Tuesday, January 22, 2013

Ngày mới



Ngày mới
đứa bé rời xóm trọ
ngây ngô cười
khoe giấc ngủ
chưa sâu…

Ngày mới
nó mặc
chiếc áo rách tả tơi
thùng thình che bụng đói
quần khoe thun nối
hai đầu gối
đen xì


Ngày mới
hộp sira, bàn chải
nó mãi...
lang thang
tìm kiếm
đứng
ngồi...

Ngày mới
những đôi giày mới
những đồng lẻ rơi
nó bơi
bất tận...
nó cười
dòng đời trôi…

Ôi! Tổ quốc tôi
xưa
ngoại xâm
lầm than cơ cực
nay
hòa bình rồi
ngày mới
vẫn vỡ tan


MP 
October 21, 2008


Xem thêm:
- khổ đế
- tụng kinh ngồi
- ta bà lục bát
- Luận điệu xuyên tạc

Ông Lập đáng bị chửi

Không bàn về "Bên Thắng Cuộc" của Huy Đức vì không đủ tầm, không bàn về Đức Hiển vì... quá 'trẻ con', nhưng ở chi tiết này thấy blogger Hòa Bình "chửi" Nguyễn Quang Lập là đúng, rất đúng.

Trích nguyên văn lời của bọ Lập:
NQL: Mình đã đọc bài của nhà báo Đức Hiển (tại đây) và thấy rằng thực sự  Đức Hiển đã có cái nhìn rất chi là thiên kiến về cuốn Bên thắng cuộc. Chỉ riêng việc Đức Hiển nói đoạn này: “Nhấn mạnh “chế độ hà khắc” của các trại cải tạo nhưng cuốn sách lại không nhắc đến những trại tù và cách ứng xử của chế độ Sài Gòn cũ đối với những người yêu nước. Không nhắc đến một thực tế là đã không có người tù cải tạo nào bị tra tấn bằng vôi bột, bị đóng đinh, gí điện, bị đánh đến tàn phế… như những gì mà nhiều người trong số họ từng đối xử với đối phương của mình ở Phú Lợi, Côn Đảo, Phú Quốc, Chuồng cọp Sở thú và hàng trăm nhà tù khác khắp miền Nam.” … đủ cho thấy hoặc Đức Hiển không phân biệt được thế nào là đối xử với hàng binh sau chiến tranh và thế nào là đấu tranh để khai thác thông tin từ các tù binh trong cuộc chiến; hoặc đó là lối tư duy qui chụp mà Đức Hiển luôn luôn phản đối nhưng chính anh lại không sao thoát ra được. Rất buồn. Đáng lẽ phải viết một bài, nhưng thôi, vì mình biết chính Đức Hiển cũng thừa sức viết lại bài đập lại bài của Đức Hiển và chỉ ra được tính bút nô của bài báo này.

Và đây là phản biện (trích đoạn) của Hòa Bình:
...Và mình đã văng tục, không phải với bài viết của Ba Sàm, mà với lời bình của Lập.

Cái lời bình tưởng như nhẹ nhàng, khách quan, đưa vấn đề về logic tương đồng của phép so sánh về ... chính sách hàng binh – tù binh, haha, một sự đánh lận xảo trá của một kẻ vô ơn, nhẫn tâm, khốn nạn.
...

Và đây nữa, cách Lập giải thích cho việc những người chiến đấu vì độc lập tự do của tổ quốc khi sa vào tay địch “bị tra tấn bằng vôi bột, bị đóng đinh, gí điện, bị đánh đến tàn phế… ”, mới dửng dưng, ráo hoảnh làm sao:  Đó là “đấu tranh để khai thác thông tin từ các tù binh trong cuộc chiến”. Thì ra là vậy, với Lập, đã là tù binh thì tất yếu phải bị “điện giật, dùi đâm, dao cắt, lửa nung ...”, bình thường thôi mà, có gì là tàn bạo đâu. Có cách hiểu nào khác hơn vậy không? Máu và mạng sống của các “tù binh Việt Cộng” lớp trước đã được một kẻ hậu sinh cũng từng là một người lính của QĐND Việt Nam (tức Việt Cộng lớp sau), một nhà văn, là Lập nhìn nhận như vậy đấy. 

Nãy giờ mình đã cố gắng bình tĩnh để viết, mà viết đến đây mình lại thấy sôi cả ruột gan.

