Cập nhật nhanh nhất các thông tin chính trị, văn hoá, đời sống, kinh tế, giáo dục, khoa học kĩ thuật của Việt Nam.
Monday, January 16, 2012
Sunday, January 15, 2012
Cài đặt tên miền riêng cho blogspot
Bài này sẽ hướng dẫn các bạn cài đặt tên miền (domain) riêng cho Blogspot, dùng dns trung gian là PAVietNam, vì thời gian dns ở PAVN rất nhanh
Nếu bạn nào mua domain không phải ở PAVN hay dns về những site khác thì cũng làm tương tự nhưng thời gian chờ lâu hơn
Bước 1: Đăng nhập vào blogspotBước 2: Vào cài đặt
Friday, January 13, 2012
Nghị định Về công chức xã, phường, thị trấn
.
Bảng giá đất Bà Rịa - Vũng Tàu
+Bảng giá đất năm 2012
+Bảng giá đất năm 2013
Wednesday, January 11, 2012
Sự hài hước của Nguyễn Thế Thịnh
Đọc xong entry Sẽ đến lúc muốn làm người Triều Tiên của blogger Thịnhbabel, có điều gì đó thật khó tả, vừa có cảm giác hy vọng, vừa có cảm giác thất vọng. Làm sao không hy vọng được khi một đảng viên, một nhà báo kì cựu như anh viết lên được những dòng chữ như thế này.
" ... Giật mình là vì họ vẫn còn kính yêu lãnh tụ của họ. Đừng cười, hãy nghĩ lại mà coi, bây giờ, ta có yêu kính lãnh đạo đến như thế không? Hay thử hỏi, cũng khá lâu rồi, khi nghe vị nào đó qua đời, có ai trong chúng ta rơi lệ? Lại hỏi, vì sao? ...
Tôi cũng phục họ rất công khai, Đảng toàn quyền thì cứ nói lãnh tụ cao nhất toàn quyền, Kim Jong-il được kế vị thì nói ra là sẽ kế vị và thực tế là đã kế vị. Không vòng vo Tam Quốc (để chạy đôn chạy đáo), không đổ cho "tập thể" ...
Xem thêm:
- Khôn như Thượng thư văn hóa
- Gái mại dâm lại đứng đường và điếm chúa sẽ lên ngôi
Tôi cũng phục họ rất công khai, Đảng toàn quyền thì cứ nói lãnh tụ cao nhất toàn quyền, Kim Jong-il được kế vị thì nói ra là sẽ kế vị và thực tế là đã kế vị. Không vòng vo Tam Quốc (để chạy đôn chạy đáo), không đổ cho "tập thể" ...
Tôi nghĩ cuối cùng cũng thế thôi, ăn uống để sống chẳng đáng bao nhiêu. Hiếp đáp, bòn rút của người khác (kể cả việc bán nước từng phần -cách nói của Nguyễn Duy) không cần đến cả liêm sĩ, cuối cùng của cải cũng chẳng để làm gì, chỉ để tiếng cho đời nguyền rủa ...
Trong lúc, tôi thấy mỗi lần quan chức nào đó ở các ngành trên trung ương về địa phương mang theo vợ con, thậm chí là bà con nội ngoại bắt các tỉnh phải cung phụng, lại còn tinh tướng chê hết cái này cái kia, tôi thấy họ không có liêm sĩ. Họ không biết dù phải cung phụng nhưng trong lòng những người cung phụng (kể cả người phục vụ) coi họ chẳng là cái đinh gì ...
Họ không ve vãn, lúc thằng này, lúc thằng kia như một con điếm lại luôn mồm nhân phẩm ..."
Đọc nghe sướng thật!
Nhưng rồi toàn bài vẫn toát lên một sự thất vọng, chợt nhớ đến "Nghịch lý Quảng Bình" của nhà báo tự do Xuân Bình, thầm thích thú một mình. Trong một entry blog mình, anh Thịnh từng tâm sự anh chỉ muốn làm một chiến sĩ trên mặt trận tư tưởng, nhưng xem ra, cái tư tưởng ấy có vấn đề rồi, cũng xin anh bỏ qua cho tui cái tính ngạo mạn, góp bàn tí chút.
