết đời này đến đời khác...

Nguồn: FB An Đỗ Nguyễn

Saturday, October 26, 2013

Khi bạn nhìn đời bằng con mắt mới

>>VAMC
>> 'Phụ nữ phải được quyền bán dâm'
>> Đề nghị VTV và Viện Pháp y Quân đội đưa bằng chứng xác thực, trước khi phán lung tung


Con tàu bắt đầu chuyển động, chật kín bởi đủ mọi loại người: từ những công nhân viên chức đến các cô cậu sinh viên trẻ. Ngồi cạnh cửa sổ là một ông lão cùng người con trai tầm tuổi ba mươi. Gương mặt anh tràn ngập bởi niềm ham thích khó tả: Anh thật sự bị kích động bởi cảnh sắc bên ngoài.

“Bố ơi, nhìn này, những cái cây này như đang chuyển động, thật là đẹp quá!”

Lối cư xử kiểu này của người con trai ba mươi tuổi khiến mọi người thấy thật kỳ quặc.

Người ta bắt đầu rì rầm nho nhỏ.

“Người kia trông như bị loạn trí…” Một người đàn ông thì thào với vợ của mình.

Đột nhiên trời đổ cơn mưa, từng giọt từng giọt lặng lẽ rơi xuống đầu các hành khách qua khung cửa mở rộng.

Người con trai ba mươi tuổi đầy hạnh phúc :

“Cha ơi, đẹp quá… Mưa đẹp quá…”

Một người phụ nữ phát cáu. Cơn mưa đang làm hỏng chiếc áo mới của cô.

“Ông có thấy trời đang mưa không? Nếu con trai ông có vấn đề thì nên đưa đi điều trị thần kinh chứ không phải ở đây để làm phiền người khác nơi công cộng”

Người con trai giật mình quay lại, đôi mắt nãy vốn vui tươi chợt như phủ một mảng sương mờ mịt.

Ông bố ngượng ngùng đôi chút rồi trả lời bằng giọng trầm trầm :

“Chúng tôi đang trên đường từ bệnh viện trở về. Con trai tôi vừa ra viện sáng nay. Nó bị mù bẩm sinh và mới được thay giác mạc. Cơn mưa…và mọi thứ đều quá mới mẻ với nó. Xin mọi người thứ lỗi.”

Những thứ ta thấy hay cảm nhận đều chỉ bắt nguồn từ quan điểm bản thân cho đến khi ta biết sự thật. Giống như một loài hoa, có thể là loa kèn, thược dược, hướng dương, …, dù ta có biết tên cũng như màu sắc, mùi vị,…, ta cũng chỉ “biết” nó qua chính cảm nhận chủ quan.

Một cái tên hay vẻ bề ngoài chẳng cho ta “hiểu” gì về bản chất thật sự.

Ta sống với đôi mắt trời sinh, có mấy ai tự cho đó là món quà? Ta chỉ sợ bẩn quần áo, có mấy khi để ý cơn mưa đẹp đẽ nhường nào?

Bởi ta chỉ để trong mắt những gì ta muốn…

Giá như, chỉ giá như thôi, ai cũng nhìn cuộc sống bằng đôi mắt như mới được sinh ra lần đầu…

Nguồn: FB Kẹo Sữa


Xem thêm:
- Bồ tát là ai?
- Giấc mơ, thiên tài
- Rắn lại bò ra khỏi hang

Tuesday, August 13, 2013

Vô chấp - Đường bùn

>> Vì sao Trung Quốc sợ ra toà án quốc tế?
>> Khốn đốn bởi dự án rùa
>> Kho bạc Nhà nước tỉnh Thanh Hóa cũng treo ngà voi
>> Phó Chủ tịch Quốc hội chỉ đạo làm rõ
>> Không phải là "đặc quyền"


Khái niệm trung tâm của Phật gia là vô chấp. Và dù chúng ta bàn luận và giải thích nhiều thế nào, thì số người hiểu được và thực hành đúng vô chấp luôn luôn rất ít.
Các bạn đọc lại câu truyện “Đường bùn” trong 101 Truyện Thiền nhé, để hiểu vô chấp nhé.

Tanzan và Ekido đi chung với nhau trên con đường bùn lầy. Mưa đang rơi nặng hạt.
Đến một khúc quanh, họ gặp một cô gái xinh xắn mặc Kimono và mang đai lưng, không vượt qua ngã tư được.
“Đi, cô em,” Tanzan nói ngay. Bế cô gái trên đôi tay, thiền sư mang cô qua vũng bùn.
Ekido chẳng hề nói một lời nào nữa, cho đến tối khi họ sắp đến chùa tạm nghỉ. Ekido không còn nhịn được. “Người tu hành chúng ta không kề cận phụ nữ,” Ekido nói với Tanzan, “nhất là các cô gái trẻ và đẹp. Nguy hiểm. Sao thầy làm vậy?”
“Thầy bỏ cô ấy xuống đằng đó rồi,” Tanzan nói. “Con còn bế cô ấy sao?”
Ekido còn là học trò, tâm lực còn yếu, nên còn phải chấp vào luật để luyện tập: Nam nữ thọ thọ bất thân.

Nhưng Tanzan đã là thầy, tâm lực đã vượt qua được vòng cương tỏa của sắc dục, nên chẳng cần phải chấp vào luật lệ nào cả–nếu phải bế cô gái qua đường thì bế cô gái qua đường, mà lòng không vướng bận gì.

Không dính cứng vào luật lệ, đó là vô chấp.
Lòng không dính vào đâu, đó là vô chấp.

Làm điều gì thấy nên làm, mà lòng thì chẳng vướng bận vào đâu cả. Đó là vô chấp.
Nhưng vô chấp không phải là lý luận như chúng ta đang nói. Vô chấp là thực hành.
Người có trái tim hoàn toàn trong sáng và tĩnh lặng thì thường vô chấp mà không hề cố gắng để vô chấp.

Chúc các bạn luôn vô chấp.

Nguồn: Đọt chuối non

Xem thêm:
- Sức mạnh của lòng tốt
- Một ngày cứ thế trôi
- Giấc mơ mặt trời