Showing posts with label nghệ thuật. Show all posts
Showing posts with label nghệ thuật. Show all posts

Saturday, September 21, 2013

Chiếc kìm căng toan

>> Làm rõ chạy chức, chạy ghế
>> Chống tham nhũng cứ luẩn quẩn
>> Việt Nam có một luật rất lạ mà thế giới chưa có...


Nguyễn Đình Đăng

Kìm căng canvas, mà ta quen gọi là kìm căng toile (toan), là dụng cụ không thể thiếu đối với hoạ sĩ vẽ sơn dầu. Có thể dùng tay căng canvas cỡ nhỏ lên châssis (sát-xi) để đóng đinh mà mặt canvas vẫn căng như mặt trống. Song nếu căng canvas kích thước từ khoảng F100 (130 x 162 cm) trở lên thì “Không…kìm đố mày làm nên.

Người ta kể rằng trong những năm 1960 – 1970 cả Hà Nội chỉ có một chiếc kìm căng toan duy nhất của cụ Nguyễn Dung mà hầu hết các hoạ sĩ sơn dầu đều mượn dùng chung.

Những năm cuối 1980 – đầu 1990 ở Hà Nội, tôi mua một chiếc kìm chết, rồi đặt thợ ở phố Hàng Thiếc hàn hai miếng sắt bẹt vào hàm kìm, biến nó thành một chiếc kìm căng toan dùng tạm được, có điều hơi nặng. Bây giờ tôi thấy trên mạng có chiếc kìm gắn hai miếng sắt bẹt ở hàm, giống hệt chiếc kìm tôi tự chế cách đây hơn 20 năm trước.

Từ khi sang Nhật, tôi dùng hai chiếc kìm căng canvas: chiếc nhỏ có hàm rộng 6 cm, bằng kền đúc; chiếc to có hàm rộng 12 cm, bằng molybdenum (mô-lyp-đen). Tôi mua chiếc nhỏ với giá hơn 2 000 yen cách đây 18 năm. Còn chiếc to tôi mua với giá 6 500 yen cách đây 10 năm. Cả hai chiếc đều là sản phẩm của hãng Holbein Art Materials Inc. – một công ty con của Holbein Works, Ltd. (Nhật Bản). Chúng có ưu điểm là không han rỉ, và khá nhẹ: chiếc to chỉ nặng 330 g, nhẹ hơn chiếc nhỏ, 385 g. Tôi dùng chiếc nhỏ để căng canvas kích thước bé và vừa. Khi căng các canvas cỡ lớn tôi dùng chiếc to để căng toàn bộ, còn chiếc nhỏ để làm đẹp các góc.

Cách đây chừng hai tuần, trong khi tôi đang dùng chiếc kìm nhỏ để kéo canvas ở sát đầu góc vuông châssis cỡ F120 (130 x 194 cm), thì “khục” một cái, chiếc kìm gãy. Đủ biết sức căng của canvas lớn chừng nào: làm gãy cả kìm bằng kền đúc. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên nhất lại không phải là lực căng, mà là chiếc kìm, bởi nó là đồ “xịn”. Nếu nó là “made in China” hay “Hồng Kông bên hông Chợ Lớn” thì còn đi một nhẽ. Đằng này trên cán kìm lù lù dòng chữ đúc nổi “made in Japan” hẳn hoi. Thật ra 2 000 yen không phải là nhiều đối với một chiếc kìm căng canvas dùng được 18 năm, nên tôi định bụng sẽ đến Sekaido mua một chiếc mới thay thế.

Tuy nhiên mang tiếng 18 năm nhưng thực tế tôi chỉ dùng chiếc kìm nhỏ này để căng khoảng 40 canvases. Mới căng có chừng ấy mà đã gãy thì kể cũng hơi lạ. Kìm thời Pháp thuộc của cụ Nguyễn Dung từng được dùng cả đời kia mà. Vì thế tôi gửi email cho Holbein Japan nêu băn khoăn của tôi, không quên đính kèm ảnh digital chụp chiếc kìm gãy.