Nhưng rồi toàn bài vẫn toát lên một sự thất vọng, chợt nhớ đến "Nghịch lý Quảng Bình" của nhà báo tự do Xuân Bình, thầm thích thú một mình. Trong một entry blog mình, anh Thịnh từng tâm sự anh chỉ muốn làm một chiến sĩ trên mặt trận tư tưởng, nhưng xem ra, cái tư tưởng ấy có vấn đề rồi, cũng xin anh bỏ qua cho tui cái tính ngạo mạn, góp bàn tí chút.
- Nếu như anh viết ... giàu để làm gì, trẻ và giàu như Mark Zuckerberg là cùng, thì cũng qua Việt Nam cưỡi trâu và chơi trò bịt mắt bắt dê ... Thưa anh, người Việt Nam muốn giàu để đi du lịch qua Mỹ ngắm tượng Nữ thần Tự do, qua Pháp để ngắm Tháp Eiffel, qua Nhật ngắm núi Phú Sĩ, qua Trung Quốc để ngắm cái chuồng gà dán hình ông Mao... và cuối cùng để tìm hiểu nguyên nhân vì sao bọn đế quốc, thực dân, phát xít, bành trướng bá quyền ấy đã đến và làm khổ Việt Nam trong quá khứ nhiều như thế. Khát khao thịnh vượng là chính đáng anh à, quan trọng là cách làm như thế nào thôi.
- Nếu như anh viết ... không ai chết vì không có điện thoại di động, cũng không ai chết vì không có Internet ... Thưa anh, đúng như vậy, không ai chết vì không có những thứ ấy, kể cả không có áo quần, nhưng người Việt Nam bình thường không ai lại cởi truồng đi ra ngoài đường. Anh đã từng tác nghiệp tại báo Quảng Bình và nay là báo Thanh Niên. So với hơn 700 tờ báo trong nước, báo Thanh Niên khác gì là " chiếc di động hiện đại nhất, internet tốc độ cao nhất " trong hệ quy chiếu môi trường, phương tiện, phong cách làm việc và tiếng tăm. Ví dụ, một lần nữa, nếu cho anh chọn lựa làm việc ở báo Quảng Bình và báo Thanh Niên, anh sẽ chọn nơi nào?
- Nếu như anh viết ... dân tộc Triều Tiên giàu liêm sĩ. Nghèo thì nghèo, mày đừng hòng đụng đến tao.Tao có thể nhịn ăn để làm vũ khí hạt nhân, mày hãy coi chừng, tao không đụng đến mày thì thôi ... Thưa anh, một dân tộc liêm sĩ không bao giờ chịu nhịn đói, cày cuốc khổ cực để chỉ phục vụ quyền lợi cho một nhóm người, một tộc dân liêm sĩ không bao giờ cứ ai "cù lét" một tí lại giẩy nẩy lên, dọa "đánh" người anh em ruột thịt máu mũ của mình, một dân tộc liêm sĩ không thể nhịn đói để làm ra cái vũ khí mà khi bắn ra nó có thể giết hại hàng loạt sinh linh vô tội, một dân tộc liêm sĩ không chấp nhận nghèo đói để ngữa tay xin viện trợ lương thực, họ là một dân tộc có tài thực sự nhưng bất lực, bế tắc vì bạo tàn quyền lực. Không riêng gì tui, đa số những người tiến bộ trên thế giới mong muốn và tin rằng họ sẽ thoát ra hoàn cảnh đó và trở nên giàu sang thịnh vượng.
