Showing posts with label nhân cách. Show all posts
Showing posts with label nhân cách. Show all posts

Sunday, October 27, 2013

Và tôi tin, các anh cũng có thể thay đổi được...

>> Mỹ phô trương lực lượng Hải quân ở Biển Đông
>> Biển Đông : Nhật sẵn sàng yểm trợ Đông Nam Á đối phó với Trung Quốc
>> Biểu tình ở Thượng Hải, sau cái chết của một dân oan khiếu kiện đất đai


Tối nay, đá bóng No-U làm nhớ cái ngày thành lập 27/11/2011... 
Cả nhóm bị bắt về đồn công an "thẩm vấn" hơn 14 tiếng đồng hồ (từ 2h chiều đến 4h sáng)...
Hôm ấy, các anh an ninh thiệt là quá dễ sợ... Không từ thủ đoạn gì mà các anh không làm, từ mềm mỏng đến dọa nạt, đến sỉ nhục và thậm chí là bạo lực.

Những điều mà tôi còn nhớ và ấn tượng nhất trong ngày hôm đó:

1. Một anh công an lớn giọng chửi tôi:
- Tụi mày rảnh quá, không có việc gì làm đi phá làng phá xóm. Thử hỏi Trung Quốc đánh Việt Nam, tụi mày có dám cầm súng ra Hoàng Sa - Trường Sa không???
- Tao không rảnh để đi phá làng phá xóm. Nếu thực sự Trung Quốc mà đánh Việt Nam, tao sẵn sàng cầm súng. Nhưng trước tiên tao sẽ bắn những thằng nào ngày hôm nay ngăn bước tao đi biểu tình chống Trung Quốc đã...
Tay công an sau khi nghe những lời tuyên bố hùng hồn như vậy, mặt lặng đi và im phăng phắc.

2. Tay an ninh khác lại chửi tôi:
- Nếu mày cảm thấy cái đất nước này xấu xa quá thì biến mẹ ra nước ngoài mà sống...
Lúc đấy, tôi đã nổi giận chỉ thẳng mặt tay an ninh mà nói:
- Này, thằng kia... Đất nước này không xấu xa nhưng có những loại người như mày làm hủy hoại cái đất nước này... Mà tao cũng nói cho mày biết là đất nước này là của toàn thể nhân dân Việt Nam chứ không phải của riêng mày, hay của bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào... Mày lấy cái quyền gì và tư cách gì để đuổi tao???
Hắn nghe xong, đành ngậm miệng, không dám nói gì thêm nữa...

3. Hơn 12h đêm, sau khi "vật lộn" cực khổ và bị tôi hành phải viết đi viết lại mãi, phía an ninh mới làm xong cái biên bản lời khai làm việc. Họ đưa tôi đọc lại và ký tên rồi ra ngoài tán dóc với nhau. Sau khi quay lại, họ hỏi tôi:
- Đã ký xong chưa???
Tôi đứng dậy, xếp ngay ngắn tờ biên bản làm việc xé xoẹt xoẹt trước mặt họ và tuyên bố:
- Đéo ký gì hết!!!
Những mảnh giấy bay tung tóe trong sự ngỡ ngàng đến không kịp giận dữ của họ. Có lẽ lần đầu tiên họ gặp tình huống như vậy.

Gần 2 năm đã trôi qua... 
Trải qua nhiều cuộc "bể dâu" với các anh, tinh thần tôi ngày càng vững vàng và mạnh mẽ hơn... 
Nhưng cũng chính trong những cuộc "bể dâu" đó, tôi đã nhận ra sự thiếu hiểu biết và kém văn minh đã làm các anh trở thành những công cụ dã man, tàn độc, sẵn sàng thực hiện mệnh lệnh đàn áp, tàn sát bất cứ kẻ nào có tư tưởng, chính kiến khác các anh...

Tôi quá bé nhỏ và chưa biết phải làm gì để giúp các anh thoát khỏi tình trạng hiện nay...

Nhưng tôi hứa sẽ cố gắng thay đổi chính tôi...

- Không "mày-tao" với các anh nữa...
- Không nổi giận với các anh nữa...
- Dù có đau đớn, tủi nhục hay giận bầm tím ruột gan cũng không được chửi các anh nữa...
- Và dù các anh có đánh chết tôi thì tôi hứa cũng sẽ không bao giờ dùng bạo lực chống trả...
Tôi vẫn tiếp tục bước đi trong bình an đến hết con đường tôi đã chọn... 
Và tôi tin, các anh cũng có thể thay đổi được... Để dân tộc này thoát khỏi cảnh lầm than, đổ máu và hận thù triền miên hết đời này đến đời khác...

