Mình viết bài này sau khi xem xong lễ nhận chức Tổng thống của Obama trong lần đầu tiên (1/2009), hôm nay post lại, mời bà con đọc cho vui...
Trước đây mấy ngày, báo chí Mỹ và báo chí quốc tế đã đưa ra những bình luận tổng kết về hai nhiệm kì làm tổng thống của Bush, họ nhận xét rằng, ngoài việc không để cho nước Mỹ bị khủng bố thì ông ta là tổng thống tồi tệ nhất trong 43 đời tổng thống. Trái lại, ở nước ta, khi một quan chức hay lãnh đạo nghĩ hưu, kèm với những bằng khen, huy chương là những lời ca tụng trên báo, chẳng lẻ lãnh đạo VN thánh thiện đến mức vậy sao?

Khi Mỹ đánh Iraq, VN đã tổ chức biểu tình, cũng huy động mọi thành phần trong xã hội, do nhà nước tổ chức, có băng rôn biểu ngữ, đầy đủ các tỉnh thành, được quay phim, được lên báo. Nhưng là một cuộc biểu tình không cảm xúc, xong việc, ai về nhà nấy. Không phải người VN không yêu hoà bình mà chính là cuộc biểu tình không xuất phát từ cảm xúc của người dân. Trái lại, chỉ với một nhóm nhỏ sinh viên ở Hà Nội, Sài Gòn tổ chức biểu tình chống âm mưu chiếm Hoàng Sa, Trường Sa của Trung Quốc giữa năm 2008 đã tạo nên nhiều cảm xúc, họ gào thét, họ choàng quốc kì trên vai, đặt tay lên tim.., họ tự nguyện, họ chân thành, họ thu hút được nhà báo, văn nghệ sĩ, hưu trí, cựu chiến binh...Tuy không được quay phim, lên báo, nhưng.., đây là một cuộc biểu tình không được nhà nước khuyến khích, vì thế, đã nhanh chóng "tan".
Mới đây, VN vô địch AFF, người dân vỡ oà niềm sung sướng, họ cầm quốc kì, mặc áo quốc kì, đổ ra đường ăn mừng đông như kiến. Họ tự nguyện, họ vui thật sự, người dân chỉ khóc cười khi họ thật sự cảm xúc mà thôi.
Cũng cái cảm xúc ấy, ngày xưa, người dân hân hoan thinh lặng rồi nghẹn ngào xúc động trước quảng trường Ba Đình lịch sử khi nghe Bác Hồ đọc Tuyên ngôn độc lập. Rồi cái cảm xúc ấy, người dân đã khóc nức nỡ, đau buồn khôn xiết khi hay tin Bác mất. Đó là cảm xúc thật, rất thật!
Nhưng hôm nay, đa số người dân VN mình không quan tâm đến ai làm Thủ tướng, ai làm Chủ tịch nước. Họ thờ ơ, họ không khóc, họ không cười khi biết ai được ai trượt, mặc dầu, họ biết rằng, một quyết định của người kia ảnh hưởng rất nhiều đến miếng cơm, manh áo, chiếc xe, ngôi nhà khi họ sống và áo quan, nấm mồ khi họ nằm xuống . Vì sao, vì họ không có cảm xúc!
Tại sao thế Việt Nam!
Xem thêm:
- Gái mại dâm lại đứng đường và điếm chúa sẽ lên ngôi
- Quá ẩu hay là sự ngây thơ đầy toan tính
- Diễn văn nhậm chức Tổng thống Obama 2013
No comments:
Post a Comment