- Nếu như anh viết ...toàn đất nước Triều Tiên biến thành một bảo tàng lớn, sống động, lấy nguồn thu chính từ khoáng sản và du lịch ... Thưa anh, như tui đã viết trong entry "Tản mạn sau cái chết của nhà độc tài", luật pháp không cấm ai ước mơ, nhưng ước mơ muốn biến Bắc Triều Tiên thành một viện bảo tàng XHCN nguyên thủy chỉ để thế giới xem chơi thì... nhẫn tâm quá. Anh cũng đã từng sống qua thời đó rồi, tự ngẫm nghĩ mà so sánh. Ở Việt Nam, một trong những nổi buồn nhất là bán tài nguyên khoán sản, thế mà anh lại đem nổi buồn ấy cấy cho nước họ. Còn muốn làm du lịch thành công, muốn người ta biết đến nhiều thì phải mưu mẹo, lừa lọc giống như anh không muốn mà cũng phải làm tuyên truyền viên cho Vịnh Ha Long đấy thôi. Giỡn vậy để mà nói rằng, làm du lịch cũng là kinh tế thị trường, cũng phải cạnh trạnh gây gắt lắm.
Còn anh sẽ hay không sẽ làm người Triều Tiên thì tùy. Như anh từng tuyên bố sống vì vợ vì con là không hèn, một người sống vì vợ vì con như anh thì nếu những thành viên ấy không chịu qua nơi đó sống, đoán là anh sẽ không đi một mình đâu.
Hy vọng và thất vọng của tui là thế, tự an ủi mình rằng chắc anh ấy hài hước mà thôi.
Xem thêm:
- Khôn như Thượng thư văn hóa
- Gái mại dâm lại đứng đường và điếm chúa sẽ lên ngôi
Tuesday, January 10, 2012
Saturday, January 7, 2012
Trương Duy Nhất & Tom Cat
Hiện tượng Tom Cat và Trương Duy Nhất là sản phẩm đặc trưng, điển hình của xã hội Việt Nam hiện nay, nó đại diện cho nghịch lí của sự phát triển, là hồi chuông báo động, tín hiệu nguy hiểm... cho dù cả hai đang khoác trên mình chiếc áo nhân danh cho công lý, cho trí thức, cho sự hiểu biết...
Trong một xã hội pháp quyền và dân chủ thật sự, những lời cảnh báo đầy yêu thương của Tom Cat kia gởi đến Cù Huy Hà Vũ, Người Buôn Gió, Nguyễn Hữu Vinh, Nguyễn Xuân Diện, Trương Duy Nhất.., sẽ được những nhà phản biện xã hội tích cực này mang đến đặt trên bàn của các cơ quan công quyền hữu trách với lời thông báo là có người đã nhắn với tôi như vậy. Việc còn lại là của các nhà điều tra, bằng nghiệp vụ và trách nhiệm của mình, họ sẽ làm sáng tỏ nhân vật của những bức thư mạng ấn tượng đó. Đằng này, nó lại trôi nổi bềnh bồng trên thế giới ảo, lại được những người bị cảnh báo đăng lại trên blog, trang web của mình kèm với những lời than thở, thanh minh. Trừ Người Buôn Gió, những nhà phản biện xã hội tích cực kia đều tự xưng là trí thức, nhưng có vẻ gì đó họ thiếu tự tin về tính pháp lý công dân của mình?
Tom Cat là một nhân vật ảo, trong bóng tối, nhưng lại sử dụng ngôn ngữ của quyền lực nhà nước, điều nghịch lý ấy lại được lan truyền xôn xao trong cộng đồng mạng mà tính pháp lý ít được mổ xẻ, người ta chỉ quan tâm, đoán non đoán già nhiều đến nội dung bức thư có trở thành hiện thực hay không mà thôi?
Trong một xã hội pháp quyền và dân chủ thật sự, những phát ngôn kiểu Trương Duy Nhất người dân bình thường nào cũng có thể nói được, thậm chí chặt chẽ, khoa học, sát thực tế hơn nhiều. Trong một xã hội pháp quyền và dân chủ thật sự, những bài viết kiểu Trương Duy Nhất nhà báo nào cũng viết được, thậm chí còn sắc sảo, lôi cuốn và nhân văn hơn nhiều. Trong một xã hội pháp quyền và dân chủ thật sự, quốc hội đủ quyền lực sẽ kịp thời giải quyết mọi trăn trở của người dân, và Tom Cat, Trương Duy Nhất đở mệt công hao hơi, tốn mực, lao xao làm gì.