Mình nghĩ linh hồn các anh hùng liệt sỹ đã hy sinh vì đòn thù trong các nghĩa trang ở Côn Đảo,  Phú Lợi, Phú Quốc, Chuồng Cọp, Sở Thú và nghĩa trang ở hàng trăm nhà tù khác trên khắp miền Nam, các thương binh còn đang sống, giờ này đã là các ông, các bà, các bác, các cô, các chú, trong tuổi già với thân hình tàn phế, với những vết thương còn dày vò thể xác, vì đòn thù trong các nhà tù của Mỹ - Ngụy, những con người cao cả đã hy sinh cả cuộc sống hay một phần thân thể cho công cuộc chống xâm lược, thống nhất đất nước như thế chắc cũng sẽ đủ rộng lượng để bỏ qua Lập, sẽ không buồn vì một trong số ít những kẻ vô ơn và nhẫn tâm ấy đâu.

Nhưng mình, một kẻ hậu sinh khác, thì không bỏ qua được. Mình phải chửi nó. 

Cách đây hơn 20 năm, mình đã từng rơi nước mắt với  “Tiếng lục lạc” của nhà văn chiến sỹ Nguyễn Quang Lập, từng đem lòng quý mến và ngưỡng mộ con người có tài, có tâm ấy. Mình đâu có ngờ hôm nay, sau hơn 20 năm, cũng với con người ấy mình phải thốt ra trong cơn giận, câu chửi : “Khốn nạn, địt mẹ thằng Lập”. 

Đọc entry này tại đây. (Nguồn: Blog Hòa Bình)

P/s: Mọi sự ngụy biện cho cái ác, bạo lực, man rợ đều đáng phải lên án .., và thói vô ơn, ăn theo nói leo... càng đáng phải khinh bỉ!

Xem thêm:
- Chợ đời nhốn nháo nói leo
- Thấy được gì qua những giọt nước mắt
- Quá ẩu hay là sự ngây thơ đầy toan tính
- Diễn văn nhậm chức Tổng thống Obama 2013



Monday, January 21, 2013

Sunday, January 20, 2013

Cảm xúc từ một lễ nhậm chức

Nhưng hôm nay, đa số người dân VN mình không quan tâm đến ai làm Thủ tướng, ai làm Chủ tịch nước. Họ thờ ơ, họ không khóc, họ không cười khi biết ai được ai trượt, mặc dầu, họ biết rằng, một quyết định của người kia ảnh hưởng rất nhiều đến miếng cơm, manh áo, chiếc xe, ngôi nhà khi họ sống và áo quan, nấm mồ khi họ nằm xuống . Vì sao, vì họ không có cảm xúc! Tại sao thế Việt Nam!


Mình viết bài này sau khi xem xong lễ nhận chức Tổng thống của Obama trong lần đầu tiên (1/2009), hôm nay post lại, mời bà con đọc cho vui...


Trước đây mấy ngày, báo chí Mỹ và báo chí quốc tế đã đưa ra những bình luận tổng kết về hai nhiệm kì làm tổng thống của Bush, họ nhận xét rằng, ngoài việc không để cho nước Mỹ bị khủng bố thì ông ta là tổng thống tồi tệ nhất trong 43 đời tổng thống. Trái lại, ở nước ta, khi một quan chức hay lãnh đạo nghĩ hưu, kèm với những bằng khen, huy chương là những lời ca tụng trên báo, chẳng lẻ lãnh đạo VN thánh thiện đến mức vậy sao?

Đêm hôm nay, xem trực tiếp lễ nhận chức của Obama, vị tổng thống da đen đầu tiên của nước Mỹ, cái đất nước nổi tiếng với từ kì thị, thực dụng, cái đất nước mà từ nhỏ đến lớn tôi được truyền bá là đầy rẫy bất công mới thấy rằng mình còn chưa hiểu nước Mỹ nhiều lắm. Hơn hai triệu người dân đủ chủng tộc, đủ màu da tự nguyện háo hức đến tham dự buổi nhận chức tổng thống thứ 44 của nước Mỹ từ sáng sớm, nhiều người đã khóc khi Obama tuyên thệ, họ nhắm mắt im lặng lắng nghe phát biểu của Ngài rồi cùng hô vang: Obama, Obama... Thật xúc động, thật cảm xúc. Tôi hiểu ít nhiều mặt trái của nước Mỹ, nhưng tôi cũng hiểu vì sao nước Mỹ năng động và giàu có, vì sao nước Mỹ là cường quốc, vì người dân trân trọng và được trân trọng quyền bỏ phiếu của chính mình.

Khi Mỹ đánh Iraq, VN đã tổ chức biểu tình, cũng huy động mọi thành phần trong xã hội, do nhà nước tổ chức, có băng rôn biểu ngữ, đầy đủ các tỉnh thành, được quay phim, được lên báo. Nhưng là một cuộc biểu tình không cảm xúc, xong việc, ai về nhà nấy. Không phải người VN không yêu hoà bình mà chính là cuộc biểu tình không xuất phát từ cảm xúc của người dân. Trái lại, chỉ với một nhóm nhỏ sinh viên ở Hà Nội, Sài Gòn tổ chức biểu tình chống âm mưu chiếm Hoàng Sa, Trường Sa của Trung Quốc giữa năm 2008 đã tạo nên nhiều cảm xúc, họ gào thét, họ choàng quốc kì trên vai, đặt tay lên tim.., họ tự nguyện, họ chân thành, họ thu hút được nhà báo, văn nghệ sĩ, hưu trí, cựu chiến binh...Tuy không được quay phim, lên báo, nhưng.., đây là một cuộc biểu tình không được nhà nước khuyến khích, vì thế, đã nhanh chóng "tan".