Gửi email vào thứ Bảy 7/9 thì hai hôm sau, thứ Hai 9/9, tôi nhận được trả lời từ Holbein Japan. Họ nói họ rất “buồn” vì sự cố này và hỏi tôi có thể gửi cho họ chiếc kìm gãy tới bản hãng ở Osaka để họ thẩm định không.

Sáng hôm sau tôi ra bưu điện. Cầm cái bọc tôi đưa, bà nhân viên bưu điện hỏi có phải đồ dễ gãy vỡ hay không. Tôi cười, nói rằng đồ đã gãy rồi. Bà ta trố mắt ngạc nhiên cho đến khi tôi giải thích đây là sản phẩm bị hỏng gửi cho công ty xem xét. Bà lại hỏi tôi muốn gửi thường hay nhanh. Tôi nói muốn gửi nhanh bằng dịch vụ Yu-pack để ngày mai tới. Bà tra computer rồi nói giá gửi bằng dịch vụ Yu-pack là 700 yen, nhưng nếu gửi Letter Pack thì chỉ mất 500 yen mà cũng tới vào ngày mai. Bà hỏi tôi muốn xài dịch vụ nào. Dĩ nhiên tôi chọn dịch vụ 500 yen.

Con trai tôi biết chuyện, nói: “Trời, chắc mấy hôm nữa Holbein Japan sẽ gửi bố cái kìm mới.” Tôi hỏi tại sao, cháu nói: “Bố đã làm Holbein Japan phát hoảng vì cái kìm gãy của bố. Vấn đề không phải là cái kìm, mà là uy tín của Holbein Japan trong mắt khách hàng, đặc biệt trong trường hợp này khách hàng lại là một hoạ sĩ ngoại quốc!

Cháu nói thế mà đúng. Chiều hôm qua, 19/9, tôi nhận được một bao giấy do Holbein Japan gửi tới qua hãng Seino – một hãng door-to-door service (dịch vụ mang hàng tới tận cửa nhà). Trong bao, ngoài hộp kìm mới tinh còn kèm một lá thư nguyên văn như sau:

Holbein Art Materials Inc.

18.9.2013

Thưa Ông Nguyễn Đình Đăng

Chúng tôi hân hạnh được viết về sản phẩm ông quan tâm.

Chúng tôi xác nhận và đánh giá sản phẩm ông gửi lại, chúng tôi không thấy hư hỏng xảy ra trong quá trình sản xuất. Chúng tôi có thể nói chắc chắn rằng chiếc kìm đúc có khả năng bị gãy nếu bị chấn động mạnh vài lần khi dùng đầu kìm nện đinh.

Chúng tôi gửi kèm đây sản phẩm thay thế; chúng tôi hy vọng ông tiếp tục dùng nó mà không gặp phải vấn đề gì. Xin ông hãy cẩn thận tránh gây chấn động mạnh lên thân kìm càng ít càng tốt.

Chúng tôi cảm ơn ông đã lựa chọn sản phẩm của chúng tôi và hy vọng nó sẽ thường xuyên mang lại cho ông niềm vui và sự thỏa mãn.

Trân trọng,

Soichiro Hara

Ban Cung ứng

Holbein Art Materials Inc.

Trong tiểu luận “Người ta say để làm gì?” đại văn hào Nga Lev Tolstoi kể rằng có lần hoạ sĩ Bryullov sửa bài tập vẽ của một học trò. Người học trò nhìn bức vẽ được sửa, thốt lên: “Thầy chỉ vừa đụng tay một tí tẹo mà bức vẽ trông khác hẳn.” Bryullov trả lời: “Nghệ thuật bắt đầu chỉ từ một tí tẹo.

Chiếc kìm căng toan chỉ là “một tí tẹo” đối với cả tôi và Holbein Art Materials Inc., nhưng bằng một tí tẹo ứng xử, Holbein Art Materials Inc. đã cho tôi thấy uy tín và nghệ thuật phục vụ khách hàng của họ. Nghệ thuật đó vô cùng giản dị. Nó bắt đầu trước hết từ “một tí tẹo”: Luôn làm khách hàng thỏa mãn – trong mọi tình huống.