Thế nhưng, một nổi sợ hãi mơ hồ ám ảnh nào đó kéo dài khiến những món ăn kiểu Trương Duy Nhất hay Tom Cát trở nên thành đặc sản, người ta tò mò, thích thú, nhỏ to, chia sẻ nhau cùng thưởng thức. Vốn dĩ, mọi người đã hình thành thói quen ngại từ lâu lắm rồi, họ ngại va chạm với những thế lực mà ai-cũng-biết-nhưng-chẳng-ai-muốn-mở-miệng-nói-ra.
Thế nhưng, một nổi sợ hãi mơ hồ ám ảnh nào đó kéo dài khiến những món ăn kiểu Trương Duy Nhất hay Tom Cát trở nên thành đặc sản, người ta tò mò, thích thú, nhỏ to, chia sẻ nhau cùng thưởng thức. Vốn dĩ, mọi người đã hình thành thói quen ngại từ lâu lắm rồi, họ ngại va chạm với những thế lực mà ai-cũng-biết-nhưng-chẳng-ai-muốn-mở-miệng-nói-ra.
Trên thực tế, Tom Cat và Trương Duy Nhất không đại diện cho một bộ phận dân sự nào hết, cũng chẳng thay mặt nhân dân để góp bàn xóa bỏ bất công, xây dựng phát triển đất nước tốt đẹp hơn. Đơn giản, họ trở nên nổi tiếng, lộng lẫy trên mạng vì đang thường trú trong những thành trì, những pháo đài mà họ tưởng rằng nơi đó hiện tại là bất khả xâm phạm. Họ quan tâm đến nhau vì sự sung túc, phồn thực của chính bản thân họ.
Như một bản năng, từ lâu đa số người Việt Nam tự điều chỉnh để quên đi cái sứ mệnh chính trị tất yếu phải có của mình, họ bỏ mặc nó để lao đầu vào mưu sinh, cơm áo gạo tiền nhằm yên vị, tồn tại trong cõi đời này. Cuộc sống vốn đã quá trắc trở khó khăn... Một số ít kẻ bây giờ có cuộc sống sung túc, vẫn tích trữ được hàng đống đô la, vàng, kim cương.., thì những kẻ đó thừa sức hiểu quy luật tồn tại và phát triển những món hàng đầy giá trị đó và cất giử ở đâu cho an toàn nhất.
Trương Duy Nhất thừa thông minh để hiểu cuộc chơi như thế nào. Trong vai trò môi giới của mình, anh ta có thể biết mở phiên giao dịch lúc nào thích hợp thì cũng có khả năng đóng lại nó khi cần thiết.
P/s: Xin được mượn lời nhà văn Vương Trí Nhàn: “Trong khi các tầng lớp nhà buôn và quan lại dùng tri thức tổ chức lại đời sống thì tầng lớp lưu manh cũng xuất hiện, thâm nhập vào các tầng lớp khác. Trong xã hội hiện đại, xu thế này chi phối sự hình thành nhân cách từ người lao động đến người có học, làm họ cũng trở nên lười biếng tầm thường tàn ác vô cảm… tức là lưu manh hóa họ. Mặc dù nhiều khi mượn áo trí thức để làm dáng nhưng trong thực tế bản chất của lưu manh là thâm thù căm ghét trí thức chân chính. Và họ căm thù trí tuệ nói chung. Ở tầng lớp lưu manh khoác áo trí thức, cái lõi là vô học, bao nhiêu cái có học bên ngoài chỉ là đắp điếm thêm.”
