Showing posts with label phát biểu. Show all posts
Showing posts with label phát biểu. Show all posts

Saturday, November 23, 2013

Tấn công tội phạm hay tấn công người vô tội?

>> Buồn lắm, Thủ tướng ơi!
>> Lại mớm cung và suy đoán có tội?
>> Người đàn ông tự thiêu trước nhà trung tá công an (mới đây cũng có vụ tự thiêu trước >>> đồn công an phường)


Võ Văn Tạo

Trong vụ án oan sai Nguyễn Thanh Chấn đầy tai tiếng, bên cạnh dư luận xã hội bức xúc tột cùng trước thói vô cảm, vô trách nhiệm của các cán bộ và cơ quan liên can, một số quan chức cấp cao (trong đó có lãnh đạo TAND Tối cao và lãnh đạo Bắc Giang) lại tuyên bố trước công luận, hàm ý vụ oan sai này có nguyên nhân từ ý chí tấn công tội phạm (!?). Các vị này đều khuyến cáo các cơ quan bảo vệ pháp luật không vì vụ này mà nhụt ý chí tấn công tội phạm!

Rõ ràng, đó là một tư duy hoàn toàn sai lầm, dễ gây lạc hướng dư luận và làm cho cán bộ trong các cơ quan bảo vệ pháp luật không nhận rõ bản chất vụ việc để rút kinh nghiệm một cách nghiêm túc, đúng đắn.

Vụ án này, kẻ phạm tội là Lý Nguyễn Chung đã sổng lưới pháp luật hơn 10 năm. Cũng bằng ấy thời gian, người vô tội là ông Chấn thì bị khép oan đại tội giết người, bị tuyên phạt chung thân (không có cha là liệt sĩ thì đã bị tuyên tử hình) và phải ở tù. Không thể nói hậu quả trớ trêu và nghiệt ngã trên là kết quả của ý chí tấn công tội phạm (theo đúng nghĩa của cụm từ này). Nếu quả thật công an, VKS và tòa án thật sự thể hiện ý chí tấn công tội phạm, thì kẻ gây tội ác đã phải bị phát hiện và xử lý không lâu sau vụ án mạng.

“Tấn công tội phạm”, chứ không phải “tấn công người vô tội”! Thật trớ trêu và cay đắng, người bị “tấn công” (trong cả 4 khâu: điều tra, truy tố, xét xử và thi hành án) trong vụ án ô nhục chấn động này không phải là tội phạm, mà là công dân vô tội Nguyễn Thanh Chấn.

Cũng xin nói thêm, việc khẳng định ông Chấn vô tội, trong khi việc điều tra lại theo quyết định tái thẩm chưa được tiến hành (và tất nhiên chưa có kết quả và chính thức công bố) là có cơ sở. Không một cơ quan hay quan chức bảo vệ pháp luật nào dám ký quyết định tạm đình chỉ thi hành án, trả tự do cho đối tượng mà họ còn nghi ngờ phạm đại tội giết người, vì hậu quả của việc đối tượng đó bỏ trốn, hoặc tiếp tục gây án trong khi chưa chấp hành xong án tù là không thể lường hết. Bằng việc rà soát lại vụ án, phát hiện chứng cứ buộc tội ông Chấn là sai lầm và không thuyết phục; lại thêm các tình tiết vừa xác định như nhiều thân nhân của Chung thừa nhận Chung chính là hung thủ, thừa nhận việc Chung có đưa lại 2 chiếc nhẫn lấy được của nạn nhân; các dấu sẹo trên tay Chung trong vụ gây án (do nạn nhân giãy dụa chống cự); và việc Chung đã ra đầu thú và khai nhận là thủ phạm gây án… Viện Kiểm sát nhân dân Tối cao và các cơ quan hữu quan xác định một cách chắc chắn Chung mới thật sự là hung thủ.

