Showing posts with label hiệp định. Show all posts
Showing posts with label hiệp định. Show all posts

Sunday, January 26, 2014

Góp ý với bài "Hiểu nhầm TPP" của Nguyễn Vạn Phú

>> Ông Phạm Trung Cang đã có mặt ở Việt Nam
>> TP.HCM phát hiện "sếp" nhận lương cao hơn "lương khủng"
>> Ông Chấn phải làm thế nào để được bồi thường 10 năm oan sai?
>> Tin rúng động: dừng tuyển sinh 207 ngành đào tạo đại học (có cái ngành chuyên dạy nói dối sao không thấy dừng luôn!)


Xin phép góp ý với >>> bài viết 2 vấn để nhỏ:

(1) Mỹ không mặn mà với bảo vệ môi trường Kyoto... điều này không chính xác, dễ gây hiểu lầm, ngộ nhận dẫn đến hậu quả án mạng không cần thiết. Kyoto là hiệp ước xoáy vào chủ đề chính (giảm thiểu khí thải do hiệu ứng nhà kính, gây hâm nóng địa cầu (nguyên văn global warming)), và từ lúc nó soạn thảo đến nay, chiêu bài global warming đã được ưu ái cho vào xọt rác, thay thế bằng thay đổi khi hậu (climate change), tại sao lại có chuyện này? Chuyện này nó dài, không thể vắn tắt vài dòng đưa đến kết quả hiểu và thông cảm.

Phía chính phủ Bush không đặt bút ký vào hiệp định Kyoto vì nó đòi hỏi ràng buộc quá nhiều, kết quả và mục đích vô cùng khiêm tốn và nó chẳng là thứ cần thiết cho đời sống nhân loại. Hâm nóng địa cầu, thay đổi khí hậu, môi trường, xanh và sạch... chỉ là cái vỏ, bề ngoài, thương hiệu, chiêu bài; nó y chang như giải phóng dân tộc, độc lập, không còn cảnh người bóc lột người, chỉ là chiếc bánh vẽ, sự thực là thay đổi thể chế chính trị, thay đổi một bọn con buôn chính trị/thống trị này, bằng bọn con buôn khác, đơn giản chỉ có vậy. Kyoto kêu gọi các quốc gia giàu có sự giảm thiểu lệ thuộc vào nhiên liệu hóa thạch, để giảm bớt khỉ thải, gây hâm nóng địa cầu; song song đó, giảm nhu cầu sẽ giảm giá nhiên liệu, giúp các quốc gia đệ tam mua nhiên liệu với giá rẻ hơn, như vậy chỉ là chuyển sự tiêu thụ năng lượng từ các nước phát triển, qua các nước đang phát triển, chẳng đá động gì đến giảm thiểu khí thải hiệu ứng nhà kính. Kyoto là con đẻ của tập đoàn Goldman Sach, dưới hình thức đánh thuế (carbon footprint) và trao đổi lượng khí thải trên thị trường commodities. Nói về bảo vệ môi trường, giảm thiểu khí thải, nó hoàn toàn không giải quyết vấn đề nào trong cả hai, chỉ là tăng thuế và vươn cánh tay dài chuyện gì cũng phải "quản lý". 

(2) Không phải họ muốn bảo vệ môi trường nước sở tại mà chỉ vì muốn cũng tốn kém cho môi trường như họ vậy ... điều này cũng trớt quớt luôn. Lấy một thí dụ, một ông nọ lập phòng nhì, ngoài đường bà lớn và bà nhỏ đánh ghen, ông nọ nhào vào can thiệp, chẳng phải vì ông ta tránh thương tích cho bà lớn, càng không đối với bà nhỏ, ông ta nhào vào can thiệp hoặc ngăn cản sự việc này xẩy ra đơn giản vì ông ta không muốn mất mặt mất mũi với anh em chiến hữu của ông ta, chỉ có vậy. Còn đã phòng nhì, phòng ba, thì ông đã không coi bà lớn đến bà thứ X ra củ khoai gì nữa rồi. Ông tư bản chẳng hề muốn bảo vệ môi trường bất cứ nơi nào, và không quan tâm ở đâu tốn kém như ở đâu, ông ta đơn giản chỉ không muốn quê xệ khi những thằng tiêu thụ hàng hóa của ông ta nó dè bỉu chê bai món hàng ông bán thay vì sản xuất nấu nướng nó trên bàn, trên ghế hợp vệ sinh thì lại ngồi xào nấu nó ngay ở cửa miệng ống cống, cạnh nhà xí.

Nguồn: FB Học Trò

P/s: Đồng ý với góp ý của Hoc Tro, thông cảm với NVP vì đang sống ở VN. 1) Mỹ không ký cũng chẳng ảnh hưởng gì vì họ đem hết việc sản xuất đẩy sang TQ rồi. Đất nước họ không khí vẫn trong lành, bầu trời vẫn xanh biếc. Chỉ có TQ bị ô nhiễm thôi. Sau này sẽ tới VN. 2)Thực ra thì dân chúng Mỹ cũng như dân các nước văn minh sẽ tẩy chay mặt hàng hoặc thương hiệu đó nếu họ biết được người công nhân làm ra sp đó trong điều kiện tội tệ, bị bóc lột v.v...Các công ty Mỹ chỉ ra điều kiện như vậy để chứng tỏ cho dân nước họ biết là họ rất quan tâm và làm việc đúng đắn. Họ rất muốn cải thiện đk làm việc của cn.. Còn thực tế ở các nước như TQ, Ấn độ... công nhân làm việc tồi tệ ntn thì mọi người đã biết. (FB Trinh Doan)