Xem thêm:
- Sự hài hước của Nguyễn Thế Thịnh
- Quá ẩu hay là sự ngây thơ đầy toan tính
Thursday, January 5, 2012
Điểm sáng xây dựng nông thôn mới
Những ngày cuối năm, không khí đón xuân tại xã vùng sâu Quảng Thành như rạo rực hơn với những công trình giao thông đang hối hả hoàn thiện. Những con đường ở khu vực trung tâm xã được sửa sang, láng nhựa phẳng phiu, đường vào các thôn, ấp cũng được nâng cấp, trải nhựa, bộ mặt nông thôn của xã như bừng sáng hơn. Hai bên đường, các hộ dân gấp rút thu hoạch tiêu, cà phê để chuẩn bị đón Tết. Nhiều hộ dân cho biết, năm nay đời sống của gia đình họ khá hơn nhờ điều kiện đi lại, sinh hoạt được cải thiện hơn, giá các mặt hàng nông sản cũng tăng, nhất là tiêu, cà phê... |
Sunday, January 1, 2012
Vì sao CEO Facebook xuất hiện ở Việt Nam
Phuocbeo giử độc quyền thông tin này!
Chàng là Mark Zuckerberg, sinh năm 1984, một tỷ phủ trẻ của thành phố New York (Hoa Kỳ), CEO Facebook, "đế chế" gần một tỷ người trên Internet, thu hút khoảng 4 triệu thành viên tại Việt Nam.
Nàng là Priscilla Chan, một công dân Mỹ gốc Hoa, xinh đẹp và sống rất nguyên tắc.
Chàng và nàng gặp nhau tại một bữa tiệc ở Đại học Harvard cách đây 8 năm và đã phải lòng nhau. Kỳ nghỉ Giáng sinh đang đến gần, cả hai đều muốn có những giây phút bên nhau thật tuyệt vời, ấn tượng.
Tuy sở hữu số tài sản tương đương 13,5 tỷ USD, là một trong hai tỷ phú trẻ nhất nước Mỹ, nhưng chàng giản dị, hòa đồng, thường xuất hiện trước công chúng trong trang phục quần jeans, áo phông, đôi dép lê quen thuộc. Nền kinh tế thế giới nói chung và nước Mỹ nói riêng đang lâm vào tình hình khủng hoảng nghiêm trọng, chàng muốn một mùa lể Giáng sinh thật tiết kiệm, chàng muốn kỳ nghỉ ngay bản xứ, trong nước Mỹ thân yêu của chàng.
Nhưng nàng thì khác, nàng muốn du lịch tại Trung Hoa, nơi cội nguồn tổ tiên nàng ở đó, nàng muốn giới thiệu cho chàng về một đất nước Trung Quốc to lớn xinh đẹp với nền văn hóa lâu đời, nơi mà nàng sẽ hãnh diện sánh đôi với chàng trai trẻ tài giỏi, giàu có, đẹp trai, nổi tiếng trước con mắt ngạc nhiên khâm phục của người dân quê hương xuất xứ của nàng.
Thế là mâu thuẩn đã xảy ra, cả hai không ai chịu nhường ai, cuộc tranh luận càng trở nên gây gắt, suýt nữa đã dẫn đến ẫu đã, bạo lực... nếu không có sự can thiệp kịp thời của cộng đồng Facebook.
Để đi đến hòa giải, đôi tình nhân phải chọn một giải pháp trung gian mà cả hai cùng chấp nhận, đó là sẽ đi du lịch không phải trên đất Mỹ, cũng không phải là Trung Quốc, đến một nước nào đó thật hòa bình, lại có khả năng canh giử hòa bình cho thế giới, đã thế, nước đó phải đánh thắng được Mỹ và Trung Quốc trong quá khứ.
Đôi trẻ lại căng đầu ra suy nghỉ, trên thế giới chỉ có hai nước có khả năng canh giử được hòa bình cho thế giới, đó là Cu Ba và Việt Nam, nhưng... để đánh thắng được Mỹ và Trung Quốc thì chỉ có.., cả hai cùng đồng thanh reo lên:
- Chính là Việt Nam!
Đó là nguyên nhân chính thức vì sao CEO Facebook xuất hiện tại Việt Nam trong mùa lể Giáng sinh năm nay, mọi thông tin khác trên mạng chỉ có tính chất tham khảo.