Như nhiều chuyên gia đã phân tích, việc oan sai đối với ông Chấn khởi nguồn từ ý chí chủ quan hết sức sai lầm của các cá nhân hữu trách trong cơ quan điều tra Công an Bắc Giang trước áp lực phá án, động cơ muốn lập nhiều “thành tích” bằng kết thúc lấy được các vụ trọng án nhằm nhanh được cất nhắc, thăng thưởng (tỷ lệ phá trọng án của cả nước trong giai đoạn này là khoảng 70%, riêng Bắc Giang là 100%. Trừ một người đã chết vì tai nạn giao thông, tất cả điều tra viên Bắc Giang liên can vụ án này đều đã thăng tiến thành lãnh đạo công an cấp phòng ở tỉnh và lãnh đạo công an cấp huyện, có người được Thủ tướng khen thưởng. Thủ trưởng Cơ quan cảnh sát điều tra nay đã là giám đốc công tỉnh!), cung cách làm việc bất chấp các hành vi bị pháp luật hình sự nghiêm cấm (“bức cung”, “dùng nhục hình”, “làm sai lệch hồ sơ vụ án”)… thói vô cảm trước sinh mệnh, phẩm giá con người, cung cách làm việc cẩu thả, vô trách nhiệm của cơ quan công tố và tòa án ở cả hai cấp sơ và phúc thẩm đã “nối giáo” cho sai phạm của cơ quan điều tra, gây ra vụ “tiếng oan dậy đất, án ngờ lòa mây” này. Rõ ràng, những sai phạm trên hoàn toàn không “bà con” gì với “ý chí tấn công tội phạm”, mà chỉ là “mẹ đẻ” của hậu quả cực kỳ tệ hại: “tấn công người vô tội”.

Nguồn: Blog Huỳnh Ngọc Chênh


Xem thêm:
- Lập chưa hay, hành sao dễ?
- Khi cán bộ điều tra không thuộc bài
- Lợi dụng chủ trương, “móc ngoặc” doanh nghiệp?

Saturday, September 28, 2013

Thời dĩ vãng... chợt ùa về!

>> Đấu thầu vàng: Ai được lợi?
>> Thấy gì sau hơn một năm thực hiện Nghị định 24?
>> Quyền lực và trách nhiệm


Đời thằng sinh viên sống ký túc xá ngày xưa thì ghẻ* là một trải nghiệm bắt buộc. Hồi sinh viên mình cũng từng bị ghẻ hành hạ nhiều năm trời.

Con ghẻ rất chi là lắt léo, chỗ da mặt, da bụng, da ngực chúng ít ham, chỉ tập trung tấn công vào chỗ hiểm, trong đó ku là một trong những mục tiêu ưa thích. Khi bị ghẻ đào hang ở ku, phải nói là nạn nhân lâm vào tình trạng sống dở chết dở. Không gãi thì ngứa, mà gãi thì lại rất kẹt, nhất là ở nơi đông người. Ngứa khó chịu đến mức nhiều lúc chỉ muốn lấy nước sôi dội lên.

Bệnh ghẻ có đặc điểm là càng gãi càng lây lan. Nhớ hồi xưa, để trị loại này cho trẻ nhỏ, ở nhà thì tắm nước lá sầu đâu (cào cho da chảy máu rồi tắm), còn cao cấp hơn chút thì dùng thuốc DEP, là một loại cao màu trắng, gãi cho chỗ ghẻ tróc da ra rồi bôi vào.

Sáng nay, 28.9.2013, bao kỷ niệm của một thời dĩ vãng ghẻ lở chợt ùa về xâm chiếm tâm hồn mình sau khi nghe Đại biểu Quốc hội/Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng bảo tham nhũng cứ như bệnh ghẻ ấy.

Mình có một niềm tin chiến lược rằng hồi xưa bác Trọng đi học cũng từng bị ghẻ hành hạ như mình. Mười móng tay của bác chắc cũng một thời tung hoành ngang dọc trong các cuộc chiến diệt ghẻ. Chỉ có một người từng bị ghẻ mới có một phát biểu sâu sắc và sinh động như thế.

(* Dân Quảng Trị quê mình gọi là "kẻn")

Nguồn: Facebook Mít Tờ Đỗ

P/s: Nói thật lòng, đọc xem truyền thông bao lâu, thấy nhiều người ví von tham nhũng thế này thế nọ... cũng lấy làm thú vị, nhưng rồi mười mấy năm nay... chẳng thấy tiến triển được là bao nhiêu. Nếu được đề xuất, mình sẽ đề xuất Quốc hội sửa luật, đưa tội danh tham nhũng vào diện phản động, phản bội tổ quốc, chống đối chế độ, chống đối nhà nước... để an ninh họ 'làm việc' may ra kết quả khá hơn chăng?