Nguồn: FB An Đỗ Nguyễn

Wednesday, October 2, 2013

Tránh làm sao khỏi bàn tay ông Trời!

>> Tham nhũng tràn lan trong giáo dục
>> Đối thoại Việt - Mỹ về an ninh, chính trị, quốc phòng
>> Trung Quốc yêu cầu cảnh sát “dừng say xỉn và cãi lộn”
>>>>> Đưa ngay những kẻ bất tài, lười biếng… ra khỏi công sở!
>> Trốn thuế hàng chục tỷ đồng, “đại gia” Bắc Ninh bị xử án treo?!


...Tôi nghĩ đến chuyện những đứa trẻ con, ngay từ lúc mới hiểu biết, mới biết nói, biết phát biểu ý nghĩ của mình, câu đầu môi chót lưỡi của chúng là: “Its not fair,” mỗi khi chúng đòi cái gì mà không được, hoặc bị cha mẹ cấm đoán điều gì. Lúc đó, bài học triết lý đầu tiên chúng được cha mẹ dậy là: “Life is not fair.”

Phải nhớ kỹ nằm lòng cuộc sống là một chuỗi những sự bất công. Đừng bao giờ chờ đợi sự công bằng ở trên cõi đời này. Thế nhưng, khi chập chững bước chân vào trường, bài học đầu tiên chúng được dậy trong lớp mẫu giáo lại là phải play fair. Khi chơi phải tôn trọng sự công bằng. Cấm không được ăn gian. Rồi sau đó là phải nhường nhịn, phải biết đợi đến lượt mình, phải xếp hàng.

Thật ra thì tôi chẳng được học mẫu giáo bên Mỹ này, nhưng những điều này tôi đọc được trong một cuốn sách của ông Robert Fulghum, một tác giả mà tôi rất ưa thích, trong cuốn sách rất nổi tiếng của ông, có tựa đề là Tất cả những điều cần biết-tôi đã được dạy từ mẫu giáo. Nếu đọc kỹ, sẽ thấy, những điều luật về luân lý căn bản - theo nền giáo dục Mỹ - chỉ được nhắc đến trong lớp mẫu giáo – sau đó, nhà trường không có bổn phận và cũng không có quyền hạn, phải giáo dục trẻ, mà chỉ có bổn phận dạy chúng những kiến thức chuyên môn. Dạy dỗ về luân lý, là phận sự của bố mẹ.

Đây là sự khác biệt giữa nền giáo dục của Mỹ và Việt Nam, cần phải nói cho rõ. Công cuộc đức dục của một đứa trẻ bắt đầu từ trong lòng mẹ, sau đó là bổn phận của nhà trường. Tiên học lễ, hậu học văn. Nhớ lại những bài trong Luân Lý Giáo Khoa Thư, sẽ thấy rằng, chỉ cần hiểu biết và áp dụng những bài học cấp tiểu học này, đứa trẻ sau này ra đời, sẽ trở nên một con người có giáo dục, có lương tâm, có đạo đức. Nhiều lúc tôi nghĩ thầm trong bụng, giá mà tôi là một con người đàng hoàng, đứng đắn một tí, tôi nên viết một cuốn sách, từa tựa như cuốn của ông Fulghum, với đề tựa là: Những điều luân lí căn bản để làm người, Tôi đều học được từ bộ Luân lý giáo khoa thư, của chương trình tiểu học thời Pháp thuộc, thì hay biết mấy. Ngày nay, chương trình mẫu giáo đang trên đà bị thay đổi rồi. Mẫu giáo Mỹ đấy nhá, chứ tôi không nói chuyện cổ tích giáo dục thời xưa ở nước mình đâu.

Tại sao hai anh học trò, cùng học một lớp mà sau khi ra đời mỗi anh lại đi vào một con đường trái ngược nhau như vậy? Một anh trở thành một vị thẩm phán, cầm cân nảy mực, gìn giữ trật tự cho xã hội được an ninh, một anh lại là một kẻ làm hại xã hội, phá hoại an ninh, sống ngoài vòng pháp luật. Và tôi đi đến nhận định, ông Trời bất công. Tôi trở thành một đứa trẻ con, lúc nào bất mãn là lại than phiền cuộc đời. Tại, vì, bị, bởi. số phận hẩm hiu. Trời Già không tựa. Cuộc đời hắt hủi. “Life is not fair.”