Kính báo cho bà con!
MP
P/s: Đang bực mình vì mấy ngày rồi không vào được Facebook...
Xem thêm:
- Đi tìm 'huyền thoại' sông Hàn
- 6 bà vợ và 700 tờ báo
Chàng là Mark Zuckerberg, sinh năm 1984, một tỷ phủ trẻ của thành phố New York (Hoa Kỳ), CEO Facebook, "đế chế" gần một tỷ người trên Internet, thu hút khoảng 4 triệu thành viên tại Việt Nam.
Nàng là Priscilla Chan, một công dân Mỹ gốc Hoa, xinh đẹp và sống rất nguyên tắc.
Chàng và nàng gặp nhau tại một bữa tiệc ở Đại học Harvard cách đây 8 năm và đã phải lòng nhau. Kỳ nghỉ Giáng sinh đang đến gần, cả hai đều muốn có những giây phút bên nhau thật tuyệt vời, ấn tượng.
Tuy sở hữu số tài sản tương đương 13,5 tỷ USD, là một trong hai tỷ phú trẻ nhất nước Mỹ, nhưng chàng giản dị, hòa đồng, thường xuất hiện trước công chúng trong trang phục quần jeans, áo phông, đôi dép lê quen thuộc. Nền kinh tế thế giới nói chung và nước Mỹ nói riêng đang lâm vào tình hình khủng hoảng nghiêm trọng, chàng muốn một mùa lể Giáng sinh thật tiết kiệm, chàng muốn kỳ nghỉ ngay bản xứ, trong nước Mỹ thân yêu của chàng.
Nhưng nàng thì khác, nàng muốn du lịch tại Trung Hoa, nơi cội nguồn tổ tiên nàng ở đó, nàng muốn giới thiệu cho chàng về một đất nước Trung Quốc to lớn xinh đẹp với nền văn hóa lâu đời, nơi mà nàng sẽ hãnh diện sánh đôi với chàng trai trẻ tài giỏi, giàu có, đẹp trai, nổi tiếng trước con mắt ngạc nhiên khâm phục của người dân quê hương xuất xứ của nàng.
Thế là mâu thuẩn đã xảy ra, cả hai không ai chịu nhường ai, cuộc tranh luận càng trở nên gây gắt, suýt nữa đã dẫn đến ẫu đã, bạo lực... nếu không có sự can thiệp kịp thời của cộng đồng Facebook.
Để đi đến hòa giải, đôi tình nhân phải chọn một giải pháp trung gian mà cả hai cùng chấp nhận, đó là sẽ đi du lịch không phải trên đất Mỹ, cũng không phải là Trung Quốc, đến một nước nào đó thật hòa bình, lại có khả năng canh giử hòa bình cho thế giới, đã thế, nước đó phải đánh thắng được Mỹ và Trung Quốc trong quá khứ.
Đôi trẻ lại căng đầu ra suy nghỉ, trên thế giới chỉ có hai nước có khả năng canh giử được hòa bình cho thế giới, đó là Cu Ba và Việt Nam, nhưng... để đánh thắng được Mỹ và Trung Quốc thì chỉ có.., cả hai cùng đồng thanh reo lên:
- Chính là Việt Nam!
Đó là nguyên nhân chính thức vì sao CEO Facebook xuất hiện tại Việt Nam trong mùa lể Giáng sinh năm nay, mọi thông tin khác trên mạng chỉ có tính chất tham khảo.
Kính báo cho bà con!
MP
P/s: Đang bực mình vì mấy ngày rồi không vào được Facebook...
Xem thêm:
- Đi tìm 'huyền thoại' sông Hàn
- 6 bà vợ và 700 tờ báo
Labels:
ceo,
chuyện cười,
công nghệ thông tin,
Đời sống,
du lịch,
Facebook,
trang mạng,
Việt Nam,
web,
xuất hiện
Subscribe to:
Posts (Atom)