Xem thêm:
- Nỗi buồn của… trâu (?!)
- Dân hỏi, dân tự trả lời ?!
- Người dân cũng cần nâng cao tinh thần cảnh giác

Thursday, July 25, 2013

Thầy bói sờ voi

>> Sợ cắt thi đua
>> Philippines: Cảnh sát khóc khi ngăn biểu tình
>> Bạc Hy Lai chính thức bị truy tố
>> Kẻ cắp gặp...cô bé giỏi võ trong đường hầm tàu điện ngầm
>> Có một Trường Sa trong lòng núi


Bức xúc trước phát biểu nhăng cuội của một tay phóng viên, cựu ngoại giao Mỹ...

GS gạo cội người Úc Carl Thayer trước nay là người hay bình luận về xu hướng chính trị VN. Phương pháp luận của ông là chia hệ thống cai trị VN thành nhiều phe. Luận điểm của ông cho rằng những diễn biến kinh tế xã hội VN là do xung đột giữa các phe. Phe Cấp tiến vs phe Bảo thủ. Phe thân Tàu vs phe thân Tây phương. Lý giải những hiện tượng chính trị VN, ông đều dựa vào căn bản mâu thuẫn phe phái.

Xin thưa, ở đâu cũng có phe phái ngay cả trên bàn nhậu vui vẻ. Các nước dân chủ nhất cũng phải chia phe, tụ tập lại với nhau gọi là đảng phái. Lý thuyết chia phe của ông không lý giải được tại sao đời sống người Việt ngày càng đi xuống, sống trong nước ngày càng thiếu an toàn. Ông cũng không thể lý giải tại sao thuế lại tăng nhanh hơn tăng trưởng kinh tế. Lý thuyết phe phái của ông đã sai ngay từ căn bản.

Gần đây, có vẻ như GS Thayer dè dặt hơn với những nhận định trật chìa của mình, bằng chứng là những bình luận ngày càng thưa hơn. Nay lại nổi lên ông GS khác từ một nước tư bản giãy chết khác - GS David Brown viết cho ĐH Yale. Không biết ông này có học hàm GS hay không nhưng ông được ĐH Yale tin cậy thì cũng đáng để phong tước Giáo sư (not gia sư). Khoa học chính trị Mỹ vốn danh bất hư truyền về việc tung hỏa mù, bốc thơm đối thủ trước khi đối thủ không gượng dậy được.

GS David Brown nhận định về Chuyến công du hội kiến gấp gáp của Chủ tịch nước CH XHCN VN với Tổng thống Liên bang Cờ Hoa. Ông GS cho rằng do thất bại của chuyến công du Trung quốc trước đó nên chính quyền VN quay ra nhượng bộ về nhân quyền với Mỹ để đổi lấy sự ủng hộ của thế giới Tây phương.

Tào lao đến thế mà cũng có người tin,

Thứ nhất, chiêu bài nhân quyền là để bảo vệ những người mang quốc tịch Mỹ. Ngay đến viên Tham tán Sứ quán Mỹ bụng bự bị đánh đòn ở Huế mà Bộ Ngoại giao Mỹ cũng im lặng thì làm sao bảo vệ được người Việt.

Thứ hai, ý thức hệ của các thế hệ lãnh đạo VN được giáo dục, rèn luyện, phát triển và củng cố từ 1930 đến bây giờ, không thể thay đổi chỉ sau 1 chuyến đi. Ý thức hệ đó là xem Tây phương mà đứng đầu là Mỹ là kẻ thù chiến lược trong cuộc đấu tranh "Ai thắng ai". Mỹ đồng thời là kẻ cầm đầu "Diễn biến hòa bình" chống phá đường lối cách mạng do Đảng CSVN lãnh đạo.

Không phải những vị này kém tài, mà là các vị ấy phân tích tình hình VN với giả định thực tiễn diễn ra tại các nước dân chủ. Phương Tây lúc nào cũng có những tên hề lừa bịp dân Việt Nam thiếu thông tin.

Nguồn: Blog Lý Toét


Xem thêm:
- Hóng hớt chỏng mông chờ tháng chín
- Đàn ong trên đầu ngọn khói
- Căn bệnh mãn tính