Mới đây, VN vô địch AFF, người dân vỡ oà niềm sung sướng, họ cầm quốc kì, mặc áo quốc kì, đổ ra đường ăn mừng đông như kiến. Họ tự nguyện, họ vui thật sự, người dân chỉ khóc cười khi họ thật sự cảm xúc mà thôi.

Cũng cái cảm xúc ấy, ngày xưa, người dân hân hoan thinh lặng rồi nghẹn ngào xúc động trước quảng trường Ba Đình lịch sử khi nghe Bác Hồ đọc Tuyên ngôn độc lập. Rồi cái cảm xúc ấy, người dân đã khóc nức nỡ, đau buồn khôn xiết khi hay tin Bác mất. Đó là cảm xúc thật, rất thật!

Nhưng hôm nay, đa số người dân VN mình không quan tâm đến ai làm Thủ tướng, ai làm Chủ tịch nước. Họ thờ ơ, họ không khóc, họ không cười khi biết ai được ai trượt, mặc dầu, họ biết rằng, một quyết định của người kia ảnh hưởng rất nhiều đến miếng cơm, manh áo, chiếc xe, ngôi nhà khi họ sống và áo quan, nấm mồ khi họ nằm xuống . Vì sao, vì họ không có cảm xúc!

Tại sao thế Việt Nam!

21/01/2009

Xem thêm:

- Gái mại dâm lại đứng đường và điếm chúa sẽ lên ngôi
- Quá ẩu hay là sự ngây thơ đầy toan tính
- Diễn văn nhậm chức Tổng thống Obama 2013

Saturday, January 19, 2013

Thông tin không đóng dấu mật

Vấn đề đất đai tại Đà Nẵng, cần làm rõ là bán hay cho thuê, chuyển nhượng ..,và thời gian sử dụng là bao lâu? Thu lợi từ chênh lệch giá đất như thế thì đã đóng thuế chưa và đóng bao nhiêu? Bộ Công an nên vào cuộc...


Tiếp theo câu chuyện Thanh tra đất đai tại Đà Nẵng vừa qua (kết luận Mật, rồi chỉ vài ngày sau giải Mật), NCB được nghe một số thông tin khác cũng về đất đai tại ĐN, thông tin không đóng dấu Mật, nhưng lại ít ai được biết.

Đó là vào ngày cận cuối năm 2012 tại ĐN, cụ Bá đã tổ chức một cuộc họp liên ngành để chỉ đạo thực hiện gấp một số vụ việc đất đai trước khi cụ lai Kinh ứng


Chỉ trong cuộc họp khẩn cấp này, một số vụ đã được cụ Bá thông qua ngay như sau:

- quyết định phương án Vỏ sò, xây dựng cầu đi bộ qua Sông Hàn.
- duyệt luôn phương án xây dựng Nhà hàng xịn ven biển: nhà hàng Con cá vàng
- duyệt luôn phương án xây mở rộng khán đài xem pháo Hoa
- duyệt luôn việc chuyển quyền sử dụng đất cho ông Nguyễn Bá Lân
- duyệt luôn việc xây dựng trạm xăng kinh doanh cho Sở Cảnh sát PCCC
- duyệt luôn khu đất xây dựng nhà ở cho cán bộ trại giam Hòa Sơn….

Cụ Bá thật là “ngon” ! Trong lúc Thanh tra nhà nước đang sờ gáy một số vụ việc liên quan đến đất đai thì trước khi ra đi, cụ Bá vẫn nhất định làm thêm vài cú chót. Tuy chưa thực hiện ngay, nhưng với tư cách chủ tich HĐND, Bí thư Thành ủy, Ủy viên Trung ương Đảng… và sắp tới là Trưởng ban Nội chính TW, các chỉ đạo này của cụ thì các anh Chủ tịch UBND, các giám đốc Sở đố dám cải lại.

Hehe, vậy là cụ cũng đã ban bố ân huệ cho các chủ đầu tư các dự án được phê duyệt chủ trương nói trên rồi. Mấy ông chủ này phải nhớ ơn và cám ơn cụ Bá nhé!

Nguồn: Facebook Caoboi Luongthien

Xem thêm:
- Chuyện riêng Đà Nẵng
- Nhân định và thiên lý
- Quá ẩu hay là sự ngây thơ đầy toan tính