Còn nhớ con cháu gái của tôi, con Michelle, học năm thứ ba đại học. Trong một buổi mẹ con bà cháu bàn luận chuyện đời, nhân nói đến một đứa bạn học trung học cùng với nó, Michelle cho biết, thằng này bỏ học sau khi tốt nghiệp trung học. Nó bỏ nhà, đi giang hồ, và vừa bị cảnh sát bắt về tội buôn bán ma túy. Nghe xong chuyện, tôi chép miệng nói: tội nghiệp cái thằng số phận hẩm hiu chẳng ra gì. Ông Trời bất công với nó quá. Nỡ lòng nào đẩy đưa nó vào con đường tội lỗi như vậy chứ. Con Michelle lừ mắt, lên giọng dạy: không có cái gì là số phận, là xui xẻo, là bất công cả, bà ơi. Tại nó tự chọn cho nó cách sống tồi tệ đó. Chẳng có Ông Trời nào bảo nó làm như thế. Nó có tự do lựa chọn mà. Tự ý nó muốn đi ra khỏi cuộc sống bình thường, có kỷ cương, kỷ luật. Nó lựa chọn cuộc sống ngoài vòng pháp luật như thế mà, tại sao lại trách Ông Trời???

Nhiều người ca tụng cho rằng món quà quí giá nhất mà Thượng Đế ban cho con người là sự tự do lựa chọn. Ông cho con người một hình hài để hành động, một bộ óc để học hỏi, suy tư, một trí thông minh để phân biệt phải trái và cái nguy hiểm nhất là sự tự do để lựa chọn cho mình một con đường đi, một lối sống như ý muốn. Những người thành công, có khi coi đó như một sự đương nhiên vì nhờ tài năng của mình, và có thể không nghĩ rằng mình đã lựa chọn đúng. Nhưng người thất bại luôn luôn nhìn nhận, mình đã làm một lựa chọn sai lầm. Chỉ có những người già cả, lẩm cẩm như tôi mới đổ tại số phận. Nhưng món quà quí giá này - sự tự do lựa chọn - chẳng phải ai cũng biết xử dụng cho đúng cách.

Giá mà, Ông Trời không cho con người được tự do lựa chọn, mà chỉ đưa ra một con đường bên phải để cho con người cứ đó mà đi, cứ thế mà tiến, thì trên đời chẳng có nhiều người thất bại hay phạm tội. Có thể cũng vẫn còn sự chênh lệch về kiến thức và khả năng. Người đi nhanh, người đi chậm, người đến trước, kẻ đến sau, người ngã bên lề, người đi nhưng không bao giờ tới. Nhưng sẽ không có người đi ra ngoài lề, hay đi lạc hướng. Như vậy, cũng vẫn không tránh khỏi câu thắc mắc: Tại sao tôi chọn đúng mà vẫn thất bại? Tại sao nó chọn sai mà lại thành công? Tại sao nó đi nhanh mà tôi đi chậm?

Những người quê mùa như tôi lại phải mượn lời cụ Nguyễn Du: Có Trời mà cũng có Ta! Tránh làm sao khỏi bàn tay ông Trời!

Tuesday, August 20, 2013

Nói với em

>> Cái lý bây giờ
>> Không để người dân bị thu hồi đất thiệt thòi
>> Có tham nhũng chính sách không?
>> Đảng không đứng trên Nhà nước
>> Có lợi ích nhóm trong việc ban hành chính sách?



Vũ Quần Phương

Nếu nhắm mắt trong vườn lộng gió,
Sẽ được nghe thấy tiếng chim hay,
Tiếng lích chích chim sâu trong lá,
Con chìa vôi vừa hót vừa bay.

Nếu nhắm mắt nghe bà kể chuyện,

Sẽ được nhìn thấy các bà tiên,
Thấy chú bé đi hài bảy dặm,
Quả thị thơm cô Tấm rất hiền.

Nếu nhắm mắt nghĩ về cha mẹ,

Đã nuôi em khôn lớn từng ngày,
Tay bồng bế sớm khuya vất vả,
Mắt nhắm rồi lại mở ra ngay.



Xem thêm:
- Đôi khi cần phải im lặng
- Quyền năng của chữ nhẫn
- Thấy được gì qua những giọt nước mắt