20.9.2013

Xem thêm:
- Một ngày cứ thế trôi
- Người chơi cá độ giỏi nhất thế giới
- Hoãn cuộc thi "Đối thoại" quốc tế

Tuesday, August 27, 2013

"Thân đậu không bao giờ muốn đun hạt đậu đâu"

>> Nỗi buồn mang tên Nguyễn Ánh 9
>> Nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9: "Thấy buồn và quá mệt mỏi"
>> Nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9: Buồn cho cách xử lý quá con nít của Đàm Vĩnh Hưng
>>>>>  Nhân cách này có chuyên chở nổi những tâm tình sâu lắng?


"Cùng trong một tiếng tơ đồng
Kẻ ngoài cười nụ, người trong khóc thầm..."

Dân tộc Việt Nam ta thật là... khiến các dân tộc khác trên thế giới phải bàng hoàng... Vì ai cũng muốn mang cái nhạc cảm của mình ra làm chuẩn cho cả 94 triệu (x2) cái lỗ tai là thế nào? Nghệ thuật làm gì có chuẩn? Làm gì có xã hội nào chỉ có một giai cấp? Làm gì có nền nghệ thuật nào chỉ có một loại khán giả?

Ngoài Chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại ra, đừng ai bắt nhà cháu phải tin là sẽ có thêm các thánh sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta nhé!

Nhà cháu thấy bác Nguyễn Ánh 9 bị truyền thông sử dụng như một cái mồi câu tàn độc thế này để gây chú ý cho đỡ ế đấy các bác ạ! Nhưng cháu yêu tất cả: bố mẹ cháu, bác Nguyễn Ánh 9, chị Thanh Lam, em Hà Trần, Đàm Vĩnh Hưng hay Mỹ Tâm , Hồ Ngọc Hà.... tất cả những ai làm nghệ thuật, hay dở gì cháu cũng tôn trọng tất tần tật... miễn là người ta làm thật chứ không giả vờ làm nghệ sĩ!

Cháu chỉ ghét hai bọn:

- Thứ nhất là bọn sính ngoại: a dua và tiếp tay cho các nền văn hóa tầm thấp có chỗ hoành hành và đập tan đập nát văn hóa Việt Nam (bọn đấy cực phản động, nó phá hỏng thẩm mỹ đến cả 3 thế hệ tương lai liên tiếp của Việt nam rồi ạ!)

-Thứ hai là bọn giả vờ làm báo: cực kỳ độc ác, thiển cận và vô văn hóa (bọn này phản động hơn bọn trên, vì chúng nó biến cái xã hội này thành một nhà tù tinh thần -tranh cướp, chửi bới, làm nhục nhau... bôi bẩn nhau và kích động con người trở nên độc ác với người khác vì danh diện, vì thể hiện cái tôi...) Trong khi những điều cao cả, những vấn đề lớn ảnh hưởng đến vận mệnh của dân tộc thì chúng nó không bao giờ đủ bản lĩnh và đủ tri kiến mà viết ra nổi một câu...

Chúng ta quá giỏi trong việc làm bẽ mặt nhau, và quá kém trong việc nâng đỡ và mong cho nhau tiến bộ.

Chúng ta rất giỏi núp bóng, mạo danh và ném đá giấu tay nhưng vô cùng dốt nát trong việc làm thế nào để bảo vệ nhau, làm thế nào cho một việc dở đỡ dở hơn...

"Thân đậu không bao giờ muốn đun hạt đậu đâu."... (đấy là lí do tại sao bác Nguyễn Ánh 9 phải nói lại đôi lời!) Nhưng vậy cũng đủ lắm rồi các văn nghệ sĩ Việt nam ơi... phải biết nhìn nhận và đánh giá các loại tự xưng danh nhà báo chứ ạ?

Nguồn: Facebook Huyen Thu Phan


* Theo dòng sự kiện:

Hậu Khảo Cổ: @ Dân chủ là tự mỗi người ý thức được quyền và trách nhiệm của mình, và cũng ý thức được quyền và trách nhiệm của người khác. Chứ không thể trông chờ ai ban phát hay mang lại cho mình cái quyền ấy. Từ ý thức đến tự giác thực hành quyền và trách nhiệm, đấy chính là xây dựng xã hội dân sự. Không có xã hội dân sự thì không thể có nền dân chủ thực sự.