Xem thêm:
- Khi ‘đất nước’ lười đọc
- Welcome to lừa quốc
- Dân chủ không thể là cái bánh vẽ

Friday, January 24, 2014

Hiểu nhầm TPP

>> Bị bạn thách, học sinh lớp 7 gọi điện chửi 113
>> Chuyện đám tang anh Lê Hiếu Đằng: hai ngày đầu tiên
>> EVN bị nghi lột ví tiền người dân tháng cuối năm
>> Tiến sĩ Phạm Chí Dũng: Kinh tế Việt Nam kiệt quệ Tết Giáp Ngọ
>> Hoàng Sa trong những đổi chác của Kissinger


NVP

Không biết từ đâu ra, đã tồn tại một hiểu nhầm dai dẳng về Hiệp định đối tác xuyên Thái Bình Dương (TPP) rằng TPP là món quà Mỹ và các nước phát triển trao cho Việt Nam và các nước đang phát triển cho nên họ có quyền dùng nó để mặc cả một số đổi chác nào đó (!).

Đúng là trong phân công lao động theo kiểu toàn cầu hóa thì Việt Nam không có nhiều lợi thế bằng Mỹ khi so sánh cơ hội và phải cạnh tranh với nhiều nước khác để có thể xuất khẩu hàng hóa vào thị trường Mỹ. Cho nên nếu tham gia TPP (cũng như trước đó ký BTA) thì đỡ phải cạnh tranh với các nước không tham gia như Bangladesh trong lãnh vực may mặc.

Nhưng điều đó không làm giảm nguyên tắc quan trọng đầu tiên của các hiệp định thương mại tự do: đàm phán trên tư cách bình đẳng, hai bên cùng có lợi chứ không hề có chuyện bên nào “ban ơn” cho bên nào. Vì thế trên bàn đàm phán, đưa vấn đề nào nào ra để thương thảo, chọn vấn đề nào để nhượng bộ, vấn đề nào đẩy tới là một sự cân nhắc toàn diện. Có thể ở phía Mỹ, sự cân nhắc đó chịu tác động từ các hoạt động vận động hành lang của các tập đoàn, các hiệp hội doanh nghiệp, từ Quốc hội Mỹ với những lợi ích khác nhau, từ những nhóm lợi ích mà mỗi nơi có một “chương trình nghị sự” hoàn toàn riêng biệt. Chẳng lạ gì khi đôi lúc chúng ta thấy một nghị sĩ đòi đưa chuyện này chuyện kia vào nội dung đàm phán như một đòn bẩy, như một cân nhắc. Vấn đề là không thể xem “chuyện này, chuyện kia” là “cây gậy” hay “củ cà rốt” vì bản chất chúng không phải là sự trừng phạt hay ban ơn như đã nói ở trên.

Đừng xem chuyện họ đòi môi trường làm việc tốt hơn cho công nhân Việt Nam như một cách mặc cả việc họ mở cửa rộng hơn thị trường nhập khẩu cho hàng hóa Việt Nam. Không phải, hoàn toàn không phải vì họ lo cho quyền lợi của công nhân Việt Nam! Đó chỉ vì họ muốn đặt ra những điều kiện mang tính gây khó để công nhân Mỹ không phải cạnh tranh mà không có lợi thế gì so với công nhân nước khác. Doanh nghiệp Mỹ tốn tiền lo cho công nhân nước họ như thế nào (vì luật bắt phải như thế) thì họ cũng đòi doanh nghiệp Việt Nam phải tốn kém tương đương (phải đổi luật lệ để mới ép được).

Chỉ khi các đòi hỏi đó đến từ các tập đoàn, chúng ta mới thấy vấn đề rõ hơn: ví dụ, các tập đoàn thuốc lá ráo riết vận động để Mỹ đưa vào điều khoản cấm các nước đặt ra những rào cản kiểm soát chặt chẽ các sản phẩm độc hại như thuốc lá nhưng dưới danh nghĩa tự do kinh doanh. Tiếng nói của họ lại được sự tư vấn của đội ngũ truyền thông lành nghề nên khi nào nghe cũng hay ho.

Về phía Việt Nam, bởi chúng ta có ít đòn bẩy để mặc cả hơn nên càng rất cần cân nhắc cái quá trình “chọn vấn đề nào để nhượng bộ, vấn đề nào đẩy tới “. Đừng để chúng ta phải ép chuyện không đáng, chuyện mang tính hình thức rồi phải mặc cả chuyện liên quan đến sinh kế của hàng triệu nông dân hay mức sống của hàng triệu công nhân. Lấy ví dụ chuyện môi trường. Trong khi ai cũng thấy Mỹ không mặn mà gì lắm với các hiệp ước bảo vệ môi trường như Hiệp ước Kyoto thế nhưng các bên vận động hành lang từ phía Mỹ đều muốn đưa những điều khoản ràng buộc về môi trường vào TPP, không phải vì họ muốn bảo vệ môi trường của nước sở tại mà chỉ vì muốn nước sở tại cũng tốn kém cho môi trường như họ vậy.

Cho nên quá trình mặc cả có thể dẫn đến kết quả cả hai bên bỏ quên chuyện môi trường vì lợi ích của giới doanh nghiệp mà có hại đến môi trường sinh sống của cư dân nói chung. Đó mới chính là những điểm nhạy cảm cần lên tiếng.

Nguồn: Blog Thesaigontimes


Xem thêm:
- Rắn lại bò ra khỏi hang
- Giáp Ngọ và con ngựa kinh tế Việt Nam
- 3 thất vọng của Việt Nam ở các vòng đàm phán TPP