Một nền dân chủ thực sự luôn tôn trọng những ý kiến cá nhân nhưng cũng luôn phải tôn trọng và tuân thủ Pháp luật chung, chứ ko phải tuân thủ tâm lý Đám Đông.(nghĩ linh tinh nhân chuyện ĐVH và NS.NA9)


Nguyễn Thông: “Lật bộ áo Nhân Văn - Giai Phẩm thối tha, người ta thấy ra cả một ổ phản động toàn những gián điệp, mật thám, lưu manh, Trốt kít, địa chủ tư sản phản động, quần tụ trong những tổ quỷ với những gái điếm, bàn đèn, sách báo chống cộng, phim ảnh khiêu dâm. Trong cái công ty phản động Nhân Văn - Giai Phẩm ấy thật sự đủ mặt các loại "biệt tính": từ bọn Phan Khôi, Trần Duy mật thám cũ của thực dân Pháp đến bọn gián điệp Thụy An, từ bọn Trốt kít Trương Tửu, Trần Đức Thảo đến bọn phản Đảng Nguyễn Hữu Đang, Trần Dần, Lê Đạt..." (Tố Hữu).

Chỉ có điều, 40 năm sau, hầu hết bọn phản động thối tha đó được tặng, truy tặng Giải thưởng nhà nước hoặc Giải thưởng HCM.


Nguyễn Lân Thắng: Có 2 người xa lạ bị đắm tàu và không biết bơi. Chỉ có một mảnh gỗ đủ cho 1 người bám. Hễ người kia cứ bám vào là nó bắt đầu chìm... Theo bạn họ sẽ được quyền hành động thế nào? Hy sinh cuộc sống mình cho một người xa lạ hay đấu tranh cho mạng sống của mình?

Một vài người có thể lập luận rằng tốt hơn là hy sinh cuộc sống mình cho một người xa lạ, nhưng một số khác lại cho rằng không đấu tranh cho mạng sống của mình là sai lầm.

Tôi không cần các bạn trả lời ngay ở đây vì có thể bạn trả lời thật lòng sẽ dẫn đến cuộc ném đá của số đông đạo đức (trong khi trên thực tế có thể chính những người này là những người sẵn sàng đạp bỏ người khác để sống)

Tôi muốn các bạn ngẫm nghĩ về câu chuyện này và tự âm thầm rút ra cho mình một quyết định nào đó, dù là tàn nhẫn nhất...

Đối với tôi, mọi phán xét đạo đức là vô nghĩa khi không ở trong hoàn cảnh thực tế của kẻ đắm tàu các bạn ạ...

P/s: Chung quy cũng tại vua Hùng...

Xem thêm:
- "Người rừng"
- Nổi "oan ức" của bác Thợ Kạo
- Gửi giáo sư Nguyễn Minh Thuyết



Thursday, July 25, 2013

Đấu tranh với các quan chức bằng thủ pháp nghệ thuật

>> Cần bát cơm tử tế cho công nhân
>> Ứng cử viên thị trưởng New York thú nhận gởi ảnh khiêu dâm
>> Thấy gì từ quyết định "cắt thi đua của địa phương"...của ngành giáo dục
>> Lao vào lan can đường, hai công an tử vong
>> Nợ xấu bất động sản: “Ma trận” con số thực


Giới thiệu với bà con một hình thức đấu tranh, chống tiêu cực mới:

Trước đây, truyền thống này đã xuất hiện ở Ekaterinburg – bên cạnh các ỗ gà ổ voi  trên mặt đường vẻ chân dung  các quan chức chịu trách nhiệm sửa chữa đường giao thông. Bây giờ các nhà hoạt động Ukraina đã quyết định học tập kinh nghiệm này. Họ yêu cầu nhà lãnh đạo của Đảng châu Âu của Ukraina, đại biểu nhân dân  của Ukraina Nikolai Katerinchuk ủng hộ họ với sáng kiến này.

Dòng chữ tiếng Nga trên bức hình
Sửa chữa những con đường – nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta!

Ý tưởng nằm chính ở chỗ là để trang trí các đường phố bị hỏng tại Kiev bằng các bức chân dung của Alexander Popov, nơi ông báo cáo về công việc sửa chữa đã hoàn thành để loại bỏ những ỗ gà ỗ trâu trên các con đường. Điều quan trọng nhất là để mọi nơi ỗ gà ỗ trâu biến thành cái miệng toang hoác của Popov. Nikolai Katerinchuk cũng lưu ý rằng, về nguyên tắc, để tiến hành nhanh chóng và đại chúng hoạt động này đòi hỏi hoàn toàn không nhiều: sơn màu, giấy nến, và lòng mong muốn. Tiếp tục, ông đã đăng trên trang album ảnh của mình – hình minh họa "dự án ổ gà ỗ trâu của Popov". Thậm chí ngay hiện thời những tác phẩm nghệ thuật tạo hình này đã xuất hiện trên năm con đường của Kiev. Nikolai Katerinchuk đề nghị tất cả mọi người làm quen bởi vì trong công việc này tính đại chúng quan trọng hơn tất thảy.

Các quan chức Nga, ông nói, thoạt tiên đã cố gắng  vẽ chân dung của riêng mình, nhưng sau đó, rõ ràng, nhận thức được rằng các công trình sửa chữa sẽ tiêu tốn ít hơn. Có lẽ, họ cũng sẽ buộc Popov phải làm việc.

Nguồn: Kích Bu

P/s: Dân Việt Nam vẽ hơi bị đẹp đấy, và điều quan trọng là ở Việt Nam thì báo cáo láo xảy ra như cơm bữa... 

Xem thêm:
- Kỳ họp thứ 7, HĐND thành phố Đà Nẵng khóa 8
- Cái chết của 3 trẻ sơ sinh vì vaccine và bà Bộ trưởng y tế
- Có luật trưng cầu ý dân, tham nhũng sẽ phải sợ


Tuesday, February 5, 2013

Có một thời kỳ



Ngoài hai cuộc chiến tranh, lịch sử Việt Nam thế kỷ 20 có một thời kỳ mang lại cảm hứng mãnh liệt cho nghệ thuật, nhưng đến nay vẫn chưa được phản ánh đúng “tầm”: thời bao cấp. Khác với chiến tranh, thời bao cấp chỉ mới kết thúc cách đây chưa đầy hai thập niên, và hàng triệu nhân chứng của nó hiện giờ vẫn còn sống. Vẫn sống và vẫn nhớ như in những gì gắn với nó: con người, sự kiện, thói quen, hành vi, lời ăn tiếng nói; vô số chuyện cười, ca dao, tục ngữ, phim ảnh, bao nhiêu bi kịch, nước mắt, nụ cười… Tất cả đã tạo nên cả một nền văn hóa và là nguồn cảm hứng lớn cho nghệ thuật.

Đã có những bộ phim nổi tiếng: Chuyến xe bão táp, Hà Nội mùa chim làm tổ. Có những vở kịch của Lưu Quang Vũ: Tôi và chúng ta, Tin ở hoa hồng.

Có những bài ca mà giờ đây nghe hát lên, ai đã từng sống qua thời kỳ cả nước xếp hàng cũng thấy rạo rực "tinh thần thời bao cấp": Mùa xuân từ những giếng dầu, Bến cảng quê hương tôi, Ngõ vắng xôn xao, v.v.

Và cả bài “Mùa chim én bay” này…

Facebook Đoan Trang


P/s: Hề hề! Ngày xưa, người ta rủ nhau đi xem kịch Lưu Quang Vũ, bây chừ người ta rủ nhau đọc blog Trương Duy Nhất.., tầm ngày xưa nó thế, tầm ngày nay nó thế.


Xem thêm:
- Sự hài hước của Nguyễn Thế Thịnh
- Trương Duy Nhất và Tom Cat
- Cứ tưởng chị là Thánh
- Quá ẩu hay là sự ngây thơ đầy toan tính
- Khôn như thượng thư văn hóa
- Thấy được gì qua những giọt nước mắt